Vẻ mặt Giản Úc rầu rĩ không vui mà về phòng ngủ.
Cậu cởi ra áo khoác, dựa vào đầu giường phát ngốc.
Chẳng lẽ thật sự phải đi học sao?
Nhưng mà cậu thật sự không muốn đi thì làm sao bây giờ?
Giản Úc một bên cầm túi sưởi ấm, một bên tự tìm đối sách.
Đột nhiên, linh quang của cậu chợt lóe.
Nếu vì những lý do chủ quan mà không muốn đi học sẽ bị Lục Chấp ngăn cản, vậy nếu như gặp lý do khách quan thì có khi cậu không cần phải đi học thì sao?
Giản Úc nghĩ tới biện pháp này, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó lấy di động.
Bác sĩ duy nhất mà cậu quen biết chỉ có Lâm Bác Vũ thôi, chỉ có thể nhờ hắn giúp một chút.
Giản Úc vì không phải đi học, xưa nay chưa từng tích cực như vậy, lập tức nhắn tin wechat cho Lâm Bác Vũ: [ Bác sĩ Lâm, anh có bận không? ]
Rất nhanh, Lâm Bác Vũ đã trả lời lại: [ Không bận, vẫn đang ở văn phòng trực ban, làm sao vậy? ]
Giản Úc nhanh chóng gõ chữ: [ Có một chuyện có thể nhờ anh giúp một chút được không? ]
[ Lâm Bác Vũ: Chuyện gì? ]
[ Giản Úc: Là như này, tôi cảm thấy thân thể của mình quá yếu ớt, không thể đi học được, nhưng mà Lục tiên sinh không tin, anh có thể nói với anh ấy chuyện này được không? ]
Lâm Bác Vũ bên kia ngừng một chút rồi mới tiếp tục trả lời: [ Thân thể của cậu đúng là rất yếu, nhưng mà nó sẽ không ảnh hưởng đến việc đi học của cậu.]
Giản Úc nhìn Lâm Bác Vũ trả lời tin nhắn, có chút khóc không ra nước mắt.
Cậu đương nhiên biết không có ảnh hưởng gì, cho nên mới phải nhờ Lâm Bác Vũ hỗ trợ đây sao?
Giản Úc chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục nhắn: [ Trước đó anh kiểm tra thân thể cho tôi, không phải nói tôi nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt sao? Việc học của năm ba rất nặng nề, tôi cảm thấy tôi có chút chịu không nổi.]
[ Lâm Bác Vũ: Xin lỗi, cái này tôi không giúp được. Chủ yếu là Lục Chấp cũng sẽ không tin phải không? Dù cho tôi có giúp cậu nói như vậy, lấy tính tình của hắn, khẳng dịnh sẽ mang cậu đi bệnh viện làm kiểm tra xác nhận lại lần nữa.]
Giản Úc cầm di động, trầm mặc.
Chính xác, dựa theo tính tình của Lục Chấp, tuyệt đối không dễ dàng bị lừa gạt như vậy đâu.
Giản Úc vừa mới bốc lên ngọn lửa hy vọng lại bị dập tắt không thương tiếc, cậu cảm ơn Lâm Bác Vũ, sau đó bỏ di động xuống, nằm ngửa ra giường.
Nhân sinh của cậu quá gian nan rồi, cũng chỉ còn lại một năm thôi, kết quả còn không được tùy tâm sở dục*
* là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.
Khó chịu, muốn khóc quá đi.
Trong thư phòng.
Lục Chấp xử lý xong hai phần văn kiện.
Lúc này, di động của hắn vang lên hai tiếng.
Hắn lấy điện thoại qua nhìn, là Lâm Bác Vũ nhắn tới.
[ Lâm Bác Vũ: Giản Úc vừa mới tìm tôi, cậu đoán xem cậu ấy nói gì.]
Lục Chấp nhìn tin nhắn này, suy tư gì đó, rồi đánh chữ: [ Là không muốn uống thuốc bổ, hay là không muốn đi học.]
[ Lâm Bác Vũ: Ôi đệt! Cậu được a, hiểu rõ cậu ấy như vậy? ]
Lục Chấp đương nhiên hiểu rõ, rốt cuộc Giản Úc gần đây chỉ có hai loại phiền lòng này.
Hắn dùng ngón tay thon dài đánh chữ: [ Vậy cậu đáp ứng giúp cậu ấy rồi? ]
[ Lâm Bác Vũ: Không có, tôi nói với tính tình của cậu, cho dù tôi chứng mình cậu ấy không thể đi học được, cậu cũng sẽ mang theo cậu ấy đi đến bệnh viện khác để làm kiểm tra lại lần nữa.]
Lục Chấp tiếp tục đánh chữ: [ Ừ, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu không cần nhúng tay vào.]
[ Lâm Bác Vũ: Cái này tôi còn không biết sao? Chẳng qua tôi chỉ tò mò mà thôi, Giản Úc vì sao lại không muốn đi học? Sinh viên bình thường việc học áp lực không tính là lớn chứ nhỉ? ]
Lục Chấp nhìn tin nhắn này, ánh mắt nặng nề.
Hắn cũng không quá rõ ràng, vì sao Giản Úc lại không muốn đi học.
Lấy những điều trước mắt mà hắn quan sát được, từ thân thể cho đến tinh thần của Giản Úc, đều không giống như không thể gánh vác được việc học ở đại học.
Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
Nghĩ đến đây, Lục Chấp đứng lên, đi ra thư phòng.
Bên này, Giản Úc còn đang trầm tư.
Nếu cậu thật sự không thể không đi học, vậy cậu phải làm những việc gì đây?
Đầu tiên chính là toán học, tiếp theo chính là thực tập tốt nghiệp cùng với luận văn tốt nghiệp, những thứ này đối với một người chỉ muốn làm cá mặn như cậu, đều không phải là chuyện nhỏ.
Giản Úc nghĩ đến đây, thở dài một hơi thật sâu.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Giản Úc ngẩn ra, ngay sau đó xuống giường, mang dép lên, chạy ra mở cửa.
Lục Chấp đứng ở cửa.
Giản Úc có chút nghi hoặc nói: "Lục tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì sao?"
Ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, đột nhiên đôi mắt của cậu sáng lên: "Chẳng lẽ anh hồi tâm chuyển ý rồi, đồng ý giúp tôi xử lý chuyện tạm nghỉ học sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt mà liếc cậu một cái: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Giản Úc: "......"
Ánh sáng trong mắt cậu nháy mắt ảm đạm xuống, bẹp miệng nói: "Đã biết, không thể tạm nghỉ học."
Thanh âm của cậu hữu khí vô lực, bộ dáng lại càng đáng thương hơn.
So với tình cảnh bi thảm của cậu, thì Lục Chấp có vẻ đang thích ý hơn nhiều, dựa vào khung cửa, có chút buồn cười mà nhìn cậu: "Cứ như vậy mà chán ghét đi học sao?"
Bộ dạng này của Giản Úc, không giống như muốn đi học, mà giống như sắp ra chiến trường hơn.
Biểu tình Giản Úc uể oải gật đầu: "Vâng, một chút cùng không muốn đi."
Cậu chỉ muốn mỗi ngày vô ưu vô lự mà sinh hoạt thôi, làm sao lại khó như vậy chứ?
Lục Chấp trầm tư một chút, nói: "Cho tôi một lý do, lý do có thể lay động được tôi."
Giản Úc: "......."
Mạng của của chỉ còn hơn một năm thôi, lý do này có tính không?
Chẳng qua Giản Úc đương nhiên không có khả năng thật sự nói như vậy, chỉ có thể ủy khuất mà lắc lắc đầu: "Nói không được."
Lục Chấp nhướng mày: "Vậy thì thôi."
Giản Úc: "......."
Cậu khóc luôn được không?
Cậu mở to đôi mắt trong sáng, trông mong mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi thật sự không muốn đi học."
Lục Chấp dừng một chút: "Làm nũng cũng vô dụng."
Giản Úc: "......"
Từ từ, lần này cậu không có nghe lầm đúng không?
Lục Chấp thật sự nói làm nũng?
Giản Úc có chút ngốc ngốc mà nhìn Lục Chấp.
Vì cái gì người này sẽ cảm thấy cậu đây là đang làm nũng?
Lục Chấp không thể tiếp thu được nghi vấn của cậu, cuối cùng tổng kết lại: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đưa cậu đi trường học báo danh."
Giản Úc: "......."
Thôi vậy, chuyện này không thể thương lượng được nữa rồi.
Hai ngày sau, biệt thự cử hành một yến hội nhỏ.
Nói là yến hội cũng hơi quá khoa trương, chỉ là một buổi tiệc nhỏ cho mọi người hội tụ lại với nhau, chúc mừng Giản Úc phải đi học.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ đều tới, cùng với mọi người ở trong biệt thự, mọi người đều mang ý cười mà nhìn Giản Úc.
Phòng khách, trên bàn trà có để một cái bánh kem rất lớn.
Giản Úc ngồi ở chính giữa, miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn mọi người."
Nói xong, cậu quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Chấp đang ngồi bên cạnh: "Lục tiên sinh, cảm ơn anh."
Lục Chấp: "......"
Hắn nhịn không được mà nhếch khóe miệng: "Lời cảm ơn này của cậu, hình như có chút không tình nguyện thì phải?"
Giản Úc cười gượng hai tiếng: "Ha hả, sao có thể chứ?"
Biết cậu không tình nguyện, còn buộc cậu phải đi học?
Người này thật sự quá đáng ghét!
Tần Diễn không thấy được sóng ngầm giữa hai người, kích động nói: "Anh dâu, hôm nay chính là ngày anh đi đại học báo danh, chúc mừng chúc mừng!"
Nói xong, hắn lấy ra di động: "Nói miệng không tính, em sẽ phát cho anh một bao lì xì."
Thấy thế, Lâm Bác Vũ cùng lấy ra di động: "Tôi cũng phát một cái."
Có thể nhận được bao lì xì, rốt cuộc tươi cười của Giản Úc đã thật lòng hơn một chút: "Cảm ơn mọi người."
Sau một đống lời chúc, Giản Úc vẫn không thể không đi tới trường báo danh.
Cũng may trường đại học của cậu cách biệt thự không tính là xa, lái xe chỉ mất tầm 20 phút là đến.
Lục Chấp gánh vác nhiệm vụ đưa Giản Úc đi báo danh.
Trước khi ra cửa, Giản Úc bắt đầu mang khăn quàng cổ.
Mỗi lần cậu quàng khăn, sẽ luôn tỉ mỉ mà vòng hai vòng, hoàn toàn đem cổ của mình mà bao bọc lại, xác định không bị gió lạnh thổi đến.
Hiện giờ Giản Úc phải đi học, cậu cũng nhìn rõ rồi, nếu vẫn phải đi, vậy điều chỉnh tâm tình thật tốt, vui vẻ một chút.
Bằng không mỗi ngày đều mặt ủ mày chau mà đi học, khó chịu vẫn chính là cậu thôi.
Lúc cậu quàng khăn, Lục Chấp liền đứng một bên chờ cậu, vẫn luôn chăm chú nhìn động tác của cậu, trong tay còn cầm một cái cặp sách.
Tần Diễn nhìn một màn này, nhỏ giọng nói với Lâm Bác Vũ bên cạnh: "Anh có cảm thấy Anh Lục của chúng ta giống như đưa con trai đi học không? Ánh mắt quan tâm kia, biểu tình sủng nịnh kia, chậc chậc, thật sự tuyệt vời!"
Lâm Bác Vũ liếc hắn một cái: "Sao cậu không nói lớn một chút, để cho Lục Chấp nghe thấy luôn."
Tần Diễn lập tức rụt rụt cổ: "Tôi mới không dám đâu, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa."
Rốt cuộc Giản Úc cũng đem chính mình bọn kín mít, sau đó duỗi tay qua Lục Chấp: "Lục tiên sinh, đưa cặp sách cho tôi."
" Không có việc gì, đi thôi." Lục Chấp nhàn nhạt mà trả lời, ngay sau đó cất bước đi qua gara.
Giản Úc thấy thế, chạy nhanh đuổi kịp bước chân của Lục Chấp.
Bông tuyết bay múa đầy trời, hai người song song mà bước đi về phía trước.
Lục Chấp thân hình cao lớn, trong tay cầm một cái cặp sách, thường thường sẽ nhìn qua người bên cạnh. Giản Úc vui sướng mà dẫm lên tuyết, vừa đi, vừa khoa tay múa chân nói gì đó.
Một màn này nhìn qua vô cùng hài hòa tốt đẹp, làm người động dung.
Tần Diễn khó có được đứng đắn một hồi, cảm thán nói: "Anh Lục gặp được anh dâu, cả người hình như không giống như lúc trước nữa rồi."
Nếu một hai phải nói, thì là trở nên càng có tính người hơn.
Lâm Bác Vũ tuy rằng không nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn đồng ý với lời này.
Hai mươi phút sau.
Lục Chấp đưa Giản Úc đến cổng trường đại học, sau đó dẫm phanh.
Xe chậm rãi dừng lại.
Hắn nhìn về phía Giản Úc: "Cậu đi vào đi, tôi ở đây chờ cậu."
Hôm nay chỉ là đi báo danh thôi, cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Giản Úc theo bản năng nói một câu: "Anh không xuống xe sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không xuống."
Hắn có suy tính của hắn.
Hắn và Giản Úc chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, ngày thường ở trước mặt những người khác không thể không diễn kịch, nhưng là ở trước mặt bạn học đại học của Giản Úc, vẫn nên tránh đi một chút thì tốt hơn.
Như vậy, cho dù mấy tháng sau bọn họ có tách ra, cũng sẽ không truyền đi một số lời đồn đãi không thể hiểu được. Giản Úc cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, vẫn có thể cùng các bạn học ở chung tự tại như cũ.
Giản Úc cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy, cũng không rối rắm chuyện này, gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ mau chóng làm xong rồi ra."
Nói xong, cậu muốn kéo cửa để xuống xe.
Lúc này, Lục Chấp gọi cậu lại: "Từ từ, đem mũ của áo khoác trùm lên."
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, vừa xuống xe chắc chắn sẽ bị rớt đầy đầu.
Giản Úc nghe vậy, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, quả nhiên phát hiện bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Cậu nhanh chóng đội mũ lên, còn từ cặp sách lấy ra một cái khẩu trang mang lên.
Lúc này, toàn thân trên dưới của cậu cũng chỉ còn lại đôi mắt đen bóng là lộ ra bên ngoài.
Lục Chấp nhìn cậu động đậy đôi mắt đen, không biết như thế nào, nội tâm bỗng nhiên có chút mềm mại, chẳng qua ngoài miệng hắn lại nói: "Đừng có tự xử lý việc tạm nghỉ học, hãy suy nghĩ cho những mầm cây của cậu."
Giản Úc: "......"
Cậu cách một cái khẩu trang, phát ra một tiếng cho có lệ: "À."
Nói xong, thở phì phì mà mở cửa xe, xuống xe, sau đó đi vào trong trường học.
Lục Chấp trong mắt mang theo ý cười, vẫn luôn nhìn cậu đi vào trường.
Thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy người nữa, mới lấy ra laptop, bắt đầu xử lý một ít công tác.
Hắn có thói quen sắp xếp thời gian kín kẽ, rất ít khi có dư thời gian dài để hoàn toàn thả lỏng.
Giản Úc dựa theo ký thức của nguyên chủ, đi vào trường.
Trường đại học này cũng không tệ lắm, vẫn xem như là một trường được xếp hạng cao.
Vườn trường.
Hoàn cảnh cũng rất tốt.
Tới cũng tới rồi, Giản Úc cũng không có suy nghĩ bài xích nào.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, tâm thái của cậu còn rất lạc quan, đối với những chuyện không thể thay đổi được, cậu liền tích cực mà tiếp nhận, nỗ lực để cho tâm tình của mình được bình thản.
Báo danh ở trường đại học rất nhanh, Giản Úc chỉ tốn nửa giờ, liền xử lý xong chuyện này.
Sau đó, cậu lại xách cặp, bắt đầu đi tới cổng trường.
Trong xe, Lục Chấp gửi đi một phần bưu kiện cho đối tượng hợp tác.
Gửi xong, hắn khép máy tính lại, sau đó nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy được Giản Úc đang từng bước một đi tới.
Giản Úc bọc người tròn vo, bởi vì sợ trượt chân, nên động tác của cậu có chút chậm, giống như một cái bánh trôi, lộc cộc mà lăn lại đây,
Người lui tới rất nhiều, nhưng ánh mắt Lục Chấp trước sau đều dừng ở trên người Giản Úc chưa từng rời đi.
Cứ như vậy, Giản Úc thật cẩn thận mà di chuyển bước chân, đi hơn nửa ngày, mới rốt cuộc về tới xe.
Cậu gỡ mũ cùng khẩu trang xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đường trơn quá, tôi thiếu chút nữa là té rồi."
Thanh âm của cậu mềm mụp, nghe giống như đang oán giận với người thân thiết vậy.
Lục Chấp thu hồi tầm mắt, một bên khởi động xe, một bên nói: "Không có việc gì, cậu rất lợi hại, thành công đi xong một đoạn đường này rồi."
Giản Úc: "......"
Cậu nghi ngờ mà liếc nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, ý của anh là mới khen tôi đó hả?"
Kỳ thật, cậu hoài nghi Lục Chấp đang trêu chọc cậu, nói một người lớn như cậu, đi đường cũng đi không tốt.
Lục Chấp điều chỉnh tay lái, cong cong khóe miệng: "Cậu đoán xem."
Giản Úc: "......."
Cậu nhịn không được mà nghĩ, vẫn là Lục Chấp lúc mới gặp tương đối tốt hơn, dù sao Lục Chấp lúc ấy cũng sẽ không nói chuyện kiểu như này.
Chẳng qua, Giản Úc rất nhanh cũng không nghĩ gì nữa, cậu phát hiện xe không đi về hướng biệt thự, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta không quay về sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Mang cậu đi đến cửa hàng dương cầm một chuyến."
Có một lần hắn đi một bữa tiệc thương nghiệp, trên đường đi ngang qua một cửa hàng dương cầm.
Trùng hợp là một đối tác cũng có biết một chút về dương cầm, thuận miệng nói đến chất lượng đàn của cửa hàng kia rất tốt.
Lục Chấp lúc ấy liền nghĩ đến Giản Úc, nghĩ ngày nào đó sẽ dẫn cậu đi đến đó chọn một cái.
Lúc này, Giản Úc nghe Lục Chấp nói xong, có chút kinh ngạc.
Ý này của Lục Chấp, không phải là muốn mua cho cậu một cây dương cầm chứ?
Giản Úc có chút không xác định hỏi: "Là mua cho tôi sao?"
Lục Chấp vừa lái xe, vừa trả lời: "Ừ, không phải cậu thích đàn dương cầm sao? Coi như đây là quà khai giảng cho cậu."
Giản Úc có chút ngây ngất.
Cậu chỉ đi học mà thôi, còn cần phải tặng lễ vật nữa sao?
Mấu chốt chính là, biệt thự không phải cũng có một cây đàn sao?
Nghĩ đến đây, Giản Úc vội vàng cự tuyệt: "Lục tiên sinh, không cần đâu, ngày thương nếu tôi muốn đàn thì có thể sử dụng cây đàn có trong biệt thư kia cũng được mà."
Hơn nữa, còn mấy tháng nữa là cậu rời đi rồi, cố ý vì cậu mua một cây dương cầm, đến lúc đó không phải cũng chỉ để đó không dùng sao?
Lục Chấp lại nói: "Cây ở biệt thự là để ngày thường chiêu đãi khách, còn mua cho cậu là để mình cậu sử dụng."
Giản Úc còn muốn cự tuyệt: " Chính là......"
Lục Chấp chém đinh chặt sắt: " Tôi đã thanh toán trước tiền đặt cọc rồi."
Giản Úc: "......"
Thôi được.
Không thể không nói, Lục Chấp thật sự là một người rất tốt, cho dù là với đối tượng kết hôn hợp đồng, cũng sẽ rất chiếu cố.
Rất nhanh, hai người tới cửa hàng dương cầm mà Lục Chấp đã nói.
Cửa hàng này rất lớn, bầu không khí, ánh đèn đều rất tốt, từng chiếc đàn dương cầm bày biện ở đây, chỉ nhìn thôi, đều làm cho người ta động tâm.
Lúc còn chưa tới, Giản Úc còn có thể liên tục cự tuyệt, chờ chân chính bước vào cửa hàng, cậu cũng không nhịn được mà tâm sinh vui mừng, đôi mắt đều cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nếu không phải mạng cậu chỉ còn có hơn một năm, cậu sẽ nghiêm túc học dương cầm, tương lai sẽ đi trên con đường diễn tấu.
Chỉ tiếc, hết thảy đều không có nếu.
Lục Chấp quay đầu, nhìn đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Đi, chọn một cái mà cậu thích."
Trong mắt Giản Úc mang theo ý cười: " Vâng, cảm ơn Lục tiên sinh."
Thấy thế, lập tức có nhân viên phục vụ đi tới, nói với Giản Úc: "Vị tiên sinh này, xin mời đi theo tôi."
Giản Úc đi theo nhân viên để chọn dương cầm.
Lục Chấp liền đứng tại chỗ, lấy ra di động, trả lời mấy cái tin nhắn.
Một người nhân viên khác ánh mắt sắc bén, cô liếc mắt một cái là nhìn ra được Lục Chấp mới là người trả tiền, vì thế đi tới bên cạnh Lục Chấp, bắt đầu công thức hóa khen ngợi: "Cảm tình của hai vị tiên sinh thật tốt, ngài nhất định rất thích vị tiên sinh kia phải không?"
Dù sao cửa hàng dương cầm này của bọn họ rất sang quý, cây thấp nhất cũng đã có giá 300 vạn.
Tuy nói không thể nhìn vào cách một người tiêu tiền cho một người để phán đoán sự yêu thích của người đó với người còn lại, nhưng đó cũng là chỉ tiêu để tham khảo.
Không nghĩ tới chính là, thần sắc Lục Chấp lãnh đạm mà trả lời: "Cô hiểu lầm."
Nhân viên này nháy mắt cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ hai người này không phải là quan hệ người yêu sao?
Nhưng vừa rồi cô đứng ở ngoài quan sát được bầu không khí giữa hai người, rõ ràng đó là loại không khí ái muội của các cặp đôi mà.
Chẳng qua tâm tình của khách hàng mới là quan trọng nhất, nhân viên đánh giá tuổi tác của Lục Chấp và Giản Úc, vội vàng sửa miệng: "Vậy là ngài mang em trai đến đây để mua dương cầm sao?"
Lục Chấp ngẩn ra.
Em trai?
Hắn tưởng tượng cảnh Giản Úc dùng giọng nói mềm mụp kia gọi hắn " anh trai.", hình như cũng không tệ lắm?
Người nhân viên thấy vẻ mặt của Lục Chấp như là đang suy tư cái gì, vội vàng lui xuống.
Vị khách này khí tràng quá mức lạnh băng, cô căn bản không có dũng khí tìm thêm một cái đề tài nào nữa.
Bên này, Giản Úc coi trọng một cây dương cầm màu trắng.
Cậu hướng về phía Lục Chấp nhìn nhìn, vẫy tay nói: "Lục tiên sinh."
Lục Chấp thu hồi di động, cắt bước đi về phía cậu: "Chọn được rồi sao?"
Giản Úc gật gật đầu: "Cái này nè."
" Ừm." Lục Chấp lấy ra một cái thẻ đen, chỉ là lúc lấy ra, không có đưa cho nhân viên đầu tiên, mà nói với Giản Úc: "Tôi mua cho cậu cây đàn, cậu có phải nên hồi báo lại tôi chút gì không?"
Giản Úc sửng sốt: " Hồi báo cái gì?"
Người này sao lại như vậy chứ, không phải nói đây là quà khai giảng của cậu sao? Sao bây giờ còn muốn thu báo đáp nữa?
Chỉ thấy lúc này, Lục Chấp nhếch miệng: "Kêu một tiếng anh trai nghe một chút."
Giản Úc: "......"
Cậu không rõ vì sao đột nhiên Lục Chấp lại có ý nghĩ như vậy, nhưng mà cậu cũng không tính toán sẽ phối hợp: "Không đâu."
Kêu Lục Chấp là "anh trai", nghe liền cứ có cảm giác như cậu là một đứa trẻ con ấy.
Cậu đã 22 tuổi rồi, là một người lớn rồi, mới sẽ không gọi như vậy đâu.
Lục Chấp nhướng mày: "Không gọi liền không mua."
Giản Úc kiên định nói: "Vậy tôi liền không cần nữa."
Nhân viên đứng bên cạnh nghẹn cười,
Tuy rằng biết là không nên, nhưng cô cảm thấy hai vị khách hàng này giống như hai đứa học sinh tiểu học đang cãi nhau vậy.
Hai người giằng co một lúc lâu.
Lục Chấp nhìn Giản Úc có chút tiếc nuối mà "Chậc" một tiếng, sau đó đưa thẻ đen cho nhân viên: "Tính tiền."
" Vâng, tiên sinh." Nhân viên cầm thẻ đen đi tính tiền, thuận tiện xử lý thủ tục.
Giản Úc lén lút đánh giá Lục Chấp.
Không phải nói không gọi anh trai thì không mua sao? Sao bây giờ vẫn mua cho cậu vậy?
Lục Chấp chú ý tới tầm mắt của Giản Úc, nhếch khóe miệng một chút: "Đừng nhìn, nhìn nữa tôi liền hối hận."
Giản Úc lập tức dời tầm mắt.
Độ cung khóe miệng của Lục Chấp càng thêm rõ ràng.
Cứ như vậy, Giản Úc đã có được một cây đàn dương cầm thuộc về mình.
Cùng ngày, nhân viên cửa hàng dương cầm liền phụ trách vận chuyển đàn đến biệt thự.
Lục Chấp còn phân phó người làm, chuyên môn giành ra một gian phòng, để cho Giản Úc làm phòng chơi đàn.
Mấy ngày kế tiếp, Giản Úc có rảnh liền đi đến phòng đàn, nhưng thật ra chỉ là đi tìm về cảm giác luyện đàn của đời trước.
Mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Hôm nay.
Giản Úc đi tới trường học, sau khi học xong, cậu muốn đi một chuyến đến văn phòng để giao tài liệu.
Chỉ là, cậu không biết văn phòng đó cụ thể ở đâu, nhất thời thiếu chút nữa là lạc đường.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nam trong trẻo: "Giản Úc?"
Giản Úc nghe thấy thanh âm có phần hơi xa lạ, liền quay đầu, sau đó thấy được Lục Kỳ Phong đứng cách đó không xa.
Lục Kỳ Phong đi tới cạnh cậu, cười nói: "Thật đúng là cậu? Chúng ta vậy mà là bạn cùng trường?"
Giản Úc cũng có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, tôi cũng học ở trường này."
Tích cách của Lục Kỳ Phong rất hào phóng, chủ động hỏi: "Vậy hiện tại cậu muốn đi đâu? Tôi thấy cậu nãy giờ cứ đi vòng vòng tại chỗ."
Giản Úc đưa tư liệu trong tay của mình ra, đúng sự thật nói: "Tôi muốn đi văn phòng này để đưa tài liệu, nhưng không biết vị trí cụ thể của văn phòng ở đâu."
Sau khi cậu nói tên văn phòng ra, Lục Kỳ Phong nói: "Tôi mang cậu đi, vừa vặn hiện tại tôi cũng không có việc gì."
Giản Úc có chút trầm tư.
Cậu đối với Lục Kỳ Phong có chút không quen lắm, nhiều nhất cũng chỉ tiếp xúc một chút lúc đi theo Lục Chấp đến nhà Lục đại bá chúc Tết.
Nhưng mà cậu nhớ rõ thái độ Lục Chấp đối với Lục Kỳ Phong tương đối thân thiện, bởi vậy có thể thấy được, Lục Kỳ Phong hẳn là người cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, Giản Úc không có từ chối, mà nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
Lục Kỳ Phong không thèm để ý mà xua xua tay: "Việc nhỏ thôi."
Hai người cùng nhau đi tới một tòa nhà văn phòng.
Trên đường, hai người tùy ý mà tán gẫu.
Lục Kỳ Phong cảm thán nói: "Nói thật, tôi cũng không dự đoán được Lục Chấp sẽ đột nhiên lựa chọn cùng cậu kết hôn."
Giản Úc lo lắng bản thân sẽ làm bại lộ cái gì, vì thế chỉ có thể phối hợp nói: "Ừm? Tại sao anh lại nói vậy?"
Lục Kỳ Phong giải thích: "Chính là, con người Lục Chấp, cho người khác cảm giác sẽ không bao giờ kết hôn. Cậu hẳn cũng phải rõ ràng, gia tộc bọn tôi tranh đấu rất nghiêm trọng, bao gồm cả những tiểu bối như chúng tôi đều phải ganh đua với nhau, nhưng Lục Chấp luôn là người nổi bật nhất."
Giản Úc thấy Lục Kỳ Phong chỉ nói như vậy, yên tâm hơn, tán đồng nói: "Ừm, Lục tiên sinh rất ưu tú."
Lục Kỳ Phong cười nói: "Trong cả gia tộc, tôi và hắn bằng tuổi nhau, coi như cũng đối với hắn hiểu biết không ít. Từ nhỏ hắn đã là đứa nhỏ lợi hại nhất trong gia tộc, cho đến lớn lên, tiếp nhận tập đoàn Lục thị, dẫn dắt tập đoàn một đường lớn mạnh hơn."
Tập đoàn Lục thị bây giờ, sớm đã không còn như xưa, địa vị dẫn đầu thành phố Vân Kinh, những thứ này đều là nhờ công lao của Lục Chấp.
Giản Úc nghe đến đó, đột nhiên có chút muốn hiểu biết thêm về quá khứ của Lục Chấp: "Lục tiên sinh chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn cũng chưa có gây chuyện gì sao?"
Người này có phải máy móc hay không vậy, người thì phải có lúc lười biếng hay làm sai chuyện gì đó chứ nhỉ?
Lục Kỳ Phong tự hỏi nói: "Lục Chấp giống như cũng không có gây ra chuyện gì cả, hắn vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với chính mình."
Nói nữa, Lục Kỳ Phong nghĩ tới cái gì, cười nói: "Nếu phải nói tới, thật sự là có một việc."
Giản Úc nháy mắt hứng thú: "Việc gì?"
Lục Kỳ Phong nghĩ lại nói: " Tôi cùng hắn học cùng một trường tiểu học, có một lần toàn trường tổ chức một chuyến đi chơi trang trại ở ngoại thành. Lục Chấp lúc ấy đại khái mới ba bốn tuổi gì đó, nhớ không rõ lắm. Tóm lại, hắn tìm thấy một vườn hoa bách hợp trong trang trại, vì thế cẩn thận mà tỉ mỉ hái được một bó."
Nói tới đây, Lục Kỳ Phong tạm dừng một chút, mới nói tiếp: "Đáng tiếc, có một đứa nhóc nghịch ngợm, làm hỏng những bông hoa bách hợp đó của hắn. Lúc ấy Lục Chấp liền lạnh mặt, đem đứa trẻ đó ấn xuống đất mà đánh, đánh rất nặng, Sau đó vẫn là giáo viên tới ngăn cản, thật vất vả mới khuyên được hắn buông ra."
Giản Úc ngẩn ra, có chút nghi hoặc nói: "Lục tiên sinh thích hoa bách hợp sao?"
Cậu không nhớ rõ Lục Chấp có thích hoa hay không, cũng không thấy trong biệt thự có hoa nào cả.
Lục Kỳ Phong lắc đầu: "Không phải là hắn thích, mà là mẹ của hắn thích hoa bách hợp."
Giản Úc nháy mắt hiểu rõ: "Lục tiên sinh là chuẩn bị mang hoa về cho Lục phu nhân sao?"
Lục Kỳ Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Giản Úc hiếu kỳ nói: "Vậy cuối cùng Lục tiên sinh có mang hoa về nhà không?"
Lục Kỳ Phong gật đầu: "Mang về, sau đó đưa cho mẹ của hắn."
Lúc này, Giản Úc như đoán được kết quả, rốt cuộc Triệu Mộ Nhã trước nay vẫn luôn không thích Lục Chấp, cậu nhịn không được mà nhíu mày: "Cuối cùng đóa hoa kia thế nào?"
Lục Kỳ Phong cũng thở dài một hơi: "Nghe nói ngày hôm sau bó hoa kia xuất hiện ở trong thùng rác."
"......."
Giản Úc nhăn mày càng sâu hơn.
Cậu có thể tưởng tượng được, đứa trẻ Lục Chấp lòng tràn đầy vui mừng mang theo một bó hoa về nhà, cho rằng sẽ được mẹ của mình yêu thích, kết quả ngày hôm sau lại phát hiện bó hoa kia ở trong thùng rác, sẽ đau khổ cỡ nào a.
Tuy rằng, Lục Chấp có khổ sở, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng như vậy không đại biểu cho việc hắn không chịu qua thương tổn.
Lúc này Lục Kỳ Phong còn nói thêm: "Lục Chấp hình như luôn luôn đều rất kiên cố không thể phá vỡ nổi, cũng sẽ không giống những thương nhân khác dễ dàng dao động cảm xúc, hắn mang đến cho người ta cảm giác giống như không có thất tình lục dục vậy, cho nên tôi mới kinh ngạc khi hắn vậy mà muốn cùng cậu kết hôn. Hơn nữa, tôi cảm thấy hắn ở trước mặt cậu, sẽ rất thả lỏng."
Anh nói xong, lại thấy Giản Úc không có phản ứng gì, vì thế cười cười: "Làm sao vậy? Có phải tôi nói đến sự kiện tặng hoa hồi nãy? Nên có chút xúc động không?"
Tâm tình Giản Úc có chút rầu rĩ, gật đầu một cái: " Có chút."
Lục Kỳ Phong cười nói: "Tôi cũng hiểu biết một chút tình huống ở nhà của Lục Chấp, xác thật là không tốt lắm. Chẳng qua hiện tại tình huống không giống như vậy nữa, bên người hắn không phải đã có cậu rồi sao?"
Giản Úc nghe được lời này, dừng lại vài giây.
Nhưng mấy tháng nữa cậu phải rời đi rồi.
Chẳng qua nếu cậu rời đi, hẳn là sẽ không làm Lục Chấp thương tâm đâu, rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi.
Buổi tối, Giản Úc về tới biệt thự.
Mới vừa tới biệt thự, cậu liền tìm kiếm thân ảnh của Lục Chấp, kết quả không nhìn thấy.
Cậu hỏi một người làm: "Lục tiên sinh trở về chưa?"
Người làm gật đầu: "Đã trở lại rồi ạ, hiện tại đang ở trong thư phòng."
Giản Úc vội vàng cộp cộp cộp mà chạy lên lầu, sau đó gõ cửa thư phòng.
Rất nhanh, Lục Chấp từ bên trong mở cửa, mắt đen mang theo chút kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
Giản Úc thoạt nhìn rất vội vàng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Giản Úc điều chỉnh hô hấp một chút, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía Lục Chấp: "Cũng không có gì, chính là muốn nói với anh, tôi rất thích cây đàn dương cầm mà anh tặng."
Sau khi nói xong, cậu liền cứ như vậy im lặng nhìn Lục Chấp, trên mặt mang theo ý cười lóa mắt, trong mắt có chút ánh sáng vụn, phảng phất như mỗi một ánh sáng đó đều nói ra những lời yêu tha thiết đối với cây đàn kia.
Trong lòng Lục Chấp rung động, thật lâu sau mới mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Cậu thích là được rồi."
Kỳ thật hắn rất ít khi tự mình tốn tâm tư để tặng một cái gì đó cho người khác, khi còn nhỏ thì có vài lần, nhưng mà đều bị làm lơ hoặc giẫm đạp.
Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn nhận được một lời phản hồi tích cực về món quà mà hắn đã tự mình chọn để tặng cho người khác.
Hắn cảm nhận được sự yêu thích của Giản Úc đối với món quà mà hắn đã tặng, vừa nồng nhiệt mà nóng cháy.
Cậu cởi ra áo khoác, dựa vào đầu giường phát ngốc.
Chẳng lẽ thật sự phải đi học sao?
Nhưng mà cậu thật sự không muốn đi thì làm sao bây giờ?
Giản Úc một bên cầm túi sưởi ấm, một bên tự tìm đối sách.
Đột nhiên, linh quang của cậu chợt lóe.
Nếu vì những lý do chủ quan mà không muốn đi học sẽ bị Lục Chấp ngăn cản, vậy nếu như gặp lý do khách quan thì có khi cậu không cần phải đi học thì sao?
Giản Úc nghĩ tới biện pháp này, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó lấy di động.
Bác sĩ duy nhất mà cậu quen biết chỉ có Lâm Bác Vũ thôi, chỉ có thể nhờ hắn giúp một chút.
Giản Úc vì không phải đi học, xưa nay chưa từng tích cực như vậy, lập tức nhắn tin wechat cho Lâm Bác Vũ: [ Bác sĩ Lâm, anh có bận không? ]
Rất nhanh, Lâm Bác Vũ đã trả lời lại: [ Không bận, vẫn đang ở văn phòng trực ban, làm sao vậy? ]
Giản Úc nhanh chóng gõ chữ: [ Có một chuyện có thể nhờ anh giúp một chút được không? ]
[ Lâm Bác Vũ: Chuyện gì? ]
[ Giản Úc: Là như này, tôi cảm thấy thân thể của mình quá yếu ớt, không thể đi học được, nhưng mà Lục tiên sinh không tin, anh có thể nói với anh ấy chuyện này được không? ]
Lâm Bác Vũ bên kia ngừng một chút rồi mới tiếp tục trả lời: [ Thân thể của cậu đúng là rất yếu, nhưng mà nó sẽ không ảnh hưởng đến việc đi học của cậu.]
Giản Úc nhìn Lâm Bác Vũ trả lời tin nhắn, có chút khóc không ra nước mắt.
Cậu đương nhiên biết không có ảnh hưởng gì, cho nên mới phải nhờ Lâm Bác Vũ hỗ trợ đây sao?
Giản Úc chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục nhắn: [ Trước đó anh kiểm tra thân thể cho tôi, không phải nói tôi nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt sao? Việc học của năm ba rất nặng nề, tôi cảm thấy tôi có chút chịu không nổi.]
[ Lâm Bác Vũ: Xin lỗi, cái này tôi không giúp được. Chủ yếu là Lục Chấp cũng sẽ không tin phải không? Dù cho tôi có giúp cậu nói như vậy, lấy tính tình của hắn, khẳng dịnh sẽ mang cậu đi bệnh viện làm kiểm tra xác nhận lại lần nữa.]
Giản Úc cầm di động, trầm mặc.
Chính xác, dựa theo tính tình của Lục Chấp, tuyệt đối không dễ dàng bị lừa gạt như vậy đâu.
Giản Úc vừa mới bốc lên ngọn lửa hy vọng lại bị dập tắt không thương tiếc, cậu cảm ơn Lâm Bác Vũ, sau đó bỏ di động xuống, nằm ngửa ra giường.
Nhân sinh của cậu quá gian nan rồi, cũng chỉ còn lại một năm thôi, kết quả còn không được tùy tâm sở dục*
* là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.
Khó chịu, muốn khóc quá đi.
Trong thư phòng.
Lục Chấp xử lý xong hai phần văn kiện.
Lúc này, di động của hắn vang lên hai tiếng.
Hắn lấy điện thoại qua nhìn, là Lâm Bác Vũ nhắn tới.
[ Lâm Bác Vũ: Giản Úc vừa mới tìm tôi, cậu đoán xem cậu ấy nói gì.]
Lục Chấp nhìn tin nhắn này, suy tư gì đó, rồi đánh chữ: [ Là không muốn uống thuốc bổ, hay là không muốn đi học.]
[ Lâm Bác Vũ: Ôi đệt! Cậu được a, hiểu rõ cậu ấy như vậy? ]
Lục Chấp đương nhiên hiểu rõ, rốt cuộc Giản Úc gần đây chỉ có hai loại phiền lòng này.
Hắn dùng ngón tay thon dài đánh chữ: [ Vậy cậu đáp ứng giúp cậu ấy rồi? ]
[ Lâm Bác Vũ: Không có, tôi nói với tính tình của cậu, cho dù tôi chứng mình cậu ấy không thể đi học được, cậu cũng sẽ mang theo cậu ấy đi đến bệnh viện khác để làm kiểm tra lại lần nữa.]
Lục Chấp tiếp tục đánh chữ: [ Ừ, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu không cần nhúng tay vào.]
[ Lâm Bác Vũ: Cái này tôi còn không biết sao? Chẳng qua tôi chỉ tò mò mà thôi, Giản Úc vì sao lại không muốn đi học? Sinh viên bình thường việc học áp lực không tính là lớn chứ nhỉ? ]
Lục Chấp nhìn tin nhắn này, ánh mắt nặng nề.
Hắn cũng không quá rõ ràng, vì sao Giản Úc lại không muốn đi học.
Lấy những điều trước mắt mà hắn quan sát được, từ thân thể cho đến tinh thần của Giản Úc, đều không giống như không thể gánh vác được việc học ở đại học.
Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
Nghĩ đến đây, Lục Chấp đứng lên, đi ra thư phòng.
Bên này, Giản Úc còn đang trầm tư.
Nếu cậu thật sự không thể không đi học, vậy cậu phải làm những việc gì đây?
Đầu tiên chính là toán học, tiếp theo chính là thực tập tốt nghiệp cùng với luận văn tốt nghiệp, những thứ này đối với một người chỉ muốn làm cá mặn như cậu, đều không phải là chuyện nhỏ.
Giản Úc nghĩ đến đây, thở dài một hơi thật sâu.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Giản Úc ngẩn ra, ngay sau đó xuống giường, mang dép lên, chạy ra mở cửa.
Lục Chấp đứng ở cửa.
Giản Úc có chút nghi hoặc nói: "Lục tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì sao?"
Ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, đột nhiên đôi mắt của cậu sáng lên: "Chẳng lẽ anh hồi tâm chuyển ý rồi, đồng ý giúp tôi xử lý chuyện tạm nghỉ học sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt mà liếc cậu một cái: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Giản Úc: "......"
Ánh sáng trong mắt cậu nháy mắt ảm đạm xuống, bẹp miệng nói: "Đã biết, không thể tạm nghỉ học."
Thanh âm của cậu hữu khí vô lực, bộ dáng lại càng đáng thương hơn.
So với tình cảnh bi thảm của cậu, thì Lục Chấp có vẻ đang thích ý hơn nhiều, dựa vào khung cửa, có chút buồn cười mà nhìn cậu: "Cứ như vậy mà chán ghét đi học sao?"
Bộ dạng này của Giản Úc, không giống như muốn đi học, mà giống như sắp ra chiến trường hơn.
Biểu tình Giản Úc uể oải gật đầu: "Vâng, một chút cùng không muốn đi."
Cậu chỉ muốn mỗi ngày vô ưu vô lự mà sinh hoạt thôi, làm sao lại khó như vậy chứ?
Lục Chấp trầm tư một chút, nói: "Cho tôi một lý do, lý do có thể lay động được tôi."
Giản Úc: "......."
Mạng của của chỉ còn hơn một năm thôi, lý do này có tính không?
Chẳng qua Giản Úc đương nhiên không có khả năng thật sự nói như vậy, chỉ có thể ủy khuất mà lắc lắc đầu: "Nói không được."
Lục Chấp nhướng mày: "Vậy thì thôi."
Giản Úc: "......."
Cậu khóc luôn được không?
Cậu mở to đôi mắt trong sáng, trông mong mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi thật sự không muốn đi học."
Lục Chấp dừng một chút: "Làm nũng cũng vô dụng."
Giản Úc: "......"
Từ từ, lần này cậu không có nghe lầm đúng không?
Lục Chấp thật sự nói làm nũng?
Giản Úc có chút ngốc ngốc mà nhìn Lục Chấp.
Vì cái gì người này sẽ cảm thấy cậu đây là đang làm nũng?
Lục Chấp không thể tiếp thu được nghi vấn của cậu, cuối cùng tổng kết lại: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đưa cậu đi trường học báo danh."
Giản Úc: "......."
Thôi vậy, chuyện này không thể thương lượng được nữa rồi.
Hai ngày sau, biệt thự cử hành một yến hội nhỏ.
Nói là yến hội cũng hơi quá khoa trương, chỉ là một buổi tiệc nhỏ cho mọi người hội tụ lại với nhau, chúc mừng Giản Úc phải đi học.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ đều tới, cùng với mọi người ở trong biệt thự, mọi người đều mang ý cười mà nhìn Giản Úc.
Phòng khách, trên bàn trà có để một cái bánh kem rất lớn.
Giản Úc ngồi ở chính giữa, miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn mọi người."
Nói xong, cậu quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Chấp đang ngồi bên cạnh: "Lục tiên sinh, cảm ơn anh."
Lục Chấp: "......"
Hắn nhịn không được mà nhếch khóe miệng: "Lời cảm ơn này của cậu, hình như có chút không tình nguyện thì phải?"
Giản Úc cười gượng hai tiếng: "Ha hả, sao có thể chứ?"
Biết cậu không tình nguyện, còn buộc cậu phải đi học?
Người này thật sự quá đáng ghét!
Tần Diễn không thấy được sóng ngầm giữa hai người, kích động nói: "Anh dâu, hôm nay chính là ngày anh đi đại học báo danh, chúc mừng chúc mừng!"
Nói xong, hắn lấy ra di động: "Nói miệng không tính, em sẽ phát cho anh một bao lì xì."
Thấy thế, Lâm Bác Vũ cùng lấy ra di động: "Tôi cũng phát một cái."
Có thể nhận được bao lì xì, rốt cuộc tươi cười của Giản Úc đã thật lòng hơn một chút: "Cảm ơn mọi người."
Sau một đống lời chúc, Giản Úc vẫn không thể không đi tới trường báo danh.
Cũng may trường đại học của cậu cách biệt thự không tính là xa, lái xe chỉ mất tầm 20 phút là đến.
Lục Chấp gánh vác nhiệm vụ đưa Giản Úc đi báo danh.
Trước khi ra cửa, Giản Úc bắt đầu mang khăn quàng cổ.
Mỗi lần cậu quàng khăn, sẽ luôn tỉ mỉ mà vòng hai vòng, hoàn toàn đem cổ của mình mà bao bọc lại, xác định không bị gió lạnh thổi đến.
Hiện giờ Giản Úc phải đi học, cậu cũng nhìn rõ rồi, nếu vẫn phải đi, vậy điều chỉnh tâm tình thật tốt, vui vẻ một chút.
Bằng không mỗi ngày đều mặt ủ mày chau mà đi học, khó chịu vẫn chính là cậu thôi.
Lúc cậu quàng khăn, Lục Chấp liền đứng một bên chờ cậu, vẫn luôn chăm chú nhìn động tác của cậu, trong tay còn cầm một cái cặp sách.
Tần Diễn nhìn một màn này, nhỏ giọng nói với Lâm Bác Vũ bên cạnh: "Anh có cảm thấy Anh Lục của chúng ta giống như đưa con trai đi học không? Ánh mắt quan tâm kia, biểu tình sủng nịnh kia, chậc chậc, thật sự tuyệt vời!"
Lâm Bác Vũ liếc hắn một cái: "Sao cậu không nói lớn một chút, để cho Lục Chấp nghe thấy luôn."
Tần Diễn lập tức rụt rụt cổ: "Tôi mới không dám đâu, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa."
Rốt cuộc Giản Úc cũng đem chính mình bọn kín mít, sau đó duỗi tay qua Lục Chấp: "Lục tiên sinh, đưa cặp sách cho tôi."
" Không có việc gì, đi thôi." Lục Chấp nhàn nhạt mà trả lời, ngay sau đó cất bước đi qua gara.
Giản Úc thấy thế, chạy nhanh đuổi kịp bước chân của Lục Chấp.
Bông tuyết bay múa đầy trời, hai người song song mà bước đi về phía trước.
Lục Chấp thân hình cao lớn, trong tay cầm một cái cặp sách, thường thường sẽ nhìn qua người bên cạnh. Giản Úc vui sướng mà dẫm lên tuyết, vừa đi, vừa khoa tay múa chân nói gì đó.
Một màn này nhìn qua vô cùng hài hòa tốt đẹp, làm người động dung.
Tần Diễn khó có được đứng đắn một hồi, cảm thán nói: "Anh Lục gặp được anh dâu, cả người hình như không giống như lúc trước nữa rồi."
Nếu một hai phải nói, thì là trở nên càng có tính người hơn.
Lâm Bác Vũ tuy rằng không nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn đồng ý với lời này.
Hai mươi phút sau.
Lục Chấp đưa Giản Úc đến cổng trường đại học, sau đó dẫm phanh.
Xe chậm rãi dừng lại.
Hắn nhìn về phía Giản Úc: "Cậu đi vào đi, tôi ở đây chờ cậu."
Hôm nay chỉ là đi báo danh thôi, cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Giản Úc theo bản năng nói một câu: "Anh không xuống xe sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không xuống."
Hắn có suy tính của hắn.
Hắn và Giản Úc chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, ngày thường ở trước mặt những người khác không thể không diễn kịch, nhưng là ở trước mặt bạn học đại học của Giản Úc, vẫn nên tránh đi một chút thì tốt hơn.
Như vậy, cho dù mấy tháng sau bọn họ có tách ra, cũng sẽ không truyền đi một số lời đồn đãi không thể hiểu được. Giản Úc cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, vẫn có thể cùng các bạn học ở chung tự tại như cũ.
Giản Úc cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy, cũng không rối rắm chuyện này, gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ mau chóng làm xong rồi ra."
Nói xong, cậu muốn kéo cửa để xuống xe.
Lúc này, Lục Chấp gọi cậu lại: "Từ từ, đem mũ của áo khoác trùm lên."
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, vừa xuống xe chắc chắn sẽ bị rớt đầy đầu.
Giản Úc nghe vậy, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, quả nhiên phát hiện bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Cậu nhanh chóng đội mũ lên, còn từ cặp sách lấy ra một cái khẩu trang mang lên.
Lúc này, toàn thân trên dưới của cậu cũng chỉ còn lại đôi mắt đen bóng là lộ ra bên ngoài.
Lục Chấp nhìn cậu động đậy đôi mắt đen, không biết như thế nào, nội tâm bỗng nhiên có chút mềm mại, chẳng qua ngoài miệng hắn lại nói: "Đừng có tự xử lý việc tạm nghỉ học, hãy suy nghĩ cho những mầm cây của cậu."
Giản Úc: "......"
Cậu cách một cái khẩu trang, phát ra một tiếng cho có lệ: "À."
Nói xong, thở phì phì mà mở cửa xe, xuống xe, sau đó đi vào trong trường học.
Lục Chấp trong mắt mang theo ý cười, vẫn luôn nhìn cậu đi vào trường.
Thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy người nữa, mới lấy ra laptop, bắt đầu xử lý một ít công tác.
Hắn có thói quen sắp xếp thời gian kín kẽ, rất ít khi có dư thời gian dài để hoàn toàn thả lỏng.
Giản Úc dựa theo ký thức của nguyên chủ, đi vào trường.
Trường đại học này cũng không tệ lắm, vẫn xem như là một trường được xếp hạng cao.
Vườn trường.
Hoàn cảnh cũng rất tốt.
Tới cũng tới rồi, Giản Úc cũng không có suy nghĩ bài xích nào.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, tâm thái của cậu còn rất lạc quan, đối với những chuyện không thể thay đổi được, cậu liền tích cực mà tiếp nhận, nỗ lực để cho tâm tình của mình được bình thản.
Báo danh ở trường đại học rất nhanh, Giản Úc chỉ tốn nửa giờ, liền xử lý xong chuyện này.
Sau đó, cậu lại xách cặp, bắt đầu đi tới cổng trường.
Trong xe, Lục Chấp gửi đi một phần bưu kiện cho đối tượng hợp tác.
Gửi xong, hắn khép máy tính lại, sau đó nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy được Giản Úc đang từng bước một đi tới.
Giản Úc bọc người tròn vo, bởi vì sợ trượt chân, nên động tác của cậu có chút chậm, giống như một cái bánh trôi, lộc cộc mà lăn lại đây,
Người lui tới rất nhiều, nhưng ánh mắt Lục Chấp trước sau đều dừng ở trên người Giản Úc chưa từng rời đi.
Cứ như vậy, Giản Úc thật cẩn thận mà di chuyển bước chân, đi hơn nửa ngày, mới rốt cuộc về tới xe.
Cậu gỡ mũ cùng khẩu trang xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đường trơn quá, tôi thiếu chút nữa là té rồi."
Thanh âm của cậu mềm mụp, nghe giống như đang oán giận với người thân thiết vậy.
Lục Chấp thu hồi tầm mắt, một bên khởi động xe, một bên nói: "Không có việc gì, cậu rất lợi hại, thành công đi xong một đoạn đường này rồi."
Giản Úc: "......"
Cậu nghi ngờ mà liếc nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, ý của anh là mới khen tôi đó hả?"
Kỳ thật, cậu hoài nghi Lục Chấp đang trêu chọc cậu, nói một người lớn như cậu, đi đường cũng đi không tốt.
Lục Chấp điều chỉnh tay lái, cong cong khóe miệng: "Cậu đoán xem."
Giản Úc: "......."
Cậu nhịn không được mà nghĩ, vẫn là Lục Chấp lúc mới gặp tương đối tốt hơn, dù sao Lục Chấp lúc ấy cũng sẽ không nói chuyện kiểu như này.
Chẳng qua, Giản Úc rất nhanh cũng không nghĩ gì nữa, cậu phát hiện xe không đi về hướng biệt thự, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta không quay về sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Mang cậu đi đến cửa hàng dương cầm một chuyến."
Có một lần hắn đi một bữa tiệc thương nghiệp, trên đường đi ngang qua một cửa hàng dương cầm.
Trùng hợp là một đối tác cũng có biết một chút về dương cầm, thuận miệng nói đến chất lượng đàn của cửa hàng kia rất tốt.
Lục Chấp lúc ấy liền nghĩ đến Giản Úc, nghĩ ngày nào đó sẽ dẫn cậu đi đến đó chọn một cái.
Lúc này, Giản Úc nghe Lục Chấp nói xong, có chút kinh ngạc.
Ý này của Lục Chấp, không phải là muốn mua cho cậu một cây dương cầm chứ?
Giản Úc có chút không xác định hỏi: "Là mua cho tôi sao?"
Lục Chấp vừa lái xe, vừa trả lời: "Ừ, không phải cậu thích đàn dương cầm sao? Coi như đây là quà khai giảng cho cậu."
Giản Úc có chút ngây ngất.
Cậu chỉ đi học mà thôi, còn cần phải tặng lễ vật nữa sao?
Mấu chốt chính là, biệt thự không phải cũng có một cây đàn sao?
Nghĩ đến đây, Giản Úc vội vàng cự tuyệt: "Lục tiên sinh, không cần đâu, ngày thương nếu tôi muốn đàn thì có thể sử dụng cây đàn có trong biệt thư kia cũng được mà."
Hơn nữa, còn mấy tháng nữa là cậu rời đi rồi, cố ý vì cậu mua một cây dương cầm, đến lúc đó không phải cũng chỉ để đó không dùng sao?
Lục Chấp lại nói: "Cây ở biệt thự là để ngày thường chiêu đãi khách, còn mua cho cậu là để mình cậu sử dụng."
Giản Úc còn muốn cự tuyệt: " Chính là......"
Lục Chấp chém đinh chặt sắt: " Tôi đã thanh toán trước tiền đặt cọc rồi."
Giản Úc: "......"
Thôi được.
Không thể không nói, Lục Chấp thật sự là một người rất tốt, cho dù là với đối tượng kết hôn hợp đồng, cũng sẽ rất chiếu cố.
Rất nhanh, hai người tới cửa hàng dương cầm mà Lục Chấp đã nói.
Cửa hàng này rất lớn, bầu không khí, ánh đèn đều rất tốt, từng chiếc đàn dương cầm bày biện ở đây, chỉ nhìn thôi, đều làm cho người ta động tâm.
Lúc còn chưa tới, Giản Úc còn có thể liên tục cự tuyệt, chờ chân chính bước vào cửa hàng, cậu cũng không nhịn được mà tâm sinh vui mừng, đôi mắt đều cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nếu không phải mạng cậu chỉ còn có hơn một năm, cậu sẽ nghiêm túc học dương cầm, tương lai sẽ đi trên con đường diễn tấu.
Chỉ tiếc, hết thảy đều không có nếu.
Lục Chấp quay đầu, nhìn đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Đi, chọn một cái mà cậu thích."
Trong mắt Giản Úc mang theo ý cười: " Vâng, cảm ơn Lục tiên sinh."
Thấy thế, lập tức có nhân viên phục vụ đi tới, nói với Giản Úc: "Vị tiên sinh này, xin mời đi theo tôi."
Giản Úc đi theo nhân viên để chọn dương cầm.
Lục Chấp liền đứng tại chỗ, lấy ra di động, trả lời mấy cái tin nhắn.
Một người nhân viên khác ánh mắt sắc bén, cô liếc mắt một cái là nhìn ra được Lục Chấp mới là người trả tiền, vì thế đi tới bên cạnh Lục Chấp, bắt đầu công thức hóa khen ngợi: "Cảm tình của hai vị tiên sinh thật tốt, ngài nhất định rất thích vị tiên sinh kia phải không?"
Dù sao cửa hàng dương cầm này của bọn họ rất sang quý, cây thấp nhất cũng đã có giá 300 vạn.
Tuy nói không thể nhìn vào cách một người tiêu tiền cho một người để phán đoán sự yêu thích của người đó với người còn lại, nhưng đó cũng là chỉ tiêu để tham khảo.
Không nghĩ tới chính là, thần sắc Lục Chấp lãnh đạm mà trả lời: "Cô hiểu lầm."
Nhân viên này nháy mắt cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ hai người này không phải là quan hệ người yêu sao?
Nhưng vừa rồi cô đứng ở ngoài quan sát được bầu không khí giữa hai người, rõ ràng đó là loại không khí ái muội của các cặp đôi mà.
Chẳng qua tâm tình của khách hàng mới là quan trọng nhất, nhân viên đánh giá tuổi tác của Lục Chấp và Giản Úc, vội vàng sửa miệng: "Vậy là ngài mang em trai đến đây để mua dương cầm sao?"
Lục Chấp ngẩn ra.
Em trai?
Hắn tưởng tượng cảnh Giản Úc dùng giọng nói mềm mụp kia gọi hắn " anh trai.", hình như cũng không tệ lắm?
Người nhân viên thấy vẻ mặt của Lục Chấp như là đang suy tư cái gì, vội vàng lui xuống.
Vị khách này khí tràng quá mức lạnh băng, cô căn bản không có dũng khí tìm thêm một cái đề tài nào nữa.
Bên này, Giản Úc coi trọng một cây dương cầm màu trắng.
Cậu hướng về phía Lục Chấp nhìn nhìn, vẫy tay nói: "Lục tiên sinh."
Lục Chấp thu hồi di động, cắt bước đi về phía cậu: "Chọn được rồi sao?"
Giản Úc gật gật đầu: "Cái này nè."
" Ừm." Lục Chấp lấy ra một cái thẻ đen, chỉ là lúc lấy ra, không có đưa cho nhân viên đầu tiên, mà nói với Giản Úc: "Tôi mua cho cậu cây đàn, cậu có phải nên hồi báo lại tôi chút gì không?"
Giản Úc sửng sốt: " Hồi báo cái gì?"
Người này sao lại như vậy chứ, không phải nói đây là quà khai giảng của cậu sao? Sao bây giờ còn muốn thu báo đáp nữa?
Chỉ thấy lúc này, Lục Chấp nhếch miệng: "Kêu một tiếng anh trai nghe một chút."
Giản Úc: "......"
Cậu không rõ vì sao đột nhiên Lục Chấp lại có ý nghĩ như vậy, nhưng mà cậu cũng không tính toán sẽ phối hợp: "Không đâu."
Kêu Lục Chấp là "anh trai", nghe liền cứ có cảm giác như cậu là một đứa trẻ con ấy.
Cậu đã 22 tuổi rồi, là một người lớn rồi, mới sẽ không gọi như vậy đâu.
Lục Chấp nhướng mày: "Không gọi liền không mua."
Giản Úc kiên định nói: "Vậy tôi liền không cần nữa."
Nhân viên đứng bên cạnh nghẹn cười,
Tuy rằng biết là không nên, nhưng cô cảm thấy hai vị khách hàng này giống như hai đứa học sinh tiểu học đang cãi nhau vậy.
Hai người giằng co một lúc lâu.
Lục Chấp nhìn Giản Úc có chút tiếc nuối mà "Chậc" một tiếng, sau đó đưa thẻ đen cho nhân viên: "Tính tiền."
" Vâng, tiên sinh." Nhân viên cầm thẻ đen đi tính tiền, thuận tiện xử lý thủ tục.
Giản Úc lén lút đánh giá Lục Chấp.
Không phải nói không gọi anh trai thì không mua sao? Sao bây giờ vẫn mua cho cậu vậy?
Lục Chấp chú ý tới tầm mắt của Giản Úc, nhếch khóe miệng một chút: "Đừng nhìn, nhìn nữa tôi liền hối hận."
Giản Úc lập tức dời tầm mắt.
Độ cung khóe miệng của Lục Chấp càng thêm rõ ràng.
Cứ như vậy, Giản Úc đã có được một cây đàn dương cầm thuộc về mình.
Cùng ngày, nhân viên cửa hàng dương cầm liền phụ trách vận chuyển đàn đến biệt thự.
Lục Chấp còn phân phó người làm, chuyên môn giành ra một gian phòng, để cho Giản Úc làm phòng chơi đàn.
Mấy ngày kế tiếp, Giản Úc có rảnh liền đi đến phòng đàn, nhưng thật ra chỉ là đi tìm về cảm giác luyện đàn của đời trước.
Mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Hôm nay.
Giản Úc đi tới trường học, sau khi học xong, cậu muốn đi một chuyến đến văn phòng để giao tài liệu.
Chỉ là, cậu không biết văn phòng đó cụ thể ở đâu, nhất thời thiếu chút nữa là lạc đường.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nam trong trẻo: "Giản Úc?"
Giản Úc nghe thấy thanh âm có phần hơi xa lạ, liền quay đầu, sau đó thấy được Lục Kỳ Phong đứng cách đó không xa.
Lục Kỳ Phong đi tới cạnh cậu, cười nói: "Thật đúng là cậu? Chúng ta vậy mà là bạn cùng trường?"
Giản Úc cũng có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, tôi cũng học ở trường này."
Tích cách của Lục Kỳ Phong rất hào phóng, chủ động hỏi: "Vậy hiện tại cậu muốn đi đâu? Tôi thấy cậu nãy giờ cứ đi vòng vòng tại chỗ."
Giản Úc đưa tư liệu trong tay của mình ra, đúng sự thật nói: "Tôi muốn đi văn phòng này để đưa tài liệu, nhưng không biết vị trí cụ thể của văn phòng ở đâu."
Sau khi cậu nói tên văn phòng ra, Lục Kỳ Phong nói: "Tôi mang cậu đi, vừa vặn hiện tại tôi cũng không có việc gì."
Giản Úc có chút trầm tư.
Cậu đối với Lục Kỳ Phong có chút không quen lắm, nhiều nhất cũng chỉ tiếp xúc một chút lúc đi theo Lục Chấp đến nhà Lục đại bá chúc Tết.
Nhưng mà cậu nhớ rõ thái độ Lục Chấp đối với Lục Kỳ Phong tương đối thân thiện, bởi vậy có thể thấy được, Lục Kỳ Phong hẳn là người cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, Giản Úc không có từ chối, mà nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
Lục Kỳ Phong không thèm để ý mà xua xua tay: "Việc nhỏ thôi."
Hai người cùng nhau đi tới một tòa nhà văn phòng.
Trên đường, hai người tùy ý mà tán gẫu.
Lục Kỳ Phong cảm thán nói: "Nói thật, tôi cũng không dự đoán được Lục Chấp sẽ đột nhiên lựa chọn cùng cậu kết hôn."
Giản Úc lo lắng bản thân sẽ làm bại lộ cái gì, vì thế chỉ có thể phối hợp nói: "Ừm? Tại sao anh lại nói vậy?"
Lục Kỳ Phong giải thích: "Chính là, con người Lục Chấp, cho người khác cảm giác sẽ không bao giờ kết hôn. Cậu hẳn cũng phải rõ ràng, gia tộc bọn tôi tranh đấu rất nghiêm trọng, bao gồm cả những tiểu bối như chúng tôi đều phải ganh đua với nhau, nhưng Lục Chấp luôn là người nổi bật nhất."
Giản Úc thấy Lục Kỳ Phong chỉ nói như vậy, yên tâm hơn, tán đồng nói: "Ừm, Lục tiên sinh rất ưu tú."
Lục Kỳ Phong cười nói: "Trong cả gia tộc, tôi và hắn bằng tuổi nhau, coi như cũng đối với hắn hiểu biết không ít. Từ nhỏ hắn đã là đứa nhỏ lợi hại nhất trong gia tộc, cho đến lớn lên, tiếp nhận tập đoàn Lục thị, dẫn dắt tập đoàn một đường lớn mạnh hơn."
Tập đoàn Lục thị bây giờ, sớm đã không còn như xưa, địa vị dẫn đầu thành phố Vân Kinh, những thứ này đều là nhờ công lao của Lục Chấp.
Giản Úc nghe đến đó, đột nhiên có chút muốn hiểu biết thêm về quá khứ của Lục Chấp: "Lục tiên sinh chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn cũng chưa có gây chuyện gì sao?"
Người này có phải máy móc hay không vậy, người thì phải có lúc lười biếng hay làm sai chuyện gì đó chứ nhỉ?
Lục Kỳ Phong tự hỏi nói: "Lục Chấp giống như cũng không có gây ra chuyện gì cả, hắn vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với chính mình."
Nói nữa, Lục Kỳ Phong nghĩ tới cái gì, cười nói: "Nếu phải nói tới, thật sự là có một việc."
Giản Úc nháy mắt hứng thú: "Việc gì?"
Lục Kỳ Phong nghĩ lại nói: " Tôi cùng hắn học cùng một trường tiểu học, có một lần toàn trường tổ chức một chuyến đi chơi trang trại ở ngoại thành. Lục Chấp lúc ấy đại khái mới ba bốn tuổi gì đó, nhớ không rõ lắm. Tóm lại, hắn tìm thấy một vườn hoa bách hợp trong trang trại, vì thế cẩn thận mà tỉ mỉ hái được một bó."
Nói tới đây, Lục Kỳ Phong tạm dừng một chút, mới nói tiếp: "Đáng tiếc, có một đứa nhóc nghịch ngợm, làm hỏng những bông hoa bách hợp đó của hắn. Lúc ấy Lục Chấp liền lạnh mặt, đem đứa trẻ đó ấn xuống đất mà đánh, đánh rất nặng, Sau đó vẫn là giáo viên tới ngăn cản, thật vất vả mới khuyên được hắn buông ra."
Giản Úc ngẩn ra, có chút nghi hoặc nói: "Lục tiên sinh thích hoa bách hợp sao?"
Cậu không nhớ rõ Lục Chấp có thích hoa hay không, cũng không thấy trong biệt thự có hoa nào cả.
Lục Kỳ Phong lắc đầu: "Không phải là hắn thích, mà là mẹ của hắn thích hoa bách hợp."
Giản Úc nháy mắt hiểu rõ: "Lục tiên sinh là chuẩn bị mang hoa về cho Lục phu nhân sao?"
Lục Kỳ Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Giản Úc hiếu kỳ nói: "Vậy cuối cùng Lục tiên sinh có mang hoa về nhà không?"
Lục Kỳ Phong gật đầu: "Mang về, sau đó đưa cho mẹ của hắn."
Lúc này, Giản Úc như đoán được kết quả, rốt cuộc Triệu Mộ Nhã trước nay vẫn luôn không thích Lục Chấp, cậu nhịn không được mà nhíu mày: "Cuối cùng đóa hoa kia thế nào?"
Lục Kỳ Phong cũng thở dài một hơi: "Nghe nói ngày hôm sau bó hoa kia xuất hiện ở trong thùng rác."
"......."
Giản Úc nhăn mày càng sâu hơn.
Cậu có thể tưởng tượng được, đứa trẻ Lục Chấp lòng tràn đầy vui mừng mang theo một bó hoa về nhà, cho rằng sẽ được mẹ của mình yêu thích, kết quả ngày hôm sau lại phát hiện bó hoa kia ở trong thùng rác, sẽ đau khổ cỡ nào a.
Tuy rằng, Lục Chấp có khổ sở, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng như vậy không đại biểu cho việc hắn không chịu qua thương tổn.
Lúc này Lục Kỳ Phong còn nói thêm: "Lục Chấp hình như luôn luôn đều rất kiên cố không thể phá vỡ nổi, cũng sẽ không giống những thương nhân khác dễ dàng dao động cảm xúc, hắn mang đến cho người ta cảm giác giống như không có thất tình lục dục vậy, cho nên tôi mới kinh ngạc khi hắn vậy mà muốn cùng cậu kết hôn. Hơn nữa, tôi cảm thấy hắn ở trước mặt cậu, sẽ rất thả lỏng."
Anh nói xong, lại thấy Giản Úc không có phản ứng gì, vì thế cười cười: "Làm sao vậy? Có phải tôi nói đến sự kiện tặng hoa hồi nãy? Nên có chút xúc động không?"
Tâm tình Giản Úc có chút rầu rĩ, gật đầu một cái: " Có chút."
Lục Kỳ Phong cười nói: "Tôi cũng hiểu biết một chút tình huống ở nhà của Lục Chấp, xác thật là không tốt lắm. Chẳng qua hiện tại tình huống không giống như vậy nữa, bên người hắn không phải đã có cậu rồi sao?"
Giản Úc nghe được lời này, dừng lại vài giây.
Nhưng mấy tháng nữa cậu phải rời đi rồi.
Chẳng qua nếu cậu rời đi, hẳn là sẽ không làm Lục Chấp thương tâm đâu, rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi.
Buổi tối, Giản Úc về tới biệt thự.
Mới vừa tới biệt thự, cậu liền tìm kiếm thân ảnh của Lục Chấp, kết quả không nhìn thấy.
Cậu hỏi một người làm: "Lục tiên sinh trở về chưa?"
Người làm gật đầu: "Đã trở lại rồi ạ, hiện tại đang ở trong thư phòng."
Giản Úc vội vàng cộp cộp cộp mà chạy lên lầu, sau đó gõ cửa thư phòng.
Rất nhanh, Lục Chấp từ bên trong mở cửa, mắt đen mang theo chút kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
Giản Úc thoạt nhìn rất vội vàng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Giản Úc điều chỉnh hô hấp một chút, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía Lục Chấp: "Cũng không có gì, chính là muốn nói với anh, tôi rất thích cây đàn dương cầm mà anh tặng."
Sau khi nói xong, cậu liền cứ như vậy im lặng nhìn Lục Chấp, trên mặt mang theo ý cười lóa mắt, trong mắt có chút ánh sáng vụn, phảng phất như mỗi một ánh sáng đó đều nói ra những lời yêu tha thiết đối với cây đàn kia.
Trong lòng Lục Chấp rung động, thật lâu sau mới mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Cậu thích là được rồi."
Kỳ thật hắn rất ít khi tự mình tốn tâm tư để tặng một cái gì đó cho người khác, khi còn nhỏ thì có vài lần, nhưng mà đều bị làm lơ hoặc giẫm đạp.
Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn nhận được một lời phản hồi tích cực về món quà mà hắn đã tự mình chọn để tặng cho người khác.
Hắn cảm nhận được sự yêu thích của Giản Úc đối với món quà mà hắn đã tặng, vừa nồng nhiệt mà nóng cháy.