- Có biết em năn nỉ nãy giờ mệt lắm không?
- Hay là Bạch Hổ có chuyện gì rồi, nên anh mới giấu em như vậy?
Hôm nay Lăng Sở Dạ không bận việc, nên được ở nhà nghỉ ngơi, không phải đến Đô Đốc Phủ.
Thỉnh thoảng mới thảnh thơi, vậy mà Mễ Bối ám anh cả buổi sáng trời. Anh đi đâu, cô theo đó. Đến mức bị nhốt bên ngoài thư phòng cô vẫn đập cửa ầm ĩ, kêu gào cho bằng được.
- Được rồi, về phòng thay đồ.
- Tôi đưa em đi.
Quá sức chịu đựng, Lăng Sở Dạ không thể tập trung đọc sách khi Mễ Bối cứ liên tục làm ồn.
Hết cách, đành bất lực chiều theo ý cô.
- Vâng vâng...
Đôi mắt cô sáng rực, Mễ Bối từ sàn nhà lồm cồm bò dậy, hối hả đá chân sáo chạy một mạch về phòng, tâm trạng nở hoa vì bao công sức bỏ ra cũng đã có được hồi đáp xứng đáng.
- Đi thôi.
Chẳng lâu sau, Mễ Bối trở ra với một chiếc váy suông kín cổ, nhưng lại rất rộng, thùng thình không vừa người nên trông cô cứ như mặc đồ bính vậy.
Lăng Sở Dạ nhăn mặt đánh giá, nhưng rồi cũng mặc kệ, không ép cô thay ra. Đưa cô ra xe, tiến về tả ngạn của thành phố.
[...]
Khu bảo tồn Lăng Viên.
Quãng đường khá dài, ngồi trong xe với tiết trời mát dịu khiến cô gái dễ ăn dễ ngủ ấy thiếp đi lúc nào không hay.
Vậy mà, chiếc xe vừa lái chậm lại để tiến vào trong. Mễ Bối đã ngay lập tức bừng tỉnh như có báo tức sẵn trong đầu.
- Rộng ghê.
Từ cửa kính, Mễ Bối quan sát khung cảnh ngoài kia. Không che giấu nỗi cảm xúc kinh ngạc mà phải thốt lên, khi nơi này giống y như nơi mà cô từng sinh sống.
- Hức...
Đang vui đấy, thì bỗng nước mắt ứa ra, cô thút thít một cách lạ kì.
- Làm sao?
Mễ Bối xấu hổ, gượng cười, đáp:
- Không sao... chỉ có chút nhớ nhà.
Hiểu rõ tâm trạng của cô, Lăng Sở Dạ ân cần xoa đầu nhỏ an ủi.
- Lăng Gia là nhà của em.
Rất nhanh, chiếc xe đã ngừng hẳn. Lăng Sở Dạ vươn tay mở khoá cửa giúp cô, rồi mới đi ra ngoài.
Sau đó một đoàn người mặc đồng phục nồng hậu chạy đến đón tiếp, nhưng khi còn cách khá xa, liền bị Lăng Sở Dạ xua tay đuổi đi, tránh làm phiền đến tâm trạng của cô gái nhỏ.
- Bạch Hổ đâu rồi?
Lăng Sở Dạ mở lối, đưa cô vào trong rào lưới. Đứng trước khung cảnh vĩ hùng, Mễ Bối không thể nhìn thấy người bạn ấy, quay ra hỏi anh thì chỉ nhận được cái lắc đầu dửng dưng.
- Yaaa húuuu...
Mễ Bối chuyển đổi ngôn ngữ, gọi lên ấn hiệu đặc biệt, giọng cô thanh thoát vang vọng đến cuối khu rừng nhân tạo.
Grừmm...
Có được hồi đáp, Mễ Bối sung sướng, cảm động đến ứa lệ.
Chỉ chừng một phút sau, từ bên trong khu rừng đã truyền đến tiếng xào xạc, Bạch Hổ dũng mãnh lao ra, nhưng không chỉ một mình, phía sau còn có cả đồng bọn.
Khiến các nhân viên ở ngoài rào lưới kinh hãi, hô to.
- Hai vị mau tránh đi, ra ngoài, ra ngoài này nhanh lên.
Thế nhưng, mặc họ cảnh báo. Lăng Sở Dạ chỉ điềm nhiên, khoan thai lùi về hai bước. Nhường lại không gian và hào quang cho tiểu cô nương hoang dã. Ánh mắt dịu dàng đến vô độ.
- Nặng quá, em mập hơn nhiều rồi.
Bạch Hổ vồ đến, ôm chầm lấy chủ nhân, cả thân xác to lớn đè cả lên người Mễ Bối. Quá sức, cô liền loạng choạng, bật ngửa ra sau.
Cùng với Bạch Hổ âu yếm, lăn qua lộn lại đến bẩn cả chiếc váy bên ngoài. Vải vóc vô ý tốc lên, Lăng Sở Dạ liền hiểu ra vì sao cô lại ăn mặc dị hợm như vậy.
- Mễ Bối!
Nghe anh gọi, Mễ Bối ngừng cuộc vui, ngước lên nhìn anh.
- Hả?
Lăng Sở Dạ lạnh nhạt nhắc nhở:
- Tôi cấm em không được cởi chiếc váy đó ra.
- Vì sao?
Mễ Bối yểu xiều, đến ngữ điệu cũng đượm buồn hơn hẳn.
Vì chuyến đi này, mà Mễ Bối đã phải lục banh cả tủ quần áo mới tìm lại được bộ đồ da thú cũ vẫn còn lưu giữ. Vậy mag giờ đây, lại bị anh cấm cản. Trong khi nó chỉ hơi ngắn thôi mà?
Bạch Hổ thấy Mễ Bối bị bắt nạt, cũng gầm gừ đe doạ lấy oai.
Nhưng đối với Lăng Sở Dạ, con thú ấy chẳng khác nào loài mèo rừng.
- Nếu em không nghe lời thì chúng ta lập tức trở về.
- Em nghe... em nghe mà.
Mễ Bối không chần chừ mà lập tức đồng ý, vì khó khăn lắm cô mới thuyết phục được anh cơ mà.
Đứng mỏi rồi, Lăng Sở Dạ mở rào ra ngoài tìm nơi nghỉ chân trong lúc đợi chờ Mễ Bối, dù là vậy nhưng anh vẫn quan sát cô không lỡ một li nào.
[...]
- Cảm ơn.
Hơn một tiếng sau, Mễ Bối mới thực sự thỏa mãn, tự nguyện cùng Lăng Sở Dạ ra về.
Trước khi rời khỏi Lăng Viên, cô còn được các chị nhân viên đưa đi tắm táp, thay một bộ trang phục khác tươm tất, sạch sẽ hơn.
Cũng đã qua giấc trưa, Mễ Bối tỉnh táo hơn nhiều, không còn gật gù như chuyến đầu tiên nữa.
Bon bon đến một đoạn đường giáp với biển, Mễ Bối bất ngờ phản ứng mạnh, tay vỗ bôm bốp, lại còn hú hét tạo sự chú ý với anh.
Đã làm đến vậy, nhưng anh lại chỉ chăm chăm vào cuốn sách dày cộm, sợ rằng lỡ mất cơ hội. Mễ bối làm liều nắm lấy ống tay áo lắc lư.
Bị làm phiền Lăng Sở Dạ nhướng mày, khó chịu hỏi:
- Chuyện gì?
- Biển... biển.
Hiểu được Mễ Bối lại muốn gì, dù gì anh cũng đang rỗi, Lăng Sở Dạ cho tài xế ngừng xe ngay lề bãi cát, kéo khoá cửa cho cô.
- Đi chơi đi, đừng đi xa quá là được.
- Thật sao?
Lăng Sở Dạ gật nhẹ rồi quay trở về với những con chữ nhạt nhẽo.
Ngược lại, Mễ Bối một mặt hớn hở, cô sung sướng nhổm người đến chụt nhẹ vào gò má Lăng Sở Dạ thay cho lời cảm ơn.
- Em...
Nhưng người chủ động là cô, người ngại trước cũng là cô.
Không đủ can đảm để đối diện, Mễ Bối cong giò chạy đi trốn tránh.
Còn về Lăng Sở Dạ, anh thơ thẩn trước hành động của Mễ Bối.
Gò má rám nắng phút chốc ửng hồng, rạo rực trong thâm tâm, nhưng vì hình tượng nên vẫn luôn tỏ ra điềm đạm, hững hờ.
- Ta dẫm, ta in... một hai ba... haha.
Ở bên ngoài, Mễ Bối lon ton nhảy cà tửng trên nền cát, thích thú khi dấu chân trải dài cả một vùng.
Chán chê, Mễ Bối cẩn trọng tiến xa hơn, chơi trò đuổi bắt với các ngọn sóng như những đứa trẻ lên ba. Hấp tấp, la hét chạy đi khi sóng đuổi đến.
Hình này ngây ngô, đơn thuần của thiếu nữ đã thu hút các du khách lác đác phía xa, thậm chí còn có người đưa máy ảnh lên bắt trọn khoảnh khắc ấy.
- Aaa cíu tuiii...
Lần này, sóng đến quá nhanh. Mễ Bối hồi hộp đến kinh hãi, sợ chạy không kịp sẽ ướt váy đẹp, quan trọng hơn là sẽ bị anh la.
Khi làn nước sắp chạm đến chân, thì cơ thể cô đột ngột được một lực vớt lên cao. Còn ngỡ là Lăng Sở Dạ nên Mễ Bối chẳng đề phòng.
Nhưng không, người cứu cô là một thiếu niên trẻ vạm vỡ, với gương mặt non choẹt, hoàn toàn khác xa với ông chú già trong xe.
Nghĩ đến đây, Mễ Bối có chút chột dạ, cô cựa quậy cả người. Biết Mễ Bối muốn xuống, thiếu niên ấy ga lăng bồng cô đến nơi khô ráo mới buông tay.
Đứng trước cảnh đẹp chết ruồi, Mễ Bối ngại ngùng, cất tiếng:
- Cảm...
- Cảm cái đầu nhà em!! Mễ Bối em được lắm, dám ở trước mặt tôi lén phén với tên mặt trăng này.
- Xem tôi trừng phạt em thế nào!!
Giọng nói cuồng nộ của Lăng Sở Dạ ầm ầm vọng lên chen ngang, khiến Mễ Bối hết hồn bạt vía. Cơ thể bất giác run lên mất kiểm soát, mồ hôi lạnh túa ra đến nơi rồi, đến một cái quay đầu cũng chẳng dám, đứng im bất động nắm lấy gấu váy trong lo sợ.
Vòng eo nhỏ nhanh chóng được Lăng Sở Dạ ôm trọn, kéo sát về bên người, mỗi lúc mỗi siết chặt hơn.
- Em còn gì để nói không?
Lăng Sở Dạ cho cô cơ hội để biện minh, nhưng Mễ Bối lại ra sức lắc đầu từ chối, ngầm thừa nhận.
Anh thầm cười trước sự liều lĩnh của Mễ Bối. Nghiến răng nghiến cốt, nuốt lại cục tức vào bụng.
Không so đo, tính toán với cậu thanh niên kia. Mà trực tiếp vác ngược Mễ Bối trở về xế hộp. Ở tư thế này, hồi ức đêm kinh hoàng đó lại ùa đến, Mễ Bối sợ hãi khóc lóc van xin.
- Em không có, hiểu lầm... tất cả là hiểu lầm.
- Muộn rồi cưng à!
Lăng Sở Dạ thô bạo nhét cô gái vào trong, chiếc xe ấy chẳng mấy chốc đã rời đi.
Trên vùng biển, nơi dấu chân của Mễ Bối lưu lại chỉ còn mối chàng trai trẻ với vẻ mặt trầm ngâm, suy tư rồi lại thở dài.
Hộ vệ chạy đến, anh ta trở mặt, thu liễm về dáng vẻ vô hại ban đầu.
- Lão gia cho gọi người về!