Mọi người trong Hội đồng đều sửng sốt...
Lucas đứng dậy, chất vấn Anders: “Nếu vậy, thì thủ phạm gây nên vụ cháy rừng đêm đó....là cậu đây sao?”
Đối diện với câu trả lời của Lucas, Anders không một chút do dự. Người thiêu đốt khu rừng là cháu...nhưng dân làng, đã bị băng cướp giết chết cả rồi...”
Mọi người ngỡ ngàng. Lucas hoài nghi: “Băng cướp? Làm sao để ta tin cậu?”
Một cảnh vệ chạy vào bên cạnh Alice, đưa cho cô một huy hiệu đã cháy đen. Cô cất giọng: “Chú Lucas, đội cảnh vệ đã tìm thấy thứ này”.
Lucas nhận lấy huy hiệu từ tay Alice. Ông ngạc nhiên, đây là huy hiệu của một băng cướp khét tiếng ở Tây Bờ bắc, chúng đang nằm trong danh sách truy nã mà Ondo con trai ông mới nhận nhiệm vụ cùng cảnh vệ tháng trước...
Alice nghiêm nghị nói: “Băng cướp Hira là một băng cướp khét tiếng, hẳn mọi người cũng biết. Mới đây, Ondo Prym và đội cảnh vệ đã đột nhập thành công vào hang ổ của Hira, và hay tin rằng đại ca của chúng đã bị tử nạn ở khu rừng cách thủ đô vài km. Vậy nên, có thể Hỏa viêm mà chúng ta gặp lần đó, đã vô tình thiêu cháy bọn chúng. Chúng cũng khai nhận rằng băng cướp được cử đi đã tàn sát cả làng, nhưng không biết vì sao đại ca của chúng lại chết cháy”.
Ferenc quay sang: “Nếu vậy, thì cậu đã vô tình kích hoạt thứ sức mạnh đó sao?”
Anders cúi đầu: “Cháu thật sự không biết, thưa ngài”. Gadfiled thở dài, quay sang Hội đồng:
“Thưa toàn thể Hội đồng, qua quan sát của tôi, nhất định nó chính là Hỏa viêm của Hỏa Long Bờ bắc, nhưng vì một lí do nào đó mà nó đã bị phong ấn. Tuy nhiên, sức mạnh của nó vẫn vô cùng lớn”.
“Nếu vậy, thì chẳng lẽ cậu ta sẽ là mối nguy hiểm cho Fressia sao?”- Một gia chủ cất tiếng.
“Mối nguy hiểm?” – Anders cúi đầu. Cũng phải, hình như lúc đó...anh còn bị mất kiểm soát mà, lại còn tiêu hủy cả ngôi làng mà mình sống suốt 17 năm nữa...”
Ferenc nghe vậy, thì quay sang: “Vậy ý ngài là, chúng ta phải giết cậu ta sao?”
Mọi người đều im bặt. Ferenc lại tiếp:
“Nếu như các vị giữ suy nghĩ phải diệt trừ cậu ta, thì tôi sẽ không đồng ý”.
Vài người ở Hội đồng bắt đầu bất bình:
“Không đồng ý? Ferenc, chẳng lẽ anh cho rằng đứa nhóc này không nguy hiểm sao? Nếu như bi kịch 17 năm trước gặp lại, anh có cáng đáng nổi không?”
“17 năm trước...” – Anders lầm bầm. Ferenc quay sang: “Chúng ta thậm chí còn không biết là ai đã phong ấn Hỏa Long vào người thằng bé, thì sao có thể kết luận vội vàng như thế?”
Gadfield lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý với ngài Ferenc. Nếu như nguồn sức mạnh đó là thứ đe dọa tới đế quốc, thì tại sao chúng ta không học cách kiểm soát và dung hòa với nó? Bây giờ tôi hỏi các vị, nếu để sức mạnh này lọt vào tay kẻ xấu, thì chẳng phải bi kịch sẽ lặp lại nữa sao? Nỗi đau của cuộc chiến năm ấy, các vị là người hiểu rõ hơn ai hết!!”
Mọi người trong căn phòng đều trùng xuống...
Anders không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, nỗi đau đó, dường như rất khó phai nhạt trong lòng của bọn họ...
“Vậy, mọi người còn ý kiến gì không?”
Sau khi thống nhất mọi thứ, cuối cùng Hội đồng cũng đồng ý giữ Anders ở lại Ovis, và quyết định cho anh vào Học viện để tìm hiểu thêm về sức mạnh của mình...
....
“Chú Ferenc, chú định cho Ethan dẫn dắt cậu thanh niên đó sao?” – Alice đang đi cùng Ferenc ở sảnh cung điện, thì nghe tin.
“Ừ, trong số các thành viên Hội đồng, Ethan Riller là pháp sư thông thạo hệ Hỏa nhất, để cho cậu ta chăm sóc Anders cũng không tệ”- Ferenc điềm đạm nói.
(Ethan Riller (23): Pháp sư gia tộc Riller, là một trong những pháp sư giỏi nhất Hoàng gia, là thanh mai trúc mã của Alice Lowry)
Alice thở dài: “Haizz, cháu dám chắc 90 phần trăm là cậu ta tự xung phong”.
“Nói xấu tớ à?” – Một giọng nói lạnh lùng vang sau lưng Alice. Cô giật mình quay lại, thì thấy Ethan với mái tóc màu đỏ đặc trưng đang nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch.
“Ethan, chẳng phải cậu đang ở cùng Ondo sao?”
“Xong nhiệm vụ rồi. Cũng may là bọn tớ vào được hang ổ bọn cướp thành công, không là mệt nữa. Mà này, cậu vừa từ Hội đồng về à?”
“Ừ, bận lo chuyện của Anders. Cậu sao lại có hứng với cậu ấy thế?” – Alice khoanh tay. Ethan nở nụ cười, khẽ xoa đầu Alice:
“Bí mật”.
Alice đỏ mặt, đôi mắt xanh ngọc bích của cô phản chiếu lại hình ảnh của Ethan...Ethan gõ trán cô, rồi chọc:
“Xem cậu kìa, đỏ mặt cơ đấy. Bối rối trước vẻ quyến rũ của tớ à?”
Alice đá vào chân Ethan, rồi cau mày: “Thèm vào chắc!!”. Cả hai đang cười đùa, thì bắt gặp Rina ở hành lang. Rina dường như đã quá quen với cảnh này, liền xua tay:
“Sao em lại phải đứng ở đây xem anh chị tán tỉnh nhau chứ?”
Lucas đứng dậy, chất vấn Anders: “Nếu vậy, thì thủ phạm gây nên vụ cháy rừng đêm đó....là cậu đây sao?”
Đối diện với câu trả lời của Lucas, Anders không một chút do dự. Người thiêu đốt khu rừng là cháu...nhưng dân làng, đã bị băng cướp giết chết cả rồi...”
Mọi người ngỡ ngàng. Lucas hoài nghi: “Băng cướp? Làm sao để ta tin cậu?”
Một cảnh vệ chạy vào bên cạnh Alice, đưa cho cô một huy hiệu đã cháy đen. Cô cất giọng: “Chú Lucas, đội cảnh vệ đã tìm thấy thứ này”.
Lucas nhận lấy huy hiệu từ tay Alice. Ông ngạc nhiên, đây là huy hiệu của một băng cướp khét tiếng ở Tây Bờ bắc, chúng đang nằm trong danh sách truy nã mà Ondo con trai ông mới nhận nhiệm vụ cùng cảnh vệ tháng trước...
Alice nghiêm nghị nói: “Băng cướp Hira là một băng cướp khét tiếng, hẳn mọi người cũng biết. Mới đây, Ondo Prym và đội cảnh vệ đã đột nhập thành công vào hang ổ của Hira, và hay tin rằng đại ca của chúng đã bị tử nạn ở khu rừng cách thủ đô vài km. Vậy nên, có thể Hỏa viêm mà chúng ta gặp lần đó, đã vô tình thiêu cháy bọn chúng. Chúng cũng khai nhận rằng băng cướp được cử đi đã tàn sát cả làng, nhưng không biết vì sao đại ca của chúng lại chết cháy”.
Ferenc quay sang: “Nếu vậy, thì cậu đã vô tình kích hoạt thứ sức mạnh đó sao?”
Anders cúi đầu: “Cháu thật sự không biết, thưa ngài”. Gadfiled thở dài, quay sang Hội đồng:
“Thưa toàn thể Hội đồng, qua quan sát của tôi, nhất định nó chính là Hỏa viêm của Hỏa Long Bờ bắc, nhưng vì một lí do nào đó mà nó đã bị phong ấn. Tuy nhiên, sức mạnh của nó vẫn vô cùng lớn”.
“Nếu vậy, thì chẳng lẽ cậu ta sẽ là mối nguy hiểm cho Fressia sao?”- Một gia chủ cất tiếng.
“Mối nguy hiểm?” – Anders cúi đầu. Cũng phải, hình như lúc đó...anh còn bị mất kiểm soát mà, lại còn tiêu hủy cả ngôi làng mà mình sống suốt 17 năm nữa...”
Ferenc nghe vậy, thì quay sang: “Vậy ý ngài là, chúng ta phải giết cậu ta sao?”
Mọi người đều im bặt. Ferenc lại tiếp:
“Nếu như các vị giữ suy nghĩ phải diệt trừ cậu ta, thì tôi sẽ không đồng ý”.
Vài người ở Hội đồng bắt đầu bất bình:
“Không đồng ý? Ferenc, chẳng lẽ anh cho rằng đứa nhóc này không nguy hiểm sao? Nếu như bi kịch 17 năm trước gặp lại, anh có cáng đáng nổi không?”
“17 năm trước...” – Anders lầm bầm. Ferenc quay sang: “Chúng ta thậm chí còn không biết là ai đã phong ấn Hỏa Long vào người thằng bé, thì sao có thể kết luận vội vàng như thế?”
Gadfield lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý với ngài Ferenc. Nếu như nguồn sức mạnh đó là thứ đe dọa tới đế quốc, thì tại sao chúng ta không học cách kiểm soát và dung hòa với nó? Bây giờ tôi hỏi các vị, nếu để sức mạnh này lọt vào tay kẻ xấu, thì chẳng phải bi kịch sẽ lặp lại nữa sao? Nỗi đau của cuộc chiến năm ấy, các vị là người hiểu rõ hơn ai hết!!”
Mọi người trong căn phòng đều trùng xuống...
Anders không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, nỗi đau đó, dường như rất khó phai nhạt trong lòng của bọn họ...
“Vậy, mọi người còn ý kiến gì không?”
Sau khi thống nhất mọi thứ, cuối cùng Hội đồng cũng đồng ý giữ Anders ở lại Ovis, và quyết định cho anh vào Học viện để tìm hiểu thêm về sức mạnh của mình...
....
“Chú Ferenc, chú định cho Ethan dẫn dắt cậu thanh niên đó sao?” – Alice đang đi cùng Ferenc ở sảnh cung điện, thì nghe tin.
“Ừ, trong số các thành viên Hội đồng, Ethan Riller là pháp sư thông thạo hệ Hỏa nhất, để cho cậu ta chăm sóc Anders cũng không tệ”- Ferenc điềm đạm nói.
(Ethan Riller (23): Pháp sư gia tộc Riller, là một trong những pháp sư giỏi nhất Hoàng gia, là thanh mai trúc mã của Alice Lowry)
Alice thở dài: “Haizz, cháu dám chắc 90 phần trăm là cậu ta tự xung phong”.
“Nói xấu tớ à?” – Một giọng nói lạnh lùng vang sau lưng Alice. Cô giật mình quay lại, thì thấy Ethan với mái tóc màu đỏ đặc trưng đang nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch.
“Ethan, chẳng phải cậu đang ở cùng Ondo sao?”
“Xong nhiệm vụ rồi. Cũng may là bọn tớ vào được hang ổ bọn cướp thành công, không là mệt nữa. Mà này, cậu vừa từ Hội đồng về à?”
“Ừ, bận lo chuyện của Anders. Cậu sao lại có hứng với cậu ấy thế?” – Alice khoanh tay. Ethan nở nụ cười, khẽ xoa đầu Alice:
“Bí mật”.
Alice đỏ mặt, đôi mắt xanh ngọc bích của cô phản chiếu lại hình ảnh của Ethan...Ethan gõ trán cô, rồi chọc:
“Xem cậu kìa, đỏ mặt cơ đấy. Bối rối trước vẻ quyến rũ của tớ à?”
Alice đá vào chân Ethan, rồi cau mày: “Thèm vào chắc!!”. Cả hai đang cười đùa, thì bắt gặp Rina ở hành lang. Rina dường như đã quá quen với cảnh này, liền xua tay:
“Sao em lại phải đứng ở đây xem anh chị tán tỉnh nhau chứ?”