Người đang nằm trên giường, thế mà bị cái nồi to từ trên trời ụp xuống.
Vương thái y có lòng tốt giúp đỡ y, nếu khai ông ấy ra thì chẳng phúc hậu chút nào.
Nếu y nói "Ngọc này trên trời rớt xuống" thì Tần vương có tin không nhỉ?
Cơ Việt cũng trầm mặc.
Hắn cần thời gian để bình tĩnh.
Dĩ nhiên hắn đâu phải Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng mà tim không đập loạn. Vì tránh xúc phạm Vệ Liễm, hắn đã cố tình chuyển y tới Chung Linh cung, tự dằn vặt bản thân hàng đêm mất ngủ.
Kết quả là hắn không phát tiết được, Vệ Liễm cũng chẳng thỏa mãn.
Quả thực làm điều thừa.
"Nếu Vệ Lang cần…" Đồng tử Cơ Việt co lại, hắn chậm rãi nói: "Thì tìm cô là được, đâu cần dùng tới thứ đồ chơi này?"
Vệ Liễm hơi kinh ngạc.
Tìm Tần vương ư?
Ý Tần vương là sao?
Chẳng lẽ đùa thành thật à?
Vệ Liễm khẽ nói: "Thần bị oan..."
Rất oan uổng.
"Oan?" Cơ Việt liếc nhìn hộp gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo, trong mắt viết "nhưng chứng cớ rõ rành rành đây mà".
Vệ Liễm khựng người, bỗng y hỏi: "Có thể tìm ngài thật sao?"
Cơ Việt: "!!!"
Vẻ mặt Vệ Liễm giãn ra, y lười biếng tựa vào đầu giường, cong môi cười nói: "Vậy thần nằm đây rồi, ngài chỉ việc tới thôi."
Cơ Việt khiếp sợ: "Ngươi… "
"Nhanh lên nào." Vệ Liễm thúc giục: "Thần chờ không nổi."
"Vệ Liễm, ngươi bình tĩnh đã."
"Thần không thể bình tĩnh được." Giọng Vệ Liễm ngả ngớn: "Thâm cung thực sự cô quạnh, thần muốn cùng ngài cá nước vui vầy, mây mưa trên đỉnh Vu Sơn."
Cơ Việt: "..."
Hắn quẳng lại một câu dưỡng bệnh cho tốt rồi chạy trối chết.
Lúc ra tới cửa còn bị vấp.
Bàn về độ dày da mặt, mười Cơ Việt không bằng một Vệ Liễm.
Vệ Liễm nhìn bóng lưng hoảng hốt vội vã rời đi của Cơ Việt, cười phá lên, ngã trái ngã phải, khóe mắt nhiễm nước.
Tô điểm thêm cho vẻ ngọc ngà.
Một hồi lâu sau y lẩm bẩm: "Cơ Việt, so với chúng thì ngươi thú vị hơn nhiều."
- -
Xét về độ mỏng da mặt, Vệ Liễm tưởng chuyện vừa rồi sẽ khiến Tần vương tránh gặp y khá lâu. Không ngờ hắn rất tiến bộ, ban sáng vừa chạy trối chết, buổi tối đã ung dung tới.
Vô cùng đột ngột, không cho người thông báo trước.
Lúc đó Vệ Liễm đang ngồi trên ghế thái phi uống trà hoa mai trắng, thấy Tần vương bước vào điện nhưng lười đứng dậy chào, y từ tốn hớp một ngụm trà rồi mới hỏi: "Sao bệ hạ lại đến đây?"
Cơ Việt lên tiếng, câu đầu tiên chính là: "Cô muốn sủng hạnh ngươi."
"Phốc!" Vệ Liễm bị sặc nước.
Y mãnh liệt ho vài tiếng, tay lấy khăn lau vệt nước trên môi.
Cơ Việt thấy vậy, lông mày hơi nhướn: "Đang uống trà gì đấy, thuốc đâu?"
Vệ Liễm cứng đờ.
... Thuốc bị y đổ vào chậu hoa rồi.
Vệ Liễm không thích vị thuốc đắng, cảm lạnh chả phải bệnh nặng, cơ thể y cũng đâu có yếu ớt, nhiễm bệnh lần này là do bản thân buông thả thôi.
Nghỉ ngơi hai ngày tự nhiên sẽ khỏi, chẳng cần uống thuốc.
Cơ Việt thấy y chần chờ, liền biết chắc chắn thuốc không trôi vào bụng y.
Lần trước Vệ Liễm bị bệnh, hắn vừa ép buộc vừa dụ dỗ y mới chịu uống hết bát thuốc, cho nên lần này càng không thể hi vọng y tự giác.
"Đi nấu một bát thuốc khác." Cơ Việt dặn dò cung nhân rồi ra lệnh: "Tất cả lui hết ra."
Nhóm cung nhân Chung Linh cung cúi mình, lẳng lặng lùi ra ngoài.
Trường Sinh và Trường Thọ đành phải đi theo, bước chân nặng nề. Trường Sinh nhẫn nhịn nắm chặt tay, còn Trường Thọ viền mắt ươn ướt.
Hai người nghe rất rõ câu nói của Tần vương "Cô muốn sủng hạnh ngươi".
Công tử lại bị Tần vương ức hi.ếp.
Vệ Liễm không biết hai tùy tùng của mình đang tự bổ não - tâm tư ngổn ngang trăm mối.
Y lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ: "Bệ hạ, thần không muốn uống thuốc."
Cơ Việt hỏi: "Có muốn khỏi bệnh hay không?"
Vệ Liễm lắc đầu: "Không muốn."
Cơ Việt nhíu mày: "Vậy có muốn rời cung một chuyến không?"
Vệ Liễm gật đầu: "Muốn."
"Thế thì ngoan ngoãn uống thuốc!"
Vệ Liễm xoắn xuýt chốc lát, mới nói: "Không uống thuốc bệnh vẫn khỏi."
"Không uống thuốc sẽ không mang ngươi rời cung."
"..." Vệ Liễm: "Hừ."
Dáng vẻ tức giận của thanh niên rất đáng yêu, Cơ Việt chẳng nhịn được bật cười: "Lớn rồi mà còn sợ uống thuốc, không tự thấy mất mặt hả?"
Vệ Liễm rầu rĩ: "Nếu thần uống thuốc thì lúc ấy có thể ở ngoài cung thêm mấy canh giờ nữa không? Được ở qua đêm thì càng tốt." Giọng y đột nhiên phấn chấn.
"Dám cò kè mặc cả với cô." Cơ Việt nhéo nhéo má y: "Đừng có nằm mơ giữa ban ngày."
Vệ Liễm khó tin: "Sao ngươi nhéo má ta?!"
Ngay cả tôn xưng cũng quên béng.
Từ, trước, đến, nay, chưa, có, ai, dám, làm, thế.
Cơ Việt híp mắt, đưa cả hai bàn tay lên xoa nắn khuôn mặt thanh niên: "Không quy không củ thì cô cứ vậy đấy, sao nào?"
Vệ Liễm dáng người gầy gò, đôi má lại trơn bóng mềm mại, sờ vào cảm xúc rất tuyệt.
Lúc đầu Cơ Việt chỉ tiện tay trêu đùa, sau lại chơi đến nghiện, vân vê nhào nặn, xoa tròn bóp méo: "Vệ Tiểu Liễm, cả người ngươi thuộc về cô, huống chi là khuôn mặt."
Đôi mắt Vệ Liễm tóe lửa.
Hoàng đế chó muốn tìm đường chết!
May mà lúc này cung nhân bưng thuốc tiến vào, giải cứu Vệ Liễm.
Cũng giải cứu Cơ Việt đang rất gần ranh giới cái chết.
"Bệ hạ, thuốc đã nấu xong."
"Đặt ở đó." Cơ Việt lập tức thu tay về, bảo trì dáng vẻ cao quý uy nghiêm của một vị quân vương trước mặt người ngoài: "Ngươi lui ra đi."
"Thưa vâng."
Cơ Việt thử nhiệt độ thuốc, rồi mới múc một muỗng, thổi thổi.
"Uống." Hắn đưa tới bên môi Vệ Liễm.
Quân vương tự mình mớm thuốc, đãi ngộ lần này so với lần trước cao cấp hơn nhiều.
Đáng tiếc Vệ Liễm không cảm động.
Mặt y tràn ngập vẻ bị ép buộc, đôi môi mím chặt, cứ như đang phải chịu cực hình.
Cơ Việt nhấn mạnh: "Hội hoa đăng."
Bờ môi hồng giãy giụa rồi hé mở.
Cơ Việt nhân cơ hội đổ thuốc vào miệng y.
Vệ Liễm rũ mắt, lông mi run rẩy, hầu kết nhúc nhích.
Dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Cơ Việt không nhịn được, nói: "Hôm ấy ngươi nuốt đồ của cô sảng khoái như vậy, sao bây giờ một bát thuốc cũng uống không xong?"
Giọng hắn bỗng trầm xuống: "Đồ vật của cô dễ nuốt hơn thuốc à?"
Vệ Liễm ngẩn ra.
Đồ vật gì của ngươi?
Thứ gì của ngươi??
Ta đã nuốt cái gì???
Phút chốc, trong đầu Vệ Liễm lóe lên vô số dấu chấm hỏi.
Y phát hiện dù bản thân có thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể nào hiểu nổi câu nói hàm chứa ẩn ý của Tần vương.
Vệ Liễm duy trì bình tĩnh: "Thần không hiểu."
Cơ Việt từ tốn: "Làm sao mà ngươi hiểu được."
Vệ Liễm: "?"
Chờ y có tiền, nhất định sẽ mua một thứ khiến Tần vương phải khai ra thật rõ ràng.
Ánh mắt Cơ Việt sâu xa: "Sau lúc uống rượu say ấy."
Uống rượu say?
Vệ Liễm nắm được từ mấu chốt.
Y uống say đúng một lần, chính là một ngày một đêm không hề có ký ức kia.
Tần vương chỉ kể y ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, rất ngoan ngoãn.
Hóa ra lừa y hả?
Rốt cuộc y đã làm gì?
Nuốt đồ vật của Tần vương...
Đôi mắt Vệ Liễm khó tin trừng lớn.
Không phải y dùng miệng hầu hạ Tần vương chứ…
Cho nên sau đó mấy ngày, thái độ của Tần vương mới kỳ quái như vậy, có chút bối rối, còn có chút dịu dàng.
Không thể nào.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Tâm tư Vệ Liễm rối loạn, thuốc cay hay đắng chẳng thèm để ý.
Cơ Việt chẳng biết trong đầu thanh niên trong trẻo đang chiếu ra hình ảnh còn ướt át hơn cả chuyện đã xảy ra.
Hắn nắm trúng cơ hội mớm thuốc.
Từng muỗng lại từng muỗng, thanh niên hồn bay phách lạc, lẳng lặng nuốt, vô cùng ngoan ngoãn.
Cơ Việt rất hài lòng.
Hắn đặt cái bát không xuống, mới chợt nhớ tới gì đó, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Hắn nghiêm túc nói: "Hầu hạ cô ngủ."
Vệ Liễm mờ mịt ngẩng đầu: "Hả?"
Cơ Việt liếc y: "Không phải thâm cung cô quạnh, muốn cùng cô mây mưa trên đỉnh Vu Sơn à?"
"Cô đồng ý!"
Khi hắn nói vẻ mặt rất bình tĩnh, ngữ điệu không hề gợn sóng.
Phảng phất như đang nói tới sự việc quá đỗi bình thường.
Vệ Liễm kinh ngạc.
Nửa ngày không gặp, sao đột nhiên Tần vương lại tu luyện được trình độ ném mất thể diện như thế?
Đây là vị Tần vương ngây thơ đáng yêu, hơi một tí mặt đỏ tới mang tai kia ư?
Vệ Liễm nói thẳng: "Ngài uống lộn thuốc à?"
Khóe miệng Cơ Việt giật một cái, suýt nữa làm hỏng việc.
Hôm nay hắn chật vật trốn tránh khỏi Chung Linh Cung xong thì nhận ra một điều.
Hắn luôn luôn mất thể diện trước Vệ Liễm.
Chẳng còn chút mặt mũi.
Vệ Liễm quả thực như khắc tinh của hắn, dù hắn nói gì làm gì, Vệ Liễm đều thong dong ứng đối, kẻ bị thua vĩnh viễn là hắn.
Loại thất bại này chẳng có nguyên nhân, khiến người ta mất kiểm soát.
Cơ Việt không thích cảm giác chẳng thể nắm trong lòng bàn tay.
Hắn lật sách trị quốc, sử ký, binh thư, vẫn không tìm được đáp án mình muốn.
Rõ ràng trước đây hắn nghi ngờ điều gì, đọc những quyển sách này sẽ biết ngay cơ mà.
Bây giờ không có hiệu quả.
Cho tới lúc hắn mở ra một quyển tiểu thuyết tình yêu.
Bên trong có một đoạn, văn phong trau chuốt nho nhã, nhìn chung Cơ Việt hiểu được ý tứ kia.
Nếu ngươi là một con sư tử đực, lại tình nguyện thu móng vuốt trước mặt một người, mặc người ta túm bộ lông của ngươi mà làm mưa làm gió, ngươi tức giận đến giơ chân nhưng trước sau vẫn không nhe đám răng nanh sắc nhọn…
Vậy tức là ngươi để ý người ta.
Cơ Việt như được xối nước lên đầu, nghiêm túc nghiềm ngẫm toàn bộ cuốn tiểu thuyết trong Ngự thư phòng một buổi chiều.
Hắn để ý Vệ Liễm.
Hắn thích Vệ Liễm... hoặc là rất thích.
Nhưng phần yêu thích này không nên ảnh hưởng tới lý trí của hắn.
Cơ Việt chưa bao giờ hành động thiếu khôn ngoan, mà bây giờ hắn lại gặp phải khắc tinh, chỉ dăm ba câu đã khiến hắn tức giận đến đầu óc rối loạn.
Hắn lại không nỡ bóp chết người kia.
Chuyện này đối với một vị quân vương từ trước tới nay chẳng có bất kỳ nhược điểm nào mà nói, thật sự nghiêm trọng.
Cơ Việt bắt đầu có ý thức khống chế tình cảm của mình, kiểm soát phần yêu thích Vệ Liễm trong một phạm vi.
Nhưng tình cảm và lý trí vốn là hai thứ mâu thuẫn nhất trên đời, lý trí kêu gào phải khống chế, tình cảm lại như cỏ dại sinh trưởng tràn lan.
Lúc hoàng hôn, Cơ Việt khép cuốn sách lại, cuối cùng ra quyết định.
Hắn muốn Vệ Liễm.
Sách viết, càng không chiếm được sẽ càng khao khát.
Có lẽ bây giờ cô đối với y nhớ mãi không quên bởi vì chưa có được y, vậy khi cô chiếm được, sẽ rất nhanh mất đi hứng thú. Cơ Việt nghĩ vậy.
Bản chất con người luôn như thế, không có được thì sẽ khao khát, có được rồi lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Chỉ cần mất đi hứng thú, lý trí sẽ trở về, tình cảm sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
Ý nghĩ này tương đương với việc chiếm được thân thể người ta rồi sau đó vứt bỏ, thật sự cặn bã khiến nguời giận sôi máu.
Nhưng với một quân vương, là quyết định đúng đắn chính xác nhất.
Ai sẽ trách một quân vương cặn bã đây? Hậu cung ba ngàn mỹ nhân vốn là điều hiển nhiên xưa nay, làm gì có chân tình.
Cơ Việt là một vị quân vương ưu tú.
Luôn luôn như thế.
- -
Dự định đêm nay của Cơ Việt rất đơn giản.
Sủng hạnh Vệ Liễm, sau đó chờ khi hắn bớt hứng thú với Vệ Liễm, hắn sẽ nuôi dưỡng y trong hậu cung, bởi hắn có quyền.
Hắn vẫn sủng y, nhưng chắc chắn sẽ không yêu thích y.
Dùng biện pháp tàn nhẫn vô tình nhất.
Chỉ có điều hắn đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, luyện nói cả một buổi trưa, nhưng khi bước vào Chung Linh cung, vừa nghe thấy Vệ Liễm ho khan, tính toán gì cũng quên hết.
Cho tới lúc dỗ người uống xong thuốc, rốt cục Cơ Việt mới nhớ ra tối nay vì sao hắn tới.
… Không phải thâm cung cô quạnh, muốn cùng cô mây mưa trên đỉnh Vu Sơn ư?
… Cô đồng ý.
- -
Vẻ mặt Vệ Liễm không đổi: "Bệ hạ, thần nói đùa thôi mà."
Cơ Việt trầm giọng: "Cô không đùa."
Vệ Liễm khựng lại, y nhận ra sự nghiêm túc trong mắt Tần vương.
Tần vương muốn y là sự thực.
Ý cười của y nhạt dần: "Bệ hạ vẫn nhớ ước định cùng thần chứ?"
Hai người chỉ diễn kịch mà thôi.
Cơ Việt cười chế giễu: "Cô là Tần vương, ngươi chẳng qua chỉ là một con tin, ngươi cho rằng giữa ta và ngươi có hiệp ước bình đẳng thật sao?"
Mọi việc chẳng phải do hắn quyết định à.
Hắn muốn Vệ Liễm, Vệ Liễm sao có thể cự tuyệt.
"Trước kia cô chơi đùa với ngươi mà thôi." Cơ Việt cụp mắt, lời nói bồi hồi trong cổ họng rất lâu, cuối cùng cũng thốt ra khỏi miệng: "Cô chơi chán rồi."
Không khí lúc nãy còn ấm áp trong nháy mắt đóng băng.
Vệ Liễm nhìn hắn chăm chú.
Đôi mắt yên lặng.
Phảng phất mọi âm mưu không thể che giấu trước đôi mắt trong suốt kia.
Hồi lâu sau, Vệ Liễm bật cười.
Hoàng đế chó muốn phân rõ giới hạn với y.
Vệ Liễm là nhân vật thông minh cỡ nào, chỉ cần một ánh mắt đã thấu hiểu lòng người, sao không đoán được mục đích của Tần vương chứ.
Tần vương sợ sẽ động lòng với y, sợ không thể kiềm chế tình cảm, cho nên muốn tạo khoảng cách với y.
Có lẽ tại một thời khắc nào đó Tần vương không buông bỏ được.
Cho nên hắn muốn y, khiến phần yêu thích này biến mất càng nhanh càng tốt.
Tần vương rốt cuộc vẫn là Tần vương, thông minh, tàn nhẫn, ích kỷ.
Hiểu được đúng lúc cần phải dừng lại.
Y cười rất khẽ, mang theo chút chế giễu.
Đêm qua lúc ngắm pháo hoa, Vệ Liễm thực sự rất vui vẻ.
Gió thổi vào mặt lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại cực kỳ ấm áp.
Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, trái tim y cũng rộng mở.
Nhưng sao y lại quên mất pháo hoa sẽ qua đi và lòng người hay thay đổi.
Huống hồ là tâm tư Tần vương vốn kiên định, nào có dễ động lòng.
Thiếu chút nữa y đã dấn thân vào rồi.
May mà, may mà chân chưa kịp bước.
- -
Cơ Việt nghe thấy tiếng cười chế giễu, hắn tưởng y sẽ từ chối.
Ai ngờ một khắc sau, thanh niên đẩy vạt áo, tầng tầng lớp lớp vải lụa tung bay rơi rớt xuống nền.
Một thân da thịt tuyết trắng, trắng đến chói mắt.
Cơ Việt mở rộng tầm mắt: "Ngươi..."
Vệ Liễm lạnh lùng ngước nhìn: "Lên giường thôi."
Đáy lòng Cơ Việt chấn động.
Hắn chưa từng nghĩ Vệ Liễm sẽ ngoan ngoãn thuận theo như vậy.
Vệ Liễm có thể nhẫn nhịn tới mức độ này ư?
Đột nhiên Cơ Việt hơi bực mình.
Vệ Liễm không thèm để ý gì hết.
Kể cả thân thể của y.
Rốt cục y đã trải qua những gì mới khiến bản thân trở nên như thế, trở thành thứ… cứng rắn, vô cảm, chẳng thể lay chuyển.
Không, Vệ Liễm vẫn có phản ứng.
Trong nháy mắt khi lớp lớp quần áo rơi xuống, Cơ Việt phảng phất nhận ra sự dịu dàng ôn hòa thời gian qua không còn tồn tại trên người thanh niên nữa.
Y khoác lên mình một tầng băng giá dày nặng.
Ánh mắt Cơ Việt lóe lên, nhưng hắn không lùi bước.
Hắn cưỡng ép bản thân bình tĩnh, gật đầu: "Ừ."
- -
Rèm thêu hoa sen, rủ xuống mềm mại uyển chuyển ngát hương.
Thanh niên nằm trên giường nhỏ, mái tóc đen xõa tung, lộ ra hõm cổ trắng như tuyết, tay bám vào gối ngọc.
Y nhíu mày, khẽ cắn bờ môi, dung nhan tinh xảo nhiễm một tầng phấn hồng mỏng manh, yên lặng.
Từ đầu tới cuối không nói một lời.
Khi Cơ Việt đưa ngón tay thon dài, sắp chuẩn bị bắt đầu, y mới khẽ nói.
"Bệ hạ."
Cơ Việt sững người.
Y muốn hắn dừng lại sao? Cơ Việt thầm nghĩ.
... Thực ra, hắn đã có ý định rút lui rồi.
Không thoải mái chút nào.
"... Thần sợ đau." Rất lâu, Vệ Liễm khép hờ mắt, thì thầm một câu như vậy.
Thanh niên hạ thấp hàng mi đen dài, hiện ra dáng vẻ yếu đuối khiến lòng người hoảng hốt.
"Xin bệ hạ thương tiếc."
Ánh mắt phức tạp của Cơ Việt rơi xuống thân thể thanh niên.
Vòng eo ngọc ngà, da thịt trắng tuyết, tóc chảy xuôi như thác nước, đáy mắt gợn sóng lăn tăn, dung nhan tươi đẹp quyến rũ, khoảnh khắc động tình càng hệt như báu vật chốn nhân gian.
Chỉ là đây không phải Vệ Liễm mà hắn biết.
Đâu phải người hắn ngưỡng mộ.
Vệ Liễm phải kiêu ngạo "còn lâu thần mới chịu thua", phải ngông cuồng "thần là một trong số những người tài giỏi thông minh nhất thiên hạ", phải càn rỡ "sao ta lại sợ ngươi".
Chứ y không nói "Xin bệ hạ thương tiếc".
Cơ Việt nhìn sống lưng căng cứng của thanh niên, đó là sự phản kháng không tiếng động của Vệ Liễm.
Toàn thân thanh niên, từ trên xuống dưới đều lộ ra sự phản kháng.
Y không muốn.
- -
Vệ Liễm đợi rất lâu, người phía trên bỗng nhiên lui ra.
Y mở mắt, nghi hoặc: "Bệ hạ?"
"Cô không muốn ép buộc người." Cơ Việt hít sâu một hơi, xuống giường, nhặt quần áo lên, mặc vào.
Hắn đứng cài cổ áo, trầm giọng: "Vệ Liễm, cô chờ tới ngày ngươi cam tâm tình nguyện."
Dừng một chút, hắn bổ sung.
"... Xin lỗi về chuyện tối nay!"
Vệ Liễm kinh ngạc.
Quân vương kiêu ngạo thế mà nói xin lỗi.
Đêm đó, lần thứ hai Cơ Việt chạy trối chết.
Trong vòng một ngày, tựa như vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Vệ Liễm ngồi trên giường, nhìn hướng Cơ Việt rời đi, nhịp tim đập loạn hồi lâu.
Y thu tầm mắt, khẽ lẩm bẩm: "Cơ Việt, hiện giờ..."
Y bỗng che mắt, khẽ bật cười.
"Hình như ta bắt đầu thích ngươi rồi."