• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài phút trước.

- Ưm... ứm.

- Thống đốc?

Từ trên trực thăng, thông qua ống nhòm Chu Tiết đã phát hiện ra bóng dáng của ai đó lấp ló dưới ngọn cây.

Sau khi bị gió cuốn đi, có lẽ vì thói quen thờ cúng đầy đủ nên anh ta rất được tổ tiên độ trong chuyến này.

Chẳng những không gặp nguy hiểm, mà còn an toàn đáp vào vùng đất Baris. Và được gia tộc Lancaster hỗ trợ trong ngày.

Thậm chí vị tiểu thư Angel quyền quý kia còn hủy bỏ buổi tiệc long trọng của mình để đồng hành cùng với Chu Tiết trong cuộc hành trình tìm kiếm Lăng Sở Dạ.

Quan sát thấy nơi này không thích hợp để trực thăng hạ cánh, Chu Tiết thả thang dây, khi sắp sửa leo ra thì bị Angel níu giữ, cô ta kênh kiệu yêu cầu:

- Đưa tôi đi cùng.

Chu Tiết lúng túng, khó xử rồi lại thở hắt.

- Thôi được rồi, nhưng ở đây không có đai gì cả, cô buộc phải ôm tôi chặt vào.

Ôm?

Vẻ mặt của Angel cực kì khó coi, một tiểu thư như cô mà phải chủ động ôm một kẻ dở hơi này.

- Không cần, tôi không yếu đuối đến như thế.

Nói rồi, Angel là người tiên phong xuống dưới đầu tiên, cô ta thao tác nhanh nhạy, thành thạo mà không cần người đàn ông nào giúp đỡ.

Không rõ vì sao, nhưng Chu Tiết lain có chút thất vọng. Nhưng rồi cũng phủi mặt, trấn tỉnh mình rồi cùng nhóm cứu viện theo đuôi Angel.

Mặc kệ cứu viện vẫn chưa đầy đủ, chân vừa chạm vào mặt đất thì Chu Tiết đã vội men theo dấu vết mà nhanh chóng tìm ra được Lăng Sở Dạ.

Trông thấy Chu Tiết, con ngươi của anh liền bừng sáng, như tìm được chiếc phao cứu sinh dưới lòng hồ nước xiết.



Anh khó khăn kêu lên, trong ngữ điệu thực sự rất vui mừng.

- Ưm... ưm.

Chu Tiết và Angel rảo nhanh chạy đến, người một việc giải thoát cho Lăng Sở Dạ thoát khỏi đám dây leo chằng chịt kia.

- Sở Dạ! Chân của anh... anh có đau lắm không?

Phát hiện chân anh bị gãy, Angel lo lắng hỏi han, nhưng lại bị Lăng Sở Dạ phũ phàng phớt lờ.

Ực... ực.

Lăng Sở Dạ đón lấy chai nước suối từ Chu Tiết, gấp gáp bật nút rồi nốc cạn đến đáy như trâu uống nước lỗ.

Khụ khụ.

Nước vừa trôi đến dạ dày, Lăng Sở Dạ lại trực tiếp móc sâu vào cổ họng của mình khiến người đứng xem không khỏi nhăn mặt.

- Ha...

Khi thành công nôn được dị vật kia ra bên ngoài, Lăng Sở Dạ ôm ngực thở phào một hơi, cảm nhận được tiếng nói của mình đang dần trở lại.

Nhưng rất nhanh, nơi ngực trái lại nhốn lên từng đợt quặn thắt đến khó thở, biết có chuyện chẳng lành, anh nhìn Chu Tiết, hắn giọng ra lệnh:

- Đỡ tôi... đi tìm Mễ Bối.

Mễ Bối?

- Mễ Bối là ai?

Nghe thấy một cái tên lạ, lại là tên của phụ nữ, Angel khó chịu níu lấy ổng tay áo của Chu Tiết, nhíu mày thắc mắc.

- Để sau đi.

Nhưng nhận lại vẫn là cái phớt lờ đầy khinh thường, Chu Tiết phũ phàng gạt tay cô ta, đến bên hỗ trợ Lăng Sở Dạ.

Mặt mày tối sầm, Angel đứng như trời trồng với ánh mắt đầy câm phẫn. Đến mức không để ý đến việc họ đang dần rời đi.

Cho tới khi họ đã cách một đoạn khá xa, thì cô ta mới vội đuổi theo.

[...]

"Aaa."

Hay thấy tiếng hét của Mễ Bối văng vẳng bên tai, Lăng Sở Dạ ngay lập tức kích động, anh nắm lấy áo của Chu Tiết mà thúc giục.

- Tôi nghe thấy tiếng của Mễ Bối!! Bên này... nhanh lên bên này.

Chu Tiết cũng vì anh mà cố gắng hết sức, nhưng vừa lúc Lăng Sở Dạ nhìn thấy bóng lưng của Mễ Bối qua các khe hở của đám người thì cũng là thời điểm Mễ Bối chấp nhận buông xuôi.

- Khôngggg... Mễ Bối đừng mà!!



Anh mặc lệ an nguy của cái chân bị gãy, đẩy mạnh Chu Tiết rồi khập khiễng chạy vụt lên, xuyên qua đám người và những ngọn giáo sắt nhọn.

Nắm giữ lấy tia hi vọng cuối cùng, anh vươn tay ra muốn bắt lấy tà áo của Mễ Bối nhưng lực bất tòng tâm, sự thật quá tàn nhẫn khi cô gái của anh đã rời xa mép vực trước khi anh đến.

- Mễ Bối... hức.

Ngày lúc này đây, Lăng Sở Dạ thật sự muốn nhảy theo cô, nhưng Chu Tiết đã kịp lao đến ngăn cản.

Anh tức giận, vùng vẫy nhưng bất thành, thì quay lại đấm cả trợ lý, gằn giọng đến nổi cả gân cổ.

Bốp

- Cút, buông tôi ra! Đây là lệnh.

Dù là vậy, Chu Tiết vẫn một mực giữ lấy anh, ánh mắt kiên định đáp trả.

- Đừng mà thống đốc, Serya cần có ngài.

Đúng! Chu Tiết nói rất đúng.

Chỉ là một câu nói, nhưng đủ khiến Lăng Sở Dạ từ bỏ ý định điên rồ ấy.

Serya cần có anh! Người dân của Serya cũng cần có anh!

- Mễ Bối... anh xin lỗi.

Càng nghĩ càng đau lòng, khi trớ trêu đến việc sống chết của chính mình cũng không thể tự định đoạt.

Lăng Sở Dạ ngồi quỵ bên mép vực, lẩm bẩm trong chua xót.

- Mễ Bối... Mễ Bối của anh... huhu.

- Một chút nữa thôi... tại sao, hức! Tại sao em không đợi anh thêm chút nữa.

- Mười giây... không chỉ cần năm giây thôi, anh sẽ đến bên em mà.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, có lẽ Angel sẽ không bao giờ tin được Lăng Sở Dạ - một người đàn ông luôn mặt lạnh với mình lại có lúc yếu đuối, nhu nhược vì một người phụ nữ như thế này.

- Sở Dạ! Anh đừng quá đau lòng. Xung quanh vẫn còn rất nhiều người yêu thương và quý mến anh mà. Cô ấy mất rồi, sẽ có người khác thay thế thôi.

Không kiềm được lòng mình, Angel từ phía sau đi tới, vỗ lên tấm lưng đang run rẩy, cùng với Chu Tiết động viên an ủi anh.

Nhưng càng khiến tâm trạng Lăng Sở Dạ thêm tồi tệ, anh vùng ra khỏi cả hai người, trừng mắt cảnh cáo Angel.

- Sẽ không một ai có thể thay thế được Mễ Bối! Kể cả cô...

Nói rồi, Lăng Sở Dạ hầm hầm bước đi, lướt qua cả đám thổ dân đã bị chế ngự một cách khó hiểu.

Sợ anh suy nghĩ chưa thông, Chu Tiết âm thầm, lẽo đẽo canh chừng, cùng hàng trăm con mắt dõi theo anh.

Không lâu sau, Lăng Sở Dạ ngừng lại, cẩn thận nhặt khẩu súng của Mễ Bối đánh rơi rồi quay về chỗ điểm cũ.



Tùn... tùn... tùn... tùn.

- Aaa...

Lăng Sở Dạ không một chút do dự, lên nòng nhắm thẳng vào tứ chi của Usan mà nổ bốn phát súng liên hồi.

Đạn xuyên thấu xương, Usan hét lên trong đau đớn tột cùng. Máu đỏ từ các lỗ thủng chảy ra thành dòng, trông vô cùng kinh dị.

- Đừng... đừng đến đây.

Nhìn thấy Lăng Sở Dạ như một con quỷ dữ, càng lúc càng gần.

Usan sợ hãi đến, quíu quáo đến tè ra quần, mùi khai xộc lên khiến mọi người bịt mũi lùi về sau. Chỉ có mỗi Lăng Sở Dạ là vẫn một mực tiến đến.

Anh nắm lấy mái tóc dài của Usan giật ngược về sau, lực đạo buông thả không kiềm chế, như muốn bứt cả da đầu của cô ta.

- Đau lắm đúng không?

Usan vẫn gật đầu lia lịa theo bản năng, Lăng Sở Dạ tiếp tục lạnh giọng.

- Yên tâm! Cơn đau ấy rất nhanh sẽ kết thúc thôi.


- Nhưng sẽ không dễ dàng như vậy. Cô làm Mễ Bối đau một, tôi sẽ khiến cô nếm trải gấp hàng vạn lần như thế.


Dứt lời, Lăng Sở Dạ lùi về nở một nụ cười đầy tà ác, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.


Anh khoanh tay gõ gõ vào một bên thái dương suy nghĩ vài giây, sau đó hướng về một anh cứu viện mang một lọn dây thừng trên người, nói:


- Buộc chặt cô ta vào một đầu dây, từ vị trí Mễ Bối đứng ban nãy mà đạp xuống dưới vực, lặp đi lặp lại đến khi cô ta tắt thở thì mang về làm mồi cho đám thú dữ ở Lăng Viên. Rõ chưa?


- Vâng... vâng.


Không rét mà run, ngoại trừ những kẻ không hiểu, thì ai nấy cũng đều rùng mình, lạnh sống lưng trước thủ đoạn tàn độc của Lăng Sở Dạ, kể cả Chu Tiết cũng lắc đầu ngán ngẫm.


Khi người đã chết cũng không được toàn thay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK