Một tuần sau.
- Sở Dạ... hức... Sở Dạ đừng đi.
- Xin anh... xin anh đừng bỏ em mà!
Trong căn phòng bệnh phủ một màu trắng xoá, nằm ở tầng năm của bệnh viện Yus.
Tiếng thút tha thút thít của Mễ Bối cứ âm ĩ khiến ngừng, kéo dài cũng đã hơn nửa giờ đồng hồ.
Tuy vậy, nhưng đôi mắt cáo vẫn nhắm nghiền, cánh môi liên tục mấp máy, tay chân khua loạn xạ trên không trung như muốn nắm bắt thứ gì.
Thế nhưng, mặc Mễ Bối nằm đó. Vẫn không một ai bước vào bên trong, an ủi cô gái nhỏ như mọi lần.
- Áaa...
Bứt rứt, khó chịu đến cực hạn, Mễ Bối bừng tỉnh giấc, ngồi phắt dậy, vừa mở to đôi mắt, hơi thở đã dồn dập đến không thông.
Mễ Bối ôm lấy lòng ngực đau nhói, ra sức hít lấy hít để lượng không khí bị thiếu hụt, mãi đến mười phút sau, cơ thể cô mới dần bình ổn trở lại.
- Bệnh viện?
- Mình vẫn còn sống?
Cô đưa mắt quan sát bao quát một lượt, nhanh chóng nhận ra đây là đâu.
Vậy mà, khi biết bản thân đã được cứu ra khỏi đống đổ nát ấy, tâm trạng Mễ Bối trở nên rất phức tạp, ngỗn ngang.
Càng nghĩ Mễ Bối càng bấng loạng, cô hấp tấp vén áo lên kiểm tra.
- Con... con của mình...
Thế nhưng vì cái thai quá ít tháng, trước đó Mễ Bối cũng không có bụng. Nên bây giờ, chính cô cũng không biết được đứa bé ấy có còn nằm bên trong lớp da này hay không.
- Sở Dạ... Sở Dạ anh đâu rồi?
Lúc này, Mễ Bối mới sực nhớ đến người đàn ông bị đè cùng mình hôm đó.
Cô mặc kệ thể trạng yếu ớt của mình, trực tiếp giật phăng kim truyền nước biển, loạng choạng bước xuống giường, hướng đến cửa phòng muốn ra ngoài tìm anh.
Nhưng vì đã một tuần dài nằm lì một chỗ, Mễ Bối đi đứng có chút không quen. Vừa được vài ba bước đã ngã quỵ.
- Áaa...
Đầu gối va chạm mạnh với sàn nhà cứng cỏi làm Mễ Bối phải xuýt xoa.
Cô nuốt xuống một ngụm khí, nuốt xuống tất cả mệt mỏi, đau đớn mà ôm bụng đứng lên, khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy, tập tễnh của Mễ Bối, những người phía ngoài hành lang không khỏi nhíu mày, bàn tán.
Chưa đi được bao lâu, thì Angel vừa hay xuất hiện. Trông thấy cô, Angel vừa hoảng vừa vui mừng.
- Mễ Bối... cô tỉnh rồi. Sao lại ra đây?
Cô nhăn mặt, khó khăn đáp:
- Sở Dạ... Sở Dạ... anh ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp Sở Dạ.
Angel lặng im một hồi, ngoảnh mặt sang nơi khác, ánh mắt bối rối, tránh né thấy rõ. Giây sau thì ấp úng:
- Mễ Bối... tôi... khi tôi và Chu Tiết đến bệnh viện để nhận diện những nạn nhân còn sống sót... thì không thấy chồng cô đâu cả. Chúng tôi nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nên cũng đã tìm tới hiện trường...
Nhưng kết quả vẫn là thế. Trong số xác chết nằm la liệt được đội cứu hộ kéo ra đắp chiếu không có Lăng Sở Dạ. Hoặc có thể là... anh ta chưa được tìm thấy.
- Anh ấy... anh ấy... rõ ràng Sở Dạ nằm đè trên người tôi mà. Họ tìm thấy tôi, vì sao lại không thấy anh ấy được chứ?
Nghe Angel kể lại, trái tim nhỏ bé của Mễ Bối như bị bóp nghẹn đến vụn vỡ.
Cô vịn vào vách tường, cơ thể không tự chủ được mà trượt dài xuống nền nhà. Nước mắt tuôn rơi như thác đổ, điên cuồng lắc đầu chối bỏ.
Thấy thế, Angel cũng đau lòng thay. Với chiếc váy ngắn, cô ấy cẩn thận ngồi xuống, ôm lấy Mễ Bối vào lòng.
- Ngoan... vẫn chưa tìm thấy xác, chúng ta vẫn có quyền hi vọng anh ấy còn sống. Mễ Bối cô không cô đơn, cô vẫn còn có tôi và đứa con trong bụng mà.
Mễ Bối ngước lên, ánh mắt không tin được, hỏi:
- Con... con tôi vẫn... vẫn ở đây sao?
Angel không đáp, chỉ gật đầu.
Mễ Bối gượng gạo, nở ra một nụ cười khó coi trên gương mặt đẫm nước mắt.
Cốt nhục, giọt máu liên kết giữa anh và cô vẫn còn nhưng niềm vui ấy không thể lấp liếm được nỗi đau đớn quằn quại trong sâu tâm can cô gái nhỏ.
Chẳng mấy chốc, Mễ Bối đã mếu môi, oà khóc lớn thành tiếng, không ngừng gọi tên anh.
- Sở Dạ... Sở Dạ, anh trốn đâu rồi?
- Em... em không cần cầu hôn, em không cần đám cưới nữa. Mễ Bối cần anh thôi.
- Lăng Sở Dạ... ức.
Cuối cùng vì đả kích quá lớn và lao lực nãy giờ, mà Mễ Bối đột ngột ngất lịm đi. Rơi vào vòng tay của cô gái bên cạnh.
- Mễ Bối... Mễ Bối.
Angel ra sức lay người, gọi cô trong vô vọng. Đang lo lắng làm sao để mang cô trở về giường bệnh, thì vừa hay có một vài điều dưỡng nam đi ngang, Angel liền nhờ vả vào bọn họ.
[...]
Ba ngày sau. Tại khoa hồi sức tầng bảy - bệnh viện Yus.
- Lăng Sở Dạ! Em có mua cháo cho anh này
Lăng Sở Dạ với vẻ mặt suy tư ngồi tựa lưng trên giường bệnh, với vô số ống dẫn dịch trên người.
Anh chỉ vừa tỉnh lại vào đầu giờ sáng ngày hôm qua, sau hơn một tuần hôn mê, bất tỉnh nhân sự vì chấn thương ở đầu
Thế nhưng, người mà Lăng Sở Dạ nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt không phải là Mễ Bối, cũng không phải bà Sam, hay Angel hoặc Chu Tiết mà là một cô gái lạ mặt, anh chưa từng quen biết.
Cô gái ấy tên là Nhã Huân, là người gốc Serya nhập tịch tại đây vài năm năm trước.
Theo như lời Nhã Huân kể lại, người anh trai của cô ấy cũng mất vào vụ nổ kinh hoàng ở trung tâm thương mại.
Trong lúc cô ta đến nhận lại thi thể của anh mình, vô tình trông thấy Lăng Sở Dạ như một con cá mắc cạn, nằm thoi thóp giữa một rừng xác chết, có lẽ vì đội cứu hộ lầm tưởng anh đã không qua khỏi.
Vào lúc ấy, xe chở đoàn người còn sống đến bệnh viện đã không còn.
Thời gian gấp rút, Nhã Huân liền tự gọi cấp cứu riêng đưa anh đi trong lúc hoảng loạng, mà không một ai hay biết.
Vài ngày sau đó, trong lúc chăm sóc Lăng Sở Dạ, Nhã Huân đã vô tình si mê nhan sắc của người đàn ông này.
Cô ta nổi lòng chiếm hữu, muốn giữ anh ở bên cạnh mình mãi mãi, nên đã chọn cách giấu nhẹm, không báo cáo với đội cứu hộ.
Đương nhiên về phía Lăng Sở Dạ, anh cũng hoàn toàn không biết được chuyện này.
Cũng may rằng, dù bị thương nặng ở vùng đầu, nhưng anh vẫn giữ được toàn bộ kí ức của mình, không quên đi tất cả hay một chút. Như thế đối với Lăng Sở Dạ đã là quá đủ rồi.
Hôm nay, vừa tan ca làm Nhã Huân đã ghé qua, mua đồ ăn chiều cho Lăng Sở Dạ.
Từ hôm tỉnh lại đến giờ, anh với cô ta chưa nói qua ba câu. Vì Lăng Sở Dạ không muốn tiếp xúc với người lạ, đây lại là phụ nữ.
Nhưng dù gì Nhã Huân cũng là ân nhân cứu mạng của anh, không có cô ấy phát hiện kịp thời, có lẽ anh đã lên thiên đường.
Nên Lăng Sở Dạ không quá bài xích khi tiếp xúc với Nhã Huân. Cùng lắm là qua loa đáp lại, hoặc im lặng mà thôi.
Nhưng cũng không phải để cô ta tùy tiện, muốn làm gì thì làm, như cái chào vào cửa ban nãy.
- Đừng gọi tên tôi, chúng ta không thân lắm.
Nhã Huân vừa đổ cháo ra bát, vừa nhanh nhảu trả lời:
- Tất nhiên là không thân rồi! Vì chúng ta mới quen biết đây thôi mà. Sau này chắc chắn sẽ "thân" nên em gọi trước cho đỡ bỡ ngỡ.
Lăng Sở Dạ vẫn cứng rắn khước từ:
- Em bé của tôi sẽ ghen, sẽ cào nát mặt cô đấy.
- Em bé? Chỉ là đứa trẻ! Em không sợ đâu.
Nhã Huân đã thấy ngờ ngợ khi Lăng Sở Dạ cất lời, cô ấy từng yêu đương, sẽ không đến mức ngây ngô không hiểu như vậy.
Chỉ là Nhã Huân giả vờ, để đánh lừa tâm trí, đánh lừa suy tư trong đầu và quan trọng là để cho bầu không khí không trở nên ngột ngạt, căng thẳng mà mà thôi.
- Cô có thể cho tôi mượn điện thoại không?
Nghe anh hỏi, Nhã Huân đổ mồ hôi hột, đáp:
- Hả... để.. để làm gì?
- Tôi gọi cho người nhà.
- Để em xem.
Nhã Huân cầm lấy túi xách mắc trên giá, vờ lục lọi nhưng thực chất là giấu điện thoại vào một khe nhỏ bí mật, sau đó giơ rộng miệng túi về phía anh, rồi trả lời:
- Chết rồi! Em vội quá nên để quên ở công ty mất tiêu.
- Anh ăn đi nhé! Em phải quay lại lấy nó.