Theo những gì Nghiêm gia điều tra, bác sĩ trực tiếp sinh cho bà Nghiêm Du có vấn đề nhưng hiện tại không tìm được bác sĩ và những y tá năm đó. Hôm đó ở bệnh viện cũng có một sản phụ sinh khó, bác sĩ chuẩn đoán rằng có thể mất cả mẹ lẫn con, nhưng kết quả là mẹ con đều bình an. Còn bà Nghiêm Du sức khỏe rất tốt, đứa bé lại càng tốt hơn, nhưng chẳng hiểu tại sao đứa bé sinh ra lại mất. Khi nhận lại Mặc Thiệu Viễn, họ điều tra và biết rằng đứa bé đã mất chính là con ruột của ông bà Hoàng, còn anh chính là đứa con của bà Nghiêm Du tội nghiệp.
Tuy sự thật được lộ diện, anh không phải là con ruột của ông bà Hoàng, nhưng anh vẫn rất có hiếu với ông bà. Anh sắp xếp một căn biệt thự cho ông bà và một người em trai, hàng tháng anh sẽ gửi tiền đến cho ông bà sinh hoạt và lo cho em ăn học. Xem như anh may mắn có hai người ba, hai người mẹ, nhưng đáng tiếc mẹ ruột của anh đã tự vẫn qua đời.
Sau khi nhận lại Mặc gia và Nghiêm gia, hai bên gia tộc sắp xếp cho Mặc Thiệu Viễn đi học nâng cao bên nước ngoài một năm. Sáu năm qua anh đã cố gắng rất nhiều, vượt qua biết bao nhiêu thử thách, âm mưu, anh mới có thể nắm được trong tay quyền lực, nắm trong tay quyền điều hành Mặc Thị như bây giờ.
Ông Mặc có 30℅ cổ phần chia đều cho ba người con, hai người con chung với Lý Tư Khiết là Mặc Đình Kiên và Mặc Tư Khả. Bà nội Mặc dĩ nhiên thương Mặc Thiệu Viễn hơn tất cả, dù điều bà làm là không công bằng nhưng 40℅ cổ phần bà đều chuyển hết cho anh, xem như bù đắp cho anh và bà Nghiêm Du. Nghiêm gia vốn có 10℅ cổ phần, tất nhiên cũng sẽ cho anh, ông bà còn cho anh thêm 10℅ cổ phần tại Nghiêm Thị và một số tài sản vốn là của mẹ anh. Mặc Thiệu Viễn một bước lên mây, có trong tay tất cả mọi thứ, nhưng anh đã mất Châu Lạc Thanh.
Vì không muốn câu chuyện năm xưa bị mọi người bàn tán. Mặc gia công bố nói rằng từ nhỏ anh đã sống bên nước ngoài sau khi bà Nghiêm Du qua đời, không muốn công khai thân phận để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống.
Khi biết mình là một thiếu gia, người đầu tiên anh nghĩ đến đó chính là Châu Lạc Thanh. Nếu như anh nhận lại Mặc gia và Nghiêm gia sớm hơn thì anh cũng không mất cô, mất người anh yêu điên dại. Đến khi nhìn thấy tin tức ly hôn, anh cho người sang Mỹ tìm cô nhưng không tìm thấy, mãi đến mấy tháng trước anh mới tìm được tung tích và lên kế hoạch cho cô về nước.
…
Trên xe, Lý Thục Di khẽ híp mắt quan sát sắc mặt của Mặc Thiệu Viễn. Tuy khuôn mặt anh lạnh lùng một sắc thái, nhưng trong ánh mắt cô thấy có một chút dao động, lưu luyến người con gái khi nãy.
Cô gái đó là ai?Tại sao lại ngang nhiên đứng trước mặt anh gọi là Thiệu Viễn, xưng hô một cách hết sức thân mật như vậy?
– Thiệu Viễn à, em thật không hiểu tại sao mọi người lại đồn rằng chúng ta sắp đính hôn… trong khi người ta có là gì của anh đâu.
Lý Thục Di nhích người lại gần bám lấy cánh tay rắc chắc của Mặc Thiệu Viễn, chèn ép bầu ngực căng tròn của mình vào người của anh, giọng nói nũng nịu có phần trách móc như muốn anh cho mình một danh phận chính thức.
– Thật không biết?
Mặc Thiệu Viên vung cánh tay, nhếch môi cười lạnh nhạt.
– Người ta… người ta không biết thật!
Ánh mắt rùng rợn nhìn Lý Thục Di, nếu không vì Châu Lạc Thanh, anh cũng không đếm xỉa đến.
Chiếc xe lái vào cổng lớn của Mặc gia, vệ sĩ đi lại mở cửa xe cho anh bước xuống. Lý Thục Di định bám vào tay anh, nhưng chưa kịp thì anh đã lạnh lùng bước xuống mặc kệ cô mong đợi.
– Nhị thiếu gia, lão phu nhân đang rất mong cậu.
– Ừ.
Đôi chân thon dài hiên ngang bước vào. Anh vốn chẳng sợ ai, kể cả ông Mặc. Khi được nghe ông bà ngoại Nghiêm kể lại câu chuyện năm xưa, anh vừa đau vừa trách. Nếu như năm đó mẹ anh suy nghĩ tích cực một chút, thì bây giờ mẹ con đã đoàn tụ bên nhau.
– Bà, cháu mới về!
Mặc Thiệu Viễn cúi đầu trước bà nội Mặc, chẳng quan tâm đến ông Mặc, Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả đang ngồi ở đó.
– Bà, cô dượng, cháu mới tới ạ.
Lý Thục Di mỉm cười dịu dàng, lễ phép cúi đầu chào mọi người. Lý Thục Di là cháu của bà Lý Tư Khiết, vậy nên bà mong muốn cô được vào làm dâu của Mặc gia, làm vợ của Mặc Thiệu Viễn.
– Xem kìa, hai đứa nó mặn nồng quá đi mất, Mặc gia sắp có tin vui rồi!
Bà Lý Tư Khiết vui vẻ cười muốn híp cả mắt, nhướng mày ra hiệu với Lý Thục Di. Cô giả vờ mỉm cười ngại ngùng, bẽn lẽn ôm cánh tay của anh như khẳng định lời cô mình nói là sự thật.
– Chị họ, chị thật giỏi nha, chinh phục được trái tim của anh Thiệu Viễn. Xem ra em sắp có cháu chơi đùa rồi.
Hai mẹ con của Mặc Tư Khả cùng nhau phối hợp nhịp nhàng. Mặc Thiệu Viễn nhếch mép nhìn qua Lý Tư Khiết, đôi mắt đen ngòm như đáy vực sâu, giọng nói trầm ấm thốt lên:
– Dì thật biết quan sát, tôi và cô ta có mối quan hệ gì mà dì cho rằng mặn nồng.
Mặc Thiệu Viễn vung mạnh tay làm cho Lý Thục Di sắc mặt tái mét, mất thăng bằng lảo đảo muốn ngã. Mấy năm qua bà Lý Tư Khiết cứ gán ghép anh và cô, tạo điều kiện tiếp xúc thân mật với anh. Quá đáng hơn bà còn thúc giục, kêu bảo ông Mặc cho anh và cô kết hôn.
– Thiệu Viễn, con đang làm gì vậy? Dù gì Thục Di cũng là con gái, con nên giữ thể diện cho Thục Di một chút.
Ông Mặc lên tiếng nói. Đúng như bà Lý Tư Khiết nói, nếu như anh và Thục Di kết hôn đều đó rất tốt và ông cũng mong muốn như vậy. Cả hai không có quan hệ quyết thống, cô lại ngoan hiền lễ phép, Lý gia và Mặc gia kết thông gia thân càng thêm thân.
– Thiệu Viễn trưởng thành rồi, con không cần phải dạy cách đối xử… Thiệu Viễn, cháu đói chưa? Chúng ta vào ăn trưa.
Bà nội Mặc lướt ngang qua ông Mặc đi lại nắm tay Mặc Thiệu Viễn, ánh mắt đầy sự thương yêu, cưng chiều.
– Vâng.
Ánh mắt sắc lạnh, hung hăng của Mặc Thiệu Viễn ban nãy cũng dịu hơn đôi chút, đỡ lấy bà nội Mặc đi vào bên trong phòng bếp.
– Ông xem đi, mẹ chính là đang chiều hư Thiệu Viễn. Nó còn không chào hỏi tôi và ông, khi nãy nó còn dám xấc xược với tôi, rõ ràng là không tôn trọng tôi.
Lý Tư Khiết hung dữ với ông Mặc, nóng lên với thái độ chẳng xem ai ra gì của Mặc Thiệu Viễn. Từ lúc xuất hiện, cướp hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về các con của bà.
– Bà thôi đi.
– Thôi là thôi thế nào? Mấy năm qua nó có xem ông và tôi ra gì không?
Ông Mặc tức giận đứng dậy bỏ đi. Sáu năm nay không ngày nào Mặc gia được yên ổn, hết chuyện này rồi đến chuyện khác…
…—————-…