Ba hôm sau ở Mặc gia tái hiện lại khung cảnh hơn ba mươi mấy năm về trước. Lý gia qua Mặc gia làm mạng, bắt Mặc Thiệu Viễn chịu trách nhiệm với Lý Thục Di.
Cộc cộc
– Nhị thiếu gia, lão phu nhân gọi cậu xuống có việc gấp.
Người làm gõ cửa phòng ngủ của Mặc Thiệu Viễn, ba hôm nay ngày nào anh cũng uống đến say mèn, tâm tình của anh như loạn lạc bởi vì không tìm thấy Châu Lạc Thanh.
– Tôi biết rồi!
Mặc Thiệu Viễn nói bằng giọng mới vừa ngủ dậy. Bên trong phòng, anh ngồi dậy tìm điện thoại, việc đầu tiên anh làm là gọi cho Vương Vũ, hỏi đã tìm gặp Lạc Thanh hay chưa.
– Thế nào rồi?
– [ Đã tìm được Châu tiểu thư, hiện tại cô ấy đang ở khách sạn Y, ngoại ô thành phố ]
Nghe được đã tìm gặp, tâm trạng của Mặc Thiệu Viễn thoải mái lên hẳn, nhưng khi nghĩ đến vấn đề của Lý Thục Di, anh liền trùng xuống.
– Được rồi!
– [ Thiếu gia, ông bà Lý và Lý Thục Di đang ở dưới sảnh. Ngài nên chuẩn bị trước, xem ra tình hình không ổn lắm.]
Mặc Thiệu Viễn thở dài cúp máy, quăng điện sang một bên, đôi mắt anh bộn bề nhiều suy nghĩ nhìn ra ngoài ban công. Hôm nay trời đẹp trong xanh, nhưng tại sao trong lòng anh như bão tố thế này.
Xuống giường đi vào phòng tắm, hơn 30 phút sau Mặc Thiệu Viễn mới đi xuống. Một thân vest đen chỉnh tề, thân hình cao ráo, tóc chải ngược ra sau, khuôn mặt điển trai ngời ngời làm cho Lý Thục Di xao xuyến thực sự.
Nhìn đắm đuối đến quên cả việc giả vờ khóc!
Lý Tư Khiết khều nhẹ vào người của Lý Thục Di cho cô tỉnh táo lại, xem kìa, sao có thể mê trai lộ liễu như vậy chứ. Chuyện này thành công thì sau này tha hồ mà nhìn, tha hồ tận hưởng, hưởng thụ.
– Bà gọi cháu xuống có việc gì?
Bà nội Mặc thở dài nhìn anh. Trong thâm tâm bà không muốn Lý Thục Di là cháu dâu một chút nào, nhưng mà… Thiệu Viễn đã ăn nằm với con gái nhà người ta, nếu không giải quyết ổn thỏa, mặt mũi của Mặc gia còn biết giấu đi đâu.
– Thiệu Viễn, ba hôm trước cháu có… cháu có ngủ với Thục Di hay không?
Mặc Thiệu Viễn liếc mắt nhìn qua ông bà Lý, Lý Tư Khiết và Lý Thục Di, trong lòng nặng nề bây giờ càng nặng hơn. Chối bỏ trách nhiệm ư? Như vậy xứng đáng làm đàn ông hay không? Nhưng quả thật đến bây giờ anh cũng không biết mình có làm gì Thục Di hay không?
– Cháu không biết!
– Thiệu Viễn, em làm anh buồn cười thật đó. Đàn ông có làm có chịu, chứ đừng ép người ta lên giường rồi trở mặt nói không biết, em không biết thì ai biết đây?Con gái nhà người ta chứ không phải trò đùa của em.
Mặc Đình Kiên nhếch mép, chậm rãi nói. Khuôn mặt kinh thường, ánh mắt cười cợt Thiệu Viễn lộ rõ.
– Vậy phải xem lại là ai bảo bạn gái tôi rời đi, là ai đưa tôi đến khách sạn, hử?
Mặc Thiệu Viễn cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người của Lý Tư Khiết. Bà cười, đôi mắt cũng hiện lên ý cười, không chút sợ hãi.
– Đừng nhìn dì như thế chứ, các con làm gì dì làm sao biết được.
– Thiệu Viễn, thật ra Thục Di không nói gì cả, thâm tâm nó không cần con chịu trách nhiệm. Nhưng mấy hôm nay con bé cứ buồn, cứ trốn trong phòng nên cậu mới hỏi, lúc đầu con bé cũng không nói, cậu phải gặng hỏi lắm mới nói, nhưng cứ muốn bảo vệ cho con, không muốn làm con vì chuyện đó mà phiền lòng, khó xử. Đam Mỹ Hay
Ông Lý lên tiếng, đuôi mắt nhếch lên nhìn Lý Tư Khiết.
Càng nhìn, càng nghe thì Mặc Thiệu Viễn càng cảm thấy buồn cười. Gia đình này không có gì ngoài' GIẢ TẠO', mấy năm qua đu theo, dựa hơi Mặc Thị vậy mà cứ không biết điều.
– Thiệu Viễn, con muốn nói gì không?
Ông Mặc lên tiếng hỏi, bây giờ ông cảm thấy thật nhục nhã vì đứa con này.
– Được… Đêm đó tôi say, ý thức không rõ ràng, tôi không biết mình có làm gì Lý tiểu thư đây không…Vậy nên, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, nếu tôi có làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Câu nói này của Mặc Thiệu Viễn làm cho Lý Thục Di sững sốt, hốt hoảng nhìn qua Lý Tư Khiết. Quả thật, Thiệu Viễn không thể đùa, đêm đó cô đã chịu đau dùng mảnh vỡ ly rượu khứa vào tay mình để làm bằng chứng cô vẫn còn là con gái và đêm đó cả hai có quan hệ. Ấy vậy mà đến giờ Thiệu Viễn vẫn không tin, muốn kiểm tra. Không được, nếu kiểm tra chắn chắn sẽ lộ ra sự thật đêm đó anh say mèn, ngủ ngon lành một giấc tới sáng.
– Ba mẹ, chúng ta về thôi. Con không cần anh ấy chịu trách nhiệm, đêm đó là con tự nguyện… híc…
Lý Thục Di đứng lên trước nhiều cặp mắt đang nhìn vào cô. Cô đang cho ông Mặc và bà nội Mặc thấy rằng cô đáng thương, có lòng tự trọng.
Mặc Thiệu Viễn hơi cau mày quan sát, sau đó bình thản ngồi xuống đối mặt với Mặc Đình Kiên, nhếch mép nói.
– Tôi là đàn ông, có làm có chịu. Tôi chỉ muốn biết chính xác rằng bản thân mình có hèn hạ cưỡng đoạt con gái nhà người ta hay không.
Mặc Đình Kiên nổi đóa lên, ngồi thẳng dậy, híp mắt căm ghét nhìn Thiệu Viễn. Rõ ràng là đang nói móc anh, vì khi trước anh đã cưỡng đoạt Sở Kiều Ân trước khi lấy cô về làm vợ.
– Ta thấy Thiệu Viễn nói như vậy cũng phải.
Bà nội Mặc nói.
Lý Thục Di nhìn Lý Tư Khiết nhăn mặt, lắc đầu. Cả người run run sợ hãi, nếu mọi chuyện lộ ra chắc chắc Mặc Thiệu Viễn sẽ không tha cho Lý gia. Người đứng đầu Mặc Thị bây giờ là anh, Mặc Đình Kiên vốn không có quyền lên tiếng phản đối và ý kiến, chỉ cúi đầu chấp nhận làm theo những quyết định của anh.
– Mẹ, làm vậy thì quá thiệt thòi cho Thục Di và Lý gia. Con không chấp nhận!
– Thiệt thòi gì chứ?
– Thục Di là con gái, hôm đó cả hai làm gì chẳng lẽ Thiệu Viễn không biết. Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra, kiểm tra cái gì chứ? Kiểm tra hay là để người khác cười vào mặt Thục Di và Lý gia.
Nói về việc đổi trắng thay đen thì không ai làm lại Lý Tư Khiết. Vậy nên suốt những năm qua bà nội Mặc không thích, trong lòng bà chỉ có một người con dâu là Nghiêm Du, mẹ của Mặc Thiệu Viễn.
– Chúng ta về thôi, người Mặc gia vốn là như vậy.
Ông bà Lý nắm tay của Lý Thục Di đứng dậy.
– Khoan đã anh chị, chuyện này chúng ta từ từ bàn với nhau.
Ông Mặc đứng dậy ngăn ông bà Lý lại. Ánh mắt có lửa nhìn về phía Mặc Thiệu Viễn như muốn thiêu chết anh.
Mặc Thiệu Viễn đăm chiêu tính toán gì đó, rồi khẽ nhếch môi cười nhạt, ung dung cầm lấy bình trà rót vào tách như chẳng để tâm chuyện về hay ở của ông bà Lý, lạnh nhạt nói.
– Như Mặc Đình Kiên đã nói. Đàn ông có làm có chịu, các người muốn gì, tiền hay là tấm thân tôi?
– Cậu nghĩ Lý gia tôi cần tiền của cậu? Mặc Thiệu Viễn, cậu đừng hóng hách cho mình là hoàng đế, chúng tôi sẽ kiện cậu?
– Ồ, vậy kiện đi, nhưng phải vào bệnh viện kiểm tra trước đã, nếu không, không có chứng cứ bắt tôi ngồi tù. Một đoạn video tôi và cô ta vào khách sạn cũng không nói lên được điều gì, lỡ đâu tôi say quá nên ngủ thì sao? Ông Lý là đàn ông nên chắc hiểu rõ, say vừa thì vui, say quá thì…dỡ lắm!
Mặc Thiệu Viễn tính tình ngang tàn nên chắc chắn không chịu thua. Ngay từ đầu anh không biết chính xác, nên anh đã bảo đi bệnh viện kiểm tra, nhưng xem ra Lý gia không chịu hợp tác.
Có tật giật mình ư?
Anh không phải là ông Mặc, muốn dắt mũi anh ư?
Xem ra Lý gia nên về luyện thêm!
– —————