Tiếng thắng xe đột ngột, Châu Lạc Thanh òa khóc sướt mướt như mưa, gục đầu vào vô lăng nấc lên từng cơn. Đây chẳng biết là lần thứ mấy cô dừng xe trên đường vì không thể tiếp tục lái.
– Hức…
Cô thật sự rất yêu Thiệu Viễn, hình bóng anh trong suốt hơn 7 năm qua luôn tồn tại trong tim cô, chẳng xê dịch đi đâu cả. Ngày trước bỏ đi cô cũng không đau như lúc này, khi cô và anh đã chắc chắn rằng không có gì có thể chia cắt, cũng không còn rào cản gì cả, vấn đề gia đình anh, anh hứa sẽ giải ổn thỏa không để cô chịu tổn thương. Nhưng giải quyết của anh là bắt Lý Thục Di phá thai hay sao? Nó là một sinh mạng và còn là ruột thịt của anh. Anh nói yêu cô, mấy năm qua vẫn luôn yêu cô vậy mà cùng với Lý Thục Di làm chuyện đó, bây giờ vứt bỏ có phải quá tàn nhẫn hay không?
Két!
Đột ngột lúc này có hai chiếc xe dừng lại trước xe của Lạc Thanh. Tiếng thắng xe quá lớn gây được sự chú ý của cô, cô ngước lên nhìn. Dù trời đã ngã một màu tối đen, nhưng dưới ánh đèn xe, cô thấy rõ có khoảng 7-8 người đàn ông mặc áo đen bước ra, đang đi lại gần cô với dáng vẻ rất hung tợn đáng sợ.
Tay chân của Châu Lạc Thanh bắt đầu bủn rủn, run rẩy. Lau sạch nước mắt trên mặt, trong đầu suy nghĩ cách trốn thoát.
Rõ ràng họ muốn ám sát cô!
*pằng pằng pằng
Tiếng nổ súng đến chói tai, nhưng chỉ là bắn lên không trung hâm dọa đám người hung tợn kia. Hai chiếc xe lái một vòng điêu luyện, dừng lại, mở cửa bước xuống chắn ngay phía trước xe của Châu Lạc Thanh.
Châu Lạc Thanh sửng sốt, hai mắt mở to nhìn phía trước, bàn tay nắm chặt vô lăng, sau đó hoảng sợ thụp xuống trốn núp. Bốn chiếc xe này đang định làm gì? Hay là bọn chúng đang giải quyết nhau, xui thay lại ngay chỗ cô đỗ xe?
Bên ngoài, hai tên cầm đầu nói với nhau:
– Là Lý Tư Khiết bảo các người?
– Tại sao tôi phải trả lời, tránh ra nếu không muốn chết.
Thật ra hai chiếc xe đầu tiên là người của Lý Tư Khiết thuê để ám sát Châu Lạc Thanh ngừa hậu quả, tránh như tình trạng như bà Nghiêm Du. Lạc Thanh bỏ đi cũng rất có thể quay lại và Mặc Thiệu Viễn tìm gặp, chỉ có xuống gặp viêm vương thì mọi chuyện mới kết thúc.
– Ha… các người thật sự quá ngốc… nếu không muốn chết thì mau cút, còn không thì…
Mười người đàn ông cao to lực lưỡng giơ súng lên nhắm vào đám người của Lý Tư Khiết thuê. Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt sợ hãi lưỡng lự thấy rõ, tay chân cuống quýt không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
– Sao? Tôi cho các người một con đường sống nhưng có vẻ không cần thì phải.
– Cần… tôi cần… chúng tôi cần. Tôi đi liền!
Đám người của Lý Tư Khiết nhanh tay lẹ chân lên xe rời đi. Không có súng, ở lại chỉ có con đường chết!
Trong lòng của Châu Lạc Thanh dâng lên sự tò mò, quên luôn cả việc đang thất tình, ngước lên quan sát xem như thế nào, sau đó lại tiếp tục thụp xuống… vẫn còn! huhu… sao cô lại xui xẻo thế này!
Khóc mà cũng không yên!
Một người đàn ông dáng người to lớn đi lại gõ vào cửa kính xe cô, trái tim cô giật thót lên, tay chân run rẩy hạ cửa kính xuống không dám làm trái.
– Không làm tiểu thư sợ chứ?
– K.. không…!
– Phía trước có một khách sạn khá lớn, tiểu thư nên lại đó nghỉ ngơi một đêm, bây giờ trời tối rất nguy hiểm…Châu tiểu thư, những điều mình nghe, mình thấy chưa chắc là sự thật, tôi xin phép đi trước!
Đầu óc của Châu Lạc Thanh quay vòng, ánh mắt nhìn theo đăm chiêu suy nghĩ. Cô vốn không hiểu những lời của người này nói… ơ khoan… Châu tiểu thư…tại sao lại biết cô chứ?
– Khoan đã, các người là ai?
Châu Lạc Thanh tháo dây thắt an toàn, mở cửa xe bước xuống.
– Chúng tôi không làm hại cô, chúng tôi đang bảo vệ cô. Để an toàn, chúng tôi sẽ đưa cô đến khách sạn.
– Nhưng ai bảo các người bảo vệ tôi, là Thiệu Viễn?
Người đàn ông quay mặt lại đối diện với Lạc Thanh, cong môi cười.
– Nếu là người của Mặc tổng thì chúng tôi đã đem cô về cho ngài ấy. Đi thôi, chúng tôi còn có việc gấp cần giải quyết.
– —————
Người của Mặc Tư Khả không đưa Mặc Thiệu Viễn về Mặc gia như lời đã nói mà đưa anh đến khách sạn gần đó. Với mục đích cho anh và Lý Thục Di gạo nấu thành cơm, như vậy dù anh không đồng ý cũng không được.
Mặc Thiệu Viễn say như chết rồi, được người của Tư Khả kè hai bên đưa lên phòng. Đặt anh nằm xuống giường, anh khẽ ưm dài một tiếng, sau đó ngủ sâu chẳng biết trời trăng mây gió gì cả.
Tư Khả và Thục Di đi đằng sau, miệng nhếch lên cười, gương mặt hân hoan vui vẻ đắc ý vì mọi chuyện diễn ra tốt và suôn sẻ hơn cả mong đợi.
– Em về báo tin tốt cho mẹ… haha… đêm nay cố gắng có một tiểu bảo bảo, như vậy chẳng sợ gì cả.
Lý Thục Di mỉm cười, liếc mắt nhìn qua Mặc Thiệu Viễn đang nằm trên giường.
– Chuyện còn lại để chị.
– Được, em về!
Mặc Tư Khả và người của mình rời đi, Lý Thục Di đóng cửa phòng lại, sẵn tiện khóa cửa cho an toàn.
Đi lại bàn rót một ly nước, cô lấy trong túi xách một viên thuốc hòa vào nước. Trên môi nhếch lên nụ cười nhìn vào nó, lắc lư trên tay đem lại cho Thiệu Viễn.
– Viễn à, anh uống chút nước nào.
Lý Thục Di lay lay người anh, nhưng đã cố gắng lắm mà anh vẫn nằm cứng ngắt một chỗ, trên mặt không có một biểu hiện nào cho là sẽ tỉnh lại.
– Viễn…
– Thiệu Viễn.
* Cộc cộc
Lý Thục Di bực tức đặt mạnh ly nước xuống bàn, cau mày nhìn ra cánh cửa không biết là ai, chẳng lẽ là người của anh? Đi lại nhìn qua ô nhỏ, cô nhìn thấy một nhân viên của khách sạn.
– Tôi không cần phục vụ.
– Là Mặc tiểu thư bảo tôi đem rượu lên cho cô.
Nghe là Mặc Tư Khả, Lý Thục Di mới mở cửa. Một nam nhân viên đi vào, liếc mắt nhìn qua Mặc Thiệu Viễn quần áo chỉnh tề nằm trên giường, nhưng rồi cũng làm đúng nhiệm vụ, sau đó cúi đầu bước ra khỏi phòng.
Lý Thục Di khóa cửa, bực mình đi lại sofa ngồi xuống, nhướng người cầm lấy chai rượu mở nấp ra, rót vào ly, vừa nhâm nhi ly rượu vừa đắm đuối nhìn Mặc Thiệu Viễn.
– Ngủ như vậy thì làm ăn được gì!
Vài phút sau đó, trong mắt của Lý Thục Di lóe lên một cách khá ổn, có thể lấp liếm sự thật.
Đập ly rượu trên tay xuống nền cho chúng bể ra, cầm lấy mảnh vỡ đi lại giường, nhắm mắt khứa vào tay mình. Từng giọt máu rơi xuống grap giường, cô cắn răng cam chịu cơn đau, tất cả vì tương lai ngày mai.
– —————