Mục lục
Truyện: Hai thai năm bảo: Tổng tài bẫy được vợ ngoan (full) – Vân Giai Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1458

Mô Ngọc My hợp tình hợp lý nói: “Mạn Nhi là con gái của tôi! Tôi muốn đối xử với con bé như nào thì tôi liền đối xử như thế, cô quản được àm Nói xong, cô ta đứng lên chỉ lên trên lầu, không chút lưu tình nói với Mạn Nhi: “Lên trên lầu đi!”

Mạn Nhỉ ngoan ngoãn đi lên trên lâu.

Đến khi chạy lên lầu rồi mà Mạn Nhi vẫn lưu luyến không rời xoay người nhìn lại, nhìn về phía Vân Giai Kỳ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.

Vân Giai Kỳ cũng vẫy vẫy tay: “Lần sau tôi và Bối Lạc tìm con cùng nhau chơi”

Lúc này trên mặt Mạn Nhi mới khôi phục thần thái, mỉm cười trở về phòng.

Mộ Ngọc My nói với Vân Giai Kỳ: “Về sau cô cách con gái tôi xa một chút, tôi không thích cô chơi với con gái tôi”

Nói xong, ánh mắt cô ta dừng lại trên người con chó nhỏ: “Tuy ông nội đã đồng ý cô giữ con chó bẩn này ở nhà họ Bạc nhưng sau này đừng để con chó bẩn này xuất hiện trước mặt tôi! Nếu không..”

‘Cô ta còn chưa nói xong thì đột nhiên Bối Lạc chạy tới bên chân cô ta, cái mũi hấp háy, vui vẻ chạy quanh chân cô ta.

Ngay sau đó, Mộ Ngọc My cảm thấy mắt cá chân ấm lên.

Cô ta cúi đầu xuống liền nhìn thấy Bối Lạc giơ một chân lên tiểu lên chân cô ta.

Tức khắc da đầu Mộ Ngọc My run lên, năng muốn đá vào mông Bối Lạc.

Bối Lạc lắc mông nhạy bén tránh thoát, nó chạy về bên người Vận Giai Kỳ lắc lắc cái đuôi với cô, tựa như đang tranh công lấy thưởng, Vân Giai Kỳ nhanh chóng bế nó lên, thấy nó dám tiếu lên chân Mộ.

Ngọc My, thực sự là xem đủ rồi.

“Lá gan thật lớn mà..” Vân Giai Kỳ nhéo nhéo mũi Bối Lạc, nhẹ giọng ống giận một tiếng, theo bản trách cứ.

Mặt Mộ Ngọc My đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta là thiên kim kiêu nữ, mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, Bình thường đạp trúng vũng bùn đã cảm thấy rất bẩn, càng đừng nghĩ tới con chó này lại dám tiểu lên chân cô ta, Quả thực ghê tởm mài!

Mộ Ngọc My tức giận đến hô to gọi nhỏ: “Người đâu? Người đâu?”

Người làm lập tức hoang mang rối loạn mà chạy tới.

Mộ Ngàn Tuyết chỉ vào con chó nhỏ trong ngực Vân Giai Kỳ, ra lệnh: “Ném con chó này ra ngoài! Nó vậy mà dám tiểu lên chân tôi, đúng là thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chưồng!”

Người hầu nhìn về phía Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ lập tức ôm Bối Lạc vào lòng bảo vệ: “Ai dám đem Bối Lạc ra ngoài?”

Nhất thời người làm không dám lộn xôn.

Mộ Ngọc My thấy bọn họ vì Vân Giai Kỳ mà dừng lại, càng thêm tức giên.

Cô ta lại cúi đầu nhìn nước tiểu trên chân, tiếp tục nổi trận lôi đình.

Mộ Ngọc My nói: “Rốt cuộc các người nghe lời ai? Tôi mới là bà chủ của nhà họ Bạc, không phải lời nói của tôi các người phải răm rắp nghe theo sao? Tôi nói các người ném con chó hoang này ra ngoài, các người có nghe hay không?”

Cô ta chỉ vào Bối Lạc đang nẵm trong ngực Vân Giai Kỳ, đột nhiên Bối Lạc nhe rắng.

Nó nhìn chảm chảm vào Mộ Ngọc My một cách hung dữ, khi thấy cô ta cứ chỉ tay vào Vân Giai Kỳ, nó liền sốt ruột muốn bảo vệ chủ, nó hướng về phía Mộ Ngọc My mà sủa lên.

“Gâu gâu gâu!” Mộ Ngọc My bị Bối Lạc dọa sợ.

Mặc dù Bối Lạc là một con chó nhỏ, có kích thước nhỏ nhưng nó luôn có ý muốn bảo vệ chủ.

Khi sủa lên thì âm thanh cũng rất bén nhọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK