• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Flanty

Sáng sớm cuối tuần, Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên trở về nhà mẹ đẻ của cô. Trước khi rời đi, Lý Dung đặt rất nhiều túi quà lớn nhỏ lên xe, dặn dò Mộc Tiểu Nhã nhất định phải tặng cho cha mẹ Mộc. Mộc Tiểu Nhã cũng không ra vẻ, nói cảm ơn cha mẹ chồng rồi lên xe rời đi.

Một giờ sau, hai người tới Mộc gia. Mộc Nhược Chu cùng vợ Thẩm Thanh Di đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy chiếc xe Audi từ xa, vui vẻ tiến lên đón.

"Tiểu Xuyên." Ngay khi xe vừa dừng lại, Thẩm Thanh Di đã đi lên giúp Bạch Xuyên mở cửa ghế lái phụ phía trước.

Bạch Xuyên xuống xe, nhìn Thẩm Thanh Di một lát, chậm rãi thốt ra ba chữ.

"Cảm ơn, mẹ."

Mặc dù ba chữ được anh nói ngắt quãng thành hai đoạn, nhưng việc chủ động nói chuyện với nhau như thế này, đối với người mắc bệnh tự kỷ như Bạch Xuyên phải nói là cực kỳ hiếm thấy. Thẩm Thanh Di hiểu nên hết sức kích động.

"Ôi chao, Tiểu Xuyên nói cảm ơn với tôi. Lão Mộc, vừa rồi ông nghe thấy không?" Thẩm Thanh Di quay đầu hỏi chồng mình đang đứng bên cạnh.

"Nghe thấy được, bà nhanh nhanh đi thôi." Mộc Nhược Chu rất buồn bực, rõ ràng ông đứng gần xe hơn, vừa rồi nếu ông là người mở cửa, chắc chắn thằng bé sẽ cảm ơn ông.

Bạch Xuyên dừng một chút, liếc mắt nhìn cha vợ: "Ba."

"Ôi!" Mộc Nhược Chu nháy mắt được chữa lành, hai vợ chồng cùng nhau cười tít mắt.

Mà ở bên kia, Mộc Tiểu Nhã xuống xe cả buổi cũng không thấy cha mẹ phản ứng gì với mình, không thể không nói: "Nhìn xem hai người ân cần chưa kìa, biết là con rể đến thăm, không biết còn tưởng là lãnh đạo đến nhà điều tra đấy."

"Nói bừa cái gì đấy?" Thẩm Thanh Di lúc này mới dành chút sự chú ý cho con gái.

"Con có nói bừa đâu, xe còn chưa dừng hẳn, mẹ đã đến mở cửa giúp rồi, nào có mẹ vợ nhà ai mở cửa cho con rể."

"Tiểu Xuyên có thể giống sao?"

"Sao lại không giống nhau, Tiểu Xuyên nhà chúng ta sẽ không tự mở cửa à?"

"Có!" Ngay khi Thẩm Thanh Di muốn nói chuyện với đứa con gái đang giận dỗi của mình, bỗng nhiên bị Bạch Xuyên cướp lời.

"..."

Bậc thang vừa được hạ xuống, Mộc Tiểu Nhã liền cong eo cười, hai vị Mộc gia sửng sốt trong chốc lát, cũng cười theo. Con rể nhà bọn họ tuy đặc biệt, nhưng tốc độ phản ứng với con gái mình, đúng là chẳng khác gì người thường. Ngẫm lại, lo lắng trong lòng họ lại nhẹ đi một ít.

Thẩm Thanh Di thậm chí còn thừa nhận sai lầm với Bạch Xuyên: "Đều là mẹ sai, mẹ nên để con tự mở cửa."

"Không sao." Tuy anh không tức giận, nhưng mẹ vợ đã mở lời xin lỗi, Bạch Xuyên cảm thấy mình vẫn nên tha thứ cho bà.

Mộc Tiểu Nhã cười đủ rồi, mở cốp xe, lấy ra một đống lớn quà tặng ở bên trong, mỗi túi một kiểu dáng, tuỳ tiện cầm lên đã tới mười mấy túi.

"Sao con mang nhiều đồ về thế?" Thẩm Thanh Di thấy, đi tới cầm giúp.

"Mẹ đừng oan uổng con." Mộc Tiểu Nhã chỉ hai túi đơn giản nhất trong số đó, "Chỉ có hai túi này là con mang về thôi, còn lại tất cả đều là bà thông gia chuẩn bị."

"Đây..." Thẩm Thanh Di cùng chồng nhìn nhau, nhíu mày nói, "Vậy sao con lại nhận? Nhà chúng ta cũng chưa đưa quà tới nhà chồng con đâu, như vậy không hợp lý."

"Đúng vậy." Mộc Nhược Chu nhìn túi quà tặng ba người đang cầm, không nhịn được nói, "Kinh tế nhà chúng ta với Bạch gia vốn dĩ có chênh lệch, tuy chúng ta không cầu cái gì, nhưng nhận nhiều không tốt, đối với con ở Bạch gia cũng không tốt."


Lấy kinh tế thực lực của Bạch gia, đồ vật mang tớ nhà họ tuy không đáng bao nhiêu, nhưng đối với Mộc gia thì chỗ này quá mức quý giá. Mộc Nhược Chu không muốn nhận nhiều quà tặng đắt tiền, điều này sẽ khiến họ cảm thấy rất áp lực.

"Con nói, có phải hai người nghĩ quá nhiều rồi không." Mộc Tiểu Nhã hiểu nhất là cha mẹ mình, trong xương cốt đã thanh cao kiêu ngạo, vô cùng yêu quý thanh danh của mình, họ sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa mọi người, nhưng thật ra càng làm như vậy sẽ càng xa lánh nhau hơn, "Con đã gả đi rồi, nếu hai người còn làm xa lạ như vậy, con ở bên kia mới không ổn."

"Nhưng..." Hai vị Mộc gia vừa nghe xong, lập tức cảm thấy quà này nhận cũng không được, không nhận cũng không được.

"Bằng không, hai người tự nói chuyện với mẹ chồng con đi." Mộc Tiểu Nhã làm bộ phải gọi điện thoại.

"Được, Tiểu Nhã nói cũng đúng, đều là thông gia, nhân tình lui tới cũng không có gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được." Mộc Nhược Chu vội vàng ngăn cản con gái gọi điện thoại.

"Lúc này mới được sao, cùng lắm thì khi về, con cũng mang quà đáp lễ."

"Nhiều đồ như vậy, chúng ta tặng lại cái gì mới thích hợp." Thẩm Thanh Di nhíu mày nói.

"Con thấy vại ớt băm trong tủ lạnh cũng không tồi, buổi tối con mang về." Thẩm Thanh Di là người Tứ Xuyên, thích ăn ớt cay, cũng thích tự nấu ăn, bà có một cái thói quen, đó cứ một khoảng thời gian sẽ tự làm ớt cay băm nhỏ ở nhà. Do đó, trong tủ lạnh nhà họ Mộc, hàng năm đều có ớt băm nhỏ do Thẩm Thanh Di làm.

"Cái đó thì đáng bao nhiêu tiền?" Thẩm Thanh Di tức giận.

"Nhưng mà Bạch gia không có, con gái mẹ muốn ăn còn không có đâu."

"Được được được, buổi tối cho con lấy thêm mấy vại."

Nói giỡn xong, bốn người xách theo quà tặng cùng nhau vào nhà.

Mộc Tiểu Nhã vào phòng khách, quà trong tay tuỳ ý ném lên bàn trà, sau đó cả người liền nằm liệt trên sô pha.

"Nhìn con lười chưa kìa, không phải ở Bạch gia cũng là bộ dáng này chứ?" Thẩm Thanh Di rất không vừa mắt với tướng ngồi của con gái.

"Không khác nhau lắm." Mộc Tiểu Nhã lười biếng trả lời, thở dài trong lòng một hơi, quả nhiên dù đi đâu, thoải mái nhất vẫn là về nhà cha mẹ.

"Tiểu Xuyên, Tiểu Nhã ở nhà con cũng như vậy sao?" Thẩm Thanh Di quay đầu hỏi con rể, con rể bà sẽ không nói dối.

"Dạ." Bạch Xuyên gật đầu, trong mắt anh, Mộc Tiểu Nhã chính là Mộc Tiểu Nhã, ở đâu cũng đều giống nhau.

Mộc Tiểu Nhã thấy Bạch Xuyên cư nhiên gật đầu, lập tức nghĩ lại cử chỉ hành vi của mình khi ở Bạch gia, trước mặt những người khác cô khẳng định sẽ không như vậy, vậy chẳng lẽ là ở phòng ngủ?

"Giống thế nào, hôm nay kiểu gì con cũng phải nói cho mẹ nghe." Thẩm Thanh Di ồn ào, cô miễn cưỡng nói một hai câu. Sau đó bà cũng mặc kệ, vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mà con gái thích.

Bạch Xuyên thì bị cha kéo đi giải đề Olympic Toán, mẹ ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Mộc Tiểu Nhã ăn không ngồi rồi đành phải ngồi trong phòng khách dùng điện thoại xem phim. Sau khi xem xong một bộ phim điện ảnh, điện thoại Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên vang lên, cô nhìn thoáng qua rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau, có vài người mặc trang phục nhân viên công tác tiến vào.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, hai vị Mộc gia bị kinh động, đều từ thư phòng và phòng bếp đi ra. Bạch Xuyên cầm đề Olympic Toán đã làm xong trong tay, chậm rãi đi theo sau lưng cha vợ.

"Đây là cái gì?" Mộc Nhược Chu nhìn ba người công nhân bỗng nhiên xuất hiện trong phòng khách.

"Để chỗ này, đúng rồi, cứ để chỗ này." Mộc Tiểu Nhã chỉ vào khoảng trống bên cạnh ghế sô pha, bảo người ta đặt đồ xuống đó, sau đó mới quay lại trả lời vấn đề của 3 người nhà mình, "Ghế mát xa."

Nhóm công nhân hàng động mau lẹ, đem ghế mát xa đặt xuống, nhanh chóng dỡ hộp đóng gói, điều chỉnh lại các thứ, sau khi xác định không còn vấn đề gì, Mộc Tiểu Nhã mới ký nhận.

"Một tháng hoàn trả, ba tháng đổi lại, có vấn đề gì thì gọi điện cho chúng tôi." Công nhân nói.

"Tốt, cảm ơn."

Mộc Tiểu Nhã ký xong, nhóm công nhân dọn dẹp các loại giấy hộp, nhanh chóng rời khỏi Mộc gia.

"Tiểu Nhã, có chuyện gì xảy ra với cái ghế mát xa này vậy?" Trong tay Thẩm Thanh Di còn đang cầm một cọng hành, đứng bên cạnh ghế mát xa hỏi con gái.

Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên đang đứng cạnh cha mình, nháy mắt ra hiệu.

Nhưng Bạch Xuyên lại đáp lại Mộc Tiểu Nhã bằng vẻ mặt mờ mịt.

"..." Xong, hôm qua nói như không.

"Con làm gì đấy, nháy mắt với Tiểu Xuyên làm gì?" Mộc Nhược Chu thấy con gái mình đứng kia làm mặt quỷ, không khỏi trừng mắt nhìn lại.

Nháy mắt ra hiệu?

Bạch Xuyên nhận ra từ ngữ mấu chốt, ký ức trong nháy mắt hiện về, anh nhớ tới chuyện đêm qua Mộc Tiểu Nhã nói với anh.

"Tiểu Xuyên, em dùng tiền lương của anh mua cho ba mẹ em một cái ghế mát xa, nhưng cái ghế này có hơi đắt, chắc chắn ba mẹ sẽ mắng em tiêu tiền linh tinh. Vì vậy ngày mai anh nói là anh mua cho họ có được không?"

"Được."

"Vậy đến lúc đó em sẽ nháy mắt ra hiệu với anh."

"Ừ." Bạch Xuyên đáp ứng không chút do dự. Nhưng anh căn bản không hiểu nháy mắt ra hiệu là ý gì, cho đến khi ba vợ nói đến "nháy mắt".

"Con mua." Mặc dù Tiểu Nhã không "nháy mắt ra hiệu" với anh nữa, Bạch Xuyên vẫn phối hợp hoàn mỹ.

Thần sắc Mộc Tiểu Nhã buông lỏng, lặng lẽ dựng một ngón cái với Tiểu Xuyên.

"Con mua?" Cả hai vị Mộc gia đều kinh ngạc, "Con mua ghế mát xa làm gì?"

"Tiền lương của con, mua cho hai người." Tiểu Nhã chỉ dặn dò nói anh mua, còn về lý do mua lại không nói cho anh, vì thế Bạch Xuyên chỉ có thể đáp lại như vậy.

Tuy Bạch Xuyên không nói gì nữa nhưng hai vị Mộc gia cũng tự mình hiểu, chỉ một lát sau bọn họ đã tìm được lý do thích hợp cho Bạch Xuyên.

"Cái này là Tiểu Xuyên mua tới hiếu kính chúng ta?" Thẩm Thanh Di vẻ mặt vui sướng nhìn chồng mình, họ không nghĩ rằng có thể nhận được sự hiếu kính của con rể nhanh như vậy.

"Tiền lương của con?" Càng làm cho Mộc Nhược Chu kinh hỉ chính là, Bạch Xuyên lại có thể tự mình kiếm được tiền lương.

"Của con." Bạch Xuyên gật đầu.

Hai người đều biết, món quà lớn này là do con gái mình làm chủ mua, nhưng đây là tiền lương của Bạch Xuyên, có ý nghĩa hoàn toàn không giống. Nghĩ như vậy, hai người nhìn cái ghế mát xa mới, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều tốt.

"Ba, mẹ, cái ghế mát xa này rất tốt cho đốt sống cổ, hai người nhanh nhanh thử xem." Mộc Tiểu Nhã đẩy người đứng gần mình nhất là mẹ mình lên ghế mát xa. Hai vị Mộc gia đều là giáo viên, cả ngày không phải soạn bài thì cũng là ngồi phê chữa bài thi, xương sống vẫn luôn không tốt, đây cũng chính là nguyên nhân mà Mộc Tiểu Nhã muốn mua cái ghế mát xa này.

Ghế mát xa đã được điều điều chỉnh tốt, Mộc Tiểu Nhã chọn chế độ rồi ấn nút khởi động.

Hai người thay phiên nhau mát xa nửa giờ, cũng không biết có phải cái ghế mát xa này thật sự có công hiệu hay không, dù sao hai người đều nói rằng rất thoải mái, ngay cả khi ăn trưa, khuôn mặt Thẩm Thanh Di vẫn luôn rạng rỡ.

Ăn trưa xong, bởi vì Bạch Xuyên nói muốn qua nhà tìm mấy quyển sách, Mộc Tiểu Nhã liền cùng Bạch Xuyên đi sang bên cạnh.

Tuy sân cách vách đã một khoảng thời gian không có ai sống, nhưng Bạch gia vẫn luôn cho người làm đến đây dọn dẹp định kỳ, cây xanh trong hoa viên được cắt tỉa cẩn thận, vì vậy thoạt nhìn cũng không thấy lộn xộn.

Vào phòng khách, Mộc Tiểu Nhã có chút ngẩn ngơ.

Trong trí nhớ của cô, cô đã rất nhiều năm không tới nơi này, nhưng bài trí ở đây lại không có chút thay đổi nào. Vẫn là ghế sô pha vải hoa, bức màn màu trắng ngà, ngay cả bộ ấm chén pha trà dường như vẫn là một bộ ấy.

Mộc Tiểu Nhã cầm lấy một chén trà trong số đó, liếc mắt thấy có một vết sứt nho nhỏ trên chén sứ Thanh Hoa, không lớn, nhưng có chút khác biệt.

Mộc Tiểu Nhã nhìn vết sứt này, cảm thấy có chút quen thuộc không giải thích được, "Vết sứt này còn có hình dạng rất đẹp, là hình trái tim."

Bạch Xuyên nhìn thoáng qua, dường như lại nghĩ tới cái gì đó, trong mắt xẹt qua ý cười.

"Cái này đã có từ rất lâu rồi phải không?" Đã rất lâu cô không tới nhà bà Bạch, nhưng vết sứt này cô lại cảm thấy quen thuộc, vậy thì nhất định là nó đã có từ rất lâu rồi.

"Tám năm, ba tháng, năm ngày."

"... Nhớ rõ như vậy sao." Tuy biết trí nhớ của Bạch Xuyên tốt, nhưng mỗi lần nghe thấy một con số chính xác từ anh, Mộc Tiểu Nhã vẫn không khỏi cảm thán một chút, "Thời gian dài như vậy, sao không đổi một cái khác?"

"Vết sứt hình trái tim, nếu dùng cái chén này uống nước, như vậy mỗi một ngụm nước đều sẽ nằm trong lòng, nước sẽ càng uống ngon hơn. Uống đủ nhiều, sẽ tìm được hạnh phúc." Bạch Xuyên ôn nhu nhìn Mộc Tiểu Nhã.

Mộc Tiểu Nhã vẻ mặt mơ màng nhìn lại Bạch Xuyên.

Loại lời kịch ngốc bạch ngọt như thế này chỉ xuất hiện trong truyện tranh thiếu nữ, căn bản không thể là do Bạch Xuyên nói được, cũng không có khả năng là do người thông thái như bà Bạch nói, nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Tiểu Nhã bắt đầu hoài nghi chính mình.

"Em nói?"

"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu.

"Lúc học cấp Hai, hình như em rất mê truyện tranh thiếu nữ với ngôn tình." Mộc Tiểu Nhã xấu hổ gãi cằm, đồng thời cũng đoán được một khả năng khác, "Vết sứt này, em làm à?"

"Ừ." Bạch Xuyên chỉ vào một góc bàn.

Mộc Tiểu Nhã nhìn đã hiểu, ý Bạch Xuyên muốn nói là ở góc bàn ấy, cô đã làm cho chén trà bị sứt mất một miếng.

Mộc Tiểu Nhã nhìn cái chén, tưởng tượng ra cảnh lúc trước mình nghiêm trang lừa dối Bạch Xuyên, nghĩ liền cảm thấy buồn cười.

"Lúc ấy em lừa gạt anh." Mộc Tiểu Nhã cười nói.

"Không có." Bạch Xuyên lắc đầu, "Uống nhiều, thật sự có thể thấy hạnh phúc."

"Hạnh phúc? Anh biết hạnh phúc là gì không?"

"Biết, hạnh phúc chính là cùng Tiểu Nhã ở bên nhau." Mộc Tiểu Nhã hỏi tùy ý, nhưng Bạch Xuyên trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Câu trả lời như một lưỡi dao sắc bén, đâm từng chút vào tim, khiến Mộc Tiểu Nhã cảm thấy đau.

"Anh vẫn luôn dùng cái chén này uống nước à?"

"Ừ."

Mũi có chút chua xót, hốc mắt Mộc Tiểu Nhã nháy mắt liền đỏ bừng. Cô tin rằng rất nhiều người khi còn nhỏ, đều nói hoặc nghe qua rất nhiều lời bịa chuyện, do thuận miệng hoặc cố tình hù doạ. Có người không tin, có người tạm thời tin. Bởi vì ngây thơ rồi cũng sẽ mất dần, lý trí và trưởng thành sẽ giúp họ phân biệt thật giả. Nhưng Bạch Xuyên không như vậy, trong thế giới của anh, miễn là thứ anh tin tưởng, anh sẽ tin tưởng cả đời.

Tám năm là một quãng thời gian rất dài, Bạch Xuyên đem câu nói cô thuận miệng bịa ra nhớ tới đến bây giờ, mà chính cô lại quên mất, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.

"Rất xin lỗi, em quên mất."

"Không sao, trí nhớ em vốn dĩ không tốt." Bà nội nói trí nhớ của anh là do trời cao ban tặng, không phải ai cũng có, vì vậy Tiểu Nhã quên cũng không sao, anh nhớ rõ là được.

Vốn dĩ Mộc Tiểu Nhã áy náy gần như đã khóc, kết quả Bạch Xuyên bỗng nhiên nói một câu như vậy, lại khiến cô không khỏi bật cười: "Không sai, là trí nhớ em không được tốt. Nhưng lúc này đây, em nhất định sẽ không quên."

Mộc Tiểu Nhã quay lưng lại, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt mình.

"Không sao, tôi nhớ rõ."

"Tiểu Xuyên, em sẽ nhớ rõ." Mộc Tiểu Nhã quay người, nhìn thẳng vào Bạch Xuyên, ngữ khí kiên định.

"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu đồng ý, dường như lại nhìn thấy khuôn mặt cô bé luôn làm sai đề toán học kia.

"A a, cái đề bài này, sao em lại làm sai nữa rồi." Mộc Tiểu Nhã mặc đồng phục đang điên cuồng vò đầu, "Tiểu Xuyên, anh dạy lại lần nữa cho em đi, em bảo đảm, lần này em nhất định nhớ kỹ."

"Ừ." Thiếu niên Bạch Xuyên thuần thục cầm bút lên, bắt đầu giảng lại cách dùng công thức lần thứ năm.

Thật ra Bạch Xuyên có một bí mật chưa từng nói với ai, trong lòng anh luôn thầm hy vọng Mộc Tiểu Nhã vĩnh viễn không nhớ được công thức, như vậy mỗi ngày tan học, cô mới có thể đến đây tìm mình.

"Đi, chúng ta vào thư phòng tìm sách."

Tuy loại hình nhà ở giống nhau, nhưng thư phòng nhà họ Bạch lớn hơn nhà họ Mộc rất nhiều, bởi vì Bạch gia chỉ có Bạch Xuyên và bà Bạch sống với nhau, cho nên bà Bạch đã đem tất cả phòng ngủ ở lầu một thông lại với nhau, tạo ra một thư viện nhỏ cho Bạch Xuyên.

Thư phòng này, mỗi một lần Mộc Tiểu Nhã vào đều sẽ bị chấn động một lần. Kệ sách có chiều cao gần bằng chiều cao của bức tường, có rất nhiều sách được đặt trên đó, thậm chí bà Bạch còn đặt một cái cầu thang di động bên cạnh để tạo điều kiện cho Bạch Xuyên leo lên leo xuống. Giữa phòng là một cái bàn nhỏ, bị bao quanh bởi biển sách, dường như chỉ cần bạn ngồi xuống đây, cho dù thất học cũng có thể tìm hiểu ngay được về hao quang tri thức cổ đại và hiện đại.

"Anh muốn tìm sách gì? Em với anh cùng tìm." Sách ở đây nhiều không đếm hết, tìm được sẽ mất nhiều thời gian, Mộc Tiểu Nhã vừa rồi đã nhìn qua mấy kệ sách, phát hiện sách nơi này dường như được đặt không có quy luật. Nói như vậy, sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm nó.

"Tìm được rồi."

Mộc Tiểu Nhã xoay người, quả nhiên thấy Bạch Xuyên đang cầm trong tay một quyển sách màu xanh lục.

"Anh tìm một phát thấy luôn?" Vận khí tốt như vậy?

"Tôi đều nhớ rõ."

"Anh nói là, sách ở đây, đặt ở chỗ nào anh cũng nhớ rõ sao?" Mộc Tiểu Nhã khiếp sợ.

"Ừ."

Mộc Tiểu Nhã cảm thấy có chút hứng thú, không nhịn được nói: "Vậy anh giúp em tìm một quyển sách."

"Được."

"Trước kia em có để quyển sách nào ở đây không?" Trước đây khi học cao trung, Mộc Tiểu Nhã trầm mê vào truyện tranh, cứ đến ngày nghỉ là mượn danh học tập Bạch Xuyên mà đến đây đọc truyện, bất cứ khi nào có người lớn tiến vào, cô đều tiện tay ném lên kệ sách, mặc cho ai tìm cũng không thấy. Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng cô nghĩ có lẽ ở đây có một hai quyển truyện tranh của mình.

"Giáo thảo[1] ngây thơ." Bạch Xuyên trả lời.

[1] Giáo thảo là từ ngữ của học sinh Đài Loan, chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.

"Cái gì?"

"Giáo thảo ngây thơ." Bạch Xuyên lặp lại lần nữa với ngữ khí như đúc.

"Truyện tranh thiếu nữ?" Mộc Tiểu Nhã mơ hồ nhớ lại, hình như là một quyển truyện tranh mà lúc học sơ trung cô cực kỳ mê đắm.

"Ừ."

"Bộ truyện tranh này ở chỗ nào, ở đâu ở đâu?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Kệ sách phía đông, hàng thứ 6 từ dưới lên, số 128 đến 136 từ trái sang phải." Không đợi Mộc Tiểu Nhã nói xong, Bạch Xuyên đã báo rõ ràng vị trí cụ thể.

"Có 9 tập." Mộc Tiểu Nhã theo lời Bạch Xuyên bắt đầu tìm sách, "Phía đông, một hai ba bốn năm sáu, hàng này, từ trái sang phải... A, tìm được rồi."

Truyện tranh luôn nhỏ hơn những cuốn sách bình thường, vì vậy sau một lúc, Mộc Tiểu Nhã đã nhanh chóng tìm thấy cả bộ 《Giáo thảo ngây thơ 》.

"Bìa sách còn rất mới, giữ gìn thật tốt." Mộc Tiểu Nhã tùy tiện lật vài tờ, sau đó phát hiện nhân vật bên trong truyện tranh hoa lệ đến mức làm người ta nổi da gà, đôi mắt của nhân vật chính hẳn là kim cương, màu xanh lam phát ra ánh sáng, cười lên, bối cảnh sẽ xuất hiện cánh hoa hồng. Thật là, quá mẹ nó Mary Sue[2], rốt cuộc trước kia vì sao mình lại thích loại đồ vật này?

[2] Mary Sue là nhân vật toàn năng, xinh đẹp, tài giỏi, giàu có,... nói chung mọi thứ tốt đẹp trên đời đều là của nhân vật đó.

Bây giờ ngẫm lại, thật ra con người có đôi khi rất kỳ lạ, một thứ đã từng thích như vậy, nhưng rồi có một ngày lại chẳng còn cảm giác gì.

"Còn muốn tìm sách khác không?" Mộc Tiểu Nhã run lên, cả người nổi da gà, đem truyện tranh bỏ lại.

Bạch Xuyên lắc đầu.

"Vậy được, chúng ta đi thôi."

Khi đến đây, họ thẳng hướng vào thư phòng, bây giờ ra ngoài, hai người muốn đi ra cửa, hướng đi lại hoàn toàn ngược lại, điều này khiến cho Mộc Tiểu Nhã liếc mắt một cái liền thấy được bức chân dung trên vách tường phòng khách.

Đó là bức chân dung bà Bạch, bà Bạch trong bức chân dung đang mặc một bộ sườn xám tối màu, búi tóc gọn gàng, trên mỗi bên tai là một viên ngọc trai, hai bàn tay nắm vào nhau, ưu nhã ngồi trên ghế gỗ đỏ, vẻ mặt bà từ ái nhìn về phía trước.

"Tôi vẽ." Bạch Xuyên theo tầm mắt của Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy bức tranh sơn dầu. Anh đã vẽ nó cho bà nội, bà rất thích, đem treo ở cầu thang lên lầu, như vậy mỗi lần lên xuống lầu đều có thể nhìn thấy.

"Anh vẽ?" Vậy trách không được, hoá ra người bà Bạch nhìn chính là Bạch Xuyên, vì vậy trong ánh mắt mới tràn ngập yêu thường như thế.

"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu, "Vào ngày thứ ba sau khi vẽ xong, bà nội liền nằm viện."

Mộc Tiểu Nhã ngẩn người, một cỗ đau lòng tràn ngập trong tim cô, thật ra trí nhớ quá tốt cũng không nhất định là chuyện tốt.

"Anh nhớ bà không?" Mộc Tiểu Nhã không nhịn được hỏi.

"Nhớ." Bạch Xuyên gật đầu.

Đúng vậy, sao Bạch Xuyên lại không nhớ, trí nhớ Bạch Xuyên tốt như vậy, mà trong thế giới của anh lại nhớ rất ít người. Chính anh muốn quên, cũng không thể quên được.

Đột nhiên, cơ thể được ôm vào một cái ôm quen thuộc.

Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện không biết từ khi nào Bạch Xuyên đã buông sách xuống, lúc này đang nhẹ nhàng ôm cô: "Đừng đau lòng."

Đau lòng? Mình vừa rồi đau lòng sao?

Không đúng, rõ ràng là cô sợ Bạch Xuyên đau lòng mới đúng, sao lại là mình chứ.

"Tiểu Xuyên, khi nhớ tới bà nội, anh có còn thấy đau lòng không?" Mộc Tiểu Nhã rầu rĩ hỏi.

"Không." Bạch Xuyên lắc đầu, "Bà nội nói, sinh mệnh mỗi người đều có thời hạn, em có, tôi cũng có. Thời hạn của bà nội tới rồi, cho nên bà cần phải rời đi, tôi luyến tiếc, nhưng không khổ sở."

"Bà nội nói đúng."

Có lẽ chỉ có người tự kỷ mắc hội chứng bác học như Bạch Xuyên mới có thể bình tĩnh và lý trí như vậy đối với việc người thân ra đi.

Nhưng như thế cũng tốt, khi thời gian kết thúc, đến lúc cô nên rời đi, anh cũng có thể như vậy.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Bà Bạch bỗng nhiên phát hiện trong bộ ấm chén pha trà của mình có một cái chén không lành lặn.

Bà Bạch: "Sao lại bị sứt thế này, không thể giữ lại được."

Bà Bạch thuận tay ném vào thùng rác.

Bạch Xuyên thấy, không nói một lời, đi qua, ngồi xổm xuống, đem cái chén nhặt lên, chấp nhất[3] đặt lại lên bàn trà.

[3] Chấp nhất: cố chấp, nhất định phải thực hiện được.

Bà Bạch: "Tiểu Xuyên, cái này bị sứt rồi, không thể dùng, rất nguy hiểm, sẽ cắt vào môi."
Giải thích xong, tiếp tục vứt bỏ.
Bạch Xuyên ngồi xổm xuống, tiếp tục nhặt.
Bà Bạch: "..."
Từ lúc nào mà Tiểu Xuyên lại thích cái chén này như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK