Tình hình ôn dịch nơi đây cực kỳ nghiêm trọng. Triệu chứng bệnh xuất hiện rất rõ ràng vào ngày thứ hai, tỉ lệ tử vong lên tới một trăm phần trăm, đáng lẽ không lây lan nhanh như vậy. Thế nhưng, hỏng bét ở chỗ, trước khi quân triều đình tới, người dân huyện Thanh Bình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn.
... Họ tập hợp lại, cử hành nghi thức cúng tế "Tiễn ôn thần".
Trong thời đại người người đều kính nể sợ hãi quỷ thần, dân bản xứ vùng rừng núi càng lạc hậu mê tín. Họ tin chắc dịch bệnh do ôn thần mang đến, chỉ cần tiễn ôn thần đi, tai ương sẽ tự rút. Vì vậy, dân chúng trong huyện tập hợp người bệnh vào một chỗ, bày đồ cúng lên tế đàn rồi ba quỳ chín lạy, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện.
Vệ Liễm nghe kể mà huyệt thái dương hung hăng nhảy dựng.
... Trong mắt y, đó là hiện trường nước miếng tung bay quy mô lớn, hiện trường sự cố lây lan dịch bệnh quy mô lớn, hiện trường người sống muốn tìm đường chết quy mô lớn.
Có thể hình dung, chẳng những không tiễn được ôn thần, mà hơn nửa dân chúng huyện Thanh Bình đều nhiễm bệnh. Ngoại trừ số ít thanh niên khỏe mạnh trai tráng, thì hầu như toàn quân bị diệt.
Khi đội ngũ cứu trợ của triều đình tới, xác chết đã la liệt, vong hồn bay đầy trời.
Vệ Liễm tiếp quản huyện Thanh Bình, cấp tốc thực hiện biện pháp cách ly người bệnh và người khỏe mạnh. Toàn bộ người bệnh được tập trung ở phía nam, người khỏe mạnh tạm cư trú phía bắc, đôi bên không tiếp xúc. Y quan* nhận nhiệm vụ chăm sóc người bệnh, toàn thân phòng hộ kín kẽ. Thái y thì phụ trách chẩn đoán tình trạng bệnh, quyết định liều lượng thuốc.
Ban đầu có một vài gia đình không chịu tách ra khỏi người bệnh. Còn người bệnh thì chẳng chịu nghe lời, họ nghĩ cách ly là đi chịu chết, tưởng y quan đưa cho họ thuốc độc, uống vào sẽ xong đời, bèn cố tình làm đổ, nhất định không uống.
Nhóm thái y đau lòng muốn chết, phải biết người bệnh rất nhiều, dược liệu lại khan hiếm, họ còn lãng phí như thế, đau đến trái tim cũng phải nhỏ máu.
Sắc thuốc chia cho bao nhiêu người nào có dễ dàng. Dược đồng* không đủ, ngay cả lão thái y cũng phải đích thân trông coi bếp, lao lực mấy ngày liên tiếp, không ít người mệt mỏi lăn ra bất tỉnh. Tâm huyết rồi tốn công sức vất vả lại bị hắt hủi, không đau lòng muốn chết cũng tức giận đến chết.
(Y quan: tương đương với y tá, điều dưỡng; Dược đồng: đứa trẻ trông coi bếp lúc sắc thuốc)
Chu Ngu Sơn nghe nói bèn chủ động đưa ra một biện pháp.
Ngày hôm ấy, Chu Ngu Sơn đẩy Chu Tiểu Sơn ngồi trên xe lăn, xuất hiện trước mặt người dân huyện Thanh Bình để chứng minh cho mọi người thấy, triều đình quả thật có cách cứu bọn họ.
"Thưa các vị phụ lão hương thân, ta có thể làm chứng! Các ngươi cũng biết, mẫu thân ta nhiễm bệnh đã qua đời, Tiểu Sơn lúc trước cũng bị. Thời gian gần đây ta vẫn chạy ngược chạy xuôi tới thành Giang Châu để đòi Tri châu cho một lời giải thích, giờ thì gã đã bị công tử tống vào nhà lao rồi. Người triều đình không giống những tên quan xấu xa đã hãm hại bỏ mặc chúng ta!" Chu Ngu Sơn cao giọng: "Tiểu Sơn là em gái ta, nàng cũng nhiễm bệnh này, trước đó toàn bộ cánh tay phải bị thối rữa, nhưng bây giờ mọi người nhìn thử xem! Tiểu Sơn, mau cho họ thấy." Chu Ngu Sơn nói tới đây thì hạ thấp giọng.
Từ nhỏ Chu Tiểu Sơn chưa từng bước chân ra khỏi cửa, lần đầu tiên đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, nàng hơi sốt sắng, tuy nhiên vẫn nghe lời mà vén tay áo, để lộ cánh tay.
Trước mặt người ngoài mà làm như thế, thiếu nữ cần phải có dũng khí lớn, để cứu tính mạng người dân huyện Thanh Bình, nàng nguyện ý.
Cánh tay thiếu nữ lớn lên trong hộ gia đình bình thường tuy không trắng nõn mềm mại như thiên kim tiểu thư được nuông chiều chốn khuê phòng, nhưng lại lành lặn, hoàn hảo, không còn chút vết tích thối rữa nào.
Người dân đang xôn xao bỗng yên lặng trong nháy mắt, giọng nói của Chu Ngu Sơn càng rõ ràng: "Các ngươi thấy không! Nàng bình phục rồi! Sau khi uống thuốc công tử kê đơn, trong ngày tình trạng bệnh của nàng không còn nghiêm trọng, ngày thứ hai đỡ hơn rất nhiều, hôm nay chính là ngày thứ ba, nàng đã bình phục hoàn toàn! Các ngươi vốn nhìn ta và Tiểu Sơn lớn lên, chúng ta tuyệt đối không lừa gạt các ngươi!"
Mọi người dại ra trong chốc lát, rồi lập tức tranh nhau, vừa nãy còn tránh né, bây giờ lại xúm vào: "Cho ta một bát!"
"Ta muốn uống thuốc!"
"Thuốc này có thể đảm bảo trừ hết bệnh của chúng ta thật sao?"
"Quản làm gì, cho ta xin một bát!"
"Ta cũng muốn!"
...
Chu Ngu Sơn lùi về, Vệ Liễm liếc nhìn hắn: "Làm tốt lắm."
Hắn ngượng ngùng cười cười: "Công tử đã cứu mạng Tiểu Sơn, thảo dân chẳng qua chỉ nói vài câu mà thôi, dễ như ăn cháo."
Vệ Liễm cúi đầu nhìn đôi chân của Chu Tiểu Sơn đang che kín bởi một tấm chăn, thản nhiên bảo: "Ta có thể chữa trị đôi chân của nàng."
Chu Ngu Sơn ngẩn ngơ.
"Cứu người cứu cho trót." Vệ Liễm khẽ cười cười: "Dễ như ăn cháo ấy mà."
Tròng mắt Chu Ngu Sơn rung động, hắn lập tức dập đầu quỳ lạy: "Ân đức của công tử lớn bằng trời, thảo dân có làm trâu ngựa cũng nhất định phải báo đáp!"
"Không cần." Vệ Liễm cụp mắt.
"Ta đã nói rồi, dễ như ăn cháo."
-
Mấy ngày trôi qua, tình hình chậm rãi đi đúng hướng. Chu Minh Lễ tạm thời quản lý chính sự Giang Châu. Vệ Liễm ngày ngày châm cứu cho Chu Tiểu Sơn, hỗ trợ điều trị bằng thuốc, đôi chân nàng dần khôi phục, thời gian còn lại y sẽ để ý tới tiến triển tình hình dịch bệnh. Thái y, y quan và dược đồng thì chẩn bệnh, chăm sóc, sắc thuốc. Ai cũng bận rộn, khí thế sục sôi.
Thế nhưng tốc độ chữa trị thực sự không bắt kịp tốc độ tử vong. Dược liệu có hạn, sắc thuốc cần thời gian, nhân lực chẳng đủ, tất cả đều có lòng nhưng không có sức.
Huyện Thanh Bình ngày nào cũng có người chết, tử thi chồng chất như núi. Chỉ có thể nói, tình huống tốt hơn nhiều so với trước khi quân triều đình tới. Đối mặt giữa sự sống và cái chết, sức người thật nhỏ bé, tất cả những gì họ làm được là cố gắng hết sức.
Tử thi đều bị Vệ Liễm ra lệnh đốt rụi, tránh trở thành nguồn lây nhiễm. Nhưng động thái này lại vấp phải sự phản đối của một số gia đình, họ cho rằng người chết phải mồ yên mả đẹp, đốt cháy thi thể chính là nghiền xương thành tro, mà người vô tội không thể bị đối xử như vậy. Mấy gia đình tụ tập, đòi mang thi thể đi mai táng.
Binh sĩ tuy không hiểu mệnh lệnh, nhưng bởi uy tín mấy nay Vệ Liễm tạo dựng, họ lựa chọn phục tùng vô điều kiện, định lên tiếng thuyết phục mấy gia đình kia.
Vệ Liễm lại bảo: "Để họ mang đi."
Các binh sĩ sững sờ, bèn nhường đường.
Mấy ngày sau truyền tới tin tức, mấy gia đình mang thi thể người nhà về đều nhiễm bệnh, còn gia đình nào chịu để lại thì bình yên vô sự.
Cùng lúc đó, vài binh sĩ cũng nhiễm bệnh, điều tra nguyên nhân, thì ra tại họ lén kéo khăn che mặt xuống để hít thở.
Tới nước này, chẳng còn ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của Vệ Liễm nữa, y muốn đốt cháy thi thể cũng không có gia đình nào ngăn cản.
Tất cả mọi chuyện đều chứng minh, công tử nói gì cũng chuẩn, Vệ Liễm nghiễm nhiên trở thành thần thoại trong ý nghĩ của mọi người.
Vệ Liễm đưa hết binh sĩ và người nhà bị nhiễm bệnh vào khu cách ly, cho uống thuốc điều trị, bệnh nhẹ nên khôi phục khá nhanh.
Tuy nhiên nhân lực và dược liệu chẳng đủ, không ít người bệnh chuyển biến nặng, tới lúc chết cũng chưa kịp uống chén thuốc cứu mạng kia.
Bị thúc đẩy bởi khát vọng sinh tồn, con người trở nên ích kỷ.
Trong khu cách ly xuất hiện hành vi người bệnh cướp thuốc.
-
Thời gian qua Từ Văn Khanh có phần trầm mặc.
Hắn là thầy thuốc, nhưng chưa từng chứng kiến sống chết. Hắn sinh ra ở Vĩnh Bình phồn vinh thịnh vượng, căn bệnh nặng nhất mà hắn chữa chỉ là đau đầu nhức óc.
Nhưng bây giờ ngày nào hắn cũng đối mặt với sinh ly tử biệt.
Nhìn vợ chồng âm dương xa cách, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, con cái mất cả cha lẫn mẹ, nỗi đau nào cũng lớn lao, bất kỳ ai có trái tim đều không khỏi cảm thấy xót xa thương tiếc.
Nhân lực thiếu trầm trọng, nên mấy ngày liên tiếp, Từ Văn Khanh đều phụ trách chăm sóc người bệnh. Có người hôm qua còn trò chuyện với hắn, hôm nay đã bị phủ vải trắng mang đi thiêu thành một nắm tro tàn. Tình huống như vậy ngày càng nhiều, hắn còn không dám trò chuyện với người bệnh nữa.
Các thái y cũng thường xuyên tiếp xúc gần với người bệnh, cho dù bảo hộ kỹ càng thì vẫn bị lây nhiễm không ít, từ thầy thuốc trở thành người bệnh. Có địa vị nhất định ở Thái y viện, thường tuổi tác đã cao, sức chịu đựng cũng kém. Cho dù thái y nhiễm bệnh sẽ được uống thuốc ngay trong ngày đầu, tuy nhiên vẫn có một lão thái y buông tay rời bỏ nhân thế.
Lão thái y được Từ Văn Khanh gọi là gia gia, là người đức cao vọng trọng trong Thái y viện.
Ngày ông qua đời, toàn bộ thái y tưởng niệm trong chốc lát, đè nén bi thương, tiếp tục tất bật cứu mạng người.
Vệ Liễm lẳng lặng đi tới, cúi người trước thi thể lão thái y, sau đó hạ lệnh thiêu hủy.
Trong ánh lửa ngút trời, Từ Văn Khanh im lặng, đứng đó thật lâu.
Sự việc này giống như một cọng rơm cuối cùng đè hắn sụp đổ.
"Cha." Thiếu niên mười bảy tuổi nhìn phụ thân, viền mắt đỏ hoe: "Vốn dĩ con cảm thấy mình ở lại Vĩnh Bình, chẳng giúp được gì thì ngày trôi qua sẽ rất gian nan. Nhưng bây giờ con lại phát hiện, con đến đây cũng không cứu được bọn họ, trơ mắt nhìn họ chết đi, hình như còn khổ sở hơn gấp bội."
Từ thái y sờ sờ đầu đứa con trai: "Nếu cho chọn lại thì con còn muốn đến đây nữa không?"
Từ Văn Khanh gật gật đầu: "Muốn."
"Tuy ta không cứu được tất cả mọi người... nhưng ít nhất vẫn cứu được một số người."
Từ thái y vui mừng nói: "Từ gia chúng ta có được một người con tốt."
Hai ngày sau, Từ thái y nhiễm bệnh.
Từ Văn Khanh tự mình chăm sóc ông.
Từ thái y bệnh nhẹ, thân thể còn khỏe mạnh, uống mấy thang thuốc sẽ bình phục. Nhưng khi Từ Văn Khanh mang thuốc tới cho cha, thì bất ngờ một người đàn ông trung tuổi, vạm vỡ, nửa người thối rữa, kéo dài hơi tàn chạy tới, dùng chút sức lực cuối cùng cướp lấy chén thuốc rồi ngửa cổ uống cạn: "Thuốc này cho ta!"
Từ Văn Khanh sững sờ, tức giận: "Ngươi cướp thuốc làm gì? Ngươi bệnh nặng như vậy, với liều lượng của bát thuốc này cũng vô dụng!"
Người kia dữ tợn bảo: "Còn hơn là không có! Dựa vào đâu mà các ngươi được ưu tiên, lão tử đợi sắp chết cũng chẳng thấy thuốc đâu!"
Từ Văn Khanh nghẹn lời: "Hiện giờ dược liệu khan hiếm, phải có thời gian sắc, đợi thêm…"
"Đợi thêm nữa lão tử sẽ chết!" Người kia cười lạnh: "Sao nào? Mạng của các ngươi là mạng, còn chúng ta thì không phải à?"
Từ Văn Khanh tức giận mặt đỏ bừng: "Nhưng cha ta khỏi bệnh rồi sẽ cứu các ngươi! Ông ấy cứu các ngươi nên mới nhiễm bệnh mà!"
Người kia vẫn ngang ngược không nói đạo lý: "Nếu cứu chúng ta, thì cha ngươi nhường thuốc cho chúng ta còn không đúng à? Đây là việc ông ta nên làm!"
Đột nhiên Từ Văn Khanh chẳng biết phải nói gì.
Trơ mắt nhìn người đàn ông kia nghênh ngang rời đi, hắn chợt rùng mình một cái.
Thiếu niên hiền lành thánh thiện bắt đầu hoài nghi ý nghĩa của việc học y.
Hắn phát hiện ra hắn cứu được mạng người.
Nhưng không trị nổi lòng người.
-
Cuối cùng người đàn ông kia không sống được, thuốc có liều lượng nhẹ nên vô tác dụng, vẫn phải chết.
Từ Văn Khanh sắc bát thuốc khác cho phụ thân uống, Từ thái y bình phục, ngựa không ngừng vó, lại đầu nhập vào hàng ngũ cứu chữa người bệnh.
Từ Văn Khanh càng ngày càng trầm mặc, xen lẫn chút lạnh lùng, dường như có khúc mắc.
Gần đây lại xảy ra trò hề, có một người bệnh ở huyện Thanh Trữ được chữa khỏi rồi đưa trở về, nhưng con trai không nhận mẹ, hắn hét lên: "Vàng đâu? Ai muốn mụ già này? Ta muốn vàng!"
"Không đưa vàng cho ta ta sẽ làm loạn! Lũ chó săn triều đình các ngươi chỉ biết nói mà không giữ lời!"
Đáng buồn và nực cười là, trường hợp như vậy không chỉ có một.
"Công tử, bên ngoài không ít người đang tụ tập đòi vàng, rất ầm ĩ..." Thị vệ chần chờ nói: "Hay là... chúng ta đưa cho bọn họ?"
Dù sao công tử cũng đã cam kết, hơn nữa họ không thiếu mấy lượng vàng kia...
Từ Văn Khanh đứng bên cười lạnh, lòng tham con người không có đáy, họ xấu xa tới mức nào, mấy ngày nay hắn đã được chứng kiến.
Vệ Liễm hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy cứu tính mạng người rồi đưa vàng cho họ là có đạo lý sao?"
Thị vệ vội đáp: "Hoàn toàn chẳng có chút đạo lý nào! Nhưng bao nhiêu người đang làm ầm lên như vậy…” Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Ngươi nhớ kỹ, không có đạo lý chính là không có đạo lý, không phải cứ nhiều người cố tình gây sự thì chúng ta phải chiều theo họ." Vệ Liễm ôn hòa nói: "Ngươi có tin không, hôm nay chiều theo bọn họ, thì ngày mai người người sẽ noi theo, đều mưu toan cướp bánh có nhân từ trên trời rớt xuống, làm tổn thương những người xứng đáng có được nó."
"Ngân lượng cứu trợ nhiều thì dùng để động viên dân chạy nạn. Giang Châu trăm nghề lưu hành, sẽ phải dùng đến tiền, nhưng không nên dùng vào mục đích này." Giọng Vệ Liễm bình tĩnh: "Truyền lệnh xuống, ai gây chuyện sẽ nhốt vào nhà lao bảy ngày, ai kích động lòng người sẽ phạt ba mươi gậy, ai chỉ bảo nhiều lần chẳng sửa, sẽ giết không tha."
"Dạ!"
Từ Văn Khanh ngẩn ra.
Hắn lẳng lặng nhìn kỹ gương mặt tinh xảo của Vệ Liễm, bỗng nhiên cảm thấy người thanh niên trước mắt chẳng lớn hơn hắn bao nhiêu nhưng lại vô cùng điềm đạm, mạnh mẽ.
Vệ Liễm liếc mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
"Từ thái y nói, hình như gần đây ngươi có tâm sự."
Vẻ mặt Từ Văn Khanh khẽ đổi.
Không ngờ lại bị cha nhìn thấu suy nghĩ...
Vệ Liễm xoay người: "Đi theo ta."
___o0o___
Editor: Má ui cuối chương sau ngọt xỉu, cơ mà hơi dài, mọi người chờ tui nhaaa!