Nói xong, anh không để ý tới Bách Sơn nữa, xoay người rời đi.
“Không phải, sư tổ, tôi thật sự không tìm thấy nhiều như vậy, sư tổ, sư tổ…” Bách Sơn đau khổ kêu Dương Bách Xuyên, nhưng người đàn ông họ Dương nào đó hoàn toàn không để ý tới hắn ta.
“Thế này chẳng phải muốn mạng mình à!” Bách Sơn lẩm bẩm, trong lòng thầm nghĩ hay tìm sư phụ Minh Tuyệt thương lượng nhỉ.
Không đủ da gấu trắng cũng thôi, đàn hương thì phải chuẩn bị cho sư tổ một ít, dù gì hắn ta cũng là võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai.
Hiện tại uy vọng của Dương Bách Xuyên ở Võ Đang rất cao, sư tổ đưa ra chút yêu cầu này cũng không làm được thì hắn ta đừng lăn lộn nữa.
Chẳng phải lúc đó hắn ta sẽ trở thành trò đùa trong miệng mọi người à?
Bách Sơn lập tức cắn răng đi về phía đạo tràng của sư phụ.
Bên kia, Dương Bách Xuyên đi dạo một vòng, hỏi thăm đạo tràng của Thiên Tuyệt ở đâu, chuẩn bị đi tìm ông ta
Trong lòng anh vẫn đang nhớ thương cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn của Thiên Tuyệt, đây là một chân mười linh dược quý hiếm nhất, thậm chí đã biến mất ở tu chân giới.
Một phiến lá cây một đóa hoa đại biểu cho một ngàn năm, mỗi một giai đoạn đều có thể luyện chế đan Nhất Chuyển. Nếu đóa trong vườn thuốc của Thiên Tuyệt thật sự là cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn ba lá ba hoa, anh có thể luyện chế Kim Đan Tam Chuyển, đến lúc đó không phải tu vi sẽ tăng lên vùn vụt à
Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên liền không nhịn được chảy nước miếng.
Đương nhiên trước khi nhìn thấy thì tất cả đều không xác định, chỉ có miêu tả của Thiên Tuyệt là giống y những gì trong đầu Dương Bách Xuyên.
Toàn bộ tông môn Võ Đang có diện tích vô cùng rộng lớn, mỗi một vị Tiên Thiên đều chiếm cứ một ngọn núi nhỏ, xây dựng đạo tràng của mình.
Thực lực và địa vị càng cao, diện tích ngọn núi cũng càng lớn, linh khí cũng càng thêm sung túc, vì vậy đạo tràng của Thiên Tuyệt rất dễ tìm.
Dương Bách Xuyên tùy tiện hỏi thăm một gã đệ tử Võ Đang là biết, Thiên Tuyệt ở tại đỉnh Thiên Tuyệt.
Dương Bách Xuyên không nhịn được trợn mắt, đến cả ngọn núi cũng mang tên ông ta, đủ thấy đối phương giàu sang cỡ nào.
Chẳng qua chuyện này cũng dễ hiểu, trong thế giới kẻ mạnh đứng đầu, thực lực quyết định tất cả, Thiên Tuyệt là cao thủ số một của Võ Đang, đạo tràng đương nhiên cũng lớn nhất, tốt nhất Võ Đang.
Đệ tử Võ Đang vốn định dẫn đường cho Dương Bách Xuyên nhưng tên đàn ông họ Dương nào đó đã từ chối.
Bởi vì anh muốn ‘giả ngầu’.
Dù sao bí mật phi hành đã được công khai ở Võ Đang, anh cũng không quan tâm cái gì, nhìn thấy đỉnh Thiên Tuyệt cách nơi này mấy ngàn thước thì sử dụng thuật Ngự Phong, phi thân rời đi trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều đệ tử Võ Đang.
Bay chưa tới hai phút đồng hồ, Dương Bách Xuyên đã dừng lại phía trên đỉnh Thiên Tuyệt, nhìn thấy kiến trúc nằm ở lưng chừng núi, không cần hỏi cũng biết đó là đạo tràng Thiên Tuyệt.
Lúc anh chuẩn bị bay xuống thì thấy Thiên Tuyệt vội vàng chạy ra, từ xa đã hô vang: “Cung nghênh sư tổ quá bộ đến đỉnh Thiên Tuyệt Phong.”
Dương Bách Xuyên đáp xuống, cười nói: “Thiên Tuyệt, tôi tới tham quan vườn thuốc của ông.”
“Sư tổ đến đây là niềm vinh hạnh của Thiên Tuyệt, để tôi dẫn ngài đi tham quan.”
Nói xong, Thiên Tuyệt dẫn Dương Bách Xuyên đi vào cổng lớn, vòng qua đại điện đi ra phía sau.
“Sư tổ nơi này chính là vườn thuốc của tôi.” Thiên Tuyệt chỉ vào một khu vườn chiếm diện tích một hai mẫu, nhìn qua tươi xanh nói.
Thật ra ở trong mắt Dương Bách Xuyên nơi này không khác gì vườn hoa, toàn bộ vườn thuốc nở rộ vô số loại, có mấy loài thực vật anh chưa từng nhìn thấy, chẳng qua mùi thuốc thoang thoảng đã chứng minh nơi này thật sự là vườn thuốc chứ không phải vườn hoa.
Dương Bách Xuyên vừa đi vừa quan sát, Thiên Tuyệt ở bên cạnh giới thiệu, ông ta trồng rất đẹp mắt, một số loại chỉ để thưởng thức, phần lớn là được cấy ghép từ bí cảnh.