• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài ý muốn là gì?

Ngoài ý muốn là trong tình huống bạn không hề phòng bị, đột ngột xảy ra chuyện.

Như hiện tại, Diệp Quân Lãng sẽ không bao giờ nghĩ đến phòng bên trái có người, còn nghe thấy tiếng lầm bầm của hắn, CMN ông trời chết tiệt đang cố ý đùa giỡn hắn hả?

Tiếng quát mắng tức giận vang lên, một mùi thơm xộc đến, cách hàng rào, Diệp Quân Lãng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp cao gầy.

Diệp Quân Lãng nhìn kỹ hơn…

Bộp!

Điếu thuốc trong miệng hắn rơi xuống đất, còn bản thân thì trợn mắt há mồm.

Một phần là vì tình huống ngoài ý muốn này, phần khác là vì -- chết tiệt, người phụ nữ này quá xinh đẹp.

Người phụ nữ đứng trước mặt hắn mặc bộ đồ công sở màu đen, dáng người cao gầy quyến rũ, lả lướt thướt tha, mặt ngọc lạnh lùng, cặp mắt như hội tụ vô vàn ánh sao trời kia đang tức giận nhìn về phía Diệp Quân Lãng.

Diệp Quân Lãng từng gặp vô số người đẹp, đủ mọi quốc gia, nhưng dù với kinh nghiệm như vậy, người phụ nữ đang tuổi thanh xuân này vẫn mang đến cho hắn một cảm giác chấn động.

Răng sáng như ngà, mày cong mắt sáng. Khuôn mặt như hoa sen nở, làn da trắng mịn như nhung.

Vẻ đẹp của cô ấy vừa đủ, thêm một chút sẽ quá tục, bớt một chút sẽ quá xấu; bôi son sẽ quá đỏ, trang điểm sẽ quá trắng.

Yêu nghiệt!

Nếu ở cổ đại, người phụ nữ như vậy sẽ trở thành hồng nhan họa thủy hại nước hại dân!

Khuôn mặt ngọc như hoa sen nở rộ trên đỉnh núi tuyết, trong sáng thánh thiện. Gương mặt kia được điểm thêm đôi mắt, giống như hội tụ vô số ánh sao trời, chớp mắt làm lòng người say đắm. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng nước như cánh hồng nở rộ, tản ra lời mời gọi người nhấm nháp.

Bộ đồ công sở màu đen không che lấp được đường cong mềm mại gợi cảm của cô ấy, thậm chí lúc cô tức giận, gò đào quá mức no đủ của cô lên xuống rung động như đang cổ vũ chủ nhân, thực sự là hung khí chí mạng, quá mạnh, cũng quá khí phách!

“Ừng ực…”

Diệp Quân Lãng vô thức nuốt nước bọt, chẳng qua phát ra âm thanh bất lịch sự như vậy vào lúc này rất dễ làm người hiểu lầm.

Quả nhiên người đẹp trước mặt càng thêm tức giận, một tay chống eo, một tay chỉ vào Diệp Quân Lãng, nói: “Tên dê xồm này chui ra từ đâu vậy? Sao lại ở đây? Nói đúng sự thật cho tôi!”

Thẩm Trầm Ngư thật sự rất tức giận.

Cô là phó hiệu trưởng đại học Giang Hải, hai ngày nay là ngày tân sinh đến nhập học, cô bận sứt đầu mẻ trán. Sau khi ăn xong cơm trưa, cô chỉ kịp về nhà nghỉ ngơi một lát sau đó lại trở lại văn phòng.

Nhưng trong quá trình nghỉ ngơi, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa làm cô rất tò mò.

Bởi vì cô vẫn luôn sống một mình ở đây, rất ít có người đến nơi này.

Bị làm phiền, cô cũng không nghỉ ngơi nữa, lập tức đứng dậy lại ngoài ý muốn nghe thấy có người đang nói chuyện, cô đi đến thì nghe thấy lời bình luận chết tiệt kia của Diệp Quân Lãng.

D?

Chất lượng?

Phóng khoáng?

Hợp khẩu vị?

Cái gì vậy? Quá khó nghe, quá thô tục quá vô sỉ!

Với tính cách nóng giận nên cô không thể nhịn được nữa, lập tức đẩy cửa ra chỉ tay vào mặt Diệp Quân Lãng mắng to.

Dù sao Diệp Quân Lãng cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, hắn lấy lại tinh thần, vội vàng vứt bỏ bộ dáng không đàng hoàng, nghiêm mặt nói: “Người đẹp này… À, cô giáo này, cô hiểu lầm rồi, không phải như những gì cô nghĩ…”

Diệp Quân Lãng nghĩ thầm người đẹp này ở đây, vậy không có khả năng là bảo vệ giống như mình, có lẽ là giảng viên của đại học Giang Hải.

“Hiểu lầm? Vậy anh nói xem tôi hiểu lầm anh như thế nào? Còn có sao anh lại xuất hiện ở đây? Đây là nơi ở tư nhân, rốt cuộc anh là ai?”

Thẩm Trầm Ngư liên tiếp chất vấn, giọng điệu càng ngày càng lạnh.

“Cô giáo này, tôi là bảo vệ của đại học Giang Hải. Còn tại sao tôi xuất hiện ở đây, bởi vì sau này tôi sẽ ở chỗ này.” Diệp Quân Lãng nói: “Đây là nơi ở do trường học sắp xếp cho tôi, không thể không nói, phúc lợi của đại học Giang Hải rất tốt, rất có tình người, chăm sóc rất chu đáo… Đúng rồi, cô ở cách vách? Vậy sau này chúng ta chính là hàng xóm, phải ở chung hòa thuận, sáng tạo mối quan hệ hàng xóm hài hòa.”

Bảo vệ?

Phòng ở do trường học sắp xếp?

Bịa ra lời này để đi lừa trẻ con ba tuổi, sợ rằng bọn nhỏ cũng không tin.

Thẩm Trầm Ngư là phó hiệu trưởng trường, cô biết rất rõ nơi này chỉ có cấp giáo sư mới được vào ở, còn phải có kinh nghiệm lâu năm, có được danh tiếng trong giới giáo dục.

Người đàn ông này tự xưng mình là bảo vệ của đại học Giang Hải, còn nói nơi này do trường học sắp xếp, ai tin?

Hơn nữa, có lẽ cô không quen biết bảo vệ đại học Giang Hải, nhưng chắc chắn bảo vệ đại học Giang Hải sẽ quen biết cô, sẽ gọi cô là hiệu trưởng Thẩm chứ không phải cô giáo.

Nghĩ đến đây, Thẩm Trầm Ngư cảnh giác -- phòng bên cạnh khóa, tên này vào bằng cách nào?

Đây là một tên ăn trộm?

Chỉ có ăn trộm mới có tay nghề cạy khóa cửa thành thạo như vậy, mới có thể lẻn vào một cách thần không biết quỷ không hay.

Thẩm Trầm Ngư càng thêm khẳng định suy nghĩ này của mình, cô đoán tên này lẻn vào phòng chuẩn bị trộm đồ, không may gặp phải chính mình nên mới bịa ra lời nói dối này.

“Được lắm tên ăn trộm, ban ngày ban mặt lại dám đi ăn trộm, anh, anh…”

Thẩm Trầm Ngư tức giận nói, nói xong cô mới nhận ra mình để điện thoại trong phòng.

Cô lập tức quay về phòng, ý định rất rõ ràng, gọi điện báo cáo lên phòng an ninh, bảo họ đến đưa người này đến Cục Cảnh sát.

“.…..”

Diệp Quân Lãng đơ người.

Chuyện gì vậy? Sao hắn lại biến thành kẻ trộm vô sỉ rồi?

Không phải đại học là nơi biết lý lẽ sao?

Không phải giảng viên ở đại học rất biết nói đạo lý hay sao?

Quả nhiên Thánh Hiền nói không sai, người đẹp sẽ không bao giờ nói đạo lý.

Nhưng không nói đạo lý thì thôi đi, dựa vào đâu mà cô dám nói hắn là kẻ trộm?

Ông đây đẹp trai ngời ngời, phong độ nhẹ nhàng, tính cách thoải mái, không cấm… Khụ khụ, không gần phụ nữ, sao lại thành ăn trộm rồi?

Diệp Quân Lãng rất tức giận, khi hắn lấy lại phản ứng, sắc mặt thay đổi, nghĩ thầm không xong rồi!

Nếu phát hiện ăn trộm thì xử lý kiểu gì?

Khẳng định là báo cảnh sát.

Diệp Quân Lãng cảm thấy người đẹp kia chạy vào nhà, chắc chắn đi tìm điện thoại báo cảnh sát, nếu cảnh sát thật sự đến đây, hắn sẽ rất mất mặt.

“Này, người đẹp, cô đừng có xúc động, tôi thật sự không lừa cô…”

Trong tình thế cấp bách, Diệp Quân Lãng không quan tâm gì cả, xoay người nhảy sang sân đối diện, vọt vào trong nhà của Thẩm Trầm Ngư.

Quả nhiên vừa vào phòng, Diệp Quân Lãng thấy Thẩm Trầm Ngư đang cầm điện thoại.

“Này, bé, cô thả điện thoại xuống cho tôi!”

Trong tình thế nguy cấp, Diệp Quân Lãng quen miệng tuôn ra từ hay dùng - bé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK