Meine đứng giữa, quan sát một lượt. Cô liếc nhìn Leon: “Leon, khứu giác của em…”
“Vâng, là cái tên mặt sẹo đó. Hắn đã vô hiệu hóa khả năng của em bằng thứ vũ khí phóng ra khi nãy…Hơn nữa, cả tai và mũi của hắn ta đều hoạt động rất hiệu quả…em cũng thấy hắn rất quen mắt…”. Tên mặt sẹo đó dường như nghe được hết mọi âm thanh phát ra từ bọn họ.
Emilia đanh giọng: “Này, có thấy cái tên bên cạnh hắn không? Từ nãy đến giờ, hắn có vẻ án binh bất động”.
Bên cạnh gã mặt sẹo, là một gã tóc xoăn đen trông rất hoang dã. Trên tay hắn lại cầm hai chiếc rìu có kích thước rất lớn. Cây rìu đó, rốt cuộc có thể nặng tới mức nào chứ, bị trúng đòn là mất mạng như chơi. Meine giơ kiếm hướng về kẻ địch:
“Chị sẽ tiên phong trước. Còn lại sẽ theo đúng như đội hình bình thường, rõ chưa?” – Vừa dứt lời, cô đã lao đến tên mặt sẹo kia. Hắn lôi thanh đại đao của mình ra, đỡ lấy đòn chém của cô: “Một con nhãi như ngươi mà cũng đòi làm đối thủ của ta sao? Dan, ngươi có định giúp ta một tay không đấy?”
Gã cầm rìu tên Dan kia nở nụ cười mỉa mai: “Sao hả, muốn thế nào ta cũng chiều”.
“Hà, vậy thì con nhãi này, giao cho ngươi. Ta sẽ dự khán. Lũ nhãi kia còn chưa ra tay, tuyệt đối không được xem thường bọn Fressia”.
Emilia, Leon nhìn qua Tom. Nhất định là họ đã có sẵn kế hoạch dự phòng trong đầu. Gã cầm rìu tên Dan kia cười khoái chí:
“Ha ha, được lắm. Lúc nãy ngươi cứ mắng ta vì ta lỡ giết gã nông dân quèn kia, giờ thì cuối cùng cũng được giãn gân cốt. Nhưng ngươi thật sự nghĩ, con nhãi có đôi mắt kì lạ kia sẽ xứng tầm để làm đối thủ của ta sao?”
Meine đập tay xuống mặt đất: “Đừng có xem thường bọn ta”.
Dưới mặt đất đầy tuyết bắt đầu rung chuyển, một linh thú giống như hổ trồi lên, vồ lấy Dan. Hắn nhanh chóng nhảy lên để né đòn. Cùng lúc đó, Meine cũng lao lên: “Bọn ta nhất định sẽ bắt được ngươi!”
Gã tên Dan kia nổi giận, hắn vung mạnh rìu chém vào kiếm của Meine. Thanh kiếm chịu một lực tác động rất mạnh, suýt làm cho cô run tay.
“Tên này, hắn khỏe quá!”
Leon bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Chị Meine liệu sẽ không sao chứ?”
Emilia trấn an anh: “Leon, cậu đừng lo. Chị ấy là một trong những pháp sư tinh nhuệ nhất của đội trinh sát dưới trướng đội trưởng Elric Weber. Chị ấy biết khả năng mình ở đâu, nên mới trực tiếp xông ra như thế”.
“Phải, muốn biết chúng mạnh như thế nào, phải tiên phong thăm dò trước…Nhưng từ nãy đến giờ, cái tên đã phá giải ma lực của mình, hắn vẫn không làm gì hết…Chẳng lẽ hắn cũng muốn thăm dò chúng ta?”
Emilia dùng ma thuật tri giác để liên lạc với Leon: “Cậu nghĩ đúng rồi đó, Leon. Ngoài cậu ra, hắn vẫn chưa biết khả năng của tớ và Tom là gì. Nên cứ việc chờ đợi, hỗ trợ chị Meine. Tuyệt đối không được khinh suất”.
Gã còn lại, Kura nhìn chằm chằm về hướng họ: “Xem ra bọn nhãi đó thông minh hơn ta nghĩ, nhất là con ranh đứng giữa” - Hắn chú ý vào Emilia. Emilia giơ ngón tay ra kí hiệu phía sau lưng mình. Tom và Leon liếc nhìn, rồi nhận ra thông điệp:
“Dựng…kết…giới…giúp…tớ”.
Tom gật đầu, lập tức triệu hồi kết giới xung quanh 3 người. Meine nhận ra ý đồ, cô nhoẻn miệng cười: “Là vậy sao?”
Dan xoay người, định tấn công lén từ phía sau với tốc độ của mình. Meine kích hoạt Verka, đôi mắt của cô chuyển sang màu tím rực. Cô nhanh trí xoay thanh kiếm ra lưng, đỡ lấy cây rìu, rồi xoay người tung cú đá. Dan bị ăn một cước của cô vào cổ, hắn bị văng ra xa, đầu đập mạnh vào một cây cổ thụ gần đó.
Kura trông thấy cảnh tượng đó thì tặc lưỡi: “Chậc, đúng là không thể xem thường đôi mắt đó được”.
Meine đáp xuống mặt đất, đôi mắt của cô phản chiếu hình ảnh tơi tả của Dan trước mắt.
Dan đứng dậy, hắn nắn lại khớp cổ của mình: “Con nhãi khốn kiếp, có biết là đau lắm không hả? Lần này thì ta thật sự nổi điên rồi đấy. Rồi mày sẽ phải hối hận!!” – Hắn chuẩn bị tung đòn bí thuật của mình, thì bị Kura ngăn lại:
“Dừng”.
“Hả? Ngươi nói gì, không thấy nó đánh ta kia à? Sao phải…Hả?”
Quân đội hoàng gia của Kerma đang tiến quân tới biên giới. Dẫn đầu không ai khác chính là công chúa Hailey Harper. Dan đờ người: “Khỉ thật, làm…làm thế nào mà bọn chúng có tọa độ của bọn ta…”.
Kura nhìn về hướng kết giới 3 người kia. Leon và Tom bảo vệ Emilia, còn cô thì đang khai triển pháp trận tri giác của mình”.
“Con nhãi đó, dùng ma pháp tri giác để liên lạc với quân Kerma. Chà, thú vị thật. Dan, rút thôi”.
Dan hớ người: “Gì cơ, chẳng phải tới đây là để…”
“Câm miệng và đi theo ta đi, nếu không muốn chết. Con nhãi kia, tao sẽ để mày xử sau. Giờ thì đi thôi”.
Tom bắn mũi tên bằng thủy viêm lao thẳng về bọn chúng, nhưng pháp trận dịch chuyển đã giúp chúng trốn được. Tom tặc lưỡi: “Khỉ thật”.
Meine thu đôi mắt Verka, rồi cất kiếm: “Bỏ qua đi, giờ phải giải thích cho phía công chúa Hailey, nhất định phải xử lí êm đẹp trước khi nhóm của đội trưởng Elric tới. Còn nữa, ba đứa làm tốt lắm” – Meine xoa đầu họ, rồi rời đi trước. Emilia, Tom và Leon nhìn nhau, rồi cười tủm tỉm như những đứa trẻ được khen. Nhưng rồi cảm xúc đó cũng không kéo dài được bao lâu. Thực tế của trận đánh vừa qua là một ví dụ. Meine nhìn có vẻ ngang cơ với Dan, nhưng hắn thật sự rất nhanh, thể lực cũng rất mạnh, từng áp lực dồn vào hai cây rìu kia, thật sự quá kinh khủng. Nếu không nhờ Verka, Meine có thể đã bị trúng đòn…
Đang thơ thẩn, thì Meine gọi lớn: “3 đứa làm gì đấy, đi thôi”.
“Vâng, là cái tên mặt sẹo đó. Hắn đã vô hiệu hóa khả năng của em bằng thứ vũ khí phóng ra khi nãy…Hơn nữa, cả tai và mũi của hắn ta đều hoạt động rất hiệu quả…em cũng thấy hắn rất quen mắt…”. Tên mặt sẹo đó dường như nghe được hết mọi âm thanh phát ra từ bọn họ.
Emilia đanh giọng: “Này, có thấy cái tên bên cạnh hắn không? Từ nãy đến giờ, hắn có vẻ án binh bất động”.
Bên cạnh gã mặt sẹo, là một gã tóc xoăn đen trông rất hoang dã. Trên tay hắn lại cầm hai chiếc rìu có kích thước rất lớn. Cây rìu đó, rốt cuộc có thể nặng tới mức nào chứ, bị trúng đòn là mất mạng như chơi. Meine giơ kiếm hướng về kẻ địch:
“Chị sẽ tiên phong trước. Còn lại sẽ theo đúng như đội hình bình thường, rõ chưa?” – Vừa dứt lời, cô đã lao đến tên mặt sẹo kia. Hắn lôi thanh đại đao của mình ra, đỡ lấy đòn chém của cô: “Một con nhãi như ngươi mà cũng đòi làm đối thủ của ta sao? Dan, ngươi có định giúp ta một tay không đấy?”
Gã cầm rìu tên Dan kia nở nụ cười mỉa mai: “Sao hả, muốn thế nào ta cũng chiều”.
“Hà, vậy thì con nhãi này, giao cho ngươi. Ta sẽ dự khán. Lũ nhãi kia còn chưa ra tay, tuyệt đối không được xem thường bọn Fressia”.
Emilia, Leon nhìn qua Tom. Nhất định là họ đã có sẵn kế hoạch dự phòng trong đầu. Gã cầm rìu tên Dan kia cười khoái chí:
“Ha ha, được lắm. Lúc nãy ngươi cứ mắng ta vì ta lỡ giết gã nông dân quèn kia, giờ thì cuối cùng cũng được giãn gân cốt. Nhưng ngươi thật sự nghĩ, con nhãi có đôi mắt kì lạ kia sẽ xứng tầm để làm đối thủ của ta sao?”
Meine đập tay xuống mặt đất: “Đừng có xem thường bọn ta”.
Dưới mặt đất đầy tuyết bắt đầu rung chuyển, một linh thú giống như hổ trồi lên, vồ lấy Dan. Hắn nhanh chóng nhảy lên để né đòn. Cùng lúc đó, Meine cũng lao lên: “Bọn ta nhất định sẽ bắt được ngươi!”
Gã tên Dan kia nổi giận, hắn vung mạnh rìu chém vào kiếm của Meine. Thanh kiếm chịu một lực tác động rất mạnh, suýt làm cho cô run tay.
“Tên này, hắn khỏe quá!”
Leon bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Chị Meine liệu sẽ không sao chứ?”
Emilia trấn an anh: “Leon, cậu đừng lo. Chị ấy là một trong những pháp sư tinh nhuệ nhất của đội trinh sát dưới trướng đội trưởng Elric Weber. Chị ấy biết khả năng mình ở đâu, nên mới trực tiếp xông ra như thế”.
“Phải, muốn biết chúng mạnh như thế nào, phải tiên phong thăm dò trước…Nhưng từ nãy đến giờ, cái tên đã phá giải ma lực của mình, hắn vẫn không làm gì hết…Chẳng lẽ hắn cũng muốn thăm dò chúng ta?”
Emilia dùng ma thuật tri giác để liên lạc với Leon: “Cậu nghĩ đúng rồi đó, Leon. Ngoài cậu ra, hắn vẫn chưa biết khả năng của tớ và Tom là gì. Nên cứ việc chờ đợi, hỗ trợ chị Meine. Tuyệt đối không được khinh suất”.
Gã còn lại, Kura nhìn chằm chằm về hướng họ: “Xem ra bọn nhãi đó thông minh hơn ta nghĩ, nhất là con ranh đứng giữa” - Hắn chú ý vào Emilia. Emilia giơ ngón tay ra kí hiệu phía sau lưng mình. Tom và Leon liếc nhìn, rồi nhận ra thông điệp:
“Dựng…kết…giới…giúp…tớ”.
Tom gật đầu, lập tức triệu hồi kết giới xung quanh 3 người. Meine nhận ra ý đồ, cô nhoẻn miệng cười: “Là vậy sao?”
Dan xoay người, định tấn công lén từ phía sau với tốc độ của mình. Meine kích hoạt Verka, đôi mắt của cô chuyển sang màu tím rực. Cô nhanh trí xoay thanh kiếm ra lưng, đỡ lấy cây rìu, rồi xoay người tung cú đá. Dan bị ăn một cước của cô vào cổ, hắn bị văng ra xa, đầu đập mạnh vào một cây cổ thụ gần đó.
Kura trông thấy cảnh tượng đó thì tặc lưỡi: “Chậc, đúng là không thể xem thường đôi mắt đó được”.
Meine đáp xuống mặt đất, đôi mắt của cô phản chiếu hình ảnh tơi tả của Dan trước mắt.
Dan đứng dậy, hắn nắn lại khớp cổ của mình: “Con nhãi khốn kiếp, có biết là đau lắm không hả? Lần này thì ta thật sự nổi điên rồi đấy. Rồi mày sẽ phải hối hận!!” – Hắn chuẩn bị tung đòn bí thuật của mình, thì bị Kura ngăn lại:
“Dừng”.
“Hả? Ngươi nói gì, không thấy nó đánh ta kia à? Sao phải…Hả?”
Quân đội hoàng gia của Kerma đang tiến quân tới biên giới. Dẫn đầu không ai khác chính là công chúa Hailey Harper. Dan đờ người: “Khỉ thật, làm…làm thế nào mà bọn chúng có tọa độ của bọn ta…”.
Kura nhìn về hướng kết giới 3 người kia. Leon và Tom bảo vệ Emilia, còn cô thì đang khai triển pháp trận tri giác của mình”.
“Con nhãi đó, dùng ma pháp tri giác để liên lạc với quân Kerma. Chà, thú vị thật. Dan, rút thôi”.
Dan hớ người: “Gì cơ, chẳng phải tới đây là để…”
“Câm miệng và đi theo ta đi, nếu không muốn chết. Con nhãi kia, tao sẽ để mày xử sau. Giờ thì đi thôi”.
Tom bắn mũi tên bằng thủy viêm lao thẳng về bọn chúng, nhưng pháp trận dịch chuyển đã giúp chúng trốn được. Tom tặc lưỡi: “Khỉ thật”.
Meine thu đôi mắt Verka, rồi cất kiếm: “Bỏ qua đi, giờ phải giải thích cho phía công chúa Hailey, nhất định phải xử lí êm đẹp trước khi nhóm của đội trưởng Elric tới. Còn nữa, ba đứa làm tốt lắm” – Meine xoa đầu họ, rồi rời đi trước. Emilia, Tom và Leon nhìn nhau, rồi cười tủm tỉm như những đứa trẻ được khen. Nhưng rồi cảm xúc đó cũng không kéo dài được bao lâu. Thực tế của trận đánh vừa qua là một ví dụ. Meine nhìn có vẻ ngang cơ với Dan, nhưng hắn thật sự rất nhanh, thể lực cũng rất mạnh, từng áp lực dồn vào hai cây rìu kia, thật sự quá kinh khủng. Nếu không nhờ Verka, Meine có thể đã bị trúng đòn…
Đang thơ thẩn, thì Meine gọi lớn: “3 đứa làm gì đấy, đi thôi”.