• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chương vào VIP của tác giả:) bằng 3 chương bình thường gộp lại luôn edit vật vã hơn 1 tuần mới xong, nên tiếp sẽ edit 3 chương của bộ HĐVSH cho bớt trầm cảm vì một thế giới chơi đồ của bộ này nhóe dù bộ kia cũng là một thế giới chơi đồ khác.

– —

Mộ quỷ 1+2+3

Côn khúc Mẫu Đơn đình, lẽ nào quỷ lần này là một người yêu thích hí kịch? Lệ Nam chạy đến phía sau hòn giả sơn thở hồng hộc nghiền ngẫm hàm nghĩa của mộng cảnh lần này.

Tiếng hát hí từ xa vọng tới, lúc liền lúc nghỉ, lúc thì tựa như rất xa lúc lại như đang ở ngay phía sau Lệ Nam. Bầu không khí tuy là biến hoá kỳ lạ nhưng Lệ Nam cũng không bối rối vì hắn biết Ngôn Hành Yến cũng ở chỗ này, hắn còn biết chẳng mấy chốc nữa Ngôn Hành Yến sẽ xuất hiện.

Như để nghiêm phạt Lệ Nam về phần tự tin này, trong lúc hắn đang yên lặng chờ đợi phương hướng của Ngôn Hành Yến bỗng nhiên thay đổi, đang ở phía bên trái của hắn bỗng nhiên lại chuyển ra phía sau, Lệ Nam mơ hồ cảm thấy sự việc có hơi ngoài ý muốn, lúc này Ngôn Hành Yến lại chạy tới khoảng cách với tay phải của hắn không đến năm mét, Lệ Nam kinh ngạc nhanh chóng quay đầu lại nhìn nhưng trong tầm mắt của hắn chỉ có cây cối phất phơ theo gió, không có một bóng người.

— Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện. Triều phi mộ quyển, vân hà thúy hiên, vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền, cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện. (1)

Làn điệu nhẹ nhàng uyển chuyển như xa như gần, suy nghĩ trong lòng Lệ Nam cũng thay đổi, hắn biết hiện tại mình không thể ở tại chỗ chờ Ngôn Hành Yến xuất hiện, nếu hắn đoán không sai vị trí của Ngôn Hành Yến bắt đầu thay đổi lớn là khi mình bắt đầu tiến vào mộng cảnh, mà giấc mộng lần này vừa hay lại khắc chế giây đỏ buộc trên ngón tay út của hai người.

Quá xui xẻo, Lệ Nam nghĩ thầm trong lòng, hắn có tất cả hai cái hack, một là Ngôn Hành Yến, hai là sợi dây đỏ giúp hắn tìm một, hiện tại song song báo hỏng.

Hí kịch, thay đổi vị trí… Cho dù hai người tách ra hay kết hợp Lệ Nam đều không hiểu ra sao, hắn đè nén cảm xúc phiền phức khi không thể gặp lại Ngôn Hành Yến rồi chậm rãi sờ soạng đi ra khỏi phía sau hòn giả sơn.

Không biết có phải là ảo giác hay không Lệ Nam mơ hồ cảm thấy hơi nước trong không khí thay đổi, trong hơi thở tràn ngập mùi vị ướt lạnh, hắn lập tức liên tưởng đến đài phun nước trong khu dân cư nhưng ngay sau đó n xung quanh dần phủ lên một lớp sương mù trắng xóa, Lệ Nam mới bước trên đường vài bước mà xung quanh đã dày đặc sương mù đến độ không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Sương mù? Lệ Nam còn chưa làm rõ mối liên hệ giữa hí kịch và thay đổi vị trí, từ khóa quan trọng thế mà lại thêm một từ. Tầm mắt bị hạn chế khiến Lệ Nam hít thở dồn dập, tinh thần căng thẳng, tiếng hát hí khúc đã hoàn toàn biến mất, bên tai hắn chỉ còn lại tĩnh mịch.

Lệ Nam thà nghe giọng nữ ỉ ôi hát hí khúc còn hơn là hiện tại, dường như hắn đã bị cắt đứt với thế giới bên ngoài, thời gian ngừng lại, xung quanh cũng chỉ còn lại một mình hắn là vật sống, hắn hoặc sẽ bị vây trong màn sương mù này hoặc sẽ bị nhốt đến điên.

“Ngôn Hành Yến!” Lệ Nam lớn tiếng gọi tên Ngôn Hành Yến nhưng thanh âm của hắn như bị màn sương trắng cắn nuốt, tự hắn cũng không thể nghe thấy chính mình, hắn không bỏ cuộc tiếp tục vừa đi về phía trước vừa gọi.

Theo lẽ thường hắn đi nhiều như vậy đã sớm nên tới chỗ cái cây hoặc hồ nước nhưng khắp nơi đều là bụi cỏ, những nơi chân hắn bước qua đều là vùng đất bằng phẳng như không thấy điểm cuối, tựa như Lệ Nam vẫn dậm chân tại chỗ chưa bao giờ rời đi.

Suy nghĩ nhiều khiến thần kinh của Lệ Nam phải chịu áp lực, hắn có xung động muốn la hét đập phá nhưng lại bị lí trí áp đảo.

Ngôn Hành Yến từng nói dù không hoàn thành được tâm nguyện của con quỷ thì họ vẫn có thể cưỡng chế rời khỏi giấc mộng, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có thể gặp được Ngôn Hành Yến, Lệ Nam hít sâu một hơi cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, hắn nghĩ hiện tại đến tột cùng mình phải làm gì.

Hắn hoàn toàn không biết gì vể cảnh trong mơ, ngay cả việc hắn tiến vào giấc mộng này cũng không có dấu hiệu, hiện tại hắn đang bị nhốt trong một màn sương trắng, thứ quan trọng nhất cũng là điều duy nhất mà hắn nắm chắc chính là tìm được Ngôn Hành Yến.

Lệ Nam giơ tay trái lên, hắn biết sợi tơ hồng này được buộc trên ngón tay út của mình chỉ là hắn không thể thấy mà thôi, vừa rồi dựa vào sợi dây hắn có thể cảm nhận được Ngôn Hành Yến đang ở bên tay phải cách hắn chưa đến năm mét nhưng lại không phát hiện được gì.

Ở chỗ này hắn không thể tin vào hai mắt của mình, cảnh trong mơ lừa gạt hắn nhưng không thể nào lừa gạt được sợi dây đỏ quỷ sư cho bọn họ.

Lệ Nam giơ bút lên, ngồi bút theo ý chủ từ ngòi bút bi để thuận tiện viết lách biến thành sắc nhọn, hắn không biết mình làm như vậy có hiệu quả hay không nhưng bây giờ chỉ có thể thử từng bước một.

Ngòi bút nhọn đâm thủng lòng bàn tay hắn, Lệ Nam rất nhẫn tâm, hắn chịu đựng đau đớn lại đâm sâu thêm một chút, trong nháy mắt máu tràn ra, hắn cắn cán bút cẩn thận nhỏ giọt máu lên gốc ngón tay út, nhẹ nhàng từng giọt một, máu tươi cứ như vậy chảy xuống sợi dây.

Giây đỏ trong suốt thấm máu dần tản ra ánh sáng nhạt nhòa trong làn sương mù, lấy Lệ Nam làm trung tâm ánh sáng trong nháy chói lòa, chờ tia sáng biến mất giây đỏ cũng hiện hình, đầu bên kia ẩn khuất xa xa trong màn sương mù dày đặc lay động nhoáng lên, khi thì lại rung rinh tựa như bên kia có người đang đi tới.

“…” Lệ Nam cầm sợi dây trong tay nhẹ nhàng kéo, hắn cảm nhận được chút trọng lượng không quá rõ ràng, hắn nhíu mày sau đó bỗng nhiên dùng sức kéo mạnh, có vật gì đó thoát ra từ màn sương mù, hắn lùi chân phải về phía sau nửa bước ổn định cơ thể, lại tự tay kéo vững vàng túm Ngôn Hành Yến vào trong lòng.

Tiếng cười khẽ vang lên trong sương mù, âm sắc trong trẻo mang theo ý cười êm dịu.

“Tìm được cậu rồi.”

Ngôn Hành Yến trợn tròn hai mắt, trên tay y vẫn đang giữ nguyên động tác cầm sáo kiếm chuẩn bị cắt tay, cứ như thế chưa kịp chuẩn bị đã bị Lệ Nam kéo lấy ôm vào lòng, lông mi đen như lông vũ của Lệ Nam gần trong gang tấc, trong nhất thời y ngây ngẩn phải lâu sau mới mới tự nhiên đứng thẳng người, “Sao mà động tác của cậu còn nhanh hơn tôi thế hả?”

Tâm tình Lệ Nam hiếm có mà sảng khoái, hắn buông tay ra, cong cong hai mắt cười: “Tôi thông minh mà.”

“Thông minh?” Ngôn Hành Yến cất sáo trúc vào bên hông, “Có phải lúc phát hiện vị trí của tôi tán loạn xung quanh thì sợ té đái đúng không? Chờ lát nữa về lại lén lút giặt quần sau lưng tôi.”

“… Rốt cuộc tôi trong lòng cậu có hình tượng gì hả?”

“Hình tượng cầm bút đâm vào lòng bàn tay của quỷ.”

“…”

Lệ Nam tự giác mình nói không lại Ngôn Hành Yến, y ngẩng đầu muốn cùng Lệ Nam phân tích màn sương trắng quái dị này lại phát hiện sương khói ngăn cản tầm nhìn đều đã tan đi, vườn hoa của khu dân cư không khác gì thực tại lại xuất hiện trước mặt họ một lần nữa.

Mỗi nhánh cây ngọn cỏ đều xanh biếc non nớt tựa như được thanh tuyền tưới một lần tỏa ra sức sống vô cùng vô tận.

“Nói thật, tôi không biết con quỷ này muốn gì, nhưng tôi biết bài tập hôm nay làm không xong thì ngày mai thầy số học sẽ cho chúng ta đứng nghe giảng, chúng có nên cưỡng chế rời khỏi giấc mơ này không?”

Ngôn Hành Yến suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lí, chút âm đức này không cần cũng được, ngay lúc y muốn gật đầu hai người đồng thời nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dốc hừ hừ, còn có cả hơi nóng cuồn cuộn phả lên người họ.

Lệ Nam và Ngôn Hành Yến nhanh chóng liếc nhìn nhau, cơ thịt căng chặt quay người lại, chỉ thấy một con chó mực có bộ lông óng ả, thân hình cao lớn như ngọn đồi đang đứng ở phía sau bọn họ, thân thể con chó che mất đèn đường tạo thành một cái bóng che khuất hoàn toàn hai con người tí hon bên dưới.

“…”

“Ô hô.” Ngôn Hành Yến cầm kiếm cười một tiếng ngắn ngủi, “Cậu nhìn xem, cậu nói muốn đi làm người ta giận thả chó ra cắn rồi đây này.”

Mắt Lệ Nam trợn trắng, lần nữa sử dụng siêu năng lực nghiêng đầu bỏ chạy, hắn bị suy luận vừa không logic lại không có trình tự này làm bối rối, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, “Quỷ này không phải bệnh nhân tâm thần đấy chứ? Thế giới nội tâm quá phong phú rồi đấy, vì sao hát Mẫu Đơn đình xong lại có một con chó mực to như vậy!”

“Làm sao tôi biết!” Ngôn Hành Yến chạy phía sau theo sát Lệ Nam, bọc hậu cho Lệ Nam thân kiều thể yếu, lại không thể ngờ con chó mực thè lưỡi thở hồng hộc kia bỗng trực tiếp nhảy lên chặn trước mặt Lệ Nam, cái đuôi dài mạnh mẽ quất qua suýt chút nữa đã cắt đứt ba cái chân của Lệ Nam.

Chó mực cúi thấp người xuống để lộ hàm răng sắc nhọn, trong có họng nó phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp dáng vẻ khó dây vào. Lệ Nam bị mùi trong miệng con chó hun cho thiếu điều tắt thở, hắn sụp đổ bịt mũi miệng, “Mày vừa mới ăn mấy cân shit (热翔) thế hả? Ăn shit (粪便) xong thì ăn chúng tao à?… Ngôn Hành Yến, nhất định là vì khuôn mặt của cậu nhìn như shit (粑粑) mới khiến nó hiểu lầm.”

“Lệ Nam???” Ngôn Hành Yến vô cùng phẫn nộ, nhất là người này còn dùng đến ba loại từ ngữ khác nhau để hình dung về shit, “Có bản lĩnh thì chúng ta chạy xa nhau ra, chó đuổi ai thì người đó mới là cứt nhé!”

“Tôi sai rồi.” Lệ Nam xin lỗi cực nhanh nhưng chết cũng không hối cải, “May dẫn tôi rời đi, mặc dù mọi thứ đều là giả nhưng tôi không ở nổi trong giấc mộng này nữa đâu.”

“Tôi… Cẩn thận!” Ngôn Hành Yến chợt lao tới đẩy Lệ Nam ra xa nhưng chính y lại gặp rắc rối khi bị con chó cắn lên quần áo, phía sau lưng Lệ Nam va mạnh lên mặt đất, hắn nhịn đau nhìn về phía Ngôn Hành Yến, chỉ thấy y vùng vẫy bị con chó ngậm lên rất cao.

Dưới ánh trăng tròn con chó đen to lớn vung vẩy Ngôn Hành Yến lên trời, há cái mõm đầy răng nhọn ra rồi khép lại trong tiếng mắng chửi của con người, hầu kết con chó mực gồ lên một vệt nhỏ, nó ngẩng đầu lên để cái chỗ gồ lên kia dần đi xuống bụng, ực một tiếng nuốt Ngôn Hành Yến vào.

Lệ Nam: “…”

Lệ Nam không thể tin nhìn hết thảy trước mặt, đôi mắt hắn vì khiếp sợ mà co lại, không thể nào tin Ngôn Hành Yến thế mà lại bị chó ăn mất.

Ngược lại, con chó sau khi ăn mất cậu chàng thì cơm no rượu say không chút lo lắng nằm vật xuống đất, không thèm để Lệ Nam bên chân vào mắt, gió nhẹ lướt qua bộ lông đen nhành của nó, rất nhanh cái đuôi của con chó khẽ ngoe nguẩy, cằm gác lên hai chân trước, bắt đầu nhắm mắt đi ngủ.

“Ngôn… Hành Yến?” Lệ Nam đợi con chó nhắm mắt thì chậm rãi tiến về trước hai bước, khẽ gọi “Cậu còn sống không?”

Xung quanh yên ắng, đáp lại hắn chỉ có tiếng ngáy như sấm của con chó mực, Lệ Nam nuốt ngụm nước miếng lại chờ qua một lúc xác nhận con chó mực đã ngủ say hắn mới từng bước một đi tới bên cạnh bụng của nó, “Ngôn Hành Yến! Cậu có ở bên trong không?”

Mình cứ như sói xám dụ dỗ ba con heo nhỏ mở cửa trong truyện cổ tích ấy, Lệ Nam thầm nghĩ mua vui giữa lúc khốn khó.

Hắn ngẩng đầu quan sát cái đầu không ngừng nhấp nhô của con chó, thấy nó vẫn ngủ như chết lúc này mới thử thăm dò dán lỗ tai lên bụng nó, ngón tay cong cong như đang gõ cửa, “Ngôn Hành Yến?”

Lệ Nam không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe thấy trong bụng con chó có tiếng ọc ọc lạ thường vô cùng đinh tai nhức óc, hắn không hiểu chỉ thấy tiếng này rất quen tai, tròng mắt xoay tròn mấy hồi mới bỗng nghĩ ra đây không phải tiếng bụng sôi lúc bị ẻ chải à?

“…” Nghĩ đến đây Lệ Nam tê cả da đầu, lẩm bẩm: “Không phải đâu…”

Dựa theo định luật Murphy lúc Lệ Nam sinh ra suy nghĩ này đã thấy mọi chuyện không ổn, hắn gắng gượng lết hai chân tê dại từng bước vòng ra sau mông con chó, rất nhanh, Ngôn Hành Yến vẻ mặt âm trầm hai tay nâng đuôi chó mặt thò nửa người trên ra từ một nơi khó nói.

“Lệ Nam.” Ngôn Hành Yến há ra cái miệng toàn lông đen, y giương mắt nhìn Lệ Nam đang ngây người ở cách đó không xa, chống tay đẩy đáp thịt siết quanh eo, nhíu mày gọi: “Qua đây kéo cái coi, cái đuôi này nặng muốn chết…”

Hình ảnh này quá mức thốn, đừng nói đi qua kéo một cái, thậm chí trong nháy mắt ấy Lệ Nam chỉ muốn nhanh chân lùi ra trăm km, chỉ vào Ngôn Hành Yến nói: “Tránh xa tôi ra!”

Ngôn Hành Yến nhớn nhác rít gào với Lệ Nam lòng lang dạ sói: “Không có mùi! Chẳng có gì cả! Bên trong là hang núi như mê cung!”

“Nhưng bây giờ cậu đang…” Lệ Nam khó khăn tìm được một từ ngữ để dùng, “Bị kẹp trong cơ vòng hậu môn của chó…”

“… Im ngay!” Ngôn Hành Yến giận không kềm được, là một người từng trải lúc này y vô cùng tan vỡ, “… Kéo tôi cái, nhanh lên.”

“…”

“…”

Giằng co nhiều lần Lệ Nam vẫn tuân thủ chủ nghĩa nhân đạo tiến tới níu lấy tay Ngôn Hành Yến, quả thật trên người y không có mùi hay vật thể lạ gì, chỉ có lông chó dính khắp người, tiện thể còn dính luôn lên cả Lệ Nam.

Vất vả lắm mới thoát khỏi cái chỗ không dám nhìn thẳng kia, Ngôn Hành Yến còn chưa đứng vững đã tác động vật lý lên ót của cái đồ vô ơn Lệ Nam khiến mặt hắn suýt chút nữa cũng tiếp xúc thân mật với hậu môn chó.

Khuôn mặt Lệ Nam sợ đến trắng bệch, dùng sức lực cả đời để tránh thoát khỏi ma trảo, Ngôn Hành Yến nửa ngồi ở một bên thở dốc, y tức giận xắn tay áo lên muốn hóa kiếp cho con chó mực, Lệ Nam không kéo y lại kịp chỉ đành đuổi theo chuẩn bị hành động theo diễn biến.

Nhưng chờ bọn họ lần nữa đứng trước mặt con chó mực lại phát hiện nó cứ thế yên lặng mà ra đi, phút trước còn hung hăng kiêu ngạo ăn thịt người ta giờ đã nằm yên không còn động đậy. Lệ Nam duỗi tay lần mò, thi thể lạnh lẽo cứng ngắc, đã chết lâu ngày, trên bộ lông đen trên mõm chó vẫn còn dính vệt máu đen đã khô.

“…” Lệ Nam vắt hết óc suy đoán: “Đây là muốn nói cho chúng ta biết cái gì? Con chó to này chết vì khó sinh?”

Trên mặt Ngôn Hành Yến đầy thù hằn chỉ muốn một kiếm xọc chết thằng cháu rùa vô ơn này, y nhét kiếm vào trong sáo trúc đỡ cho nhịn không được cõi lòng cuộn trào sát khí, “Có đầu mối gì không?”

“Không có.” Lệ Nam giang tay ra làm tư thế bất đắc dĩ, “Một nữ đào hát trong một sáng sương mù gặp một con chó mực khó sinh mà chết?”

Ngôn Hành Yến nhíu mày hỏi: “Tại sao là sáng sớm mà không phải buổi tối?”

“À thì…” Lệ Nam biết nghe lời phải mà đổi giọng: “Một nữ đào hát trong một đêm sương mù gặp một con chó mực khó sinh mà chết?”

Ngôn Hành Yến: “…”

Ngôn Hành Yến thở dài, “Quên đi, chúng ta vẫn nên đi thôi!” y nói xong thì quay người tiến về phía trước một bước, nhưng vào lúc này bắp chân của y bỗng bị vật gì quấn lên, không đợi Ngôn Hành Yến cúi đầu nhìn y đã bị thứ đó kéo mắt cá chân sau đó treo ngược lên mười mấy mét giữa không trung.

“Thứ gì vậy!!!”

Theo tiếng la bất ngờ không kịp đều phòng của Ngôn Hành Yến, lúc này Lệ Nam mới thấy rõ đó là một sợi dây leo màu xanh lá, chỗ cao nhất chỉ mảnh bằng cổ tay quấn lấy mắt cá chân của Ngôn Hành Yến, càng xuống dưới càng to, chỗ chạm đất to bằng eo của hai người đàn ông trưởng thành.

Bởi vì bị treo ngược gương mặt Ngôn Hành Yến sung huyết đỏ bừng, y cắn chặt răng trở tay cầm kiếm chém mạnh, sợi dây leo bị động tác của y chọc giận vung vẩy điên cuồng muốn giết chết con mồi trong tay.

Một thân gầy trơ xương của Ngôn Hành Yến va vào cây khô, cả người suýt chút nữa va hỏng, y cắn chặt răng nhịn xuống cảm giác muốn nôn máu, động tác trên tay càng thêm độc ác muốn dùng kiếm cắt đứt dây leo.

“Ngôn Hành Yến!” Lệ Nam không rõ không rõ luôn là Ngôn Hành Yến xui xẻo, hắn chạy như bay đến gốc dây leo, vài đường gân rễ mạnh mẽ đâm xuống đất, chỉ dựa vào sức của một người thì không thể nào lay động, phúc không tới hai lần, họa tới không chỉ một lần, Lệ Nam còn đang nhanh chóng suy nghĩ dây leo có nhược điểm gì thì hông của hắn bỗng nhiên căng chặt, một giây kế tiếp hắn cũng bị một sợi dây leo chẳng biết từ đâu tới quấn lấy eo bay lên giữa không trung cùng Ngôn Hành Yến làm một đôi huynh đệ hoạn nạn có nhau.

Xem ra là hắn yên tâm quá sớm, nên xui xẻo vẫn sẽ xui xẻo.

Sau khi cây dây leo bắt được hai nhân loại bỗng nhiên an tĩnh lại, Ngôn Hành Yến dính đầy bụi đất cũng không khá hơn Lệ Nam chút nào, cả hai nhìn nhau đều thấy được vẻ đề phòng trong mắt đối phương vì hai người đều biết lúc này dây leo dừng động đậy không phải là chuyện gì tốt.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó tiếng cỏ cây xào xạc ngày một lớn, còn có cả tiếng gió thổi không ngừng cùng với tiếng đinh tai nhức óc như có một con vật to lớn nào đó đang phi nước đại về hướng hai người họ, toàn thân dây leo run rẩy buông ra hai con mồi, thân hình dài mấy thước nhanh chóng co rụt xuống dưới mặt đất.

Lệ Nam bị sợi dây leo không biết điều này quấn lên không trung vội vã nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cành cây trong tay, hắn chỉ mong mình có thể biến thành một con vượn tay dài, còn Ngôn Hành Yến chẳng biết từ lúc nào đã bám vào một thân cây khác rồi mạnh mẽ nhảy sang bên hắn, treo ngược xuống nắm lấy cánh tay Lệ Nam, sau đó hai chân y dồn sức lộn ngược giữa không trung, vững vàng đỡ lấy Lệ Nam đứng ở đầu cành.

Trái tim của hai người đều đập bịch bịch, cả hai không ngừng lại mà ăn ý nghiêng người trốn vào trong tán lá cây sum suê, chỉ để lại một đôi thêm một con mắt đen trắng rõ ràng để nhìn bên ngoài.

Tốc độ dây leo co đầu rụt cổ rất nhanh, nhưng khi đỉnh chóp dài hai thước vẫn ở ngoài bỗng xuất hiện một cặp móng vuốt ngoan lệ bắt lấy nó, cuốn lấy rồi giật ra, cứ như vậy nhổ bật dây leo ra khỏi mặt đất.

Một con tinh tinh còn lớn hơn con chó mực lúc trước mở to cái miệng như chậu máu cắn lấy dây leo, nhồm nhoàm cắn xé, cho tới khi dây leo đứt thành hai đoạn phun ra thứ chất lỏng trong suốt bên trong, tinh tinh mút mát một đầu, từng ngụm một hấp thu chất lỏng trong đó.

Ở trước mặt con tinh tinh dây leo không hề có sức phản kháng, không bao lâu sau nó dần dần từ bỏ giãy dụa, cành lá héo rũ không còn sức sống.

“…” Lệ Nam nhíu chặt lông mày, trong đầu ngay vừa nãy chợt nghĩ đến cái gì đó nhưng thực sự quá nhanh quá mờ mịt, hắn không nắm bắt được, cảm giác mất mát buồn lo vô cớ khiến hắn rất khó chịu, trong lòng hắn chưng hửng làm sao cũng nuốt không trôi.

Yên tĩnh vẫn duy trì liên tục đến khi con tinh tinh to lớn ăn no uống đủ gầm gừ rời đi, Ngôn Hành Yến cảnh giác leo xuống cây, sau nhiều lần xác nhận an toàn y mới đến chỗ Lệ Nam đang trốn gọi hắn xuống.

“Tôi thấy hình ảnh vừa nãy có chút quen thuộc…” Lệ Nam xoa lên vết thương trên cùi chỏ bị cành cây cào xước lúc leo xuống, Ngôn Hành Yến nghe vậy không có gì để nói, y nhướn mày, “Con tinh tinh cao bằng ba tầng nhà ăn dây leo? Cậu nói với tôi là trước từng thấy rồi?”

Lệ Nam cũng tự cảm thấy nực cười, hắn lắc đầu, “Chắc là nhìn lầm rồi! Vì tâm trạng nôn nóng nên kí ức xuất hiện sai lệch.”

“Cái qué gì?”

“… Ngôn đại gia, ngài chớ để ý.”

Tuy là khó có con sóng nào lắng xuống khi con sóng khác nổi lên, bất hạnh không bao giờ đến một lần, rắc rối này nối tiếp rắc rối khác nhưng đều hữu kinh vô hiểm, đến lúc này Lệ Nam cũng coi như đã mò ra hướng đi của giấc mơ này. Sức tưởng tượng của quỷ đúng là phong phú, trong lòng không có gì ngoài lệ khí và oán hận nên nơi đây không tồn tại ác quỷ đả thương con người, chỉ có vào động thực vật cổ quái kỳ lạ.

“Một nữ danh hí trong đêm sương mù gặp một con chó mực khó sinh mà chết, sau đó bị dây leo đẩy té lộn nhào, quay qua thì thấy dây leo đã bị tinh tinh ăn mất?” Ngôn Hành Yến rút ra tổng kết, Lệ Nam lười ba hoa với y, đứng đắn suy nghĩ nói: “Chó là vật nuôi bình thường không đáng nhắc tới, nhưng tinh tinh thì chỉ trong vườn thú mới có, vườn thú gần đây nhất là ở đâu? Dạo này có tin tức tinh tinh đả thương con người không?”

“Vườn bách thú Zoo Quốc Tế? Chớ trêu, chỗ đấy đừng nói tinh tinh đả thương người khác, đến con sư tử thả ra còn không muốn cắn ai kìa, con nào con nấy ngoan như cún.” Ngôn Hành Yến bác bỏ phỏng đoán của Lệ Nam, thấy hắn có ý muốn điều tra thì hai tay đút túi nói: “Tiếp tục đi dạo xem, kiến tạo ra khu dân cư lớn như vậy chắc hẳn con quỷ muốn truyền đạt tin tức không chỉ ở trong khu vực này, cứ đi xem hết một lượt rồi ngẫm lại.”

“Ừ.” Lệ Nam gật đầu, cẩn thận đi bên cạnh Ngôn Hành Yến, chậm rãi đi theo đường đá trên sân cỏ lượng quanh khu dân cư một vòng.

Trên đường bọn họ lại thấy bộ trang phục diễn màu phấn hồng một lần nữa, nó thế mà chạy đến mở sạp ở chỗ các bà các cô nhảy quảng trường, âm nhạc ngày thường giờ cũng thành tiếng đàn tam huyền cũ kỹ, rõ ràng không có ai khảy đàn cho nó nhưng dây đàn lại tự hoạt động, đệm nhạc cho hoa đán trên đài.

Lệ Nam càng xem càng thấy thốn, hắn thúc giục Ngôn Hành Yến đi nhanh hai bước, tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này, nhưng ngay ngay lúc ấy Ngôn Hành Yến vốn đi không nhanh không chậm trước mặt hắn bỗng nhiên dừng bước, trở tay nắm lấy cổ tay Lệ Nam, y đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, sau đó nhẹ nhàng chỉ về phía tòa nhà cách đó không xa. Cảnh trong mơ chỉ xây dựng ra một hoa viên hoàn chỉnh, những tòa chung cư xung quanh hoặc biến mất hoặc chỉ là những đám sương đen, chỉ có một tòa nhà nơi ngón tay Ngôn Hành Yến có một tầng kiến trúc hoàn chỉnh, trong cửa sổ còn có ánh sáng u ám.

Lệ Nam gật đầu với Ngôn Hành Yến, hai người thu lại tiếng vang khi bước đi, khẽ cong eo, nhẹ nhàng từng bước tới gần tường ngoài tòa nhà rõ ràng có vấn đề kia.

Cửa sổ đóng chặt, nhưng tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra từ khe hở, Lệ Nam ngừng thở lắng nghe chỉ phân biệt được cái gì mà: đạo đức giả, thắng lợi, Trịnh Vĩ…

Trịnh Vĩ? Lệ Nam nhớ kỹ tên này, nghĩ nhất định là người có liên quan đến con quỷ, hắn lại nghe có tiếng người hô lớn: Đội trưởng!

Đội trưởng? Đội gì? Bên trong là một đám quân nhân? Lệ Nam có chút mông lung, Ngôn Hành Yến ngồi chồm hổm đối diện với hắn cũng không nén nổi tò mò, lặng lẽ meo meo duỗi thẳng lưng muốn nhìn cụ thể.

Bên trong nhà lặp lại mấy tiếng đội trưởng và Trịnh Vĩ, ngay lúc Lệ Nam nghĩ có phải người đội trưởng này là Trịnh Vĩ hay không thì hắn đột nhiên nhận ra xưng hô này nói không chừng là ủy viên chính trị.

Ánh đèn lờ mờ hắt lên trán Ngôn Hành Yến, y híp mắt lại vì không thấy rõ tình huống bên trong mà trừng lớn: “… Tôi đi.”

“Ai!” “Có gian tế!”

Kèm theo mấy tiếng rống giận là tiếng súng chằng chịt khiến lỗ tai Lệ Nam suýt điếc luôn, thủy tinh vỡ văng đầy đất, trước đấy Ngôn Hành Yến sớm đã lưu loát lộn một vòng ngay tại chỗ rồi xốc cánh tay Lệ Nam dẫn hắn chạy như điên.

“Con mẹ nó bên trong đều là đầu lâu, đầu lâu họp mà cậu cũng dám tin?”

Lệ Nam hít ngược một hơi khí lạnh, vừa chạy vừa nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên trên cửa sổ có rất nhiều đầu lâu xương cốt nhảy ra khỏi phòng, chúng đội một cái mũ màu xám, ngón tay trắng hếu cầm chặt súng ống không chút lưu tình nổ súng về phía họ.

Viên đạn bắn liên tiếp vào nền đất bên chân, thừa dịp trốn vào trong ngã rẽ Lệ Nam cuối cùng cũng có thể thở lấy hơi, nói: “Quần áo họ mặc không phải quân trang của Đại Lục, là quần áo thời kháng chiến chống R.

“Tôi từ chối suy nghĩ.” Ngôn Hành Yến lộ ra vẻ mặt yêu hận đan xen, “Kệ mẹ quỷ này là ai, dám ra ngoài thì tôi muốn đánh chúng một trận.”

Lệ Nam cảm thấy không thể để mặc cho bạn cùng lớp liều như vậy được: “Tôi nghe họ nói chính ủy và đội trưởng, còn cái gì mà thắng lợi…”

“Ha ha, tôi còn nghe rõ hơn cậu, bọn họ nói là: Chính ủy, đội trưởng đội Độc Lập đã thắng trận Triệu Trang.”

Lệ Nam: “Đội Độc Lập? Chiến dịch Triệu Trang? Đội trưởng có phải tên là….”

Hai người chạy như điên về phía trước đến mức không còn cảm giác được hai chân, xa xa bỗng nhiên xuất hiện một đống kỳ quái lao về phía họ, Lệ Nam không thể không ngừng lại việc nói tên, thở hổn hển thả chậm bước chân.

Tập trung nhìn kỹ hắn bỗng thấy cánh tay nổi da gà, Ngôn Hành Yến cũng mắc ói kêu lên một tiếng. Đối diện là những con quái vật đầu còn lớn hơn thân, hốc mắt to bằng bàn tay, miệng nhỏ một cách kỳ lạ, tỷ lệ dị dạng khiến người nhìn sởn tóc gáy.

Sau khi bọn quái vật thấy Lệ Nam và Ngôn Hành Yến thì đồng loạt hưng phấn gào lên ngược gió vọt lên trước, chân của chúng vừa mảnh vừa ngắn, nhưng tốc độ nhanh gấp năm lần xe ô tô.

Trước có sói sau có hổ, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến lập tức thay đổi phương hướng, Ngôn Hành Yến linh hoạt nhanh nhẹn không cần chạy lấy đà đã giẫm lên lan can bằng đá, hai bước đã nhảy vào trong vườn hoa, động tác đẹp trai lão luyện cứ như tuyệt thế đại hiệp bay qua bay lại trong phim cổ trang.

Không so sánh không có đau thương, Lệ Nam sống mười bảy năm cuộc đời lần đầu tiên nhận ra mình thế mà lại là một đống cặn bã môn thể dục, hắn khó khăn đứng trên lan can thê thảm vươn tay để Ngôn Hành Yến gắng gượng lôi mình qua.

Lệ Nam quỳ gối lên viên gạch dính đầy đất bùn, vừa tránh đạn vừa nói ra tin tốt đầu tiên trong tối nay, “Tôi nghĩ là tôi biết rồi…”

“Đã biết?” Ngôn Hành Yến lau gương mặt dính bụi, dùng mu bàn tay chùi đi đất cát dính trên mí mắt nhưng càng khiến mặt bẩn hơn.

“Đã biết một chút nhưng vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.” Lệ Nam cẩn thận để lộ đôi mắt ra khỏi bờ tường, đám đầu lâu xương cốt đuổi theo họ đến nửa đường thì gặp phải quái vật đầu to, trong nháy mắt cả đám kích động gào lên đồ quỷ đi chết đi rồi lao vào ác chiến với lũ quái vật.

Lúc trước Lệ Nam chỉ thấy được chính diện của quái vật đầu to nhưng khi chúng đánh nhau với đám xương khô thì bên sườn của chúng đối diện với hai người, mỗi cơ thể đều mỏng như tờ giấy, khi chúng bị gió thổi thì bay phấp phới, sau đó trang giấy trùm lên mặt của đám xương khô ý đồ muốn cho đối thủ chết ngạt.

“Đây chính là người giấy mà hàng vạn thiếu nam thiếu nữ muốn được kết hôn cùng?” Ngôn Hành Yến nửa quỳ ở bên cạnh Lệ Nam bỗng nhiên hỏi ra siu nghĩ kì lạ: “Một nữ đào kép thích người giấy trong một đêm sương mù gặp một con chó mực khó sinh mà chết, lúc này cô ta phát hiện xung quanh tụ lại một đám xương khô có vũ trang sợ đến mức vấp phải dây leo ngã nhào, quay đầu lại thì phát hiện dây leo đã bị con tinh tinh ăn mất. Bệnh nhân tâm thần thật đúng là nhiều sung sướng.”

“Quỷ không phải là bệnh nhân tâm thần tinh thần không ổn định.” Lệ Nam đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn giương mắt, trong mắt là vẻ sâu sắc cùng chắc chắn khiến người khác không tự chủ mà tin tưởng, “Cậu đã xem một bộ phim kinh dị tên là Quái vật sương mù (2) chưa?”

“Chưa xem, sao thế?”

“Bộ phim kể về một thị trấn nhỏ với dân số chưa đến trăm người bỗng nhiên bị một đám sương mù kì lạ bao phủ, những ai tiến vào sương mù đều sẽ mất liên lạc không rõ sống chết.”

“…” Ngôn Hành Yến được hắn thức tỉnh, lập tức nghĩ đến gì đó mở miệng muốn nói nhưng do dự một chút sợ rằng bản thân tự cho mình là thông minh, không nói gì chờ Lệ Nam nói tiếp.

“Hình như tháng giêng năm đó có ra một bộ phim, lúc đó hot lắm, tên là Đại Tinh (3) nói về rừng rậm nguyên thủy đầy nguy hiểm, con người và tinh tinh thành lập tình hữu nghị.”

“Thì?” Ngôn Hành Yến đang suy nghĩ mùa đông năm đó mình đang làm gì, chắc là đang nằm trong chăn đông thành khối băng.

“Xương khô thì không nói, điện ảnh về thời kháng chiến chống R nhiều lắm, nhưng về Triệu Trang tôi biết một bộ, Dao Sáng (4). Còn quái vật mắt to miệng nhỏ không có mũi, người như trang giấy thì trên thị trường có rất nhiều, có vài bộ tôi chưa xem nhưng nhất định là nhân vật trong phim hoạt hình nào đó.”

“Đều liên quan đến phim ảnh?” Ngôn Hành Yến bắt được điểm mấu chốt nhưng vẫn không hiểu được có gì liên quan, cứ như lên trường thi có một đống số liệu và công thức nhưng không biết phải làm thế nào khiến người ta nôn nóng.

Cách đó không xa người giấy và xương khô dần dần không còn âm thanh, song phương đánh lưỡng bại câu thương liên tiếp tê liệt ngã xuống, Lệ Nam nhân cơ hội khẽ hô một tiếng với Ngôn Hành Yến: “Đi theo tôi.”, hắn nửa ngồi trên bờ tường chuẩn bị nhảy xuống, động tác của Ngôn Hành Yến đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều, y vừa hỏi vừa trực tiếp nhảy xuống: “Sao không giải thích?”

“Sợ phức tạp lãng phí thời gian.” Lệ Nam chậm một nhịp nhảy xuống bụi cỏ nhưng âm thanh bên dưới đế giày khiến hắn nhận ra họ vẫn chậm chân, hai người không hề rơi xuống sân cỏ, tiếng vang trầm nặng dưới chân tựa như đang dẫm lên vật liệu kim loại.

Ngôn Hành Yến vừa nhảy xuống đã thấy trước mắt tối sầm, y ngẩng đầu chỉ thấy bốn phía xung quanh đều là những tấm thép màu đen cao bốn mét đang lạch cạch rung động, trên đỉnh đầu chỉ có một khe hở có thể nhìn thấy trăng tròn trên bầu trời.

“Đây cũng là bộ phim dở hơi nào đó?”

Như để phạt cái miệng hư hỏng của Ngôn Hành Yến, một giây kế tiếp có một dòng sông lớn ào ào đổ nước vào bên trong từ khe hở trên đỉnh tạt cho Ngôn Hành Yến một cái đau thấu tim gan, y nhanh chóng học theo tư thế đứng thẳng dán lên vách tường của Lệ Nam lúc này mới phát giác tấm thép bao bốn phía xung quanh cũng không phải thẳng đứng mà có hơi cong giống đồ thị.

Nước nhanh chóng dâng cao đến đầu gối của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến rồi nhanh chóng vượt qua eo cao đến lồng ngực, tốc độ dâng không hề giảm, hiển nhiên muốn dìm cả hai chết đuối.

Ngôn Hành Yến quay đầu hỏi: “Cậu biết bơi không?”

“Biết.” Lệ Nam lau mặt một cái, “Nhưng tôi nói cho cậu biết nước này chắc chắn sẽ không dâng đến đỉnh, chắc sẽ dừng lại ở phân nửa bảo trì độ cao để chúng ta không thể dễ dàng nhảy ra ngoài, tiếp đó còn có thể sôi lên nấu chín chúng ta.”

“Cái quỷ gì? Thiệt tiêm thượng bản Thiên Sư (5)? Hình phạt nấu người trong vạc (6)? Nồi lẩu? Bún cay?” Ngôn Hành Yến sợ ngây người, Lệ Nam nở nụ cười chết chóc với y: “Cừu vui vẻ và sói xám.(7)

Ngôn Hành Yến: “…”

Ngôn Hành Yến: “Ý là coi chúng ta thành cừu để nấu?”

“Đừng nói nhảm nữa, mau đạp lên vai tôi nhảy ra!” Lệ Nam ngẩng đầu lên cố gắng để mặt lộ ra trong không khí, Ngôn Hành Yến cũng không dài dòng đôi tay đè chặt bả vai Lệ Nam dùng sức nhảy lên, lại mượn lực cơ thể y hoàn toàn ra khỏi mặt nước nhưng cũng đồng thời hoàn toàn đẩy Lệ Nam chìm xuống nước, ngay sau đó Ngôn Hành Yến lại quỳ gối lên vai Lệ Nam đạp một cái, không chút lưu tình đạp lên đệm thịt víu vào đỉnh bình sắt rồi chống thẳng cánh tay lộn người ra ngoài.

“Có túm được tay tôi không?” Ngôn Hành Yến ghé vào thành vạc hô to, Lệ Nam bị động tác thô bạo của y dìm cho suýt chút nữa sặc chết trong nước, hắn vuốt mặt xoa xoa hai mắt bị nước làm rát, một tay đè vách nồi tay kia cố gắng vươn dài cố gắng túm lấy bàn tay đang đưa ra của Ngôn Hành Yến.

Hắn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh cơ thể, nước đang dần ấm lên, hai mắt Lệ Nam nhìn chằm chằm vào hai bàn tay tưởng như thật gần nhưng ngón tay còn cách nửa centimet, Ngôn Hành Yến cũng phát hiện điểm này, y càng nỗ lực nghiêng người vào trong vạc, lần nữa vươn tay cuối cùng cũng miễn cưỡng chạm đến lòng bàn tay Lệ Nam.

Trong chớp nhoáng này Ngôn Hành Yến đột nhiên kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi biến mất ngay trên mép vạc tựa như bị quái vật trong phim kinh dị kéo vào trong bóng tối. Lệ Nam toàn thân thoát lực rơi vào trong nước uống vài ngụm, hắn thầm cảm thấy không ổn nhưng ngoại trừ tiếng nước rào rào ra thì trong vạc không còn âm thanh nào khác, hắn đành thu hồi hàng vạn hàng nghìn tâm tư, khép lại mắt thầm nhủ trong lòng hết thảy chỉ là giả mà thôi.

Nếu như không biết cũng cho qua nhưng Lệ Nam thấy rõ dưới đáy nồi có lót rơm và củi, thứ khó khống chế nhất chính là đáy lòng mình, cảnh trong mơ có thể khiến bạn suy nghĩ ra những hình ảnh mà nó muốn.

Trước đó trong hoàn cảnh không bị thứ gì quấy rối hắn muốn nhắc nhở mình không bị quái vật ô tô đâm gãy chân đã là rất khó, lúc này Lệ Nam cảm thấy nếu không có Ngôn Hành Yến cứu hắn ra ngoài thì hắn nhất định phải chịu nỗi đau toàn thân bị phỏng.

May sao Ngôn Hành Yến làm việc vẫn đáng tin như cũ, trong lúc nhiệt độ sắp hun cho Lệ Nam biến sắc thì thân nồi bỗng truyền đến chấn động mạnh liên tiếp, sau một tiếng nổ dòng nước đọng bỗng nhiên chảy có phương hướng nhanh chóng hình thành xoáy nước cuốn theo Lệ Nam hoa mắt chóng mặt uống một bụng nước cứ như chết chìm đến nơi, hắn trôi về bên phải theo hướng dòng nước, trôi qua cái lỗ trên tường sắt sống dở chết dở chảy trôi ra bãi cỏ.

Ngôn Hành Yến thở hồng hộc ở bên ngoài, rõ ràng y đã lăn trên mặt đất vài vòng, toàn thân y dính nước bùn ngay cả trên tóc cũng đều là cỏ dại: “Tôi cho rằng… Bên ngoài là sói xám, kết quả… lại là một đám trẻ con xấu tính cầm đá trong tay, vừa thấy tôi đã ném đá… Vất vả lắm mới không bị chọi chết.”

“Đừng nói nữa.” Lệ Nam khắp người toàn là nước, hắn cảm thấy mình bị ngâm nước đến trương lên gấp đôi, “Tư Mã đập nát vại, tôi hiểu.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

(1) Vẫn là trích trong Mẫu Đơn Đình =))) trộm vía lần này có bản dịch thơ.

Cảnh xuân sắc thắm còn đây

Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào

Sương giăng sớm, chiều mây cao

Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền

Tuổi xuân thiếp khóa trong hiên

Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời

Nguồn: https://kikyou412.wordpress.com/2012/07/06/mv-vietsub-thanh-y-ma-thien-vu/

(2) Quái vật sương mù (The Mist – 2007): các bác lên wiki xem nhé chứ em lười lắm rồi:v

(3) Đại Tinh: Tác giả bịa

(4) Dao Sáng: Tác giả bịa

(5) Thiệt tiêm thượng bản Thiên Sư: Là một chương trình khám phá ẩm thực có tên gốc là Thiệt tiêm thượng Trung Hoa.

(6) Hình phạt nấu người trong vạc: là nấu người trong cái nồi to ấy.

(7) Cừu vui vẻ và sói xám: Cừu vui vẻ và Sói xám là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Hoàng Vĩ Minh làm đạo diễn, được sản xuất bởi công ty TNHH Truyền thông Văn hoá Động lực Quảng Đông. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK