Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến buổi trưa, Diệp Phàm trở về quán cơm nhỏ, hắn rất thích bầu không khí khi ăn cơm với Khương lão bá và Tiểu Đình Đình.

Sau khi ăn xong, Tiểu Đình Đình ngoan ngoãn đi rửa chén, Diệp Phàm thấy vậy thì hắn có cảm giác xấu hổ, bởi hắn chẳng giúp được chút gì.

"Để huynh làm cho, muội còn nhỏ, không cần phải làm những việc này, mau đi ngủ trưa đi, đợi muội lớn chút nữa đã."

"Không cần Đại ca ca phải làm đâu, muội sẽ rửa bát, mà rửa vô cùng sạch sẽ nữa."

Cô bé lập tức đẩy Diệp Phàm sang 1 bên.

Nét mặt của Khương lão bá vô cùng vui vẻ, vừa thu thập chén đĩa, vừa âu yếm nhìn về phía cháu gái của mình.

Bỗng dưng có 1 âm thanh vang lên phá tan bầu không khí ấm áp này, nói:

"Đã 2 năm không gặp, tiểu nha đầu này đã lớn hơn không ít, biết làm một số chuyện rồi cơ đấy."

Một nam tử tầm 25, 26 tuổi bước tới, nở nụ cười vừa thàn nhiên, vừa khinh miệt nhìn Khương lão bá và Diệp Phàm, sau đó nhìn thẳng vào Tiểu Đình Đình.

"Thúc thúc, người là ai, tại sao lại biết ta?"

Tiểu Đình Đình nói rất ngọt ngào, cho dù có cảm thấy đây là việc không tốt, nhưng vẫn gọi người đó là thúc thúc.

"Đương nhiên là biết, lúc cha mẹ ngươi còn sống, thì ta đã biết ngươi rồi."

Khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi trắng nõn, môi thì rất mỏng, làm cho người ta cảm giác được sự thâm độc, hắn không kiêng kị gì cả, nói thẳng là cha mẹ của Tiểu Đình Đình đã mất.

Đôi mắt của cô bé nhất thời đỏ lên, nàng vẫn nhớ mang máng hình dáng của cha mẹ mình, trước kia khi ngủ nàng hay vì chuyện này mà giật mình khóc thét lên, rồi cùng Khương lão bá nương tựa nhau mà sống, thời gian qua đi, giờ đây nàng không còn giật mình khóc nữa.

Bây giờ, lại bị người khác nhắc tới cha mẹ mình, nàng không nhịn được nữa mà rơi lệ, nàng xoay thân hình nhỏ bé, vừa rửa bát, đôi vai co rúm lại giật giật.

Thấy Tiểu Đình Đình thương tâm, Khương lão bá biến sắc, nói:

"Thất thiếu gia của Lý Gia, người tới đây có chuyện gì không?"

Nam tử trẻ tuổi lôi một cái ghế, tự mình ngồi xuống, nói:

"Không có chuyện gì, con người của ta có chút hoài cựu mà thôi, chỉ tới thăm xem cuộc sống của các ngươi như thế nào."

Khương lão bá chẳng vui cũng chẳng buồn, đáp:

"Nhờ phúc của Thất thiếu gia, chúng tôi mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày."

Diệp Phàm ở bên cạnh không hề nói gì, hắn đã nhận ra người này, chính là thanh niên cưỡi Long Kỵ Mã hồi sáng.

"Tại sao ta lại cảm giác có chút oán hận, Khương lão đầu, có phải ngươi rất căm ghét ta không?" Nam tử trẻ tuổi đưa mắt nhìn xuống, nở nụ cười nhàn nhạt.

Người này chính là người năm đó cùng nhập môn với cha mẹ của Tiểu Đình Đình vào Yên Hà Động Thiên, do tư chất có hạn, bị phụ thân của Tiểu Đình Đình bỏ xa tít tắp.

Nhưng mà, con người hắn thường hay làm việc ác, bị phụ thân của Tiểu Đình Đình giáo huấn cho 1 trận, từ đó đem lòng căm ghét.

Khi cha mẹ của Tiểu Đình Đình qua đời, chính hắn đã sai người của Lý Gia đoạt Tiểu lâu và Khách sạn của Khương lão bá, bức bách 2 ông cháu đến chỗ không còn đất sống nữa.

"Tại sao ta phải căm ghét Thất thiếu gia, làm gì có chuyện đó."

Đôi môi của nam tử trẻ tuổi rất mỏng, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác cay nghiệt, nói:

"Có một số việc không cần thiết phải giấu ở trong lòng, có căm ghét hay không cũng cứ sảng khoái mà nói ra, bằng không tức giận lâu quá sẽ ảnh hưởng tới thân thể, ngươi cũng đã hơn 70 tuổi rồi, không biết sống được mấy năm nữa đâu."

Thân hình của Khương lão bá run lên mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế lại được, bình tĩnh nói:

"Thất thiếu gia, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi, nếu không thì ta chết cũng không nhắm mắt."

"Ngươi hỏi đi."

Nam tử trẻ tuổi mở cái quạt giấy đánh “phạch” một tiếng, khẽ phe phẩy, đôi mắt lim dim, bổ dáng rất ung dung.

"Ta chỉ muốn biết, cha mẹ của Đình Đình có đúng là mất mạng ngoài ý muốn hay không?"

Lão nhân dường như đang dùng sức khống chế tâm tình của mình, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay cũng run lên, thân thể run rẩy.

Diệp Phàm vội vàng bước tới, đỡ lấy lão.

Tiểu Đình Đình ở bên cũng bật khóc nức nở, xoay lưng về phía mấy người, hai vai run rẩy, đưa bàn tay nhỏ chậm rãi rửa bát đĩa.

"Khương lão đầu xem ra trong lòng ngươi đang kìm chế 1 cỗ oán khí ngút trời rồi, nhưng mà có thể làm gì được đây, tuổi tác của ngươi lớn như vậy rồi, chẳng lẽ muốn liều mạng hay sao? Nếu mà ngươi chết đi, thì cuộc sống của đứa cháu gái xinh đẹp của ngươi không còn được vui vẻ nữa đâu."

"Cha mẹ của Đình Đình làm sao mà chết?"

Khương lão bá hô hấp dồn dập, lồng ngực phận phồng, trên mặt hiện đầy vẻ bi thương.

"Cho ngươi đoán đi."

Nam tử trẻ tuổi lại khép chiếc quạt giấy đánh “phạch” một tiếng, nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

"Nghe nói ngươi đem người đánh Lưu quản sự tới tàn phế?"

Diệp Phàm không trả lời, nâng Khương lão bá đứng sang một bên.

Nam tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn hắn, không nói nữa mà đi về phía Tiểu Đình Đình.

"Ngươi muốn làm gì? !"

Trong mắt của Khương lão bá hiện lên sự sợ hãi, giang tay tay ra giống như con gà mẹ, chặn đường đi của hắn lại, kéo Tiểu Đình Đình về phía sau lưng mình.

"Khương lão đầu, ngươi đừng có khẩn trương, chẳng lẽ ta lại đi động thủ với 1 đứa trẻ hay sao?"

Nam tử trẻ tuổi cẩn thận quan sát Tiểu Đình Đình, không ngừng gật đầu, tự nói:

"Giống, quá giống. Đáng tiếc Yên Hà tiên tử chết thật uổng phí, chết chẳng có giá trị gì cả. Mới có 2 năm trôi qua thôi, không nghĩ tới con gái ngươi lại giống ngươi tới như vậy."

Tiểu Đình Đình cắn môi, mặc dù nước mắt nàng chảy dài, nhưng nàng cố kìm chế lại, nàng không muốn khóc trước mặt Thất thiếu gia của Lý Gia.

Nam tử trẻ tuổi cầm chiếc quạt giấy phe phẩy, nhẹ nhàng gõ gõ vào bàn tay trái của mình, nói:

"Được rồi, sau này Khương lão đầu không phải chịu khổ sở nữa, khi ta mang tiểu nha đầu này đi rồi, thì ngươi có thể ở cái tiểu trấn này mà an hưởng tuổi già rồi."

"Ngươi có ý gì? !"

Khương lão bá nhất thời thở dốc, đem Tiểu Đình Đình kéo chặt vào lưng mình, nhìn chằm chằm vào Thất thiếu gia của Lý Gia.

"Tiểu nha đầu này, vừa thông minh lại vừa khéo léo, ta chuẩn bị đem nàng lên Yên Hà Động Thiên, để nàng bên cạnh ta làm chút việc vặt, còn tốt hơn đi với ngươi, biết bữa nay lo bữa mai."

"Không được, trừ phi ta chết, còn không thi Thất thiếu gia của Lý Gia, ngươi sẽ không thể khi phụ nó đâu!"

Khương lão bá tức giận vô cùng, hô hấp có chút khó khăn, đôi mắt đỏ lên, thân thể run rẩy.

Diệp Phàm vội vàng đỡ lấy lưng lão.

"Gia gia, người không sao chứ, đừng có doạ Đình Đình. . ."

Tiểu Đình Đình ôm lấy chân của lão nhân, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hiện lên sự sợ hãi, hai hàng nước mắt chảy dài.

Nam tử trẻ tuổi châm chọc nói:

"Khương lão đầu, làm gì mà ngươi phải tức giận tới mức như vậy, ngươi phải hiểu rằng, sau khi nàng rời khỏi ngươi, thì nàng sẽ có một cuộc sống khác, không chừng sẽ có thành tực xuất sắc ở Yên Hà Động Thiên."

Hơi thở của Khương lão bá không ngừng yếu đi, phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được, mở giọng năn nỉ:

"Thất thiếu gia, ngươi hãy tha cho chúng ta đi."

"Ngươi nói cái gì vậy!" Nam tử trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống, sự âm lãnh đã hiện lên, nói: "Cho ngươi an hưởng tuổi già, ngươi lại không muốn, đúng là không biết tốt xấu."

"Ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ với gia gia!"

Đôi mắt của Tiểu Đình Đình đỏ lên, ôm chặt lấy chân của lão nhân.

"Lần này, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, ngày mai phải trở về Yên Hà Động Thiên, mấy hôm nữa ta sẽ quay lại đem nàng đi."

Thất thiếu gia của Lý Gia nói xong những lời này, xoay người, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:

"Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, ngươi mặc dù là đánh chó, nhưng chó cũng không thể để cho người ngoài khi nhục như vậy."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ lên bờ tay của Diệp Phàm 2 cái, nói:

"Người kích động, thì cuộc sống sẽ không được dài."

"Bịch "

Diệp Phàm lập tức ngã ngồi trên mặt đất, trên khóe miệng đã trào máu, cái ghế sau lưng đã vỡ tan.



Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng liếc mắt một cái, nở nụ cười âm lãnh, nghênh ngang rời đi.

"Hài tử, ngươi có làm sao không? !"

Khương lão bá kinh sợ, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Phàm.

"Đại ca ca. . ."

Tiểu Đình Đình cũng hiện lên vẻ kinh sợ, đưa bàn tay nhỏ bé, lau máu ở khóe miệng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn thấy Thất thiếu gia của Lý Gia đã đi xa, thì nhanh chóng đứng dậy, nói:

"Ta không sao cả."

"Thực sự là không sao chứ?"

Lão nhân nửa tin nửa ngờ.

Tiểu Đình Đình cũng vô cùng khẩn trương, hỏi:

"Đại ca ca, huynh đúng là không có chuyện gì chứ, trên miệng của huynh đầy máu kìa."

"Thiếu chút nữa là có chuyện."

"Có nặng lắm không?"

Khương lão bá lại lộ ra ưu sắc.

"Người hiểu sai ý của ta rồi, ta muốn nói là thiếu chút nữa không nhịn được phải xuất thủ, chứ còn bản thân ta thì không việc gì.

Nhưng mà những người này thực sự rất độc ác, nếu là người thường, trúng phải 2 cái vỗ này, thì sẽ không sống được quá nửa tháng sẽ lăn ra chết."

"Là hai người chúng ta liên lụy tới ngươi, nếu như nghe lời của ngươi, thì đã không xảy ra chuyện này."

Khương lão bá tự trách.

"Lão bá đừng nói như vậy, chỗ máu vừa rồi là ta ép mình nhổ ra."

Diệp Phàm khẽ nở nụ cười, nói:

"Ngược lại, ta còn phải cám ơn Thất thiếu gia của Lý Gia, đã đem tới cho ta 1 đại cơ duyện, tự mình đến đây nói cho ta biết khi nào hắn rời đi."

"Ngươi. . ."

Khương lão bá nghi hoặc.

"Những người độc ác như thế này, thì không cần thiết phải sống lại trên đời, hắn muốn đem Đình Đình đi, thì kiếp sau của hắn cũng không làm được!"

Đêm hôm nay, Diệp Phàm rất chú ý tới động tĩnh của Lý Gia, khi đêm đã khuya hắn nhanh chóng rời khỏi tiểu trấn, mai phục trên 1 sơn đạo cách tiểu trấn mấy chục dặm, muốn đi ngoài thì đây chính là thông đạo duy nhất bắt buộc phải qua.

Ánh trăng đang sáng nhu hòa, bỗng có 1 đám mây đen kéo đến, cả núi rừng bống nhiên tối đen, tiếng dã thú kêu gào không ngớt, đêm khuya mà phải ở lại trong rừng thì thật là kinh khủng.

Qua nửa đêm, có tiếng vó ngựa vọng lại, làm sơn đạo rung chuyển ầm ầm, dưới ánh trăng sao ảm đạm, một người và 1 Long lân mã như một đạo thanh quang nhanh chóng vọt tới.

Diệp Phàm yên lặng chờ đợi, mãi cho tới khi Long lân mã chạy tới gần, thì trong người hắn bay ra một đạo kim quang sáng rực, sáng như mặt trời trong bóng đêm.

"Phốc "

Huyết quang bắn toé, Long lân mã gầm lên một tiếng thảm thiết, nhưng nó vẫn chưa ngã xuống.

Diệp Phàm trong lòng cả kinh, nhanh chóng điều khiển Kim Thư, lại chém tới."Phốc" một tiếng nhỏ, đầu của Long lân mã đã bị chém thành 2 nữa, xác đổ trên mặt đất, người cưỡi bên trên thì bị bắn ra xa tầm hơn hai chục thước, rơi xuống đất.

"Vèo "

Một cây ngân mâu sáng rực rỡ, đột nhiên hiện lên, nhanh chóng lao về phía Diệp Phàm, trông như 1 đạo ngân sắc thiểm điện.

"Thương "

Kim quang lóe lên, Diệp Phàm điều khiển Kim Thư chém vào ngân mâu, ngân mâu dài nửa thước bị chém thành 2 đoạn, rơi xuống mặt đất.

Ở cách đó không xa, người vừa mới rơi xuống từ trên lưng Long lân mã, nhanh chóng bật dậy, muốn chạy vào sâu trong rừng núi.

Lúc này, Diệp Phàm lần thứ 2 xuất thủ, Kim Thư giống như thiểm điện, xuyên thấu không gian đen tối, nhanh chóng bay tới gần, trông thì như 1 dải lụa, nhưng không gì không phá nổi, “phụp” một tiếng đã cắt rời chân trái của hắn.

"A. . ."

Người kia kêu lên thảm thiết, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

Cho đến lúc này, Diệp Phàm mới thở dài một hơi, vừa đề phòng vừa bước tới phía trước, đây là lần đầu tiên hắn mai phục giết người, lần đầu không tránh khỏi khẩn trương, cho nên thiếu đi một chút chính xác.

"Thất thiếu gia của Lý Gia chúng ta lại gặp lại rồi."

Ngươi nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn, máu tươi chảy lênh láng, sắc mặt tới nhợt, sau khi hắn nhìn rõ diện mạo của Diệp Phàm, sắc mặt hiện lên sự không thẻ tin được, cả kinh kêu lên:

"Tại sao lại là ngươi?"

"Chẳng lẽ là ta thì không được hay sao?"

Diệp Phàm bình thản, đứng cách hắn 1 khoảng, đưa mắt vào hắn.

"Không nghĩ lại là thằng nhãi con này, đúng là ta có mắt không tròng rồi!" Khuôn mặt Thất thiếu gia của Lý Gia vô cùng hung ác, dữ tợn, vừa thống khổ vừa oán hận, trông rất dọa người.

"Cám ơn Thất thiếu gia đã đưa tới cho ta 1 đại cơ duyên."

Diệp Phàm đứng ở đàng xa, nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi. . . Ngươi. . ."

Thất thiếu gia của Lý Gia tức giận tới mức thân thể , lúc này hắn đang tuyệt vọng cho nên phải nén giận, nên lại càng tức giận.

"Cha mẹ của Đình Đình vì sao mà chết?"

Nhắc tới chuyện này, giọng của Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, kim quang lóe lên, Kim thư đã bay ra ngoài.

"Phốc phốc" 2 âm thanh nhẹ nhàng vang lên, hai tay của Thất thiếu gia đã hoàn toàn bị chặt đứt, Diệp Phàm vẫn chưa yên tâm, kim quang lại lóe lên, rạch một nhát chính giữa Khổ Hải của hắn.

"A. . . Thằng ranh con, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

"Những lời hăm dọa này đã trở nên vô dụng rồi."

Diệp Phàm tới gần hắn, nói:

"Ngươi là đồ súc sinh, chuyện xấu gì cũng làm, đúng là táng tận thiên lương, sự việc hôm nay chính là báo ứng của ngươi, để ta từ từ hầu hạ ngươi nhé."

"Ba "

Diệp Phàm đã tát 1 cái, đánh bay hắn ra ngoài xa chừng 4, 5 mét.

"Ngươi. . ."

Đôi mắt của Thất thiếu gia Lý Gia như phun ra lửa.

Diệp Phàm đi tới, đưa 1 chân đạp lên khuôn mặt bóng bẩy của hắn, nói:

"Ngươi đã làm việc gì thì có trời cao chứng giảm, đã làm việc ác, lại muốn cả đời tiêu dao hay sao?"

Khi Diệp Phàm nhìn 1 trẻ 1 già khổ cực, thì hắn sẽ có cảm giác rất chua xót, nhưng một khi hắn thấy cảnh người khác lấy mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy, thì hắn lại trở nên rất vô tình, tàn nhẫn.

Trông thì tưởng mâu thuẫn, nhưng đây đúng là tính tình của hắn, vừa lãnh khốc vô tình nhưng lại rất chân tình, hắn không nghiêng về 1 bên nào cả.

Giống như bây giờ, hắn đúng là rất vô tình, chẳng có sự thương hại nào cả, đạp lên mặt của Lý Gia Thất thiếu gia, nói:

"Nếu không muốn bị hành hạ, thì ta hỏi gì ngươi phải nói cái đó, nếu không thì ngươi tự suy nghĩ về hậu quả đi."

"Thằng nhãi con. . ."

"Bốp "

Diệp Phàm xuất cước đá bay hắn ra ngoài, hàm răng của hắn đã rụng như ngô, khuôn mặt trắng nõn của hắn đã sưng phù lên, máu miệng, máu mũi phun ra ầm ầm.

"Nhìn da thịt nõn nà của ngươi, thì không khác gì 1 tên thái giám cả, nói không thì không được, bây giờ ta thành toàn cho ngươi, để cho ngươi xứng với cái tên đó."

Diệp Phàm lần thứ 2 xuất Kim Thư, trong bóng tối nó như một đạo hồng mang chói lọi, quang huy rực rỡ.

"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?"

Lý gia Thất thiếu gia hoảng sợ vô cùng.



"Biến ngươi thành thái giám!"

"Đừng, ta nói, ta nói tất cả!"

Lý Gia Thất thiếu gia kinh sợ tới nỗi mặt mũi của hắn biến dạng, đối với nam nhân mà nói, đây đúng là chuyện còn đáng sợ hơn chết.

"Đúng là thứ không có tiền đồ."

Diệp Phàm ngồi trên 1 tảng đá không xa, yên lặng nghe hắn kể lại chuyện cũ, cha mẹ Đình Đình quả thật bị mấy tu sĩ của Lý Gia hại chết.

Bọn họ phải trả giá rất lớn mới có thể đổi lấy 1 dược vất hiếm có từ tu sĩ bên ngoài , có thể làm cho dị thú trở nên cuồng bạo, rồi thần không hay quỷ không biết, đem nó đặt lên người cha mẹ của Đình Đình, kết quả là lúc họ đi ra ngoài hái linh dược, bị Thiểm Điện Điểu xé xác.

Đương nhiên, bên trong còn rất nhiều chuyện nhơ bẩn và âm mưu quỷ kế, càng nghe càng khiến cho người ta giận dữ.

Diệp Phàm thở dài, nói:

"Cho dù là thế giới của người thường, hay thế giới của Tu sĩ, cũng chẳng có gì khác nhau, nơi nào có người nơi đó sẽ có yêu thương, thù hận, cho dù là tu sĩ cũng không ngoại lệ."

Diệp Phàm tìm được từ trong ngực hắn 1 cái hộp gỗ, sau đó lại xuất cước đá bay hắn, mượn ánh sáng của trăng sao, từ từ mở chiếc hộp gỗ làm bằng đàn hương.

Ở bên trong, có một hòn đá màu vàng nhạt, to chỉ như ngón tay cái, dài cũng chỉ tầm 1 đốt ngón tay, mặc dù chỉ là một khối rất nhỏ, nhưng cầm trong tay cũng cảm thấy rất nặng, Diệp Phàm cảm thấy ở nó có sinh cơ rất nồng đậm.

"Theo sách cổ ghi lại, thời đại thiên địa hợp khí sinh vạn vật, cây cỏ tốt tươi, sinh linh cường đại, linh dược vô tận, kết thành rất nhiều “Nguyên”, óng ánh như Hổ Phách, bên trong nó lại phong ấn 1 lượng lớn sinh mệnh tinh hoa. Đây chính là 'Nguyên' hay sao?"

Diệp Phàm quan sát rất kĩ dưới ánh trăng, hắn phát hiện khối “Nguyên” này có rất nhiều tạp chất, bộ phận óng ánh chỉ chiếm có 1 phần 3 mà thôi, điều đó làm cho hắn có chút tiếc nuối, đây cũng không phải là một Nguyên tinh thuần.

Nhưng dù vậy, hắn cũng vô cùng thỏa mãn. Bên trong của Hồ phác kì thạch, có ấn chứa 1 cỗ sinh mệnh tinh khí rất cường đại, bên trong có một dòng sương mù tán phát ra hào quang lấp lánh đang lưu chuyển.

"Đúng là đồ tốt, không biết nó có thể giúp Khổ Hải của ta lớn thêm bao nhiêu nữa!"

"Đó là của ta. . ."

Lý Gia Thất thiếu gia ở cách không xa, đang nằm trên vũng máu rên rỉ, cũng cắn răng nghiến lợi, gióng nói tràn đầy oán độc và phẫn nộ.

"Khối nguyên này có phải chính là khối phát hiện ở thâm sơn cổ động hay không, lẽ nào chỉ có một khối, không còn khối nào nữa ư?"

Dưới sự hành hạ của Diệp Phàm, Lý Gia Thất thiếu gia đã phun ra tất cả, không chút nào giấu diếm.

Tòa cổ động kia chính là nơi tọa hóa của 1 tu sĩ, thời gian cách đây quá xa rồi, ngay cả khung xương cũng mục rũa, chỉ để lại có 1 khối Nguyên này mà thôi

"Thực sự là rất tiếc nuối, ta cho rằng có thể thu hoạch mấy khối nữa."

Ngay cả bản thân Diệp Phàm cũng cảm thấy mình quá tham lam.

"Ta đã nói tất cả rồi, ngươi có thể cho ta 1 con đường sống hay không?"

Ánh mắt của Lý gia Thất thiếu gia tỏa ra hào quang tràn đầy hi vọng, hắn cũng đương nhiên biết rõ, đây chỉ là 1 loại hi vọng xa vời mà thôi, đối phương không thể nào buông tha cho hắn được.

"Lúc các ngươi mưu hại cha mẹ Đình Đình, có tấm lòng thương hại hay không? Lúc các ngươi bức ép Khương Lão Bá và Tiểu Đình Đình 1 già 1 trẻ khổ cực các ngươi có thương hại hay không, có muốn lưu lại cho họ 1 con đường sống hay không?"

Diệp Phàm xuất cước đá hắn 1 phát, nói:

"Ta cho ngươi một cơ hội, đó là tự mình kết liễu đi, miễn cho việc chịu khổ. Ta cho đến bây giờ vẫn chưa giết người, cho nên bàn tay không muốn nhuốm máu."

"Ngươi. . . Ngươi chưa từng giết người. . ."

Lý gia Thất thiếu gia bị những lời nói này làm cho thân hình run rẩy, nói:

"Ngươi. . . Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Diệp Phàm lại đá hắn 1 cái nữa, làm cho hắn bay tới vách đá, nói:

"Tự mình kết liễu đi, nếu như buộc ta phải động thủ, thì trước tiên ta sẽ biến ngươi thành thái giám, sau đó mới lấy mạng của ngươi."

Vào đúng lúc này, Lý gia Thất thiếu gia đau khổ tới phát cuồng, cái kiểu chết này đúng là quá uất ức, người ta xem thường mình đến xuất thủ cũng không muốn, lại muốn tự bản thân mình kết liễu chính mình.

"Nhãi con, con mẹ ngươi thật là vô liêm sỉ! Ta. . . Ta biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Lý gia Thất thiếu gia tức giận đến nỗi ho sặc sụa, máu bắn tứ tung.

Diệp Phàm ngồi trên 1 tảng đá không xa, nói:

"Đừng có ở đây mà nhiều lời vô ích, nhanh chóng kết liễu đi, ta không còn kiên nhẫn nữa đâu."

"Ngươi. . . Ta. . ."

Lý gia Thất thiếu gia tức giận đến nỗi không nói nên lời, cuối cùng rống to một tiếng:

"Ngươi sẽ chết không tử tế đâu!"

"Bộp "

Hắn lao thẳng đầu vào vách núi, chết tươi.

"Đó là ngươi tự mình đâm đầu vào vách đá mà chết, ta không có giết ngươi."

Diệp Phàm đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp vết tích. Phải mất đến 1 canh giờ, hắn mới dọn dẹp được xong tất cả, bắt đầu quay về tiểu trấn.

Tuy rằng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay mồ hôi đã chảy rất nhiều, trong cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn giết người, cho dù Thất thiếu gia của Lý Gia tội ác tày trời, đúng là nên giết đi, nhưng vẫn mang lại cho hắn 1 cảm giác không được tự nhiên.

Sau khi Diệp Phàm cướp được Nguyên cũng không có vội vàng tu luyện, hắn vô cùng hiểu rõ, "Nguyên" ẩn chứa 1 lượng Sinh mệnh tinh khí khổng lồ, sau khi đập vỡ, nguyên lực sẽ tỏa ra như sóng triều, chỉ không cẩn thận 1 chút sẽ bị người khác phát giác ra được, việc trước mắt bây giờ là phải cẩn thận mới tốt.

Tiếp theo 2 ngày sau đó, Thanh Phong trấn rất yên tĩnh, mãi đến tận ngày thứ ba, 2 tu sĩ khác từ Yên Hà Động Thiên quay về, lúc đó đại loạn mới lan ra toàn trấn.

"Lý gia Thất thiếu gia mất tích."

"Một người tu tiên cũng có thể mất tích sao?."

"Đây đúng là báo ứng của Lý Gia!"

"Báo ứng cái gì, đây chính là do Vương gia làm, ngoại trừ kẻ đối đầu với Lý Gia, thì làm gì có ai đủ bản lĩnh, thực lực làm như vậy."

"Đúng vậy, nghe hạ nhân của Lý Gia nói, cái khối Nguyên tìm được hơn nửa tháng trước, chính là mầm vạ."

. . .

Ngay cả những người bình thường trong Thanh Phong tiểu trấn cũng bình thường như vậy, có thể nghĩ phong ba này lớn tới mức nào, từ trên xuống dưới của Lý Gia ai cũng nổi giận, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Lúc đầu, Diệp Phàm cũng không để ý, 2 người mới trở về cũng không phải là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới, không thể điều khiển Thần Hồng phi hành, cũng khoogn phải là đáng sợ.

Thế nhưng, lại qua mấy ngày, sự tình đã phát triển tới mức ngoài dự liệu của hắn, phong ba đã lớn dần lên.

Có mấy tu sĩ của Yên Hà Động Thiên tới, đều là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới, bảo người của Lý Gia dẫn đường, trực tiếp tới tòa cổ động phát hiện ra Nguyên kia.

Sau đó, tu sĩ Vương gia cũng mời người bên sư môn của mình tới, tiến vào trong thâm sơn, tìm kiếm tòa cổ động kia, hai bên thiếu chút nữa là phát sinh tranh đấu kịch liệt.

"Lẽ nào nơi đó phát hiện ra Nguyên Mạch?"

Có một ngày, Thanh Phong trấn xuất hiện mười mấy tọa kỵ, tất cả đều là man thú kì dị, toàn thân là vảy đen, to lớn hung tợn.

Con tọa kị ở giữa là bất phàm nhất, trên mình nó lấp lánh vảy giáp màu vàng, thần huy xán lạn đang tỏa ra xung quanh, giống như có Kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt.

Trông nó giống như Hoàng kim thần Hống, nhưng trên đầu lại có 2 cái sừng, phân thành 2 nhánh, kim quang rực rỡ, vô cùng uy vũ và thần tuấn.

Bốn chân của nó không chạm đất, mà lại cách mặt đất chừng 2, 3 thước, đúng là đạp không mà đi, chứng tỏ con dị thú này vô cùng cường đại.

Ngổi trên đầu Hoàng Kim thần Hống là 1 nam tử còn rất trẻ, tầm 24, 25 tuổi, mặc toàn đồ màu trắng, xem ra rất nho nhã, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, vô cùng tuấn lãng, đôi mắt trông như nước, dường như có thần hoa đang lưu chuyển, đúng là có thể gọi là Phong thần như ngọc.

Ở 2 bên còn có 2 kỵ sĩ bước đi ngang hàng với hắn. Bên trái là một con thanh sắc dị thú, vừa giống sư tử, lại vừa giống Hổ báo, lông thú màu xanh rất dài, vô cùng sạch sẽ, lấp lánh như ngọc, thanh huy lưu chuyển, quang mang xán lạn, trên đầu của nó còn mọc ra 1 cái sừng ngọc, lại tỏa ra ngũ sắc thần quang.

Con Ngũ sắc dị thú này cũng đạp không mà đi, hai chân không chạm đất, thần tuấn bất phàm. Phía trên nó là một thanh niên tầm 16, 17 tuổi đang ngồi, mặc quần áo màu xanh, anh khí bức nhân, nhưng dường như có chút kiêu căng, nhìn người trong tiểu trấn có chút khinh thường.

Ở bên kia, là 1 con kì thú màu bạc, giống như là thần Lộc, toàn thân là ngân sắc lân phiến, mà giữa trán lại mọc ra 1 con mắt, quang mang thánh khiết đang lưu chuyển toàn thân, đạp không mà đi, không dính một hạt bụi.

Phía trên có 1 thiếu nữ 16, 17 tuổi rất đoan trang, trông mũm mĩm, da dẻ mỡ màng, trông mắt phủ một làn sương mù, môi đỏ như hoa, rất là mỹ lệ, làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, kèm theo 1 chút ngạo ý.


Mười mấy kị sĩ phía sau đều bất phàm, tất cả đều là loại dị chủng vô cùng trân quý, hoặc là toàn thân phủ đầy vảy, hoặc là trông như ngọc, đều có hào quang lấp lánh, người ngồi trên tọa kỵ đều từ 20 đến 24 tuổi, cho dù là nam hay nữ đều mang theo sát khí, xung quang bọn họ đã ngưng tụ lại 1 cỗ chiến ý cường đại.


Đứng ở xa xa, Diệp Phàm thu hết những cảnh tượng này vào trong mắt, không khỏi hít vào một hơi lạnh, những người này rốt cuộc có lai lịch gì?


Tuyệt đối không phải là người bình thường!


Không nói tới 3 người đứng đầu, chỉ mười mấy kị sĩ đứng sau thôi, cũng không kém gì so với nhân mã của Thái Cổ Thế gia và Thánh Địa trước phần mộ Yêu Đế, một cỗ chiến ý cường đại và khí tức giết chóc đã lan tới đập thẳng vào mặt hắn.


"Xin hỏi trong trấn này có gia đình nào mang họ Khương không?"


Đúng lúc này, một tên kị sĩ phụng mệnh hướng về người trong trấn hỏi thăm.


Trái tim Diệp Phàm đập mạnh một cái, bọn họ tìm kiếm họ Khương để làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK