• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Flanty

Biệt thự Bạch gia.

Bạch Tranh trở về từ công ty, vừa xuống xe đã nhận được điện thoại của trợ lý Lữ Dương.

“Tổng giám đốc, tập đoàn SAIMEI đã đồng ý với thoả thuận của chúng ta, người phụ trách khu vực Trung Quốc của họ sẽ tới Vân Thành vào cuối tuần.”

“Mộc Tiểu Nhã thì sao?” Bạch Tranh hỏi.

“Cô ta là một trong những nhà thiết kế.” Lữ Dương nói thêm, “Tôi đã đối chiếu qua, chuyến bay của Mộc Tiểu Nhã sẽ hạ cánh xuống sân bay Vân Thành vào mười một giờ trưa ba ngày sau. Sau khi trở về cô ta sẽ nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày sẽ trực tiếp đến công ty báo cáo.”

“Tiếp tục theo dõi.” Cúp điện thoại, Bạch Tranh vào phòng khách. Hôm nay anh làm thêm ở công ty muộn hơn một lát, lúc về nhà đã 7 giờ tối. Cha mẹ Bạch vẫn còn chờ trong phòng khách, thấy Bạch Tranh bước vào, mới bảo chú Lý dọn cơm lên.

Người một nhà cùng nhau ngồi xuống, đồ ăn rất nhanh được mang lên, nhưng ghế bên cạnh Bạch Tranh vẫn luôn bị để trống.

Lý Dung nhìn thoáng qua đó, thở dài một hơi: “Chú Lý này, cả ngày hôm nay Tiểu Xuyên chưa ăn gì, chú mang chút đồ thanh đạm lên cho nó đi.”

“Được.” Thật ra không cần Lý Dung phân phó, chú Lý cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Bởi vì Nhị thiếu thường xuyên quên ăn cơm, dạ dày vẫn luôn không tốt, cho nên phòng bếp đều chuẩn bị sẵn thức ăn có lợi cho dạ dày.

Chỉ một lát sau, chú Lý đã bưng một bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng lại không hương vị gì lên lầu hai.

Nhìn bàn thức ăn được chế biến đặc biệt cho Bạch Xuyên, Lý Dung đột nhiên không muốn ăn nữa, bàn thức ăn đầy ắp trước mặt, liệu còn mấy thứ Bạch Xuyên nhà họ đã từng ăn qua?

“Tôi ăn no rồi.” Cái bát trước mặt Lý Dung vẫn còn sạch sẽ, một miếng cũng chưa động đến.

“Ăn thêm chút nữa đi.” Bạch Quốc Du ngăn vợ lại, mấy năm nay, chỉ cần Bạch Xuyên không xuống dưới ăn cơm với họ, Lý Dung cũng sẽ không ăn nhiều.

“Tôi ăn không vô.”

“Tôi biết.” Bạch Quốc Du vừa nói vừa nhét đôi đũa vào tay vợ mình một lần nữa.

Lý Dung bất đắc dĩ, nhìn thức ăn đầy bàn, cuối cùng chỉ gắp một miếng rau xà lách.

Trái ngược với cha mẹ ăn mà không biết mùi vị gì, Bạch Tranh lại ăn vô cùng tốt, anh ăn nhanh bát cơm trước mặt mình, lại lấy thêm một chén canh, uống xong canh, anh lau lau tay, lúc này mới chú ý đến cha mẹ mình bên kia.

“Con có việc muốn nói.” Bạch Tranh nói.

“Chuyện gì?” Bạch Quốc Du hiếu kỳ.

“Con đã đưa Mộc Tiểu Nhã trở lại.”

Bạch Tranh vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy ‘keng’ một cái, bởi vì mẹ anh quá mức khiếp sợ mà làm rơi cái thìa trong tay.


“Con làm gì?” So với vợ, Bạch Quốc Du tương đối bình tĩnh.

“Khoảng thời gian trước con đầu tư một số tiền, hợp tác với tập đoàn SAIMEI, thành lập một nhãn hiệu mới độc lập với SAIMEI. Tổng bộ của họ phái một nhóm nhà thiết kế về đây, Mộc Tiểu Nhã là một trong số đó.” Bạch Tranh nói đơn giản.

“Con… muốn làm gì?”

“Yên tâm, con sẽ không làm xằng làm bậy.” Ánh mắt Bạch Tranh trầm trầm, cho dù anh đã từng có ý tưởng xằng bậy, “Con sẽ lấy thân phận đại cổ đông, thành lập một phòng làm việc có cửa hàng trực tuyến. Người phụ trách con sẽ chỉ định để Mộc Tiểu Nhã làm, sau đó… để Tiểu Xuyên phụ trách trang web. Nếu cô ta thật sự là ô cửa sổ thứ hai của Tiểu Xuyên, vậy thì cô ta hẳn là hiểu được cách hợp tác với Tiểu Xuyên.”

Nếu cô ta đã không biết cách để hòa hợp với Tiểu Xuyên, thế thì còn kém hơn so với bây giờ.

“Những chuyện như thế này về sau con phải thương lượng với ba trước, nếu con cứ tùy ý đầu tư như vậy, nhóm cổ đông sẽ có ý kiến.” Chuyện này ngay cả chủ tịch là ông cũng không biết, Bạch Tranh chắc chắn cũng không thông báo với các cổ đông khác.

“Không cần ạ, lần này đầu tư con dùng phần hoa hồng chia cổ phần của Tiểu Xuyên.” Bạch Xuyên sở hữu 15% cổ phần tập đoàn Dật Phong, nhưng nhiều năm như thế, một phân tiền thằng bé cũng không động đến. Khoản đầu tư này, coi như người anh trai này giúp nó đầu tư.

“Có phải…” Lý Dung hoàn hồn lại, bà hỏi đầy mong đợi, “Chỉ cần Tiểu Xuyên gặp lại Mộc Tiểu Nhã một lần nữa, nó sẽ khôi phục?”

Khôi phục? Thế nào được gọi là khôi phục? Họ chỉ cần Tiểu Xuyên có thể nói chuyện một lần nữa, có thể ăn cơm đúng giờ, là tốt rồi.

Lúc này, chú Lý bưng một cái bàn ăn từ trên lầu đi xuống, Lý Dung thấy, liếc nhìn cái bát trên bàn ăn một cái, phát hiện vẫn là thức ăn từ trưa, lập tức khó chịu: “Không ăn?”

“Nhị thiếu không động đến, một ngày cũng chưa ăn gì.” Chú Lý cũng đau lòng, “Hy vọng, bữa tối Nhị thiếu có thể ăn nhiều hơn chút.”

“Con đi đây.” Nói xong, Bạch Tranh xoa tay, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên lầu hai về phía phòng Bạch Xuyên.

Bệnh tự kỷ của Bạch Xuyên sau khi bà Bạch qua đời lại càng thêm nghiêm trọng, anh thường xuyên đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ai cũng không để ý tới. Đói bụng, khát, thậm chí đau cũng không biết cầu cứu. Nếu anh biết cầu cứu, cũng không đến mức…

Nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn lần đó, mắt Bạch Tranh liền đỏ. Hít sâu một hơi, chờ cảm xúc bình tĩnh lại, Bạch Tranh mới đẩy cửa đi vào.

Bạch Xuyên đang ngồi bên cái bàn làm việc duy nhất ở trong phòng, anh mặc quần áo ngủ, giống như hoàn toàn không biết có người tiến vào phòng mình, vẫn còn đang nghiêm túc đọc sách. Động tác đọc sách của anh vô cùng nhanh, chỉ một lát đã đọc được vài trang, đôi bàn tay đầy sẹo, mỗi lần ánh sáng của đèn bàn xẹt qua, Bạch Tranh lại cảm thấy một trận đau mắt.

Không chỉ tay, còn có mặt mũi, còn có vùng da xung quanh tai, loang lổ đến mức không thể mọc lại tóc, trụi lủi, làm người khác cảm thấy ghê rợn. Cho dù đã nhìn bao nhiêu lần, Bạch Tranh vẫn không thể thích ứng được, đây là em trai anh, người em trai anh đã che chở bảo vệ từ nhỏ, vậy mà trong nháy mắt lại bị hại thành như thế này.

Bạch Tranh từ nhỏ đã chán ghét bệnh tự kỷ, vì căn bệnh này đã làm em trai anh trở thành một người dị biệt, chỉ có duy nhất một lần ngoài ý muốn kia, anh đặc biệt cảm kích bệnh tự kỷ. Bởi vì em trai anh dường như không biết đau, cũng không lưu lại bóng ma tâm lý vì bị vợ mình bỏ mặc trong lúc hỏa hoạn bùng phát. Nó chỉ toàn tâm toàn ý sống trong thế giới của riêng mình, thế giới do nó tạo ra và chỉ nó mới có quyền tự do bước vào.

“Ăn cơm.” Bạch Tranh duỗi tay lấy sách, mạnh mẽ đặt bàn ăn xuống trước mặt Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên không nhúc nhích, anh vẫn duy trì tư thế đọc sách, nhìn đồ ăn đột nhiên xuất hiện trước mắt, không ăn cũng không nháo.

“Mộc Tiểu Nhã ~~”

Chỉ ba chữ, thành công làm Bạch Xuyên ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trên khuôn mặt vô cảm của anh có phản ứng.

“Em ăn cơm, anh nói cho em.”

“Ăn cơm, Tiểu Nhã?” Bạch Xuyên hơi nói lắp, bởi vì đã rất lâu rồi anh không mở miệng nói chuyện.

“Ừ.” Bạch Tranh gật đầu.

Cuối cùng, Bạch Xuyên cũng cầm lấy cái thìa, ăn từng miếng một.

Bạch Tranh kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Bạch Xuyên, anh cứ thế nhìn Bạch Xuyên, lần thứ 1001 hối hận, sao lúc trước anh không làm người xấu một lần, mạnh mẽ đem Mộc Tiểu Nhã về Bạch gia cơ chứ.

Anh thật sự rất sợ, sợ giống như mẹ đã từng nói, nếu không tình nguyện ở lại, Mộc Tiểu Nhã sẽ trở thành một Vương Tịnh thứ hai.

“Ăn xong rồi.” Bạch Xuyên ăn cũng không nhanh, nhưng anh ăn rất chuyên chú, người luôn tập trung làm một việc gì đó thì luôn làm nhanh và rất tốt.

Bạch Tranh nhìn cái bát sáng bóng giống như được rửa qua kia, lại nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Xuyên, nói: “Mộc Tiểu Nhã sẽ về nước, ba ngày sau.”

“Em ~ muốn gặp.” Bạch Xuyên nói.

“Chờ thêm một thời gian nữa, anh đưa em đi gặp cô ấy.”

“Lập tức… gặp.” Bạch Xuyên cho rằng Bạch Tranh không hiểu ý mình.

“… Được.” Bạch Tranh thỏa hiệp, “Anh đưa em đến sân bay.”

Bạch Xuyên lập tức vừa lòng, khuôn mặt đầy sẹo giật giật, cuối cùng Bạch Tranh cũng nhìn thấy được biểu cảm tươi cười trên đó.

———

Ba ngày sau, sân bay Vân Thành.

Bạch Tranh đưa Bạch Xuyên được bọc kín mít, chờ ở cổng đón. Anh sợ dòng người chen chúc va chạm vào Bạch Xuyên, thậm chí còn điều mấy bảo vệ từ công ty đến để tách đám đông ra khỏi bọn họ.

Bỗng nhiên, Bạch Xuyên kích động đi lên phía trước hai bước, Bạch Tranh ngây người, thiếu chút nữa không giữ chặt nổi, quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô gái trẻ mặc một bộ váy liền áo màu trắng, mái tóc xoăn rối tung xoã ra sau đầu.

Cô vừa đi, không biết đang nói chuyện cùng ai, đôi mắt đen láy tràn đầy vui sướng, bước chân vội vàng, chỉ một lát đã bước tới trước mặt họ.

“Tiểu… Tiểu… Nhã.” Bạch Xuyên giãy giụa vài bước về phía trước, nhưng anh nói lắp, chờ đến khi anh nói xong hai chữ Tiểu Nhã thì Mộc Tiểu Nhã đã đi ra ngoài hai mét rồi.

Bạch Xuyên sốt ruột, Tiểu Nhã chưa nhìn thấy anh đâu. Anh đẩy cánh tay đang chặn mình của Bạch Tranh ra, lớn tiếng gọi lại: “Tiểu Nhã ~~”

Cô gái hình như có cảm giác, cuối cùng quay đầu lại, cô mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó không biết bên kia điện thoại nói gì, trên gương mặt chợt lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Sau đó cô xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Tranh biết Mộc Tiểu Nhã không nhận ra Bạch Xuyên, nhưng Bạch Xuyên cũng đã coi nụ cười tươi kia là Mộc Tiểu Nhã đáp lại mình.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã… đi rồi.” Bạch Xuyên vội vàng muốn đuổi kịp.

“Đừng nóng vội, lát nữa cô ấy còn phải ra ngoài bắt taxi, anh sẽ đưa em qua đón cô ấy.” Bạch Tranh nhắc bảo vệ mở đường, anh đưa Bạch Xuyên đuổi theo Mộc Tiểu Nhã. Nhưng dòng người quá đông, Bạch Xuyên lại sợ người lạ, một đường đuổi theo, thật vất vả mới ra đến cửa sân bay nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã đang đón xe.

Bạch Xuyên hưng phấn đẩy Bạch Tranh, sau đó chạy về phía trước, sau đó…

Mộc Tiểu Nhã bất ngờ ngã xuống.

Đám người đột nhiên bùng nổ, họ theo bản năng né tránh, lại tò mò vây quanh. Mà lúc này, trong nháy mắt Bạch Xuyên như khắc phục được chướng ngại tâm lý sợ người lạ, ngang ngược đẩy đám người ra, ngay cả khi không có sự giúp đỡ của nhóm bảo vệ, anh siết chặt lấy Mộc Tiểu Nhã.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã ~~” Bạch Xuyên không biết Mộc Tiểu Nhã làm sao, sao bỗng nhiên lại ngủ rồi, sao thân thể bỗng nhiên lại nóng như vậy, là sinh bệnh sao?

“Anh cả ~~” Bạch Xuyên bất lực nhìn Bạch Tranh đang chen vào phía sau, trên mặt là khủng hoảng và sợ hãi, đó là những cảm xúc mà anh chưa từng có.

“Đưa đến bệnh viện.”

Ở sân bay có quá nhiều xe, xe tư nhân không di chuyển được, cho nên cuối cùng Mộc Tiểu Nhã vẫn được đưa đến bệnh viện bằng xe của sân bay. Nhưng năm phút sau, Bạch Tranh cũng đưa được Bạch Xuyên đến bệnh viện.

Bạch Xuyên canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt gắt gao khóa trụ Mộc Tiểu Nhã bên trong, nhưng bác sĩ nói gì, một câu cũng không nghe thấy.

Nhưng Bạch Tranh lại nghe thấy rồi.

“Suy tim cấp, người sắp không được rồi, mau liên hệ với người nhà.”

“Đây là bệnh gì? Sao lại kỳ quái như vậy?”

“Thông báo các phòng ban hội chẩn.”

Bạch Tranh không quan tâm sống chết của Mộc Tiểu Nhã, nhưng anh không đành lòng để Bạch Xuyên thất vọng, Cho dù là cảm xúc tiêu cực, nhưng không phải cuối cùng em trai anh cũng có cảm xúc đấy sao?

Liên tục sáu tiếng đồng hồ cứu chữa, tình huống của Mộc Tiểu Nhã tạm thời ổn định, nhưng các bác sĩ không đưa ra được nguyên nhân cụ thể căn bệnh, thậm chí cũng không xác định được Mộc Tiểu Nhã còn có thể tỉnh lại hay không.

“Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực cứu chữa, nhưng tính mạng của con gái ngài vẫn gặp nguy hiểm. Chúng tôi đang mời chuyên gia khắp cả nước về đây hội chẩn, nhưng không biết liệu có quá muộn hay không?”

Bạch Tranh nhìn vợ chồng Mộc gia đang vô cùng bi thương và bất lực, lấy điện thoại gọi cho bạn thân, bảo anh ta ra mặt, mời một nhóm chuyên gia đến đây.

Hai ngày sau, giáo sư Vinh được mời đến đã xác định được nguyên nhân căn bệnh, bệnh di truyền có tính đột phát, vô phương cứu chữa.

Một khắc khi biết được tin tức kia, Bạch Tranh lập tức đi đến trước mặt Bạch Xuyên, người đã ngồi trên hành lang hai ngày, mạnh mẽ kéo lên muốn trực tiếp đưa đi.

“Không đi, không đi…” Bạch Xuyên kịch liệt phản kháng, dùng sức mạnh giống như lúc phát bệnh, gắt gao ôm lấy lưng ghế, không muốn rời khỏi.

“Cùng anh trở về.” Bạch Tranh quát.

“Không đi, không đi ~~” Bạch Xuyên điên cuồng lắc đầu.

“Rốt cuộc cô ta đã làm gì đến nỗi em phải tâm tâm niệm niệm nhớ đến, em chờ cô ta lâu như vậy mà cô ta lại không biết. Thậm chí ba mẹ cô ta cũng không chú ý thấy em ở chỗ này.” Trên thực tế, trong lòng Bạch Tranh hiểu rõ, với tâm tình lúc này của cha mẹ Mộc, nào chú ý được những người khác.

Nhưng anh vẫn tức giận, vì sao Bạch Xuyên nhà họ phải như vậy, thằng bé yên lặng thích một người lâu như thế, chỉ nghe nói cô ta đã trở lại, mà cao hứng tình nguyện ăn cơm. Thật vất vả mới nhìn thấy người, lời còn chưa nói được một câu, người đã sắp mất.

Nếu để Bạch Xuyên tận mắt nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã chết, vậy sẽ thế nào đây? Bạch Tranh không dám tưởng tượng, cho nên anh phải mang Bạch Xuyên đi.

“Đi!” Bạch Tranh bảo bảo vệ bẻ tay Bạch Xuyên ra, mạnh mẽ đưa người ra khỏi bệnh viện.

Bạch Xuyên liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của một người không thể lay chuyển được sức lực của hai người, cuối cùng bị nhét vào xe, mạnh mẽ đưa ra khỏi bệnh viện.

Bị đưa về nhà, Bạch Xuyên hoảng sợ, nôn nóng, bất an, bài xích, anh phẫn nộ đập phá đồ đạc, không ngừng gào thét bất mãn, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, thoạt nhìn giống như người bị điên. Người nhà họ Bạch không còn cách nào khác, đi lên đè Bạch Xuyên lại, cho một liều thuốc an thần, mới làm anh yên tĩnh được.

Nhưng cũng chỉ ngủ được mấy giờ, sau khi Bạch Xuyên tỉnh lại nháo muốn đến bệnh viện, Bạch Tranh vẫn không cho, vì thế Bạch Xuyên lại phát bệnh một lần nữa.

Không thể lại dùng thuốc an thần, Lý Dung đau lòng con trai, liều mạng ngăn cản Bạch Tranh lại, phái người đi mời giáo sư Phùng. Giáo sư Phùng để mình và Bạch Xuyên cùng nhốt trong một căn phòng, sau khi trò chuyện khoảng hai giờ, ông đề nghị với người nhà họ Bạch: “Các người mạnh mẽ ngăn cản thằng bé thấy Mộc Tiểu Nhã là không được.”

“Không cho nó thấy đã như vậy, nếu để nó tận mắt nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã chết…” Bạch Tranh muốn kiên trì với quyết định của mình.

“Vậy cứ để thằng bé từ từ hiểu, giống như lúc trước nó hiểu bà Bạch phải ra đi, hãy để nó chấp nhận sự ra đi của Mộc Tiểu Nhã. Hãy để nó quyết định theo mong muốn của mình, tóm lại sẽ không tệ như tình trạng bây giờ.” Giáo sư Phùng nói.

Sau khi giáo sư Phùng rời đi, người nhà họ Bạch cùng nhau thương lượng thật lâu, cuối cùng quyết định tiếp thu đề nghị của giáo sư Phùng. Bạch Tranh lại đưa Bạch Xuyên đến bệnh viện lần nữa, nhưng lúc này anh không đưa Bạch Xuyên vào phòng bệnh, mà là đi vào văn phòng giáo sư Vinh.

“Giáo sư Vinh, có thể phiền ông giải thích một chút cho chúng tôi về bệnh tình của Mộc Tiểu Nhã được không?”

“Có thể.” Thật ra trước đó Bạch Tranh cũng đã chào hỏi qua, bây giờ giáo sư Vinh chỉ tìm một phần bệnh án của Mộc Tiểu Nhã đưa cho Bạch Xuyên, để anh tự xem sau đó mới giải thích, “Tóm lại, loại bệnh di truyền này rất hiếm thấy, tuy xác suất phát bệnh không cao, nhưng một khi phát bệnh, các chức năng trong cơ thể con người sẽ biến mất trong một thời gian rất ngắn, với các phương pháp y học hiện tại… rất khó chữa khỏi.”

Bạch Xuyên tuy có một bộ não thông minh, nhưng anh không hiểu y học, với sự giải thích tỉ mỉ của giáo sư Vinh anh mới miễn cưỡng xem hiểu bệnh án, cũng không biết nên làm thế nào để chữa trị cho Mộc Tiểu Nhã.

“Chữa thế nào?” Bạch Xuyên hỏi giáo sư Vinh.

“Cái này…” Bạch Xuyên khác thường, giáo sư Vinh đã biết, trước đó Bạch Tranh đã thỉnh cầu ông đừng kích thích Bạch Xuyên, vì thế giáo sư Vinh uyển chuyển nói, “Còn phải nghiên cứu.”

“Vậy nghiên cứu… chúng ta… cùng nhau nghiên cứu… ông… ông có thể dạy tôi chứ?”

Giáo sư Vinh nhìn về phía Bạch Tranh, Bạch Tranh chậm rãi gật đầu. Nó muốn học thì cứ để nó học đi, phải để nó biết, đây là một việc không thể thay đổi được.

Giáo sư Vinh cung cấp cho Bạch Xuyên rất nhiều tư liệu và thông tin liên quan đến bệnh di truyền, Bạch Xuyên không quản ngày đêm ở trong văn phòng đọc, khả năng học tập và tốc độ tiếp thu kiến thức y học đáng kinh ngạc, trong lúc đó Mộc Tiểu Nhã có tỉnh lại một thời gian ngắn, nhưng chờ khi Bạch Xuyên biết được tin tức vội vàng chạy đến thì Mộc Tiểu Nhã lại hôn mê một lần nữa.

Mấy ngày sau, giáo sư Vinh lén nói với Bạch Tranh: “Không còn kéo dài được bao lâu, lần tỉnh lại tiếp theo có lẽ chính là lần cuối.”

“Cô ấy… đại khái khi nào có thể tỉnh?” Bạch Tranh hỏi.

“Có lẽ ngày mai.”

“Đừng nói cho em trai tôi.” Bạch Tranh trước sau vẫn sợ hãi, sợ hãi Bạch Xuyên tận mắt nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã rời đi.

Bạch Xuyên, người không biết gì về chuyện này, vẫn nghiêm túc nghiên cứu tư liệu, trên bệnh án của Mộc Tiểu Nhã chi chít các loại chú thích của anh. Bạch Tranh xem không hiểu những cái ghi chú đó, nhưng anh hiểu sự dụng tâm, cùng với sự cấp bách muốn chữa khỏi cho Mộc Tiểu Nhã của Bạch Xuyên. Nhưng càng như vậy, anh lại càng không dám mạo hiểm.

Hai ngày sau, Mộc Tiểu Nhã tỉnh. Giáo sư Vinh nói với Bạch Tranh, lần tỉnh lại này, cô có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Bạch Tranh do dự, anh đứng ngoài phòng bệnh Mộc Tiểu Nhã, nhìn cô hỏi y tá cha mẹ mình đang ở đâu, nhìn cô mượn y tá sạc điện thoại để từ biệt bạn thân, nhìn cô gái sắp nghênh đón tử thần mà trên mặt vẫn mang nụ cười lễ phép.

Bạch Tranh không biết nên làm gì, rốt cuộc có nên nói cho Bạch Xuyên không? Bạch Tranh đột nhiên muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Lúc này, một y tá đến văn phòng giáo sư Vinh đưa tài liệu, trong lúc vô tình thấy bệnh án trong tay Bạch Xuyên, không nhịn được mà cảm thán: “Ôi, Mộc Tiểu Nhã, mới 24 tuổi, còn trẻ như vậy. Vừa rồi cô ấy tỉnh còn mượn chúng tôi chút đồ đấy, đáng tiếc…”

“Tỉnh?” Bạch Xuyên ngẩng đầu.

“Tỉnh, mới vừa tỉnh không lâu, chắc là…” Đây là lần cuối cùng.

Câu kế tiếp của y tá còn chưa nói xong, Bạch Xuyên đã ôm một đống tư liệu chạy ra khỏi văn phòng, anh chạy dọc theo hành lang, chạy nhanh về hướng phòng bệnh Mộc Tiểu Nhã.

“Bạch Xuyên?”

Tiểu Nhã nhận ra anh, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh. Nhưng, anh thật vô dụng…

“Tôi, tôi đã nghiên cứu tất cả hồ sơ y tế của em, nhưng, tôi không có cách nào cứu em.” Trên khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của Bạch Xuyên đều là nôn nóng, ôm hồ sơ y tế trong tay đến phát run, lời nói ra cũng đứt quãng.

Mộc Tiểu Nhã có chút ngạc nhiên: “Anh là bác sĩ?”

“Tôi không phải.” Bạch Xuyên ảo não lắc đầu, lần đầu tiên anh có một loại hối hận mãnh liệt, vì sao lúc trước mình không học y? Bà nội nói anh là thiên tài, vậy thì nếu anh học y, bây giờ có phải sẽ có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Mộc Tiểu Nhã không.

Mộc Tiểu Nhã không khỏi có chút tò mò: “Vì sao anh muốn chữa khỏi bệnh cho em?” Cô tự hỏi, hình như mình và Bạch Xuyên cũng không giao tiếp đặc biệt nhiều.

Bạch Xuyên: “Tôi muốn cưới em.”

“Nếu anh cưới em, lập tức sẽ trở thành một người goá vợ.” Mộc Tiểu Nhã cười.

“Tôi muốn cưới em.” Tôi chỉ muốn cưới em, chỉ muốn cưới em thôi.

“Cảm ơn anh.” Ngoài cảm ơn, Mộc Tiểu Nhã không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Tiểu Nhã vẫn không đồng ý mình, nhưng cô nói cảm ơn với mình, bà nội nói, những người cảm ơn mình thì đều thích mình. Cho nên có phải mình cố gắng thêm một chút thì sẽ thành công không.

“Tôi…”

“Tiểu Xuyên?! Em không sao chứ.” Lúc này, Bạch Tranh không tìm thấy em trai trong văn phòng, chạy vội đến đây, đánh gãy lời nói Bạch Xuyên còn chưa phát ra, lập tức muốn mang người đi.

Bạch Xuyên muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch Tranh, nhưng anh đã liên tục vài ngày không ngủ, căn bản không có sức lực gì. Giãy giụa vài cái anh vẫn bị Bạch Tranh mang đi, hồ sơ bệnh án trong tay anh cũng rơi đầy đất.

Rơi thì rơi, dù sao cũng không dùng được, nhưng anh không muốn rời khỏi nơi này, anh còn rất nhiều lời nói muốn với Mộc Tiểu Nhã.

“Tiểu Xuyên, chúng ta trở về nghiên cứu tiếp.” Bạch Tranh dụ dỗ Bạch Xuyên.

“Em… muốn nói với Tiểu Nhã… bảo cô ấy đợi em, em còn chưa tìm được… biện pháp.” Nói xong, Bạch Xuyên lại muốn vào phòng bệnh Mộc Tiểu Nhã. Bạch Tranh còn muốn cản, lúc này, một tiếng bíp dồn dập đột ngột vang lên, tiếp đó các bác sĩ, y tá, cùng với cha mẹ Mộc ùa vào phòng bệnh Mộc Tiểu Nhã.

Bạch Tranh biết, Mộc Tiểu Nhã đi rồi.

“Tiểu Nhã… làm sao vậy?” Bạch Xuyên như có cảm giác, giãy giụa càng thêm lợi hại. Bạch Tranh không thể buông ra, anh gắt gao ôm lấy Bạch Xuyên, đem người chặn lại ngoài phòng bệnh.

“Buông ra, buông ra!” Ban đầu Bạch Xuyên chỉ giãy giụa, sau đó anh nghe thấy được khóc, anh nhìn thấy giáo sư Vinh lắc đầu với mình. Bạch Xuyên đã hiểu, anh bắt đầu giãy giụa lợi hại hơn, anh phát điên dùng đầu đâm vào tường mới khiến cho Bạch Tranh buông lỏng mình, anh lảo đảo vọt vào phòng bệnh, ôm lấy Mộc Tiểu Nhã đã không còn hơi thở.

———

Mộ của Mộc Tiểu Nhã và bà Bạch ở cùng một nghĩa trang, người nhà họ Bạch đưa Bạch Xuyên đi tham dự lễ tang.

Sau khi con gái qua đời, cha mẹ Mộc được người nhà họ Bạch giúp đỡ không ít, thấy người nhà họ Bạch đến, tiến lên nói lời cảm ơn.

“Chúng tôi cũng không giúp đỡ được gì.” Lý Dung thở dài, Mộc Tiểu Nhã cuối cùng vẫn ra đi.

“Không, nếu không có mọi người, có lẽ chúng tôi không thể gặp Tiểu Nhã lần cuối.”

“Chúng tôi…” Lý Dung quay đầu nhìn Bạch Xuyên, lại phát hiện Bạch Xuyên không biết từ khi nào đã đứng trước mộ Mộc Tiểu Nhã. Bà sợ Bạch Xuyên chịu kích thích, vội vàng chạy qua.

“Tiểu Xuyên, sao con lại ở đây?” Lý Dung nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu Nhã đi nơi nào?” Bạch Xuyên hỏi.

“Đi… một nơi rất xa, cùng một nơi với bà nội.” Lý Dung trả lời.


“Con cũng muốn đi.”


“Chúng ta… chúng ta chưa đi, chúng ta về sau mới…” Lý Dung kéo con trai, “Đi… chúng ta về nhà thôi.”


Bạch Xuyên thờ ơ, cũng không phản kháng, anh đi theo Lý Dung về nhà, từ đó không còn nói một câu nào nữa. Có đôi khi Bạch Tranh nhìn thấy anh phát ngốc, trên mặt ngẫu nhiên sẽ có ý cười, có lẽ trong thế giới của Bạch Xuyên, bà nội và Mộc Tiểu Nhã đều còn ở đó.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK