Edit: HiHi
Sâu thẳm trong khu rừng, Thẩm Huyền Thanh cũng tìm một chỗ gặm lương khô. Hắn lấy túi vải trong sọt ra, bánh đã lạnh nhưng lòng còn nóng.
Hắn nhớ tới Lục Cốc, nhưng phu lang của hắn không có ở đây nên hắn đành bỏ qua nỗi nhớ đó. Ngay cả chút ý cười trong mắt cũng bị vẻ sầu muộn thay thế, hắn một mặt vô cảm ngồi đó, vừa uống nước vừa gặm bánh.
Bất tri bất giác, hắn lại nghĩ đến Lục Cốc, phu lang nhỏ của hắn vừa ngoan ngoãn vừa chăm chỉ, thấy người ta nói được ăn hồng tiếu cũng muốn làm cho hắn ăn, cười lên còn rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy.
Hôm đó ở trong nhà Triệu đồ tể thấy Lục Cốc bế trẻ con, hắn vẫn nhớ tới giờ. Vương lang trung từng nói qua chuyện sinh con dưỡng cái, giờ yên tĩnh ngẫm lại, hắn thấy còn rất nhiều chuyện phải làm. Đầu tiên là phải kiếm thêm tiền, có cơm gạo cùng thịt thà, mới nuôi béo Lục Cốc được, nếu không đến lúc sinh con, thân thể y quá gầy sẽ phải chịu thiệt.
Vả lại, nuôi con đâu phải không tốn tiền. Người nhà nông dù nghèo khổ thì vẫn sẽ thành thân sinh con, nhưng đứa nhỏ gầy như khỉ, cả ngày không phải chạy loạn thì là sớm đi làm công cho người ta, không đọc sách không biết một chữ nào, phải chịu nhiều khổ hơn nhà nông thường.
Hắn từng học qua cũng thường xuyên lên trấn, có thể coi là nhiều trải nghiệm hơn chút. Hiện giờ vừa nghĩ đến chuyện sinh con dưỡng cái, hắn tất nhiên không muốn con mình chịu khổ chịu tội, đi chăn trâu giúp việc cho nhà người ta. Bất kể là con trai, con gái hay song nhi, được đi học là tốt nhất, ít ra sau này sẽ không vì không biết chữ mà chịu nhiều thiệt thòi.
***
Thẩm Huyền Thanh nghĩ gì đương nhiên Lục Cốc không biết, y ăn xong lại men theo dòng suối tiếp tục mò cua bắt ốc, hơn một canh giờ sau mới về nhà.
Vừa qua nửa buổi chiều, cách lúc mặt trời lặn còn khá lâu, về lúc này thứ nhất là vì y sợ ở trong rừng sau khi trời tối, thứ hai là vì y đã đi dọc theo con suối này một đoạn rất dài, còn đến dòng suối khác ở phụ cận lục lọi tìm kiếm, muốn về nhà trước tiên phải ngược dòng tìm đường đến lúc trước, càng thêm tốn sức nên phải về sớm.
Dưới sọt tre là bảy, tám mươi con cua nhỏ bụng tím, còn có ốc xanh bọc lại bằng lá lớn, ít nhất hai trăm con. Chỉ tìm những thứ này đã mất hơn nửa ngày, từ sáng sớm mặt trời mọc cho đến giờ. May là nơi này ít người tới, nếu không tìm một ngày có khi còn không được nhiều đến vậy.
Phía trên cua bụng tím và ốc xanh là cần nước, quả hồng và quả túi mọng ngọt. Cần nước xanh non gọn gàng nằm đó, y hái hơn nửa sọt, vì sọt tre khá lớn nên y hái được không ít, có thể ăn được một thời gian.
Cuối cùng cũng tìm được đường về, Lục Cốc còn thấy mấy cây nấm có thể ăn ở bên đường, thuận tay hái vài đóa. Trong núi sâu có nhiều thứ ăn được, chỉ cần biết tận dụng sẽ không chết đói.
Đi tới đi lui, y nhìn thấy phía xa xa có một gốc cây lớn đã đổ, nên dùng gậy gỗ rẽ cỏ, thấy không có rắn kiến gì thì đi vào, Đại Hôi cũng không sủa nên chắc không có gì nguy hiểm ở trong.
Lần trước y đã phát hiện cái cây đổ này rồi, chắc đã đổ từ lâu, nhưng vì lần trước y hái nấm xong sốt ruột trở về nên không qua đây xem.
Cây này đổ được khoảng thời gian khá lâu rồi, đều đã mục nát hết cả, nhưng đúng như Lục Cốc nghĩ, phía trên thân cây mọc mấy cụm mộc nhĩ đen. Thứ này không phải chỉ mọc trên gỗ mục, có lúc còn mọc tận trên cây, nhưng phải trèo lên hoặc dùng sào tre dài mới lấy xuống được.
Mộc nhĩ đen không tính là nhiều, hái hết toàn bộ rồi đem đi phơi khô cũng chỉ ăn được vài lần, nhưng y không bỏ qua, mấy loại như nấm này đều là tích cóp từng chút mà.
Nấm và mộc nhĩ để trên cần tây, Lục Cốc thấy ở đây không còn gì để hái, mới quay về đường lúc nãy, đợi một thời gian nữa lại đến đây xem, có khi mộc nhĩ đã mọc thêm rồi.
Bầu trời xanh thẳm, gió núi sảng khoái, mùa thu đúng là mát mẻ thoải mái, thu hoạch được nhiều thứ như vậy, tâm tình Lục Cốc cũng vui sướng hơn, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
***
Buổi sáng trước khi Thẩm Huyền Thanh đi đã đưa chìa khóa cửa viện cho y. Sau khi trở về, Lục Cốc vừa mở cửa đã chạy đến hậu viện xem gà con vịt con, thấy bọn nó vẫn tốt mới yên tâm, sau đó ngâm một ít cám cho chúng ăn. Biết là chúng nó còn ăn cỏ, y ra ngoài hái ít cỏ non về thái nhỏ, nếu không phải giờ đang lúc bận bịu, nếu không y còn muốn ra bờ sông đào giun đất, gà con vịt con đều thích ăn.
Xong xuôi, y mới thu dọn đồ đạc trong sọt tre. Túi mọng ngọt có đỏ có vàng, nếu chín quá lúc đi đường xóc nảy rất dễ bị nát nên y còn hái cả mấy quả màu vàng da dày, hôm nay không ăn được, để vài ngày nữa chín là có thể ăn, hái không ít. Biết ở đây có túi mọng ngọt, bao giờ xuống núi một chuyến, y sẽ mang cho mấy người Thẩm Nhạn ở nhà nếm thử.
Cần nước có rất nhiều, chất thành đống trên nia tre. Mấy bọc ốc xanh phía dưới chỉ bọc một lớp lá, bị kìm cua kẹp nát, lộ ra một ít ốc xanh. Y rót nước vào chậu gỗ,nhỏ thêm vài giọt dầu rồi đổ ốc xanh vào, nuôi mấy ngày cho nó nhả hết bùn cát.
Còn cua bụng tím ở dưới cùng, đa số đều còn sống. Y chọn ra mười con rửa sạch sẽ, để xào một đĩa cho Thẩm Huyền Thanh nếm thử trước, còn lại thì thả vào thùng nước, rắc thêm ít muối, nuôi hai ngày cho nhả bùn, còn dùng nia tre đậy lên đề phòng nó bò ra.
Mộc nhĩ đen mới hái không ăn được luôn, y cầm thêm một cái nia tre ra để phơi nắng mộc nhĩ, sau khi khô bao giờ ăn thì ngâm nước rồi nấu.
Sọt tre, giỏ tre, nia tre lần trước y làm thêm một ít, nhưng vẫn cảm thấy không đủ dùng, hẳn nào trong nhà mấy người bán dược liệu trong thôn lại cần nhiều nia như vậy.
Nan tre từ hai ngày trước vẫn còn thừa một ít, mai rảnh rỗi y sẽ đan thêm vài cái nữa.
Hàng rau trồng ở tiền viện không còn héo úa nữa, cách hai ngày tưới nước một lần, giờ đã xanh non mơn mởn, vừa đúng lúc xào với nấm, trộn thêm một đĩa rau cần, còn có cua bụng tím, bữa cơm hôm nay coi như là ngon nghẻ.
Đến khi trời chạng vạng tối Thẩm Huyền Thanh mới về. Lục Cốc đã nấu cơm xong, đồ ăn và rượu gạo luôn hâm trong nồi, lúc bưng ra vẫn ấm áp.
Thẩm Huyền Thanh rửa tay trước cửa phòng bếp, thấy Lục Cốc bưng ra một đĩa cua non, hắn cười nói: “Còn có món này nữa à, có phải hôm nay em đã đi xa không?”
“Ừm, ta đi mò ốc xanh thấy trong nước có cua nên tiện tay bắt về, vẫn còn một ít trong thùng.” Lục Cốc nhỏ giọng đáp, vì hôm nay thu hoạch khá phong phú, trong lòng y quả thực vui sướng, nói chuyện với Thẩm Huyền Thanh cũng coi như quen thuộc hơn trước. Y do dự một lát rồi nói tiếp: “Còn có túi mọng ngọt và cần nước nữa. Ta gắp hết dưa muối ra rồi, trong vò trống rỗng nên đổi thành cần ngâm giấm.”
Lúc nãy Thẩm Huyền Thanh vừa vào cửa đã thấy cần nước rửa sạch phơi trên nia tre, nghe vậy gật đầu cười nói: “Được, tất cả đều nghe theo em.”
Không biết vì sao, lời này khiến Lục Cốc thấy hơi khó tả, như thể y có thể quyết định một số chuyện, nhưng y tính tình rụt rè, sao có thể hỏi thành lời.
Bởi vì quả túi mọng ngọt khá hiếm có, y sắp bát lên bàn xong vào bếp lấy bánh bao, thấy mấy quả đỏ chín mọng đã rửa sạch, liền mang hai quả vào nhà chính, cúi đầu đưa cho Thẩm Huyền Thanh, nhỏ giọng nói: “Cho huynh này.”
Thẩm Huyền Thanh thấy hai quả túi mọng trong tay y, sững sỡ một chút mới mỉm cười nhận lấy, trong lòng giống như có gì đó tan chảy, ấm áp.
Rau cần trộn tươi non, cua xào tê tê cay cay, nấm xào rau, còn có rượu gạo, hai người ăn đến là ngon miệng.
Trời dần tối, Thẩm Huyền Thanh cho chó ăn xong, đang muốn đóng cửa viện, Đại Hôi đang ăn bỗng ngẩng đầu, sủa một trận về phía ngoài cửa, hai con nhỏ cũng sủa theo, Lục Cốc rửa bát trong chén bị thanh âm này làm hoảng sợ, ở đây đã lâu mà chưa từng nghe chó sủa như vậy vào đêm.
May mà không phải thú hoang kéo tới, tiếng chó sủa không phải quá dữ dội, có bóng người đi ra từ trong rừng trước cửa viện. Thẩm Huyền Thanh nhìn kỹ một lát đã nhận ra, ra là hòa thượng Tuệ Thông của Tĩnh Tâm tự, liền hô ngưng bọn Đại Hôi.
“A di đà phật, Thẩm thí chủ, ta vào núi hái thuốc, trời đêm không thể xuống núi nên đành tới đây quấy rầy sự yên tĩnh của ngài, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho.” Tuệ Thông đứng trước cửa viện, không tự tiện tiến vào.
Thẩm Huyền Thanh đáp lễ lại, nói: “Tuệ Thông sư phụ, mau vào đi.”
“Đa tạ Thẩm thí chủ.” Hòa thượng Tuệ Thông giờ mới tiến vào.
Thấy Thẩm Huyền Thanh muốn đóng cửa viện, y còn chưa dỡ giỏ trúc xuống đã tới giúp nâng thân cây. Vì trước kia y từng làm võ tăng, dù không cao lớn bằng Thẩm Huyền Thanh, nhưng chút sức lực này vẫn có.
Y quay người thấy Lục Cốc, niệm một câu phật hiệu rồi hỏi: “Không biết vị thí chủ này là tôn danh là gì? “
“Là phu lang của ta, họ Lục, tên là Lục Cốc” Thẩm Huyền Thanh cười nói.
“Ra là Lục thí chủ, thất kính thất kính, bần tăng Tuệ Thông, là tăng nhân của Tĩnh Tâm tự.” Tuệ Thông lại làm phật lễ.
Lục Cốc vội vàng khép bàn tay lại nhỏ giọng nói: “Tuệ Thông sư phụ.”
Y từng gặp qua hòa thượng hai lần, nhưng chưa bao giờ nói chuyện, khó tránh khỏi có chút khẩn trương lo lắng.
Thẩm Huyền Thanh quen biết Tuệ Thông, thỉnh thoảng đối phương lên núi hái thuốc không kịp xuống núi sẽ ở lại đây một đêm, lúc đi sẽ để lại chút dược liệu. Hắn hỏi: “Sư phụ ăn chưa, ở đây có thức ăn chay, dầu cũng là dầu chay.”
“Vậy thì đa tạ thí chủ.” Nói xong, Tuệ Thông lấy một gói lương khô trong giỏ trúc ra. Y cũng không cần ai hỗ trợ, tự mình vào bếp đun nước hâm nóng lương khô.
Thẩm Huyền Thanh lấy một nắm cần nước trên nia tre mang vào bếp. Tuệ Thông biết xào rau, ở trong núi cả một ngày giờ được ăn cơm nóng cũng tốt.
Thấy trên bàn có hai đĩa túi mọng ngọt, Lục Cốc hái rất nhiều, Thẩm Huyền Thanh bưng lấy đĩa ít hơn, trước khi đi ra ngoài nói: “Trái cây trên bàn sư phụ cứ lấy mà ăn.”
“Đa tạ.” Tuệ Thông đang nhóm lửa gật đầu cảm ơn, không quá khách sáo.
Lục Cốc vừa lùa gà vịt trong hậu viện đi tới, Thẩm Huyền Thanh bưng đĩa quả túi mọng kia vào nhà chính, nói: “Đĩa kia ta để Tuệ Thông sư phụ ăn rồi, sau này em muốn ăn nữa thì ta đi hái thêm với em, hái thật nhiều về nhà.”
Chỗ quả này là do Lục Cốc mất công đi xa hái về, hắn vừa về nhà đã nóng lòng cho hắn nếm thử, sao hắn có thể chà đạp phần tâm ý này của y, nên nhất định phải thông báo cho y biết.
Trước kia hòa thượng Tuệ Thông xem bệnh bốc thuốc cho lão thợ săn không lấy một xu nào, y khám bệnh cho người nghèo cũng giống vậy, đủ để thấy tâm địa y thiện lương, thấy có đồ hòa thượng ăn được nên hắn để y ăn.
“Còn rất nhiều mà. Dù sao chúng ta cũng không ăn hết, để sư phụ ăn cũng không sao.” Lục Cốc nhỏ giọng nói, quả túi mọng này nếu để chín nữa sẽ hỏng mất, chia ra nhiều người ăn cho đỡ lãng phí, hơn nữa vẫn còn rất nhiều quả vàng, đợi mấy hôm nữa chín là có thể ăn được rồi.
“Ừm.” Ý cười trên mặt Thẩm Huyền Thanh càng sâu, hắn biết, phu lang của hắn là phu lang tốt hiếm thấy trên đời, vì để Lục Cốc càng nhẹ lòng hơn, hắn còn nói cho y chuyện Tuệ Thông xem bệnh cho lão thợ săn.
Lục Cốc nghe xong càng cảm thấy nên để người ta ăn nhiều chút, hòa thượng tốt như vậy, sao y có thể keo kiệt chút đồ vật này cơ chứ.
Trời tối, trong nhà có thêm hòa thượng Tuệ Thông, tí nữa phải dọn giường ở đông phòng cho y nghỉ ngơi ban đêm, Thẩm Huyền Thanh thắp đèn dầu, tiện thể mượn ánh đèn lấy đồ vật trong sọt tre ra.
Chim sẻ và thỏ rừng săn được đã sớm nhốt vào lồng trong phòng chứa củi, trong sọt tre còn hạt dẻ bọc trong lá lớn, hắn nhặt được lúc đi săn, giờ lấy ra bóc cho Lục Cốc vài hạt. Hạt dẻ tươi, ngọt mà giòn, chờ mai mặt trời mọc đem đi phơi nắng ăn càng ngon hơn.
Từ mẹ y ra, rất ít người bóc đồ ăn cho Lục Cốc. Lòng bàn tay lại có thêm một hạt dẻ ngọt ngào, y cẩn thận ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh đang rũ mắt bóc hạt dẻ dưới ánh nến.