Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Thanh lâu ban ngày ít người, hơn nữa giờ là sáng sớm, đa số đều đi từ trong ra.

Thẩm Huyền Thanh không vào thanh lâu, rẽ vào ngõ nhỏ tìm La Tiêu. Hôm nay hắn tới đúng lúc, tối qua La Tiêu không làm việc xong đã ngủ cả đêm, hắn vừa vào ngõ đã thấy La Tiêu ngáp ngắn ngáp dài mở cửa.

“Thẩm nhị ca, sao giờ này lại tới đây?” La Tiêu thấy hắn đi về phía này, vội vàng chào hỏi, ra hiệu mời hắn vào nhà.

“Ngươi định ra ngoài sao?” Thẩm Huyền Thanh hỏi.

“Còn không phải do đói bụng sao, chuẩn bị đi mua bánh bao. Thẩm nhị ca chờ ở nhà ta một lát, ta đi tí là về liền.” La Tiêu nói.

Nếu đã vậy, Thẩm Huyền Thanh vào phòng gã ngồi luôn. Quán bánh bao cách đây không xa, chẳng mấy chốc La Tiêu đã bưng một bát lớn về, ở trong là sáu cái bánh bao thịt, tay kia còn bưng một cái chén đựng rượu gạo đã nấu xong, còn có một bé trai bảy, tám tuổi theo sau bưng một chén rượu gạo tiến vào.

“Được rồi, về nhớ đưa tiền cho cha ngươi đấy.” La Tiêu đưa tiền hai chén rượu gạo cho đứa nhỏ. Gã ở đây quen mấy người bán hàng xung quanh, mấy cái chén này ăn xong rồi đem trả cũng không muộn.

Thẩm Huyền Thanh dậy sớm đã ăn hai cái bánh bao ở nhà, nhưng La Tiêu có lòng mời ăn, còn mua cả rượu gạo cho hắn, hắn không từ chối được nên ăn một cái bánh bao.

La Tiêu cho rằng hắn tới là muốn hỏi chuyện của Lục Văn và Lý Minh Sơn, vừa ăn vừa kể chuyện.

Lúc trước, có một khoảng thời gian Lý Minh Sơn không tới thanh lâu mà ở trong trạch viện hắn mua, bề ngoài nhìn qua thì có vẻ như chỉ có mình hắn ở.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, bỏ ra vài văn tiền để mấy tên côn đồ và khất cái để ý động tĩnh nơi đó, tuyệt đối không chỉ có một mình Lý Minh Sơn ở trong, hơn nữa nha hoàn từng chăm sóc Lục Văn và gã sai vặt có ra vào một hai lần, số lần tuy không nhiều lắm, nhưng đủ để biết Lục Văn nhất định ở bên trong.

Sau khi phát hiện Lý Minh Sơn ngủ lại qua đêm, sao La Tiêu có thể không biết hai người họ làm chuyện mờ ám sau lưng người khác.

Có lẽ Lục Văn rất biết cách thổi gió bên gối, Lý Minh Sơn còn chạy về nhà nói muốn đến thôn An gia cầu hôn, nhưng mẹ hắn là Trương thị sao có thể đồng ý. Hai mẹ con cãi nhau, Lý Minh Sơn không làm được chuyện này, hẳn là không dám trở về gặp Lục Văn, mấy ngày nay lại đến thanh lâu uống rượu giải sầu, nhưng rượu giải sầu uống xong cái là tìm đến niềm vui ngay, tối hôm qua lại ngủ cùng một kỹ nữ.

Thẩm Huyền Thanh nghe xong gật đầu đáp lại hai tiếng. Hắn không quá để ý việc Lục Văn thế nào, hơi do dự, giả vờ ho một tiếng, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi có đọc Xuân cung đồ không? Nếu có thì cho ta mượn vài ngày được không?”

Hắn hỏi thẳng, không hề quanh co lòng vòng, tuy hạ thấp giọng, nhưng sắc mặt vẫn khá tự nhiên.

La Tiêu sửng sốt, gã không phải tay đấm duy nhất trong thanh lâu, chuyện nam nhân lén xem mấy thứ sách tranh này đối với gã mà nói là không thể quen thuộc hơn. Thẩm Huyền Thanh không phải người ngoài nên gã vỗ ngực, nghĩa khí nói: “Thẩm nhị ca yên tâm, chỉ là cái này thôi mà, giờ huynh muốn người huynh đệ như ta lấy ra luôn cho huynh này, huynh cứ lấy luôn cũng được, không cần hỏi mượn gì đâu.”

Thẩm Huyền Thanh nghe vậy biết ngay mình tìm đúng người. Thứ nhất La Tiêu có thể lấy được, thứ hai La Tiêu đã quen với loại chuyện này, căn bản sẽ không có chuyện chê cười hắn, thậm chí trong lời nói còn mang theo ý nghĩa bạc vân thiên*, như thể chuyện này chẳng đứng đắn to tát gì, còn muốn vỗ ngực cam đoan.

Nghĩa bạc vân thiên (义薄云天): có tình có nghĩa, chính khí lẫm liệt, khí phách hiên ngang, chính nghĩa tận trời, vô cùng chính nghĩa, nghĩa tình vô giá.

Nhưng Thẩm Huyền Thanh không nói gì, ho nhẹ một tiếng ra vẻ tự nhiên.

La Tiêu không chậm trễ, cầm chiếc bánh bao thịt cuối cùng, hỏi: “Thẩm nhị ca, huynh muốn kiểu nào? Chỉ cần huynh nói, ta nhất định sẽ tìm được cho huynh.”

“Đơn giản một chút, thông tục dễ hiểu là tốt nhất.” Thẩm Huyền Thanh không hề kén chọn, chỉ muốn biết làm sao để làm cho tốt. Hắn muốn hỏi người khác, nhưng chuyện này thật sự khó mà mở miệng, huống chi còn liên quan đến Lục Cốc, hắn không nguyện ý để người khác biết được.

“Mấy cái này có gì mà không hiểu, đa phần đều là tranh vẽ, nhìn cái là biết, nếu huynh muốn loại đơn giản thì mấy trò dằn vặt người khác kia không cần thiết.” La Tiêu ăn xong đứng dậy, nói: “Thẩm nhị ca chờ một chút, ta đi lấy ngay đây.”

La Tiêu quả thật rất nghĩa khí, đặc biệt chọn bản tốt nhất, sau khi Thẩm Huyền Thanh rời khỏi nơi này, trong ngực có thêm một quyển sách tranh.

***

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)

Lục Cốc và Thẩm Nhạn thả vịt đi ra ngoài, y giặt xiêm y bên bờ sông. Hạt tắm hoang đã bị đập vụn, đầu tiên là đổ vào xiêm y, sau đó chà xát xiêm y lên tảng đá ven sông, có bọt trắng nổi lên rồi dùng gậy đập một hồi, rửa sạch bọt trắng và vụn hạt tắm dưới sông là giặt sạch xiêm y rồi.

Giày của Thẩm Huyền Thanh cũng cần giặt, đi nhiều nên giày mòn rất nhanh, nhưng không cần y làm, Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt khi không làm công việc đồng áng sẽ thường làm giày cho người nhà, hầu như lần nào về cũng thấy hai người họ đang khâu đế giày.

Thẩm Nhạn cắt cỏ gà và thả vịt, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lục Cốc, Đại Hôi và cún con đi theo hai người họ chơi đùa bên bờ sông.

Thẩm Huyền Thanh vừa về đã nghe thấy tiếng chó sủa phía sau nhà, thấy Lục Cốc và Thẩm Nhạn đều không có ở đây, là biết bọn họ đang ở bên bờ sông.

Thẩm Nghiêu Thanh lên trấn làm việc, Vệ Lan Hương thấy hắn về thì kêu hắn trông nhà, rồi cùng Kỷ Thu Nguyệt đi dạo quanh thôn, vừa làm đế giày vừa nói chuyện phiếm với người trong thôn một lát, phụ nữ nông thôn thường hay vậy.

Trong chốc lát trong nhà chỉ còn lại Thẩm Huyền Thanh, hắn vào phòng lấy sách trong ngực ra, vốn là muốn lên núi rồi lén xem sau lưng Lục Cốc, nhưng giờ ngồi trước bàn vẫn không cầm lòng được mà nín thở đưa tay mở ra.

Quyển sách tranh này có chút ngoài dự liệu của hắn, hoàn toàn khác với sách tranh thô lúc trước hắn xem trong thôn. Tranh trong sách tinh tế tỉ mỉ, sống động như thật, ngay cả vẻ mặt hay tư thế đều vô cùng chân thực, chi tiết nhỏ càng không cần phải nói, bên cạnh còn có chú giải, có thể nói là văn hay tranh đẹp.

Trang đầu tiên của quyển sách là giai đoạn đầu khi vien phòng, chú giải vô cùng kỹ càng. Thẩm Huyền Thanh chỉ đọc xong hai trang đầu là đỏ mặt biết sau này mình nên làm thế nào rồi.

Càng lật mấy trang sau càng khiến người ta đỏ mặt tai hồng. Quyển sách tranh này hướng dẫn từng bước một, đằng trước còn tốt, nhưng phần đằng sau là những thứ Thẩm Huyền Thanh chưa từng nghe qua, thấy qua. Hình vẽ có chút phóng khoáng nóng bỏng, ngay cả chú giải cũng trở nên ngày càng phóng đãng, đúng thật là không chịu nổi, nói là sách cấm đâu có sai, khiến hắn không dám lật hết, vội liếc mắt vài cái rồi nhanh chóng giấu sách đi.

Lục Cốc đang giặt y phục bên bờ sông vẫn không biết gì như cũ, còn đang nghĩ lát nữa phải đi mua thêm vải và chỉ thêu, giờ làm thêm túi thơm có thể đem đi bán.

Muốn làm túi thơm, vật liệu không thể thiếu là dược liệu. Vào đông, sau khi xuống núi là không hái hạt tắm hoang và kỷ tử mang đi bán được nữa, chỉ có thể làm ít khăn tay và túi hương, ít nhiều cũng có thể kiếm tiền.

Không thì trước tiên chưa làm túi thơm vội, đi tìm thêm dược liệu, nếu không vào đông không đủ dùng, nếu vậy thì lên núi còn nhiều việc đây.

Sau khi Lục Cốc giặt sạch xiêm y trở về, hơi nóng trên mặt Thẩm Huyền Thanh đã tiêu tan, nhưng sau khi thấy Lục Cốc hầu kết lại lăn vài cái, bản thân hắn còn không biết tại sao mình lại nuốt nước miếng.

Thấy Lục Cốc phơi quần áo trong viện, hắn qua đó phụ giúp. Sau khi hắn đến gần phu lang mới thấy chút nôn nóng trong lòng lắng xuống.

Trong lòng Lục Cốc còn đang lo lắng cho bọn gà vịt trên núi, buổi tối lúc y ngồi bên gường rửa chân mới cẩn thận nói với Thẩm Huyền Thanh vừa vào phòng: “Mai chúng ta lên núi được không?”

Thẩm Huyền Thanh đang giấu tư tâm trong đầu, thấy Lục Cốc thì cổ họng thắt lại, nhưng vẫn giả bộ bình thản, gật đầu nói: “Được, vậy mai chúng ta đi.”

***

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)

Lên núi xuống núi nhiều lần như vậy rồi, Lục Cốc cũng đã nhớ đường.

Sau khi lên núi, y vẫn như thường lệ mà cho gà vịt ăn, bận bịu làm việc không cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngay cả ban đêm khi Thẩm Huyền Thanh ôm y ngủ cũng không hề có chút cảnh giác nào.

Phát hiện thấy chuyện giường chiếu không giống trước kia, Lục Cốc cũng nằm thẳng không dám lộn xộn, sau khi cảm nhận được sự vui sướng lạ thường kia, y đột nhiên mở to hai mắt trong bóng đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK