Các phần tử bất hợp pháp bên ngoài chiếm giữ thế lực vùng này, khẳng định sau lưng bọn họ có một thế lực lớn hơn chống đỡ.
Đám người Ngô Văn Minh chỉ là bảo vệ bình thường, lấy gì đấu tranh với mấy thế lực đó?
Nhưng thế lực đó duỗi bàn tay ác độc của mình về phía các sinh viên trong trường, Diệp Quân Lãng thật sự không thể chịu đựng được việc này.
“Mấy người biết thế lực kia tên là gì không?”
Diệp Quân Lãng hỏi.
Đám người Trương Dũng lắc đầu: “Chúng tôi không biết, chỉ biết bọn họ đã chiếm giữ vùng này được mấy năm.”
Diệp Quân Lãng gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía Hứa Nhạc, nói: “Hứa Nhạc, cậu về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Sau này gặp phải chuyện này có thể đến tìm tôi.”
Hứa Nhạc gật đầu, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Cậu ta cảm ơn Diệp Quân Lãng và các bảo vệ một lần nữa rồi mới rời đi.
Nếu Diệp Quân Lãng không đến đại học Giang Hải làm bảo vệ, hắn cũng không biết bên ngoài lại có chuyện phần tử bất hợp pháp tống tiền sinh viên.
Bây giờ hắn đã là bảo vệ của đại học Giang Hải, nếu đã biết chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi xem.
Giống như những gì hắn từng nói, hắn rất bênh vực người của mình.
Lúc trước ở tổ chức Long Ảnh, ai dám động đến anh em tổ chức Long Ảnh, hắn sẽ đứng ra đòi lại công bằng, không ai có thể sỉ nhục và động chạm đến các chiến sĩ của hắn.
Cách tốt nhất là bắt hết tất cả các phần tử bất hợp pháp bên ngoài trường học lại.
Chuyện này không vội, Diệp Quân Lãng cần thêm thời gian để thăm dò chi tiết thế lực này.
Đang suy nghĩ, đột nhiên cổng trường trở nên ầm ĩ, đám người Ngô Văn Minh vội vàng đứng lên nói: “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Đi ra nhìn xem.”
Đám người Ngô Văn Minh đi ra ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã dừng ở cổng trường, bốn sinh viên đi xuống, bê một chiếc thảm đỏ, chuẩn bị trải từ cổng trường vào trong trường.
Thấy vậy, các bảo vệ ở cổng trường rất khó hiểu, có bảo vệ đi lên hỏi thăm tình hình, một nam sinh trong đó lạnh lùng nói: “Đừng xen vào việc của người khác. Mở thanh chắn xuống. Chúng tôi còn phải trải thảm đỏ.”
“Bạn học, bên trường sắp xếp trải thảm đỏ hay sao? Hay vì chuyện gì khác? Mấy cậu phải nói rõ ràng chuyện này mới được.” Một bảo vệ tiếp tục hỏi.
“Mấy con chó canh cửa này muốn chết hả? Việc của Trần thiếu đến lượt mấy người quản? Còn xen vào chuyện của người khác, có tin ngày mai tôi cho các người cút khỏi đại học Giang Hải không?” Một nam sinh cao lớn to khỏe lạnh lùng nói: “Nhanh hạ thanh chắn xuống, nếu làm hỏng chuyện tốt của Trần thiếu, mấy người tự gánh hậu quả.”
Đúng lúc này đám người Ngô Văn Minh đi ra, nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng của nam sinh này, sau đó nghe thấy mấy chữ “Trần thiếu”, tất cả đều biến sắc.
Thảm đỏ đã trải đến cổng trường, bởi vì đây là ngày nhập học nên có rất nhiều tân sinh viên và phụ huynh ra ra vào vào.
Lúc này--
“Mấy người mù hả? Cút sang một bên! Mấy người có thể dẫm lên thảm đỏ này sao? Nhanh cút đi!”
“Đang nói mày đó! Nhìn gì mà nhìn? Sau này còn muốn yên ổn trong trường hay không?”