• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng sau.

Thành phố Giang Hải, Đại học Giang Hải.

Đại học Giang Hải là trường đại học trọng điểm nổi tiếng toàn quốc, dù là trình độ chuyên môn, đội ngũ giảng viên hay thành tích nghiên cứu phát minh cũng đủ để xếp hạng trong số 10 trường đại học hàng đầu cả nước.

Ngoài ra, điều mà Đại học Giang Hải khiến sinh viên của các trường đại học khác trên cả nước phải ghen tị chính là, trường đại học này cũng có rất nhiều người đẹp, hàng năm trong các cuộc tuyển chọn người đẹp của các trường đại học trên cả nước, những người đẹp của trường Đại học Giang Hải đều thường xuyên đoạt giải nhất, trở thành một ngọn núi cao mà những người đẹp của các trường đại học khác không thể vượt qua.

Chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến Diệp Quân Lãng cảm thấy rất phấn khích.

Bởi vì hiện tại anh là nhân viên bảo vệ của trường đại học Giang Hải.

Hai ngày này tình cờ là thời điểm tân sinh viên đến báo danh, cũng chính là ngày đầu tiên Diệp Quân Lãng đến trường đại học Giang Hải, đi dạo trong khuôn viên xanh mát này, nhìn các thiếu niên thiếu nữ đang đi trước mặt, Diệp Quân Lãng có cảm giác như mình đã trẻ hơn vài tuổi.

"Anh Diệp, xin mời đi lối này."

Bên cạnh Diệp Quân Lãng có một người đàn ông trẻ tuổi, giọng điệu của cậu ta có vẻ rất khách khí, đang chỉ đường cho Diệp Quân Lãng.

Diệp Quân Lãng chỉ biết cậu ta gọi là Tiểu Vương, thuộc bộ phận quản lý nhân sự của Đại học Giang Hải, anh vừa đến Đại học Giang Hải, Tiểu Vương đã tới tiếp đón anh.

Tại sao Diệp Quân Lãng lại xuất hiện tại Đại học Giang Hải, việc này có liên quan đến chiến dịch ở rừng nhiệt đới Amazon một tháng trước.

Sau chiến dịch lần đó, khi trở về bộ chỉ huy quân sự, Diệp Quân Lãng trực tiếp nộp báo cáo xin xuất ngũ, hành động này đã khiến toàn bộ bộ chỉ huy quân sự phải náo động.

Phải biết rằng, Diệp Quân Lãng là một quân át chủ bài trong lực lượng đặc biệt của nước Hoa, chỉ cần anh có mặt, lực lượng đặc biệt của nước Hoa sẽ có đủ sức mạnh và tự tin để hành động bên ngoài.

Một quân át chủ bài như vậy lại yêu cầu xuất ngũ sớm, điều này sao có thể không làm cho các quan chức quân sự cấp cao phải khiếp sợ?

Sự việc này thậm chí còn khiến cho một vị tướng già rất được kính trọng trong quân đội như tướng Tần chú ý đến.

Tần tướng quân đã tự mình thành lập tổ chức Long Ảnh, và cũng đã nhiều lần bồi dưỡng Diệp Quân Lãng, nên ông ấy biết rất rõ về Diệp Quân Lãng, và biết rằng lý do Diệp Quân Lãng xin xuất ngũ là do phía bộ quân sự đã cung cấp thông tin tình báo sai lầm, dẫn đến việc bốn chiến sĩ đã hy sinh trong chiến dịch Amazon.

Sự việc này đã trở thành nguyên nhân khiến Diệp Quân Lãng yêu cầu xuất ngũ.

Tuy nhiên, cho dù Tần tướng quân có ra mặt trấn an, thì Diệp Quân Lãng cũng không thay đổi ý định ban đầu mà kiên quyết giữ vững quyết định của mình.

Tần tướng quân cũng không còn cách nào khác, ông ấy coi hành động này của Diệp Quân Lãng chỉ là nhất thời xúc động, cuối cùng Tần tướng quân chỉ chấp thuận cho Diệp Quân Lãng trở về thành phố nghỉ phép vô thời hạn, còn đơn xin xuất ngũ của anh thì bị giữ lại.

Nếu anh muốn trở lại thành phố, có rất nhiều thành phố để lựa chọn, Diệp Quân Lãng cũng không chọn đi đến những thành phố phát triển loại 1, mà chọn thành phố Giang Hải.

Bởi vì, anh nhớ rõ quê của Tống Cương ở thành phố Giang Hải.

Tống Cương không ai khác chính là Cương Tử, người đã hy sinh trong chiến dịch Amazon một tháng trước.

Sau khi Diệp Quân Lãng chọn đến thành phố Giang Hải, Tần tướng quân đã chấp nhận yêu cầu của anh và sắp xếp cho anh một công việc bình thường và nhẹ nhàng - nhân viên bảo vệ của trường đại học Giang Hải!

Bây giờ đã là cuối tháng 8, thời tiết vẫn còn rất oi bức, nhưng đi bộ dọc theo những con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ hơn đôi chút.

Sau khi rời khỏi bộ chỉ huy quân sự và đi đến ngôi trường mà mọi người đang theo đuổi ước mơ này, Diệp Quân Lãng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Anh nhất quyết muốn rời quân ngũ, không phải vì trốn tránh điều gì, ngược lại anh có kế hoạch của riêng mình, mặc kệ bên phía quân đội đồng ý xuất ngũ cũng được, hay phê chuẩn nghỉ phép vô thời hạn cũng được, đối với anh mà nói, chỉ cần có tự do là đủ.

Trong lòng anh, anh sẽ không bao giờ để sự hy sinh của bốn anh em Long Ảnh trở thành điều vô ích!

"Anh Diệp, tới rồi, chính là chỗ này."

Lúc này lời nói của Tiểu Vương truyền đến tai Diệp Quân Lãng, anh nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy mình đã đi đến trước một sân nhỏ, trong sân nhỏ có hai căn nhà lợp ngói, gạch xanh và ngói tráng men, nhìn qua có vẻ cổ kính.

Trong sân trồng những cây trúc xanh, những cây trúc xanh như những thanh kiếm, đứng thẳng tắp vút lên cao, trông rất tươi tốt, điểm xuyết cho hai gian nhà mái ngói cổ kính này, khiến nơi đây trở thành một nơi vô cùng yên tĩnh và dễ chịu.

Diệp Quân Lãng chú ý đến trước sân có một tấm bảng, anh nhìn kỹ thì thấy - Thính Trúc Tiểu Trúc!

Có lẽ đây chính là tên của sân này.

Đúng thật là rất có ý thơ, cứ tưởng tượng giữa đêm hè ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng gió thổi xào xạc trong rừng trúc ngoài cửa sổ, đó phải là cảnh tượng lôi cuốn thật hấp dẫn như thế nào?

Chỉ là Diệp Quân Lãng tự nhận mình là kẻ thô tháo, cho nên loại ý cảnh nghệ thuật này cũng chỉ suy nghĩ trong đầu thôi.

Tiểu Vương dẫn Diệp Quân Lãng đến căn nhà ngói bên phải trước rồi nói: “Anh Diệp, đây là nơi ở do nhà trường sắp xếp cho anh, đây là chìa khóa nhà, anh có thể vào trong và cất hành lý trước, sau đó anh có thời gian thì tới tòa nhà hành chính ở tầng hai, tìm Triệu trưởng phòng của Phòng bảo vệ để làm thủ tục nhận chức là xong rồi."

"Được rồi, trên đường thật sự đã phiền toái cho cậu." Diệp Quân Lãng cười nói.

Tiểu Vương vội vàng xua tay nói: "Không phiền, không phiền. Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi đi trước. Nếu anh Diệp còn có chỗ nào không hiểu, anh có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."

"Được!"

Diệp Quân Lãng gật đầu và nhận chìa khóa vào nhà.

Tiểu Vương tạm biệt rồi rời đi, Diệp Quân Lãng cũng mở cửa nhà, đẩy cửa vào.

Trong nhà có sự ngột ngạt, có lẽ là do không có người sống trong một khoảng thời gian, hơn nữa không khí không được lưu thông khi cửa sổ bị đóng kín.

Ngôi nhà được trang bị đầy đủ giường, bàn ghế và các thiết bị gia dụng cũng như phòng tắm và phòng bếp nhỏ, về cơ bản có thể đáp ứng mọi nhu cầu sinh hoạt.

"Thật không ngờ phúc lợi của trường đại học Giang Hải lại tốt như vậy, ngay cả bảo vệ cũng được xếp chỗ ở?"

Diệp Quân Lãng tự lẩm bẩm, sau đó đi tới mở cửa sau của căn nhà ra, vừa mở ra, hai mắt anh không khỏi sáng lên, nơi này còn có cả sân sau, ở sân sau còn có một khu rừng trúc, hoàn cảnh rất tao nhã.

Bỗng nhiên, Diệp Quân Lãng chú ý đến sân sau đã được ngăn cách, giữa hai gian nhà ngói có một hàng rào tre phân cách, nếu hai gian nhà ngói đều có người ở, thì tách ra như vậy cũng sẽ không làm phiền nhau, có nhiều không gian riêng tư hơn.

Trong lúc lơ đãng, Diệp Quân Lãng vô tình liếc nhìn về phía sân sau của ngôi nhà bên trái, vừa nhìn thấy, anh đã trợn tròn mắt!

Anh đã nhìn thấy cái gì?

Ở sân sau bên trái đang phơi những mảnh quần áo của phụ nữ, chẳng hạn như đồ lót loại trong suốt, loại cột dây, loại quần lót có dây treo, tung bay trong gió dưới ánh nắng, thể hiện một sự nhiệt tình cháy bỏng.

"Thật sự có cả T-back à?"

Diệp Quân Lãng đã nhìn thấy với đôi mắt nhạy bén, anh sửng sốt trong giây lát, có thể nói không có nhiều phụ nữ dám mặc áo T-back, điều này không chỉ đòi hỏi sự tự tin mà còn cần một thân hình đủ chuẩn để tôn lên sự quyến rũ gợi cảm.

"Chậc chậc..."

Diệp Quân Lãng tặc lưỡi vài cái, đôi mắt phát sáng, anh có nhiều kinh nghiệm đến mức có thể tính toán kích thước cúp ngực gần đúng từ chiếc món đồ lót đang treo trên đó, đó cũng là lý do khiến anh phải khiếp sợ.

"Ít nhất đây cũng phải là cỡ D? Có vẻ như sống bên cạnh không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà còn là một người người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ! Đánh giá từ kiểu dáng của những bộ quần áo này, cá tính của người đẹp này hẳn là rất táo bạo, rất phù hợp với khẩu vị của mình..."

Diệp Quân Lãng không khỏi châm một điếu thuốc hút, nheo mắt ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.

Nắng vàng, gió thổi tới, đủ loại nội y màu sắc sặc sỡ tung bay trong gió, như muốn thể hiện sự nhiệt tình và phóng khoáng của chủ nhân, cám dỗ người ta không kiềm được mà bước tới để ngửi mùi hương còn sót lại trên đó.

Bùm!

Đột nhiên, cửa sau của căn nhà bên trái bị người đẩy ra, sau đó một giọng nói mang theo bảy phần lạnh lùng, ba phần xấu hổ vang lên...

"Tên dê xồm từ đâu tới vậy? Không biết xấu hổ mà tự làm xấu mặt mình ở đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK