Thực lực của một tông môn được quyết định bởi người tài.
Vì vậy Dương Bách Xuyên rất có hứng thú với bác gái Susan, nếu có thể anh muốn thu cô vào Vân Môn.
Thiên phú đơn linh căn không phải tùy tiện gặp được, mấy nghìn người thậm chí vạn người mới có được một người có thiên phú đơn linh căn.
Quan trọng nhất là bác gái Susan Tô Cẩn có linh căn thuộc tính Hỏa, loại linh căn này trời sinh làm luyện đan sư và luyện khí sư.
Vì vậy Dương Bách Xuyên nổi lên lòng yêu tài.
Tất nhiên còn phải tìm hiểu phẩm sinh của cô, ở trong lòng của Dương Bách Xuyên, phẩm tính đứng đầu, sau đó mới đến thiên phú tư chất.
Nói chuyện phiếm với Tô Cẩn chính là cách hiểu biết tốt nhất về con người của cô.
Nhìn thời gian đã hơn 3 giờ sáng, hai người liền ngồi nói chuyện phiếm trên trời dưới biển.
Tất nhiên, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Dương Bách Xuyên, muốn moi ra thông tin từ một thiếu nữ mười chín tuổi đơn giản giống như một bữa ăn sáng.
Sau khi hiểu biết, Dương Bách Xuyên mới biết được, Tô Cẩn đi uống rượu giải buồn vì yêu thầm thổ lộ thất bại, còn lời nói ngủ một đêm với Tom ở quán bar chỉ là lời nói khi say, không thể coi là thật.
Dương Bách Xuyên ngửi được bối cảnh thế gia của cô, lúc nói đến đề tài này cô nhóc này rất cảnh giác, nói qua loa hai câu, giống như cố ý không muốn nói. Nhưng Dương Bách Xuyên suy đoán, có lẽ gia đình của Susan nằm trong giới quyền quý của đảo Hồng Kông.
Điểm này khi về bảo Đàm Miêu đi điều tra là biết.
Còn phương diện phẩm tính của Tô Cẩn, trong quá trình nói chuyện tiếp xúc, Dương Bách Xuyên phát hiện cô nhóc này ngoại trừ có chút đi ngược thời đại ra và tâm lớn ra, đáy lòng rất thiện lương, phù hợp điều kiện đi vào Vân Môn của anh.
Cảm thấy tìm hiểu không sai biệt lắm, Dương Bách Xuyên chuẩn bị ngả bài nói việc tu chân và võ cổ giả cho Susan.
Ai biết vừa chuẩn bị nói, vừa ngẩng đầu phát hiện cô đã ngủ rồi.
Hơn nữa lúc hai người nói chuyện phiếm, cô giải trừ tâm thái đề phòng với anh, ngồi gần cạnh anh, vừa ngủ trực tiếp dựa vào trên vai của Dương Bách Xuyên.
Cô nhóc này theo bản năng ôm lấy cánh tay của Dương Bách Xuyên, làm cho người này đó rất khó chịu trong người.
Thân thể mềm mại và hương thơm của thiếu nữ chui vào xoang mũi, làm cho lòng anh nhộn nhạo.
Hít một hơi thật sâu, cười khổ, Dương Bách Xuyên nhắm hai mắt, mạnh mẽ bình tĩnh lại, vì lôi kéo một hạt giống tốt vào Vân Môn, anh chuẩn bị làm một cái gối đầu một lần.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh, đánh thức Dương Bách Xuyên và Tô Cẩn.
Cửa phòng bị người dùng bạo lực đá văng, mười mấy người to cao khỏe mặc vest đi giày da mang hơi thở quân nhân xông vào phòng.
Người đàn ông cầm đầu hơn ba mươi tuổi, vừa đi vào nhìn thấy Tô Cẩn nằm trong lòng ngực của Dương Bách Xuyên, tức giận nói: “Thằng chó chết, gan chó lớn đấy, phế nó cho tôi.”
Đôi mắt của người đàn ông này đỏ bừng, ác độc nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, vung tay lên làm mấy tên đàn ông to cao lao về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, không ngờ trong tay những người này có súng, trong nháy mắt mấy khẩu súng này chĩa thẳng vào anh.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không sợ hãi, với tu vi bây giờ của anh, anh sẽ không sợ hãi súng lục, hơn nữa trên người còn có áo giáp Thanh Tước.
Không nói đến những thứ đó, chỉ cần dùng tinh thần lực cũng đủ biến những người này thành ngu ngốc.