Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu Lê Đồ, một kiện Đế binh Cực Đạo khủng bố, có thể gạt bỏ hết thảy cao thủ trên thế gian, là binh khí chung cực trên đời.

Lúc này, Diệp Phàm cầm Cửu Lê Đồ trong tay, ầm ầm rung chuyển, một loại doao động đạp biên tam giới lục đạo, hủy diệt vạn vật thương sinh lập tức như thủy triều lao ra.

- Ahhh…

Một mảnh tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám tu sĩ phía trước như bù nhìn bị thiêu đốt, gần như nháy mắt đã tứ phân ngũ liệt, sau đó hóa thành tro bụi.

Dưới thần uy cực đạo, bất cứ tuyệt đại thiên kiêu nào, có được thần thông mạnh mẽ bực nào cũng không thể chịu nổi một kích, như gạch ngói, nháy mắt bị đánh thành bột phấn, không nhấc nổi chút sóng gió nào.

Rầm rầm!

Cửu Lê Đồ triển động, như một mảnh đại thế giới đang phập phồng, hủy diệt chúng sinh, lau đi tất cả sinh linh, thế giới quy về nsuyên điểm, lực công kích khiến người ta không thể hít thở nổi.

Đây là một loại thần năng đáng sợ không ai có thể đối kháng được, không ai có thể chống đỡ được. Tất cả đều hóa thành bột mịn dưới một chiêu này.

- Ahhh...

Rất nhiều tu sĩ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi hoàn toàn xóa tên trên thế gian, trong đó gồm gần hai mươi gã nửa bước đại năng.

- Đi chết hết cho ta!

Diệp Phàm hét lớn, đánh ra chân hỏa. Hắn bị người ta vây công, lại bị vũ khí Cực Đạo trấn áp, cửu tử nhất sinh, rốt cục thành công phá đi tử cục.

Một chiếc đại thuyền màu vàng tan vỡ, hai tên đại năng ngã xuống, đều chết oan uổng dưới một chiêu vừa rồi.

Một cổ tháp màu vàng nổ tung, lại một nhân vật tuyệt đỉnh từ trên trời cao rơi xuống, đương trời toái cốt, sau đó tan biến thành tro bụi.

Một tiếng nổ vang lên, một chiếc Đồng Đăng cấp Thánh chủ cũng nổ tung, hỏa diễm văng đầy trời, một vị đại nhân vật hồn phi phách tán, không lưu lại bất cứ thứ gì trên đời.

Phốc phốc …

Huyết quang xông thiên, liên tiếp năm tên đại năng bị Cửu Lê Đồ ép chết, đều phát ra những tiếng hừ thảm không cam lòng hoặc gầm khẽ, vĩnh viễn xóa tên trên đời.

Cửu Lê Đồ như Đại đế cổ sống lại, căn bản không thể chống đỡ, có được lực lượng vô cùng tận, có thể hủy diệt bất cứ địch nhân nào. Dù cường đại như Thánh chủ nhưng dưới thần năng của nó đều chỉ nhò bé như con kiến mà thôi.

- Họ Tiêu ngươi còn muốn chạy sao ?

Ánh mắt Diệp Phàm sắc bén, thấy Tiêu Thái sư đã chạy về phía chân trời, lập tức thi triển bí quyết chữ Hành đuổi theo, lại chấn động Cửu Lê Đồ.

Một kiện Đế binh Cực Đạo như vậy căn bản thường nhân không thể tưởng tượng nổi, nó như nắm giữ quyền sinh sát trên phiến đại thế giới này, gần như không gì không làm được.

Bất cứ anh hùng mạnh mẽ như thế nào cũng phải cam bái hạ phong, chỉ có một đường chết, không hề có lực hoàn thủ.

- Không!

Thần sắc Tiêu Thái sư ảm đạm, toàn bộ thân thể đều thiêu đốt, hóa thành một đạo lưu quang, lao ra hơn trăm dặm.

Nhưng hết thảy đều chỉ phí công, Cửu Lê Đồ che phủ bầu trời, ầm ầm rung chuyển, lập tức dao động khủng bố tràn ra, rất nhanh lan tới cạnh hắn.

Một vị đại năng tuyệt định liều mạng chạy trốn nhưng căn bản không thể thoát khôi phạm vi thần năng khủng bố này.

Phốc!

Tiêu Thái sư phun ra một búng máu, thân thể lập tức nứt ra bảy tám đoạn, văng khắp tứ phương, máu tươi nhiễm đỏ trời cao.

- Ahhh...

Hắn hoảng sợ kêu lớn. Thời điểm sắp chết này hắn nhận ra hết thảy đều là vì con cháu Tiêu Minh Viễn của hắn gây ra, kết quả khiến toàn bộ Tiêu gia bồi đáp.

- Dừng tay!

Trong lòng hắn hoảng sợ tới cực hạn, nếu có thể hắn nguyện trả giá tất cả để đổi lấy hy vọng sống.

Đáng tiếc, trên đời không có thuốc chữa hối hận, tới tình cảnh này căn bản không còn đường quay lại.

Cửu Lê Đồ như một mảnh đại dương mênh mông, nháy mắt trải ra mấy trăm dặm, bao phủ cả phiến thiên địa này, Tiêu Thái sư trực tiếp bị khí hóa, thần hồn cũng tiêu tan, vĩnh viễn biến mất.

Ờ một phương hướng khác, Hoàng chủ Cửu lê Thần triệu miệng tụng chú ngữ, như một con đại bàng, viễn độn, căn bản không dám dừng lại, chỉ có thể tạm thời bỏ qua Đế binh Cực Đạo.



Diệp Phàm đại sát tứ phương, tìm kiếm địch thủ. Hắn vô cùng thống hận đám bang nhân này, khiến đám người Bàng Bác, Lý Hắc Thủy trọng thương, Cơ Tiểu Nguyệt suýt chết. Lúc này, hắn muốn xử lý tất cả!

- Vương Đằng ngươi lăn ra đây cho ta!

Rốt cục, Diệp Phàm tìm ra được tung tích Vương Đằng, đang ở ngoài mấy trăm dặm. Lập tức, Diệp Phàm mang theo Cửu Lê Đồ đuổi theo, cổ quyển như thiên, mênh mông khôn cùng, trải tận cuối chân trời.

Đông!

Cổ chiến xa màu vàng tăng lên, Vương Đằng như một hạt cát từ mặt đất bị bốc lên hư không, thần uy Cực Đạo khủng bố khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, hắn cũng đã chạy đủ xa, thoát ra ngoài mấy trăm dặm cho nên không chân chính nàm trong trung tâm dao động khủng bố, chi là bị lan tới mà thôi. Nhưng dù như vậy cũng khiến hắn bị thương nặng, mồm phun ra búng máu, hình thể thiếu chút nữa toái diệt, toàn thân nhiễm huyết.

Đông!

Cửu Lê Đồ trải ra, như hồng thủy ngập trời, vô biên vô hạn. Diệp Phàm đại chiến tám phương, không người chống lại.

Vương Đằng bị thương nặng nhưng căn bản không dám dừng lại, nếu không sẽ đi vào vết xe đổ của nhừng đại năng khác, chết mất xác.

Ầm!

Vẻn vẹn chỉ là ngoài rìa dao động của một tia uy áp Đế binh cũng khiến cổ chiến xa màu vàng bị đánh văng ra ngoài ngàn trượng, sau đó đánh mạnh lên người hắn.

Phốc!

Hắn há mồm phun ra một búng máu, toàn thân nứt nẻ, xương cốt đứt gãy, thiếu chút nữa nứt ra từng khúc.

Ầm!

Không thể không nói binh khí của Đại đế cổ quá khủng bố, có thần năng vô cùng vô tận. Cửu Lê Đồ vẫn triển động, dao động lan về bốn phương tám hướng, bao phủ cả thiên địa.

Thời khắc mấu chốt, trên cổ chiến xa màu vàng xuất hiện một hư ảnh cổ đế, bỗng dưng mở hai mắt, giúp hắn ngăn cản cơn “hồng thủy” đang quét tới, nhưng lập tức nó cũng bị đánh tan tác.

Tóc tai Văng Đằng bù xù, bỏ mạng chạy trốn. Đây là lần thê thảm nhất của hắn kể từ ngày xuất đạo, chưa từng bị ai đánh trọng thương thế này, dù các Thánh chủ nhìn thấy hắn cũn phải nể mặt vài phần.

- Vương Đằng, ngươi đi chết cho ta!

Diệp Phàm rống lớn, hoàn toàn tập trung hắn nhưng trong thời gian ngắn cũng khó có thể đuổi kịp. Thúc dục Đế binh rất hao phí khí lực, thể chất cường đại như hắn nhưng tinh nguyên toàn thân cũng nhanh chóng khô kiệt.

Ầm!

Vương Đằng lần nữa bị cổ chiến xa màu vàng đánh bay đi ra ngoài, xương cốt gãy thêm mấy chục căn, nhưng đôi mắt cũng rất lãnh liệt, liên tiếp tụng chú ngữ.

Ầm!

Hư không mở ra, một huyệt động màu vàng xuất hiện, như thông với thiên giới, cổ chiến xa màu vàng liền chở hắn vọt vào, sắp biến mất vô ảnh.

Rầm rầm!

Cửu Lê Đồ triển động, Diệp Phàm dùng hết khí lực ra tay, muốn lưu lại Vương Đằng. Bời đây là một đại địch đangs ợ, xưng hùng đương thời, tương lai không mấy ai có thể khống chế được hắn.

Ba!

Huyệt động màu vàng trong hư không bị đánh nổ tung, có thể nhìn thấy được toàn thân Vương Đằng vặn vẹo, sau đó biến hình, cả người nhiễm huyết, xương trắng hiện ra.

Nhưng huyệt động màu vàng này chung quy không biến mất, không biết sinh tử của hắn ra sao nhưng bóng dáng đã biến mất.

Bất luận sinh tử thế này, hắn đường đường là Bắc Đế mà bị đánh cho bộ dạng như vậy cũng khiến Diệp Phàm xả bót cục tức trong lòng, đương nhiên nếu có thể đương trường diệt sát hắn thì Diệp Phàm sẽ vui mừng hon.

Tới giờ khắc này, Diệp Phàm thật sự có chút không chống đỡ được nữa, uy thế vừa rồi hắn phát huy ra còn có công lao của Cơ Tử Nguyệt, đã truyền cho hắn pháp lực vô tận, có thể sánh được một thế hệ Thánh chủ.

Mà nay, Cơ Tử Nguyệt đã lâm vào hôn mê, trọng thương sắp chết, không thể tiếp tục truyền pháp lực cho hắn nữa.

Ngay cả như vậy, Diệp Phàm cầm Đế binh Cực Đạo trong tay cũng vô cùng khủng bố. Hắn lại uống mấy naụm lớn Thần Tuyền, tiếp tục thúc dục Đế binh.

- Thật sự là duyên phận, các ngươi đi chết hết cho ta!

Diệp Phàm quét ngang chư địch, nhìn thấy hơn mười gã Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ và Tử Phủ, trực tiếp sát tới.



Xuy xuy…

Cửu Lê Đồ mở ra, những người này mặt xám như tro tàn, bỏ chạy thục mạng, toàn thân thiêu đốt, hận không thể đốt cháy toàn bộ căn nguyên ngay lập tức.

- Ahhhh...

Những tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, dưới binh khí của Đại đế cổ, vương giả vô địch dù tới cũng chỉ biết nuốt hận, không chỉ nói tới bọn họ. Dù là những đại nhân vật Thánh địa thì lúc này đều như chó nhà có tang, hoảng sợ vô cùng.

Một mảnh tiếng kêu hoảng sợ vang lên, những người này như lá rụng, liên tục rơi xuống, sau đó băng toái trong thiện địa, tất cả đều phải bỏ mạng.

Ờ hư không xa xôi, rất nhiều cường giả thấy được một màn này, toàn thân phát lạnh, không ai dám lên tiếng. Thánh thể phát cuồng, cả Tần Lĩnh vô tận cũng phải run sợ, không biết đã có bao nhiêu người táng thân.

Diệp Phàm hoàn toàn lâm vào cuồng sát, dọc đường không biết có bao nhiêu cường giả rơi rụng, cả phiến bầu trời này tràn ngập huyết tinh, khu vực trung tâm không có ai còn lưu giữ toàn thi, ở phía chân trời lại không ngừng có người rơi xuống.

- Là các ngươi...

Phía trước, một cây đại kỳ màu vàng bay phấp phới, chính là đám Thái thượng trưởng lão của Hoàng Kim gia tộc và thiếu chủ của bọn chúng.

- Diệp Phàm, ngươi đại khai sát giới như vậy, cả thiên hạ này đều không có nơi nào cho ngươi dung thân cả!

Một người trong số đó kêu lớn, rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu mà thôi.

- Thấy các ngươi mà không giết, thiên lý ở nơi nào chứ ?

Diệp Phàm hổ bộ long hành, như một trận cuồng phong vọt tới:

- Dù Thiên Thần tới đây ta cũng phải giết, quản hắn có phải là hồng thủy ngập trời hay không, chỉ cần dám tới giết ta thì dù là cả Trung Châu ta cũng chém!

Ầm!

Hắn huy động Cửu Lê Đồ, phiến đại thế giới này gần như hỏng mất, tất cả cường giả Hoàng Kim gia tộc đều kinh hãi hô lớn, sau đó như thác đổ, ầm ầm rơi xuống.

Một đám tử thi rơi xuống bầu trời, gồm một tên thiếu chủ và rất nhiều Thái thượng trưởng lão đều bỏ mạng.

Diệp Phàm run lên, những thi thể này băng toái hết, sau đó lao về phía dưới. Cả một phiến núi rừng trong phạm vi mấy trăm dặm hoàn toàn bị san bằng, những dãy núi xa xa không ngừng đổ sụp.

Đây quả thật là một cảnh tượng diệt thế! Đây còn là vì pháp lực Diệp Phàm không đủ, khó có thể duy trì lâu, lại chỉ là một lũ thần uy vũ khí Cực Đạo, nếu không đúng là không thể tưởng tượng được kết cục.

- Rốt cuộc là ai quấy nhiễu Đế binh Cực Đạo, để ta đoạt được?

Diệp Phàm đại sát thập phương, sức cùng lực kiệt, chậm rãi bình tĩnh lại.

Trừ khi là Thánh nhân ra tay, dùng bí quyết chữ Binh trong Cửu Bí cảm giác quấy nhiễu binh khí của Đại đế cổ, bằng không những người khác đến đây căn bản không thấm vào đâu cả.

- Chẳng lẽ nói Đấu Chiến Thắng Phật của Tây Mạc thật sự tới đây!

Hắn cảm giác được khẳng định không phải là Lão Phong Tử.

Tới hiện tại, Diệp Phàm thật sự rất khó chống đỡ, dùng Đế binh này đánh ra một đường máu, nhanh chóng bay ra khỏi Tần Lĩnh.

Trong quá trình này, Cửu Lê Đồ vẫn rung động như cù, hấp thu tinh nguyên vô tận của hắn. Pháp lực hắn chảy ra như nước, cảm giác suy yếu vô cùng.

- Không ổn!

Diệp Phàm thầm hô, gần như phải từ giữa bầu trời hạ xuống.


- Đế binh quy vị!


Ờ phía chân trời xa xôi, Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều và một ít đại năng khoanh chân mà ngồi, trong miệng hét lớn, đang niệm một loại chú ngữ cổ xưa.


Cùng lúc này, những nhân vật siêu cấp tuyển đỉnh như Thánh chủ Vạn Sơ, Thánh chủ Tử Phủ, Thánh chủ Diêu Quang, Gia chủ Hoàng Kim gia tộc, Nam Lĩnh Yêu chủ, Tây Mạc Thần Tăng đã xuất hiện, không nhanh không chậm đi theo.


Ngoài ra còn có dao động thần năng Đế binh, có người cầm vũ khí Cực Đạo tới.


Đột nhiên, từ bên kia cũng truyền tới thần uy vô thượng, rất nhanh tới gần, một tiếng rống lớn truyền tới:


- Ai dám thương tổn ta!


Cơ Hạo Nguyệt tóc tai bù xù, trên đỉnh đầu có một tấm cổ kính, phía sau còn có Thánh chủ Cơ gia và hai gã đại năng, đang thúc dục pháp lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK