Trong quá khứ, đây là đặc quyền mà ngay cả vương hậu chưa từng được hưởng. Vương hậu ở Tiêu Phòng điện, thường được bên quân vương từ mùng một tới ngày rằm. Những ngày khác quân vương sủng hạnh phi thiếp nào thì sẽ ngồi xe kéo tới cung của phi thiếp đó. Còn nếu có mang người về Dưỡng Tâm điện, thì chậm nhất qua một giờ sáng sẽ đưa đi.
Càng sủng ái thì càng được phép ở lại đến hừng đông, nhưng hầu hạ quân vương thay quần áo xong vẫn phải trở về. Dưỡng Tâm điện là chỗ của thiên tử, chỗ rồng nghỉ ngơi, vĩnh viễn có duy nhất một chủ nhân chân chính mà thôi.
Tuy nhiên nhìn tư thế Vệ Liễm, hình như muốn ở lại lâu dài, dĩ nhiên đã được bệ hạ cho phép.
Hậu cung trống vương hậu không phi tần, chẳng có ai đấu đá với Vệ Liễm cả.
Trong mắt kẻ khác, Vệ Liễm đúng là mèo mù vớ cá rán. Được bệ hạ sủng ái như thế, địa vị quyền thế, vinh hoa phú quý, không phải nắm trong lòng bàn tay à?
Con tin ở Tần cung vốn là kẻ dơ bẩn thấp hèn khác nào vũng bùn cho người người giẫm đạp, thế mà chớp mắt đã bay lên ngọn cây, có người hâm mộ cũng có kẻ ghen tỵ. Không ít cung nhân chua xót thầm nghĩ, gần vua như gần cọp, vị kia hôm nay mặt mày rạng rỡ đi vào, chưa chắc ngày mai đầu có rơi xuống đất rồi lăn ra hay không.
Người ngoài nghĩ ra sao, Vệ Liễm không hay biết, mà có biết y cũng chẳng để ý.
Trong Dưỡng Tâm điện cực kỳ ấm áp, đồ ăn phong phú, chăn đệm rất dày, Vệ Liễm cực kỳ hài lòng.
Về phần Tần vương - đó là gì? Là cái thang cho y trèo thẳng lên mây, là công cụ hình người giúp y trải qua cuộc sống tốt hơn thôi.
Tình yêu của quân vương, ngu ngốc mới cầu, Vệ Liễm tán thành quan điểm này. Y rất thiết thực, chỉ cần vinh hoa phú quý, chẳng chút hứng thú với ái tình.
Tần vương cũng vậy, hai bên khớp nhau, nắm bắt đúng nhu cầu, cho nên trở thành mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.
Giờ khắc này, Vệ Liễm đang hầu hạ đối tượng hợp tác dùng bữa.
Buổi chiều lệnh từ Dưỡng Tâm điện vừa truyền ra, nhóm cung nữ nhanh nhẹn bưng từng món ăn thơm lừng nối đuôi nhau đi vào, bày lên bàn gỗ.
Bánh như ý cát tường, cá sốt chua ngọt mã não, tổ yến bát bảo linh lung, đậu xanh cuốn ngọc bích... món ăn không quý hiếm nhưng đưa vào cung đình, phải dát vàng nạm ngọc lên tên gọi, mới lộ vẻ hoàng gia cao quý.
Trong mắt Cơ Việt rất bình thường, nhưng đối với kẻ gặm bánh bao không nhân kèm dưa muối nửa tháng, tối hôm qua còn nhịn đói như Vệ Liễm thì… y chỉ muốn đẩy Tần vương ra, ngồi xuống, sấm giật gió rền càn quét sạch sẽ cả bàn.
Nhưng không thể.
Dựa theo quy củ, không những Vệ Liễm chẳng được ngồi ăn cùng, mà còn phải đứng hầu bên cạnh, gắp thức ăn cho Tần vương.
Hoàng, đế, chó!
Vệ Liễm ngoan ngoãn cúi đầu đứng bên Tần vương, nỗ lực không để ánh mắt của mình lia tới những món ăn phong phú trên bàn.
Canh sóng sánh bốc hơi nóng hừng hực, một bàn rau tươi rực rỡ muôn màu, hương cơm ngọt thơm nức mũi.
Nội thị dùng châm bạc thử độc từng món, bên cạnh còn có thái giám nếm đồ ăn đang lẳng lặng chờ đợi. Vệ Liễm liếc mắt thầm nghĩ, trong thiên hạ này có nhiều loại độc mà châm bạc thử cũng không ra, lại có những loại làm chết người nhưng không phát tác ngay lập tức.
Quân vương nào chẳng tiếc mạng sống, lại khó phòng bị tất cả các thủ đoạn giết người một cách chu toàn. Nếu Vệ Liễm muốn, y có thể hạ độc ngay dưới mí mắt kẻ thù.
Vận may run rủi, Vệ Liễm từng được một cao nhân dốc lòng dạy dỗ, học y thuật, học độc dược, học võ công, có thể bàn mưu lược nhà binh, có thể luận thơ từ ca phú. Đàn hát đánh cờ vẽ tranh mọi thứ tinh thông chưa nói, ngay cả thuật kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái* y cũng biết chút ít.
(Kỳ môn độn giáp là môn khoa học cho biết thời điểm, phương vị nào có lợi hay bất lợi, rồi dựa vào đó thay đổi vận mệnh bản thân.
Ngũ hành bát quái đại diện cho những yếu tố cơ bản trong trời đất và vũ trụ, được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực khác nhau như địa lý, thiên văn, phong thủy, y học cổ truyền…)
Sư phụ cũng thán phục y về trình độ lĩnh hội hơn người, tài năng khiến người ta phải khiếp sợ tán dương.
Vệ Liễm cũng biết thu phục lòng người, thành lập phe phái. Lúc trước Sở vương kiêng kỵ Hộ quốc tướng quân công lao lớn lấn át chủ nên hạ lệnh giết cả nhà ông, Vệ Liễm đã dùng mưu, thay thế bằng một nhóm tử tù cải trang, cứu được toàn bộ.
Vì vậy Sở vương thu được khối hổ phù giả, đồ thật vẫn nằm trong tay Hộ quốc tướng quân, theo lệnh Vệ Liễm.
Sư phụ là người có thể nhìn lén thiên cơ, đã từng tính cho y một quẻ, số mệnh của y vô cùng cao quý, nhưng phải giấu tài trước hai mươi, bằng không sẽ chết thảm.
Hiện nay y mới mười chín, còn một năm nữa.
Nhẫn nhịn một năm, sau đó một là lừa gạt lấy thuốc giải thoát khỏi Tần vương, rồi giả chết biến khỏi nước Tần, tha hồ dạo chơi khắp thiên hạ. Hai là đơn giản một dao làm thịt hoàng đế chó, một bước lên ngôi đứng đầu thiên hạ.
Nghĩ tới lại phiền, độc vẫn còn trong người.
Cảm giác bị người nắm trong lòng bàn tay không dễ chịu chút nào. Khi Vệ Liễm ăn viên thuốc đã lén giấu ít bột trong kẽ ngón tay, định nghiên cứu ra thuốc giải. Nhưng thủ đoạn khống chế ám vệ của vương thất đâu phải chuyện chơi, Vệ Liễm không giải được.
Trước mắt cần phải bình tĩnh.
Lời tiên đoán sẽ chết thảm kia, liệu có phải do loại thuốc độc này không?
- -
Thử độc bằng châm xong vẫn chẳng thấy gì khác thường, Vệ Liễm chỉ quét mắt một lượt đã biết, cơm nước không có vấn đề.
Lúc thái giám thử đồ ăn chuẩn bị chấp đũa, Vệ Liễm bỗng lên tiếng: "Bệ hạ, hãy để thần thay thế."
Giọng điệu từ tốn, lại khiến người trong điện kinh ngạc.
... Trên đời này thế mà còn có kẻ vội vàng muốn đi đầu thai ư?
Ai mà không biết Tần vương giỏi lôi kéo thù hận, bệ hạ của bọn họ đứng đầu trong danh sách ám sát cả bảy nước, rất được thích khách ưu ái.
Thái giám nếm đồ ăn chính là chức vụ nguy hiểm, thường phải thay đổi liên tục, bởi vì người trước đó đã chết.
Nhóm cung nhân nhìn Vệ Liễm như nhìn một kẻ ngốc, họ còn nghĩ, một vị công tử tuổi trẻ đẹp mắt như vậy, sao đầu óc lại kém minh mẫn đến thế.
Chỉ có thái giám kia nhìn y như nhìn vị cứu tinh.
... Nói đúng hơn thì như nhìn người đi chết thay mình.
Cơ Việt "Ồ" một tiếng: "Ngươi có biết nếm đồ ăn chính là thử độc không?"
Vệ Liễm nói: "Thần biết."
"Ngươi không sợ chết ư?"
"Thần rất vinh hạnh nếu được chết vì bệ hạ." Lời này Tần vương có tin hay không không biết, còn bản thân Vệ Liễm không tin.
Cơ Việt mỉm cười, thầm nghĩ, có quỷ cô mới tin.
Ngươi thèm đồ ăn của cô thì có.
Tưởng cô không biết ngươi nhìn chằm chằm món cá sốt chua ngọt từ nãy tới giờ à?
"Sao cô cam lòng để Vệ Lang mạo hiểm cho được." Cơ Việt nói: "Vệ Lang ngồi xuống dùng bữa với cô đi."
Lời Vệ Liễm khách sáo "Thần không dám", nhưng tốc độ ngồi xuống thì cực nhanh.
Cũng chẳng nhắc tới việc thử độc nữa, mục đích của y vốn là ăn cơm.
Nếu hầu hạ Tần vương dùng bữa xong, y sẽ phải xơi cơm thừa canh cặn, vậy việc y dấn thân vào Dưỡng Tâm điện có nghĩa gì?
Cơ Việt thấy y ngồi rất sảng khoái, tròng mắt lóe lên vẻ hứng thú, rất nhanh rồi lặn mất tích.
Khóe môi không dấu vết cong lên.
Trình tự thử độc không đổi, tiểu thái giám run rẩy vừa ăn vừa lo nơm nớp, xong xuôi thấy mạng mình vẫn còn mới thở phào một hơi.
Có ai mà không sợ chết đâu, từ quân vương cho tới nô tỳ, đều muốn trải qua cuộc sống bình yên tốt đẹp.
Vệ Liễm cũng vậy.
Vương tộc nước Sở khi dùng bữa có quy củ "Ăn không quá ba đũa", bất kể món gì cũng không gắp tới lần thứ tư, tránh thể hiện sở thích vì dễ bị người lợi dụng.
Nhưng nước Tần chẳng có quy củ này.
Dĩ nhiên hai người vẫn nhớ cần diễn kịch, để thông qua miệng những cung nhân nơi này mà truyền tới tai các đại thần.
Cả hai ngồi chung bàn, lời lẽ Tần vương vô cùng cưng chiều, thỉnh thoảng lại gắp cho Vệ Liễm miếng cá sốt chua ngọt mã não: "Vệ Lang gầy quá, ăn nhiều cá để bồi bổ thân thể."
Vệ Liễm cũng đặt bánh sủi cảo nhân tôm pha lê vào bát Tần vương, giọng dịu dàng: "Bệ hạ cũng dùng thêm."
Tất cả đều được cung nhân hầu hạ trong Dưỡng Tâm điện xem trong mắt, rồi truyền ra bên ngoài, với đề tài Liễm công tử được bệ hạ sủng ái ra sao.
Y chỉ kém yêu phi không trực tiếp ngồi lên đùi Tần vương rồi dùng miệng đút cơm vào miệng thôi.
Nhưng mà Vệ Liễm tự đánh giá y không diễn được tới trình độ kia. Y và Tần vương đều diễn kịch mặt ngoài thôi, nhìn thì thấy có vẻ rất ân ái liên tục gắp đồ ăn cho nhau, nhưng thực tế đôi đũa được dùng là đũa khác.
Cả hai đều ghét bỏ nước miếng của đối phương.
Vệ Liễm cũng không dám gắp rau dưa lung tung cho Tần vương, miễn gặp xui xẻo.
Châu Thúy không nói dối y, khẩu vị Tần vương kén chọn đến mức khiến người ta giận sôi gan. Đâu chỉ có không ăn hành gừng tỏi, mà chua cay mặn đắng, thức ăn nhiều dầu mỡ, canh suông quá trong vắt, hắn cũng chẳng đụng vào. Chỉ cần mặn hay nhạt hơn chút ít, đánh chết hắn cũng nuốt không trôi.
May mà hắn là Tần vương, chứ nếu là dân chúng bình thường thì sớm hay muộn cũng chết đói.
Khẩu vị Tần vương thật kỳ lạ, ngoài sủi cảo nhân tôm pha lê, hắn còn thích ăn bánh ngọt. Nhất là loại thật mềm, thật ngọt được nặn thành hình con thỏ trắng nho nhỏ xinh xinh.
Ai ngờ bạo quân tiếng tăm lừng lẫy buồn vui thất thường, lại là thanh niên khi được ăn ngọt bánh ngọt thì cực kỳ hài lòng như vậy chứ.
Cơ Việt ăn một miếng lại lộ ra biểu tình thỏa mãn, Vệ Liễm nhìn mà vẻ mặt không cảm xúc.
Từ xưa tới nay, thường mang danh bạo quân, có ai không xa hoa dâm đãng, rượu đầy ao thịt một rừng đâu? Thậm chí còn cả lời đồn đãi vô lý ăn tươi nuốt sống trẻ con kia kìa.
Thế mà vị này đây, thật hoang đường.
Không chỉ thích ăn ngọt, mà hình dáng bánh còn phải thật đáng yêu.
Quá mất mặt giới bạo quân.