( phiên ngoại này như là một thế giới song song kiếp trước của Giản Úc)
3 giờ sáng.
Giản Úc đột nhiên bị một trận tiếng thủy tinh vỡ vụn đánh thức.
Cậu từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển.
Cậu bị bệnh tim bẩm sinh, không thể chịu đựng được sự sợ hãi, cảm xúc dao động quá lớn, trái tim bắt đầu đập bất thường, từng cơn đau ập đến.
Trong bóng tối, Giản Úc ôm ngực, cố gắng bình tĩnh lại, hồi lâu sau mới cảm thấy trái tim của mình không còn khó chịu như trước nữa.
Cậu có chút không chắc lắm mà bật đèn đầu giường lên, rồi xuống giường, mang dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, cậu muốn đi kiểm tra tình huống bên ngoài một chút.
Lúc cậu đi vào phòng khách, quả nhiên thấy được đèn còn sáng.
Lúc này, mẹ nuôi của cậu còn đang đứng bên cạnh bàn trà, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Dưới sàn nhà bên cạnh bàn trà, có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, có lẽ là đã vỡ mấy cái ly rồi.
Giản Úc đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới tới gần hơn, thử thăm dò hỏi mẹ nuôi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Mẹ nuôi dường như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô nhìn chằm chằm vào một chỗ nhất định, không nói một lời.
Đột nhiên, cô bắt đầu hành động một lần nữa, cầm lấy chiếc bình trên bàn trà, phẫn nộ mà ném nó xuống đất.
Giản Úc né không kịp, có mấy mảnh sứ vỡ bay tới, quẹt vào bắp chân của cậu, có cảm giác đau đớn.
Nhưng tại thời điểm này, cậu cũng không quan tâm đến bản thân mình.
Mắt thấy mẹ nuôi lại muốn ném đồ vật nữa, cậu vội vàng chạy qua, ngăn cản động tác của cô, sốt ruột nói: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút."
Mẹ nuôi vung tay của cậu ra, cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái, chỉ là cuối cùng cũng không tiếp tục ném đồ nữa.
Lúc này, Giản Úc cũng không dám tiến lên quấy rầy cô, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.
Mẹ nuôi của cậu gần đây xuất hiện cảm xúc tiêu cực, thỉnh thoảng sẽ bùng nổ một lần, chẳng hạn như đêm nay.
Ban đầu, mẹ của cậu là một nghệ sĩ dương cầm khá nổi danh, đã viết được rất nhiều bản nhạc dương cầm nổi tiếng.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô chậm rãi rơi vào giai đoạn cạn kiệt linh cảm sáng tác, đã rất lâu rồi cô không viết ra được một khúc nhạc mới nào.
Cứ như vậy, áp lực lại tăng lên.
Cô bắt đầu mất ngủ, cảm xúc nóng nảy, thường làm một số điều không phù hợp với bình thường.
Giản Úc đối với chuyện này đã có kinh nghiệm rồi, đó chính là chờ cho đến khi tâm tình của cô chậm rãi khôi phục lại, sau đó mới tính tiếp.
Lần này cũng vậy.
Mẹ nuôi đứng ở nơi đó hồi lâu, sau đó mới giống như phục hồi lại tinh thần lần nữa.
Cô nhìn về phía Giản Úc, trong giọng nói mang theo chút áy náy: "Xin lỗi, mẹ đánh thức con rồi sao?"
Giản Úc biết cô đã khôi phục lại, vì thế cậu lắc đầu: "Không ạ, mẹ, con rót cho mẹ một ly nước nhé?"
Mẹ nuôi có chút mệt mỏi mà gật đầu: "Ừ."
Giản Úc vào bếp nấu nước.
Trong khi chờ nước sôi, cậu nghĩ rất nhiều thứ.
Từ nhỏ cậu đã là một đứa trẻ mồ côi, sau nhiều năm sống trong viện mồ côi, cậu đã được cha mẹ nuôi hiện tại đưa về nhà.
Cậu rất biết ơn họ. Dù sao một đứa trẻ có bệnh tim bẩm sinh như cậu, lẽ ra sẽ không có ai nguyện ý nhận nuôi mới phải. Cậu xác thật ở lại cô nhi viện rất nhiều năm, nhìn từng người bạn của mình được người ta dẫn đi, thật vất vả mới đợi được đến ngày cậu cũng được dẫn đi như vậy.
Giản Úc ở nhà mới, mỗi ngày đều vui vẻ mà trải qua, còn rất được yêu thương.
Chỉ là bây giờ, cha nuôi của cậu quanh năm phải đi công tác, tình trạng tinh thần của mẹ nuôi lại xuất hiện một chút vấn đề, gia đình này không còn ấm áp như trước nữa.
Cậu có chút hoảng loạn không lý do.
Giống như, cậu có dự cảm, bản thân sẽ lại bị vứt bỏ lần nữa.
Đúng lúc này, nước sôi.
Giản Úc thu hồi suy nghĩ, cậu tìm một cái ly mới, bắt đầu rót nước.
Sau khi rót nước nóng xong, cậu lại đổ vào trong một chút nước lạnh, cho đến khi thành nước ấm, lúc này cậu mới bưng cái ly ra khỏi phòng bếp.
Trong lòng cậu yên lặng mà tính toán.
Cậu phải trở thành một đứa nhỏ ưu tú hơn trước mới được, nếu như cậu đủ nghe lời, thành tích học tập cũng tốt, vậy cậu có phải sẽ không bị đuổi đi hay không?
Nghĩ đến chuyện này, Giản Úc đã đi tới phòng khách, cậu đưa nước cho mẹ nuôi: "Mẹ, nước đây rồi."
Mẹ nuôi cầm ly nước, sau đó đi sang một bên, lấy ra một hòm thuốc từ trong ngăn kéo.
Giản Úc biết, trong đó có thuốc giảm bớt căng thẳng thần kinh, một lần uống hai viên.
Nhưng lần này, mẹ nuôi lại đổ ra một lần năm sáu viên.
Giản Úc giật mình, vội vàng nhắc nhở: "Mẹ, một lần chỉ cần hai viên thôi."
Mẹ nuôi căn bản không thèm để ý tới lời nhắc nhở của cậu, cô mạnh mẽ đút thuốc vào miệng, sau đó liền nuốt xuống.
Giản Úc đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi.
Cậu biết mình không khuyên được mẹ nuôi, nhưng trong lòng lại thật sự rất lo lắng.
Cứ tiếp tục như vậy, mẹ nuôi sẽ càng ngày càng ỷ lại vào thuốc an thần, đến cuối cùng nói không chừng ngay cả thuốc cũng không còn tác dụng nữa.
Mẹ nuôi đã uống xong thuốc, cô thuận miệng nói với Giản Úc một câu: "Đi ngủ sớm một chút đi, mẹ còn phải bận thêm một lúc nữa."
Nói xong, cô lại đi vào phòng làm việc của mình.
Giản Úc nhìn cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa, cậu nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cha nuôi của cậu gần đây phải đi công tác, trong nhà không còn người lớn nào khác.
Cậu còn nhỏ, cho dù có muốn khuyên bảo mẹ nuôi, thì cô cũng sẽ không nghe lời cậu.
Có lẽ trước kia sẽ nghe một chút, dù sao trước kia mẹ nuôi của cậu là một nghệ sĩ dương cầm rất thành công, tính cách dịu dàng, bình dị gần gũi, nhưng hiện tại, tính cách của mẹ nuôi đã thay đổi hoàn toàn.
Giản Úc nhìn phòng làm việc một hồi, cuối cùng cũng không dám đi tới gõ cửa.
Đúng lúc này, cậu mới cảm thấy bắp chân của mình bắt đầu đau đớn.
Cậu nén đau, đi tới sô pha ngồi xuống, bắt đầu vén ống quần lên.
Sau đó cậu phát hiện, bắp chân của mình bị mảnh vỡ bình hoa vừa rồi cắt ra một đường.
Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ mơ hồ chảy ra chút máu.
Giản Úc mím môi, cậu im lặng lấy ra hòm thuốc dưới bàn trà, xử lý đơn giản vết thương của mình một chút.
Sau đó, cậu lấy chổi ra, quét sạch các mảnh vỡ trên mặt đất.
Chờ sau khi bận rộn xong, cũng đã hơn bốn giờ sáng.
Giản Úc không trì hoãn thêm nữa, cậu trở lại phòng ngủ của mình.
Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, ngày mai là ngày khai trường, cậu sắp học lóp 11 rồi, thời gian rất quý giá, không thể trì hoãn được.
Ngày hôm sau.
Lúc Giản Úc rời giường, trong phòng một mảnh yên tĩnh, cũng không biết mẹ nuôi suốt đêm sáng tác, hay là đã trở về phòng ngủ rồi.
Cậu đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, sau khi ăn xong phần của mình, cậu để lại cho mẹ nuôi một phần.
Sau đó, cậu mang theo cặp sách đến trường báo danh.
Trường trung học của Giản Úc là trường trung học tốt nhất trong thành phố.
Lãnh đạo trường của bọn họ luôn rất quan tâm đến khía cạnh học tập.
Trong đó có một điểm đặc biệt đó chính là hệ thống phân lớp, mỗi một học kỳ của bọn họ đều đổi lớp một lần, căn cứ vào kết quả của kỳ thi cuối kỳ trước đó để chấm điểm, tính từ lớp 1 trở đi, cứ như vậy, lớp 1 tự nhiên là lớp xuất sắc nhất.
Học kỳ trước Giản Úc may mắn thi vào được lớp 1, chẳng qua là vị trí áp chót, nếu không cẩn thận, có thể sẽ rơi ra khỏi lớp 1 vào học kỳ sau.
Cậu không có thiên phú học tập, nhưng có thể do từ nhỏ cậu đã có bệnh tim, nên cậu làm việc gì cũng không nóng nảy, so với người khác thì tỉ mỉ hơn một chút, có thể chính vì điểm này, giúp cho cậu khi làm bài thi ít phạm phải sai lầm, cho nên mới có thể thi vào được lớp 1. Chẳng qua nếu đã thi được vào lớp 1 rồi, Giản Úc quyết định sẽ liều mạng một phen.
Bởi vì như vậy, cha mẹ nuôi của cậu nói không chừng sẽ cao hứng hơn, sẽ không có ý định đuổi cậu ra khỏi nhà nữa.
Lúc Giản Úc nghĩ đến những chuyện này, cậu đã đi vào tòa nhà giảng dạy, đi tới lớp 1.
Lúc cậu đi vào, trong phòng học đã đầy người.
Một số ít bạn cùng lớp đang trò chuyện về kỳ nghỉ hè, cũng có một số ít học sinh như Giản Úc, học kỳ trước thi tốt, nên được phân vào lớp 1, đang làm quen với môi trường mới.
Giản Úc nhìn xung quanh một vòng, chuẩn bị tìm chỗ để ngồi xuống.
Cậu không để ý là, có mấy nữ sinh đang nhìn chằm chằm cậu.
Giản Úc thuộc loại diện mạo sạch sẽ, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn, lúc cười rộ lên, sẽ có hai cái lúm đồng tiền, rất khiến người ta thích.
Giản Úc nhìn quanh một vòng không chớp mắt, cuối cùng tìm được một cái bàn trống ở hàng thứ ba sát bên cửa sổ.
Cậu bước qua.
Vừa ngồi xuống, cậu liền nhận ra mọi người xung quanh đều đang đánh giá cậu.
Giản Úc có chút kỳ quái.
Chỗ ngồi của cậu có vấn đề gì sao?
Giản Úc nghi hoặc trong lòng, nhưng cậu vẫn lấy cặp sách xuống, bỏ vào trong hộc bàn.
Đúng lúc này, một nữ sinh đi tới, đỏ mặt đặt một phần bữa sáng lên trên bàn học bên cạnh, đặt xong liền vội vã rời đi.
Lúc này Giản Úc mới phát hiện, vị trí bên cạnh cậu có không ít đồ vật, không chỉ trên bàn học, ngay cả hộc bàn cũng có, bao gồm đồ ăn vặt, thư tình v v.
Cậu nhìn những thứ này, không khỏi mở to mắt.
Xem ra người bạn cùng bàn cậu chưa gặp mặt này rất được hoan nghênh.
Chẳng qua, Giản Úc đối với chuyện của người khác cũng không quá tò mò, sau khi nhìn thoáng qua, cậu liền thu hồi tầm mắt.
Lúc này, nam sinh ở bàn phía sau vỗ vỗ bả vai của cậu.
Giản Úc quay đầu lại, còn chưa nói gì, nam sinh kia liền giơ ngón tay cái về phía cậu: "Người anh em, cậu thật là trâu bò nha!"
Giản Úc khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Nam sinh kia nói: "Cậu lại dám ngồi bên cạnh Lục Thần, cái này không phải trâu bò thì là gì?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, hỏi: "Lục Thần là ai?"
Nam sinh kia vừa muốn trả lời cậu, đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Giản Úc càng mê mang hơn, cậu theo bản năng xoay người lại, nhìn theo phương hướng mà nam sinh kia vừa nhìn.
Sau đó, cậu thấy một nam sinh cao lớn bước vào lớp học.
Nam sinh này rõ ràng chính là tiêu điểm của mọi người, hắn vừa tiến vào, phần lớn mọi người đều ngẩng đầu lên.
Hắn xác thật rất có năng lực để trở thành tiêu điểm, giá trị nhan sắc của hắn thuộc dạng nổi bất nhất trong đám người, đôi mắt hẹp dài đen kịt, ánh mắt lạnh lùng, tùy tiện nhìn ai, cũng khiến cho người đó khó thở.
Sau khi Giản Úc nhìn thấy mặt của người này, trong lòng liền hiểu rõ.
Trách không được mọi người đều sẽ phản ứng lớn như vậy.
Thì ra là Lục Chấp.
Lục Chấp là nhân vật phong vân trong trường, có thể nói là không ai không biết.
Hắn xuất thân hào môn thế gia, thuộc loại nhân vật ở đỉnh kim tự tháp, mấu chốt nhất chính là, thành tích học tập của hắn còn rất tốt, mỗi lần đều đứng hạng nhất.
Người như vậy, nói một câu "thiên chi kiêu tử" cũng không quá đáng, trời sinh hắn đã cùng người khác cách nhau một trời một vực.
Tính tình của Lục Chấp cũng rất lạnh lùng, rất ít khi thấy hắn nói chuyện với ai.
Bên cạnh hắn chỉ có hai người bạn tốt, nghe nói là lớn lên cùng nhau, một người tên Tần Diễn, người còn lại là Lâm Bác Vũ.
Khi Giản Úc đang nghĩ đông nghĩ tây, Lục Chấp đã đi tới.
Sau khi nhìn thấy Giản Úc, Lục Chấp dừng lại một chút.
Rõ ràng, hắn không nghĩ tới mình sẽ có bạn cùng bàn.
Bạn cùng bạn học kỳ trước của Lục Chấp là Lâm Bác Vũ, chẳng qua lúc thi cuối kỳ, Lâm Bác Vũ vắng thi một môn, nên bị rớt ra khỏi lớp 1, cho nên vị trí bên cạnh của Lục Chấp tạm thời bỏ trống.
Giản Úc thấy Lục Chấp nhìn mình, vì thế cậu chủ động bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này được không?"
Lúc cậu cười lên, trong đôi mắt như chứa đầy những ánh sáng lấp lánh.
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Tùy cậu."
Nói xong, hắn liền đi qua phía sau cậu, ngồi vào vị trí bên trong.
Sau khi Lục Chấp ngồi xuống, cũng phát hiện mấy thứ ở trên bàn học của mình.
Hắn nhìu mày, không để ý tới chút nào, trực tiếp rút ra một quyển đề bắt đầu làm.
Giản Úc lặng lẽ đánh giá Lục Chấp, trong lòng mơ hồ có tính toán.
Thành tích học tập của Lục Chấp tốt như vậy, hiện tại hai người trở thành bạn cùng bàn, chẳng phải cậu có thể nhân cơ hội này hỏi Lục Chấp một số câu hỏi hay sao?
Nhưng người này xác thật giống như lời đồn, cả người đều lạnh như băng, không dễ tiếp cận.
Giản Úc ngồi bên cạnh hắn một hồi như vậy, đã cảm thấy nửa người bên phải của mình lạnh run.
Nhưng cậu nghĩ trước tiên có thể làm tốt quan hệ bạn cùng bàn, sau đó nhân cơ hội hỏi bài Lục Chấp cũng được.
Giản Úc hít sâu một hơi, bắt đầu giới thiệu bản thân với Lục Chấp: "Bạn học, tôi tên là Giản Úc, trước kia là học sinh lớp 3, hiện tại lên lớp 1. Sau này chúng ta sẽ là bạn cùng bàn, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."
Lục Chấp liếc nhìn cậu một cái, không nói gì.
Giản Úc cũng không từ bỏ, cậu đưa tay vào trong cặp sờ soạng, lấy ra một hộp sữa.
Cậu đặt hộp sữa lên bàn học của Lục Chấp, lấy lòng: "Hộp sữa này được mua từ bên nước ngoài về, trong nước bình thường rất ít thấy được, cậu có muốn thử không?"
Lục Chấp nhìn chằm chằm vào đề, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần."
Giản Úc: "....."
Được rồi, lần kết bạn đầu tiên thất bại.
Giản Úc không có biện pháp nào, chỉ có thể lấy lại hộp sữa, cũng lấy ra sách bài tập, bắt đầu làm bài.
Cậu làm đề vật lý, trong đó có một câu đặc biệt khó.
Cậu muốn hỏi Lục Chấp, nhưng nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn không chút dễ gần của Lục Chấp, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà thu hồi ánh mắt.
Quên đi, chờ khi nào cậu và Lục Chấp quen thuộc hơn một chút lại nói.
Hiện tại hai người đang trong trạng thái như thế này, cậu không nên đi làm phiền Lục Chấp thì hơn.
3 giờ sáng.
Giản Úc đột nhiên bị một trận tiếng thủy tinh vỡ vụn đánh thức.
Cậu từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển.
Cậu bị bệnh tim bẩm sinh, không thể chịu đựng được sự sợ hãi, cảm xúc dao động quá lớn, trái tim bắt đầu đập bất thường, từng cơn đau ập đến.
Trong bóng tối, Giản Úc ôm ngực, cố gắng bình tĩnh lại, hồi lâu sau mới cảm thấy trái tim của mình không còn khó chịu như trước nữa.
Cậu có chút không chắc lắm mà bật đèn đầu giường lên, rồi xuống giường, mang dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, cậu muốn đi kiểm tra tình huống bên ngoài một chút.
Lúc cậu đi vào phòng khách, quả nhiên thấy được đèn còn sáng.
Lúc này, mẹ nuôi của cậu còn đang đứng bên cạnh bàn trà, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Dưới sàn nhà bên cạnh bàn trà, có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, có lẽ là đã vỡ mấy cái ly rồi.
Giản Úc đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới tới gần hơn, thử thăm dò hỏi mẹ nuôi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Mẹ nuôi dường như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô nhìn chằm chằm vào một chỗ nhất định, không nói một lời.
Đột nhiên, cô bắt đầu hành động một lần nữa, cầm lấy chiếc bình trên bàn trà, phẫn nộ mà ném nó xuống đất.
Giản Úc né không kịp, có mấy mảnh sứ vỡ bay tới, quẹt vào bắp chân của cậu, có cảm giác đau đớn.
Nhưng tại thời điểm này, cậu cũng không quan tâm đến bản thân mình.
Mắt thấy mẹ nuôi lại muốn ném đồ vật nữa, cậu vội vàng chạy qua, ngăn cản động tác của cô, sốt ruột nói: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút."
Mẹ nuôi vung tay của cậu ra, cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái, chỉ là cuối cùng cũng không tiếp tục ném đồ nữa.
Lúc này, Giản Úc cũng không dám tiến lên quấy rầy cô, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.
Mẹ nuôi của cậu gần đây xuất hiện cảm xúc tiêu cực, thỉnh thoảng sẽ bùng nổ một lần, chẳng hạn như đêm nay.
Ban đầu, mẹ của cậu là một nghệ sĩ dương cầm khá nổi danh, đã viết được rất nhiều bản nhạc dương cầm nổi tiếng.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô chậm rãi rơi vào giai đoạn cạn kiệt linh cảm sáng tác, đã rất lâu rồi cô không viết ra được một khúc nhạc mới nào.
Cứ như vậy, áp lực lại tăng lên.
Cô bắt đầu mất ngủ, cảm xúc nóng nảy, thường làm một số điều không phù hợp với bình thường.
Giản Úc đối với chuyện này đã có kinh nghiệm rồi, đó chính là chờ cho đến khi tâm tình của cô chậm rãi khôi phục lại, sau đó mới tính tiếp.
Lần này cũng vậy.
Mẹ nuôi đứng ở nơi đó hồi lâu, sau đó mới giống như phục hồi lại tinh thần lần nữa.
Cô nhìn về phía Giản Úc, trong giọng nói mang theo chút áy náy: "Xin lỗi, mẹ đánh thức con rồi sao?"
Giản Úc biết cô đã khôi phục lại, vì thế cậu lắc đầu: "Không ạ, mẹ, con rót cho mẹ một ly nước nhé?"
Mẹ nuôi có chút mệt mỏi mà gật đầu: "Ừ."
Giản Úc vào bếp nấu nước.
Trong khi chờ nước sôi, cậu nghĩ rất nhiều thứ.
Từ nhỏ cậu đã là một đứa trẻ mồ côi, sau nhiều năm sống trong viện mồ côi, cậu đã được cha mẹ nuôi hiện tại đưa về nhà.
Cậu rất biết ơn họ. Dù sao một đứa trẻ có bệnh tim bẩm sinh như cậu, lẽ ra sẽ không có ai nguyện ý nhận nuôi mới phải. Cậu xác thật ở lại cô nhi viện rất nhiều năm, nhìn từng người bạn của mình được người ta dẫn đi, thật vất vả mới đợi được đến ngày cậu cũng được dẫn đi như vậy.
Giản Úc ở nhà mới, mỗi ngày đều vui vẻ mà trải qua, còn rất được yêu thương.
Chỉ là bây giờ, cha nuôi của cậu quanh năm phải đi công tác, tình trạng tinh thần của mẹ nuôi lại xuất hiện một chút vấn đề, gia đình này không còn ấm áp như trước nữa.
Cậu có chút hoảng loạn không lý do.
Giống như, cậu có dự cảm, bản thân sẽ lại bị vứt bỏ lần nữa.
Đúng lúc này, nước sôi.
Giản Úc thu hồi suy nghĩ, cậu tìm một cái ly mới, bắt đầu rót nước.
Sau khi rót nước nóng xong, cậu lại đổ vào trong một chút nước lạnh, cho đến khi thành nước ấm, lúc này cậu mới bưng cái ly ra khỏi phòng bếp.
Trong lòng cậu yên lặng mà tính toán.
Cậu phải trở thành một đứa nhỏ ưu tú hơn trước mới được, nếu như cậu đủ nghe lời, thành tích học tập cũng tốt, vậy cậu có phải sẽ không bị đuổi đi hay không?
Nghĩ đến chuyện này, Giản Úc đã đi tới phòng khách, cậu đưa nước cho mẹ nuôi: "Mẹ, nước đây rồi."
Mẹ nuôi cầm ly nước, sau đó đi sang một bên, lấy ra một hòm thuốc từ trong ngăn kéo.
Giản Úc biết, trong đó có thuốc giảm bớt căng thẳng thần kinh, một lần uống hai viên.
Nhưng lần này, mẹ nuôi lại đổ ra một lần năm sáu viên.
Giản Úc giật mình, vội vàng nhắc nhở: "Mẹ, một lần chỉ cần hai viên thôi."
Mẹ nuôi căn bản không thèm để ý tới lời nhắc nhở của cậu, cô mạnh mẽ đút thuốc vào miệng, sau đó liền nuốt xuống.
Giản Úc đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi.
Cậu biết mình không khuyên được mẹ nuôi, nhưng trong lòng lại thật sự rất lo lắng.
Cứ tiếp tục như vậy, mẹ nuôi sẽ càng ngày càng ỷ lại vào thuốc an thần, đến cuối cùng nói không chừng ngay cả thuốc cũng không còn tác dụng nữa.
Mẹ nuôi đã uống xong thuốc, cô thuận miệng nói với Giản Úc một câu: "Đi ngủ sớm một chút đi, mẹ còn phải bận thêm một lúc nữa."
Nói xong, cô lại đi vào phòng làm việc của mình.
Giản Úc nhìn cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa, cậu nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cha nuôi của cậu gần đây phải đi công tác, trong nhà không còn người lớn nào khác.
Cậu còn nhỏ, cho dù có muốn khuyên bảo mẹ nuôi, thì cô cũng sẽ không nghe lời cậu.
Có lẽ trước kia sẽ nghe một chút, dù sao trước kia mẹ nuôi của cậu là một nghệ sĩ dương cầm rất thành công, tính cách dịu dàng, bình dị gần gũi, nhưng hiện tại, tính cách của mẹ nuôi đã thay đổi hoàn toàn.
Giản Úc nhìn phòng làm việc một hồi, cuối cùng cũng không dám đi tới gõ cửa.
Đúng lúc này, cậu mới cảm thấy bắp chân của mình bắt đầu đau đớn.
Cậu nén đau, đi tới sô pha ngồi xuống, bắt đầu vén ống quần lên.
Sau đó cậu phát hiện, bắp chân của mình bị mảnh vỡ bình hoa vừa rồi cắt ra một đường.
Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ mơ hồ chảy ra chút máu.
Giản Úc mím môi, cậu im lặng lấy ra hòm thuốc dưới bàn trà, xử lý đơn giản vết thương của mình một chút.
Sau đó, cậu lấy chổi ra, quét sạch các mảnh vỡ trên mặt đất.
Chờ sau khi bận rộn xong, cũng đã hơn bốn giờ sáng.
Giản Úc không trì hoãn thêm nữa, cậu trở lại phòng ngủ của mình.
Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, ngày mai là ngày khai trường, cậu sắp học lóp 11 rồi, thời gian rất quý giá, không thể trì hoãn được.
Ngày hôm sau.
Lúc Giản Úc rời giường, trong phòng một mảnh yên tĩnh, cũng không biết mẹ nuôi suốt đêm sáng tác, hay là đã trở về phòng ngủ rồi.
Cậu đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, sau khi ăn xong phần của mình, cậu để lại cho mẹ nuôi một phần.
Sau đó, cậu mang theo cặp sách đến trường báo danh.
Trường trung học của Giản Úc là trường trung học tốt nhất trong thành phố.
Lãnh đạo trường của bọn họ luôn rất quan tâm đến khía cạnh học tập.
Trong đó có một điểm đặc biệt đó chính là hệ thống phân lớp, mỗi một học kỳ của bọn họ đều đổi lớp một lần, căn cứ vào kết quả của kỳ thi cuối kỳ trước đó để chấm điểm, tính từ lớp 1 trở đi, cứ như vậy, lớp 1 tự nhiên là lớp xuất sắc nhất.
Học kỳ trước Giản Úc may mắn thi vào được lớp 1, chẳng qua là vị trí áp chót, nếu không cẩn thận, có thể sẽ rơi ra khỏi lớp 1 vào học kỳ sau.
Cậu không có thiên phú học tập, nhưng có thể do từ nhỏ cậu đã có bệnh tim, nên cậu làm việc gì cũng không nóng nảy, so với người khác thì tỉ mỉ hơn một chút, có thể chính vì điểm này, giúp cho cậu khi làm bài thi ít phạm phải sai lầm, cho nên mới có thể thi vào được lớp 1. Chẳng qua nếu đã thi được vào lớp 1 rồi, Giản Úc quyết định sẽ liều mạng một phen.
Bởi vì như vậy, cha mẹ nuôi của cậu nói không chừng sẽ cao hứng hơn, sẽ không có ý định đuổi cậu ra khỏi nhà nữa.
Lúc Giản Úc nghĩ đến những chuyện này, cậu đã đi vào tòa nhà giảng dạy, đi tới lớp 1.
Lúc cậu đi vào, trong phòng học đã đầy người.
Một số ít bạn cùng lớp đang trò chuyện về kỳ nghỉ hè, cũng có một số ít học sinh như Giản Úc, học kỳ trước thi tốt, nên được phân vào lớp 1, đang làm quen với môi trường mới.
Giản Úc nhìn xung quanh một vòng, chuẩn bị tìm chỗ để ngồi xuống.
Cậu không để ý là, có mấy nữ sinh đang nhìn chằm chằm cậu.
Giản Úc thuộc loại diện mạo sạch sẽ, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn, lúc cười rộ lên, sẽ có hai cái lúm đồng tiền, rất khiến người ta thích.
Giản Úc nhìn quanh một vòng không chớp mắt, cuối cùng tìm được một cái bàn trống ở hàng thứ ba sát bên cửa sổ.
Cậu bước qua.
Vừa ngồi xuống, cậu liền nhận ra mọi người xung quanh đều đang đánh giá cậu.
Giản Úc có chút kỳ quái.
Chỗ ngồi của cậu có vấn đề gì sao?
Giản Úc nghi hoặc trong lòng, nhưng cậu vẫn lấy cặp sách xuống, bỏ vào trong hộc bàn.
Đúng lúc này, một nữ sinh đi tới, đỏ mặt đặt một phần bữa sáng lên trên bàn học bên cạnh, đặt xong liền vội vã rời đi.
Lúc này Giản Úc mới phát hiện, vị trí bên cạnh cậu có không ít đồ vật, không chỉ trên bàn học, ngay cả hộc bàn cũng có, bao gồm đồ ăn vặt, thư tình v v.
Cậu nhìn những thứ này, không khỏi mở to mắt.
Xem ra người bạn cùng bàn cậu chưa gặp mặt này rất được hoan nghênh.
Chẳng qua, Giản Úc đối với chuyện của người khác cũng không quá tò mò, sau khi nhìn thoáng qua, cậu liền thu hồi tầm mắt.
Lúc này, nam sinh ở bàn phía sau vỗ vỗ bả vai của cậu.
Giản Úc quay đầu lại, còn chưa nói gì, nam sinh kia liền giơ ngón tay cái về phía cậu: "Người anh em, cậu thật là trâu bò nha!"
Giản Úc khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Nam sinh kia nói: "Cậu lại dám ngồi bên cạnh Lục Thần, cái này không phải trâu bò thì là gì?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, hỏi: "Lục Thần là ai?"
Nam sinh kia vừa muốn trả lời cậu, đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Giản Úc càng mê mang hơn, cậu theo bản năng xoay người lại, nhìn theo phương hướng mà nam sinh kia vừa nhìn.
Sau đó, cậu thấy một nam sinh cao lớn bước vào lớp học.
Nam sinh này rõ ràng chính là tiêu điểm của mọi người, hắn vừa tiến vào, phần lớn mọi người đều ngẩng đầu lên.
Hắn xác thật rất có năng lực để trở thành tiêu điểm, giá trị nhan sắc của hắn thuộc dạng nổi bất nhất trong đám người, đôi mắt hẹp dài đen kịt, ánh mắt lạnh lùng, tùy tiện nhìn ai, cũng khiến cho người đó khó thở.
Sau khi Giản Úc nhìn thấy mặt của người này, trong lòng liền hiểu rõ.
Trách không được mọi người đều sẽ phản ứng lớn như vậy.
Thì ra là Lục Chấp.
Lục Chấp là nhân vật phong vân trong trường, có thể nói là không ai không biết.
Hắn xuất thân hào môn thế gia, thuộc loại nhân vật ở đỉnh kim tự tháp, mấu chốt nhất chính là, thành tích học tập của hắn còn rất tốt, mỗi lần đều đứng hạng nhất.
Người như vậy, nói một câu "thiên chi kiêu tử" cũng không quá đáng, trời sinh hắn đã cùng người khác cách nhau một trời một vực.
Tính tình của Lục Chấp cũng rất lạnh lùng, rất ít khi thấy hắn nói chuyện với ai.
Bên cạnh hắn chỉ có hai người bạn tốt, nghe nói là lớn lên cùng nhau, một người tên Tần Diễn, người còn lại là Lâm Bác Vũ.
Khi Giản Úc đang nghĩ đông nghĩ tây, Lục Chấp đã đi tới.
Sau khi nhìn thấy Giản Úc, Lục Chấp dừng lại một chút.
Rõ ràng, hắn không nghĩ tới mình sẽ có bạn cùng bàn.
Bạn cùng bạn học kỳ trước của Lục Chấp là Lâm Bác Vũ, chẳng qua lúc thi cuối kỳ, Lâm Bác Vũ vắng thi một môn, nên bị rớt ra khỏi lớp 1, cho nên vị trí bên cạnh của Lục Chấp tạm thời bỏ trống.
Giản Úc thấy Lục Chấp nhìn mình, vì thế cậu chủ động bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này được không?"
Lúc cậu cười lên, trong đôi mắt như chứa đầy những ánh sáng lấp lánh.
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Tùy cậu."
Nói xong, hắn liền đi qua phía sau cậu, ngồi vào vị trí bên trong.
Sau khi Lục Chấp ngồi xuống, cũng phát hiện mấy thứ ở trên bàn học của mình.
Hắn nhìu mày, không để ý tới chút nào, trực tiếp rút ra một quyển đề bắt đầu làm.
Giản Úc lặng lẽ đánh giá Lục Chấp, trong lòng mơ hồ có tính toán.
Thành tích học tập của Lục Chấp tốt như vậy, hiện tại hai người trở thành bạn cùng bàn, chẳng phải cậu có thể nhân cơ hội này hỏi Lục Chấp một số câu hỏi hay sao?
Nhưng người này xác thật giống như lời đồn, cả người đều lạnh như băng, không dễ tiếp cận.
Giản Úc ngồi bên cạnh hắn một hồi như vậy, đã cảm thấy nửa người bên phải của mình lạnh run.
Nhưng cậu nghĩ trước tiên có thể làm tốt quan hệ bạn cùng bàn, sau đó nhân cơ hội hỏi bài Lục Chấp cũng được.
Giản Úc hít sâu một hơi, bắt đầu giới thiệu bản thân với Lục Chấp: "Bạn học, tôi tên là Giản Úc, trước kia là học sinh lớp 3, hiện tại lên lớp 1. Sau này chúng ta sẽ là bạn cùng bàn, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."
Lục Chấp liếc nhìn cậu một cái, không nói gì.
Giản Úc cũng không từ bỏ, cậu đưa tay vào trong cặp sờ soạng, lấy ra một hộp sữa.
Cậu đặt hộp sữa lên bàn học của Lục Chấp, lấy lòng: "Hộp sữa này được mua từ bên nước ngoài về, trong nước bình thường rất ít thấy được, cậu có muốn thử không?"
Lục Chấp nhìn chằm chằm vào đề, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần."
Giản Úc: "....."
Được rồi, lần kết bạn đầu tiên thất bại.
Giản Úc không có biện pháp nào, chỉ có thể lấy lại hộp sữa, cũng lấy ra sách bài tập, bắt đầu làm bài.
Cậu làm đề vật lý, trong đó có một câu đặc biệt khó.
Cậu muốn hỏi Lục Chấp, nhưng nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn không chút dễ gần của Lục Chấp, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà thu hồi ánh mắt.
Quên đi, chờ khi nào cậu và Lục Chấp quen thuộc hơn một chút lại nói.
Hiện tại hai người đang trong trạng thái như thế này, cậu không nên đi làm phiền Lục Chấp thì hơn.