• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để trang hoàng một căn nhà mới, có quá nhiều thứ cần phải xem xét, nhưng cảm giác lấp đầy ngôi nhà từng chút một cũng là một loại hạnh phúc. Loại hạnh phúc này, có thể hòa tan sự mỏi mệt.





Bạch Xuyên đắm chìm trong ý tưởng của Mộc Tiểu Nhã, lần đầu tiên anh háo hức muốn sống trong một không gian hoàn toàn xa lạ. Anh muốn chiếc ghế sô pha lớn mà Mộc Tiểu Nhã nói, cái có thể khiến cho hai người bọn họ cùng ngồi xem TV, mệt nhọc cũng không cần về phòng ngủ. Anh muốn chiếc TV lớn trên vách tường đối diện, muốn nghe âm thanh hay, trải nghiệm rạp chiếu phim trong nhà mà Mộc Tiểu Nhã nói. Anh muốn lúc ăn tối, xuyên qua bệ pha lê, nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã trong phòng bếp vì anh bận trước bận sau mà chuẩn bị bữa tối. Khi đó, anh sẽ giúp cô bưng thức ăn, cùng nhau ăn cơm, sau đó anh sẽ rửa sạch sẽ bát đũa rồi cất lại vào tủ bát.





Anh muốn cùng Mộc Tiểu Nhã đọc sách trên gác mái, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào cửa kính, phản xạ lên tấm tatami màu trắng gạo.

Anh thích căn nhà này, nơi chỉ có anh và Mộc Tiểu Nhã sống.

“Oanh ~~”





Một tiếng trầm vang dội từ phía chân trời truyền đến, khiến Mộc Tiểu Nhã đang do dự không biết nên mua chiếc ghế sô pha màu nào cũng phải hoảng hốt.





“Trời sắp mưa rồi.” Mộc Tiểu Nhã nhìn lên bầu trời đang dần dần bị mây che phủ. Sáng nay chú Lý nói trời có mưa mà cô còn không tin, không thể tưởng được trời thật sự mưa.

Trời mưa, sét đánh.

Bạch Xuyên ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lập loè không rõ thần thái.





“Tiểu Xuyên, mở đèn phòng khách lên.” Ánh mặt trời bị mây đen che phủ, căn phòng nhanh chóng tối sầm lại, Mộc Tiểu Nhã gần như không nhìn thấy chữ nào trên quyển notebook của mình, “Trời tối nhanh như vậy, chốc nữa khẳng định mưa rất lớn, em đi đóng cửa sổ phòng ngủ lại, còn trên gác mái nữa.”





Mộc Tiểu Nhã ném notebook trong tay xuống đất, chống từ sàn nhà đứng lên, ngay khi cô vừa đứng dậy muốn đến phòng ngủ đóng cửa sổ lại thì đột nhiên bị Bạch Xuyên túm chặt cánh tay.





“Tiểu Xuyên?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc xoay người, nhưng lúc này sắc trời đã rất tối, đèn phòng khách lại không được mở, cô không nhìn rõ biểu cảm của Bạch Xuyên, chỉ có thể hỏi anh, “Làm sao vậy?”

“Trời mưa.” Giọng Bạch Xuyên có chút buồn.

“Em biết, hẳn là mưa rào có sấm chớp, mặc dù mới đầu nhìn rất đáng sợ, nhưng mưa rất nhanh sẽ tạnh, đừng sợ.” Mộc Tiểu Nhã an ủi.

“Sét đánh.” Bạch Xuyên nói xong câu đó, không trung lại truyền đến một tiếng trầm vang, giống như tiếng dã thú đang rít gào.

“Anh…” Mộc Tiểu Nhã đột nhiên nhớ lại, Bạch Xuyên sợ sét đánh, sao cô lại có thể quên mất!





“Đừng sợ, tiếng sấm sẽ không làm tổn thương chúng ta.” Mộc Tiểu Nhã không đến chỗ cửa sổ nữa, cô nhón chân lên, cố hết sức che lại lỗ tai của Bạch Xuyên, sợ Bạch Xuyên lại bị tiếng sấm ầm ầm dọa cho phát bệnh. Cô vừa che lỗ tai Bạch Xuyên, vừa đưa mắt tìm kiếm nơi có thể che đậy, làm cho Bạch Xuyên có thêm cảm giác an toàn.





“Tiểu Xuyên, chúng ta đến phòng vệ sinh.” Phòng vệ sinh có cửa sổ nhỏ, không giống phòng khách có ban công đầy đủ, trốn ở trong đó chắc sẽ không còn sợ hãi như vậy nữa.

“Trời mưa.” Bạch Xuyên không đi theo chỉ dẫn của Mộc Tiểu Nhã, anh vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, máy móc lặp lại ba chữ[1] này.

[1] Trời mưa trong tiếng Trung là 下雨了.





Mộc Tiểu Nhã cho rằng Bạch Xuyên đang sợ hãi, nhưng nếu lúc này đèn phòng khách sáng, cô sẽ phát hiện ra trên mặt Bạch Xuyên không có một chút sợ hãi nào.

“Em biết, chúng ta đến phòng vệ sinh đi.” Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên đi, lại bị Bạch Xuyên kéo ngược trở lại.





“Tiểu Xuyên?” Bàn tay Bạch Xuyên vững vàng mạnh mẽ, Mộc Tiểu Nhã bị anh kéo lại, trơ mắt nhìn anh kéo mình thẳng ra hướng ban công, sau đó kéo cửa sổ sát đất ra, đưa cô ra ngoài ban công đứng giữa trời mưa tầm tã.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã bị mưa to tưới ướt như vừa rớt vào nồi canh gà.





“Oanh ~~” Không trung lại vang lên một sấm, sau đó là một tia điện loé lên trên bầu trời, Mộc Tiểu Nhã nương theo tia điện, nhìn thấy Bạch Xuyên cả người ướt dầm dề, anh đưa lưng về phía bầu trời, đang cúi đầu chăm chú nhìn mình, nhưng hoàn cảnh xung quanh tối tăm làm cô vẫn không thấy rõ biểu cảm của Bạch Xuyên.

Làm sao vậy?





“Tiểu Xuyên, trời mưa, chúng ta đi vào trước.” Mộc Tiểu Nhã không biết Bạch Xuyên đang bị làm sao, nhưng cảm giác đứng dưới trời mưa to cũng không tốt chút nào, trước hết cô muốn đưa Bạch Xuyên vào trong nhà.





Bạch Xuyên thấy Mộc Tiểu Nhã không hiểu, đành phải học theo cô, nghiêng người về phía trước, dùng toàn bộ thân thể đem Mộc Tiểu Nhã dựa lên cửa kính ban công, sau đó cúi đầu, dùng hành động nhắc nhở.

“Ưm!”





Hai mắt trừng lớn, thân thể ướt dầm dề chống lên cửa kính bóng loáng gần như không đứng vững, sau eo cô được Bạch Xuyên vững vàng nâng lên, hai người hôn nhau trên ban công, dưới trời mưa tầm tã, dưới bầu trời đen kịt.





Nếu lúc này Mộc Tiểu Nhã còn không rõ ý của Bạch Xuyên là gì, vậy thì quá uổng phí một chuyến tuần trăng mật kia. Giờ khắc này, dường như lại về với không gian nhỏ tối tăm ẩm ướt trên sườn núi kia.

Mộc Tiểu Nhã nhắm mắt lại, chủ động gia tăng nụ hôn này.

Cơn mưa xối xả kéo dài hơn mười phút cũng dần dần nhỏ lại, mây đen tan đi, ánh sáng trở về với nhân gian.





Hai người quay lại phòng khách, dựa lưng vào vách tường, ướt sũng ngồi trên sàn nhà phòng khách, nước mưa trên người theo quần áo nhỏ giọt đầy đất.

“Cửa sổ phòng ngủ không đóng, chắc là nước vào phòng rồi.” Mộc Tiểu Nhã nói.

“Ừ.”

“Cửa gác mái cũng không đóng, nước ở sân phơi vào chắc chắn còn nhiều hơn.”

“Ừ.”

“Sàn nhà tốt như vậy, sẽ tốn rất nhiều tiền để sửa lại bề mặt.”

“Ừ.”

“Anh cũng chỉ biết ừ thôi, đây đều là do anh tạo thành, anh nói xem bây giờ nên làm thế nào chứ.” Mộc Tiểu Nhã thở phì phì nói.

“… Tôi đi lau.” Bạch Xuyên giật giật muốn đứng lên, lại bị Mộc Tiểu Nhã đè lại.





“Trong phòng này chỉ có duy nhất quần áo của chúng ta có thể sử dụng thành giẻ lau, nhưng bây giờ quần áo cũng toàn là nước thôi.” Mộc Tiểu Nhã nâng tay áo lên, nháy mắt một giọt nước theo ống tay áo chảy xuống, sau đó chạy dọc theo khe hở sàn nhà.

Trầm mặc một lát, Bạch Xuyên chợt cởi áo mình ra, nắm chặt trong tay, vắt ra toàn là nước.

“…” Định vắt khô rồi lau sàn nhà à, lại còn trược tiếp vắt hết lên sàn nhà nữa chứ.





Bạch Xuyên dường như cũng phát hiện ra bản thân vừa rồi phạm sai lầm, vì thế dùng chính áo mình vừa vắt khô nhanh chóng lau đi chỗ nước mà anh vừa mới vắt ra.

“…”





Bạch Xuyên lau xong, phát hiện quần áo của mình lại bắt đầu tích nước, lập tức khó xử nhăn mày, bất lực nhìn Mộc Tiểu Nhã, biểu tình kia muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.





Mộc Tiểu Nhã che mặt, nhịn rồi lại nhịn nhưng thật sự không nhịn nổi, dứt khoát thoải mái bật cười. Cô cười ha ha, cả người ngã trái ngã phải giống như bị điên.

Ông xã của cô, thật là quá CMN đáng yêu.

“Vừa rồi vì sao lại hôn em?” Cười đủ rồi, Mộc Tiểu Nhã vuốt lại mái tóc ướt trên trán, nghiêng đầu hỏi Bạch Xuyên.

“Trời mưa, sét đánh.” Bạch Xuyên nhấp nhấp miệng, trả lời có chút không tự nhiên.

Có phải Tiểu Nhã tức giận không?





“Bởi vì, lần trước khi trời mưa sét đánh em hôn anh, cho nên lần này trời mưa sét đánh, anh phải hôn em, đúng không?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.





“Ừ.” Bạch Xuyên có hơi chột dạ, rốt cuộc chuyện này chỉ mới xuất hiện một lần, anh không xác định nó có thể sử dụng như một quy ước giữa anh và Mộc Tiểu Nhã hay không. Nhưng anh thích nụ hôn kia, anh muốn hôn nhau khi trời giông tố trở thành một thói quen. Anh muốn có cơ hội trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa.

“Anh ngốc quá đi mất.” Quả nhiên là như thế, sau khi xác minh suy đoán Mộc Tiểu Nhã lập tức dở khóc dở cười.

Tiểu Nhã mắng mình ngốc, cô… không thích sao?

“Vì sao nhất định phải hôn em lúc mưa to gió lớn, một năm 365 ngày có thể mưa được mấy lần. Muốn hôn em, lúc nào cũng có thể mà.”

Biểu tình uể oải của Bạch Xuyên còn chưa kịp thu hồi, đã nhanh chóng liễu ám hoa minh[2] chào đón mùa xuân.

[2] Liễu ám hoa minh: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.





“Em là vợ của anh, muốn hôn em lúc nào cũng được, không cần phải chờ đến ngày mưa.” Thậm chí, ngay cả việc thân mật hơn, anh cũng có quyền lợi.





Mộc Tiểu Nhã chưa bao giờ nói lời âu yếm thẳng thắn như vậy với người khác, cho dù là đối với Bạch Xuyên cũng vẫn không được tự nhiên. Nhưng cô cũng không vì ngượng ngùng mà dời tầm mắt đi, cô sợ chỉ cần mình dời đi tầm mắt, Bạch Xuyên sẽ không hiểu. Cô muốn nhìn đôi mắt của Bạch Xuyên, dùng âm thanh, dùng tình cảm, dùng ánh mắt, dùng hết thảy những gì Bạch Xuyên có thể đọc hiểu để nói cho anh.

Em thích nụ hôn của anh.

Bạch Xuyên cười, đôi mắt anh rạng ngời, má lúm đồng tiền như càng rực rỡ lấp lánh, anh tiến lại gần, áp lên mặt Mộc Tiểu Nhã.

Mộc Tiểu Nhã không trốn, cô mặt đỏ tim đập chờ động tác kế tiếp của Bạch Xuyên, chờ anh từng chút một, phủ lên môi cô.





Giông tố bên ngoài đã sớm ngừng, nhưng giông tố trong lòng Bạch Xuyên chỉ vừa mới bắt đầu, bắt đầu từ thời khắc này, có thể hôn môi ngày mưa, có thể hôn mỗi phút mỗi giây trong sinh mệnh của anh.

Anh bỗng nhiên có hơi thích trời giông bão.

“Hai chúng ta ra ngoài thế nào bây giờ?” Chờ Bạch Xuyên hôn đủ rồi, đã là hơn mười phút sau.

Hai người vẫn ướt sũng ngồi trên sàn nhà phòng khách, bộ dáng muốn nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.

“Không ra.” Bạch Xuyên trả lời.





Thật đúng là vừa đơn giản vừa thô bạo, Mộc Tiểu Nhã bất đắc dĩ kéo khóe miệng, hành động này đã dẫn đến một trận đau đớn. Không cần soi gương, Mộc Tiểu Nhã cũng biết miệng mình bây giờ trông sẽ không quá đẹp.





“Em đi lấy điện thoại, đặt mua hai bộ quần áo đến đây.” Cũng may vừa rồi cô đặt điện thoại trên bệ thuỷ tinh phòng bếp nên lúc này điện thoại mới may mắn thoát nạn, bằng không hai người thật sự chỉ có thể chờ quần áo tự hong khô rồi mới về nhà.

Mộc Tiểu Nhã cầm điện thoại, thấy có tận mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là người nhà họ Bạch gọi đến.

“Sao lại không nghe thấy tiếng gì nhỉ.” Trong lòng Mộc Tiểu Nhã nhảy dựng, vội vàng gọi điện cho Lý Dung.

“Mẹ.”

“Tiểu Nhã, các con thế nào, Tiểu Xuyên có ổn không?” Lý Dung hoang mang rối loạn hỏi.

“Không có việc gì, chúng con khá tốt.”





“Vừa rồi sét đánh rất lớn, Tiểu Xuyên sợ sét đánh.” Vừa mới nghe thấy tiếng sấm vang lên một cái bà đã gọi điện thoại cho Mộc Tiểu Nhã, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn không nhận, làm bà lo lắng không chịu nổi. Sợ Tiểu Xuyên bỗng nhiên phát bệnh, Mộc Tiểu Nhã một mình không lo hết.

“Tiểu Xuyên…” Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua Bạch Xuyên rồi mới trả lời, “Tiểu Xuyên anh ấy không sợ sét đánh.”

“Tiểu Xuyên không sợ sét đánh?” Lý Dung có chút không thể tin được.

“Tự anh nói với mẹ đi.” Mộc Tiểu Nhã che điện thoại lại, nhỏ giọng nói với Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên gật đầu, thò đầu lại gần điện thoại nói với Lý Dung ở bên kia: “Con không sợ sét đánh.”





“Tiểu Xuyên? Con không sao chứ, con thật sự không sợ sét đánh?” Lý Dung vẫn không tin lắm, Vân Thành rất ít khi có cơn giống lớn như vậy, nhưng mỗi lần sét đánh, cảm xúc của Bạch Xuyên đều không tốt.

“Vâng, con thích sét đánh.” Bạch Xuyên rất tốt bụng bổ sung một câu.

“Thích sét đánh?” Đây là cái hướng tiến triển kỳ quái gì vậy?





“Khụ… Cái đó, mẹ, phiền mẹ nói với ba và anh cả một tiếng, con và Tiểu Xuyên đều không sao, con không cần phải gọi điện cho từng người nữa.” Mộc Tiểu Nhã xấu hổ ‘khụ’ một tiếng, sợ Bạch Xuyên lại nói ra điều gì không nên nói.

“Được, mẹ sẽ nói với bọn họ.”

“Còn có… căn hộ này khi nãy trời mưa, con sợ là sàn nhà bị ướt rồi, cho nên muốn dọn dẹp một chút mới trở về.”

“Để mẹ bảo chú Lý đến đó giúp con.” Lý Dung nói.





“Không cần, con lấy cây lau nhà lau một chút là tốt rồi, rất nhanh.” Hai bên lại hàn huyên vài câu, Mộc Tiểu Nhã mới cúp điện thoại.





Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tiểu Nhã lên mạng đặt mua hai bộ quần áo thể thao, lại mua thêm một số dụng cụ làm sạch. Không đến nửa giờ, chuông cửa đã vang lên, Mộc Tiểu Nhã biết là người giao hàng tới, bảo Bạch Xuyên đi mở cửa.

Bộ dạng bây giờ của cô, thật sự không thích hợp xuất hiện trước mặt người ngoài.





“Xin chào, đây quần áo anh đặt hàng, một bộ nữ, một bộ nam, còn có cây lau nhà…” Cửa vừa mở ra, người giao hàng lập tức thấy một anh chàng đẹp trai cả người ướt dầm dề, nhưng đôi môi lại hồng nhuận đầy đặn.

Đây là… vừa nghỉ giữa đại chiến à.

“Tiểu Xuyên, lấy được quần áo chưa?” Trong phòng ngủ, Mộc Tiểu Nhã không yên tâm hỏi.





Tâm hồn bát quái của người giao hàng nháy mắt bùng cháy, bổ não đã không thể ngăn cản, nếu anh ta không nhìn lầm, căn nhà này trống rỗng cái gì cũng chưa có, hai người này giống như là…





“Lấy được.” Bạch Xuyên tiếp nhận đồ vật, ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại, làm gián đoạn suy nghĩ mơ màng vô tận của người giao hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK