Quỷ khoa cử 1
Nghĩ có lẽ do tác dụng của dòng máu Đằng Căn trong cơ thể nên hắn rất nhanh đã chấp nhận thân phận của mình.
Ngôn Hành Yến miễn cưỡng nằm xuống một lúc rồi cởi áo khoác nhét vào trong tủ, lại sợ bị ngăn cản mà nhanh tay mặc áo khoác của Lệ Nam vào, thân thể y đúng là gầy yếu, rõ ràng cao bằng nhau nhưng y mặc áo khoác của Lệ Nam chẳng khác gì mặc một cái choàng đen.
Hai bàn tay chỉ có da bọc xương lộ ra dưới ống tay áo khoác rộng thùng thình, một bàn tay gầy yếu xách cái vali nặng chừng 10kg, một tay khác xách hai cái túi lớn sau đó nhẹ nhàng như không vững vàng xách xuống lầu, tấm lưng kia như tỏa sáng: tôi dùng thân xác này đền đáp áo ấm.
Lệ Nam lần nữa thay đổi nhận thức về cái bộ xương gầy như que củi của Ngôn Hành Yến, hắn nghĩ thế nào cũng thấy không khoa học, cảm thấy mình hai tay trống không cứ như đang bắt nạt người ốm.
Không đợi hắn tự hỏi xem siêu năng lực của Ngôn Hành Yến từ đâu mà đến cả hai người đã về đến ngôi nhà Ngôn Hành Yến chuẩn bị, trên dưới gộp lại có hai phòng ngủ, một phòng bếp và hai phòng tắm, ngoài ra còn có một phòng làm việc.
Dọc theo đường đi điện thoại của Ngôn Hành Yến chuông kêu không ngừng, chờ đến nơi y hết cách đành nhận điện thoại ngay trên hành lang, nói mấy câu thì cúp máy. Ngôn Hành Yến che miệng ho khan một hồi, xoay người đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lệ Nam giải thích: “Chuyện cô gái đòi tự tử khi nãy ấy, Quỷ Điệu Biện gọi tới hỏi, tôi nói là vì thấy quỷ thắt cổ ở dưới lầu cũng tiện nhờ họ giúp tôi che giấu danh tính, không muốn công khai là chúng ta báo cảnh sát.”
“Bí mật thì không có cờ thưởng à?” Lệ Nam nhếch môi hỏi, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc, “Cái bịt mắt màu đen của cậu quá dễ nhận ra, cả trường có khi chỉ mình cậu có, cậu vẫn luôn trốn sau lưng tôi nên cô bạn kia không thấy, nhưng tôi cảm thấy có khi dì quản lý kí túc xá sẽ nhận ra cậu.”
“Hả?” Ngôn Hành Yến lấy ra một cái hộp kim loại nhỏ từ trong túi, mở ra để lộ những viên nước nhỏ trong suốt, rõ ràng đây chính là canh Mạnh Bà xóa trí nhớ y từng ép Lệ Nam ăn trước đây.
Lệ Nam cũng không cần hỏi Ngôn Hành Yến cho uống lúc nào, chỉ bằng cái động tác giữ gáy thuần thục đó của y thôi cũng đã thấy Ngôn Hành Yến đã xóa kí ức của bao nhiêu người rồi.
“Thứ này của cậu có thể xóa bao nhiêu kí ức? Cậu có thể khống chế không?”
Ngôn Hành Yến dùng đầu ngón tay ấn lên bề mặt một viên rồi nhìn nó xẹp xuống lại phồng lên như cũ, co dãn vô cùng, “Trong này có máu của tôi, ăn vào có thể xóa trí nhớ có liên quan đến tôi trong vòng 12 tiếng… Khụ khụ… Nhà tôi đang chế tạo gấp một mẻ canh Mạnh Bà có lẫn máu của cậu, đến nữa tôi mang cho cậu.”
“Được.” Lệ Nam vẫn rất hứng thú với mấy thứ độc lạ hiếm có này, hắn nhét mấy bộ quần áo vào trong tủ, đến khi để ý đến thư phòng đã thấy Ngôn Hành Yến đang rót nước vào trong nghiên mực để nghiền chu sa, mấy tấm bùa vàng để trên bàn bị chặn giấy đè lên.
Hắn cất tất cả sách giáo khoa còn dư lại lên giá sách rồi đi tới bên cạnh xem Ngôn Hành Yến vẽ ra mấy cái chữ như gà bới kia như thế nào, Ngôn Hành Yến bị ánh mắt sáng quắc của người bên cạnh làm phiền, y phất tay đuổi hắn mau cút ra ngoài, đừng ảnh hưởng người khác sáng tác.
Lệ Nam không mấy ngạc nhiên khi bữa tiệc tân gia đã hứa là đặt đồ bên ngoài về ăn, hắn cúi đầu mở khóa điện thoại di động lại bỗng thấy một tấm bùa gấp tam giác màu vàng đặt trong góc nhà, không biết bên trong có gì.
Hắn yên lặng đi những phòng khác, phòng nào cũng có một tấm bùa tam giác như vậy. Lệ Nam đặt tôm hôm hùm đất, cơm và cháo cá bán bên ngoài bán bên ngoài rồi quay lại thư phòng hỏi Ngôn Hành Yến: “Lúc trước cậu bảo trong nhà này có thứ gì, là phong thủy không tốt nên chiêu quỷ à, cậu dùng bùa vàng để trấn tà đuổi quỷ đúng không?”
“Cậu thấy tôi giống người sẽ đuổi quỷ ư? Lúc trước đúng là phong thủy của căn nhà này không tốt thật, tôi đổi hết vị trí đồ dùng trong nhà, nhưng chỉ là đổi vận tiền tài, đào hoa, còn cả vận may trong kì thi quan trọng sắp tới của cậu nữa.” Ngôn Hành Yến cũng không ngẩng đầu lên, tay vững vàng cầm bút lông loại cao cấp viết một chữ còn xấu hơn cả chó liếm, “Tôi còn ước gì nhà mình là chỗ cực âm, bảy tám trăm con quỷ bay tới cầu xin tôi giúp chúng nó để tích chút âm đức.”
“…” Lệ Nam chớp mắt mấy cái, hắn nghĩ mình nên nói cảm ơn thế nhưng cái miệng lại nhanh hơn đầu óc khiến hắn thốt ra một câu trêu ghẹo, “Anh họ cậu tên là Ngôn Hành Thiện, sao cậu không tên là Ngôn Tích Đức?”
Ngôn Hành Yến: “…”
Cuối cùng y cũng chịu bố thí cho Lệ Nam một ánh mắt tức giận: “Ngôn Kid? Tự Kaito, sau đó tôi lại nuôi một con quạ đen tên Kuroba, người giang hồ xưng Kuroba Kaito? Cậu đã trả tiền bản quyền cho Aoyama Gosho chưa?”
Giải nghĩa: Lệ Nam đùa Ngôn Hành Yến sao không tên là Ngôn Tích Đức – 积德 (ji de), đọc giống Cơ Đức – 基德 (ji de) (phiên âm của chữ Kid), nên ở đây hai bạn lấy nhân vật Kuroba Kaito (Kaito Kid) trong Magic Kaito ra joke:)
Lệ Nam dùng tay che miệng, lén lút cười như một quả bóng xì hơi, lại bị Ngôn Hành Yến cầm cán bút mắng nhiếc đuổi ra khỏi phòng.
Nhưng hiện thực đã khiến Ngôn Hành Yến thất vọng, sợi dây quỷ sư cho Lệ Nam có thành phần một là tóc Thần Chung Quỳ, hai máu Cùng kỳ thật sự quá tác dụng, hơn một tháng qua bên cạnh Lệ Nam không phát sinh chuyện quỷ quái gì, gió êm sóng lặng.
Sóng gió duy nhất là cuộc điện thoại của anh họ Ngôn Hành Thiện, thông báo cho họ rằng kẻ tình nghi trong vụ giết người bạo lực gia đình đã bị bắt, tuy rằng gã đàn ông sống chết không chịu thừa nhận mình đã giết người, cũng khai rằng vợ mình đã bỏ nhà ra đi gã sợ cha mẹ vợ lo lắng nên mới dùng điện thoại của vợ gửi tin nhắn, thế nhưng Ngôn Hành Thiện nói cảnh sát đã có được nhiều bằng chứng xác thực, nghi phạm chẳng qua đang kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Lệ Nam không nhịn được hỏi bọn họ làm thế nào mà xác nhận cụ thể nơi chôn xác, Ngôn Hành Thiện lập tức mây bay nước chảy lưu loát sinh động bốc phét, nói bản thân anh ta cơ trí anh dũng biết bao, có mắt nhìn thế nào, Ngôn Hành Yến vừa ăn dâu vừa cười nói: “Anh ta nuôi một con Hoàng Đại Tiên, mũi còn thính hơn cả chó.”
Ngôn Hành Thiện tức giận mắng: “Nói ít đi mấy câu thì chết hay gì? Lần sau gặp mặt anh nhất định phải xẻo cái mỏ của mày xuống cho đại tiên nhà anh ăn.”
“Hoàng Đại Tiên?” Lệ Nam rất ngạc nhiên nhìn về phía Ngôn Hành Yến, người sau chà chà móng vuốt dính đầy nước quả lên khăn giấy, “Một con chồn thông linh, nếu không chỉ dựa vào cái gương một tháng dùng được một lần kia thì làm nên tích sự gì? Mở hội nghị hàng tháng cho quỷ à?”
“Sao cậu không nuôi một con?”
“Nuôi cái đồ chơi đó làm gì?” Ngôn Hành Yến cầm lấy sáo trúc như hình với bóng của mình, “Tôi có nó là đủ rồi… Nhưng, nếu cậu muốn nuôi một con thì có thể suy nghĩ, dù sao chiếc bút đó của cậu cũng không thể phòng thân, ừm… Cáo thế nào?”
Ánh mắt Lệ Nam sáng lên, hưng phấn gọi đến đường dây nóng để đặt hàng, nếu không phải mai còn phải đi học có khi hắn đã đi chơi vườn bách thú với Ngôn Hành Yến rồi.
Trước khi đi thi đại học còn phải nhọc nhằn ba tháng, cùng với phạm vi hạn chế trong 1km, hai điều này trực tiếp biến Ngôn Hành Yến thành một con chim cút hàng thật giá thật, từ nhỏ đến lớn y chưa từng ở trường liên tục quá ba ngày, bây giờ vì sự tồn tại của Lệ Nam nên y cũng chỉ có thể đàng hoàng tới chỗ ngồi, đờ ra, nghịch tay, sau đó dùng hết mọi thủ đoạn để quấy rầy Lệ Nam.
Lệ Nam không am hiểu giao tiếp với quỷ, nhưng làm bài tập và làm bài thi thật sự là một tay lành nghề, mặc dù ngồi cái đứa ngồi sau không có việc gì lại gấp một con hạc biết bay, thừa dịp bạn học và thầy giáo không chú ý cho bay đến trên vai của hắn, nhưng hắn vẫn có thể chống thái dương đang nổi gân xanh chọn đáp án chính xác.
“Tổ tông ơi, nếu không thì cậu đến phòng y tế ngồi đi, đừng ngồi đây làm trò con bò nữa?” Lúc tan học, Lệ Nam nhịn không được bắt đầu nổi ý xấu dụ dỗ Ngôn Hành Yến bùng học, người sau chán chết nằm bẹp trên bàn, “Không có tí sức lực nào, bác sĩ dù là nội khoa hay ngoại khoa thì cũng sát khí đầy người, khắc âm, nhân viên y tế trường mình lại còn là một kẻ cuồng sạch sẽ, chỗ sạch sẽ thì đừng nói quỷ, ngay cả nửa con muỗi còn chẳng có.”
Nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của y Lệ Nam nghĩ có nên cởi vòng tay xuống rồi dụ tới hai con quỷ cho y chơi đùa hay không, thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học chỉ còn hơn 40 ngày, hắn không thể làm gì khác hơn là trấn an vuốt tóc Ngôn Hành Yến, “Đợi tôi thi xong.”
“Ừ…” Ngôn Hành Yến không tập trung vùi mặt vào cánh tay, mới vừa muốn ngủ lại bỗng nhiên cảm giác một lực mạnh ở trên đầu, Lệ Nam nắm đầu hắn như túm quả dưa, đau đến độ gần như cào nát da đầu xộc thẳng vào trong não.
“Đau!” Ngôn Hành Yến giơ tay vỗ lên, đập rụng cái móng vuốt đang không nặng không nhẹ xoa đầu y của Lệ Nam, y nhíu mày nhìn đối phương lại phát hiện hắn đang dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía cửa lớp học, mà cuối tầm mắt hắn có một người đàn ông nho nhã mặc quần áo thư sinh cổ đại, sắc mặt, ánh mắt tan rã, vẻ mặt như quỷ.
Nó nhảy tưng tưng vào trong lớp học, không gặp trở ngại mà xuyên qua đám người, thỉnh thoảng nó dừng lại nhìn lên mặt bàn của học sinh, ngón tay chậm chạp cứng ngắc của nó mở ra một trang giấy tựa như cơn gió thoảng qua thổi bay trang sách giáo khoa.
Lệ Nam mấp máy môi, ánh mắt hết nhìn Ngôn Hành Yến lại nhanh chóng quay trở lại, người sau bình tĩnh à một tiếng, “Quỷ khoa cử, hiện ta chúng ta gọi nó là quỷ trường thi… Là do oán khí của những người thi cử không được như ý biến thành, vô hại.”
“Lại là không được như ý, lại là oán khi, sao nghe thế nào cũng không giống như là vô hại.” Đáy lòng Lệ Nam căng như dây đàn, nhưng cũng vì lời của Ngôn Hành Yến mà khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ của con quỷ trường thi này thật sự khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những con cương thi trong phim kinh dị, Lệ Nam thời niên thiếu bị ám ảnh nặng nề, dường như đã tạo thành nỗi sợ hãi theo phản xạ có điều kiện.
“Thật sự vô hại mà, cậu xem tốc độ chuyển động của nó đi, tôi tự chặt hai chân, trồng cây chuối đi bằng tay còn nhanh hơn nó.” Ngôn Hành Yến nâng cằm lên cùng Lệ Nam dõi mắt nhìn con quỷ trường thi chuyển động, mà con quỷ hồn nhiên không phát hiện ra vẫn tiếp tục lật xem bài tập trên bàn của những học sinh khác, thỉnh thoảng còn tự tay vẽ lên giấy.
Thẳng đến khi con quỷ đứng trước bàn Lệ Nam thì bỗng nhiên lắc đầu, nói một cách thanh lịch: “Sai rồi sai rồi, đề này cũng sai.” Mỗi câu nói lại một hát ba tiếng thở dài cứ như kinh kịch Côn khúc.
Sai cái gì? Lệ Nam nghi ngờ liếc nhìn con quỷ trường thi, lại lần nữa nhìn về phía bài phân tích ngữ văn của mình, Ngôn Hành Yến cũng tùy ý nghiêng người về phía trước tựa cằm lên vai Lệ Nam cùng nhau xem con quỷ trường thi làm trò con bò gì.
Quỷ trường thi nho nhã vén tay áo lên, tự tay quệt một nét trên bàn Lệ Nam, bỗng nhiên nó kinh ngạc nói: “Sao không thể sửa lại cho đúng được? Quái lạ…”
Nó không buông tha mà cứ chọt chọt lên mặt bàn hết lần này đến lần khác, rất có khí thế không sửa được thì không tha, thẳng tới khi ngón tay của nó bị một cây bút chặn lại, tựa như ghét bỏ mà đẩy ngón tay của nó sang một bên.
Quỷ trường thi sững sờ ngẩng đầu, đối diện với hai người sống ba con mắt, nó trầm mặc nửa giây rồi bỗng nhiên thét lên sau đó nhảy lên trần nhà “Á á á — có quỷ –“
Lệ Nam: “…”
– —
Côn khúc: (giản thể: 崑曲; phồn thể: 崑劇; bính âm: Kūnqǔ; Việt bính: kwan1 kuk1) hay Côn kịch / Tuồng Côn Sơn: Là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc, ra đời vào khoảng cuối thế kỉ XIV (khoảng cuối thời nhà Nguyên, đầu thời nhà Minh). Côn kịch là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.