Mục lục
Truyện: Hai thai năm bảo: Tổng tài bẫy được vợ ngoan (full) – Vân Giai Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 704

 

Vũ Minh bước vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trên giường, một tay quấn băng gạt, tay kia đang truyền máu.

 

Anh mất khá nhiều máu, các bác sĩ đều bất ngờ trước thể chất vượt trội của người đàn ông này, đổi lại người khác lâm vào tình trạng này, đã sớm ngất xỉu, vậy mà anh vẫn còn tỉnh táo.

 

Vũ Minh nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc của Bạc Tuấn Phong, đau lòng nói: “Cha, cha bị thương có nặng không?”

 

Cậu bé vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang truyền máu, lại nhớ đến vũng máu kinh người trong phòng khách, vẻ mặt có chút lo lắng.

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Không sao cả, ngoan”

 

“Cha nhìn qua cũng không giống dáng vẻ “không sao cả”chút nào đâu” Vũ Minh nào có vẻ tin lời của anh.

 

Vân Giai Kỳ nói: “cha bây giờ đã không sao rồi, vết thương đã được làm sạch và băng bó tốt lắm”

 

Vũ Minh quay người, có chút ngập ngừng hỏi: “Là Mạn Nhi làm sao?”

 

Vân Giai Kỳ trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào.

 

Đúng là Mạn Nhi làm.

 

Nhưng Mạnh Đồng Thanh nói Mạn Nhi có thể là do thuật thôi miên làm cho nhân cách bị phân liệt.

 

Mạn Nhi bây giờ, không còn là Mạn Nhi ấm áp và đáng yêu trong ký ức của cô.

 

Mạn Nhi sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại cho người khác!

 

Thấy Vân Giai Kỳ không trả lời, Vũ Minh có chút tức giận: “Nếu là em ấy làm, con sẽ không tha thứ cho em ấy!”

 

Vân Giai Kỳ nói: “Vũ Minh, con đừng quá căng thẳng”

 

Cô vốn dĩ không muốn làm to chuyện khiến nhiều người biết đến việc này.

 

‘Vũ Minh không thể chấp nhận sự thật là Mạn Nhi đã làm Bạc Tuấn Phong bị thương.

 

Vân Giai Kỳ ôm cậu bé đến bên giường, hỏi: “Con có buồn ngủ hay không?”

 

Vũ Minh lắc đầu: “Không buồn ngủ”

 

Cậu bé làm sao mà còn buồn ngủ được.

 

Khi nghe tin tai nạn như vậy đã xảy ra, cậu bé đã vô cùng sợ hãi.

 

Vân Giai Ảnh nói: “Vậy thì con ở đây với cha có được hay không? Mẹ phải về nhà một chuyến”

 

Cô còn phải xử lý chuyện của Mạn Nhi.

 

Đợi đến sáng, cô phải liên lạc với Mạnh Đồng Thanh, tình trạng của Mạn Nhi cũng không tiếp tục trì hoãn, dù sao cũng phải tìm hiểu rõ ràng càng sớm càng tốt.

 

Vũ Minh muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nói với Vân Giai Kỳ: “Mẹ cẩn thận”

 

“Ừm”

 

Vân Giai Kỳ vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Bạc Tiêu Dương đột nhiên đuổi theo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Trên đường đi tới, cậu ta nghe được Vũ Minh nhắc tới một vài chuyện. Cậu ta có chút không thể tin được, Mạn Nhi chỉ là một đứa nhóc năm tuổi thế nhưng lại có thể làm ra chuyện như vậy!

 

Nhìn thấy Vân Giai Kỳ phải quay về, cậu ta đương nhiên lo lắng không yên.

 

“Tôi đưa cô về”

 

Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tiêu Dương khăng khăng muốn đưa cô về, liền nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi!”

 

Vừa nấy khi cô lái xe đến đây tay run lẩy bẩy, tinh thần mơ màng. Nếu như có Bạc Tiêu Dương chở cô về thì chắc cô sẽ không sợ hãi đến nỗi ấy nữa.

 

Bạc Tiêu Dương đưa Vân Giai Kỳ về đến nhà, người giúp việc vừa nhìn thấy cô về liền cuống quýt chạy tới: “Cô Vân Giai Kỳ, cuối cùng cô cũng đã về rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK