Edit: Flanty
Tắm xong, Bạch Xuyên ngồi bên mép giường chậm rãi lau tóc, động tác của anh rất chậm, dường như chẳng cần quan tâm đến thời gian. Ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa, chờ Mộc Tiểu Nhã trở về.
Vừa rồi lúc anh tắm rửa xong, Tiểu Nhã nói muốn đi ra ngoài một chút, bảo anh ở đây chờ.
"Kẽo kẹt ~~"
Cửa gỗ bị đẩy ra, Mộc Tiểu Nhã cầm một hòm thuốc vào, đôi mắt Bạch Xuyên sáng lên không dễ nhận thấy, trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Đã trở lại (#^.^#)
"Tóc còn chưa lau khô sao?" Mộc Tiểu Nhã hỏi, vừa rồi khi cô đi ra ngoài Bạch Xuyên đang lau tóc, cũng đã được bốn năm phút đồng hồ rồi, thế nào mà Bạch Xuyên vẫn còn đang lau.
Bạch Xuyên ngẩn người, có chút vụng về dừng động tác lại. Một lát sau, mới nhớ phải trả lời Mộc Tiểu Nhã: "Lau khô."
Bạch Xuyên chột dạ, vừa rồi anh chuyên tâm chờ Mộc Tiểu Nhã về, nhất thời quên mất mình còn đang lau tóc.
Mộc Tiểu Nhã từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp thuốc mỡ, xoay người ngồi đối diện Bạch Xuyên: "Cởi quần áo ra, để em xem lưng anh." Vừa rồi trên đường quá xóc nảy, Mộc Tiểu Nhã sợ lưng Bạch Xuyên sẽ bị thương, vì thế không yên tâm muốn nhìn một chút.
Bạch Xuyên không do dự, cũng không làm trò trước mặt Mộc Tiểu Nhã, động tác nhanh nhẹn cởi áo thun vừa mới thay ra, để lộ làn da trắng nõn dưới lớp áo.
"Khụ... quay lại." Da thịt sáng choang làm cô hoa cả mắt, Mộc Tiểu Nhã bỏ qua xấu hổ trong lòng, đi đến mép giường bảo Bạch Xuyên quay người. Bạch Xuyên quay lưng lại, lộ ra một mảng ứ xanh phía sau lưng.
Quả nhiên đã bị bầm.
Mộc Tiểu Nhã nhăn mày lại, có chút đau lòng nhìn một mảng lớn xanh tím này, chẳng qua mới xóc nảy hơn mười phút, từ lúc xuống xe đến bây giờ còn chưa đến một giờ, thế mà đã ứ xanh thành như vậy.
"Đau không?" Mộc Tiểu Nhã dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưng Bạch Xuyên.
"Đau." Bạch Xuyên không có cái gọi là chủ nghĩa đại nam tử[1] của người đàn ông bình thường, cô hỏi anh, đau anh sẽ nói là đau.
[1] Chủ nghĩa đại nam tử: luôn tỏ ra mình là người đàn ông đích thực, người đàn ông đã trưởng thành.
Mộc Tiểu Nhã nháy mắt lại tự trách: "Vậy sao anh còn ôm em, không phải sẽ càng đau hơn sao."
Trọng lượng của hai người bị Bạch Xuyên một mình đỡ lấy, phía sau lưng va đập với tấm chắn cũng sẽ mạnh hơn gấp bội, hơn nữa Bạch Xuyên vì ôm lấy cô, chỉ có thể dùng một bàn tay để cân bằng thân thể, như vậy tất nhiên lực giảm xóc cũng nhỏ đi. Cho nên phía sau lưng Bạch Xuyên bị ứ xanh một mảng lớn thế này, hơn phân nửa là do cô mà tạo thành.
"Tôi ôm em, cũng chỉ đau mình tôi." Bạch Xuyên trả lời.
Hai mắt Mộc Tiểu Nhã nóng lên, bỗng nhiên muốn khóc. Sống hai đời, Mộc Tiểu Nhã không nghĩ tới sẽ có một ngày, cô sẽ bởi vì một người đàn ông ngồi trên xe ôm mình mà cảm động muốn khóc.
Rõ ràng giáo sư Phùng và bà Bạch đều đã sai, ai nói bệnh tự kỷ sẽ không biểu đạt tình cảm, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy Bạch Xuyên đối với việc biểu đạt tình cảm, có thể chạm tới tận tâm hồn.
"Em... em đi lấy đá đắp một chút." Để che giấu đôi mắt đã đỏ lên, Mộc Tiểu Nhã vội xoay người ra cửa. Khi quay đầu muốn đến phòng bếp tìm đá thì bắt gặp bạn tốt Lương Nặc Nặc.
"Mộc Mộc, sao cậu lại khóc?" Lương Nặc Nặc thấy Mộc Tiểu Nhã hốc mắt phiếm hồng, lập tức khẩn trương hỏi.
"Không có gì, ở đây có túi chườm đá không?" Mộc Tiểu Nhã cười, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Tủ lạnh có đá, tớ lấy khăn lông cho cậu bọc lại." Lương Nặc Nặc thấy Mộc Tiểu Nhã không muốn nói, cũng không hỏi lại, dùng khăn lông làm thành túi chườm đá đưa cho Mộc Tiểu Nhã.
"Cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã cầm túi chườm đá quay đầu rời đi, Lương Nặc Nặc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn theo hướng bạn tốt rời đi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Lúc Mộc Tiểu Nhã trở lại phòng, Bạch Xuyên vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi đưa lưng về phía cô, dường như từ lúc mình rời khỏi anh không hề cử động một chút nào. Mà phần lưng xanh tím của anh, lại giống như đã lớn hơn một ít.
"Tiểu Xuyên, anh nằm xuống đi." Mộc Tiểu Nhã cầm đá đi qua.
Bạch Xuyên nghe lời nằm sấp xuống.
"Có hơi buốt, nhưng dùng túi chườm đá đắp một chút, vết bầm sẽ không lan rộng." Mộc Tiểu Nhã giải thích.
"Ừ." Bạch Xuyên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mộc Tiểu Nhã đem khăn lông bọc đá đắp nhẹ trên lưng Bạch Xuyên, trong tay mang nửa trọng lượng túi chườm đá, sợ buông lỏng tay sẽ làm tổn thương da của anh.
Sau khi đắp một lúc, Mộc Tiểu Nhã lại lấy thuốc mỡ bôi lên vết ứ xanh cho Bạch Xuyên. Ngón tay mềm nhẹ xẹt qua sống lưng, sau đó lưu luyến ở phần eo. Eo Bạch Xuyên bị bầm nghiêm trọng nhất, sau khi đắp xong một lúc, màu xanh đã chuyển một chút sang tím. Mộc Tiểu Nhã không khỏi bôi thuốc mỡ thêm lên chỗ này.
"Tiểu Nhã ~" Bạch Xuyên đột nhiên lên tiếng.
"Dạ?" Mộc Tiểu Nhã không để ý đáp lời, ngón tay vẫn bôi thuốc mỡ.
"Vì sao lúc em sờ tôi thì tôi không ngứa, nhưng lúc tôi sờ em, em lại ngứa?" Bạch Xuyên cố sức quay đầu lại, nghiêm túc hỏi.
"!!" Cái gì mà em sờ anh anh sờ em?
Mộc Tiểu Nhã đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bạch Xuyên, cố gắng nhắc nhở bản thân không được hiểu sai, "Bởi vì... bởi vì nơi đó của em quá nhiều thịt ngứa, nên sẽ ngứa."
"Vậy vì sao tôi không có nhiều?"
"Thắt lưng mỗi người có độ mẫn cảm khác nhau, trên eo anh không nhiều, không nhất định ở những chỗ khác cũng không có."
"Ồ." Bạch Xuyên đã hiểu, anh quay người lại, "Hoá ra là eo Tiểu Nhã mẫn cảm."
"Phụt ~~" Mộc Tiểu Nhã siết chặt tay, trong nháy mắt một đống thuốc mỡ phun ra.
Nhìn một đống thuốc mỡ màu trắng trên mu bàn tay, Mộc Tiểu Nhã hung hăng đổ toàn bộ lên quần áo phía sau lưng Bạch Xuyên, quần áo Bạch Xuyên dính nhơm nhớp lại không thể đi tắm được.
———
Cơm chiều chỉ có ba người Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã cùng bà chủ Lương Nặc Nặc.
"Sao chỉ có chúng ta, những người khác đâu?" Mộc Tiểu Nhã cảm thấy kỳ quái, Anh Đào Viên lớn như vậy không thể chỉ có mình Lương Nặc Nặc được.
"Những người khác về nhà rồi, bọn họ đều là người trong thôn." Lương Nặc Nặc trả lời.
"Vậy chú dì đâu?"
"Ba mẹ đi thăm em gái tớ rồi, hơn hai ngày nữa mới về, nhưng dù có tới đây cũng sẽ không ở lại, họ thích ở trong thôn hơn." Lương Nặc Nặc nói.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu hiểu rõ: "Câu tính về sau thật sự ở đây trồng anh đào sao?" Thật ra Mộc Tiểu Nhã biết rõ nhưng cố tình hỏi, bởi vì 4 năm sau, Lương Nặc Nặc thật sự vẫn luôn ở lại quê cô ấy.
"Tớ định mở một cửa hàng chuyên bán các loại trái cây trên Taobao." Lương Nặc Nặc cười nói, "Nơi này khí hậu rất tốt, trái cây trồng ra ăn ngon hơn so với bên ngoài, tớ tính toán bắt đầu từ vườn anh đào nhà tớ trước, nếu hiệu quả và lợi ích cao, sẽ phát động cả thôn làm một trận."
"Cậu đây là muốn kéo cả thôn cùng nhau làm giàu?"
"Đúng vậy, tư tưởng giác ngộ quá cao đi." Lương Nặc Nặc ha ha cười.
"Bội phục bội phục, tớ hổ thẹn vì không bằng cậu."
"Tới đây, nếm thử anh đào nhà tớ xem." Lương Nặc Nặc đẩy một rổ anh đào tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã, "Hôm nay đến thì trời đã tối rồi, không thể đưa các cậu đi tham quan được, chờ ngày mai sẽ đưa các cậu đi."
Mộc Tiểu Nhã ừ một tiếng, cầm một quả anh đào lên ăn, phát hiện quả nhiên vị rất ngon, so với anh đào bình thường ngọt hơn không ít, lập tức ánh mắt sáng lên, lấy một quả anh đào đưa tới trước mặt Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên, nếm thử xem, anh đào này ngon ngọt hơn nhiều so với mua ở Vân Thành."
Bạch Xuyên, người đang yên tĩnh ăn cơm, đặt đôi đũa trong tay xuống, đón lấy quả anh đào Mộc Tiểu Nhã đưa và ăn nó.
"Ngon không?" Mộc Tiểu Nhã theo sát hỏi.
"Ăn ngon." Bạch Xuyên gật đầu, nhưng cũng không ăn anh đào nữa, mà chỉ nâng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm tối.
"Chờ đến ngày mai chúng ta có thể tự mình đi hái ăn rồi."
"Ừ." Bạch Xuyên dừng lại động tác ăn cơm, ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó mới tiếp tục ăn.
Bên này Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên giao lưu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Lương Nặc Nặc ở một bên nhìn lại cảm thấy mệt không chịu được. Bạch Xuyên yên lặng đến mức, vừa rồi cô cùng Mộc Tiểu Nhã nói chuyện phiếm, thậm chí quên mất sự tồn tại của anh. Hiện giờ Bạch Xuyên có phản ứng, nhưng lại giống hệt người gỗ, chỉ khi nào Mộc Tiểu Nhã hỏi thì anh mới trả lời. Một khi Mộc Tiểu Nhã không nói, anh lại an tĩnh như không tồn tại..
Tuy sớm biết rằng bệnh tự kỷ chính là như vậy, nhưng chính mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận bọn họ không giống người bình thường, Lương Nặc Nặc mới cảm nhận sâu sắc được cái loại cảm giác gian nan vô lực này. Người này về sau chính là chồng Mộc Mộc sao? Vài chục năm sau Mộc Mộc đều phải kiên nhẫn hướng dẫn anh ta sao? Chỉ như vậy nghĩ, Lương Nặc Nặc nháy mắt liền hiểu được những lo lắng Phương Hủy trước đó nói với cô.
Quá mệt mỏi, Mộc Mộc sống như vậy, thật sự rất mệt.
"Sao không ăn cơm?" Mộc Tiểu Nhã thấy Lương Nặc Nặc bỗng nhiên thẫn thờ, không khỏi nhắc nhở.
"Ách, đang nghĩ chút việc." Lương Nặc Nặc hoàn hồn.
"Nghĩ cái gì?"
"Tớ đang suy nghĩ, hai người các cậu ngày mai nên trở thành người mẫu cho tớ." Lương Nặc Nặc cười nói, "Tớ định chụp vài tấm hình đẹp "up" lên cửa hàng Taobao, hai người các cậu phối hợp giúp tớ chụp mấy tấm."
"Cậu cũng không phải là bán quần áo, lại còn muốn người mẫu." Mộc Tiểu Nhã tức giận nói.
"Cậu không hiểu, đầu năm nay người đẹp luôn thu hút được sự chú ý, để hai người các cậu lên hình, khi khách hàng ghé qua sẽ dừng lại vài giây để xem, có lẽ nhìn thấy liền mua?"
"Tốt nhất cậu tự mình lên hình đi. Ảnh thì để tớ chụp giúp cho, tớ học thiết kế, phân bổ kết cấu nhất định tốt hơn cậu."
Hai người nói qua lại lẫn nhau, cả bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt, nhưng toàn bộ quá trình cũng chỉ có hai người tương tác, người thứ ba Bạch Xuyên giống như một con rối gỗ yên lặng, trước sau không xen vào một lời.
Ăn xong bữa tối, Mộc Tiểu Nhã sợ Bạch Xuyên mệt mỏi, bảo anh về phòng nghỉ ngơi trước, cô cùng Lương Nặc Nặc tiếp tục ngồi dưới tán cây anh đào trò chuyện.
"Bạch Xuyên vẫn luôn yên lặng như vậy à?" Bạch Xuyên không ở đây, Lương Nặc Nặc mới dám chuyển đề tài đến anh.
"Ừ, anh ấy từ nhỏ đều rất an tĩnh." Mộc Tiểu Nhã cười cười, trong lòng đại khái có thể đoán được Lương Nặc Nặc kế tiếp muốn nói gì.
"Trước kia..." Lương Nặc Nặc dừng một chút, thay đổi ngữ khí hỏi, "Vậy giờ là đã tốt hơn một chút rồi đấy à?"
"Khá hơn nhiều, khi còn nhỏ vẫn luôn là tớ hỏi anh ấy, bây giờ ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động nói chuyện." Nhưng dường như chỉ là khi hai người bọn họ ở riêng với nhau.
"Vậy thì tốt rồi, tớ còn tưởng rằng chỉ có khi cậu chủ động nói thì anh ấy mới đáp lại." Lương Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra, chủ động nói chuyện là tốt, ít nhất cũng không phải là đơn phương giao lưu.
"Cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên nói.
"Sao bỗng nhiên nói cảm ơn?" Lương Nặc Nặc kỳ quái.
"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ." Mộc Tiểu Nhã cười, "Nhưng, Nặc Nặc, đừng lại dùng ánh mắt như vừa rồi nhìn bọn tớ."
"Tớ..." Lương Nặc Nặc sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, hoá ra vừa rồi trên bàn cơm mình khác thường, Mộc Tiểu Nhã vẫn nhìn ra, khiến cô còn tưởng rằng mình chuyển dời đề tài đi nhanh.
"Cậu biết không, xe hôm nay cậu nhờ đi đón bọn tớ là xe tải chở hàng, phía trước ngồi không được, tớ cùng Bạch Xuyên chỉ có thể ngồi phía sau xe, lúc tiến vào núi đặc biệt xóc. Bạch Xuyên đã bảo vệ tớ cả một quãng đường, khiến cho toàn bộ phía sau lưng đều bị bầm tím." Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn sao trời, "Tớ hỏi anh ấy đau không, anh ấy nói đau, nhưng hai người chỉ cần một mình anh ấy đau là được."
"Bệnh tự kỷ sẽ không nói dối, Bạch Xuyên nói đau, thật sự chính là đau. Tuy tớ cảm thấy xe xóc một chút cũng sẽ không đau bao lâu, nhưng anh ấy vẫn che chở cho tớ." Hốc mắt Mộc Tiểu Nhã lại nóng lên. Cô không phải bởi vì Bạch Xuyên thay mình đón nhận đau đớn mới cảm động, cô cảm động chính vì hành động tự nguyện bảo vệ cho cô của Bạch Xuyên.
Người mắc chứng tự kỷ, họ chỉ làm những gì họ muốn mà không cân nhắc lợi – hại. Mộc Tiểu Nhã biết, cho dù có đau đớn hơn vạn lần so với thế này, Bạch Xuyên cũng vẫn sẽ nguyện ý che chở cho cô.
"Anh ấy không thích nói chuyện cũng không sao, dù sao khi tớ hỏi thì anh ấy đều trả lời, vậy nên về sau tớ hỏi nhiều một chút thì tốt rồi." Mộc Tiểu Nhã lạc quan nói, "Cho nên đừng nhìn bọn tớ như vậy, Bạch Xuyên có chướng ngại nhận thức, anh ấy không hiểu cảm xúc trong mắt người khác, nhưng có thể phân biệt được ánh mắt nào khác thường."
Lương Nặc Nặc ngơ ngẩn nghe, cảm xúc vô cùng phức tạp.
"Thật xin lỗi." Lương Nặc Nặc áy náy.
"Cậu bảo người ta dùng xe tải đón bọn tớ sao?" Mộc Tiểu Nhã quay đầu, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.
"Đúng vậy, tớ vốn đã hẹn máy kéo, nhưng khẳng định cậu không muốn ngồi."
"Cảm ơn, tớ không muốn ngồi thật."
"Mộc Mộc ~"
"Hửm?"
"Bạch Xuyên khá tốt, lúc nhìn cậu, đôi mắt thật giống các vì sao."
Mộc Tiểu Nhã nhìn lên bầu trời, sao trời thật đẹp, cho nên mới có nhiều người đi Tây Tạng như vậy, đi đến các cực, đến nơi có thể ngắm nhìn các ngôi sao.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Bà Bạch: Tiểu Xuyên, cháu thích em gái hàng xóm Tiểu Nhã đúng không?
Thiếu niên Bạch Xuyên im lặng nhìn bà Bạch.
Bà Bạch: Thích thì phải biểu đạt ra.
Thiếu niên Bạch Xuyên vẫn im lặng nhìn bà Bạch.
Bà Bạch: Trong lúc con bé nói chuyện với cháu, cháu phải phản ứng lại. Bằng không, con bé sẽ cho là cháu không thích nó, về sau sẽ không bao giờ nữa tới.
Trên mặt thiếu niên Bạch Xuyên xuất hiện một tia khẩn trương, sau đó dùng một khoảng thời gian rất dài để học cách đáp lại.
Thiếu nữ Nhã: Anh Bạch Xuyên.
Thiếu niên Xuyên: Ừ.
Tắm xong, Bạch Xuyên ngồi bên mép giường chậm rãi lau tóc, động tác của anh rất chậm, dường như chẳng cần quan tâm đến thời gian. Ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa, chờ Mộc Tiểu Nhã trở về.
Vừa rồi lúc anh tắm rửa xong, Tiểu Nhã nói muốn đi ra ngoài một chút, bảo anh ở đây chờ.
"Kẽo kẹt ~~"
Cửa gỗ bị đẩy ra, Mộc Tiểu Nhã cầm một hòm thuốc vào, đôi mắt Bạch Xuyên sáng lên không dễ nhận thấy, trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Đã trở lại (#^.^#)
"Tóc còn chưa lau khô sao?" Mộc Tiểu Nhã hỏi, vừa rồi khi cô đi ra ngoài Bạch Xuyên đang lau tóc, cũng đã được bốn năm phút đồng hồ rồi, thế nào mà Bạch Xuyên vẫn còn đang lau.
Bạch Xuyên ngẩn người, có chút vụng về dừng động tác lại. Một lát sau, mới nhớ phải trả lời Mộc Tiểu Nhã: "Lau khô."
Bạch Xuyên chột dạ, vừa rồi anh chuyên tâm chờ Mộc Tiểu Nhã về, nhất thời quên mất mình còn đang lau tóc.
Mộc Tiểu Nhã từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp thuốc mỡ, xoay người ngồi đối diện Bạch Xuyên: "Cởi quần áo ra, để em xem lưng anh." Vừa rồi trên đường quá xóc nảy, Mộc Tiểu Nhã sợ lưng Bạch Xuyên sẽ bị thương, vì thế không yên tâm muốn nhìn một chút.
Bạch Xuyên không do dự, cũng không làm trò trước mặt Mộc Tiểu Nhã, động tác nhanh nhẹn cởi áo thun vừa mới thay ra, để lộ làn da trắng nõn dưới lớp áo.
"Khụ... quay lại." Da thịt sáng choang làm cô hoa cả mắt, Mộc Tiểu Nhã bỏ qua xấu hổ trong lòng, đi đến mép giường bảo Bạch Xuyên quay người. Bạch Xuyên quay lưng lại, lộ ra một mảng ứ xanh phía sau lưng.
Quả nhiên đã bị bầm.
Mộc Tiểu Nhã nhăn mày lại, có chút đau lòng nhìn một mảng lớn xanh tím này, chẳng qua mới xóc nảy hơn mười phút, từ lúc xuống xe đến bây giờ còn chưa đến một giờ, thế mà đã ứ xanh thành như vậy.
"Đau không?" Mộc Tiểu Nhã dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưng Bạch Xuyên.
"Đau." Bạch Xuyên không có cái gọi là chủ nghĩa đại nam tử[1] của người đàn ông bình thường, cô hỏi anh, đau anh sẽ nói là đau.
[1] Chủ nghĩa đại nam tử: luôn tỏ ra mình là người đàn ông đích thực, người đàn ông đã trưởng thành.
Mộc Tiểu Nhã nháy mắt lại tự trách: "Vậy sao anh còn ôm em, không phải sẽ càng đau hơn sao."
Trọng lượng của hai người bị Bạch Xuyên một mình đỡ lấy, phía sau lưng va đập với tấm chắn cũng sẽ mạnh hơn gấp bội, hơn nữa Bạch Xuyên vì ôm lấy cô, chỉ có thể dùng một bàn tay để cân bằng thân thể, như vậy tất nhiên lực giảm xóc cũng nhỏ đi. Cho nên phía sau lưng Bạch Xuyên bị ứ xanh một mảng lớn thế này, hơn phân nửa là do cô mà tạo thành.
"Tôi ôm em, cũng chỉ đau mình tôi." Bạch Xuyên trả lời.
Hai mắt Mộc Tiểu Nhã nóng lên, bỗng nhiên muốn khóc. Sống hai đời, Mộc Tiểu Nhã không nghĩ tới sẽ có một ngày, cô sẽ bởi vì một người đàn ông ngồi trên xe ôm mình mà cảm động muốn khóc.
Rõ ràng giáo sư Phùng và bà Bạch đều đã sai, ai nói bệnh tự kỷ sẽ không biểu đạt tình cảm, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy Bạch Xuyên đối với việc biểu đạt tình cảm, có thể chạm tới tận tâm hồn.
"Em... em đi lấy đá đắp một chút." Để che giấu đôi mắt đã đỏ lên, Mộc Tiểu Nhã vội xoay người ra cửa. Khi quay đầu muốn đến phòng bếp tìm đá thì bắt gặp bạn tốt Lương Nặc Nặc.
"Mộc Mộc, sao cậu lại khóc?" Lương Nặc Nặc thấy Mộc Tiểu Nhã hốc mắt phiếm hồng, lập tức khẩn trương hỏi.
"Không có gì, ở đây có túi chườm đá không?" Mộc Tiểu Nhã cười, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Tủ lạnh có đá, tớ lấy khăn lông cho cậu bọc lại." Lương Nặc Nặc thấy Mộc Tiểu Nhã không muốn nói, cũng không hỏi lại, dùng khăn lông làm thành túi chườm đá đưa cho Mộc Tiểu Nhã.
"Cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã cầm túi chườm đá quay đầu rời đi, Lương Nặc Nặc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn theo hướng bạn tốt rời đi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Lúc Mộc Tiểu Nhã trở lại phòng, Bạch Xuyên vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi đưa lưng về phía cô, dường như từ lúc mình rời khỏi anh không hề cử động một chút nào. Mà phần lưng xanh tím của anh, lại giống như đã lớn hơn một ít.
"Tiểu Xuyên, anh nằm xuống đi." Mộc Tiểu Nhã cầm đá đi qua.
Bạch Xuyên nghe lời nằm sấp xuống.
"Có hơi buốt, nhưng dùng túi chườm đá đắp một chút, vết bầm sẽ không lan rộng." Mộc Tiểu Nhã giải thích.
"Ừ." Bạch Xuyên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mộc Tiểu Nhã đem khăn lông bọc đá đắp nhẹ trên lưng Bạch Xuyên, trong tay mang nửa trọng lượng túi chườm đá, sợ buông lỏng tay sẽ làm tổn thương da của anh.
Sau khi đắp một lúc, Mộc Tiểu Nhã lại lấy thuốc mỡ bôi lên vết ứ xanh cho Bạch Xuyên. Ngón tay mềm nhẹ xẹt qua sống lưng, sau đó lưu luyến ở phần eo. Eo Bạch Xuyên bị bầm nghiêm trọng nhất, sau khi đắp xong một lúc, màu xanh đã chuyển một chút sang tím. Mộc Tiểu Nhã không khỏi bôi thuốc mỡ thêm lên chỗ này.
"Tiểu Nhã ~" Bạch Xuyên đột nhiên lên tiếng.
"Dạ?" Mộc Tiểu Nhã không để ý đáp lời, ngón tay vẫn bôi thuốc mỡ.
"Vì sao lúc em sờ tôi thì tôi không ngứa, nhưng lúc tôi sờ em, em lại ngứa?" Bạch Xuyên cố sức quay đầu lại, nghiêm túc hỏi.
"!!" Cái gì mà em sờ anh anh sờ em?
Mộc Tiểu Nhã đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bạch Xuyên, cố gắng nhắc nhở bản thân không được hiểu sai, "Bởi vì... bởi vì nơi đó của em quá nhiều thịt ngứa, nên sẽ ngứa."
"Vậy vì sao tôi không có nhiều?"
"Thắt lưng mỗi người có độ mẫn cảm khác nhau, trên eo anh không nhiều, không nhất định ở những chỗ khác cũng không có."
"Ồ." Bạch Xuyên đã hiểu, anh quay người lại, "Hoá ra là eo Tiểu Nhã mẫn cảm."
"Phụt ~~" Mộc Tiểu Nhã siết chặt tay, trong nháy mắt một đống thuốc mỡ phun ra.
Nhìn một đống thuốc mỡ màu trắng trên mu bàn tay, Mộc Tiểu Nhã hung hăng đổ toàn bộ lên quần áo phía sau lưng Bạch Xuyên, quần áo Bạch Xuyên dính nhơm nhớp lại không thể đi tắm được.
———
Cơm chiều chỉ có ba người Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã cùng bà chủ Lương Nặc Nặc.
"Sao chỉ có chúng ta, những người khác đâu?" Mộc Tiểu Nhã cảm thấy kỳ quái, Anh Đào Viên lớn như vậy không thể chỉ có mình Lương Nặc Nặc được.
"Những người khác về nhà rồi, bọn họ đều là người trong thôn." Lương Nặc Nặc trả lời.
"Vậy chú dì đâu?"
"Ba mẹ đi thăm em gái tớ rồi, hơn hai ngày nữa mới về, nhưng dù có tới đây cũng sẽ không ở lại, họ thích ở trong thôn hơn." Lương Nặc Nặc nói.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu hiểu rõ: "Câu tính về sau thật sự ở đây trồng anh đào sao?" Thật ra Mộc Tiểu Nhã biết rõ nhưng cố tình hỏi, bởi vì 4 năm sau, Lương Nặc Nặc thật sự vẫn luôn ở lại quê cô ấy.
"Tớ định mở một cửa hàng chuyên bán các loại trái cây trên Taobao." Lương Nặc Nặc cười nói, "Nơi này khí hậu rất tốt, trái cây trồng ra ăn ngon hơn so với bên ngoài, tớ tính toán bắt đầu từ vườn anh đào nhà tớ trước, nếu hiệu quả và lợi ích cao, sẽ phát động cả thôn làm một trận."
"Cậu đây là muốn kéo cả thôn cùng nhau làm giàu?"
"Đúng vậy, tư tưởng giác ngộ quá cao đi." Lương Nặc Nặc ha ha cười.
"Bội phục bội phục, tớ hổ thẹn vì không bằng cậu."
"Tới đây, nếm thử anh đào nhà tớ xem." Lương Nặc Nặc đẩy một rổ anh đào tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã, "Hôm nay đến thì trời đã tối rồi, không thể đưa các cậu đi tham quan được, chờ ngày mai sẽ đưa các cậu đi."
Mộc Tiểu Nhã ừ một tiếng, cầm một quả anh đào lên ăn, phát hiện quả nhiên vị rất ngon, so với anh đào bình thường ngọt hơn không ít, lập tức ánh mắt sáng lên, lấy một quả anh đào đưa tới trước mặt Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên, nếm thử xem, anh đào này ngon ngọt hơn nhiều so với mua ở Vân Thành."
Bạch Xuyên, người đang yên tĩnh ăn cơm, đặt đôi đũa trong tay xuống, đón lấy quả anh đào Mộc Tiểu Nhã đưa và ăn nó.
"Ngon không?" Mộc Tiểu Nhã theo sát hỏi.
"Ăn ngon." Bạch Xuyên gật đầu, nhưng cũng không ăn anh đào nữa, mà chỉ nâng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm tối.
"Chờ đến ngày mai chúng ta có thể tự mình đi hái ăn rồi."
"Ừ." Bạch Xuyên dừng lại động tác ăn cơm, ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó mới tiếp tục ăn.
Bên này Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên giao lưu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Lương Nặc Nặc ở một bên nhìn lại cảm thấy mệt không chịu được. Bạch Xuyên yên lặng đến mức, vừa rồi cô cùng Mộc Tiểu Nhã nói chuyện phiếm, thậm chí quên mất sự tồn tại của anh. Hiện giờ Bạch Xuyên có phản ứng, nhưng lại giống hệt người gỗ, chỉ khi nào Mộc Tiểu Nhã hỏi thì anh mới trả lời. Một khi Mộc Tiểu Nhã không nói, anh lại an tĩnh như không tồn tại..
Tuy sớm biết rằng bệnh tự kỷ chính là như vậy, nhưng chính mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận bọn họ không giống người bình thường, Lương Nặc Nặc mới cảm nhận sâu sắc được cái loại cảm giác gian nan vô lực này. Người này về sau chính là chồng Mộc Mộc sao? Vài chục năm sau Mộc Mộc đều phải kiên nhẫn hướng dẫn anh ta sao? Chỉ như vậy nghĩ, Lương Nặc Nặc nháy mắt liền hiểu được những lo lắng Phương Hủy trước đó nói với cô.
Quá mệt mỏi, Mộc Mộc sống như vậy, thật sự rất mệt.
"Sao không ăn cơm?" Mộc Tiểu Nhã thấy Lương Nặc Nặc bỗng nhiên thẫn thờ, không khỏi nhắc nhở.
"Ách, đang nghĩ chút việc." Lương Nặc Nặc hoàn hồn.
"Nghĩ cái gì?"
"Tớ đang suy nghĩ, hai người các cậu ngày mai nên trở thành người mẫu cho tớ." Lương Nặc Nặc cười nói, "Tớ định chụp vài tấm hình đẹp "up" lên cửa hàng Taobao, hai người các cậu phối hợp giúp tớ chụp mấy tấm."
"Cậu cũng không phải là bán quần áo, lại còn muốn người mẫu." Mộc Tiểu Nhã tức giận nói.
"Cậu không hiểu, đầu năm nay người đẹp luôn thu hút được sự chú ý, để hai người các cậu lên hình, khi khách hàng ghé qua sẽ dừng lại vài giây để xem, có lẽ nhìn thấy liền mua?"
"Tốt nhất cậu tự mình lên hình đi. Ảnh thì để tớ chụp giúp cho, tớ học thiết kế, phân bổ kết cấu nhất định tốt hơn cậu."
Hai người nói qua lại lẫn nhau, cả bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt, nhưng toàn bộ quá trình cũng chỉ có hai người tương tác, người thứ ba Bạch Xuyên giống như một con rối gỗ yên lặng, trước sau không xen vào một lời.
Ăn xong bữa tối, Mộc Tiểu Nhã sợ Bạch Xuyên mệt mỏi, bảo anh về phòng nghỉ ngơi trước, cô cùng Lương Nặc Nặc tiếp tục ngồi dưới tán cây anh đào trò chuyện.
"Bạch Xuyên vẫn luôn yên lặng như vậy à?" Bạch Xuyên không ở đây, Lương Nặc Nặc mới dám chuyển đề tài đến anh.
"Ừ, anh ấy từ nhỏ đều rất an tĩnh." Mộc Tiểu Nhã cười cười, trong lòng đại khái có thể đoán được Lương Nặc Nặc kế tiếp muốn nói gì.
"Trước kia..." Lương Nặc Nặc dừng một chút, thay đổi ngữ khí hỏi, "Vậy giờ là đã tốt hơn một chút rồi đấy à?"
"Khá hơn nhiều, khi còn nhỏ vẫn luôn là tớ hỏi anh ấy, bây giờ ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động nói chuyện." Nhưng dường như chỉ là khi hai người bọn họ ở riêng với nhau.
"Vậy thì tốt rồi, tớ còn tưởng rằng chỉ có khi cậu chủ động nói thì anh ấy mới đáp lại." Lương Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra, chủ động nói chuyện là tốt, ít nhất cũng không phải là đơn phương giao lưu.
"Cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên nói.
"Sao bỗng nhiên nói cảm ơn?" Lương Nặc Nặc kỳ quái.
"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ." Mộc Tiểu Nhã cười, "Nhưng, Nặc Nặc, đừng lại dùng ánh mắt như vừa rồi nhìn bọn tớ."
"Tớ..." Lương Nặc Nặc sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, hoá ra vừa rồi trên bàn cơm mình khác thường, Mộc Tiểu Nhã vẫn nhìn ra, khiến cô còn tưởng rằng mình chuyển dời đề tài đi nhanh.
"Cậu biết không, xe hôm nay cậu nhờ đi đón bọn tớ là xe tải chở hàng, phía trước ngồi không được, tớ cùng Bạch Xuyên chỉ có thể ngồi phía sau xe, lúc tiến vào núi đặc biệt xóc. Bạch Xuyên đã bảo vệ tớ cả một quãng đường, khiến cho toàn bộ phía sau lưng đều bị bầm tím." Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn sao trời, "Tớ hỏi anh ấy đau không, anh ấy nói đau, nhưng hai người chỉ cần một mình anh ấy đau là được."
"Bệnh tự kỷ sẽ không nói dối, Bạch Xuyên nói đau, thật sự chính là đau. Tuy tớ cảm thấy xe xóc một chút cũng sẽ không đau bao lâu, nhưng anh ấy vẫn che chở cho tớ." Hốc mắt Mộc Tiểu Nhã lại nóng lên. Cô không phải bởi vì Bạch Xuyên thay mình đón nhận đau đớn mới cảm động, cô cảm động chính vì hành động tự nguyện bảo vệ cho cô của Bạch Xuyên.
Người mắc chứng tự kỷ, họ chỉ làm những gì họ muốn mà không cân nhắc lợi – hại. Mộc Tiểu Nhã biết, cho dù có đau đớn hơn vạn lần so với thế này, Bạch Xuyên cũng vẫn sẽ nguyện ý che chở cho cô.
"Anh ấy không thích nói chuyện cũng không sao, dù sao khi tớ hỏi thì anh ấy đều trả lời, vậy nên về sau tớ hỏi nhiều một chút thì tốt rồi." Mộc Tiểu Nhã lạc quan nói, "Cho nên đừng nhìn bọn tớ như vậy, Bạch Xuyên có chướng ngại nhận thức, anh ấy không hiểu cảm xúc trong mắt người khác, nhưng có thể phân biệt được ánh mắt nào khác thường."
Lương Nặc Nặc ngơ ngẩn nghe, cảm xúc vô cùng phức tạp.
"Thật xin lỗi." Lương Nặc Nặc áy náy.
"Cậu bảo người ta dùng xe tải đón bọn tớ sao?" Mộc Tiểu Nhã quay đầu, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.
"Đúng vậy, tớ vốn đã hẹn máy kéo, nhưng khẳng định cậu không muốn ngồi."
"Cảm ơn, tớ không muốn ngồi thật."
"Mộc Mộc ~"
"Hửm?"
"Bạch Xuyên khá tốt, lúc nhìn cậu, đôi mắt thật giống các vì sao."
Mộc Tiểu Nhã nhìn lên bầu trời, sao trời thật đẹp, cho nên mới có nhiều người đi Tây Tạng như vậy, đi đến các cực, đến nơi có thể ngắm nhìn các ngôi sao.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Bà Bạch: Tiểu Xuyên, cháu thích em gái hàng xóm Tiểu Nhã đúng không?
Thiếu niên Bạch Xuyên im lặng nhìn bà Bạch.
Bà Bạch: Thích thì phải biểu đạt ra.
Thiếu niên Bạch Xuyên vẫn im lặng nhìn bà Bạch.
Bà Bạch: Trong lúc con bé nói chuyện với cháu, cháu phải phản ứng lại. Bằng không, con bé sẽ cho là cháu không thích nó, về sau sẽ không bao giờ nữa tới.
Trên mặt thiếu niên Bạch Xuyên xuất hiện một tia khẩn trương, sau đó dùng một khoảng thời gian rất dài để học cách đáp lại.
Thiếu nữ Nhã: Anh Bạch Xuyên.
Thiếu niên Xuyên: Ừ.