Mục lục
Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Lục Cốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Lục Văn đi rồi, Thẩm gia cũng không ở lại trên đường để mọi người hóng hớt nữa.

Thẩm Huyền Thanh vừa đi vừa nói: “Nương, a tẩu, hai người không cần tức giận vì hắn, loại người này không cưới về mới là tốt nhất.”

Vệ Lan Hương nghe vậy liền niệm Phật: “A Di Đà Phật, còn không phải vậy sao, may mà không cưới về.”

Lục Cốc đi phía sau không dám nói gì, Thẩm Nhạn ở bên cạnh y, vừa rồi lúc gặp Lục Văn nàng cũng không cười, còn học theo a tẩu mà trừng mắt nhìn Lục Văn, người này bộ dạng thì đẹp đấy nhưng tâm địa xấu xa.

Kỷ Thu Nguyệt mới vừa rồi tức giận không để tâm nhiều, giờ mới nhớ lại mấy lời Lục Văn nói, dù sao nàng vẫn là một phụ nhân nông thôn nên hơi lo lắng hỏi: “Nương à, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Vệ Lan Hương còn đang suy nghĩ, Thẩm Huyền Thanh đã mở miệng nói trước: “Không sao đâu, cứ giao cho đệ, mọi người đừng quan tâm, cứ sống như trước là được. Mấy ngày nữa đệ lên trấn thu xếp một chút.”

Lời hắn nói khá đáng tin, không chút sợ hãi nào, khiến Kỷ Thu Nguyệt lập tức an tâm hơn không ít, gật đầu đáp ứng.

Trên đường rời trấn trở về, có sự đùa giỡn của Thẩm Nghiêu Thanh nên trên mặt cả nhà dần có nụ cười. Vệ Lan Hương còn cười nói, nếu thật sự làm lớn chuyện, bọn họ cũng đâu có gì để mất, cùng lắm thì liều mạng xương già một phen.

Thẩm Nghiêu Thanh phụ họa cho bà, cũng khiến bà vui hơn ít nhiều.

Lại nói, Thẩm gia quả thật còn có hôn thư trong tay, là tư mối, nghĩa là tự làm mai làm mối theo lệ dân, chứ không phải quan mối, là mai mối theo kiểu cách quan lại trong triều. Dựa vào quy củ của thôn Thanh Khê, tư mối chỉ cần mời bà mối và một vị trưởng lão có uy vọng biết chữ là viết được hôn thư. Người nông thôn cưới gả cũng đâu dễ dàng gì, vậy nên một khi đã viết xong hôn thư rồi thành thân sẽ cùng nhau sống qua ngày. Đây là ước định lâu ngày trở thành tục lệ, hôn thư tư mối vẫn được nha môn chấp nhận.

Hồi Vệ Lan Hương thành thân dùng hôn thư tư mối, Kỷ Thu Nguyệt cũng vậy, có thể nói mọi nhà trong thôn Thanh Khê đều như vậy, thôn khác cũng thế. Hơn nữa lúc trước Lục gia còn chưa lộ đuôi hồ ly, ai mà ngờ bọn họ không gả, nên dù Thẩm Huyền Thanh đã từng đọc sách, bởi vì tục ước này, lúc đính hôn căn bản không quan tâm đến quan phủ gì.

Lúc trước không làm lớn chuyện lên quan phủ là do Thẩm Huyền Thanh biết được một nhà Lý gia kia có giao tình với tri huyện. Người nông thôn bọn họ rất ít khi giao thiệp với người trong quan phủ, mà nha môn lại ở tận phủ thành Ngọc Thanh, xa hơn cả trấn Phong Cốc. Hắn không quá quen thuộc với người nơi đó, nếu tri huyện là người biết phân rõ trái phải đúng sai thì tốt, nhưng nếu có người can thiệp khiến tri huyện thiên vị Lý gia, hắn chỉ là một người nông dân chân lấm tay bùn sao có thể đấu lại, có khi còn liên lụy người trong nhà. Lúc trước sau khi hắn thấy rõ bộ mặt của người Lục gia, hắn càng không muốn có dây dưa dính líu gì với một nhà này.

Về phần Lục Cốc, Thẩm Huyền Thanh lúc mua người là làm rõ trắng đen, gọi Bao Chí Nho và mấy người trong thôn An gia làm chứng, viết khế ước bán thân để Đỗ Hà Hoa và Lục Đại Tường ấn dấu tay, kể cả Lục Cốc dù đang hôn mê cũng phải ấn, đề phòng nếu có ngày người Lục gia gây sự, khế ước bán thân của Lục Cốc còn trong tay sẽ không phải sợ.

Khế ước bán thân ghi tiền bạc, dấu tay rõ ràng, có thêm người làm chứng hai bên tự nguyện, mà không phải cưỡng mua ép bán. Có khế ước này, giấy trắng chữ đen không thể chối cãi, Lục Cốc đã bị bán đi rồi sẽ không liên quan đến Lục gia nữa, vả lại y là người cha không thương nương không yêu, đâu có ai nguyện ý bôn ba chạy vạy cho y.

Sau khi mang Lục Cốc về, Thẩm Huyền Thanh chỉ nhờ người hỏi chuyện Lý Minh Sơn chứ không làm gì khác. Một mình hắn không thể đối phó với người trấn trên, mời người uống rượu ăn cơm đều phải tiêu tiền, khi đó hắn không có tiền, còn phải trả nợ, nên đã gác lại việc này.

Ở lâu với Lục Cốc, hắn thấy rất tốt, một nhà đóng cửa kiếm tiền sống qua ngày. Lục Văn tính là cái thá gì, thỉnh thoảng hắn còn không nhớ ra tên này, cuộc sống bận rộn mà ổn định, tất nhiên sẽ không để tâm tới chuyện xấu người ác.

Nhưng nếu Lục Văn uy hiếp bọn họ trước, vậy hắn cũng sẽ không khách khí.

***

Lúa phải phơi nắng hai ngày rồi mới xát gạo, nhân lúc còn chưa bận rộn, ngày hôm sau khi ăn quán, Thẩm Huyền Thanh lại lên trấn một chuyến.

Thanh lâu ở phố Tây, ban đêm đèn đuốc rực rỡ, ban ngày vẫn có người ra vào, nhưng không náo nhiệt như buổi tối.

Thẩm Huyền Thanh không vào thanh lâu, rẽ vào trong hẻm nhỏ phía sau thanh lâu. Con hẻm này hơi hẹp một chút, cửa nẻo trông cũ kĩ tan hoang hơn những chỗ khác. Hắn dừng ở trước một cánh cửa sơn đen, đối diện chính là cửa sau của thanh lâu.

Gõ cửa vài cái, nghe thấy bên trong vang lên giọng nói thô kệch của hán tử, hỏi ngoài cửa là ai.

Thẩm Huyền Thanh báo tên, rất nhanh cửa đã mở ra, một hán tử ăn vận lôi thôi đi ra, nhìn qua là biết vừa mới ngủ dậy, xiêm y không chỉnh tề, tóc tai luộm thuộm.

“Ta đang nghĩ xem là ai, hóa ra là huynh à, mau vào đi.” La Tiêu mở miệng chào hỏi, hai tay tiếp lấy bình rượu Thẩm Huyền Thanh ném về phía gã, mở ra ngửi liền nở nụ cười, nói: “Rượu ngon đấy.”

Thẩm Huyền Thanh còn mang theo một cái túi giấy dầu, bên trong là gà quay. La Tiêu cuốn chăn gối lại, đặt bàn vào giữa, hai người ngồi trên giường ăn uống.

Rượu mạnh cay nồng, La Tiêu uống một ngụm lớn rồi đặt vò rượu xuống, lắc đầu khà một tiếng: “Quả là rượu ngon!”

Hắn lại hỏi Thẩm Huyền Thanh chuyện nhà, chuyện làm ăn, vừa uống vừa nói vài câu chuyện phiếm. Sau khi uống bốn năm chén rượu, rượu thịt đều đã ăn tới là sảng khoái, La Tiêu mới cao hứng nói: “Thẩm nhị ca, huynh có chuyện gì cứ việc nói, ta tuyệt không chối từ.”

Hai năm trước nhà La Tiêu gặp biến cố, rơi vào cảnh nghèo túng, cơm không có mà ăn, mẹ già bệnh nặng hấp hối, cha chết không mua nổi một cái quan tài, chỉ có thể quấn chiếu rồi đào hố chôn. Gã dẫn theo mẹ già, quỳ gối bán thân cứu mẹ bên đường, nhưng chữa bệnh tốn rất nhiều tiền, trừ những người giàu có lương thiện, làm gì có ai nguyện ý mua một một tên đầy tớ còn mang theo người bệnh về nhà.

Lúc Thẩm Huyền Thanh lên trấn làm khổ sai đi qua, thấy mẹ gã hấp hối còn đang kêu đói, dừng bước hơi do dự nhưng vẫn đưa cho La Tiêu hai chiếc bánh bao đã lạnh. Đây là đồ ăn Vệ Lan Hương chuẩn bị cho hắn ăn cả một ngày.

Hắn cho rồi muốn đi luôn, La Tiêu lại ngăn hắn lại hỏi tên tuổi, xong cũng không nói thêm gì, quay người liền bẻ một miếng bánh bao lạnh đút cho mẹ gã. Mẹ gã còn chưa nuốt xuống miếng bánh trong miệng đã nhắm mắt xuôi tay. Về việc gã cõng mẹ đi an táng như thế nào, Thẩm Huyền Thanh không biết, đi làm khiêng vác, lao động khổ sai đều phải theo kịp giờ của thương nhân, đi trễ đủ người thì không có việc mà làm.

Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh không khách khí với gã nữa, nói: “Ngươi còn nhớ Lý Minh Sơn ta từng nhờ ngươi hỏi thăm không?”

La Tiêu nghĩ lại một lát mới nói: “Là tên đó sao? Mấy hôm trước ta còn thấy hắn ở trong lầu. Huynh nhìn bộ dáng hắn vậy thôi chứ cứ thấy cô nương hay song nhi nào là hai mắt sáng rỡ liền. Nhưng mẹ hắn quản nghiêm, hắn dù thèm thuồng cũng chỉ có thể lén lút, không dám tới đây thường xuyên. Huynh chưa nhìn thấy bộ dạng đáng khinh của hắn thôi, vừa mới vào phòng đã cởi quần khom lưng, vội vàng tới nỗi tay chân run rẩy, mấy kỹ nữ phía sau hắn thấy vậy còn che miệng cười chê.”

Làm bảo kê ở thanh lâu, những gì nhìn thấy nghe thấy đều là những chuyện ghê tởm xấu xa, La Tiêu lại chưa từng đọc sách, tất nhiên khi nói sẽ không biết giữ ý tứ gì. Thẩm Huyền Thanh nghe vậy cũng không thấy có gì lạ, vẻ mặt nhàn nhạt như thường, chỉ nói: “Hôm nay ta đến chính là muốn nhờ ngươi chuyện này. Hắn thích dạo chơi như vậy, ngươi tìm người dẫn hắn đi thường xuyên, nếu có thể thì để hắn ngủ nghỉ trong lầu luôn, tầm mười ngày nửa tháng không về nhà là tốt nhất.”

Nói xong, Thẩm Huyền Thanh đẩy túi vải đỏ trên bàn qua, bên trong là mười lượng bạc, không ít đâu.

“Thẩm nhị ca, huynh đây là…” La Tiêu Bản định nói không cần, lại bị cắt ngang.

“Ngươi nhờ người ta làm việc sao có thể không mời rượu chứ? Các cô nương trong lầu cũng cần phải mua son phấn nữa.” Thẩm Huyền Thanh khẽ nâng mắt, trầm tĩnh nói: “Là ta nhờ ngươi làm giúp, tiền cần dùng tất nhiên là ta phải bỏ ra, ngươi đừng từ chối, chuyện về sau ta vẫn phải nhờ ngươi.”

“Nếu đã vậy thì Thẩm nhị ca cứ yên tâm, việc này ta nhất định sẽ làm theo.” La Tiêu đặt tiền sang một bên, rót rượu cho hai người.

Sau khi uống rượu, gã hỏi thêm một câu vì sao giờ lại muốn đối phó với Lý Minh Sơn. Gã biết chuyện của Lục Văn, lúc trước Thẩm Huyền Thanh thành thân gã còn tới uống rượu mừng. Vừa nghe hắn nói Lục Văn dùng quan phủ uy hiếp Thẩm gia, gã vỗ bàn mắng vài câu thô tục, rồi vỗ ngực đảm bảo, nói nhất định sẽ để tên Lý Minh Sơn kia không chịu nổi.

Nói xong, Thẩm Huyền Thanh cũng không xem nhẹ lời gã nói, dặn dò gã thêm vài câu, bảo gã hỏi thăm xem Lục Văn ở trên trấn thường lui tới với ai, rồi mới uống một ngụm rượu.

Lại nói tiếp, trấn Phong Cốc có không ít thương nhân, có hai nhà họ Lý, mà nhà Lý Minh Sơn mở một cửa hàng tơ lụa trên trấn, có tiền, đường bá bên nội của hắn làm viên ngoại ở phủ thành Ngọc Thanh, có thêm cả quyền.

Một người nông thôn muốn cứng đối với phú hộ viên ngoại là điều không thể, chỉ có thể tìm cách khác. Lý Minh Sơn kia là người không có tiền đồ, đành phải lợi dụng sự ham mê sắc đẹp của hắn, nếu hắn cứ lưu luyến ở thanh lâu không chịu về nhà, sao còn có thể trách người khác.

Đợi sau khi Thẩm Huyền Thanh đi, La Tiêu cũng coi như đáng tin cậy, ngủ một giấc đến chiều rồi mời khách quen thường đến thanh lâu tầm hoan và quen biết Lý Minh Sơn uống rượu. Chuyện nam nhân uống rượu, chơi gái, đánh bạc nào có chuyện nào là chuyện tốt, La Tiêu vừa nghe vừa cố ý vô tình nhắc đến Lục Văn và Lý Minh Sơn. Nhớ tới bộ dáng tuấn tú kia, hán tử họ Bặc liếm liếm khóe môi, trong mắt lóe lên tia tà quang.

***

Mặt trời lặn về Tây, trời vừa mới tối mà đèn lồng trước cửa thanh lâu đã được thắp sáng, ở trong càng lung linh náo nhiệt, không biết đã thắp bao nhiêu nến, người bình thường đâu ai nỡ thắp đèn như vậy.

La Tiêu tiến vào từ hậu viện, tầm mắt dạo quanh một vòng trong đại sảnh dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy Bặc Tử Thành dẫn Lý Minh Sơn tới, không uổng phí rượu và đồ nhắm. Gã nháy mắt với Hồng Dược, một kỹ nữ quen biết, Hồng Dược hiểu ý, đi tới kéo lấy Lý Minh Sơn, ấn hắn ngồi xuống rót một chén rượu.

Tên Lý Minh Sơn này vẻ bề ngoài cũng không tệ lắm, y phục lụa là quý phái trang nhã, phe phẩy cái quạt nhìn như là một vị học sĩ. Đáng tiếc vừa mới uống một chén rượu, ngửi mùi son phấn trên người Hồng Dược, hắn đã say mê, lập tức lòi ra bản chất háo sắc, khẽ vuốt ve eo Hồng Dược, thậm chí thừa dịp người khác không chú ý còn nhéo mông nàng, hai mắt híp lại, khiến Hồng Dược còn phải khinh thường trong lòng.

Cô nương trong thanh lâu chỉ dùng một chút thủ đoạn đã khiến Lý Minh Sơn ngủ lại hai đêm. Ngày thường hắn chỉ trộm đến đây một hai canh giờ cho đỡ thèm rồi rời đi, nào đã từng trải qua những cảm giác tiêu hồn cực lạc thế này, ngay cả tiền tài trên người đều đã bị móc sạch cũng không thèm để ý.

Sau khi trở về mẹ hắn, Trương thị đã chặn hắn ở cửa dò hỏi, Lý Minh Sơn nói dối, nói ngủ ở trong nhà đồng môn. Mẹ hắn mặc dù nghiêm khắc, nhưng chỉ có một đứa con trai này nên rất cưng chiều, không hỏi nhiều, nghĩ rằng con mình học cao hiểu rộng, tất nhiên sẽ không lầm đường lạc lối nên thôi không nói gì.

Lại nói tiếp, những tên bạn xấu của Lý Minh Sơn phần lớn đều giống hắn, đều rặt một lũ chỉ được cái mã đọc sách phong nhã, những thứ thối nát hạ lưu bên trong chỉ bọn họ tự biết với nhau. Vậy nên sẽ có lúc bọn họ viện cớ bao che cho nhau, cảm thấy đi dạo thanh lâu uống hoa tửu* chẳng phải chuyện gì to tát, nam nhân chơi đùa vui vẻ thì đã làm sao, nếu trong nhà không đồng ý, đừng để trong nhà biết là được.

*Hoa tửu (花酒): uống rượu có kỹ nữ hầu

Ngay cả Trương thị hắn còn gạt được, Lục Văn chỉ là một song nhi nông thôn làm sao mà biết được. Hắn (LV) có qua lại với cô nương và song nhi trên trấn, nhưng cũng giống như hắn, nhi nữ nhà lành chưa lấy chồng sao mà biết được những chuyện dơ dáy của những hán tử kia.

***

Lại qua hai ngày, còn chưa tới chạng vạng, tới nửa buổi chiều Lý Minh Sơn đã nhớ thương tư vị kia, lấy cớ ra ngoài với đồng môn, không thèm đi xem Lục Văn thế nào đã đi thẳng đến thanh lâu.

Vậy mà hắn lại trùng hợp đụng phải Bặc Tử Thành, hai người ngồi ngay ở đại sảnh gọi một bàn rượu.

Trong lúc uống rượu, Bặc Tử Thành thấy Lý Minh Sơn ôm kỹ nữ trong ngực, hai mắt lâng lâng, gã không đè nén được tà niệm trong lòng, cười khẽ nói: “Lý huynh, nếu Lý huynh không ghét bỏ, đêm nay đôi bích nhân này coi như ta mời Lý huynh.”

Gã vừa mở miệng, song nhi bên cạnh gã đã ngồi xuống bên cạnh Lý Minh Sơn, khiến hắn vui tới trợn tròn hai mắt, còn có chuyện tốt thế này sao.

Bặc Tử Thành đâu phải mời không, thấy hắn mắc câu bèn hạ thấp thanh âm nói: “Ta nghe nói, gần đây Lục Văn kia đang ở trong trấn, nếu Lý huynh không ngại, chúng ta đổi lại, vui đùa một chút, huynh thấy sao?”

Nghe vậy, Lý Minh Sơn ngơ một lát mới thay đổi sắc mặt, cười lạnh cả giận nói: “Bọn họ là đồ vật để thay đi đổi lại sao? Bặc huynh vậy mà cũng dám mở miệng.”

Tính tình Lý Minh Sơn không nhỏ, lúc bấy giờ hất mặt đẩy kỹ nữ trong ngực ra. Ý định của Bặc Tử Thành thất bại, ngồi ở đó nắm chặt chén rượu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Về phía Lý Minh Sơn, hắn và Lục Văn sau khi quen biết đã tình ý miên man, nhưng ngại thể diện người đọc sách phong nhã nên chỉ nắm tay chứ chưa từng ngủ qua.

Lại nói tiếp, bộ dạng Lục Văn quả thật là đẹp, nếu không Lý Minh Sơn đã quen nhìn mỹ nhân trên trấn sao có thể để vào mắt. Hắn (LV) tuấn tú mỹ lệ, khuôn mặt lúc cười sáng ngời động lòng người, lúc ưu sầu chau mày có thể làm cho lòng người mềm nhũn, nếu lại thở dài rồi nói thêm vài câu than thở, bộ dáng điềm đạm đáng thương động lòng người, chính là hắn muốn cái gì người khác cũng cho.

Ra khỏi thanh lâu, nhận ra mấy hôm nay vẫn chưa thăm Lục Văn, nên Lý Minh Sơn qua chỗ hắn luôn, không để ý La Tiêu phía sau nhìn hắn vài lần, ngay sau đó có một tiểu tử gầy gò tầm thường đi theo.

Lục Văn giả vờ đọc sách, ngoài mặt là ở nhờ trong nhà song nhi đồng môn, nhưng thật ra là từ hậu viện nhà song nhi kia đi vào một gian nhà khác ở phố sau, là Lý Minh Sơn mua. Thường thì Lục Văn và nha hoàn cùng với gã sai vặt sẽ ở nhà đó, lúc muốn ra khỏi cửa sẽ theo lối mật qua nhà song nhi kia ra khỏi cửa. Nhà song nhi kia đã nhận tiền, tất nhiên là ưu ái hắn, không dám hé một câu, vậy nên ngoài mặt không có sai sót gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK