Lệ quỷ 4
Nếu Lệ Nam đánh chết không chịu nói Ngôn Hành Yến cũng không thể thật sự đánh chết hắn – tuy rằng y thật sự rất muốn như vậy – cũng chỉ có thể thôi, trong lòng tràn đầy tức giận nên y đã thêm năm muỗng muối vào trong nước ép trái cây của Lệ Nam.
Lệ Nam không hề phát hiện uống một ngụm, sau đó mỉm cười uống hết một chai nước khoáng. Có mấy nữ sinh cùng lớp ở bàn bên cạnh cũng sang thăm, “Lệ Nam, Ngôn Hành Yến, chồn của các ông đâu rồi? Chiều nay cho nó đi chơi với bọn tôi được không?”
Trong vô thức việc làm của các cô gái đã xát muối lên vết thương lòng của Ngôn Hành Yến, y đùng một cái để đũa xuống, “Rơi xuống nước chết đuối rồi.”
“Hả?”
“Đùa thôi…” Lệ Nam mở nắp chai nước khoáng thứ hai, “Phong Ly sợ nước nên trước khi lên thuyền bọn tôi gửi nó ở cửa hàng thú cưng rồi.”
Các bạn học chỉ biết con chồn tên là Phong Ly, nhưng họ không biết nó là một con Phong Ly hàng thật giá thật.
“… Nhưng rõ ràng tôi thấy các ông dẫn nó lên thuyền mà?”
Vị bạn học này, sao ánh mắt của bà tinh thế hả? Lệ Nam lại uống thêm nửa chai nước mới tìm lại cảm giác trên đầu lưỡi bị mặn đến tê dại, nói: “Có khi nào bà nhìn nhầm rồi không? Có khi nhìn nhầm khăn bông trắng của tôi thành con chồn ngốc kia?”
“Thế à??”
Bởi vì chủ nhân kiên quyết không thừa nhận các bạn học khác chỉ đành quay về bàn ăn của mình. Chu Nhạc Nghiên không biết ngồi trong góc nào cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, cô nàng hứng thú hớn hở gửi tin nhắn cho Lệ Nam —
Là Tiểu Nhạc Đây: Có phải thần thú Phong Ly được các cậu phái đi thực hiện nhiệm vụ bí mật không?
Tôi rất Nam: Gần như là thế.
Là Tiểu Nhạc Đây: Sao lại gần như, xin đấy! Chút xíu thôi mà! Nói đi!
Tôi rất Nam: Nó được một con Phong Ly trưởng thành nhận làm đồ đệ, đến bồng lai tiên cảnh tu hành rồi.
Là Tiểu Nhạc Đây: Mất bao lâu?
Tôi rất Nam: Có lẽ là mấy năm, hoặc vài chục năm, vài trăm năm…
Là Tiểu Nhạc Đây: Đây không phải là sẽ không được gặp nó nữa sao?
Tôi rất Nam:… Có lẽ thế, dù sao nõ cũng là thần thú không phải chồn thật, sao có thể ở với người phàm mãi được?
Gõ xong tin nhắn này Lệ Nam yên lặng giơ tay lên ôm lấy mặt Ngôn Hành Yến, vị thiên sư đại nhân này đã chồm lên từ lúc Chu Nhạc Nghiên gửi tin nhắn, cổ càng duỗi càng dài, mắt trái nhìn chằm chằm, càng lúc càng lại gần như muốn dán chặt lên màn hình điện thoại của Lệ Nam luôn.
“Nói chuyện gì thế?” Ngôn Hành Yến vốn đã không vui vẻ chuyện Lệ Nam giấu mình hỏi Nghênh Phượng Quân, lúc này lại nói chuyện với cô gái khác, “Liếc mắt đưa tình.” đúng là họa vô đơn chí, trong lời nói của y nồng nặc mùi thuốc súng. Lệ Nam không muốn phải ăn muối đầy mồm nữa nên hắn quyết đoán lập một group chat ba người, sau khi thêm Ngôn Hành Yến và Chu Nhạc Nghiên vào nhóm chat hắn đổi tên thành: Rửa chân cho thiên sư đại nhân.
“…” Nhờ có hành vi vô cùng biết điều của Lệ Nam nên băng giá trên mặt Ngôn Hành Yến dần dần có xu thế hòa tan, y lạnh lùng hừ một tiếng rồi gửi tin nhắn vào trong nhóm chat.
Yxy: Nói chuyện với cp gì đó của bà đi, đừng tìm Lệ Nam nói tào lao nữa
Là Tiểu Nhạc Đây: Ảnh đang leo rank không để ý tới tui
Là Tiểu Nhạc Đây: Đúng rồi, xuýt chút nữa thì quên. Nam sinh tuổi các ông thường thích cái gì?
Yxy: Cái gì??
Khả năng liên tưởng của Lệ Nam trước giờ rất mạnh, hắn lập tức nhận ra mục đích của Chu Nhạc Nghiên khi nhắc đến vấn đề này.
Tôi rất Nam: Cô ấy muốn tặng quà cho cp.
Yxy: Giày chơi bóng AJ, thiếu niên nào được tặng đều mừng phát khóc.
Là Tiểu Nhạc Đây: Kinh phí ba trăm đổ lại thôi, nhiều nữa không có.
Ngôn Hành Yến chậc một tiếng, tốc độ tay gõ chữ nhanh đến mức làm người ta hoa cả mắt: Chút tiền đó thì bà mua được gì chứ?
“Cậu làm như ai cũng gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc như mình ấy? Ba trăm là đủ mua quà rồi.” Lệ Nam nhanh tay chặn lại ngón tay chuẩn bị bấm gửi tin nhắn của Ngôn Hành Yến, sau đó xóa hết mới câu nhảm nhí trong khung chat, “Cậu nhiều chuyện thế.” Ngôn Hành Yến không nhịn được bĩu môi, nhưng khi Lệ Nam quay lại xem điện thoại của mình y bỗng nhếch khóe môi, thậm chí còn có chút sung sướng mà rung đùi.
Tôi rất Nam: Hai người đều thích chơi game, không thì mua skin game.
Là Tiểu Nhạc Đây: Skin à… Lúc trước cũng tặng nhiều rồi, tôi muốn tặng thứ gì trong thế giới 3D hiện thực không liên quan đến thế giới 2D nữa.
Yxy: Bạn học Chu, cậu đang yêu qua mạng?
Là Tiểu Nhạc Đây:…
Trong lúc Chu Nhạc Nghiên xấu hổ không biết phải trả lời thế nào một khung chat của người lạ bỗng nhiên nhô ra, người gửi tin nhắn chính là, Ngôn Hành Yến còn chưa thèm kết bạn với cô nàng.
Tôi rất Hành: Ê.
Là Tiểu Nhạc Đây:!!! Anh Yến, ông đổi nick name rồi à?
Là Tiểu Nhạc Đây: Ối dời ơi, lại còn là tên đôi với anh Nam nữa..
Truyện đề cử: Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
Tôi rất Hành: Ừ.
Tôi rất Hành: Tôi muốn nói lâu lắm rồi, cái nick name của bà nhìn ngứa mắt lắm.
Là Tiểu Nhạc Đây:…
Là Tiểu Nhạc Đây: Biết rồi!
Là Tiểu Nhạc Đây: Được chưa hả anh Yến?
Cái này còn tạm được. Ngôn Hành Yến hài lòng chat riêng với Chu Nhạc Nghiên, còn ở bên kia Lệ Nam không hề hay biết gì về đoạn nói chuyện riêng đầy sóng gió của hai người kia, cũng kết thúc màn lướt taobao ngắn ngủi của mình.
Tôi rất Nam: Tôi thực sự vừa ý một món quà sinh nhật vừa sáng tạo vừa thực dụng, một câu đố xếp hình trị giá 13.000 nhân dân tệ.
Tôi rất Hành: Cậu dám tha về nhà tôi sẽ cho cậu nuốt hết.
Tôi rất Nam:…
Trên tàu điện quay về trường học Ngôn Hành Yến gọi điện thoại cho anh họ Ngôn Hành Thiện, y không hề nhắc tới chuyện một phách của mình đang được nuôi dưỡng trong cơ thể Lệ Nam đã quay lại cơ thể mình chỉ nói chuyện đã biết được hành tung mới nhất của lệ quỷ Trịnh Cao Thu từ chỗ Hắc Vô Thường.
“Một người ăn mày tàn tật tên là Triệu Hi ở tỉnh S? Cái này nói như nói ấy mày, mày có dám nói rõ xem lão ăn mày tàn tật Triệu Hi kia đang ăn xin trước cửa quán KFC trên đường nào không?”
“Không đấy, anh tự đi mà tìm hiểu, em cúp đây.”
“Ê???”
Cảnh toàn gia ăn mừng, ca ngợi quỷ tiên Tùng Quân diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế như trong tưởng tượng của Lệ Nam không hề xuất hiện, hắn nghi ngờ hỏi: “Vì sao cậu không nói cho họ biết?”
Ngôn Hành Yến lười biếng cất điện thoại vào trong túi, y ngồi tại chỗ lắc lư trái phải cuối cùng cũng tìm được một tư thế thích hợp để ngủ, “Nói ra phiền lắm, mọi người nhất định sẽ đích thân đến đón tôi về nhà để kiểm tra thân thể, họ không chê chứ tôi chê mệt.” Miệng Ngôn Hành Yến khép mở nhưng mắt đã sớm nhắm lại, “Không thì để đến ngày nghỉ, tranh thủ lúc chúng ta về rồi nói sau.”
“Đây là phách của cậu đó, đừng nói như là vừa nhặt được mười đồng.”
“Hử?” Ngôn Hành Yến không nhịn được ngước mắt nhìn Lệ Nam, lại nhắm mắt, “Trước khi vào Quỷ thị tôi có khỏe không? Sau khi xuất hiện ở Quỷ thị tôi khá lên đưjc chút nào không? Nên phách này ở trong người cậu hay tôi có khác gì nhau không?”
Lệ Nam: “Vì sao Tùng Quân giúp cậu tìm lại phách đó nhưng cậu lại nói như thể chuyện xấu vậy?”
“…” Ngôn Hành Yến trầm mặc hồi lâu, khẽ nói: “Vì mùi trên người cậu thật sự thơm lắm, vừa nghĩ sau này sẽ không được ngửi nữa…”
Lệ Nam thực sự không thể hiểu cái kiểu muốn ngửi mùi thơm đến thần kinh này, hắn nghĩ sang chuyện khác trấn an nói: “Phách phải ở trong cơ thể mình mới yên tâm, nếu không… cậu không sợ ngày nào đó tôi và cậu có thù oán, xong mang phách trốn đi?”
“Haha… Cậu có thể trốn đi đâu chứ?” Ngôn Hành Yến buồn ngủ mắt nhập nhèm cười cười, ngón tay út đặt trên đùi của Lệ Nam khẽ cong lại, nhưng mắt Ngôn Hành Yến đã không còn sức mở ra nhìn phản ứng của hắn nữa, y nhanh chóng nghiêng đầu ngủ.
Lệ Nam vẫn duy trì tư thế cong ngón út lại, yên lặng chờ hồi lâu đến tận khi lồng ngực của người bên cạnh phập phồng ổn định hắn mới cử động bờ vai đã cứng ngắc, cẩn thận mở khóa kéo của ba lô để bên chân. Khi lấy quyển sách bìa cứng từ bên trong ra Lệ Nam nhịn không được có tật giật mình liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến, đối phương ngủ rất say, đầu hơi nghiêng về một bên, bóng râm che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Không phải trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?
Câu trả lời này không tính là trả lời, không có bất kỳ kết luận và khẳng định nào nhưng trong chớp mắt khi Lệ Nam thấy được câu nói này trong lòng hắn vốn đang do dự giữa “khẳng định” và “phủ định” bỗng có một thứ không gì sánh được mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ lực chú ý của hắn.
Cũng trong chớp mắt ấy Lệ Nam đã hiểu rõ đáp án chính xác của Nghênh Phượng Quân.
Song khi Lệ Nam nhớ lại lật mặt trước của lá ngô đồng lên xem con ngươi của hắn lập tức co rụt lại, hắn kinh hãi thấy được nét bút của mình, Lệ Nam không dám nhìn nhiều nhanh tay kẹp lá vào trong trang sách, thậm chí còn có thể nói là hốt hoảng gập sách lại.
Lúc đó Nghênh Phượng Quân đúng là đã giúp hắn một tay, cố ý ẩn đi vấn đề của hắn. Lệ Nam may mắn nghĩ, hắn lại nhịn không được liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến, sau nhiều lần xác định vị thiên sư bản lĩnh cao cường thực sự đã ngủ hắn mới lại dám lén lút mở sách ra, ngón tay chậm rãi vuốt ve lên dòng chữ đã từng biến mất…
Có phải cậu ấy thích tôi không?
*
Năm học mới chưa được nửa tháng kỳ nghỉ quốc khánh dài một tuần đã lặng lẽ tới, một số học sinh dũng cảm thậm chí còn trốn tiết học thứ sáu và thứ hai, chín ngày nghỉ + xa hoa + bốn bỏ năm lên làm tròn bằng kỳ nghỉ đông ngắn, kêu gọi bạn đại học mới quen cùng nhau đi du lịch nước ngoài.
Bạn học tổ chức du lịch nước ngoài nhiều lần hỏi Lệ Nam và Ngôn Hành Yến có muốn tham gia không, đồng thời ám chỉ mấy nữ sinh trong lớp đều lén lút tìm cậu ta nói chuyện, chỉ cần hai ông đi các cô ấy lập tức mua vé máy bay đi cùng.
“Đi theo làm gì, muốn chết à?” Ngôn Hành Yến quay bóng rổ trong tay, giọng nói hung ác, y hung dữ nói xong liên quay đầu diễn cảnh chột mắt ném bóng từ khoảng cách mười mét lên rổ — không trúng.
Từ sau khi toàn bộ phách quay về cơ thể y không nhịn được bắt đầu rèn luyện thân thể, cố hắng bù đắp lại cơ bắp đã mất vài chục năm. Lệ Nam chịu mệt nhọc chơi bóng, chạy bộ, hít xà cùng y, đối phương chưa mọc ra được lạng thịt nào thì tối hôm qua hắn đã nhận được một niềm vui bất ngờ: mềnh có cơ bụng:)))
“Không đi. Mùng 1 bọn tôi về nhà, đặt vé xe rồi.” Lệ Nam nhặt quả bóng rổ bị Ngôn Hành Yến ném loạn thuận tay bỏ vào trong hòm đựng dụng cụ thể dục.
Người tổ chức cười chế nhạo: “Các ông đúng là gay của gay, nói cùng nhau về nhà giống hệt luôn ấy.”
“Thì đúng là cùng một nhà mà.” Ngôn Hành Yến uống nước vắt khăn mặt dính đầy mồ hôi lên vai Lệ Nam, y quay về kiểm tra cơ thể đương nhiên Lệ Nam cũng phải theo, 30 tháng 9 về thẳng nhà cũ hôm sau mới đưa Lệ Nam trở về nhà mình.
Ban đầu y còn có thể lấy lí do chung phách để theo Lệ Nam ở tầng dưới, nhưng bây giờ… Ngôn Hành Yến hối hận nghĩ, làm cách nào mới có lí do để ở cùng Lệ Nam.
Người tổ chứ: “…”
Người tổ chứ: “Thứ cho tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra các ông là một đôi.”
Lệ Nam nở nụ cười, đùa theo: “Không ngờ tới phải không! Tôi còn có một tên khác là Ngôn Lệ thị.”
“Há???? Tôi tưởng ông là 1 chứ.”
Ngôn Hành Yến: “…”
Trong trận ẩu đả vô tình của thiên sư đại nhân, vị “nói lời giật gân” đáng thương và bạn học đáng thương không thể thấy mặt trời mọc ngày mai.
Trước mùng 1 trong lớp học đã không còn mấy người, giảng viên cũng lười điểm danh thậm chí còn tốt tính cho tan học sớm nửa giờ. Ăn cơm trưa xong Lệ Nam quay về phòng mình thu dọn hành lý, dọn dẹp nửa ngày hắn nhận ra không có gì muốn mang liền ra phòng khách xem phim với Ngôn Hành Yến.
Bộ phim đang đến đoạn quan trọng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Ngôn Hành Yến tức giận bóp nát miếng khoai tây chiên, bực bội nhấc máy: “Phóng!”
Ngôn Hành Thiện không quấn quýt chuyện thằng em họ bóng gió bắt mình đánh rắm, giọng nói của anh thậm chí còn có chút vội vàng: “Tiểu Yến, mùng một đừng về, trong nhà không có ai.”
Ngôn Hành Yến và Lệ Nam liếc nhau, nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay lúc bác giúp việc tới nấu cơm phát hiện một lão ăn xin cụt mất một cánh tay…”
Người ăn xin.
Trong nháy mắt Lệ Nam thốt ra: “Lệ quỷ Trịnh Cao Thu?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lệ Nam: Tôi rất Nam!!!
Ngôn Hành Yến: Tôi rất Hành ~~~