Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Lục Cốc lập tức nghĩ lại, Thẩm Huyền Thanh luôn là người cẩn thận ổn trọng, ban ngày trong nhà nhiều người như vậy, chắc là sẽ không mua đồ linh tinh đâu.

Lại liếc mắt nhìn chữ trên sách kia, cũng là ba chữ, y không biết, nhưng miễn cưỡng nhớ lại một chút, ba chữ này hình như khác ba chữ kia thì phải.

Lúc này Thẩm Huyền Thanh lấy cái chảo nhỏ ra, cười nói: “Sau này nồi lớn không còn chỗ, xào rau thì lấy cái này đặt lên lò thuốc là được.

“Nhị ca ca, sao còn có quyển sách này thế?” Thẩm Nhạn đi tới xem chảo, tò mò hỏi.

“Đây là Tam tự kinh, Cốc Tử ca ca của muội nói muốn học chữ.” Nghe Thẩm Huyền Thanh nói xong, Lục Cốc hoàn toàn yên tâm, chút e sợ trong lòng biến mất, còn cầm lấy sách cẩn thận mở ra, bên trong đều là chữ.

Một quyển sách mỏng manh, lại là thứ Lục Cốc chưa bao giờ được chạm tới.

Trước kia lúc Thẩm Huyền Thanh đi học, trong nhà cũng có vài quyển sách nhưng sau đó gặp biến cố nên đã bán hết rồi.

Thẩm Nhạn đứng cạnh, thấy Lục Cốc mở sách ra cũng tiến lại gần xem, đôi mắt hơi dừng lại trên trang sách. Nhớ tới trước khi cha nàng chưa mất, ông đã đi hỏi thăm ở học đường trên trấn, muốn đưa nàng đi học chữ, lúc đó nàng tám chín tuổi, chính là lúc đọc sách vỡ lòng.

Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đều học trong học đường tư thục ở thôn bên, vì Thẩm Nhạn là cô nương, không thể đến đó. Trấn Phong Cốc có học đường dành cho cô nương và song nhi, người dạy là một nữ phu tử rất can đảm và có học thức.

“Bút, mực, giấy, nghiên ta đều mua rồi, dù sao đều là dạy, muội cũng học đi, biết thêm vài chữ là chuyện tốt.” Thẩm Huyền Thanh nói với Thẩm Nhạn, đưa chảo nhỏ cho Vệ Lan Hương xem rồi lấy văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) trong sọt tre ra.

Mực và nghiên mực hơi đắt, nhưng một cái nghiên mực là đủ rồi. Giấy hắn mua nhiều, muốn luyện viết chữ chắc chắn phải mua nhiều. Bút lông mua bốn cây, trừ đi hai cây cho Lục Cốc và Thẩm Nhạn dùng, mùa đông nhàn rỗi không có việc gì làm hắn cũng có thể viết mấy chữ, còn lại một cây để dự phòng.

Lục Cốc có một cây bút nhỏ để vẽ hoa văn lúc thêu, nhưng đến giờ vẫn chưa từng dùng qua bút viết trên giấy. Những bé trai nhà nông vào học trong học đường tư thục đều được dùng bút và giấy, nhưng sau khi về nhà thường dùng cành cây viết trên mặt đất.

Một người mới học như y mà lại được dùng văn phòng tứ bảo, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, sợ viết không tốt tốn giấy tốn mực, bèn nhỏ giọng nói: “Ta vẫn nên dùng nhành cây viết trên mặt đất trước đã.”

“Không cần, em muốn học viết thì cứ học cho tốt, nhà mình mua được, không cần lo lắng.” Thẩm Huyền Thanh nói. Cầm nhành cây viết trên đất và dùng bút viết trên giấy thật sự khác xa nhau. Giờ trong tay có đủ tiền dùng, không cần tiết kiệm chuyện này, hơn nữa giấy hắn mua cũng không phải loại quá đắt.

Đọc sách là chuyện Lục Cốc không hiểu, không có quá nhiều chủ kiến, tất nhiên là nghe theo Thẩm Huyền Thanh hết.

Đang nói chuyện, Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nghiêu Thanh đi từ hậu viện ra, hai người liếc mắt một cái đã thấy cái chảo nhỏ Vệ Lan Hương cầm trong tay, Kỷ Thu Nguyệt vui vẻ nói: “Nương, đây là chảo nhỏ phải không ạ?”

“Đúng thế, Nhị Thanh nhà mình mua, hôm nay chúng ta dùng thử xem.” Vệ Lan Hương lật qua lật lại nhìn, vui vẻ đến khóe mắt chồng chất nếp nhăn, lại nói: “Cũng đã đến lúc nấu cơm rồi, ta đi thái rau, Đại Thanh, đi lấy lò thuốc lại đây, đặt ở cửa phòng bếp cho ta.”

Bà vui mừng vô cùng, còn không cho người khác nấu cơm, muốn tự mình dùng thử một lần.

“Cái chảo này có đắt không?” Kỷ Thu Nguyệt nhìn bên này có sách còn có văn phòng tứ bảo, vừa nói vừa đi tới.

Muối và sắt đều không phải những thứ quá đắt đỏ, Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng, nói: “Vẫn ổn, rẻ hơn nồi một chút, mua một cái về nấu cơm là được rồi.”

Hắn không nói giá cụ thể, Kỷ Thu Nguyệt cũng không truy hỏi, lại tò mò hỏi mua giấy bút làm gì, còn có mực và nghiên mực nữa, mua đến là đầy đủ.

“Nhị ca muốn dạy chữ cho Cốc Tử ca ca, muội cũng học cùng nữa.” Thẩm Nhạn lanh lảnh đáp.

“Hẳn nào.” Kỷ Thu Nguyệt cười cười.

Lúc này Thẩm Nghiêu Thanh mang lò thuốc đến cửa phòng bếp, nghe vậy nói: “Nếu không nàng cũng học cùng đi, giấy bút không đủ thì ta sẽ mua thêm.”

Nghe vậy, Kỷ Thu Nguyệt vội khoát tay nói: “Vẫn là thôi đi, đầu óc ta dốt nát, viết được tên mình là được rồi, để hai đứa học tập cho tốt, ta còn phải thừa dịp mùa đông rảnh rỗi làm xiêm y cho con nữa.”

Thẩm Huyền Thanh vốn định nói giấy bút đủ dùng, nhưng nghe nàng nói vậy cũng không thể ép buộc được, hơn nữa nàng đang có thai, hắn không dám để a tẩu mệt mỏi.

Xem đồ đạc mới mua xong, thấy Vệ Lan Hương đang rửa rau, Lục Cốc cũng không ngồi không, vào phòng bếp vo gạo nhóm lửa, đều là việc cần làm.

Lúc Vệ Lan Hương dùng chảo nhỏ xào rau, cả nhà vây quanh xem, đều là nồi sắt, nhưng chảo này tinh xảo và nhỏ gọn hơn nồi lớn, là thứ mới lạ, lần đầu tiên dùng đương nhiên ai cũng tò mò.

Chờ sau khi ăn cơm xong, vải bồi đế giày đều đang phơi nắng trong viện, không còn việc gì làm nên Thẩm Huyền Thanh dọn bàn trong phòng ra, ngoài trời ấm áp, tốt hơn ở trong phòng. Thẩm Nhạn và Lục Cốc cầm ghế ra, ba người ngồi trong viện, quyển sách đặt mở ra trước mặt Lục Cốc và Thẩm Nhạn, hai người cùng nhìn.

Thẩm Huyền Thanh đã thuộc lòng Tam tự kinh, không cần đọc sách, dạy hai người họ đọc từng câu từng câu, hắn vừa đọc vừa mài mực.

Cứ đọc ba chữ một trong Tam tự kinh, đọc mãi đến khi thuộc, ngay cả Kỷ Thu Nguyệt đang thêu thùa may vá trong phòng cũng đi ra nghe cùng, xách ghế ra ngồi dưới mái hiên.

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Sau khi Thẩm Huyền Thanh đọc đến “Danh câu dương”, lại quay trở về đọc từ đầu, sau hai lần như vậy mới dạy từng chữ.

Lục Cốc nhìn chữ “Nhân” đầu tiên trong sách, thầm nghĩ thì ra đây là chữ nhân.

Sau khi Thẩm Huyền Thanh dạy hai người cách cầm bút thì cầm bút viết chữ “Nhân” lên giấy, Lục Cốc và Thẩm Nhạn đều nghiêm túc nhìn.

“Hai người đều viết một chữ đi.” Thẩm Huyền Thanh viết xong thì nói.

Những lời này khiến Thẩm Nhạn căng thẳng, Lục Cốc càng không cần phải nói, chỉ sợ viết sai. Hai người họ lúc đầu cầm bút sai cách, Thẩm Huyền Thanh chỉnh cho đúng hai người mới run rẩy viết xuống.

“Đừng run.” Thẩm Huyền Thanh bất đắc dĩ, sau đó lại nói: “Viết nhiều sau này sẽ không run, đừng sợ, trong nhà đâu có người ngoài.”

An ủi có chút tác dụng, Lục Cốc viết xong nhìn chữ “Nhân” mình viết. Đây là lần đầu tiên y viết chữ, chữ rất xấu, nhưng trong lòng lại rất vui, y không chỉ có thể biết chữ, còn có thể chấm mực viết lên giấy.

Vì vui vẻ, y theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Thanh.

Thẩm Huyền Thanh vốn muốn bảo y viết thêm hai chữ nữa, lời nói đến bên miệng chợt thay đổi, mở miệng nói: “Viết tốt lắm, viết thêm vài chữ nữa sẽ càng đẹp hơn.”

Nghe hắn khen, đôi mắt Lục Cốc sáng lên, luyện viết không cần ai giục, càng chăm chỉ hơn.

Động tác của Thẩm Nhạn chậm một chút, nàng viết xong Thẩm Huyền Thanh cũng không keo kiệt lời khen với nàng, hai người cứ vậy vùi đầu viết.

Lúc Thẩm Huyền Thanh đi học đường là đi cùng một đám nam sinh, giờ thấy Lục Cốc và Thẩm Nhạn đều ngoan như vậy, thầm nghĩ thật đúng là nhẹ nhõm bớt lo.

Ba người họ đọc đọc viết viết, Kỷ Thu Nguyệt may xiêm y dưới mái hiên cùng nghe, thi thoảng còn nhỏ giọng lẩm bẩm một hai câu, để Thẩm Nghiêu Thanh nghe được.

Anh gãi đầu, không chắc tức phụ có muốn học không, dứt khoát nói: “Nếu nàng muốn học, ta cũng đã học cái này, ta dạy cho nàng nhé.”

Kỷ Thu Nguyệt dừng công việc trong tay, mím môi cười nói: “Vẫn là thôi đi, ta dốt lắm, học không tốt đâu.”

Thấy tức phụ như vậy, Thẩm Nghiêu Thanh nói: “Cái này có gì mà học tốt hay không tốt, dù sao cũng chỉ là học thêm mấy chữ, nàng lại đâu cần thi công danh gì, học không tốt đâu có sao?”

“Nhị Thanh bận dạy hai đứa nhỏ, ta dạy nàng là được rồi.” Anh nói xong định đi lấy giấy bút, nhưng Kỷ Thu Nguyệt kéo anh lại.

“Giờ thì thôi đi, bọn họ đang học, nếu ta ngắt lời, hai đứa nhỏ bị phân tâm thì tính sao?”

“Vậy hai chúng ta vào phòng, không có sách thì ta viết lên giấy cho nàng đọc là được.” Thẩm Nghiêu Thanh thấy tức phụ muốn học, nhanh chóng vào bếp cầm một cái bát ra.

Thẩm Huyền Thanh nghe được hai người họ nói chuyện, bưng nghiên mực lên rót một ít mực vào trong bát, giấy bút đều có nhiều, dùng vô tư.

Kỷ Thu Nguyệt đối với việc đọc sách viết chữ không khác Lục Cốc là bao, đều rất khẩn trương. Phía trên nàng có một đại ca và nhị tỷ, nhị tỷ chưa từng đi học, còn đại ca thì đi học hai năm rồi nghỉ, nói đọc sách nhiều đau đầu váng mắt, không bằng ở nhà làm việc đồng áng.

Ba chữ “người đọc sách” đối với nàng mà nói rất xa xôi, lại nói cha nương nàng dù thương nàng, từ nhỏ nàng không phải chịu nhiều điều ấm ức, nhưng về việc học hành, cha nàng giống đa số mọi người trong thôn, nói cô nương thì học tập làm gì, đó là chuyện của nam nhân, dù trong nhà đủ điều kiện cho nàng đi học trong học đường trên trấn cũng không cho nàng đi.

Lúc này Thẩm Nghiêu Thanh muốn dạy nàng, còn không cho nàng từ chối, nàng mím môi nở nụ cười, dừng việc thêu thùa để vào phòng học.

Trong sân trong phòng đều có người đọc sách viết chữ. Vệ Lan Hương nghe những tiếng động này trong nhà cũng không ngăn cản. Trước đây Thẩm Thuận Phúc từng nói với bà rằng học hành là tốt, biết đọc biết viết là một loại bản lĩnh, bà tin tưởng không chút nghi ngờ, năm đó nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, cũng muốn đưa Thẩm Nhạn lên trấn đi học.

Giờ thì tốt rồi, còn không cần đi học đường trong nhà đã có người dạy.

Đọc nhiều không tránh khỏi khát nước, bà xách ấm trà ra rót cho mỗi người một chén trà xanh, rót xong đứng sau Thẩm Nhạn nhìn, gái út biết viết chữ rồi, thật sự rất tốt.

Ba nhìn một lát rồi ngẩng đầu nói với Thẩm Huyền Thanh: “Ta thấy ấy à, sau này ngày nào cũng học đi, tốt hơn không học, một canh giờ chắc là đủ rồi, ít nhất thì học hết quyển sách này đi, trông cũng không dày lắm.”

Học tập đúng là phải kiên trì và chăm chỉ, Thẩm Huyền Thanh gật đầu nói: “Vậy được, mùa đông không lên núi, cũng không cần xuống ruộng nhiều, mỗi ngày học một ít, qua mùa đông này rồi sẽ học được thôi.”

Lục Cốc nghe thấy sẽ học hết quyển sách này, trong lòng vui lắm, sau này không cần ai dạy nữa, tự y cầm quyển Tam tự kinh này cũng có thể đọc được rồi.

Vì là mới học nên Thẩm Huyền Thanh không dạy học quá nhiều chữ, tham nhiều nhai không nát, hai hôm nay có thể đọc viết tốt sáu chữ đầu đã là không tồi rồi.

Đến buổi tối lúc đi ngủ, Lục Cốc nằm vào chăn nhỏ giọng đọc nhân chi sơ tính bổn thiện, còn dùng ngón tay viết viết lên không trung. Thẩm Huyền Thanh đổ nước rửa chân xong, đóng chặt cửa phòng lên giường, ngồi xuống tựa vào đầu giường không thổi tắt nến luôn mà lấy trong ngực ra một cái bình nhỏ.

“Giờ không ngủ luôn sao ạ?” Lục Cốc thấy hắn không nằm xuống, quay đầu hỏi, cũng nhìn thấy cái bình sứ nhỏ màu xanh kia.

Yết hầu Thẩm Huyền Thanh khẽ lăn, nắm chặt bình sứ trong tay, không nói gì, sau khi thổi tắt nến chỉ nghe thấy tiếng cởi xiêm y sột soạt, bóng đêm che khuất, mơ hồ nghe được tiếng nói trầm thấp bị giam trong căn phòng đóng chặt không cách nào thoát ra ngoài.

Lục Cốc không ngờ hương cao trong bình lại có công dụng khác vậy, mát lạnh khiến y muốn rụt người lại, lại bị người ôm chặt thắt lưng.

Hôm nay Thẩm Huyền Thanh lên trấn vào cửa hàng hương cao một chuyến. Hắn đã đọc xong Càn Khôn đồ rồi. Lúc trước La Tiêu lấy sách này cho hắn, nói không cần trả, vì đề phòng người khác phát hiện, hắn đã dùng giấy dầu bọc sách lại, cất dưới gầm giường.

Trong sách có nói lúc làm dùng thêm hương cao sẽ càng thêm vui thích nên hắn ghi nhớ, thứ này còn rất đắt, một bình sứ nhỏ vậy mà đã tám trăm văn, nhưng hắn vẫn mua.

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK