Dã quỷ 5
Trong gương phản chiếu khuôn mặt của một người đàn ông nhưng Lệ Nam tin chắc rằng đây không phải hắn – điều này đúng là một nhận thức khiến người ta sởn tóc gáy, ngươi ngồi trước gương, trong gương chỉ có một người thế nhưng đó cũng không phải người.
Lệ Nam vững tin mình không thể nào đi nhuộm một quả đầu kì lạ màu cam chóe liếc mắt nhìn qua đã thấy chẳng khác gì con sư tử đang giận dữ được, màu sắc chói lọi khiến hai mắt Lệ Nam nhoi nhói.
Hắn cúi đầu phát hiện trên người đang đắp một cái chăn màu xanh đen, không có hoa văn gì hết, là một cái chăn vải bình thường đến không thể bình thường hơn. Lệ Nam vén chăn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hắn quay đầu thấy xung quanh chỉ có một màu đen kịt, chỉ có cái gương trên không trung là thứ duy nhất tỏa ra ánh sáng.
Bóng tối xung quanh không phải trời tối vì nếu trời tối thì ít ra vẫn còn ít trăng sao tô điểm miễn cưỡng thấy rõ, bóng tối này như dưới vực sâu, tựa như chỉ cần bước vào một bước sẽ mãi mãi bị hư vô cắn nuốt.
Lệ Nam bị nhốt ngay tại chỗ này nhưng hắn cũng không quá gấp, dù sao sợi tơ hồng trên ngón tay út vẫn luôn nhắc nhờ hắn Ngôn Hành Yến ở ngay bên cạnh, dù là hiện thực hay chỉ là cảnh trong mơ.
Trong thời gian đợi anh em nhà họ Ngôn và Đào Tuyền đi vào giấc mộng Lệ Nam quay đầu tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với “mình” đang ăn mặc theo kiểu không được bình thường trong gương, cũng không biết thẩm mỹ của bọn quỷ thế nào, Lệ Nam giơ tay lên sờ sờ mái tóc như bờm sư tử, chỉ ước có thể cạo trọc đầu ngay và luôn.
Không quá một phút khóe mắt Lệ Nam bỗng nhiên thoáng thấy chút ánh sáng, hắn quay đầu lại, nơi vốn hư vô tăm tối bỗng nhiên xuất hiện một tấm gương vuông và một cái ghế ngồi, đi đến trước cái gương Lệ Nam thấy được Ngôn Hành Yến đang nhắm mắt ngồi trên ghế.
Ngay sau đó bên phải và phía sau của hắn cũng đồng thời xuất hiện hai tia sáng, mỗi phía đều có một cái gương và một ghế ngồi, phía trên lần lượt là Đào Tuyền và Ngôn Hành Thiện.
Từ đó hai hướng đông nam và tây bắc cũng xuất hiện hình ành tương tự, cái gương phát sáng, ghế dựa, chăn màu xanh đen… cùng với những màu tóc sặc sỡ.
“Ha ha ha ha…” Không biết ai là người bắt đầu, sau khi bốn người thấy rõ tình huống của người khác không hẹn mà cùng cười như điên, Ngôn Hành Yến tóc màu xanh lục rối bù như vừa có bão quét qua, Đào Tuyền có một cái đầu xanh nước biển vừa dầy vừa nặng như cái vung xoong, Ngôn Hành Thiện tóc đỏ dựng đứng như gai nhím.
“Cái quỷ gì ha ha ha ha…” Ngôn Hành Thiện ngồi trên ghế ôm bụng cười, Đào Tuyền nhắm mắt lại nhắc nhở một câu: “Chúng ta đang ở trong quỷ mộng, nghiêm túc lên.” Kết quả vừa vừa mở mắt, ánh mắt chạm phải Ngôn Hành Thiện trong giây, anh ta đã không nhịn được cười không không ngừng.
“Ha ha ha ha, ông, ông cứ như… một quả chôm chôm cỡ lớn há há há…”
Ngôn Hành Yến soi gương bối rối chỉnh lại tóc, Lệ Nam đi tới phía sau hắn y liền nghe được thiên sư đại nhân đang lẩm bẩm: “Vì sao lại là tóc màu xanh lá cây? Dã quỷ đang ám chỉ cái gì với mình à?”
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi thủy chung một lòng với cậu.” Lệ Nam đứng bên cạnh Ngôn Hành Yến cùng nhau soi gương, vì không biết nên làm vẻ mặt gì mới ổn, dù sao với cái đầu cam của hắn có làm gì cũng không khác đang biểu diễn xiếc thú là bao, hắn chỉ có thể đanh mặt ra vẻ nghiêm túc. “Tôi nhất định sẽ không trồng thảo nguyên trên đầu cậu…”
“Chậc, có vài người, bên ngoài thì trinh tiết liệt phu, sau lưng lại hư hỏng bừa bãi…”
Lời còn chưa dứt Ngôn Hành Yến đã bị Lệ Nam ấn vai đè lên gương uy hiếp: “Còn dám nói mò, hả?”
Ở phía sau bọn họ Đào Tuyền liếc mắt quan sát bốn phía, thuận tiện sờ mó khắp nơi, hưng phấn không khác gì học sinh tiểu học, “Trong quỷ mộng quả nhiên kì lạ, nó có ý gì đây? Bốn cái gương, bốn cái ghế, bốn cái chăn… Trại tạm giam thẩm vấn tội phạm?”
“Thẩm vấn tội phạm sao lại có gương?” Ngôn Hành Thiện co lại ngón trỏ dùng đốt ngón tay gõ lên mặt kính, “Còn cái kiểu tóc lỗi mốt từ thế kỷ trước này là sao đây?”
“Ngụ ý trước khi chết nó chính là cháu đích tôn duy nhất của dòng họ?” Đào Tuyền thở dài: “Lúc sinh tiền cũng là một người rất có thể diện.”
“Thể diện của nó thì kệ nó, vừa vào đã làm tóc cho chúng ta là ý gì?”
“Thời thế thay đổi, những gia tộc phát triển nhất ngày đó giờ cũng đã xuống dốc đến mức hạn chế tăng dân số rồi.”
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hai vị đang tấu nói kia, người trước cười không nói, người sau nói nhưng không cười: “Cơ Đức, sao anh lại nói em và Lệ Nam như tấu nói, nhìn anh với Đào Tuyền xem… Đồi phong bại tục.”
Ngôn Hành Thiện không phục, “Anh mày và lão Đào đang nghiêm túc thảo luận tin tức trong quỷ mộng… Không phải hai đứa đã trải qua vài cái mộng quỷ rồi à, có kinh nghiệm, đến, thể hiện cho hai kẻ nghiệp dư bọn anh xem cái nào?”
“Ồ, vậy em đây mở lòng từ bi thể hiện cho các anh được mở rộng tầm mắt.” Ngôn Hành Yến cười lạnh một tiếng lập tức đẩy Lệ Nam ra giữa, “Cậu lên đi!”
Đối mặt với Ngôn Hành Yến cáo mượn oai hùm hai ông anh đã chuẩn bị để cười nhạo, lại nghe Lệ Nam chậm rãi nói: “Quỷ mộng này không có logic gì nhưng chúng ta có thể phân tích từ đầu, ở bên ngoài anh Đào hỏi nó vì sao lại đến tỉnh S…”
“Nên lời giải thích của nó nhất định có liên quan đến nơi này!” Học sinh ngoan Ngôn Hành Thiện lập tức cướp lời, thế nhưng Lệ Nam lại lắc đầu phủ định: “Tất cả quỷ mộng đều không có logic, dù dã quỷ nghe hiểu được ý của chúng ta nhưng tin tức nó biểu đạt trong mộng có thể khác xa.”
Nói đến đây Lệ Nam nhớ lại cái lần nhặt được Phong Ly, ông lão muốn chỉ dẫn để họ tìm được đàn chó mình nuôi lại suýt chút nữa đun sôi hai người trong bình sắt.
Đào Tuyền chớp mắt mấy cái, nốt ruồi trên mi mắt bên phải sinh động như biết nhảy múa, “Những lý thuyết này bọn anh đều biết, nhưng thực tế…”
“Anh cũng chỉ có thể nghĩ đến chôn cất với yêu gia tộc.” Ngôn Hành Yến nói xong cũng bị Đào Tuyền dùng phương thức giống Lệ Nam lúc nãy ấn lên mặt kính, nhưng lần này Ngôn Hành Yến không để anh ta thực hiện được, ngay lúc Đào Tuyền đụng tới vai y, Ngôn Hành Yến lách người trượt ra như một con cá, sau đó quay người rút sáo trúc sáng loáng đè lên tẩu thuốc của Đào Tuyền.
Vì quỷ không thể vào mộng của một con quỷ khác nên hiện tại cái tẩu thuốc của Đào Tuyền chỉ còn lại hai tác dụng: Một là hút thuốc, hai là chọi người.
Lệ Nam và anh họ Ngôn Hành Thiện đứng ngoài xa không di chuyển, ai cũng không ngu mà đi ngăn cản trò hề này. Lệ Nam tiếp tục phân tích: “Những nơi đặt gương không nhiều, có thể liên tưởng đến cửa hàng cắt tóc, siêu thị, trong nhà… Nhà bình thường sẽ không dùng loại ghế da đen có thể xoay như thế này, hơn nữa chăn đắp trên người giống vải che ngoài cửa hàng làm đầu đúng không? Em chắc chắc chúng ta đang ở trong một cửa hàng cắt tóc. Màu tóc đủ loại hiện nay của chúng ta cũng chứng minh điểm này.”
Ngôn Hành Thiện vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Lệ Nam một hồi, sau đó đi tới chỗ ghế ngồi cầm một cái chăn lên rồi nhanh chóng quay lại, “Lệ Nam, lại đây, chú lặp lại lần nữa, cái chăn này là tấm choàng lên khi cắt tóc?”
“Anh họ, đã bảo trong quỷ mộng không có logic mà, anh phải học cách liên tưởng đi…” Lệ Nam dở khóc dở cười nhận lấy cái chăn màu xanh đen, “Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của em, rất có thể nó không hề liên quan gì đến câu trả lời chính xác… Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm lần trước, hai ba suy đoán đầu tiên cơ bản đều sai, hiện tại chúng ta có thể thấy còn quá ít, tiếp theo sẽ có những tin tức khác.”
Thực tế trong lúc Lệ Nam nói ra “đây có thể là cửa hàng cắt tóc” bốn cái gương cùng phá vỡ bề mặt tĩnh lặng tạo ra một trận rung động nhưng vì biến hóa thực sự quá chậm và yếu ớt nên đến tận khi hơn nửa hình ảnh bên trong bị khói đen bao phủ mọi người mới nhận ra được.
Ngôn Hành Yến quyết đoán bỏ rơi Đào Tuyền đứng phía sau Lệ Nam, kiếm trúc ra khỏi vỏ được y để sau lưng, Đào Tuyền cũng túm lấy vai Ngôn Hành Thiện, sau đó bốn người ăn ý dựa vào nhau cùng bày ra tư thế hướng ra ngoài.
Động tĩnh trong gương ngày càng lớn, bóng đen trong các ngõ ngách cũng rung động biến hóa theo dần bao phủ toàn bộ gương, bóng đen như bùn nhầy nhụa chảy trong gương.
Rất nhanh chúng đã không thể thỏa mãn khi bị nhốt trong gương, chúng vươn xúc tu gõ lên mặt kính thăm dò.
Lệ Nam tập trung tinh thần nhìn gương, ngay cả Ngôn Hành Yến nắm lấy tay hắn từ bao giờ hắn cũng không phát hiện, chờ lúc lấy lại tinh thần Ngôn Hành Yến đã buông tay ra, ánh mắt hòa vào ánh mắt của Lệ Nam.
Tí tách…
Theo tiếng nước rơi xuống đất bóng đen như Sadako bò ra từ trong TV, chúng sôi trào mãnh liệt trong gương rồi cuồn cuộn tuôn ra.
Ngôn Hành Yến dẫn đầu bước lên trước dùng kiếm bổ vào dòng nước đen, xúc cảm trong tay như vừa đánh lên chất dẻo, chỗ bóng đen gãy lìa lập tức hợp lại làm một với bản thể, không để lại bất cứ dấu vết gì, ngay sau đó nó bò lên giầy của Ngôn Hành Yến nhanh chóng lan ra xung quanh.
Bên kia Lệ Nam cũng được đối xử giống vậy, bóng đen lạnh như băng như đỉa bám chặt vào cổ chân hắn, Lệ Nam không hề do dự bắt đầu túm lấy dứt ra, hai bước nhanh chóng nhảy lên ghế ngồi.
Đã không sợ chết dùng đến cả tay, ba người còn lại cũng nhao nhao noi theo, ném bóng đen như vũng bùn xuống rồi ai nấy chẳng khác gì khỉ nhảy lên ghế.
Khi bốn người cùng trèo lên ghế dòng nước đen như mất đi mục tiêu, trong nháy mắt bình tĩnh trở lại chảy xuôi theo dòng trên mặt đất.
Đào Tuyền ngồi xổm trên ghế dùng cái tẩu thuốc chọc chọc thứ vật chất màu đen, cái tẩu thuốc lập tức bị bóng đen nuốt vào, anh ta dùng không ít sức mới miễn cưỡng gỡ ra được.
“Đây là ý gì?” Ngôn Hành Thiện đứng trên ghế hô lên với Lệ Nam ở xa xa: “Cừa hàng cắt tóc gặp đại hồng thủy? Cuốn trôi ngài quỷ đây nên mới đến tận tỉnh S?”
Lệ Nam không trả lời vấn đề của anh họ ngay, hắn chống một tay lên thành ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn cái gương trước mặt.
“Trong gương có gì à?” Ngôn Hành Yến chú ý tới ánh mắt Lệ Nam, “… Đúng, tuy không có cách nào đánh lại nước đen nhưng nó đến từ trong gương, nên chỉ cần đánh nát mấy cái gương này…”
“Đừng nóng vội.” Lệ Nam cũng không quay đầu lại, khuyên can, “Trong gương có gì đó, mọi người có nhìn thấy không?”
Nghe vậy Đào Tuyền lập tức buông tha việc dùng cái tẩu thuốc nghịch nước đen, anh ta quay người lại nhìn về phía mặt gương không còn chảy nước nữa, bên trong thế mà chiếu ra bóng dáng mơ hồ của một nữ quỷ, có miệng có tay, đáng tiếc đôi môi màu đỏ tươi, trong miệng toàn là răng nanh, tay cũng dài hơn nhân loại bình thường một đoạn, khoảng ba phần, cô ta mặc một chiếc váy bó sát gợi cảm, thân thể đung đưa không ngừng, miệng ngoác ra rồi khép lại.
Hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt Ngôn Hành Yến cũng ngày càng sốt ruột, Lệ Nam nhanh chóng lên tiếng ngay lúc y định xử lý nữ quỷ xúc phạm người nhìn này, “Trên cánh tay mấy cô này có chữ!”
“Anh cũng thấy!” Đào Tuyền nheo mắt lại, “Là chữ viết của con người… Viết Lưu… Lưu Thác Ni???”
Lệ Nam: “…”
Hắn trầm mặc không chỉ vì trên cánh tay nữ quỷ ở chỗ Đào Tuyền viết ba chữ Lưu Thác Ni mà còn vì chữ trên cánh tay nữ quỷ trước mặt hắn viết: Vương Thác Ni.
Có vẻ như hắn đã tìm được đầu sỏ làm cho mình quả đầu vua sư tử ngầu bá chấy bọ chét này rồi, đúng không? Thầy Tony?