Hơn nữa còn là lĩnh hội thấu đáo, anh sợ đối mặt với bóng đêm vô tận, sợ thời gian dài đằng đẵng, vì thế mỗi một thứ anh đều xem vô cùng tỉ mỉ và chậm rãi.
Ở nơi này, Dương Bách Xuyên đột nhiên có một loại ảo giác, không gian tối tăm này là một căn phòng nhỏ được chuẩn bị đặc biệt để tu luyện.
Đương nhiên trong lúc nghiên cứu truyền thừa trong đầu, trái tim bất an của anh cũng dần bình tĩnh lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một ngày, hoặc là một năm, cũng có thể là một nghìn năm, Dương Bách Xuyên đã nghiên cứu xong tất cả mọi truyền thừa trong đầu.
Lúc này, anh đã quên đi cảnh vật xung quanh, tâm trí tiến vào một trạng thái huyền diệu.
Tạo Hóa Quyết trong cơ thể cũng được tự tin vận chuyển, anh đã có giác ngộ trên cảnh giới tu luyện.
Cửa ải của Trúc Cơ tầng chín đỉnh phong cũng trở nên nhẹ nhàng ~
Đột nhiên, trong đầu anh có tiếng ầm vang dội, nhưng anh cũng phát hiện, tu vi của mình đã đột phá đến Kim Đan kỳ.
Ngay sau đó, trong đầu anh xuất hiện thêm một lượng thông tin.
Trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên có một tia sáng, theo ý thức, Dương Bách Xuyên bay về phía ánh sáng này.
Sau khi chạm tới ánh sáng, có một lực kéo xuất hiện.
Tiếp đó, bên tai anh nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Anh Dương.”
Là Mai Thi Dĩnh đang gọi anh.
Trong lòng Dương Bách Xuyên vui mừng, anh biết ý thức của mình đã ra khỏi không gian hắc ám.
Ý thức quay về, anh mở mắt ra, quả nhiên là Mai Thi Dĩnh đang đứng trước mặt anh, anh nhìn thấy cả Chiêm Khánh Nhân, tiểu hòa thượng Liễu Phàm, Trần Trầm Hương, Hồ Tiên Nhi.
“Chi chi ~”
“Chi chi ~”
“Gâu gâu ~”
Ba linh thú cũng nhào vào ngực anh.
Lần nữa anh mở mắt, mình vẫn đang ở trong đại điện.
Mà tất cả mọi người đều đã tỉnh lại từ trong cơn mê.
Đầu Dương Bách Xuyên là một trận đau nhức, anh phát hiện trong đầu anh xuất hiện một loạt thông tin, là thông tin liên quan tới Liên Tử.
Lúc này anh mới hiểu, cái không gian hắc ám kia thật ra chính là không gian Liên Tử.
Mà hiện tại Liên Tử đã chạy vào trong đầu anh rồi.
Chính xác mà nói thì không gian hắc ám kia chính là không gian của Liên Tử, chỉ có ý thức mới có thể tiến vào không gian, nhưng đây cũng là một nơi để tu luyện.
Không gian của cảm ngộ và lĩnh hội cảnh giới tu vi.
Anh cũng ý thức được bản thân ở không gian Liên Tử như vô số năm, nhưng cũng ý thức được cảnh giới tu vi của mình đã đột phá tới Kim Đan kỳ.
Đương nhiên chỉ là cảnh giới, hiện tại chỉ có hội tụ đủ linh khí của đất trời thì anh mới có thể tiến vào Kim Đan kỳ, Kim Đan kỳ chân chính.
Là không gian Liên Tử giúp anh chuyên tâm cảm ngộ để đột phá.
Lần thứ hai nhắm mắt quan sát, thông tin anh nhìn thấy là, Dương Bách Xuyên nhìn thấy hàng chữ cuối cùng khiến toàn thân anh chấn động.
Hắc Liên nói, Liên Tử bị giam cầm trong không gian và thời gian. . .