Ngay sau đó Lục Chấp bọn họ lại mở một cuộc hội nghị.
Mãi cho đến buổi chiều 1 giờ rưỡi, mới kết thúc.
Lục Chấp trở lại văn phòng của mình, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Tần Diễn cũng mang cơm hộp tới, hắn tung ta tung tăng mà đi theo Lục Chấp vào văn phòng: "Cho em nhìn xem, anh dâu mang món ngon gì cho anh nào!"
Lục Chấp mở ra, bên trong có hai món mặn một món xào.
Thịt kho tàu, cà tím xào, cùng với cá hầm cải chua.
Hắn bưng cơm lên, gắp mỗi món một chút.
Thịt kho tàu và cá hầm cải chua hương vị còn tính là tốt, chỉ là cà tím xào này.......
Lục Chấp lại lần nữa gắp món cà tím xào bỏ vào miệng, cảm thụ một chút.
Trách không được món này có hương vị hơi "đặc biệt", hiện tại hắn có thể đoán được món này là do kiệt tác của ai rồi.
Tần Diễn ghé vào bên cạnh bàn làm việc, nóng lòng muốn thử: "Thế nào, anh dâu đưa cơm tình yêu có phải phá lệ ăn rất ngon không?"
Hắn vừa nói, vừa lấy đũa dùng một lần, với qua tính gắp một chút ăn thử.
Ai biết đũa còn chưa tới nơi, Lục Chấp liền ngăn cản hắn: "Cậu làm gì vậy?"
Tần Diễn vẻ mặt mờ mịt: "Em cũng muốn nếm thử một chút, không thể sao?"
Anh Lục của hắn không nhỏ mọn đến mức như vậy chứ?
Lúc này, Lục Chấp đem món cà tím xào đến trước mặt mình, sau đó nói: "Thịt kho tàu với cá hầm cải chua cậu có thể cùng ăn với tôi."
Tần Diễn hoàn toàn không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ món cà tím xào kia có cái gì đặc biệt hơn người sao?
Cũng may Tần Diễn cũng không để tâm, hơn nữa, hắn cùng rất nghe lời Lục Chấp, bởi vậy cũng không phản bác gì.
Hắn gắp món thịt kho, ăn hai cái liền sạch sẽ, sau đó nói: "Anh dâu thật đúng là thích anh thật nha."
Động tác đang gắp đồ ăn của Lục Chấp ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tần Diễn: "Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?"
Rốt cuộc đầu óc của Tần Diễn cũng thông minh được một lần, nhạy bén bắt được chữ mấu chốt: "Cũng? Còn có ai đã nói như vậy hả?"
Lục Chấp cũng không có trả lời hắn, tiếp tục động tác gắp đồ ăn, biểu tình bình tĩnh nói: "Nói đi, sao cậu lại nghĩ như vậy."
Hắn muốn biết người ngoài như Tần Diễn sẽ nghĩ như thế nào.
Tần Diễn tóm được cơ hội, khoe khoang một trận: "Lý do anh dâu thích anh sao? Cái này quả thật rất rõ ràng luôn mà! Hôm nay trời lạnh như vậy, ai lại nguyện ý đi đưa cơm cho người khác chứ, hơn nữa thân thể của anh dâu còn rất yếu nữa, vạn nhất bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Kết quả, anh ấy vẫn là đi đưa cơm cho anh, đây không phải là chân ái thì là cái gì nữa?"
Lục Chấp trầm mặc mà ăn cơm, không nói chuyện.
Tần Diễn còn tưởng chính mình nói sai cái gì, thấp thỏm hỏi: "Anh Lục?"
Trầm mặc này là có ý gì? Làm hắn hơi hoảng rồi nha.
Cũng may Lục Chấp chỉ nhàn nhạt nói: "Ăn cơm đi, đợi lát nữa còn phải tiếp tục hội nghị."
" À, được được." Tần Diễn thấy Lục Chấp cũng không mắng hắn, yên lòng, bắt đầu nhanh chóng lùa cơm.
Ban đêm, Lục Chấp vẫn không có về biệt thự.
Giản Úc ngồi xếp bằng ở trên sô pha, một tay chống cằm, cậu nhìn cửa biệt thự trống rỗng, thở dài than ngắn.
Rốt cuộc khi nào Lục Chấp mới có thể trở về a?
Việc tạm nghỉ học của cậu phải làm sao bây giờ?
Cậu không có khả năng thúc giục Lục Chấp về nhà, cũng không có khả năng lại đi một chuyến đến tập đoàn Lục thị nữa, chỉ có thể một mình chờ đợi như vậy.
Lúc này, dì Trương cắt xong một dĩa táo mang lại đây, đặt lên trên bàn trà, nói: "Giản tiên sinh, ăn chút trái cây đi."
Giản Úc miễn cưỡng cười một chút: "Cảm ơn dì Trương."
Nói xong, cậu lấy một miếng táo, có chút thất thần mà ăn.
Dì Trương đem hết thảy những điều này xem ở trong mắt, nhịn không được có chút oán trách Lục Chấp.
Tự nhiên đang tốt đẹp, làm gì mà mấy ngày lại không về nhà, lại hại Giản tiên sinh mặt ủ mày chau, vẫn luôn nhớ hắn.
Dì Trương âm thầm hạ quyết định, chờ Lục Chấp trở về, nhất định phải đem những việc này mà nói cho hắn nghe thật tỉ mỉ.
Lục Chấp là buổi chiều ngày hôm sau trở về.
Lúc này, Giản Úc vừa vặn ở trên lầu ngủ trưa, không thể trước tiên mà nghênh đón hắn.
Lục Chấp đi vào biệt thự, cởi bỏ áo khoác xuống, đưa cho người làm.
Dì Trương từ phòng bếp đi ra, thấy Lục Chấp, vội vàng nói: "Lục tiên sinh, ngài trở lại rồi.'
Lục Chấp một bên sửa sang lại tay áo sơ mi, một bên hỏi: "Làm sao vậy?"
Dì Trương cảm thán nói: "Ngài không biết chứ, Giản tiên sinh mấy ngày nay vẫn luôn chờ ngài trở về."
Động tác sửa sang tay áo của Lục Chấp ngừng một chút, ngay sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục động tác trên tay: " Cậu ấy chờ tôi làm gì?"
Dì Trương làm bộ dáng khẳng định nói: "Chắc chắn là cậu ấy nhớ ngài, tôi thấy gần đây cậu ấy đều ăn không ngon ngủ không yên."
Ánh mắt Lục Chấp thật sâu: "Ăn không ngon, ngủ không yên?"
Dì Trương nhanh chóng nói: "Không phải sao, ngày hôm qua tôi cắt cho cậu ấy một dĩa táo, cậu ấy cũng chỉ ăn có mấy miếng, liền không ăn nữa. Vẫn luôn trông mong mà nhìn ra cửa, chờ ngài trở về."
Lục Chấp nghe đến đó, theo bản năng nhìn quanh biệt thự, không thấy được Giản Úc, hỏi: "Cậu ấy đâu?"
Dì Trương trả lời: "Ở trên lầu ngủ trưa, tối hôm qua khẳng định là cậu ấy bị mất ngủ rồi."
Nói xong, vẻ mặt của bà nôn nóng: "Lục tiên sinh, ngài đi xem cậu ấy thử xem, gần đây cậu ấy đều gầy mất một vòng."
Thần sắc Lục Chấp khẽ nhúc nhích, tính toán đi lên lầu hai.
Hắn vừa muốn đi lên cầu thang, phòng ngủ Giản Úc liền mở cửa.
Giản Úc mặc một áo lông trắng cổ tròn, trong tay còn cầm một túi sưởi ấm, thấy Lục Chấp, cả người cậu bừng sáng lên: "Lục tiên sinh."
Bộ dáng vui sướng kia, thật giống như một người chờ mong một người khác đã lâu cuối cùng cũng gặp được
Lục Chấp nhất thời dừng lại bước chân.
Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp trở về, cả người đều đặc biệt kích động.
Cậu cuối cùng cũng có thể thương lượng chuyện tạm nghỉ học với Lục Chấp rồi.
Cậu ôm túi sưởi, cộp cộp cộp mà từ trên lầu chạy xuống, vẫn luôn chạy về hướng Lục Chấp.
Kết quả ở bậc thang cuối cùng, thiếu chút nữa đạp hụt, còn may là được Lục Chấp kịp thời đỡ được.
Lục Chấp ổn định được Giản Úc, lập tức lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách.
Trong nháy mắt hơi thở của cả hai quấn vào nhau, sau đó lại lập tức tách ra.
Tự bản thân Giản Úc làm mình hoảng sợ, vội vàng đứng vững thân thể.
Cậu ngày thường cũng sẽ không gặp trường hợp đạp hụt cầu thang như vậy, chủ yếu là do dạo gần đây chất lượng giấc ngủ quá tốt, ngay cả ngủ trưa cũng có thể ngủ ngon tới mấy giờ. Bởi vậy thân thể còn chưa thoát khỏi cảm giác mềm như bông này, nên mới thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này, Giản Úc đang đứng ở bậc đầu tiên của cầu thang, còn Lục Chấp đứng ở dưới đất bằng, tầm mắt của hai người không sai biệt lắm mà ngang nhau, đủ để thấy rõ thần thái biểu tình của đối phương.
Lục Chấp nghĩ đến lời nói vừa rồi của dì Trương, cẩn thận đánh giá mặt của Giản Úc.
Mặt của cậu có chút mịn màng, thoạt nhìn rất mềm, rất dễ nhéo, làn da cũng tốt, có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên đó.
Này mà xem như gầy một vòng sao?
Hình như mắt thường không thể nhìn ra được.
Lục Chấp liền nhìn Giản Úc, chậm rãi mở miệng hỏi: "Cậu làm gì mà kích động như vậy?"
Ngay cả xuống cầu thang cũng thiếu chút nữa mà té.
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh nói: "Bởi vì rốt cuộc anh cũng về nhà rồi, tôi đợi anh, đợi lâu lắm."
Trong lòng Lục Chấp vừa động: "Cậu thật sự vẫn luôn chờ tôi?"
Ánh mắt Giản Úc chân thành, gật gật đầu: "Là thật nha, tôi lừa anh làm gì?"
Lần đầu tiên trong đời Lục Chấp gặp phải sự tình khó giải quyết như vậy, so với những dự án cả trăm triệu còn muốn khó giải quyết hơn, hắn thử thăm dò hỏi Giản Úc: "Cậu còn nhớ rõ hiệp nghị của chúng ta chứ?"
Giản Úc sửng sốt, không quá hiểu vì sao đột nhiên Lục Chấp lại nhắc tới hiệp nghị, nhưng mà cậu vẫn phối hợp trả lời: "Nhớ rõ chứ."
Ngày đó Lục Chấp không phải đã nhắc lại hiệp nghị một lần cho cậu rồi sao? Tuy rằng chỉ nói được một nửa liền không hiểu tại sao lại lên lầu.
" Vậy cậu....." Lục Chấp nói được hai chữ lại dừng lại. "Thôi, không có gì."
Giản Úc càng thêm mờ mịt: "A?"
Cậu sao lại cảm thấy Lục Chấp giống như muốn nói gì đó với cậu, nhưng lại phải mạnh mẽ đè xuống nhỉ.
Lục Chấp cuối cùng vẫn là nói: "Không có gì."
Một mặt, hắn lo lắng Giản Úc sẽ lại xuất hiện tình huống giống như lần trước. Lần trước hắn nói về vấn đề hiệp nghị, Giản Úc liền khóc, vạn nhất lần này lại khóc nữa thì làm sao bây giờ?.
Mặt khác, hắn cũng chưa xác định được ý của Giản Úc, chỉ có thể lại tiếp tục quan sát thêm rồi nói sau. Đối với những việc chưa xác định, hắn không phải là loại người sẽ dễ dàng phán định người khác.
Lục Chấp thu hồi suy nghĩ, nhìn thoáng qua áo lông của Giản Úc: "Sao cậu lại mặc mỏng như vậy?"
Phải biết rằng ngày thường dù vẫn ở trong biệt thự, Giản Úc cũng sẽ mặc rất dày, dù cho biệt thự có điều hòa cùng hệ thống sưởi ấm.
Thật đúng là Giản Úc đang cảm thấy hơi lạnh.
Cậu vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy dưới lầu có tiếng của Lục Chấp, cậu lập tức từ trong ổ chăn mà đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài, sợ Lục Chấp vừa về, lại đi liền.
Nghĩ đến đây, Giản Úc xác nhận một hồi: "Lục tiên sinh, chút nữa anh có lại đi nữa không?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không có, đêm nay tôi sẽ ở lại biệt thự."
Mấy ngày nay sở dĩ hắn không về biệt thự, là vì cảm thấy Giản Úc có khả năng có ý nghĩ gì đó đối với hắn, cho nên mới muốn kéo dài khoảng cách một chút.
Chẳng qua, hắn cũng thuận tiện thừa dịp mấy ngày nay, tăng ca làm thêm giờ, để hoàn thành rất nhiều công việc của tập đoàn, hiệu suất cao mà lại nghiêm cẩn.
Nhưng mà, rất nhanh hắn lại ý thức được một chuyện, hắn không có khả năng vẫn luôn mãi ở lại tập đoàn, huống hồ Giản Úc cũng không nhất định sẽ có tâm tư gì đối với hắn, vẫn nên xem xét thêm một chút, mới có thể đưa ra quyết định tương ứng chính xác được.
Vì thế hắn trở lại biệt thự.
Giản Úc nghe được Lục Chấp không đi nữa, nháy mắt vui vẻ: "Tôi đi mặc thêm áo khoác, chút nữa có chuyện muốn nói với anh."
Lục Chấp nhàn nhạt gật đầu: "Được, đi đi."
Giản Úc ôm túi sưởi, lại cộp cộp cộp mà chạy về phòng ngủ, sau đó mặc một cái áo khoác rồi đi xuống lầu.
Lục Chấp đã ngồi trên sô pha ở phòng khách, thuận tiện lấy một phần văn kiện ở trong ngăn kéo lật xem, hắn thấy Giản Úc xuống, hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
Giản Úc đi qua ngồi xuống, sau đó trịnh trọng nói: "Là như thế này, Lục tiên sinh, anh có thể làm giúp tôi thủ tục tạm nghỉ học được không? Tôi sợ chính mình làm không được."
"Tạm nghỉ học?" Động tác lật xem văn kiện của Lục Chấp ngừng lại, cau mày nhìn về phía Giản Úc: "Lý do?"
Giản Úc đương nhiên không có khả năng nói ra lý do chân thật, chỉ có thể nói: "Tôi cảm thấy áp lực học tập quá lớn, muốn nghỉ một thời gian."
Lục Chấp nặng nề nói: "Áp lực học đại học lớn vậy sao?
Giản Úc nhanh chóng nói: "Những ngành học khác còn ổn, nhưng toán học phải cần đầu óc nhiều, vạn nhất không chú ý bị nợ môn, còn phải thi lại, thi không qua, còn phải học lại...."
Nói một hồi, cậu đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi.
Cá mặn như cậu đầu óc không đủ để chống đỡ nhiều chuyện phức tạp như vậy đâu.
Lục Chấp thuộc về loại sinh viên có thành tích xuất sắc, năm nào cũng đoạt giải quốc gia, bởi vậy hắn căn bản không cảm nhận được phiền não của Giản Úc: "Vậy chỉ cần cậu thi một lần qua môn không phải là được rồi sao?"
Giản Úc: "......."
Nói rất có đạo lý, thế mà cậu không thể phản bác được.
Nhưng vấn đề là, dù cậu có thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp, thì cũng có ích lợi gì đâu?
Cậu nhấp miệng một chút, bắt đầu bán thảm: "Nhưng mà môn toán của tôi kém cỏi lắm, một lần căn bản không qua được."
Lục Chấp nhướng mày: "Tôi có thể phụ đạo cho cậu."
Lấy trình độ của hắn, phụ đạo cho Giản Úc thi đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn không thành vấn đề.
Giản Úc: "......"
Người có thể lấy được giải thưởng, chính là đủ tự tin như vậy đó.
Giản Úc không muốn buông tha, tiếp tục vắt hết óc tìm lý do: "Hơn nữa tôi..... Tôi còn rất chán ghét một bạn cùng lớp nữa, tôi không muốn gặp hắn, cho nên dứt khoát học trễ một năm đi, như vậy sẽ không gặp được hắn nữa."
Đáng tiếc, lý do không thể hiểu được như vậy căn bản không thể thuyết phục được Lục Chấp.
Lục Chấp tìm ra lỗ hổng trong lời nói của Giản Úc: "Dù cho là bạn cùng lớp ở đại học, một học kỳ cũng chưa chắc gặp nhau được mấy lần, cậu sẽ không đến nỗi vì hắn mà tạm nghỉ học chứ?"
Giản Úc: "......."
Thật khó quá đi.
Cậu rốt cuộc phải khuyên như thế nào Lục Chấp mới đồng ý chứ?
Hay là cậu tự xử lý thủ tục tạm nghỉ học?
Giản Úc trầm tư vài giây, quyết định ngày mai gọi điện thoại hỏi trường học thử xem.
Lục Chấp làm như hiểu được kế hoạch của cậu, nhất châm kiến quyết* mà ngăn cản nói: "Cậu cũng đừng hi vọng tự mình xin nghỉ được."
* Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Theo hắn thấy, ngày thường Giản Úc quen làm cá mặn rồi, nên lười đi học, nhưng đã thi đậu đại học thì vẫn nên cần thiết đi học mới đúng.
Đang êm đẹp lại muốn tạm nghỉ học, thật sự rất khó làm cho người khác hiểu được.
Giản Úc còn muốn nói gì đó.
Lục Chấp tiếp tục nói: "Bằng không tôi cho người đem những thứ ở vườn rau của cậu nhổ hết."
Ngữ khí của hắn thong thả, lại mang theo nhàn nhạt uy hiếp.
Giản Úc: "??"
Người này thật sự quá đáng quá đi.
Đó đều là công sức cậu cực cực khổ khổ gieo trồng, mỗi ngày đều chờ mong chúng nó lớn lên từng chút một, sao có thể nói nhổ liền nhổ chứ?
Mãi cho đến buổi chiều 1 giờ rưỡi, mới kết thúc.
Lục Chấp trở lại văn phòng của mình, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Tần Diễn cũng mang cơm hộp tới, hắn tung ta tung tăng mà đi theo Lục Chấp vào văn phòng: "Cho em nhìn xem, anh dâu mang món ngon gì cho anh nào!"
Lục Chấp mở ra, bên trong có hai món mặn một món xào.
Thịt kho tàu, cà tím xào, cùng với cá hầm cải chua.
Hắn bưng cơm lên, gắp mỗi món một chút.
Thịt kho tàu và cá hầm cải chua hương vị còn tính là tốt, chỉ là cà tím xào này.......
Lục Chấp lại lần nữa gắp món cà tím xào bỏ vào miệng, cảm thụ một chút.
Trách không được món này có hương vị hơi "đặc biệt", hiện tại hắn có thể đoán được món này là do kiệt tác của ai rồi.
Tần Diễn ghé vào bên cạnh bàn làm việc, nóng lòng muốn thử: "Thế nào, anh dâu đưa cơm tình yêu có phải phá lệ ăn rất ngon không?"
Hắn vừa nói, vừa lấy đũa dùng một lần, với qua tính gắp một chút ăn thử.
Ai biết đũa còn chưa tới nơi, Lục Chấp liền ngăn cản hắn: "Cậu làm gì vậy?"
Tần Diễn vẻ mặt mờ mịt: "Em cũng muốn nếm thử một chút, không thể sao?"
Anh Lục của hắn không nhỏ mọn đến mức như vậy chứ?
Lúc này, Lục Chấp đem món cà tím xào đến trước mặt mình, sau đó nói: "Thịt kho tàu với cá hầm cải chua cậu có thể cùng ăn với tôi."
Tần Diễn hoàn toàn không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ món cà tím xào kia có cái gì đặc biệt hơn người sao?
Cũng may Tần Diễn cũng không để tâm, hơn nữa, hắn cùng rất nghe lời Lục Chấp, bởi vậy cũng không phản bác gì.
Hắn gắp món thịt kho, ăn hai cái liền sạch sẽ, sau đó nói: "Anh dâu thật đúng là thích anh thật nha."
Động tác đang gắp đồ ăn của Lục Chấp ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tần Diễn: "Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?"
Rốt cuộc đầu óc của Tần Diễn cũng thông minh được một lần, nhạy bén bắt được chữ mấu chốt: "Cũng? Còn có ai đã nói như vậy hả?"
Lục Chấp cũng không có trả lời hắn, tiếp tục động tác gắp đồ ăn, biểu tình bình tĩnh nói: "Nói đi, sao cậu lại nghĩ như vậy."
Hắn muốn biết người ngoài như Tần Diễn sẽ nghĩ như thế nào.
Tần Diễn tóm được cơ hội, khoe khoang một trận: "Lý do anh dâu thích anh sao? Cái này quả thật rất rõ ràng luôn mà! Hôm nay trời lạnh như vậy, ai lại nguyện ý đi đưa cơm cho người khác chứ, hơn nữa thân thể của anh dâu còn rất yếu nữa, vạn nhất bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Kết quả, anh ấy vẫn là đi đưa cơm cho anh, đây không phải là chân ái thì là cái gì nữa?"
Lục Chấp trầm mặc mà ăn cơm, không nói chuyện.
Tần Diễn còn tưởng chính mình nói sai cái gì, thấp thỏm hỏi: "Anh Lục?"
Trầm mặc này là có ý gì? Làm hắn hơi hoảng rồi nha.
Cũng may Lục Chấp chỉ nhàn nhạt nói: "Ăn cơm đi, đợi lát nữa còn phải tiếp tục hội nghị."
" À, được được." Tần Diễn thấy Lục Chấp cũng không mắng hắn, yên lòng, bắt đầu nhanh chóng lùa cơm.
Ban đêm, Lục Chấp vẫn không có về biệt thự.
Giản Úc ngồi xếp bằng ở trên sô pha, một tay chống cằm, cậu nhìn cửa biệt thự trống rỗng, thở dài than ngắn.
Rốt cuộc khi nào Lục Chấp mới có thể trở về a?
Việc tạm nghỉ học của cậu phải làm sao bây giờ?
Cậu không có khả năng thúc giục Lục Chấp về nhà, cũng không có khả năng lại đi một chuyến đến tập đoàn Lục thị nữa, chỉ có thể một mình chờ đợi như vậy.
Lúc này, dì Trương cắt xong một dĩa táo mang lại đây, đặt lên trên bàn trà, nói: "Giản tiên sinh, ăn chút trái cây đi."
Giản Úc miễn cưỡng cười một chút: "Cảm ơn dì Trương."
Nói xong, cậu lấy một miếng táo, có chút thất thần mà ăn.
Dì Trương đem hết thảy những điều này xem ở trong mắt, nhịn không được có chút oán trách Lục Chấp.
Tự nhiên đang tốt đẹp, làm gì mà mấy ngày lại không về nhà, lại hại Giản tiên sinh mặt ủ mày chau, vẫn luôn nhớ hắn.
Dì Trương âm thầm hạ quyết định, chờ Lục Chấp trở về, nhất định phải đem những việc này mà nói cho hắn nghe thật tỉ mỉ.
Lục Chấp là buổi chiều ngày hôm sau trở về.
Lúc này, Giản Úc vừa vặn ở trên lầu ngủ trưa, không thể trước tiên mà nghênh đón hắn.
Lục Chấp đi vào biệt thự, cởi bỏ áo khoác xuống, đưa cho người làm.
Dì Trương từ phòng bếp đi ra, thấy Lục Chấp, vội vàng nói: "Lục tiên sinh, ngài trở lại rồi.'
Lục Chấp một bên sửa sang lại tay áo sơ mi, một bên hỏi: "Làm sao vậy?"
Dì Trương cảm thán nói: "Ngài không biết chứ, Giản tiên sinh mấy ngày nay vẫn luôn chờ ngài trở về."
Động tác sửa sang tay áo của Lục Chấp ngừng một chút, ngay sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục động tác trên tay: " Cậu ấy chờ tôi làm gì?"
Dì Trương làm bộ dáng khẳng định nói: "Chắc chắn là cậu ấy nhớ ngài, tôi thấy gần đây cậu ấy đều ăn không ngon ngủ không yên."
Ánh mắt Lục Chấp thật sâu: "Ăn không ngon, ngủ không yên?"
Dì Trương nhanh chóng nói: "Không phải sao, ngày hôm qua tôi cắt cho cậu ấy một dĩa táo, cậu ấy cũng chỉ ăn có mấy miếng, liền không ăn nữa. Vẫn luôn trông mong mà nhìn ra cửa, chờ ngài trở về."
Lục Chấp nghe đến đó, theo bản năng nhìn quanh biệt thự, không thấy được Giản Úc, hỏi: "Cậu ấy đâu?"
Dì Trương trả lời: "Ở trên lầu ngủ trưa, tối hôm qua khẳng định là cậu ấy bị mất ngủ rồi."
Nói xong, vẻ mặt của bà nôn nóng: "Lục tiên sinh, ngài đi xem cậu ấy thử xem, gần đây cậu ấy đều gầy mất một vòng."
Thần sắc Lục Chấp khẽ nhúc nhích, tính toán đi lên lầu hai.
Hắn vừa muốn đi lên cầu thang, phòng ngủ Giản Úc liền mở cửa.
Giản Úc mặc một áo lông trắng cổ tròn, trong tay còn cầm một túi sưởi ấm, thấy Lục Chấp, cả người cậu bừng sáng lên: "Lục tiên sinh."
Bộ dáng vui sướng kia, thật giống như một người chờ mong một người khác đã lâu cuối cùng cũng gặp được
Lục Chấp nhất thời dừng lại bước chân.
Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp trở về, cả người đều đặc biệt kích động.
Cậu cuối cùng cũng có thể thương lượng chuyện tạm nghỉ học với Lục Chấp rồi.
Cậu ôm túi sưởi, cộp cộp cộp mà từ trên lầu chạy xuống, vẫn luôn chạy về hướng Lục Chấp.
Kết quả ở bậc thang cuối cùng, thiếu chút nữa đạp hụt, còn may là được Lục Chấp kịp thời đỡ được.
Lục Chấp ổn định được Giản Úc, lập tức lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách.
Trong nháy mắt hơi thở của cả hai quấn vào nhau, sau đó lại lập tức tách ra.
Tự bản thân Giản Úc làm mình hoảng sợ, vội vàng đứng vững thân thể.
Cậu ngày thường cũng sẽ không gặp trường hợp đạp hụt cầu thang như vậy, chủ yếu là do dạo gần đây chất lượng giấc ngủ quá tốt, ngay cả ngủ trưa cũng có thể ngủ ngon tới mấy giờ. Bởi vậy thân thể còn chưa thoát khỏi cảm giác mềm như bông này, nên mới thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này, Giản Úc đang đứng ở bậc đầu tiên của cầu thang, còn Lục Chấp đứng ở dưới đất bằng, tầm mắt của hai người không sai biệt lắm mà ngang nhau, đủ để thấy rõ thần thái biểu tình của đối phương.
Lục Chấp nghĩ đến lời nói vừa rồi của dì Trương, cẩn thận đánh giá mặt của Giản Úc.
Mặt của cậu có chút mịn màng, thoạt nhìn rất mềm, rất dễ nhéo, làn da cũng tốt, có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên đó.
Này mà xem như gầy một vòng sao?
Hình như mắt thường không thể nhìn ra được.
Lục Chấp liền nhìn Giản Úc, chậm rãi mở miệng hỏi: "Cậu làm gì mà kích động như vậy?"
Ngay cả xuống cầu thang cũng thiếu chút nữa mà té.
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh nói: "Bởi vì rốt cuộc anh cũng về nhà rồi, tôi đợi anh, đợi lâu lắm."
Trong lòng Lục Chấp vừa động: "Cậu thật sự vẫn luôn chờ tôi?"
Ánh mắt Giản Úc chân thành, gật gật đầu: "Là thật nha, tôi lừa anh làm gì?"
Lần đầu tiên trong đời Lục Chấp gặp phải sự tình khó giải quyết như vậy, so với những dự án cả trăm triệu còn muốn khó giải quyết hơn, hắn thử thăm dò hỏi Giản Úc: "Cậu còn nhớ rõ hiệp nghị của chúng ta chứ?"
Giản Úc sửng sốt, không quá hiểu vì sao đột nhiên Lục Chấp lại nhắc tới hiệp nghị, nhưng mà cậu vẫn phối hợp trả lời: "Nhớ rõ chứ."
Ngày đó Lục Chấp không phải đã nhắc lại hiệp nghị một lần cho cậu rồi sao? Tuy rằng chỉ nói được một nửa liền không hiểu tại sao lại lên lầu.
" Vậy cậu....." Lục Chấp nói được hai chữ lại dừng lại. "Thôi, không có gì."
Giản Úc càng thêm mờ mịt: "A?"
Cậu sao lại cảm thấy Lục Chấp giống như muốn nói gì đó với cậu, nhưng lại phải mạnh mẽ đè xuống nhỉ.
Lục Chấp cuối cùng vẫn là nói: "Không có gì."
Một mặt, hắn lo lắng Giản Úc sẽ lại xuất hiện tình huống giống như lần trước. Lần trước hắn nói về vấn đề hiệp nghị, Giản Úc liền khóc, vạn nhất lần này lại khóc nữa thì làm sao bây giờ?.
Mặt khác, hắn cũng chưa xác định được ý của Giản Úc, chỉ có thể lại tiếp tục quan sát thêm rồi nói sau. Đối với những việc chưa xác định, hắn không phải là loại người sẽ dễ dàng phán định người khác.
Lục Chấp thu hồi suy nghĩ, nhìn thoáng qua áo lông của Giản Úc: "Sao cậu lại mặc mỏng như vậy?"
Phải biết rằng ngày thường dù vẫn ở trong biệt thự, Giản Úc cũng sẽ mặc rất dày, dù cho biệt thự có điều hòa cùng hệ thống sưởi ấm.
Thật đúng là Giản Úc đang cảm thấy hơi lạnh.
Cậu vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy dưới lầu có tiếng của Lục Chấp, cậu lập tức từ trong ổ chăn mà đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài, sợ Lục Chấp vừa về, lại đi liền.
Nghĩ đến đây, Giản Úc xác nhận một hồi: "Lục tiên sinh, chút nữa anh có lại đi nữa không?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không có, đêm nay tôi sẽ ở lại biệt thự."
Mấy ngày nay sở dĩ hắn không về biệt thự, là vì cảm thấy Giản Úc có khả năng có ý nghĩ gì đó đối với hắn, cho nên mới muốn kéo dài khoảng cách một chút.
Chẳng qua, hắn cũng thuận tiện thừa dịp mấy ngày nay, tăng ca làm thêm giờ, để hoàn thành rất nhiều công việc của tập đoàn, hiệu suất cao mà lại nghiêm cẩn.
Nhưng mà, rất nhanh hắn lại ý thức được một chuyện, hắn không có khả năng vẫn luôn mãi ở lại tập đoàn, huống hồ Giản Úc cũng không nhất định sẽ có tâm tư gì đối với hắn, vẫn nên xem xét thêm một chút, mới có thể đưa ra quyết định tương ứng chính xác được.
Vì thế hắn trở lại biệt thự.
Giản Úc nghe được Lục Chấp không đi nữa, nháy mắt vui vẻ: "Tôi đi mặc thêm áo khoác, chút nữa có chuyện muốn nói với anh."
Lục Chấp nhàn nhạt gật đầu: "Được, đi đi."
Giản Úc ôm túi sưởi, lại cộp cộp cộp mà chạy về phòng ngủ, sau đó mặc một cái áo khoác rồi đi xuống lầu.
Lục Chấp đã ngồi trên sô pha ở phòng khách, thuận tiện lấy một phần văn kiện ở trong ngăn kéo lật xem, hắn thấy Giản Úc xuống, hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
Giản Úc đi qua ngồi xuống, sau đó trịnh trọng nói: "Là như thế này, Lục tiên sinh, anh có thể làm giúp tôi thủ tục tạm nghỉ học được không? Tôi sợ chính mình làm không được."
"Tạm nghỉ học?" Động tác lật xem văn kiện của Lục Chấp ngừng lại, cau mày nhìn về phía Giản Úc: "Lý do?"
Giản Úc đương nhiên không có khả năng nói ra lý do chân thật, chỉ có thể nói: "Tôi cảm thấy áp lực học tập quá lớn, muốn nghỉ một thời gian."
Lục Chấp nặng nề nói: "Áp lực học đại học lớn vậy sao?
Giản Úc nhanh chóng nói: "Những ngành học khác còn ổn, nhưng toán học phải cần đầu óc nhiều, vạn nhất không chú ý bị nợ môn, còn phải thi lại, thi không qua, còn phải học lại...."
Nói một hồi, cậu đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi.
Cá mặn như cậu đầu óc không đủ để chống đỡ nhiều chuyện phức tạp như vậy đâu.
Lục Chấp thuộc về loại sinh viên có thành tích xuất sắc, năm nào cũng đoạt giải quốc gia, bởi vậy hắn căn bản không cảm nhận được phiền não của Giản Úc: "Vậy chỉ cần cậu thi một lần qua môn không phải là được rồi sao?"
Giản Úc: "......."
Nói rất có đạo lý, thế mà cậu không thể phản bác được.
Nhưng vấn đề là, dù cậu có thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp, thì cũng có ích lợi gì đâu?
Cậu nhấp miệng một chút, bắt đầu bán thảm: "Nhưng mà môn toán của tôi kém cỏi lắm, một lần căn bản không qua được."
Lục Chấp nhướng mày: "Tôi có thể phụ đạo cho cậu."
Lấy trình độ của hắn, phụ đạo cho Giản Úc thi đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn không thành vấn đề.
Giản Úc: "......"
Người có thể lấy được giải thưởng, chính là đủ tự tin như vậy đó.
Giản Úc không muốn buông tha, tiếp tục vắt hết óc tìm lý do: "Hơn nữa tôi..... Tôi còn rất chán ghét một bạn cùng lớp nữa, tôi không muốn gặp hắn, cho nên dứt khoát học trễ một năm đi, như vậy sẽ không gặp được hắn nữa."
Đáng tiếc, lý do không thể hiểu được như vậy căn bản không thể thuyết phục được Lục Chấp.
Lục Chấp tìm ra lỗ hổng trong lời nói của Giản Úc: "Dù cho là bạn cùng lớp ở đại học, một học kỳ cũng chưa chắc gặp nhau được mấy lần, cậu sẽ không đến nỗi vì hắn mà tạm nghỉ học chứ?"
Giản Úc: "......."
Thật khó quá đi.
Cậu rốt cuộc phải khuyên như thế nào Lục Chấp mới đồng ý chứ?
Hay là cậu tự xử lý thủ tục tạm nghỉ học?
Giản Úc trầm tư vài giây, quyết định ngày mai gọi điện thoại hỏi trường học thử xem.
Lục Chấp làm như hiểu được kế hoạch của cậu, nhất châm kiến quyết* mà ngăn cản nói: "Cậu cũng đừng hi vọng tự mình xin nghỉ được."
* Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Theo hắn thấy, ngày thường Giản Úc quen làm cá mặn rồi, nên lười đi học, nhưng đã thi đậu đại học thì vẫn nên cần thiết đi học mới đúng.
Đang êm đẹp lại muốn tạm nghỉ học, thật sự rất khó làm cho người khác hiểu được.
Giản Úc còn muốn nói gì đó.
Lục Chấp tiếp tục nói: "Bằng không tôi cho người đem những thứ ở vườn rau của cậu nhổ hết."
Ngữ khí của hắn thong thả, lại mang theo nhàn nhạt uy hiếp.
Giản Úc: "??"
Người này thật sự quá đáng quá đi.
Đó đều là công sức cậu cực cực khổ khổ gieo trồng, mỗi ngày đều chờ mong chúng nó lớn lên từng chút một, sao có thể nói nhổ liền nhổ chứ?