- Ngón tay động một cái thì tảng đá biến thành màu vàng kìa!
Có người cả kinh kêu lên.
- Chuyện gì vậy?
Rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tốc độ của Thác Bạt Xương nhanh cực kỳ, ngón tay không ngừng điểm ra, mỗi lần chạm vào viên đá nào thì viên đó liền biến thành màu vàng, trông giống hệt dùng vàng đúc thành vậy.
- Đây là... Xích Kim Thần Thù, cảnh giới đăng phong tạo cực.
Một lão già cảm thán, cảm thấy được mở rộng kiến thức.
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói tới thứ này, cùng là lần đầu tiên được nhìn thấy, ngón tay của Thác Bạt Xương dường như có ma lực kỳ dị, đi một đường thì đã điểm ngón tay làm cho mấy chục tảng đá biến thành màu vàng lấp lánh.
mãi tới khi hắn đi xa hơn mười thước thì những tảng đá này mới khôi phục lại bình thường, điều này khiến người khác không thể không kinh ngạc.
Diệp Phàm cùng thầm rùng mình, đối phương quả nhiên là cao thủ, Xích Kim Thần Thủ đã đat tới hóa cảnh, có thể biết được bên trong tảng đá có gì.
Đinh!
Đột nhiên, Thác Bạt Xương dừng lại, điểm tới một khối đá đã vỡ nát, như là một khúc gỗ mục bị sâu đục qua, trông rất ghồ ghề.
Hắn cầm viên đá này trong tay, lại tiếp tục đi chọn tiếp, tuy nhiên cuối cùng không đổi được viên nào nữa, liền chọn lấy viên này.
- Đây là Quỷ Liệt Thạch, gần như không thể có Nguyên, sao lại chọn nó?
Rất nhiều người thấy khó hiểu, ngay cả Ngô Tử Minh cùng không kìm nổi lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Phàm đi tới ven hồ, đi qua vài tảng đá, trông rất chậm lài, đây cũng không phải là thạch viên, chỉ có một số phế thạch được vứt ở đây, muốn tuyển ra một kiện trân thạch thì có chút làm khó nhau rồi.
Tuy nhiên, không có ai thúc dục hắn cả, hiện tại nơi đây lặng ngắt như tờ, tất cả đều yên lặng chờ, hắn đã có thể cắt ra được Cổ Thần Dược nên rất nhiều người đều có chút tin tưởng vào hắn.
Diệp Phàm đi nửa vòng quanh hồ, xem qua tất cả phế thạch, đột nhiên đôi mắt sáng lên. Hắn lập tức đi tới gần mặt nước, nhấc một tảng đá to cỡ đầu người đang chìm trong nước ra, cẩn thận quan sát, sau đó chọn nó.
Thác Bạt Xương rất dứt khoát, không nói lời thừa nào, khẽ nhấn ngón tay màu vàng một cái, Quỷ Liệt Thạch vỡ tan ra, sau đó một đạo ánh sáng đẹp mắt bắn ra, ánh sáng này có màu xanh da trời, vô cùng xinh đẹp, chiếu thẳng vào mắt mọi người.
Một khối nguyên dị chủng to bằng nắm tay, bắn ra ánh sáng màu lam, đây chính là Lam Toản nguyên. một khối này có giá một ngàn năm trăm cân Nguyên tinh thuần.
Diệp Phàm cùng không nói gì, nhẹ nhàng gõ một cái, khối đá trên tay im lặng vỡ ra, đồng thời, một luồng sáng đỏ lao ra, chiếu thẳng lên trời.
Cùng là nguyên dị chủng, thể tích không khác nhau nhiều, như một vầng mặt trời màu đỏ, lóe ra ánh sáng chói mắt, nó có tên là Hỏa Hồng Nguyên.
Tất cả mọi người đều thán phục, đúng là cường giả Nguyên Thuật, chỉ tùy tiện chọn một viên đá là đã cắt ra được một ngàn năm trăm cân Nguyên, khiến người khác rất hâm mộ, nhưng lại không thể nào học được.
- Tốt, lên đảo!
Thác Bạt Xương cũng không nhiều lời, lên thuyền tiến vào hồ, ở trong này không ai dám phi hành, chỉ có thể thành thật mà đi thuyền lên đảo mà thôi.
người của Đổ thạch phường Cơ gia chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, bị hai vị cao thủ chọn làm nơi quyết đấu, tuyệt đối là họa mà không phải phúc.
Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cùng lên thuyền, tiến về phía hòn đảo nhỏ giữa hồ, quyết đấu chân chính được tiến hành tại đó.
- Để cho chúng ta qua đó xem đi, chúng ta sẽ chỉ đứng trên mặt nước im lặng nhìn thôi.
Rất nhiều tu sĩ thỉnh cầu, cuối cùng người của Cơ gia cũng đáp ứng, các tu sĩ này đều vui mừng, nháy mắt đã vây kín hòn đảo nhỏ này.
Phạm vi hòn đảo chỉ có vài trăm thước, hoa cỏ mọc thành từng mảng, rất nhiều cổ thụ mấy ngàn năm mọc tại đây, cứng như sừng rồng, hoa cỏ tranh nhau khoe sắc tỏa hương.
Trên đảo được sắp xếp rất tỉ mỉ, có suối chảy róc rách, kỳ thạch được bày biện xung quanh, kết hợp với cây cỏ thành một vùng tự nhiên tươi đẹp.
Đây giống như một vùng thế ngoại đào viên, trên đảo có một lão già tóc trắng như tuyết, da dẻ lại mịn như trẻ con, đang ngồi khoanh chân trong một gian phòng kết đầy hoa, nhắm mắt không nhúc nhích.
- Ha ha, chúng ta không tới chậm đi!
Một đám lão già xuất hiện, tất cả đều tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, tinh thần quắc thước, tuổi cao tới dọa người.
- Rốt cuộc cũng tới đây, may mà còn chưa bắt đầu.
Đây chính là một đám lão già mất nết lúc trước theo dõi Diệp Phàm cắt thạch tại thạch phường Đạo Nhất.
những người này có lai lịch vô cùng lớn. đến từ nhiều đại giáo phái, không ít người đã vô cùng cao tuổi, không ai nguyện ý đi trêu chọc vào bọn hắn cả.
Sau khi mấy lão già này biết tin, đều giống như ăn phải xuân dược vậy, bừng bừng hứng trí lao tới đây, trực tiếp tiến lên đảo.
Thạch viên chữ Thiên của Cơ gia vốn không thể để người khác tùy ý tiến vào, nhưng những người này đều là khách quen, nên đặc cách mở ra cho bọn họ, nhìn qua thì chỉ thấy một mảng lớn đầu trắng xóa.
- Bích nguyệt tỷ tỷ, để Diệu Y vào nha!
An Diệu Y vừa mới tới, nhìn thấy Cơ Bích Nguyệt, liền hướng nàng thỉnh cầu.
Cơ Bích nguyệt khẽ cười, gật đầu đồng ý, Khương Dật Phi, Yêu Nguyệt Không, Từ Hằng, Kim Xích Tiêu, Đại Hạ hoàng tử cùng tiểu ni cô áo trắng và một số truyền nhân của Thánh địa cùng đều được đặc cách tiến vào trong thạch viên.
Tất cả mọi người đều giật mình, lần quyết đấu Nguyên Thuật này lại có ảnh hưởng lớn thật lớn, khiến cho nhiều nhân vật cỡ này đích thân tới.
Không chỉ có những người thuộc lớp tiền bối, còn có cả Hạng Nhất Phi, Vạn Sơ Thánh tử và các truyền nhân Thánh địa khác.
- Ha ha...! người trẻ tuổi, lần này còn muốn cắt ra đồ vật quý hiếm tuyệt thế nữa chứ?
Một lão già cười to.
người còn lại cũng trực tiếp bước lên, nói với Diệp Phàm:
- Hay là để lão già ta giới thiệu cho ngươi một chút, thứ tốt ở đây tuyệt đối không ít hơn so với Đạo Nhất Thánh địa đâu, có một số hòn đá bày ở đây rất nhiều năm rồi, chúng ta vẫn còn nhớ rất rõ đó, nhưng lại đắn đo mãi, dù sao thì chúng cũng so được với Cửu Khiếu Thạch Nhân đấy.
nghe bọn họ nói vậy, người của thạch phường Cơ gia lập tức biến sắc, âm thầm nguyền rủa mấy lão già chết dẫm này, ăn no rửng mỡ hay sao mà lại chạy tới đây.
Diệp Phàm mỉm cười tỏ ý cảm ơn bọn họ.
Dưới một gốc cổ thụ, Diệp Phàm phát hiện ra một khối Long Thủ Thạch, to bằng cái cối xay, giống như đúc một cái đầu rồng, mơ hồ có thể thấy được long khí lượn lờ bên trong.
“Tảng đá này...!”
Hắn vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn ngập rung động. Tảng đá này không tầm thường chút nào, người thường còn nhận ra được một chút long khí thì càng không nói tới hắn.
Nhất là khối đá này lại là do trời sinh, không phải do người điêu khắc, nó tự nhiên đã có hình đầu rồng rồi, khiến cho người ta không thể không ngạc nhiên thán phục.
- Thế nào, khối đá này còn kỳ lạ hơn cả Cửu Khiếu Thạch Nhân, chính là một cái đầu rồng a!
Một lão già cảm thán.
Diệp Phàm quả thực kinh hãi, sau khi quan sát cẩn thận, hắn lại không thể khẳng định chính xác được. Khối đá này có dị tượng, long khí ẩn hiện, nhưng hắn lại chỉ có thể cảm thấy bên trong rất có khả năng có ánh sáng, nhưng không thể xác định tiếp được.
- Khối Long Thủ Thạch này thế nào, nó có giá mười vạn cân Nguyên, có dám cắt hay không?
Một lão già hỏi.
- Tảng đá này thì bỏ qua đi.
Diệp Phàm lắc đầu, hắn thật sự là không biết được chính xác.
- ngươi mà không mở tảng đá này, sẽ làm các lão già chúng ta tiếc nuối cả đời đây.
Một đám lão nhân đều thuyết phục hắn.
- Ta mà đi cắt tảng đá này, thì hơn phân nửa là chính bản thân ta sẽ tiếc nuối cả đời.
Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu, thứ này không đáng để hắn mạo hiểm.
Ở bên kia cũng có một số lão già đang nhiệt tình giới thiệu các kỳ thạch có giá trên trời trong thạch viên chữ Thiên này cho Thác Bạt Xương.
- Khối đá này lại có tiếng vang...!
Lý Hắc Thủy kinh ngạc, chỉ vào một khối đá bên trong dòng suối cách đó không xa, nó chỉ nặng tầm trăm cân nhưng lại có cái giá trên trời.
Toàn thân nó màu xanh nâu. dòng nước chảy lên phát ra âm thanh như tiếng nhac, như môt khúc đàn dễ nghe.
- Tảng đá này rất không tầm thường, có tên là Tiên Âm Thạch, mấy lão già chúng ta đã thèm thuồng nó mấy chục năm rồi.
chỉ cần có dòng nước đổ vào nó thì khối đá này sẽ phát ra âm thanh, quả nhiên là rất dị thường, khiến cho ai cũng muốn bổ nó ra xem rốt cuộc thì bên trong nó có gì.
- Tám vạn cân Nguyên, đắt như vậy!
Diệp Phàm gõ nhẹ, nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng nhíu mày, thứ này có vẻ không giống vật liệu đá bên trong mỏ quặng nguyên, hắn cau mày suy nghĩ một lát. rốt cuộc vẫn đứng lên.
- Tảng đá này thế nào, nó khiến chúng ta nhớ mãi không quên đó.
Một lão già chỉ về phía trước.
Đây là một chỗ trống, không có cây cỏ nào mọc cả, vô cùng khô ráo, chỉ có một tảng đá lớn đơn độc nằm tại đây, nó to bằng một cái bàn.
- Mười hai vạn cân Nguyên, giá này chẳng phải là quá đắt sao?
Lý Hắc Thủy kinh hãi.
- Đó là do tảng đá này rất đặc biệt, thiên địa sinh ra một bức Đạo Đồ, các ngươi nhìn xem.
Một lão già giới thiệu.
Diệp Phàm đi tới cạnh nó, vô cùng kinh ngạc, trên tảng đá có một bức bát quái đồ hằn sâu trên đó.
- Thứ này khẳng định là được khắc lên đây.
Lý Hắc Thủy bĩu môi.
- Là trời sinh đã như vậy đấy!
Diệp Phàm từng học qua nguyên Thuật, đương nhiên có thể nhìn ra điều này, trong lòng nổi sóng, thạch viên thần thánh của Cơ gia này đều có các tảng đá không tầm thường chút nào.
- Thế nào, tiểu hữu động tâm sao, có phải muốn mở nó ra cho chúng ta mở mang kiến thức không?
Vài lão già này ra sức giật dây lôi kéo.
Diệp Phàm cẩn thận nghiên cứu, quan sát rất kỳ, hơn nửa ngày sau mới nói:
- Trừ bức Đạo Đồ này, ta không thấy nó có gì kỳ lạ nữa cả.
- Tiểu hữu bình tĩnh thật, nếu vậy thì ngươi tới xem tảng đá trấn viên chi bảo này thế nào.
Một đám lão già dẫn hắn tới một bên, đây là một tảng đá lất lớn, cao tới hai thước, lẳng lặng nằm dưới một gốc cây, từng bông hoa rụng xuống trên đó, khiến nó có một cảm giác rất kỳ ảo.
- Tảng đá này có giá tận mười lăm vạn cân Nguyên cơ à? Quá đắt rồi, ngay cả Thần nguyên cũng không tới mức đó, thứ này thì bỏ qua đi.
Lý Hắc Thủy lắc đầu.
- Tiểu hữu, các ngươi phải xem cẩn thận mới được, tảng đá này vô cùng kỳ lạ, tên là Tuyệt Đại Giai Nhân.
Một đám lão già vô cùng tôn sùng khối đá này.
Trên khối đá này, thiên địa sinh ra một bức hình rất tinh tế, trông như khuôn mặt một cô gái, tuy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng nó lại khiến người ta có một loại cảm giác kỳ ảo, chính xác là một giai nhân tuyệt đẹp.
- Có người đoán rằng nó phong ấn một giai nhân tuyệt sắc, hình dáng nàng chiếu xuyên ra ngoài, ngươi có dám cắt nó không?
Một lão già ánh mắt nóng bỏng, vô cùng hy vọng Diệp Phàm gật đầu.
- Để ta xem thế nào.
Diệp Phàm đi quanh tảng đá này một vòng, không ngừng gõ gõ nghe nghe, hắn quả thực thấy kinh ngạc.
Liên tiếp quan sát bốn khối kỳ thạch có giá trên trời, nhưng lại không thể nhìn rõ một khối nào, hắn cảm thấy có ánh sáng bên trong, nhưng lại không thể xác định chắc chắn, không dám cắt nó ra.
Chính vì điều này, cảm giác có thể sẽ có vật rất quý hiếm bên trong, lại không khỏi làm cho hắn nhăn nhó mặt mày, khó đưa ra quyết định.
- Cắt đi, cắt khối trân thạch Tuyệt Đại Giai Nhân này đi, có khi còn có một nữ Thánh Linh đi ra đấy.
Một lão già tiếp tục dụ dỗ hắn.
- Ta mà cắt ra một vị nữ Thánh Linh thì cả Thần Thành này ai có thể trấn áp được nàng?
Diệp Phàm cười.
- Ta thấy tiểu hữu động tâm rồi, khối trấn viên chi bảo này thực sự không nên bỏ qua.
Một số lão già còn có vẻ sốt một hơn cả Diệp Phàm, ra sức khuyên hắn.
Mấy khối thiên giai kỳ thạch này đều không tầm thường chút nào, đặc biệt là trấn viên chi bảo, tới cả Diệp Phàm cũng không thể nhìn thấu, hắn càng ngày càng thấy môn học này tinh thâm vô cùng, vĩnh viễn không học hết được.
Năm đó nguyên Thiên Sư được xưng là tuyệt đại kỳ nhân cũng có lý do của nó, liếc mắt qua các mỏ quặng, tung hoành khắp thiên hạ, nhưng chỗ nào có nguyên thì dù bí ẩn đến đâu thì cũng biết được hết.
Thác Bạt Xương cũng nhíu mày, đi lại giữa thạch viên này khiến hắn cảm nhận được một tia áp lực, một số tảng đá như có sương mù vờn quanh, khiến hắn khó có thể nhìn thấu được.