- Hắc Hoàng, lời ngươi nói có phải là thật? Đại đế cổ còn có người còn sống?
Diệp Phàm dồn dập hỏi.
- Đều chết rồi, không một ai sống sót...
Hắc Hoàng ảm đạm, dùng sức lắc cái đầu to lớn, dốc rượu vào trong miệng.
- Vậy vừa rồi ngươi nói là ý gì?
Thánh Hoàng tử liếc xéo nó.
- Thế gian vô đế. Ý tứ của ta chính là... Đại đế chân chính đều đã chết.
Nó gầm nhẹ, rồi sau đó phịch một tiếng ngã lăn quay, ôm vò rượu say ngất đi.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử hai mặt nhìn nhau, thật sự là không có cách nào với nó, xoay người nhìn phía Cơ Tử hỏi hắn bởi vì đây là một Đế tử chân chính.
Cơ Tử không hay nói nhiều, vẫn một mực tự uống, như là cùng cả thế giới không hợp. Tướng mạo bình thường, khí chất bình thường, rất khó đem hắn cùng con của Hư Không liên hệ cùng với nhau.
- Ta rất sớm đã bị phong ấn, đối với hướng đi của phụ thân làm sao biết được.
Cơ Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sao đầy trời, hắn làm như muốn nhìn phá vòm trời.
- Hắn sẽ táng ở trong hư không vô ngần, ngay cả huynh trưởng của ta cũng không thể vỉ hắn tiễn đưa, ngày nay không phải là một khối thi thể lạnh băng trôi nổi trong vũ trụ hắc ầm thì là đã hóa đạo thành tro tàn.
Cơ Tử bình tĩnh nói.
Quảng Hàn Khuyết treo giữa không trung, ánh trăng chiếu xuống mông lung mờ ảo. Địa phương này thật yên lặng và mờ ảo.
Trong tiếng ca điệu múa, Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử, Cơ Tử uống không ít rượu, rất nhanh thả lỏng, ngủ say.
Sau nửa đêm, mọi âm thanh đều chìm xuống.
- Ta muón tiến vào Tiên vực, đi tìm Vô Thủy Đại đế.
Đêm khuya yên tĩnh, Hắc Hoàng nghiến răng, thì thào nói mê.
- Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, nhất định phải tới trên đời này. Đại đế nói, truyền nhân của người chỉ có thể là loại thể chất này. Ta muốn để nó xuất hiện, ta muốn sống lại Đại đế.
Hắc Hoàng cắn răng, loại nói mớ này làm cho người của Quảng Hàn Khuyết đều ngẩn người và sợ hãi.
Sáng sớm, một tia sáng mờ chiếu rọi xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong đại điện, mấy người đều mở mắt.
- Hắc Hoàng, đêm qua ngươi nói...
Diệp Phàm muốn tiếp tục truy hỏi.
- Bổn hoàng nói gì? Cái gì đều không nói!
Đại hắc cẩu trở mặt không giữ lời, dường như thay đổi một người khác.
- Ngươi còn muốn nuốt lời nói trong đêm hay sao?
Diệp Phàm trừng mắt.
- Tiểu tử. Thiếu nợ trả tiền! Ngươi nợ ta Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai lúc nào trả lại?
Đại hắc cẩu trừng mắt chuông đồng hỏi.
Diệp Phàm cho nó một chưởng, thứ vô liêm sỉ này hoàn toàn hoàn hồn rồi, thương cảm cùng u sầu... toàn bộ ném lên chín tầng mây.
- Thiếu nợ phải trả, thiên kinh địa nghĩa.
Hắc Hoàng nhe răng nói, rồi sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, nhảy thật cao nói:
- Hỏng rồi. Bỏ lỡ một hồi đại cơ duyên, nhanh đi nhìn xem còn kịp hay không?
- Chuyện gì?
Ngay cả Cơ Tử đều lộ ra dị sắc.
- Thiên Hoàng tử đã chết, bát bộ thần tướng bị diệt toàn bộ, đi soát ngọn núi mấy vị Tổ Vương kia bế quan.
Hắc Hoàng bố trí trận đài, nhanh chóng mở ra vực môn.
Mấy người giật mình, thật là có Thánh tàng có thể tìm ra, lập tức tất cả đều bước vào vực môn, rất nhanh từ địa phương này biến mất.
Bắc Vực, đất chết mênh mông. Bọn họ đi tới nơi hành cung của Bất Tử Thiên Hoàng, lần này mục tiêu là mấy ngọn núi chính ở chung quanh.
- Con bà nó, đã tới chậm rồi. Địa phương này bị người ta đào ra, sợi lông cũng không còn.
Hắc Hoàng tức giận.
Vài ngọn núi chính đều có người ghé thăm, quả thật là đào sâu ba thước, không một ngọn cỏ, quét sạch sẽ.
- Giống như trộm mộ, có nhiều hầm ngầm như vậy...
Diệp Phàm cũng không có lời nào để nói.
- Đây vốn chính là dùng thủ pháp trộm mộ đột phá vào, dùng Thôn Thiên Ma Quán mở đường. Là... Đoạn Đức chó chết!
Đại hắc cẩu tức giận.
Diệp Phàm cũng ngẩn người. Đoạn mập mạp thật đúng là không đâu không vào, có bảo tất xuất hiện, phản ứng cũng quá nhanh.
Cuối cùng, bọn họ ở sâu trong dãy núi nhìn thấy một khu nghĩa trang, thuộc về tổ tiên bát bộ thần tướng, kết quả cũng bị người ghé thăm.
- Tên khốn kiếp này, nơi đi qua thật sạch sẽ, ngay cả sợ lông đều không hy vọng còn lại. Người sống, người chết cùng nhau cướp sạch.
Cuối cùng, đại hắc cẩu đi Thiên Chi Thôn, hầu tử cũng đi bế quan, đường thành tiên sắp mở ra, mọi người đều phải bắt đầu bắt tay làm chuẩn bị.
Diệp Phàm cùng Cơ Tử một đường xuôi nam, lại về tới Nam Vực, muốn gặp cố nhân.
- Cơ gia... Hừ!
Lúc này, Nam Vực có một cỗ khí tức cường đại nhằm vào Cơ gia, tuy không phải diệt tộc nhưng uy hiếp là rõ ràng.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, tên Tổ Vương Cổ tộc thần bí này sắc mặt tuyết trắng, xoay người bước đi, không dám dừng lại ở Nam Vực này thêm giây lát nào.
Diệp Phàm cùng Cơ Tử vừa lúc đuổi tới, nhìn thấy một màn này. Cơ Tử rất bình tĩnh, giống như sớm dự đoán được.
- Gia tộc từng ra Đại đế quả nhiên sâu không lường được.
Diệp Phàm trong lòng khẽ động.
Bọn họ từ đây chia tay. Diệp Phàm lập tức chạy tới Thái Huyền Chuyết Phong. Địa phương này cây cỏ rậm rạp, cũng không có linh cảnh, so với trước không có biến hóa.
Vài kiến trúc sắp sập, bị giấu dưới gốc cây, quạ đen đứng trên cây khô, thỏ hoang đi lại trên đường mòn.
Diệp Phàm vẫn không cảm nhận được khí tức của lão nhân Lý Nhược Ngu, chỉ là nhìn thấy Trương Văn Xương. Mười mấy năm, hắn hai mai hoa râm, có thêm không ít tang thương.
- Diệp Phàm... Thật là ngươi!
Hắn ở trong kiến trúc đổ nát đứng bật dậy, nỗi lòng kích động, rất nhanh đi ra đón.
- Ngươi thành công về tới địa cầu, ngày nay lại xuất hiện...
Thân thể Trương Văn Xương run rẩy, giống như co rút, bắt lấy cánh tay Diệp Phàm, trên mặt tràn ngập mong chờ khát vọng.
- Là ta...
Diệp Phàm vỗ đầu vai hắn.
- Phụ mẫu ta, thê nhi ta, bọn họ... thế nào rồi?
Thanh âm hắn run rẩy, thậm chí có một tia sợ hãi. Tu đạo nhiều năm, ngày nay lại có thể tự khống chế, sợ nghe phải tin dữ.
Khi hắn rời đi, thê tử hắn có bầu, đứa nhỏ sắp sinh, vào thời điểm cần hắn nhất, hắn lại biến mất ở Thái Sơn.
- Bọn họ đều khỏe. Phụ mẫu ngươi tuổi tác đã cao, người đều có lúc sinh lão bệnh tử... Ngươi có một đứa con trai, tên là Trương ức, dung mạo rất giống ngươi.
Diệp Phàm nói.
- Vậy nàng...
Trương Văn Xương run run bờ môi.
Diệp Phàm tự nhiên biết người hắn muốn hỏi là thê tử hắn. Lúc đó cảm tỉnh giữa hai người tốt lắm, lại không nghĩ tới phân cách ở hai đầu tinh không.
- Nàng là một người tốt, vẫn chăm sóc cha mẹ của ngươi, nuôi nấng con của các ngươi. Có một nam nhân không tệ... rất tốt với nàng.
Diệp Phàm nói.
Trương Văn Xương nghẹn ngạo, từng bước đi hướng tường viện đổ nát, vô lực ngồi trên một tảng đá, ôm đầu.
- Ta... muốn trở lại bên cạnh nàng cỡ nào, nhưng là... tinh vực này lại mạnh mẽ chia cắt chúng ta.
Nước mắt xẹt qua khuôn mặt không hề trẻ của hắn.
Diệp Phàm có thể nói, cùng hắn ở một chỗ, lấy ra một bao thuốc mang từ đầu kia tinh không, nhẹ nhàng bóc.
Năm đó, Trương Văn Xương nghiện thuốc lá không nhẹ.
- Khụ...
Trương Văn Xương run rẩy kẹp thuốc, dùng sức rít một hơi, lớn tiếng ho khan, nước mắt lại lần nữa tràn ra.
Vào giờ khắc này, hắn không phải tu sĩ, chi là một người trung niên rất bình thường, thậm chí sắp vào tuổi già.
- ... Tinh không a... Ta hận!
Hắn không kìm nổi hướng lên trời hò hét.
Rồi sau đó, hắn lên tiếng khóc lớn, hai mai hoa râm, có nếp nhăn nơi khóe mắt, nước mắt đục ngầu. Ngón tay hắn kẹp thuốc run run khó thể đưa tới bên miệng.
- Trảm đạo, tiên lộ ta đều không muốn... ta chỉ muốn trở lại bên cạnh bọn họ, cùng bọn họ cùng nhau già đi, làm một phàm nhân bình thường, không muốn ở lại thế giới này.
Trương Văn Xương ho khan, nhìn phía bầu trời.
Diệp Phàm lấy ra một ít ảnh chụp, cùng với một số video clip cố ý quay lại, chặt ở trước mặt để hắn chậm rãi xem.
- Đây là... con của ta?
Trương Văn Xương không lưu loát lật xem ảnh chụp, sờ đi vuốt lại.
- Đây là nó lúc nhỏ... giống hệt ta.
Hắn vừa khóc vừa cười.
Khi xem xong tất cả, Trương Văn Xương nhìn ảnh chụp thê tử, trong mắt có các loại tâm tình gợn sóng nhớ lại, thương cảm, hạnh phúc, giãy giụa...
- Ta thật có lỗi với nàng... Hy vọng nàng có thể hạnh phúc.
Nói xong những lời này, hắn lã chã rơi lệ, đứng đậy, lảo đảo chạy vào trong điện đổ nát hoang vắng.
Diệp Phàm cũng không nói gì, càng không đi khuyên giải, dạo bước chậm trên Chuyết Phong xem cảnh cũ.
Chín bậc thang ngọc, năm đó Cơ Tử Nguyệt xông qua, nhưng ngày nay nàng ở phương nào? Chín con quạ vẫn còn, có ai biết chúng là thần linh, là lâu ngày tiến hóa thành.
Một ngày sau, Trương Vãn Xương xuất hiện, tiều tụy không ít, như là một đêm già đi hai mươi tuổi.
- Nghĩ thoáng một chút đi.
- Ta biết. Chỉ cần bọn họ đều khỏe mạnh, ta vẫn còn biết đủ.
Trương Văn Xương nói, cố nén không rơi lệ. Cuộc đời này chỉ có một mục tiêu đó chính là tu đạo, có lẽ một ngày kia có thể gặp lại một lần.
Lý Nhược Ngu cũng không ở Chuyết Phong, năm sáu năm trước liền dạo chơi thiên hạ, vẫn không trở về, khiến Diệp Phàm ít nhiều có chút tiếc nuối.
Trương Văn Xương tu vi không cao, tu đạo mấy chục năm ngày nay cũng chỉ mới vào Hóa Long Bí Cảnh, tuy nhiên cơ sở rất vững.
Diệp Phàm muốn trợ giúp hắn một tay nhưng hắn lại lắc đầu nói:
- Lý sư nói, chậm một chút không quan hệ, dặn ta tĩnh tâm, không cần nóng lòng cầu thành.
Hắn còn nói tới một chuyện khác:
- Mười năm trước, ta nhìn thấy Lâm Giai, nàng còn sống... Năm đó Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh không bắt được nàng.
- Cái gì?
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động.
- Nàng ở Tiên Cung ngoài cấm địa Thái cổ chiếm được đại cơ duyên, nói đó có thể là một góc của Thiên Đình thái cổ, có lẽ có đường thông hướng Vực ngoại.
Nàng biết Diệp Phàm có thể nghĩ biện pháp rời khỏi thế giới này, cũng đi thử tiên duyên, cảm thấy nơi đó có thể có đường thông hướng tinh không.
- Hơn nữa Lâm Giai đoán, Chu Nghị, Vương Tử Văn năm đó khả năng căn bản là không đi ra, không biết còn trong Tiên Cung hay là ngoài ý muốn đi một tinh vực khác.
- Bộ phận di tích của Thiên Đình thái cổ...
Diệp Phàm nhíu mày.
Hắn rời Thái Huyền Chuyết Phong, lại một lần đi cấm địa Thái cổ, đứng ở vòng ngoài đáng tiếc đều không phát hiện gì.
- Chỉ có từ vùng cấm đi ra mới có thể phát hiện vùng Tiên Cung kia sao? Nhưng là, ai có thể cam đoan nhất định có thể đi vào?
Một ngày kia, mấy người đó có thể tò trong Tiên Cung đi ra, hay là bọn họ đã đi một vùng tinh vực khác? Hắn yên lặng cân nhắc.
- Tinh không, ngươi rốt cục chôn dấu bao nhiêu bí mật, đến tột cùng có mấy viên sinh mệnh cổ tinh, chín con rồng kéo quan tài rốt cục muốn đi đâu?
Diệp Phàm nhìn trời, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hiện tại hắn không đi miệt mài theo đuổi những điều này. Đường thành tiên sắp xuất hiện, ai biết thế giới này sẽ biến thành bộ dạng gì, bất kể là ai đều phải làm chuẩn bị.
Hắn rời cấm địa Thái cổ, lại một lần đi ngang qua Cơ gia, nhẹ giọng nói:
- Các ngươi ở nơi nào?
Diệp Phàm quyết định, xử lý xong một số chuyện đi Kỳ Sĩ Phủ một chuyến. Nếu là thật sự cần, hắn sẽ đi cứu viện cố nhân.
Hắn tế ra bàn cờ trận đài, mở vực môn, ngay sau đó xuất hiện ở Tây Mạc, lập tức cảm giác được một cỗ niệm lực thần bí.