• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ mất vài phút, Lăng Sở Dạ và đoàn xe rước dâu đã đưa được vợ nhỏ đến địa điểm diễn ra hôn lễ.

Buổi chiều hoàng hôn hôm nay thật đẹp, sắc nắng vàng ươm, hơi ngà đỏ.

Sóng vỗ nhè nhẹ, những làn gió đìu hiu, mang theo hơi biển mặn mà tạo cho mọi người một cảm giác mát mẻ, an lành.

Mễ Bối khoác lấy tay Lăng Sở Dạ. Họ cùng nhau bước lên thảm đỏ, cùng nhau đi đến trước mặt người chứng giám, lại một lần nữa cùng nhau nói lên những lời thề hẹn ước.

Cuối cùng, anh và cô lồng vào tay đối phương đôi nhẫn cưới tinh xảo, và trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào trong giây phút thiêng liêng này.

Từng nghi lễ được diễn ra vô cùng suôn sẻ, mĩ mãn. Cầm đoá cẩm tú cầu trong tay, Mễ Bối bỗng nhướng mày với Chu Tiết, môi nở ra nụ cười đầy ẩn ý.

- Mọi người ơi, đến bắt hoa nào!

Các cô gái được mời đến tham dự, theo tiếng gọi của Mễ Bối mà hào hứng ùa đến, đứng vây kín dưới bục.

Dường như ai ai cũng muốn có được đoá hoa ấy, để rồi nhận lấy sự may mắn, tìm được một nửa của cuộc đời, dựng lên một tình yêu đẹp, và trở thành cô dâu tiếp theo.

Đợi ổn định, tất cả đã vào vị trí, Mễ Bối phấn khởi quay lưng về phía họ.

- Một, hai, ba...

Cô nhún người lấy đà, sau đó tung nó lên trời bằng cả sinh lực, đoá hoa bay thật cao, thật xa.

Lợi dụng chiều cao vượt trội, Chu Tiết nhảy lên, bắt lấy đoá hoa trước khi nó rơi xuống tầm tay các cô gái.

Chu Tiết bước vội, đến đối diện với Angel, quỳ một gối trước cô gái ấy. Tay chân bấng loạng, run lên cầm cập, khó khăn lắm mới lấy ra được hộp nhẫn nhung xanh.

- Angel! Anh không giỏi nói ra những lời hoa mĩ, đầu anh lúc này không nghĩ được gì hết. Nên anh vào thẳng vấn đề luôn nhé!

- Anh yêu em! Cực kì yêu em! Anh muốn ở cạnh em, bảo vệ em suốt đời.

- Vì thế, anh cần em cho anh một cơ hội để thực hiện điều ấy. Angel! Lấy anh nhé?

Đứng trước lời cầu hôn bất ngờ của Chu Tiết, Angel không giấu nổi vẻ khó tin trên khuôn mặt.

Thế nhưng, phút sau liền trở nên kiêu kỳ, vểnh mặt khoanh tay, hỏi:

- Anh tự tin thế? Không sợ em từ chối à?

- Đừng, đừng như thế. Em mà từ chối... anh, anh ra biển chết cho em xem.

- Chu độc tài! Anh rõ ràng là đang ép hôn!

- Anh mặc kệ, anh cứ thế đấy! Em có đồng ý hay không?

- Hết cách với anh! Được rồi, em đồng ý!

Màn cầu hôn đầy bất ổn cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Chiếc nhẫn mau chóng được trao vào tay Angel.

Có được vợ ở cái tuổi này gần bốn mươi này, Chu Tiết mừng vui đến đổ nước mắt, còn dự định sẽ tổ chức đám cưới trong nay mai để không thua kém Lăng Sở Dạ.

[...]

Tối đến, Mễ Bối một mình ở trong phòng tân hôn, đợi chờ Lăng Sở Dạ trở về sau buổi tiệc rượu.

Khắp căn phòng, trên giường dưới đất đều được phủ đầy những cánh hồng tươi.

Mễ Bối vẫn mặc váy cưới, chán nản ngồi trước bàn trang điểm. Tấm gương sáng phản chiếu rõ mồn một vẻ mặt buồn rầu, ủ rũ của Mễ Bối khi suy nghĩ nhiều về đêm tân hôn không trọn vẹn.

- Chín giờ rồi?

Ngó nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã khá trễ. Mễ Bối muốn đi tắm, vì có lẽ sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn.

- Gì thế nhỉ?

Vậy mà vừa quay ra, cô vô tình phát hiện, lẫn trong đống hoa hồng trên gra giường, có một chiếc hộp rất lạ.

Mễ Bối mang chiếc hộp ấy ra nên ngoài trống trải, ngay lập tức đập vào mắt cô là một tờ giấy nhỏ với dòng chữ:

"Đây là quà mình tặng cậu, tháng sau hãy mở ra dùng nhé!"

Tính tò mò không cho phép Mễ Bối đợi lâu như vậy, cô ngồi quỳ dưới sàn mở nắp ra kiểm tra ngay.

- Tưởng gì...

Trông thấy tấm bưu thiếp bên trong, Mễ Bối bĩu môi vì nó chỉ đơn giản là một bộ đồ ngủ mà thôi.

Thế nhưng, giây sau Mễ Bối đã hối hận, khi được tận mắt chứng kiến kiểu dáng và chất liệu của nó.

- Cái... cái này cũng gọi là đồ ngủ sao?

Mễ Bối e dè, xách chiếc váy ngủ bằng hai ngón tay, thận trọng nghiên cứu.

- Mặc vào có khác nào ở truồng đâu chứ?

Nhìn hai mảnh vải trong suốt, mỏng dính tựa như lá lúa ghép vào nhau và chiếc lọt kh.e màu be đi kèm mà cô bất giác rùng mình.

Thường thì những bộ đồ sẽ có chỗ thiếu chỗ thừa, nhưng chiếc váy này chỗ nào cũng thiếu.

Phần ngực được che đậy bởi hai nút thắt nơ, sau lưng kiệm vải đến mức để trần. Lại còn được tặng thêm cài tai thỏ và vòng ren đùi.

Cô ngồi thơ thẩn, mường tượng đến viễn cảnh khi diện nó vào người, rồi lại tự khiến mình nổi cả da gà.

- Angel ơi là Angel! Cậu cũng thật là...

Mễ Bối than thở, cất nó về hộp. Khó khăn đứng dậy đi vào nhà tắm.

Cạch... cạch.

Vậy mà cánh cửa vừa khép, đã vội bật ra. Mễ Bối tí tửng, cầm lấy cả cái hộp ấy theo mình vào trong phòng.

- Hehe... dù gì còn lâu lắm Sở Dạ mới về. Mình mặc nó một chút xem sao!

Mười lăm phút sau, Mễ Bối quấn theo áo choàng tắm ra bên ngoài, bẽn lẽn đến trước chiếc gương lớn toàn thân gần tủ quần áo.

Nhìn hình ảnh bản thân được phản chiếu trong gương, Mễ Bối không khỏi tự cảm thản.

- Ôi! Trông cũng ra gì phết. Mặc dù đã có bụng nhưng không thành vấn đề.

Bụp.

- Có... có chuyện gì thế?

- Là ai vậy?

Bỗng ánh đèn vụt tắt, không gian căn phòng trở nên mịt mù khiến Mễ Bối giật mình hoảng hốt.

- Chắc bị lỗi thôi!

Cô gắng gượng giữ lấy chút bình tĩnh còn sót lại, tự trấn an. Trong bóng tối chầm chậm mò mẫm, tìm đến công tắc đèn.

Tạch.

Khi căn phòng tràn ngập bởi ánh sáng trắng rực rỡ, Mễ Bối mới dám thở phào, thế nhưng khi quay ra thì ôm chập lấy cơ thể, hết toáng cả lên.

- Áaaa... Lăng... Lăng Sở Dạ, anh vào từ lúc nào?

Gã chồng trẻ con chẳng biết từ bao giờ đã yên vị nằm sẵn trên giường. Ánh mắt hau háu, muốn ăn tươi nuốt sống ghim chặt vào thân hình nóng bỏng của vợ nhỏ.

Đã thế còn liếm môi thèm thuồng, trong cực kỳ biến thái, lưu manh. Toàn thân toả ra mùi rượu nồng nặc.

Không để Mễ Bối bỏ trốn vào nhà vệ sinh. Lăng Sở Dạ chồm đến, nắm lấy tay cô kéo mạnh làm cô ngã nhào ra giường.

- Bỏ... bỏ em ra, chúng ta không thể.

Mặc kệ cô gái nhỏ ra sức giẫy nẩy, xấu hổ đến sắp khóc đến nơi. Lăng Sở Dạ vẫn liều mạng, từ sau lưng ôm lấy thân thể mảnh mai, vừa thì thầm vừa cắn nhẹ vào mang tai.

- Bảo Bối! Anh say rồi...

- Em... em đang mang thai mà.

- Em rõ ràng là muốn bức chết anh! Biết mình đang mang thai, lại cả gan ăn mặc sexy thế này.

- Không phải... em, em không cố ý. Anh buông em ra đi mà.

Lăng Sở Dạ bỗng lặng im, phớt lờ mà gục mặt vào hõm cổ Mễ Bối hưởng thụ hương thơm thuộc về cô.

Cánh môi nóng ran liên tục hạ lên tấm lưng trần đang run rẩy. Những ngón tay hư hỏng dần chuyển động, vuốt ve da thịt non mềm, cuối cùng thì ngừng lại ở hai nút thắt nơ trước đôi bầu ngực núng nính.

- Đừng... đừng mà...

Lăng Sở Dạ bỏ ngoài tai những lời van nài thảm thiết của cô gái trong lòng.

- Bảo Bối lớn đừng khóc, anh hứa sẽ không làm tổn thương đến bảo bối nhỏ trong bụng.

- Anh... anh hứa đấy nhé!

- Hứa, hứa mà.

Dứt lời, Lăng Sở Dạ nâng cằm cô gái ngửa lên, từ phía trên đáp xuống đôi môi ẩm ướt đang hé mở, khiến tất cả tiếng nức nở của Mễ Bối bị chặn lại nơi cổ họng.

Đầu lưỡi anh thô ráp, trằn trọc mút mát, quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè mềm mại, tỉ mỉ gậm nhấm từng chút một.

Một lúc lâu sau, anh buông môi cô ra, uyển chuyển lướt đi xuống cần cổ thiên nga, để lại những vệt hôn sẫm đỏ.

Con ngươi người đàn ông phút chốc đục ngầu, anh nhẹ nhàng kéo tụt từng thắt nơ, hai luồng đẫy đà trắng nõn phút chốc lộ diện, khẽ run rẩy theo từng nhịp nấc của chủ nhân.

- Ưm...

Lăng Sở Dạ hé môi, ngậm lấy một bên đầu ngực thơm ngon. Một cảm giác ác tê dại truyền đến, khiến đầu óc Mễ Bối trở nên mơ hồ, các ngón chân co quắp vào gra giường, vô tình để thất thoáng những âm thanh ám muội.

Anh khẽ cười, buông lời trêu chọc:

- Bảo Bối! Khó chịu lắm đúng không?

Lúc này, không cần chạm Mễ Bối cũng cảm nhận được hạ thân đã ướt đẫm dữ dội.

Lăng Sở Dạ cẩn thận đặt cô nằm xuống gối, anh mở rộng đôi chân thon dài, chen chúc thân người vào giữa trung tâm.

Anh cúi thấp, ngắm nhìn dòng suối rỉ sau chiếc lọt kh.e mong manh, chỉ với một ngón tay Lăng Sở Dạ đã thuận tiện vạch tấm vải ấy sang một bên.

Để lộ hai cánh hoa hồng hào khép chặt, dưới sự trêu đùa của anh mà khẽ mấp máy.

Từ bên trong, mật ngọt trong suốt tuôn trào, tựa sương sớm trên những đoá hoa, phảng phất một hương thơm nhàn nhạt đầy quyến rũ.

Không một lời báo trước, Lăng Sở Dạ vùi đầu vào giữa hai chân cô. Đầu lưỡi thô ráp dịu dàng bóc tách, mở rộng lối vào chật hẹp.

Khoái cảm đê mê sôi sục, Mễ Bối cắn môi, nắm lấy bọc gối mà uốn người rên rỉ.

- Ưm... đừng... nóng quá.

Lăng Sở Dạ dướn mắt nhìn lên, nhận thấy cơ thể của Mễ Bối đã vô cùng mẫn cảm, anh càng ra sức châm chọc.

Đầu lưỡi mạnh mẽ khoáy đảo, tâm hoa ra sức co thắt như thể muốn ép chết dị vật, đẩy nó ra bên ngoài.

- Áa...

Sau đó Lăng Sở Dạ dùng sức hút thật mạnh, mang toàn bộ mật ngọt nuốt trọn vào trong bụng, không bỏ sót một giọt nào.

Làm Mễ Bối cong cả thân người, ngẩn cổ hét lên trong sung sướng.

Nhân lúc Mễ Bối đang ngây ngất trong cơn men nhục đục. Lăng Sở Dạ bắt đầu thoát y, cởi sạch những thứ vướng víu trên người.

Anh bò lên, đối diện với Mễ Bối. Thả những nụ hôn chớp nhoáng khắp gương mặt ửng hồng của cô gái, hơi thở nặng nề chiếm lấy toàn bộ hô hấp của cô.

Cơ ngực rắn chắc ma sát với hai luồng đẫy đà. Mệnh long bên dưới đã trướng đến mức đau đớn, quằn quại.


Lăng Sở Dạ sờ soạng, nâng lấy cặp mông tròn trịa, ghé sát vào tai cô thầm thì.


- Bảo Bối! Anh vào nhé.


Mễ Bối nũng nịu gật đầu, biết trước chuyện gì sắp xảy đến nhưng cô vẫn không kiềm được mà bấu chặt lấy bờ vai cứng cỏi của Lăng Sở Dạ.


Nơi giao hợp bắt đầu truyền đến cảm giác bị xâm lấn. Mệnh long nóng bỏng chậm rãi tiến về phía trước, lấp đầy cơ thể cô.


Tuy chẳng phải lần đầu, nhưng của anh vừa to vừa thô, Mễ Bối thực sự ăn không tiêu, tâm hoa bị kéo căng đến cực hạn.


- Sở Dạ... em yêu anh!


Cô nuốt xuống một ngụm khí lạnh, rướn người mút nhẹ lấy yết hầu nam tính, tình nguyện hòa quyện cùng anh trầm luân một đêm dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK