Gần đây Giản Úc có chút bận.
Có hai môn phải nộp bài luận mấy ngàn từ, cậu cần tra tư liệu rất nhiều.
Bình thường mỗi khi lên lớp xong, cậu đều sẽ trực tiếp về lại biệt thự, nhưng bây giờ, sau khi hết tiết cậu còn phải đi thư viện tìm tư liệu.
Hôm nay, cậu ở lại thư viện để tìm kiếm một chút tư liệu cả một buổi trưa mới xong, đến cuối cùng cả người đều mệt mỏi rả rời.
Rốt cuộc đã hoàn thành được một môn trong số hai môn rồi, cậu đem những tư liệu thật dày đó trả lại trên kệ sách, sau đó cầm cặp đi ra khỏi thư viện.
Hiện tại cậu rất hoài niệm thời gian vui sướng lúc nghỉ đông, lúc ấy mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống là được, làm gì có nhiều yêu cầu cần phí não như bây giờ chứ.
Giản Úc không biết chính là, trong hai ngày nay, cậu một lòng vùi đầu vào hoàn thành bài luận, trên mạng lại xuất hiện thêm nhiều ngôn luận bôi đen cậu.
Ngay tối hôm qua, đột nhiên có một đám người, đều như quen biết Giản Úc vậy, dùng hết toàn lực mà bôi đen cậu.
Cứ như vậy, một ít người qua đường ăn dưa không rõ chân tướng cũng chạy tới xem náo nhiệt.
[ Tôi có thể làm chứng, Giản Úc chính xác là theo một ông chủ lớn, ông chủ kia cũng đều 5-60 tuổi rồi, thường xuyên lái xe đến dưới nhà Giản Úc để đón hắn.]
[ 5-60 tuổi? Nôn! Giản Úc nghĩ như thế nào vậy, hiện tại những người này vì tiền thì cái gì cũng làm được sao? ]
[ Tôi là bạn học của Giản Úc, dùng acc nhỏ để trả lời một chút, học kỳ này Giản Úc thoạt nhìn có tiền hơn so với trước đây. Ngay cả quần áo, trước kia cậu ta đều mặc một ít quần áo rẻ tiền. Kết quả học kỳ này, vẫn luôn mặc những bộ quần áo của các nhãn hàng xa xỉ, quần áo của nhãn hàng kia cơ bản đều có giá bốn con số trở lên. ]
[ Chứng cứ này quả nhiên đủ sắc bén nha, nếu không vì sao cậu ta không ra giải thích quần áo từ đâu mà có? Tôi nghe nói xưởng của nhà cậu ta đã sớm phá sản rồi.]
[ Chuyện tôi biết còn bạo hơn. Giản Úc căn bản không chỉ có một ông chủ thôi đâu, nghe nói có tận mấy người lận. ]
[ Đệt! Quá trâu bò rồi? Vậy hắn phải sắp xếp lịch trình như thế nào mới được a? ]
Cùng lúc đó, một nhóm có Lục Nghiên Tuyết và Quý Diệc trong đó, đang sôi nổi bàn luận chuyện này.
Lục Nghiên Tuyết nhắn đầu tiên ở trong nhóm: [ Mọi người yên tâm đi, thanh danh lần này của Giản Úc thật sự thối rồi, tôi mua một đám thủy quân, để bọn họ thay phiên nhau nói dưới bài viết. ]
[ Tiểu Tuyết, vẫn là cậu có biện pháp! Xem Giản Úc lần này làm thế nào mà xoay người được!]
[ Thanh danh của cậu ta thối như vậy, anh Lục Chấp hoàn toàn có thể thoát khỏi cậu ta đi? Đều đã như vậy, cậu ta còn có mặt mũi mà quấn lấy anh Lục nữa sao? ]
[ Đây đều là Giản Úc xứng đáng nhận lấy! Ai bảo hắn dám đoạt người của Quý Diệc! Để tôi nói, dứt khoát mua thêm vài người, kéo hắn đến hẻm nhỏ, giáo huấn hắn một trận mới tốt! ]
[ Đúng vậy! Giản Úc còn không phải ỷ vào một gương mặt lớn lên không tệ sao, cho nên mới quấn lấy anh Lục Chấp không buông? Đem mặt của hắn phá hủy đi, xem hắn làm sao bây giờ!]
Lục Nghiên Tuyết lại lên tiếng: [ Được rồi mọi người, chúng ta cũng không cần làm gì quá phận cả. Rốt cuộc chúng ta cùng Giản Úc không giống nhau, chúng ta là người có đạo đức, cho hắn một chút giáo huấn nhỏ là được rồi.]
[ Tiểu Tuyết, cậu vậy mà còn có thể vì hắn mà suy nghĩ.]
[ Tiểu Tuyết của chúng ta chính là người đẹp thiện tâm! Chẳng qua như vậy thì tiện nghi cho tên Giản Úc kia quá! ]
Lúc này có người hỏi: [ Đúng rồi, Quý Diệc sao lại không lên mạng? ]
[ Bên kia Tiểu Diệc đang là rạng sáng, có lẽ anh ấy còn đang ngủ. ]
[ Tiểu Diệc không onl cũng tốt, anh ấy là người thiện lương như vậy, khẳng định sẽ ngăn cản chúng ta làm những việc này. Chính là, nếu chúng ta không làm cái gì hết, làm sao có thể bảo vệ được anh ấy chứ? ]
[ Ừ, đúng vậy, Tiểu Diệc thật là quá đáng thương, không nghĩ tới vừa ra nước ngoài, đã bị loại người như Giản Úc chui vào chỗ trống.]
Thư viện.
Sau khi Giản Úc đi ra, sờ sờ thẻ căn tin trong túi của mình, nghĩ có nên đi đến siêu thị trong trường mua một chút đồ ăn để lấp bụng hay không.
Cậu học cả một buổi trưa, đã có chút đói bụng rồi.
Ngay khi cậu chuẩn bị đi tới siêu thị, mấy nam sinh mặc đồ thể thao chặn ngay trước mặt cậu.
Cầm đầu là một nam sinh ôm bóng rổ, cười nhạo nói: "Ồ, đây không phải là đại danh nhân của chúng ta Giản Úc sao?"
Giản Úc ngước mắt liếc nhìn nam sinh trước mặt này.
Cậu không có tiếp xúc qua với nam sinh này, nhưng nguyên chủ thì đã có gặp qua, hơn nữa nguyên chủ còn có xích mích với hắn.
Giản Úc nhàn nhạt hỏi: "Có việc?"
Giang Lương Xuân vẻ mặt khinh thường cười: "Cũng không có việc gì lớn, chính là muốn tới chúc mừng mày một chút, gần đây mày ở trên diễn đàn trường rất nổi danh đó."
Hắn cùng Giản Úc ở năm nhất kết qua thù, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này, nên muốn nhanh chóng tới bỏ đá xuống giếng.
Kết quả, Giản Úc liếc hắn một cái: " Ồ, phải không? Cảm ơn nha."
Giang Lương Xuân vốn dĩ cho rằng Giản Úc ít nhất cũng phải cảm thấy xấu hổ, không nghĩ tới lại sẽ là phản ứng như vậy, làm hắn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "Giản Úc, mày sẽ không cho rằng tao đang thật sự khen mày đấy chứ?"
Giản Úc lạnh nhạt nói: "Vậy thì cậu muốn làm cái gì?"
Giang Lương Xuân đánh giá Giản Úc từ trên xuống, cười nhạo nói: "Nghe nói mày theo vài ông chủ lận, chậc chậc chậc, thật đúng là không biết xấu hổ! Sao mày có thể vì tiền mà cái gì đều có thể làm ra được vậy? Thiếu tiền lắm sao, mày cầu xin tao xem, nói không chừng chúng tao đại phát từ bi, ban thưởng cho mày một ít đó!"
Hắn nói xong câu đó, mấy nam sinh phía sau cũng phối hợp cười nhạo vài tiếng.
Giang Lương Xuân đặc biệt tự hào bối cảnh của gia đình mình, cứ hễ tóm được cơ hội, đều sẽ vội vàng mà khoe ra một phen.
Giản Úc biết tính này của hắn, vì thế nhàn nhạt nói: "Tôi muốn tiền, cậu không cho nổi đâu."
Giang Lương Xuân tự nhiên không có khả năng sẽ chịu thua, lập tức nói: "Chỉ bằng bối cảnh của nhà tao, muốn lấy bao nhiêu tiền mà không lấy ra được chứ? Mày nói ra tao nghe một chút xem!"
Giản Úc nói: "Dù sao tôi tìm người cũng có nhiều tiền hơn cậu."
Giang Lương Xuân là người tranh cường hiếu thắng nhất, nếu không, hắn cũng sẽ không vì một chút xích mích nhỏ với Giản Úc mà mang thù đến tận bây giờ.
Trước mắt, hắn nghe Giản Úc nói hắn không bằng người khác, tức khắc cái loại cậy vào sức mạnh này lại nổi lên: "Vậy mày thử nói ra xem, ai so với tao còn có tiền hơn!"
Hắn căn bản không tin Giản Úc có thể tìm được người nào có tiền hơn cả hắn. Tuy rằng ở Vân Kinh, nhà hắn cũng không có tên tuổi lớn gì, nhưng nói tóm lại vẫn tương đương với một gia đình hào môn nhỏ trong giới.
Giản Úc thấy Giang Lương Xuân vẫn là bộ dáng không phục, vân đạm phong khinh nói: "Dù sao thì cậu ngay cả một ngón tay cũng so ra kém với anh ấy."
Giản Úc càng bình tĩnh, Giang Lương Xuân càng tức điên lên: "Vậy mày nhanh chóng nói ra người đó là ai! Hôm nay tao nhất định phải cùng hắn so một phen xem ai hơn ai!"
Mắt thấy Giang Lương Xuân tức đến nổi cổ đều đỏ, mấy nam sinh phía sau nhanh chóng khuyên nhủ: "Xuân tử, cậu cùng hắn so đo cái gì? Nói không chừng là hắn thuận miệng bịa chuyện mà thôi, bằng không cậu bảo hắn lấy ra bằng chứng cho chúng ta xem xem."
Giang Lương Xuân được nhắc nhở như vậy, đại não đang xung huyết chậm rãi được làm lạnh, nhìn Giản Úc nói: "Không sai, mày nói mày tìm được người có tiền hơn cả tao, mày có thể lấy ra bằng chứng hay không?"
Giản Úc cười lạnh nói: "Tên của cậu không phải kêu Giang Lương Xuân*, mà phải kêu là Giang Lương Ngu Xuẩn* đi?"
*( 春 xuân 蠢 xuẩn)
Giang Lương Xuân lập tức dậm chân: "Con mẹ nó mày không biết chữ sao? Tên của tao chữ cuối cùng là Xuân!!"
Giản Úc nhàn nhạt nói: "Phải không? Cậu có thể lấy ra chứng cứ không? Lấy không được, vậy về sau tôi cứ gọi cậu là Giang Lương Xuẩn."
Giang Lương Xuân: "......"
Hắn rõ ràng nhớ trước kia Giản Úc luôn âm trầm mà chất phác, nửa ngày không nói ra được một câu nào, sao hiện tại miệng lưỡi lại sắc bén như vậy?
Cùng lúc đó, ở tập đoàn Lục thị.
Lục Chấp ngồi ở trên ghế da to rộng, biểu tình lạnh lùng, nghe Trần Hoài báo cáo.
Trần Hoài nói: "Lục tổng, đã điều tra ra rồi, tài khoản ban đầu bịa đặt Giản tiên sinh, là của Lục Nghiên Tuyết tiểu thư."
Ánh mắt Lục Chấp thâm trầm: "Lục Nghiên Tuyết?"
Trần Hoài nói: "Đúng vậy, Cô ấy không chỉ tự phát tin tức, mà còn khắp nơi mua thủy quân, ý đồ muốn hoàn toàn bôi đen Giản tiên sinh."
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Lập tức cho người phong tỏa những tin tức bịa đặt đó, truy cứu trách nhiệm của bọn họ."
Ngữ khí của hắn lạnh lẽo, vừa nhìn chính là muốn hoàn toàn truy cho tới cùng.
Trần Hoài biết sự tình nghiêm trọng, lập tức gật đầu đáp ứng: "Vâng, Lục tổng."
Nói xong, anh do dự: "Vậy Lục tiểu thư bên kia thì làm sao bây giờ?"
Rốt cuộc Lục Nghiên Tuyết vẫn là em họ của Lục Chấp, Trần Hoài làm cấp dưới, cũng không dám làm ra quyết định gì.
Lục Chấp gằn từng chữ một nói: "Đã là đầu sỏ gây tội, vậy thì phải trả giá đại giới."
Trần Hoài cả kinh, lập tức nói: "Tôi hiểu rồi."
Xem ra lần này đã hoàn toàn chọc tới Lục tổng rồi.
Trường học bên này.
Toàn bộ quá trình Giản Úc đều làm như không có việc gì, biểu tình nhàn nhạt.
Giang Lương Xuân tức điên, rõ ràng ngay từ đầu là hắn tính toán tới để trào phúng Giản Úc, không nghĩ tới lại bị Giản Úc phản ngược lại.
Có một đứa bạn của hắn không nhịn được, lập tức quay lại đề tài lúc đầu: " Giản Úc, mặc kệ mày tìm bao nhiêu người có tiền đi nữa, thì cũng không phủ nhận được sự thật mày đồng thời cùng với một đám lão đàn ông dây dưa bên nhau! Mày cũng thật sự quá không biết xấu hổ rồi!"
Giản Úc liếc về người kia: "Ai nói tôi cùng mấy người đàn ông dây dưa?"
Nam sinh kia đắc ý nói: "Mọi người đều nói như vậy, mày cứ thử tùy tiện hỏi xem, chuyện này hiện tại ai mà không biết chứ?"
"Phải không?"
Đúng lúc này, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp lạnh băng.
Giản Úc quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Lục Chấp đang chậm rãi đi tới.
Lục Chấp mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may cẩn thận, khuôn mặt lạnh lẽo như băng, khí tràng đáng sợ mà cường đại, đi từng bước một đến, không khí xung quanh cũng đều theo từng bước chân mà hắn lại gần càng ngày càng trở nên vô cùng áp lực.
Sau khi hắn đến, những người ở đây trừ Giản Úc, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, có người nhát gan, thậm chí bắt đầu phát run.
Đặc biệt là Giang Lương Xuân, sau khi thấy được Lục Chấp, sợ tới mức đều quên cả hô hấp.
Hắn vẫn luôn lấy bối cảnh của gia đình ra mà kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Lục Chấp, chút bối cảnh này của nhà hắn đều không đủ để xem. Ba mẹ hắn đặc biệt muốn nịnh bợ Lục Chấp, mỗi lần đều chuẩn bị hậu lễ, nhưng mà ngay cả mặt của Lục Chấp còn không thể thấy được.
Nghĩ đến đây, Giang Lương Xuân nhanh chóng cúi đầu, sợ Lục Chấp nhớ kỹ hắn, sau đó bắt đầu trả thù Giang gia.
Giản Úc nhìn Lục Chấp trước mặt mình, có chút kình ngạc nói: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Cậu nhớ rõ lần trước, Lục Chấp còn không muốn đến trường đại học của cậu. Tuy rằng Giản Úc cũng không biết nguyên nhân tại sao, nhưng vẫn phối hợp với Lục Chấp, cho nên mặc dù sự kiện bịa đặt lần này tuyên truyền rất ồn ào huyên náo, cậu cũng không nhắc tới Lục Chấp.
Kết quả bây giờ, Lục Chấp lại tự mình tới.
Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, thanh âm nặng nề: "Hai ngày nay có bị dọa đến không?"
Giản Úc đúng sự thật nói: "Còn tốt."
Dù sao những ác ý trên mạng cũng không thương tổn đến cậu được, cứ tùy tiện để những người đó bôi nhọ đi, cậu vẫn cứ nên làm gì thì làm đó thôi.
Chẳng qua loại người như Giang Lương Xuân, kiếm chuyện mà kiếm tới tận trước mặt cậu, đúng là có chút phiền.
Lúc Giản Úc nói chuyện, lông mi ở trong gió nhẹ nhàng rung động, cả người thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Lục Chấp nhìn cậu như vậy, lại nghĩ tới những câu nói bịa đặt vô cùng ghê tởm trong hai ngày qua, lệ khí trong lòng dần dần gia tăng.
Hắn quay đầu nhìn về phía những nam sinh kia, ánh mắt mang theo tàn nhẫn, phân phó Trần Hoài đang đứng bên cạnh: "Đem mấy người này ghi nhớ thật tốt."
Ý tứ này rất rõ ràng, những người này đều phải bị tính sổ hết.
Trần Hoài khom người lĩnh mệnh: "Vâng, Lục tổng."
Mấy nam sinh kia nháy mắt sợ tới mức chân mềm, liên tục xin tha.
" Lục tổng, đều là lỗi của tôi, tôi sai rồi, sau này cũng không dám nữa!'
" Lục tổng, hôm nay là do Giang Lương Xuân muốn tới làm phiền Giản Úc, tôi mới cùng bọn họ tới đây. Nhưng một câu tôi cũng chưa nói qua, chuyện này Giản Úc có thể làm chứng!"
" Đúng đúng đúng, Lục tổng, còn có tôi, tôi cũng chưa có nói gì hết!"
Nhưng mà, Lục Chấp căn bản lười liếc nhìn bọn họ, duỗi tay nhận lấy cặp sách của Giản Úc, sau đó thấp giọng hỏi cậu: "Chúng ta về nhà chứ?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Vâng, nhưng mà tôi tính toán đi siêu thị một chuyến, anh có thể đi chung với tôi không?"
Nói xong, cậu ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp bị ánh mắt như vậy nhìn, nhìn đến trong lòng cũng mềm nhũn, không khỏi nghĩ, không ai có thể cự tuyệt một Giản Úc như vậy đi.
Hắn gật đầu: "Đi thôi."
Cứ như vậy, hai người cùng nhau đi đến siêu thị trong trường học, những chuyện còn lại tự nhiên có Trần Hoài xử lý.
Trên đường đi đến siêu thị, Lục Chấp nói: "Yên tâm, sự tình lần này, tôi sẽ xử lý tốt."
Giản Úc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: " Cảm ơn Lục tiên sinh."
Tuy rằng cậu cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng nếu có thể xử lý tốt, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Nói xong, Giản Úc nhớ tới một sự kiện, có chút tò mò hòi Lục Chấp: "Cho nên, vì chuyện này nên hôm nay anh mới đến trường học của tôi sao?"
Lục Chấp dừng một chút, sau đó trả lời: "Tiện đường."
Nếu giờ Trần Hoài đang ở chỗ này, khẳng định sẽ yên lặng mà trợn mắt, Lục tổng của bọn họ rõ ràng chính là cố ý tới đây, một hai lại phải nói là tiện đường.
Giản Úc nghe xong lời này của Lục Chấp, hiểu rõ gật gật đầu.
Cũng phải, Lục Chấp công việc bận rộn như vậy, sao có thể vì cậu mà chạy tới đây một chuyến được?
Chẳng qua dù chỉ là tiện đường, Giản Úc vẫn cảm thấy Lục Chấp là một người đặc biệt tốt.
Lúc này, cậu nhớ tới một chuyện, nhịn không được cảm thán: "Nhưng mà, vừa nãy tôi như vậy có tính là cáo mượn oai hùm không nhỉ? Nhóm Giang Lương Xuân vốn dĩ ngay từ đầu còn rất kiêu ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy anh đến, nháy mắt ngay cả lời nói cũng không dám nói luôn."
Khóe miệng Lục Chấp nhếch lên: "Cáo mượn oai hùm? Câu thành ngữ này học không tồi đâu."
Giản Úc: "......"
Cậu có chút câm nín mà liếc nhìn Lục Chấp một cái: "Thành ngữ này có khi ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đó?"
Chẳng lẽ ý của Lục Chấp là, cậu chỉ có thể tính là một học sinh tiểu học thôi sao?
Lục Chấp nhướng mày: "Bởi vì cậu không thích học tập."
Giản Úc: "??"
Cậu chớp chớp mắt: "Cho nên?"
Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười: "Cho nên cần phải đúng lúc tiến hành khích lệ, động viên, tạo động lực cho cậu. Có một lần, tôi đi nghe qua một buổi tọa đàm của chuyên gia giáo dục, người ta có nói như vậy."
Giản Úc: "......"
Chuyên gia nói phải đối với người không thích học tập khen ngợi, khích lệ sao?
Cậu mặt vô biểu tình nói: "Cảm ơn, lần sau không cần khen đâu."
Lục Chấp nhìn cậu một cái: "Hình như cậu không vui vẻ thì phải?"
Giản Úc bẹp miệng: "Chẳng lẽ tôi nên vui vẻ sao?"
Một sinh viên như cậu được khen dùng câu thành ngữ "Cáo mượn oai hùm" rất tốt, có thể vui vẻ mới lạ đó?
Lục Chấp nhìn gương mặt đang vô cùng ủy khuất của Giản Úc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Giản Úc nhìn ý cười của Lục Chấp, tức khắc càng thêm nghẹn khuất.
Bởi vì việc này, Giản Úc vẫn luôn thở phì phì.
Cậu đi đến siêu thị trong trường mua lẩu Oden, lúc đầu cón tính phân một chút cho Lục Chấp, hiện tại cậu hoàn toàn không có ý này nữa, tự mình cầm hộp giấy, mỹ mãn mà ăn.
Chẳng qua Lục Chấp cũng không nói gì, chịu thương chịu khó mà cầm theo cặp sách của cậu, cùng cậu đi tới cổng trường.
Bọn họ đi một đường này, thỉnh thoảng sẽ có người lén lút đánh giá.
Giản Úc chỉ lo cúi đầu ăn lẩu Oden, căn bản không chú ý tới những chuyện này.
Còn Lục Chấp thì thần sắc lạnh lùng, mắt nhìn thẳng.
Kỳ thật, lúc đầu, hắn không tính xuất hiện ở trong trường đại học của Giản Úc, hắn muốn cho Giản Úc một cuộc sống đại học thanh tĩnh. Giống như lần đó Giản Úc tới trường đại học báo danh, hắn cũng không xuống xe.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Lục Nghiên Tuyết sẽ ngay lúc này bôi đen Giản Úc, còn bịa đặt rất nhiều chuyện.
Kể từ đó, hắn có xuất hiện ở trường đại học của Giản Úc hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng mà, diễn đàn trường lúc này, hướng gió đã thay đổi.
[ Các bạn học, đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì, tôi vậy mà nhìn thấy Giản Úc đi cùng một người đàn ông ( hình ảnh) ( hình ảnh) ]
[ Từ từ, lâu chủ, cậu xác định cậu không chụp sai người chứ? Đây chính là tổng tài tập đoàn Lục thị phải không? ]
[ Lục Chấp sao có thể tới trường học của chúng ta được? ]
[ Không không, mấu chốt chính là, Lục Chấp sao lại có thể đi cùng một chỗ với Giản Úc được? ]
[ Đúng vậy, không phải nói Giản Úc thông đồng với ông chủ 4-50 tuổi sao? Nhân phẩm của cậu ta thấp kém như vậy, Lục Chấp ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái mới đúng chứ? ]
[ Các chị em, mọi người không chú ý sao? Trọng điểm là Lục Chấp đang giúp Giản Úc cầm cặp sách đó! ]
[ Tôi đệt! Đúng vậy nha! Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì vậy? ]
[ a a a a, hai người này giá trị nhan sắc cao quá, hơn nữa bầu không khí giữa bọn họ cũng quá ngọt ngào rồi đó!! ]
[ Là người tham gia buổi lễ đính hôn của Giản Úc và Lục Chấp, tôi cười mà không nói. ]
[ Lầu trên, nhanh chóng nói rõ đi, đừng có ép tôi quỳ xuống cầu xin ngài.]
[ Cũng không có gì tốt để nói cả, chính là khoảng thời gian trước, tôi có tham gia tiệc đính hôn của Giản Úc và Lục Chấp. Hơn nữa nghe nói không lâu nữa hai người họ sẽ tổ chức buổi lễ kết hôn. ]
[ Ngọa tào! Đây là cú lội ngược dòng gì đây! Cho nên Giản Úc không có cùng mấy ông chủ thông đồng, đây là muốn cùng Lục Chấp kết hôn sao? ]
[ Cười chết, khẳng định là có người đỏ mắt, cho nên cố ý bôi nhọ Giản Úc đi? Ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, người ta đều đã cùng Lục Chấp ở bên nhau rồi, vậy mà còn nói người ta đi thông đồng với ông chủ khác. Chỉ là tôi tương đối tò mò, những người trước đó bôi đen Giản Úc, sẽ ra xin lỗi sao? ]
[ Tò mò +1, xem những người đó có dám ra xin lỗi người ta hay không ]
[ Đừng đợi nữa, bọn họ đều sớm ẩn thân rồi, ai sẽ thật sự tới để xin lỗi chứ? Dù sao chửi người khác cũng không mất cái gì mà.]
Cứ như vậy, thanh danh của Giản Úc ở trường học đã chuyển biến 360 độ, trừ một số bộ phận người vẫn còn có chút nghi ngờ, đại đa số người đều ý thức được những tin nóng phía trước khẳng định là có người cố ý bịa đặt.
Cùng lúc đó, vài bài viết xin lỗi Giản Úc đều đứng đầu trang chủ.
Sau khi Giản Úc biết được những việc này, phản ứng rất bình đạm, nhìn diễn đàn hai lần, liền đóng lại.
Cậu trở về biệt thự, rốt cuộc cả người cũng cảm thấy vui vẻ lên.
Cậu chạy nhanh tới phòng khách, lập tức lười nhác mà dựa vào trên sô pha, ôm gối ôm mềm như bông mà dụi dụi.
Sau đó, cậu không khỏi sinh ra chút cảm khái, đây mới là sinh hoạt cậu nên có được mới đúng.
Lục Chấp thì đi lên lầu hai thư phòng.
Giản Úc nằm trên sô pha như vậy, nằm hẳn một tiếng, đang lúc cậu cân nhắc có nên xem một bộ phim hay không.
Biệt thự đột nhiên vọt vào ba vị khách không mời mà đến.
Giản Úc ngước mắt nhìn lại, liền nhìn thấy được Lục đại bá, cùng đại bá mẫu, còn có Lục Nghiên Tuyết.
Giản Úc chậm rãi từ trên sô pha ngồi ngay ngắn lại.
Lúc trên đường trở về, cậu đã nghe Lục Chấp nói, lần bôi đen này đều do một tay Lục Nghiên Tuyết lên kế hoạch và làm ra.
Lục đại bá cùng đại bá mẫu tiến vào biệt thự, liền hỏi thăm người làm Lục Chấp đi đâu, biết được Lục Chấp đang ở thư phòng, vội vàng bước lên lầu hai.
Sở dĩ bọn họ tới nơi này một chuyến, là bởi vì sự tình đã hoàn toàn vượt ra khỏi khống chế của bọn họ rồi.
Lục Chấp ra lệnh, thu hồi số hoa hồng mà Lục Nghiên Tuyết được chia ở tập đoàn Lục thị, trừ cái này ra, còn sai người tra thêm một ít vấn đề khác của cô ta.
Ví dụ như, Lục Nghiên Tuyết cùng các chị em của cô ta làm đầu tư, nhưng bên trong lại giở rất nhiều trò giả dối v v.
Lục Chấp cho người tra xét rõ ràng từng chút, sau đó nắm tất cả chứng cứ ở trong tay, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể đem Lục Nghiên Tuyết vào tù.
Biết được chuyện này, một nhà Lục đại bá nháy mắt ngồi không yên, vội vàng lấy xe chạy tới đây, hy vọng Lục Chấp có thể nương tay một lần.
Lục đại bá bọn họ đi thẳng lên lầu hai thư phòng.
Lục Nghiên Tuyết thì lại đỏ hốc mắt, đi về phía Giản Úc trong phòng khách.
Cô oán hận nói với Giản Úc: " Giản Úc, cậu thật sự quá độc ác!"
Giản Úc hoài nghi chính mình nghe lầm: "Tôi độc ác? Sự việc lần này hình như là do chính Lục tiểu thư tự khơi mào ra mà nhỉ?"
Lục Nghiên Tuyết làm biểu tình muốn khóc, nói: "Nhưng mà việc này đối với cậu cũng đâu có ảnh hưởng gì."
Giản Úc nhàn nhạt nói: "Cho nên? Không ảnh hưởng đến tôi, nên tôi còn phải tha thứ cho cô sao?"
Lục Nghiên Tuyết không cam lòng nói: "Tất cả mọi chuyện đều do cậu sai, nếu không phải cậu một hai muốn cướp đi hạnh phúc của Quý Diệc, tôi cũng sẽ không làm những việc này."
Giản Úc lạnh nhạt nói: "Quý Diệc cùng Lục Chấp có ở bên nhau không?"
Lục Nghiên Tuyết sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Không có."
Giản Úc vô ngữ: "Vậy vì sao lại nói tôi cướp đi hạnh phúc của cậu ta?"
Lục Nghiên Tuyết lập tức phản bác: " Bởi vì bọn họ là thật sự yêu nhau, nếu không phải cậu chen ngang một chân, nói không chừng bọn họ đều đã kết hôn rồi, cậu chính là tiểu tam......."
" Từ từ." Giản Úc đột nhiên nói.
Lục Nghiên Tuyết đắc ý mà chớp mắt: "Làm sao, cậu rốt cuộc cũng chột dạ rồi?"
Giản Úc từ trong cặp sách lấy ra một bộ tai nghe mang lên: "Được rồi, cô tiếp tục nói đi."
Lục Nghiên Tuyết: "........"
Cô cảm thấy bản thận đã chịu vũ nhục.
Cô không quan tâm, nhào qua muốn kéo tai nghe của Giản Úc xuống.
Lúc này, có hai người làm đi tới, ngăn cản động tác của cô: "Nhị tiểu thư, chú ý hành vi của cô."
Lục Nghiên Tuyết muốn tới gần Giản Úc, nhưng lại không làm được, nhất thời vừa tức vừa gấp, bắt đầu nói không lựa lời: "Giản Úc, cậu dựa vào cái gì mà dám ghét tôi? Nếu không nhờ tôi, hiện tại không biết cậu đã như thế nào rồi đâu! Còn nhớ hôm tổ chức buổi lễ đính hôn không? Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là đẩy cậu xuống lầu, nếu không phải do tôi ngăn cản, nói không chừng, hiện tại cậu đã là một kẻ tàn phế rồi!!"
Giản Úc gỡ tai nghe xuống, mặt lạnh nhìn Lục Nghiên Tuyết: "Ý của cô là, tôi còn phải đối với cô mang ơn đội nghĩa nữa sao?"
Lục Nghiên Tuyết đỏ mắt: "Dù cậu không cảm tạ tôi, cũng phải nhớ rõ ân tình của tôi. Cậu nhanh chóng nói cho anh họ một tiếng, bảo anh ấy rút lại những trừng phạt đó đối với tôi đi."
Những chuyện đó đối với cô là đả kích quá lớn, nếu như xử lý không tốt, tổn thất số tiền lớn còn xem như chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là có thể hủy hoại thanh danh của cô hoàn toàn.
Giản Úc cũng không biết nên dùng giọng điệu nào để nói chuyện nữa: "Lục tiểu thư, không phải tất cả mọi người đều ngu xuẩn giống như cô vậy đâu."
Cậu điên rồi mới có thể đi giúp Lục Nghiên Tuyết.
Cậu còn chưa có nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, là đã đủ khoan hồng độ lượng rồi.
Lục Nghiên Tuyết còn muốn nói gì đó, lúc này, cô thoáng nhìn thấy Lục Chấp đang từ trên lầu đi xuống, nháy mắt ngậm miệng lại, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cô thật sự rất sợ anh họ Lục Chấp này, ngày thường cũng không dám thân cận với Lục Chấp, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn dùng thân phận em họ của Lục Chấp được không ít chỗ tốt.
Lục Chấp đi từng bước đến phòng khách, thanh âm lạnh băng: "Lục Nghiên Tuyết, cô còn mặt mũi mà đứng ở đây sao?"
Lục Nghiên Tuyết cúi đầu càng sâu, gắt gao mà nắm chặt góc váy.
Lục đại bá thấy thế, nhanh chóng làm bộ giận mắng Lục Nghiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, chuyện lần này là con sai rồi, nhanh lên, mau xin lỗi Giản Úc."
Lục Nghiên Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lục Chấp liền nói: "Không cần xin lỗi, chuyện lần này không có khả năng hòa giải."
Lục đại bá nóng nảy, vội vàng nhìn về phía Giản Úc: "Giản Úc, ta biết con là đứa trẻ ngoan, con tha thứ cho Tiểu Tuyết lần này được không?"
Đại bá mẫu cũng nôn nóng nói: "Đúng vậy, Giản Úc, lần trước con còn đến nhà chúng ta chúc Tết, con vẫn còn nhớ rõ không? Về sau con có thể thường xuyên ghé qua, đại bá mẫu làm đồ ăn ngon cho con."
Giản Úc ngồi trên ghế sô pha, không nói một lời.
Dù sao cậu biết, Lục Chấp nhất định sẽ xử lý chuyện này khiến cậu vừa lòng.
Lục đại bá bọn họ thấy Giản Úc vẫn luôn không nói chuyện, chỉ có thể lại nhìn về phía Lục Chấp: "Lục Chấp, mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Tuyết cũng là em họ của con. Con cũng biết, nó từ nhỏ chính là tính cách nghịch ngợm như vậy, kỳ thật bản tính cũng không thật sự xấu. Nếu con thật sự đem những thứ kia truyền ra ngoài, vậy thanh danh Tiểu Tuyết lần này thật sự sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."
Lục Chấp không chút lay động: "Vậy lúc cô ta bịa đặt bôi nhọ Giản Úc, có nghĩ tới thanh danh của Giản Úc cũng có khả năng sẽ bị hủy hoại hay không?"
Đại bá mẫu vội vàng nói: "Chúng ta biết lần nãy Tiểu Tuyết làm sai, cũng không tính toán biện giải. Chỉ là, Tiểu Tuyết mới chỉ 24 tuổi thôi, con bé còn nhỏ, sẽ phạm sai lầm, về tình cảm có thể tha thứ được mà, con có thể hay không......."
Lục Chấp lên tiếng ngắt lời: "Giản Úc mới 22 tuổi."
Đại bá mẫu nháy mắt câm nín.
Phòng khách nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Giản Úc vẫn duy trì dáng ngồi như vậy, như một người ngoài cuộc mà đánh giá biểu tình của một nhà Lục đại bá.
Lục đại bá cùng đại bá mẫu đầy mặt đều là nôn nóng cùng bất đắc dĩ.
Lục Nghiên Tuyết trước sau đều cúi đầu, sợ nhìn vào mắt của Lục Chấp.
Cứ như vậy qua hơn một phút. Lục đại bá thở dài một hơi: "Được rồi, chúng ta trở về."
Đại bá mẫu lo âu nói: "Nhưng mà việc này......"
"Trở về." Lục đại bá lại lần nữa lên tiếng.
Ông cũng coi như là nhìn Lục Chấp lớn lên, tất nhiên cũng hiểu rõ con người của Lục Chấp, một khi đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn, vậy sẽ không có bất luận tình cảm gì có thể nói tới, cho dù có phải là thân thích hay không.
Kỳ thật ngẫm lại, Lục Chấp từ khi tiếp nhận vị trí tổng tài tập đoàn Lục thị, đối với nhóm người thân thích như bọn họ cũng đủ ưu ái, rất nhiều thời điểm đều mở một mắt nhắm một mắt, không so đo.
Là trong lòng những thân thích như bọn họ quá tham lam, cô phụ phần ưu đãi này.
Chỉ là, Lục đại bá có chút nghĩ không thông.
Lần hành động này của Lục Chấp, xem như là vì Giản Úc mà đại nghĩa diệt thân, tất nhiên sẽ đưa tới một ít người của Lục gia phê bình.
Lục Chấp vậy mà chịu áp lực như vậy, cũng muốn trút giận cho Giản Úc.
Hắn vậy mà vì Giản Úc có thể làm được đến trình độ này sao?
Có hai môn phải nộp bài luận mấy ngàn từ, cậu cần tra tư liệu rất nhiều.
Bình thường mỗi khi lên lớp xong, cậu đều sẽ trực tiếp về lại biệt thự, nhưng bây giờ, sau khi hết tiết cậu còn phải đi thư viện tìm tư liệu.
Hôm nay, cậu ở lại thư viện để tìm kiếm một chút tư liệu cả một buổi trưa mới xong, đến cuối cùng cả người đều mệt mỏi rả rời.
Rốt cuộc đã hoàn thành được một môn trong số hai môn rồi, cậu đem những tư liệu thật dày đó trả lại trên kệ sách, sau đó cầm cặp đi ra khỏi thư viện.
Hiện tại cậu rất hoài niệm thời gian vui sướng lúc nghỉ đông, lúc ấy mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống là được, làm gì có nhiều yêu cầu cần phí não như bây giờ chứ.
Giản Úc không biết chính là, trong hai ngày nay, cậu một lòng vùi đầu vào hoàn thành bài luận, trên mạng lại xuất hiện thêm nhiều ngôn luận bôi đen cậu.
Ngay tối hôm qua, đột nhiên có một đám người, đều như quen biết Giản Úc vậy, dùng hết toàn lực mà bôi đen cậu.
Cứ như vậy, một ít người qua đường ăn dưa không rõ chân tướng cũng chạy tới xem náo nhiệt.
[ Tôi có thể làm chứng, Giản Úc chính xác là theo một ông chủ lớn, ông chủ kia cũng đều 5-60 tuổi rồi, thường xuyên lái xe đến dưới nhà Giản Úc để đón hắn.]
[ 5-60 tuổi? Nôn! Giản Úc nghĩ như thế nào vậy, hiện tại những người này vì tiền thì cái gì cũng làm được sao? ]
[ Tôi là bạn học của Giản Úc, dùng acc nhỏ để trả lời một chút, học kỳ này Giản Úc thoạt nhìn có tiền hơn so với trước đây. Ngay cả quần áo, trước kia cậu ta đều mặc một ít quần áo rẻ tiền. Kết quả học kỳ này, vẫn luôn mặc những bộ quần áo của các nhãn hàng xa xỉ, quần áo của nhãn hàng kia cơ bản đều có giá bốn con số trở lên. ]
[ Chứng cứ này quả nhiên đủ sắc bén nha, nếu không vì sao cậu ta không ra giải thích quần áo từ đâu mà có? Tôi nghe nói xưởng của nhà cậu ta đã sớm phá sản rồi.]
[ Chuyện tôi biết còn bạo hơn. Giản Úc căn bản không chỉ có một ông chủ thôi đâu, nghe nói có tận mấy người lận. ]
[ Đệt! Quá trâu bò rồi? Vậy hắn phải sắp xếp lịch trình như thế nào mới được a? ]
Cùng lúc đó, một nhóm có Lục Nghiên Tuyết và Quý Diệc trong đó, đang sôi nổi bàn luận chuyện này.
Lục Nghiên Tuyết nhắn đầu tiên ở trong nhóm: [ Mọi người yên tâm đi, thanh danh lần này của Giản Úc thật sự thối rồi, tôi mua một đám thủy quân, để bọn họ thay phiên nhau nói dưới bài viết. ]
[ Tiểu Tuyết, vẫn là cậu có biện pháp! Xem Giản Úc lần này làm thế nào mà xoay người được!]
[ Thanh danh của cậu ta thối như vậy, anh Lục Chấp hoàn toàn có thể thoát khỏi cậu ta đi? Đều đã như vậy, cậu ta còn có mặt mũi mà quấn lấy anh Lục nữa sao? ]
[ Đây đều là Giản Úc xứng đáng nhận lấy! Ai bảo hắn dám đoạt người của Quý Diệc! Để tôi nói, dứt khoát mua thêm vài người, kéo hắn đến hẻm nhỏ, giáo huấn hắn một trận mới tốt! ]
[ Đúng vậy! Giản Úc còn không phải ỷ vào một gương mặt lớn lên không tệ sao, cho nên mới quấn lấy anh Lục Chấp không buông? Đem mặt của hắn phá hủy đi, xem hắn làm sao bây giờ!]
Lục Nghiên Tuyết lại lên tiếng: [ Được rồi mọi người, chúng ta cũng không cần làm gì quá phận cả. Rốt cuộc chúng ta cùng Giản Úc không giống nhau, chúng ta là người có đạo đức, cho hắn một chút giáo huấn nhỏ là được rồi.]
[ Tiểu Tuyết, cậu vậy mà còn có thể vì hắn mà suy nghĩ.]
[ Tiểu Tuyết của chúng ta chính là người đẹp thiện tâm! Chẳng qua như vậy thì tiện nghi cho tên Giản Úc kia quá! ]
Lúc này có người hỏi: [ Đúng rồi, Quý Diệc sao lại không lên mạng? ]
[ Bên kia Tiểu Diệc đang là rạng sáng, có lẽ anh ấy còn đang ngủ. ]
[ Tiểu Diệc không onl cũng tốt, anh ấy là người thiện lương như vậy, khẳng định sẽ ngăn cản chúng ta làm những việc này. Chính là, nếu chúng ta không làm cái gì hết, làm sao có thể bảo vệ được anh ấy chứ? ]
[ Ừ, đúng vậy, Tiểu Diệc thật là quá đáng thương, không nghĩ tới vừa ra nước ngoài, đã bị loại người như Giản Úc chui vào chỗ trống.]
Thư viện.
Sau khi Giản Úc đi ra, sờ sờ thẻ căn tin trong túi của mình, nghĩ có nên đi đến siêu thị trong trường mua một chút đồ ăn để lấp bụng hay không.
Cậu học cả một buổi trưa, đã có chút đói bụng rồi.
Ngay khi cậu chuẩn bị đi tới siêu thị, mấy nam sinh mặc đồ thể thao chặn ngay trước mặt cậu.
Cầm đầu là một nam sinh ôm bóng rổ, cười nhạo nói: "Ồ, đây không phải là đại danh nhân của chúng ta Giản Úc sao?"
Giản Úc ngước mắt liếc nhìn nam sinh trước mặt này.
Cậu không có tiếp xúc qua với nam sinh này, nhưng nguyên chủ thì đã có gặp qua, hơn nữa nguyên chủ còn có xích mích với hắn.
Giản Úc nhàn nhạt hỏi: "Có việc?"
Giang Lương Xuân vẻ mặt khinh thường cười: "Cũng không có việc gì lớn, chính là muốn tới chúc mừng mày một chút, gần đây mày ở trên diễn đàn trường rất nổi danh đó."
Hắn cùng Giản Úc ở năm nhất kết qua thù, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này, nên muốn nhanh chóng tới bỏ đá xuống giếng.
Kết quả, Giản Úc liếc hắn một cái: " Ồ, phải không? Cảm ơn nha."
Giang Lương Xuân vốn dĩ cho rằng Giản Úc ít nhất cũng phải cảm thấy xấu hổ, không nghĩ tới lại sẽ là phản ứng như vậy, làm hắn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "Giản Úc, mày sẽ không cho rằng tao đang thật sự khen mày đấy chứ?"
Giản Úc lạnh nhạt nói: "Vậy thì cậu muốn làm cái gì?"
Giang Lương Xuân đánh giá Giản Úc từ trên xuống, cười nhạo nói: "Nghe nói mày theo vài ông chủ lận, chậc chậc chậc, thật đúng là không biết xấu hổ! Sao mày có thể vì tiền mà cái gì đều có thể làm ra được vậy? Thiếu tiền lắm sao, mày cầu xin tao xem, nói không chừng chúng tao đại phát từ bi, ban thưởng cho mày một ít đó!"
Hắn nói xong câu đó, mấy nam sinh phía sau cũng phối hợp cười nhạo vài tiếng.
Giang Lương Xuân đặc biệt tự hào bối cảnh của gia đình mình, cứ hễ tóm được cơ hội, đều sẽ vội vàng mà khoe ra một phen.
Giản Úc biết tính này của hắn, vì thế nhàn nhạt nói: "Tôi muốn tiền, cậu không cho nổi đâu."
Giang Lương Xuân tự nhiên không có khả năng sẽ chịu thua, lập tức nói: "Chỉ bằng bối cảnh của nhà tao, muốn lấy bao nhiêu tiền mà không lấy ra được chứ? Mày nói ra tao nghe một chút xem!"
Giản Úc nói: "Dù sao tôi tìm người cũng có nhiều tiền hơn cậu."
Giang Lương Xuân là người tranh cường hiếu thắng nhất, nếu không, hắn cũng sẽ không vì một chút xích mích nhỏ với Giản Úc mà mang thù đến tận bây giờ.
Trước mắt, hắn nghe Giản Úc nói hắn không bằng người khác, tức khắc cái loại cậy vào sức mạnh này lại nổi lên: "Vậy mày thử nói ra xem, ai so với tao còn có tiền hơn!"
Hắn căn bản không tin Giản Úc có thể tìm được người nào có tiền hơn cả hắn. Tuy rằng ở Vân Kinh, nhà hắn cũng không có tên tuổi lớn gì, nhưng nói tóm lại vẫn tương đương với một gia đình hào môn nhỏ trong giới.
Giản Úc thấy Giang Lương Xuân vẫn là bộ dáng không phục, vân đạm phong khinh nói: "Dù sao thì cậu ngay cả một ngón tay cũng so ra kém với anh ấy."
Giản Úc càng bình tĩnh, Giang Lương Xuân càng tức điên lên: "Vậy mày nhanh chóng nói ra người đó là ai! Hôm nay tao nhất định phải cùng hắn so một phen xem ai hơn ai!"
Mắt thấy Giang Lương Xuân tức đến nổi cổ đều đỏ, mấy nam sinh phía sau nhanh chóng khuyên nhủ: "Xuân tử, cậu cùng hắn so đo cái gì? Nói không chừng là hắn thuận miệng bịa chuyện mà thôi, bằng không cậu bảo hắn lấy ra bằng chứng cho chúng ta xem xem."
Giang Lương Xuân được nhắc nhở như vậy, đại não đang xung huyết chậm rãi được làm lạnh, nhìn Giản Úc nói: "Không sai, mày nói mày tìm được người có tiền hơn cả tao, mày có thể lấy ra bằng chứng hay không?"
Giản Úc cười lạnh nói: "Tên của cậu không phải kêu Giang Lương Xuân*, mà phải kêu là Giang Lương Ngu Xuẩn* đi?"
*( 春 xuân 蠢 xuẩn)
Giang Lương Xuân lập tức dậm chân: "Con mẹ nó mày không biết chữ sao? Tên của tao chữ cuối cùng là Xuân!!"
Giản Úc nhàn nhạt nói: "Phải không? Cậu có thể lấy ra chứng cứ không? Lấy không được, vậy về sau tôi cứ gọi cậu là Giang Lương Xuẩn."
Giang Lương Xuân: "......"
Hắn rõ ràng nhớ trước kia Giản Úc luôn âm trầm mà chất phác, nửa ngày không nói ra được một câu nào, sao hiện tại miệng lưỡi lại sắc bén như vậy?
Cùng lúc đó, ở tập đoàn Lục thị.
Lục Chấp ngồi ở trên ghế da to rộng, biểu tình lạnh lùng, nghe Trần Hoài báo cáo.
Trần Hoài nói: "Lục tổng, đã điều tra ra rồi, tài khoản ban đầu bịa đặt Giản tiên sinh, là của Lục Nghiên Tuyết tiểu thư."
Ánh mắt Lục Chấp thâm trầm: "Lục Nghiên Tuyết?"
Trần Hoài nói: "Đúng vậy, Cô ấy không chỉ tự phát tin tức, mà còn khắp nơi mua thủy quân, ý đồ muốn hoàn toàn bôi đen Giản tiên sinh."
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Lập tức cho người phong tỏa những tin tức bịa đặt đó, truy cứu trách nhiệm của bọn họ."
Ngữ khí của hắn lạnh lẽo, vừa nhìn chính là muốn hoàn toàn truy cho tới cùng.
Trần Hoài biết sự tình nghiêm trọng, lập tức gật đầu đáp ứng: "Vâng, Lục tổng."
Nói xong, anh do dự: "Vậy Lục tiểu thư bên kia thì làm sao bây giờ?"
Rốt cuộc Lục Nghiên Tuyết vẫn là em họ của Lục Chấp, Trần Hoài làm cấp dưới, cũng không dám làm ra quyết định gì.
Lục Chấp gằn từng chữ một nói: "Đã là đầu sỏ gây tội, vậy thì phải trả giá đại giới."
Trần Hoài cả kinh, lập tức nói: "Tôi hiểu rồi."
Xem ra lần này đã hoàn toàn chọc tới Lục tổng rồi.
Trường học bên này.
Toàn bộ quá trình Giản Úc đều làm như không có việc gì, biểu tình nhàn nhạt.
Giang Lương Xuân tức điên, rõ ràng ngay từ đầu là hắn tính toán tới để trào phúng Giản Úc, không nghĩ tới lại bị Giản Úc phản ngược lại.
Có một đứa bạn của hắn không nhịn được, lập tức quay lại đề tài lúc đầu: " Giản Úc, mặc kệ mày tìm bao nhiêu người có tiền đi nữa, thì cũng không phủ nhận được sự thật mày đồng thời cùng với một đám lão đàn ông dây dưa bên nhau! Mày cũng thật sự quá không biết xấu hổ rồi!"
Giản Úc liếc về người kia: "Ai nói tôi cùng mấy người đàn ông dây dưa?"
Nam sinh kia đắc ý nói: "Mọi người đều nói như vậy, mày cứ thử tùy tiện hỏi xem, chuyện này hiện tại ai mà không biết chứ?"
"Phải không?"
Đúng lúc này, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp lạnh băng.
Giản Úc quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Lục Chấp đang chậm rãi đi tới.
Lục Chấp mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may cẩn thận, khuôn mặt lạnh lẽo như băng, khí tràng đáng sợ mà cường đại, đi từng bước một đến, không khí xung quanh cũng đều theo từng bước chân mà hắn lại gần càng ngày càng trở nên vô cùng áp lực.
Sau khi hắn đến, những người ở đây trừ Giản Úc, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, có người nhát gan, thậm chí bắt đầu phát run.
Đặc biệt là Giang Lương Xuân, sau khi thấy được Lục Chấp, sợ tới mức đều quên cả hô hấp.
Hắn vẫn luôn lấy bối cảnh của gia đình ra mà kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Lục Chấp, chút bối cảnh này của nhà hắn đều không đủ để xem. Ba mẹ hắn đặc biệt muốn nịnh bợ Lục Chấp, mỗi lần đều chuẩn bị hậu lễ, nhưng mà ngay cả mặt của Lục Chấp còn không thể thấy được.
Nghĩ đến đây, Giang Lương Xuân nhanh chóng cúi đầu, sợ Lục Chấp nhớ kỹ hắn, sau đó bắt đầu trả thù Giang gia.
Giản Úc nhìn Lục Chấp trước mặt mình, có chút kình ngạc nói: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Cậu nhớ rõ lần trước, Lục Chấp còn không muốn đến trường đại học của cậu. Tuy rằng Giản Úc cũng không biết nguyên nhân tại sao, nhưng vẫn phối hợp với Lục Chấp, cho nên mặc dù sự kiện bịa đặt lần này tuyên truyền rất ồn ào huyên náo, cậu cũng không nhắc tới Lục Chấp.
Kết quả bây giờ, Lục Chấp lại tự mình tới.
Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, thanh âm nặng nề: "Hai ngày nay có bị dọa đến không?"
Giản Úc đúng sự thật nói: "Còn tốt."
Dù sao những ác ý trên mạng cũng không thương tổn đến cậu được, cứ tùy tiện để những người đó bôi nhọ đi, cậu vẫn cứ nên làm gì thì làm đó thôi.
Chẳng qua loại người như Giang Lương Xuân, kiếm chuyện mà kiếm tới tận trước mặt cậu, đúng là có chút phiền.
Lúc Giản Úc nói chuyện, lông mi ở trong gió nhẹ nhàng rung động, cả người thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Lục Chấp nhìn cậu như vậy, lại nghĩ tới những câu nói bịa đặt vô cùng ghê tởm trong hai ngày qua, lệ khí trong lòng dần dần gia tăng.
Hắn quay đầu nhìn về phía những nam sinh kia, ánh mắt mang theo tàn nhẫn, phân phó Trần Hoài đang đứng bên cạnh: "Đem mấy người này ghi nhớ thật tốt."
Ý tứ này rất rõ ràng, những người này đều phải bị tính sổ hết.
Trần Hoài khom người lĩnh mệnh: "Vâng, Lục tổng."
Mấy nam sinh kia nháy mắt sợ tới mức chân mềm, liên tục xin tha.
" Lục tổng, đều là lỗi của tôi, tôi sai rồi, sau này cũng không dám nữa!'
" Lục tổng, hôm nay là do Giang Lương Xuân muốn tới làm phiền Giản Úc, tôi mới cùng bọn họ tới đây. Nhưng một câu tôi cũng chưa nói qua, chuyện này Giản Úc có thể làm chứng!"
" Đúng đúng đúng, Lục tổng, còn có tôi, tôi cũng chưa có nói gì hết!"
Nhưng mà, Lục Chấp căn bản lười liếc nhìn bọn họ, duỗi tay nhận lấy cặp sách của Giản Úc, sau đó thấp giọng hỏi cậu: "Chúng ta về nhà chứ?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Vâng, nhưng mà tôi tính toán đi siêu thị một chuyến, anh có thể đi chung với tôi không?"
Nói xong, cậu ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp bị ánh mắt như vậy nhìn, nhìn đến trong lòng cũng mềm nhũn, không khỏi nghĩ, không ai có thể cự tuyệt một Giản Úc như vậy đi.
Hắn gật đầu: "Đi thôi."
Cứ như vậy, hai người cùng nhau đi đến siêu thị trong trường học, những chuyện còn lại tự nhiên có Trần Hoài xử lý.
Trên đường đi đến siêu thị, Lục Chấp nói: "Yên tâm, sự tình lần này, tôi sẽ xử lý tốt."
Giản Úc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: " Cảm ơn Lục tiên sinh."
Tuy rằng cậu cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng nếu có thể xử lý tốt, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Nói xong, Giản Úc nhớ tới một sự kiện, có chút tò mò hòi Lục Chấp: "Cho nên, vì chuyện này nên hôm nay anh mới đến trường học của tôi sao?"
Lục Chấp dừng một chút, sau đó trả lời: "Tiện đường."
Nếu giờ Trần Hoài đang ở chỗ này, khẳng định sẽ yên lặng mà trợn mắt, Lục tổng của bọn họ rõ ràng chính là cố ý tới đây, một hai lại phải nói là tiện đường.
Giản Úc nghe xong lời này của Lục Chấp, hiểu rõ gật gật đầu.
Cũng phải, Lục Chấp công việc bận rộn như vậy, sao có thể vì cậu mà chạy tới đây một chuyến được?
Chẳng qua dù chỉ là tiện đường, Giản Úc vẫn cảm thấy Lục Chấp là một người đặc biệt tốt.
Lúc này, cậu nhớ tới một chuyện, nhịn không được cảm thán: "Nhưng mà, vừa nãy tôi như vậy có tính là cáo mượn oai hùm không nhỉ? Nhóm Giang Lương Xuân vốn dĩ ngay từ đầu còn rất kiêu ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy anh đến, nháy mắt ngay cả lời nói cũng không dám nói luôn."
Khóe miệng Lục Chấp nhếch lên: "Cáo mượn oai hùm? Câu thành ngữ này học không tồi đâu."
Giản Úc: "......"
Cậu có chút câm nín mà liếc nhìn Lục Chấp một cái: "Thành ngữ này có khi ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đó?"
Chẳng lẽ ý của Lục Chấp là, cậu chỉ có thể tính là một học sinh tiểu học thôi sao?
Lục Chấp nhướng mày: "Bởi vì cậu không thích học tập."
Giản Úc: "??"
Cậu chớp chớp mắt: "Cho nên?"
Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười: "Cho nên cần phải đúng lúc tiến hành khích lệ, động viên, tạo động lực cho cậu. Có một lần, tôi đi nghe qua một buổi tọa đàm của chuyên gia giáo dục, người ta có nói như vậy."
Giản Úc: "......"
Chuyên gia nói phải đối với người không thích học tập khen ngợi, khích lệ sao?
Cậu mặt vô biểu tình nói: "Cảm ơn, lần sau không cần khen đâu."
Lục Chấp nhìn cậu một cái: "Hình như cậu không vui vẻ thì phải?"
Giản Úc bẹp miệng: "Chẳng lẽ tôi nên vui vẻ sao?"
Một sinh viên như cậu được khen dùng câu thành ngữ "Cáo mượn oai hùm" rất tốt, có thể vui vẻ mới lạ đó?
Lục Chấp nhìn gương mặt đang vô cùng ủy khuất của Giản Úc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Giản Úc nhìn ý cười của Lục Chấp, tức khắc càng thêm nghẹn khuất.
Bởi vì việc này, Giản Úc vẫn luôn thở phì phì.
Cậu đi đến siêu thị trong trường mua lẩu Oden, lúc đầu cón tính phân một chút cho Lục Chấp, hiện tại cậu hoàn toàn không có ý này nữa, tự mình cầm hộp giấy, mỹ mãn mà ăn.
Chẳng qua Lục Chấp cũng không nói gì, chịu thương chịu khó mà cầm theo cặp sách của cậu, cùng cậu đi tới cổng trường.
Bọn họ đi một đường này, thỉnh thoảng sẽ có người lén lút đánh giá.
Giản Úc chỉ lo cúi đầu ăn lẩu Oden, căn bản không chú ý tới những chuyện này.
Còn Lục Chấp thì thần sắc lạnh lùng, mắt nhìn thẳng.
Kỳ thật, lúc đầu, hắn không tính xuất hiện ở trong trường đại học của Giản Úc, hắn muốn cho Giản Úc một cuộc sống đại học thanh tĩnh. Giống như lần đó Giản Úc tới trường đại học báo danh, hắn cũng không xuống xe.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Lục Nghiên Tuyết sẽ ngay lúc này bôi đen Giản Úc, còn bịa đặt rất nhiều chuyện.
Kể từ đó, hắn có xuất hiện ở trường đại học của Giản Úc hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng mà, diễn đàn trường lúc này, hướng gió đã thay đổi.
[ Các bạn học, đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì, tôi vậy mà nhìn thấy Giản Úc đi cùng một người đàn ông ( hình ảnh) ( hình ảnh) ]
[ Từ từ, lâu chủ, cậu xác định cậu không chụp sai người chứ? Đây chính là tổng tài tập đoàn Lục thị phải không? ]
[ Lục Chấp sao có thể tới trường học của chúng ta được? ]
[ Không không, mấu chốt chính là, Lục Chấp sao lại có thể đi cùng một chỗ với Giản Úc được? ]
[ Đúng vậy, không phải nói Giản Úc thông đồng với ông chủ 4-50 tuổi sao? Nhân phẩm của cậu ta thấp kém như vậy, Lục Chấp ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái mới đúng chứ? ]
[ Các chị em, mọi người không chú ý sao? Trọng điểm là Lục Chấp đang giúp Giản Úc cầm cặp sách đó! ]
[ Tôi đệt! Đúng vậy nha! Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì vậy? ]
[ a a a a, hai người này giá trị nhan sắc cao quá, hơn nữa bầu không khí giữa bọn họ cũng quá ngọt ngào rồi đó!! ]
[ Là người tham gia buổi lễ đính hôn của Giản Úc và Lục Chấp, tôi cười mà không nói. ]
[ Lầu trên, nhanh chóng nói rõ đi, đừng có ép tôi quỳ xuống cầu xin ngài.]
[ Cũng không có gì tốt để nói cả, chính là khoảng thời gian trước, tôi có tham gia tiệc đính hôn của Giản Úc và Lục Chấp. Hơn nữa nghe nói không lâu nữa hai người họ sẽ tổ chức buổi lễ kết hôn. ]
[ Ngọa tào! Đây là cú lội ngược dòng gì đây! Cho nên Giản Úc không có cùng mấy ông chủ thông đồng, đây là muốn cùng Lục Chấp kết hôn sao? ]
[ Cười chết, khẳng định là có người đỏ mắt, cho nên cố ý bôi nhọ Giản Úc đi? Ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, người ta đều đã cùng Lục Chấp ở bên nhau rồi, vậy mà còn nói người ta đi thông đồng với ông chủ khác. Chỉ là tôi tương đối tò mò, những người trước đó bôi đen Giản Úc, sẽ ra xin lỗi sao? ]
[ Tò mò +1, xem những người đó có dám ra xin lỗi người ta hay không ]
[ Đừng đợi nữa, bọn họ đều sớm ẩn thân rồi, ai sẽ thật sự tới để xin lỗi chứ? Dù sao chửi người khác cũng không mất cái gì mà.]
Cứ như vậy, thanh danh của Giản Úc ở trường học đã chuyển biến 360 độ, trừ một số bộ phận người vẫn còn có chút nghi ngờ, đại đa số người đều ý thức được những tin nóng phía trước khẳng định là có người cố ý bịa đặt.
Cùng lúc đó, vài bài viết xin lỗi Giản Úc đều đứng đầu trang chủ.
Sau khi Giản Úc biết được những việc này, phản ứng rất bình đạm, nhìn diễn đàn hai lần, liền đóng lại.
Cậu trở về biệt thự, rốt cuộc cả người cũng cảm thấy vui vẻ lên.
Cậu chạy nhanh tới phòng khách, lập tức lười nhác mà dựa vào trên sô pha, ôm gối ôm mềm như bông mà dụi dụi.
Sau đó, cậu không khỏi sinh ra chút cảm khái, đây mới là sinh hoạt cậu nên có được mới đúng.
Lục Chấp thì đi lên lầu hai thư phòng.
Giản Úc nằm trên sô pha như vậy, nằm hẳn một tiếng, đang lúc cậu cân nhắc có nên xem một bộ phim hay không.
Biệt thự đột nhiên vọt vào ba vị khách không mời mà đến.
Giản Úc ngước mắt nhìn lại, liền nhìn thấy được Lục đại bá, cùng đại bá mẫu, còn có Lục Nghiên Tuyết.
Giản Úc chậm rãi từ trên sô pha ngồi ngay ngắn lại.
Lúc trên đường trở về, cậu đã nghe Lục Chấp nói, lần bôi đen này đều do một tay Lục Nghiên Tuyết lên kế hoạch và làm ra.
Lục đại bá cùng đại bá mẫu tiến vào biệt thự, liền hỏi thăm người làm Lục Chấp đi đâu, biết được Lục Chấp đang ở thư phòng, vội vàng bước lên lầu hai.
Sở dĩ bọn họ tới nơi này một chuyến, là bởi vì sự tình đã hoàn toàn vượt ra khỏi khống chế của bọn họ rồi.
Lục Chấp ra lệnh, thu hồi số hoa hồng mà Lục Nghiên Tuyết được chia ở tập đoàn Lục thị, trừ cái này ra, còn sai người tra thêm một ít vấn đề khác của cô ta.
Ví dụ như, Lục Nghiên Tuyết cùng các chị em của cô ta làm đầu tư, nhưng bên trong lại giở rất nhiều trò giả dối v v.
Lục Chấp cho người tra xét rõ ràng từng chút, sau đó nắm tất cả chứng cứ ở trong tay, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể đem Lục Nghiên Tuyết vào tù.
Biết được chuyện này, một nhà Lục đại bá nháy mắt ngồi không yên, vội vàng lấy xe chạy tới đây, hy vọng Lục Chấp có thể nương tay một lần.
Lục đại bá bọn họ đi thẳng lên lầu hai thư phòng.
Lục Nghiên Tuyết thì lại đỏ hốc mắt, đi về phía Giản Úc trong phòng khách.
Cô oán hận nói với Giản Úc: " Giản Úc, cậu thật sự quá độc ác!"
Giản Úc hoài nghi chính mình nghe lầm: "Tôi độc ác? Sự việc lần này hình như là do chính Lục tiểu thư tự khơi mào ra mà nhỉ?"
Lục Nghiên Tuyết làm biểu tình muốn khóc, nói: "Nhưng mà việc này đối với cậu cũng đâu có ảnh hưởng gì."
Giản Úc nhàn nhạt nói: "Cho nên? Không ảnh hưởng đến tôi, nên tôi còn phải tha thứ cho cô sao?"
Lục Nghiên Tuyết không cam lòng nói: "Tất cả mọi chuyện đều do cậu sai, nếu không phải cậu một hai muốn cướp đi hạnh phúc của Quý Diệc, tôi cũng sẽ không làm những việc này."
Giản Úc lạnh nhạt nói: "Quý Diệc cùng Lục Chấp có ở bên nhau không?"
Lục Nghiên Tuyết sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Không có."
Giản Úc vô ngữ: "Vậy vì sao lại nói tôi cướp đi hạnh phúc của cậu ta?"
Lục Nghiên Tuyết lập tức phản bác: " Bởi vì bọn họ là thật sự yêu nhau, nếu không phải cậu chen ngang một chân, nói không chừng bọn họ đều đã kết hôn rồi, cậu chính là tiểu tam......."
" Từ từ." Giản Úc đột nhiên nói.
Lục Nghiên Tuyết đắc ý mà chớp mắt: "Làm sao, cậu rốt cuộc cũng chột dạ rồi?"
Giản Úc từ trong cặp sách lấy ra một bộ tai nghe mang lên: "Được rồi, cô tiếp tục nói đi."
Lục Nghiên Tuyết: "........"
Cô cảm thấy bản thận đã chịu vũ nhục.
Cô không quan tâm, nhào qua muốn kéo tai nghe của Giản Úc xuống.
Lúc này, có hai người làm đi tới, ngăn cản động tác của cô: "Nhị tiểu thư, chú ý hành vi của cô."
Lục Nghiên Tuyết muốn tới gần Giản Úc, nhưng lại không làm được, nhất thời vừa tức vừa gấp, bắt đầu nói không lựa lời: "Giản Úc, cậu dựa vào cái gì mà dám ghét tôi? Nếu không nhờ tôi, hiện tại không biết cậu đã như thế nào rồi đâu! Còn nhớ hôm tổ chức buổi lễ đính hôn không? Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là đẩy cậu xuống lầu, nếu không phải do tôi ngăn cản, nói không chừng, hiện tại cậu đã là một kẻ tàn phế rồi!!"
Giản Úc gỡ tai nghe xuống, mặt lạnh nhìn Lục Nghiên Tuyết: "Ý của cô là, tôi còn phải đối với cô mang ơn đội nghĩa nữa sao?"
Lục Nghiên Tuyết đỏ mắt: "Dù cậu không cảm tạ tôi, cũng phải nhớ rõ ân tình của tôi. Cậu nhanh chóng nói cho anh họ một tiếng, bảo anh ấy rút lại những trừng phạt đó đối với tôi đi."
Những chuyện đó đối với cô là đả kích quá lớn, nếu như xử lý không tốt, tổn thất số tiền lớn còn xem như chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là có thể hủy hoại thanh danh của cô hoàn toàn.
Giản Úc cũng không biết nên dùng giọng điệu nào để nói chuyện nữa: "Lục tiểu thư, không phải tất cả mọi người đều ngu xuẩn giống như cô vậy đâu."
Cậu điên rồi mới có thể đi giúp Lục Nghiên Tuyết.
Cậu còn chưa có nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, là đã đủ khoan hồng độ lượng rồi.
Lục Nghiên Tuyết còn muốn nói gì đó, lúc này, cô thoáng nhìn thấy Lục Chấp đang từ trên lầu đi xuống, nháy mắt ngậm miệng lại, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cô thật sự rất sợ anh họ Lục Chấp này, ngày thường cũng không dám thân cận với Lục Chấp, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn dùng thân phận em họ của Lục Chấp được không ít chỗ tốt.
Lục Chấp đi từng bước đến phòng khách, thanh âm lạnh băng: "Lục Nghiên Tuyết, cô còn mặt mũi mà đứng ở đây sao?"
Lục Nghiên Tuyết cúi đầu càng sâu, gắt gao mà nắm chặt góc váy.
Lục đại bá thấy thế, nhanh chóng làm bộ giận mắng Lục Nghiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, chuyện lần này là con sai rồi, nhanh lên, mau xin lỗi Giản Úc."
Lục Nghiên Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lục Chấp liền nói: "Không cần xin lỗi, chuyện lần này không có khả năng hòa giải."
Lục đại bá nóng nảy, vội vàng nhìn về phía Giản Úc: "Giản Úc, ta biết con là đứa trẻ ngoan, con tha thứ cho Tiểu Tuyết lần này được không?"
Đại bá mẫu cũng nôn nóng nói: "Đúng vậy, Giản Úc, lần trước con còn đến nhà chúng ta chúc Tết, con vẫn còn nhớ rõ không? Về sau con có thể thường xuyên ghé qua, đại bá mẫu làm đồ ăn ngon cho con."
Giản Úc ngồi trên ghế sô pha, không nói một lời.
Dù sao cậu biết, Lục Chấp nhất định sẽ xử lý chuyện này khiến cậu vừa lòng.
Lục đại bá bọn họ thấy Giản Úc vẫn luôn không nói chuyện, chỉ có thể lại nhìn về phía Lục Chấp: "Lục Chấp, mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Tuyết cũng là em họ của con. Con cũng biết, nó từ nhỏ chính là tính cách nghịch ngợm như vậy, kỳ thật bản tính cũng không thật sự xấu. Nếu con thật sự đem những thứ kia truyền ra ngoài, vậy thanh danh Tiểu Tuyết lần này thật sự sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."
Lục Chấp không chút lay động: "Vậy lúc cô ta bịa đặt bôi nhọ Giản Úc, có nghĩ tới thanh danh của Giản Úc cũng có khả năng sẽ bị hủy hoại hay không?"
Đại bá mẫu vội vàng nói: "Chúng ta biết lần nãy Tiểu Tuyết làm sai, cũng không tính toán biện giải. Chỉ là, Tiểu Tuyết mới chỉ 24 tuổi thôi, con bé còn nhỏ, sẽ phạm sai lầm, về tình cảm có thể tha thứ được mà, con có thể hay không......."
Lục Chấp lên tiếng ngắt lời: "Giản Úc mới 22 tuổi."
Đại bá mẫu nháy mắt câm nín.
Phòng khách nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Giản Úc vẫn duy trì dáng ngồi như vậy, như một người ngoài cuộc mà đánh giá biểu tình của một nhà Lục đại bá.
Lục đại bá cùng đại bá mẫu đầy mặt đều là nôn nóng cùng bất đắc dĩ.
Lục Nghiên Tuyết trước sau đều cúi đầu, sợ nhìn vào mắt của Lục Chấp.
Cứ như vậy qua hơn một phút. Lục đại bá thở dài một hơi: "Được rồi, chúng ta trở về."
Đại bá mẫu lo âu nói: "Nhưng mà việc này......"
"Trở về." Lục đại bá lại lần nữa lên tiếng.
Ông cũng coi như là nhìn Lục Chấp lớn lên, tất nhiên cũng hiểu rõ con người của Lục Chấp, một khi đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn, vậy sẽ không có bất luận tình cảm gì có thể nói tới, cho dù có phải là thân thích hay không.
Kỳ thật ngẫm lại, Lục Chấp từ khi tiếp nhận vị trí tổng tài tập đoàn Lục thị, đối với nhóm người thân thích như bọn họ cũng đủ ưu ái, rất nhiều thời điểm đều mở một mắt nhắm một mắt, không so đo.
Là trong lòng những thân thích như bọn họ quá tham lam, cô phụ phần ưu đãi này.
Chỉ là, Lục đại bá có chút nghĩ không thông.
Lần hành động này của Lục Chấp, xem như là vì Giản Úc mà đại nghĩa diệt thân, tất nhiên sẽ đưa tới một ít người của Lục gia phê bình.
Lục Chấp vậy mà chịu áp lực như vậy, cũng muốn trút giận cho Giản Úc.
Hắn vậy mà vì Giản Úc có thể làm được đến trình độ này sao?