• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Thiệu Viễn thức giấc do cổ họng khô khốc vì đêm qua uống quá nhiều rượu. Từ trước đến nay, hôm qua là lần đầu tiên anh uống nhiều đến như vậy.

Mi mắt nặng trĩu vẫn chưa hoàn toàn mở ra được, anh đưa tay day day thái dương. Cảm nhận cánh tay của mình có ai đó đang gối đầu, anh vẫn cứ thản nhiên vì cho rằng là Châu Lạc Thanh. Đột nhiên bàn tay anh khựng lại không nhúc nhích, mở choàng mắt ra nhìn xuống người con gái nằm bên cạnh.

Lý Thục Di?1

Ngồi bật dậy, tâm tình của anh hoảng loạn hơn bao giờ hết. Giở chăn nhìn xuống cơ thể mình, anh hoàn toàn không có mặc quần áo và hình như Lý Thục Di cũng vậy.

Nhìn xung quanh căn phòng anh xác định đây là khách sạn, ánh mắt anh dừng lại đống quần áo nằm lung tung dưới nền. Thở ra một hơi đầy nặng nhọc, tâm tình rối loạn, Mặc Thiệu Viễn vò đầu bức tóc, ánh mắt điên đảo chẳng biết làm gì.

Tại sao anh lại có thể cùng với Lý Thục Di chứ?

Anh đã làm chuyện có lỗi với Lạc Thanh rồi!1

Lý Thục Di nhoẻn miệng cười, tinh thần phơi phới vì đạt được mục đích, ngồi dậy ôm lấy anh từ phía sau, lên tiếng nói:

– Thiệu Viễn, đêm qua… anh rất tuyệt vời.1

– Lý Thục Di, cô dám gài bẫy tôi!1

Mặc Thiệu Viễn gỡ tay, đẩy Lý Thục Di ra xa mình, tâm trạng của anh đang rất tệ, tệ hơn là chẳng biết phải đối diện với Lạc Thanh làm sao. Đêm qua anh đã làm gì, nói gì, bây giờ anh hoàn toàn không nhớ cũng không biết.

– Anh nói vậy là ý gì? Đêm qua anh đã ngỏ lời muốn cùng em vào khách sạn. Bây giờ anh muốn chối bỏ trách nhiệm ư?…Anh ác lắm, không yêu em thì làm vậy với em để làm gì… híc?1

Lý Thục Di giở vờ tủi thân khóc lóc, cố ý kéo chăn ra cho Mặc Thiệu Viễn nhìn thấy vết máu trên grap giường, để chứng minh rằng anh đã cướp đi đời con gái của cô.1

Nhìn thấy vết máu, tâm tình của Mặc Thiệu Viễn càng khó chịu hơn. Lạc Thanh thì bỏ đi, đòi chia tay mà anh chẳng biết lý do tại sao, bây giờ anh còn xảy ra quan hệ với Lý Thục Di.1

– Cô muốn bao nhiêu tiền?

– Em không cần tiền, em yêu anh, em chỉ cần anh!1

Lý Thục Di lại một lần nữa ôm anh, lần này Mặc Thiệu Viễn không đẩy cũng không nói gì hay làm gì. Ánh mắt khó xử của anh nhìn đăm đăm một hướng, trong lòng rối bời chẳng biết xử lý vấn đề này như thế nào.1

Tại sao chứ?

Anh đã dốc cạn lòng mình yêu Châu Lạc Thanh, nhưng thứ anh nhận lại là những cơn mưa!1

Nếu cô không bỏ đi, chuyện này cũng không xảy ra!1

– —————

Mặc Thiệu Viễn về Mặc gia đã bắt gặp ngay khuôn mặt đắc thắng, vui vẻ của hai mẹ con Lý Tư Khiết. Anh hoàn toàn biết mọi việc đều do Lý Tư Khiết sắp xếp để gài bẫy anh, nhưng anh không muốn làm lớn chuyện vì đêm qua cũng là lần đầu của Lý Thục Di, dù gì cô cũng là con gái.1

– Ăn sáng chưa Thiệu Viễn, nếu chưa dì bảo đầu bếp làm bữa sáng chưa con?1

Mặc Thiệu Viễn không nói gì, một ánh mắt cũng không ban bố cho Lý Tư Khiết, lạnh lùng bỏ đi lên lầu, ông Mặc nhìn thấy liền gằng giọng lên tiếng:

– Thiệu Viễn, con đứng lại, con thái độ như vậy là ý gì?

– Con mệt!

– Dạo này ba thấy con rất quá đáng, con đừng ỷ bà nội thương con thì con muốn làm gì cũng được.1

Lúc này Mặc Đình Kiên và Sở Kiều Ân từ trên lầu đi xuống, anh vừa mới đi công tác về, tâm trạng khá thoải mái vì khi nãy nghe mẹ mình nói một chuyện hay ho về Thiệu Viễn.

Mặc Thiệu Viễn chán ghét, dứt khoát bỏ đi lên phòng, nếu không vì bà nội Mặc, anh đã dọn ra ngoài sống riêng từ rất lâu.

– Thiệu Viễn… cái thằng này!

Ông Mặc bực mình gọi thêm, nhưng vẫn không thể ngăn được những bước chân ngang tàn của anh.

– Chuyện gì?

Bà nội Mặc được quản gia Trương đỡ ra ngoài, hôm nay sức khỏe của bà không được tốt vì cả đêm qua không ngủ được, cứ suy nghĩ mãi về vấn đề hôn nhân của Thiệu Viễn.

Đồng ý cũng không được mà không chấp nhận cũng không xong!

– Bà, cháu mới đi công tác về!

Mặc Đình Kiên ngồi xuống sofa, Kiều Ân khụy gối xuống rót trà cho mọi người.

– Tại sao cháu về trễ một hôm?

Bà nội Mặc híp mắt nhìn anh.

– À… dạ…công việc xảy ra một chút vấn đề nên cháu ở lại giải quyết, cháu có gọi về báo cho Kiều Ân không lo lắng.1

Mặc Đình Kiên hơi lúng túng, ánh mắt đảo một vòng tìm lý do lấp liếm mọi việc.

– Sao này cháu có đi công tác thì dẫn Kiều Ân theo cùng, ở nhà vợ cháu buồn. Với lại xa chồng, phụ nữ sẽ suy nghĩ linh tinh rồi vợ chồng hục hặc với nhau.

– Dạ vâng.

Đi vào phòng ngủ, việc đầu tiên Mặc Thiệu Viễn làm là đi vào phòng tắm rửa sạch mệt mỏi. Khép hờ đôi mắt đang vương sầu, một dòng nước ấm xối xả xuống người anh, lòng anh bây giờ như có mấy tảng đá đè nặng, nặng nề và khó chịu đến khủng khiếp.

Mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Mặc Thiệu Viễn vừa cầm khăn lau tóc vừa cầm điện thoại gọi cho vệ sĩ của mình.

– Tìm được chưa?

– [ Chưa, thưa thiếu gia ]

– Cậu điều tra xem trước khi cô ấy bỏ đi đã đi đâu và gặp ai.

– [ Vâng ]

Cúp máy, Mặc Thiệu Viễn nằm dài xuống giường, đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Ngày trước ước mình là thiếu gia thì không được, bây giờ có được thì lại không muốn.

Ông trời thật thích trêu đùa anh mà!1

– Lạc Thanh, anh phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK