Hailey ngồi xuống bên cạnh Helen: “Helen, em có nghe chị nói không ?”
“Công chúa Hailey, cô yên tâm. Chỉ là bị miếng tinh thể găm trúng ngoài da thôi. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của tôi”- Audrey trấn an cô và Conroy. Conroy gật đầu:
“Vậy nhờ cô, công chúa Audrey”.
Alice dùng đôi mắt của mình, tìm ra những kẽ hở của vết thương, rồi chỉ nó cho Audrey. Mọi thứ vẫn còn ổn. Sylvanus hạ lệnh cho người đưa Helen vào phòng trị thương, còn mình thì xuống nói chuyện với Anders.
Trông thấy ông, cả Anders, Rina và Ondo đều im bặt. Họ hành lễ với ông. Sylvanus nhìn Anders, rồi nói:
“Xem ra ngươi thật sự có ý chí của riêng mình”.
Rina và Ondo vội nói: “Hoàng đế, ngài đừng phạt Anders. Cậu ấy chỉ muốn cho mọi người thấy bản thân mình không hề nguy hiểm thôi...”
“Ta hiểu. Cánh tay của ngươi bị rỉ máu rồi kìa. Vừa rồi, ngươi đã cố gắng nén lực của đòn đánh đó đúng không ?”
Rina quay sang, thấy cánh tay rỉ máu, thì nổi đóa: “Sao cậu dám nói mình không sao ?”
Anders chỉ cười trừ. Ondo ngờ ra một điều: “Phải rồi nhỉ. Cậu ấy nén lực lại, để hạn chế mảnh tinh thể bắn ra hết mức có thể. Nhưng dù đã nén lực, sức công phá của đòn đánh này quả thật rất mạnh”.
Alice đứng dậy: “Thưa ngài, công chúa Helen vẫn ổn. Chỉ là vết thương ngoài da thôi”.
Sylvanus gật đầu, rồi nói: “Conroy, tôi nghĩ là ông cũng đã có câu trả lời cho mình”.
“Phải. Sau hôm nay thì tôi càng chắc chắn hơn”.
...
Vài ngày sau, phòng trị thương đặc biệt...
Anders cùng với Rina cùng đến để hỏi thăm sức khỏe của Helen. Anders cảm thấy rất có lỗi vì đã mạnh tay, nhưng thật may là không sao”.
Rina thở dài: “Chị tớ bảo, cậu ấy dường như đã chịu nhiều tổn thương trong quá khứ”.
“Ừ, lúc đấu với tớ, dường như cậu ấy rất ghét nụ cười...” – Anders định nói tiếp, thì đụng mặt Helen ở hành lang. Cô đang đi dạo xung quanh hành lang.
“Là cậu ?”
....
“Cậu đã khỏe hơn chưa ?”
“Rồi” – Helen hạ giọng. Anders và Rina có cảm giác, hình như Helen đã dịu tính hơn lần trước gặp. Để đề phòng, Rina liền nói:
“Tớ có thể...dùng sức mạnh của mình để quan sát cậu một chút được không ?”
Helen chỉ gật đầu. Rina mỉm cười, rồi bắt đầu khai triển pháp trận...Luồng sát khí của Helen so với lần trước, đã tan biến hoàn toàn....
Chuyện này là sao ?
Phòng hội nghị...
“Ý ông là, băng long hệ đã đóng băng trái tim con bé ?”
“Phải, khi tôi về Kerma, cận vệ đã đưa tôi bản báo cáo phân tích sức mạnh của con bé. Đúng như công chúa Audrey đã dự đoán, trái tim của con bé có một mảnh băng hệ ghim vào”.
“Quả nhiên là vậy. Chính miếng băng đó đã lan tỏa ám khí chi phối cảm xúc của Helen. Tuy vậy, theo lời của Anders và Alice, cô bé có vẻ rất ghét cười. Có lí do ẩn ý nào sao ?”
“Vâng, thưa ngài. Trước đó, cháu đã có dịp đi thị sát xung quanh học viện ở Kerma, thì đã phát hiện tình trạng con bé bị bạn học chê bai là không có mẹ...”- Hailey buồn bã nói. Ondo và Lucas đứng một góc phòng, nghe vậy thì khá ngạc nhiên.
Sylvanus thở dài: “Conroy, tôi không ngờ là anh lại bỏ quên chuyện này”.
“Phải, Sylvanus. Tôi nhận lỗi về mình. Từ sau khi băng long hệ xuất hiện ở Kerma, tôi đã chuyển mọi ánh nhìn lên nó, nên đã quá vô tâm với Helen. Tôi đã quên rằng, con bé cũng chỉ là một con người bình thường...”
Sylvanus gật đầu: “Được rồi, tuy vẫn không biết băng long ở đâu ra, nhưng có lẽ, hỏa viêm của Anders đã làm tan mảnh băng trong trái tim con bé. Xem ra thằng bé ấy, năng lực cũng không tầm thường”.
“Lần này, tôi lại nợ anh, Sylvanus”- Conroy nghiêm nghị nói.
“Công chúa Hailey, cô yên tâm. Chỉ là bị miếng tinh thể găm trúng ngoài da thôi. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của tôi”- Audrey trấn an cô và Conroy. Conroy gật đầu:
“Vậy nhờ cô, công chúa Audrey”.
Alice dùng đôi mắt của mình, tìm ra những kẽ hở của vết thương, rồi chỉ nó cho Audrey. Mọi thứ vẫn còn ổn. Sylvanus hạ lệnh cho người đưa Helen vào phòng trị thương, còn mình thì xuống nói chuyện với Anders.
Trông thấy ông, cả Anders, Rina và Ondo đều im bặt. Họ hành lễ với ông. Sylvanus nhìn Anders, rồi nói:
“Xem ra ngươi thật sự có ý chí của riêng mình”.
Rina và Ondo vội nói: “Hoàng đế, ngài đừng phạt Anders. Cậu ấy chỉ muốn cho mọi người thấy bản thân mình không hề nguy hiểm thôi...”
“Ta hiểu. Cánh tay của ngươi bị rỉ máu rồi kìa. Vừa rồi, ngươi đã cố gắng nén lực của đòn đánh đó đúng không ?”
Rina quay sang, thấy cánh tay rỉ máu, thì nổi đóa: “Sao cậu dám nói mình không sao ?”
Anders chỉ cười trừ. Ondo ngờ ra một điều: “Phải rồi nhỉ. Cậu ấy nén lực lại, để hạn chế mảnh tinh thể bắn ra hết mức có thể. Nhưng dù đã nén lực, sức công phá của đòn đánh này quả thật rất mạnh”.
Alice đứng dậy: “Thưa ngài, công chúa Helen vẫn ổn. Chỉ là vết thương ngoài da thôi”.
Sylvanus gật đầu, rồi nói: “Conroy, tôi nghĩ là ông cũng đã có câu trả lời cho mình”.
“Phải. Sau hôm nay thì tôi càng chắc chắn hơn”.
...
Vài ngày sau, phòng trị thương đặc biệt...
Anders cùng với Rina cùng đến để hỏi thăm sức khỏe của Helen. Anders cảm thấy rất có lỗi vì đã mạnh tay, nhưng thật may là không sao”.
Rina thở dài: “Chị tớ bảo, cậu ấy dường như đã chịu nhiều tổn thương trong quá khứ”.
“Ừ, lúc đấu với tớ, dường như cậu ấy rất ghét nụ cười...” – Anders định nói tiếp, thì đụng mặt Helen ở hành lang. Cô đang đi dạo xung quanh hành lang.
“Là cậu ?”
....
“Cậu đã khỏe hơn chưa ?”
“Rồi” – Helen hạ giọng. Anders và Rina có cảm giác, hình như Helen đã dịu tính hơn lần trước gặp. Để đề phòng, Rina liền nói:
“Tớ có thể...dùng sức mạnh của mình để quan sát cậu một chút được không ?”
Helen chỉ gật đầu. Rina mỉm cười, rồi bắt đầu khai triển pháp trận...Luồng sát khí của Helen so với lần trước, đã tan biến hoàn toàn....
Chuyện này là sao ?
Phòng hội nghị...
“Ý ông là, băng long hệ đã đóng băng trái tim con bé ?”
“Phải, khi tôi về Kerma, cận vệ đã đưa tôi bản báo cáo phân tích sức mạnh của con bé. Đúng như công chúa Audrey đã dự đoán, trái tim của con bé có một mảnh băng hệ ghim vào”.
“Quả nhiên là vậy. Chính miếng băng đó đã lan tỏa ám khí chi phối cảm xúc của Helen. Tuy vậy, theo lời của Anders và Alice, cô bé có vẻ rất ghét cười. Có lí do ẩn ý nào sao ?”
“Vâng, thưa ngài. Trước đó, cháu đã có dịp đi thị sát xung quanh học viện ở Kerma, thì đã phát hiện tình trạng con bé bị bạn học chê bai là không có mẹ...”- Hailey buồn bã nói. Ondo và Lucas đứng một góc phòng, nghe vậy thì khá ngạc nhiên.
Sylvanus thở dài: “Conroy, tôi không ngờ là anh lại bỏ quên chuyện này”.
“Phải, Sylvanus. Tôi nhận lỗi về mình. Từ sau khi băng long hệ xuất hiện ở Kerma, tôi đã chuyển mọi ánh nhìn lên nó, nên đã quá vô tâm với Helen. Tôi đã quên rằng, con bé cũng chỉ là một con người bình thường...”
Sylvanus gật đầu: “Được rồi, tuy vẫn không biết băng long ở đâu ra, nhưng có lẽ, hỏa viêm của Anders đã làm tan mảnh băng trong trái tim con bé. Xem ra thằng bé ấy, năng lực cũng không tầm thường”.
“Lần này, tôi lại nợ anh, Sylvanus”- Conroy nghiêm nghị nói.