Khởi đầu để bước chân vào cánh của tu chân giả cũng không phải là dễ dàng hay nhanh chóng.
Để có thể tu luyện, tu hành giả trước tiên phải học được cách cảm nhận được sự tồn tại của linh khí trong thiên địa, chỉ có cảm nhận được linh khí thì mới có thể bước sang giai đoạn tiếp theo chính là hấp thu chúng vào trong cơ thể để tu luyện.
Nhưng giai đoạn đầu tiên này cũng không phải là một sớm một chiều là có thể thành công, nếu không thì phàm nhân nào tu luyện chẳng được, ai cũng sẽ là thiên tài luôn rồi.
Trong quá trình đả toạ học cách cảm nhận thiên địa linh khí, cần phải có một cái đầu lạnh, trong đầu không có một chút suy nghĩ nào, đầu óc phải trống rỗng, tâm phải kiên định không một chút tạp niệm nào, từ đó mới bắt đầu được quá trình này.
Bất quá dù cho có thể đáp ứng được ngững yêu cầu kể trên thì đâu phải ai cũng có thể luôn luôn giữ được trạng thái đó chứ?
Điều này là cực kỳ khó khăn, đối với nhiều người tâm niệm quá nhiều lại càng là bất khả thi, lại thêm dù cho có thể giữ vững được trạng thái như vậy, thế nhưng liệu bản thân phải giữ như vậy đến bao giờ mới có thể cảm nhận được linh khí của đất trời đây?
Vì vậy mới nói, không phải ai cứ tìm ra được cách thức để tu luyện sẽ đồng nghĩa với việc kẻ đó có duyên với con đường tu hành này cả.
Nhưng một khi ngươi đã có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, vậy thì ngươi về sau chỉ cần an tĩnh xếp bằng đả toạ, vận chuyển hấp thu linh khí vào trong cơ thể là được, không phải quá mức gian nan ở giai đoạn đầu khi mới tập tành này...
Bởi lẽ một khi ngươi đã cảm nhận được linh khí trời đất, hấp thu nào vào cơ thể, vậy thì bản thân ngươi đã sinh ra sự cộng hưởng với thiên địa linh khí, tự do điều động và sử dụng nó, vậy nên khi ngươi tu luyện hấp thu linh khí thì đã có sẵn một "vật dẫn", một "chất xúc tác" liên thông giữa ngươi và linh khí, từ đó mà có thể tiếp tục tu hành mà không cần quá khắt khe trong việc giữ tâm phẳng lặng, đầu óc trống rỗng cả.
Tất nhiên, vẫn sẽ khuyến khích tu luyện theo cách như vậy thì sẽ tốt hơn, bởi khi tâm ngươi đã lặng như nước, tạp niệm chẳng có chút gì, suy nghĩ không hề luân chuyển xuất hiện trong đầu, đó chính là khi mà toàn bộ của ngươi thả lỏng nhất, linh khí sẽ theo đó thoải mái mà tràn vào trong người ngươi, tụ tập lại vị trí đan điền, thuận lợi chuyển hoá linh khí thành linh lực của bản thân.
Còn khi bình thường tu luyện, đầu vẫn có suy nghĩ dù chỉ thoáng qua một chút, tâm không tĩnh dù chỉ là một gợn sóng cũng đủ để làm chậm đi tiến độ hấp thu linh khí và tốc độ chuyển hoá linh lực của đan điền ngươi...
Mà những kẻ được gọi là các thiên tài tu luyện chính là những người có thể kiểm soát tâm trí và suy nghĩ của mình một cách tốt nhất, lô hoả thuần thanh, từ đó tu vi cứ ngày một tăng tiến như diều gặp gió, phát triển nhanh chóng không phanh và trở thành thiên tài đỉnh tiêm.
Nhưng trong đó không phải chỉ mỗi việc kiểm soát đầu óc tâm trí mà còn phải dựa vào cả cơ duyên, dựa vào điều kiện tu luyện, cũng dựa cả vào chính bản thân và ngộ tính của mình có thể mạnh mẽ và cao tới đâu thì mới được, chỉ mỗi hấp thu tu luyện nhanh thôi vẫn là chư đủ.
Thiên tài cũng phải mất ít nhất nguyên một cho đến hai ngày thì mới có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, bắt đầu tu luyện, nói gì những phàm nhân, tu sĩ thông thường cơ chứ?
Nếu 100 phàm nhân may mắn có được cách tu luyện, vậy thì trong số đó chỉ có nhiều lắm 3 người là thành công kiêm trì đến cùng, trở thành tu hành giả, số còn lại liền mất kiên nhẫn sau một thời gian ngắn, từ bỏ con đường bao người ao ước, tiếc hận chấp nhận làm phàm nhân sinh hoạt bình thường rồi chết đi trong sự nuối tiếc...
Trần Vô Hạo được cái tâm trí buông thả thoải mái, tính cách tự do tự tại, sở thích cũng chỉ là đi khắp muôn nơi, học hỏi những cái mới, chững kiến những thứ mới lạ, tổng kết là một cái thiếu niên có tâm trí ung dung thư thái, thông thường suy nghĩ cũng là phụ thuộc vào hoàn cảnh mà sẽ thong dong hay nghiêm nghị luân chuyển, lại thêm thông minh trời sinh, ngộ tính không tồi nên rất nhanh đã thực hiện được bước đầu tiên là để tâm trống rỗng vô tạp niệm, đầu óc không lưu chuyển chút suy nghĩ nào, mà đối với hắn điều này lại khá đơn giản và dễ dàng đấy.
Bất quá điều này cũng sẽ không chứng minh rằng hắn sẽ có ngoại lệ được làm một trong các thiên tài...
Trên thực tế, dù cho hắn đã thực hiện được điều quan trọng nhất khi nhập môn để trở thành tu chân giả, nhưng từ khi ngồi xuống đả toạ học cách cảm nhận linh khí của trời đất cho đến nay đã qua hẳn 10 canh giờ rồi, và hắn vẫn giữ được tâm trí như vậy suốt từng ấy thời gian nhưng vẫn không cảm nhận được gì cả, đơn giản lúc này hắn chỉ như đang ngồi thiền mà thôi.
Cơ mà hiển nhiên Trần Vô Hạo sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, nếu không cũng chẳng khác gì những phàm nhân có cơ duyên được tu luyện lại không có duyên với gia nhập hàng ngũ tu chân, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời...
Nói chính ra thì Trần Vô Hạo từ đầu đến giờ chỉ tập trung ngồi khoanh chân ở đó, tâm trí phẳng lặng như mặt hồ thu, quên đi cả khái niệm của thời gian, nếu ngư góc nhìn của hắn, có lẽ tên này sẽ chỉ cảm thấy như bản thân vừa ngồi đó được 1 đến 2 khắc mà thôi.
Điều kiện tại Tàng Thư Lầu khá tuyệt vời, dù có một số người như phàm nhân tu sĩ thỉnh thoảng đi lại gần chỗ Trần Vô Hạo, nhưng đến một tiếng động cũng không phát ra, có lẽ ở đây có cách nào đó để triệt để ngăn cách tiếng động, cứ như một nơi cực kỳ linh thiêng mà bất cứ tiếng động nào cũng là một sự khinh nhờn vô lễ vậy...
Nhưng cũng có lẽ Tàng Thư Lầu đúng là một nơi như vậy thật.
Không phải cứ ngồi thiền tự loại bỏ suy nghĩ cà tạp niệm khỏi đầu rồi cứ duy trì mãi cái trạng thái như vậy thì sẽ thành công cảm nhận được linh khí đấy trời mà còn phải dựa vào lĩnh ngộ của mình với chúng, phải sử dụng toàn bộ ngũ quan thất khiếu đến cực hạn, vận đến cả trực giác bản năng thì mới từng bước vô thức mà tiếp xúc được đến thứ vô hình kia...
Vừa phải giữ vững tâm trí trống rỗng, lại vừa phải vô thức sử dụng tất cả giác quan, mọi thứ bản thân có để cảm nhận, phải nói là tu hành thực sự quá mức khó khăn rồi a!
Thế nhưng dường như sự khó khăn này đối với Trần Vô Hạo lại không phải vấn đề thực sự to lớn, tâm trí hắn có thể trống rỗng nhờ vào bản tính tự do thong dong thư thả, mà việc cảm nhận bằng toàn bộ giác quan hắn còn thường xuyên làm!
Cả quá trình luyện tập, cả quá trình trải nhiệm, cả quãng hành trình ngắn ngủi nửa năm qua hắn luôn dụng hết giác quan của mình, vừa để nâng cao cảnh giác xung quanh, vừa để rèn luyện tâm trí mình, từ đó lại sinh ra thói quen, việc sử dụng giác quan thường xuyên khiến hắn đặc biệt mẫn cảm với mọi thứ xung quanh...
Cả hai điều trên tạo nên một Trần Vô Hạo ung dung tự tại nhưng chưa từng để lộ ra bất kỳ sơ hở nào của bản thân, từ đó cũng rèn luyện cho hắn một khí chất trưởng thành cương trực, ngoại hình thiếu niên nhưng tâm hồn như kinh qua vô vàn sự đời, không khác mấy gì một tu sĩ từng trải trăm năm đâu nha!
...
Thời gian vẫn cứ dần trôi, chẳng mấy chốc Trần Vô Hạo đã ngồi đả toạ tại đó được 1 tuần rồi...
Do quá mức nhập tâm mà hắn đã chẳng còn biết thời gian không gian là cái gì nữa luôn rồi, thiếu niên cẫn cứ ngồi đó không, đến một cái động chân mày cũng chẳng có lấy một lần.
Người bình thường còn biết điểm dừng mà tạm dừng nghỉ ngơi ăn uống rồi ngồi tiếp tục tập cảm nhận linh khí thiên địa, chứ có ai như cái tên này, quá nhập tâm mà ngồi liền tù tì 7 ngày 7 đêm không ăn không uống mà vẫn không có chút động tĩnh nào không?
Khuôn mặt và cơ thể Trần Vô Hạo lúc này đã teo tóp gầy đi trông thấy, còn chủ nhân của cỗ thân thể này thì lại chẳng thèm mảy may để ý đến, vẫn giữ nguyên hiện trường cùng trạng thái như vậy, tiếp tục cảm nhận năng lượng của thế gian...
...
Tưởng chừng cũng lắm một hai ngày là thân xác thiếu niên sẽ không chịu nổi mà kiệt sức làm hắn tỉnh lại, thậm chí là chết đói, thế nhưng có vẻ là không phải vậy rồi.
Từ lúc hắn bắt đầu đả toạ tu luyện đến nay đã 13 ngày rồi, tên này đã ngồi thiền không ăn, không ngủ, không suy nghĩ gần 2 tuần trời, phải mắng tên này quá vật chứ chẳng phải người!
Tu sĩ sau khi đã cảm nhận được linh khí đất trời thì còn có thể ngồi không ăn và không ngủ cùng việc không cần phải giữ tâm lặng mà vẫm tu luyện được, quá trình đó có thể kéo dài nhiều tháng thậm chí nhiều năm...
Nhưng nói chung đó là sau khi ngươi đã có thể tu hành, trở thành tu sĩ!
Mà Trần Vô Hạo Vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường, còn là một thiếu niên trẻ tuổi, ấy vậy mà việc làm của hắn chỉ có thể mắng hắn quái vật a!
Một số người còn đi qua hắn mấy lần, cứ phải giật mình cùng một suy nghĩ: "Tên tiểu tử này sao vẫm ngồi đúng một vị trí và một bộ dạng như lần trước vậy?!"
Dù vậy bọn hắn liền lắc đầu lia lịa, cho là có lẽ tên này có tỉnh ăn uống nguyên tư thế đó rồi tiếp tục ngắm mắt tu luyện tiếp mà thôi, chứ làm gì có ai dám nghĩ tên này đã ngồi nguyên xi như vậy 13 ngày 12 đêm rồi cơ chứ?!
Nhưng công sức bỏ ra thì thành quả cũng sẽ xứng đáng, 13 ngày này của Trần Vô Hạo đã không bị uổng phí...
Lúc này, Trần Vô Hạo rốt cuộc đã có động tĩnh, từ thân thể hắn chợt nhẹ lan toả ra một luồng khí vô hình nào đó, mí mắt hắn đang khẽ động một chút, sau đó liền là chậm rãi hé mở ra, để lộ đôi mắt sáng ngời cùng tròng mắt đen láy sâu thẳm ấy, bất quá có chút yếu ớt bởi thiếu đồ ăn thức uống, không có dinh dưỡng bổ sung trong thời gian dài...
Nhưng chuyện đó hiện tại không còn quan trọng nữa.
Thời khắc Trần Vô Hạo mở ra đôi mắt ấy, thứ hắn chứng kiến là vô số các hạt, các sợi linh khí bay bổng phiêu nhiên trong không gian!
Chúng có một màu sắc tựa như hoàng kim, lại còn có xích sắc, tử sắc, lam sắc, lục sắc, hắc dạ sắc, bạch ngân sắc, kim sắc, hồng sắc,...
Đủ mọi loại sắc màu khác nhau, như để tượng trưng cho thiên hạ thế gian, cho sự muôn màu muôn vẻ của nó vậy!
"Thì ra, linh khí của trời đất trông như thế này sao? Thật đẹp..." Trần Vô Hạo chứng kiến tình cảnh này, không kiềm lòng được phải mở miệng cảm thán một tiếng, bất quá âm giọng lại yếu ớt vô cùng, nói mà tựa như không nói.
"Nên nhanh chóng tận dụng cơ hội này liền tu luyện thôi!" Trong lòng hắn thầm nghĩ. Vừa tỉnh lại hắn mới nhận ra tình trạng cơ thể mình, dù không biết đã qua bao lâu rồi nhưng có thể đoán ra là hắn đã như vậy trong một quãng thời gian không hề ngắn đâu.
Nhân lúc bản thân vừa thành công cảm nhận được thiên địa linh khí, vậy thì phải hảo hảo mà tu luyện ngay và luôn, không nên cứ vậy mà nghĩ ngơi ngay bây giờ...
Chỉ cần thành công đặt chân vào Võ Đạo Cảnh, trở thành một tu chân giả chân chính, vậy thì hắn sẽ được linh lực tôi luyện lại nhục thân, cơn đói sẽ vơi đi không ít, người tu luyện hầu như không cần quá trọng việc ăn uống, chủ yếu hấp thu linh khí là đủ để sống.
Nhưng để thực sự tuyệt thực không cần ăn uống phải là cảnh giới của tu tiên, tu chân vẫn có ham muốn dục vọng về ăn uống đấy.
Đã cảm nhân được linh khí, vậy chuyển sang giai đoạn tiếp theo đó là hấp thu linh khí vào đan điền, chuyển hoá linh khí trở thành linh lực, Trần Vô Hạo đã nắm rõ được lý thuyết rồi, rốt cuộc đến lúc áp dụng thực hành trong thực tế...
Tâm trí hắn, đầu não hắn lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng không chút gợn sóng, theo sau đó, các hạt và các sợi thiên địa linh khí đủ các màu sắc không nhanh không châm bắt đầu ùa vào thân thể hắn, tiến nhập đan điền...
Có lẽ do là lần đầu nên Trần Vô Hạo vẫn chưa làm được một cách thành thạo, nhưng dần dần hắn đã từng chút một thích nghi được, linh khí cành đổ vào thân thể hắn nhanh chóng hơn, lại dựa vào tâm tình lặng như mặt nước giếng sâu, việc dùng đan điền chuyển hoá số linh khí hấp thụ được thành linh lực luân chuyển khắp thân thể cũng trở nên nhanh chóng hơn.
Mất thêm 1 ngày 1 đêm nữa, xem như là vừa đúng 2 tuần, Trần Vô Hạo đã dành ra hai tuần liền không ăn, không uống, không nghĩ, không động để tu luyện, bầu không khí nhàn nhạt toả ra xung quanh người thiếu niên đang ngày một mạnh mẽ hơn...
Và cuối cùng...
"Phá!"
Ùng...
Theo một tiếng thầm hét lên trong lòng, từ cơ thể Trần Vô Hạo như thể bùng nổ, linh lực cà linh khí theo đó đột phá ra khỏi cơ thể, lan toả ra xung quanh, Tàng Thư Lầu vẫn không phát ra một chút tiếng động nào.
"Phù... Haha, ta thành công rồi, Võ Đạo Cảnh, Nhất Phẩm Võ Đồ - Võ Đạo Phổ Thông! Haha..." Trần Vô Hạo vui mừng vô cùng mà thở nặng nhọc vì mệt mỏi nói, bởi từ nay, hắn đã chính thức bước chân vào giới tu hành, trở thành một tu chân giả chân chính!
Dù đã đột phá Võ Đạo Cảnh, trở thành Nhất Phẩm Võ Đồ, nhưng Trần Vô Hạo vẫn còn cảm giác đói cồn cào trong bụng dù đã được suy giảm đi rất nhiều, lại vẫn chưa có tâm tình ăn uống.
Hắn chống người đứng lên, vươn người duỗi chân rồi duỗi tay ra khiến xương cốt kêu lên răng rắc, một cảm giác khá sung sướng nha, lại tiếp tục khởi động một chút để thích ứng, lúc này thứ vài động tác...
Vụt...soạt...bộp...
Trần Vô Hạo quyền tung cước vào không khí vài lần, mỗi chiêu thức đánh ra dù không dùng bao nhiêu lực nhưng vẫn tạo ra các làn sóng xung kích nhỏ, tác động đánh đi xa hơn...
"Dù chỉ là khởi đầu của cảnh giới đầu tiên nhưng cũng thật mạnh!" Trần Vô Hạo tiếp tục mấp máy môi gật gật đầu cảm thán. Từ một thân phàm nhân đột phá đến Võ Đạo Nhất Phẩm chỉ cách nhau một làn ranh giới nhưng sự khác biệt đã được thể hiện thấy rõ...
Trần Vô Hạo cảm thấy bản thân của hiện tại có thể săn giết hàng chục con yêu thú Nhất Phẩm Yêu Đồ trong vòng một ngày luôn, không chỉ lẹt đẹt 2 đến 3 con yêu thú như trước đây nữa.
Lại nữa, trước đây một con yêu thú hắn cũng phải mất ít nhất 1 canh giờ vật lộn mới có thể giành chiến thằng, thì hắn bây giờ, 1 canh giờ ấy có thể chiến 3 con cùng lúc!
Sự khác biệt giữa phàm nhân và người tu hành đúng là một khoảng cách to lớn, như thể một con kiến đứng trước một con voi, khoảng cách giữa thiên và địa vậy....
"Haizzz, nên nghỉ ngơi thôi."
Trần Vô Hạo hơi ngao ngán thở dài ngồi xuống đất. Thử nghiệm sức mạnh đã xong, dù rất muốn mau mau đi tìm một cuốn công pháp tu luyện hay một bộ kiếm pháp, nhưng trước tiên phải nghỉ lại ăn uống lấy sức một chút đã, sau đó mới có sức mà tiếp tục đi tiếp...
Hắn móc ra Túi Trữ Vật chứa đồ ăn thức uống dự trữ ở trong ngực áo, bắt đầu nạp lại năng lượng...
Để có thể tu luyện, tu hành giả trước tiên phải học được cách cảm nhận được sự tồn tại của linh khí trong thiên địa, chỉ có cảm nhận được linh khí thì mới có thể bước sang giai đoạn tiếp theo chính là hấp thu chúng vào trong cơ thể để tu luyện.
Nhưng giai đoạn đầu tiên này cũng không phải là một sớm một chiều là có thể thành công, nếu không thì phàm nhân nào tu luyện chẳng được, ai cũng sẽ là thiên tài luôn rồi.
Trong quá trình đả toạ học cách cảm nhận thiên địa linh khí, cần phải có một cái đầu lạnh, trong đầu không có một chút suy nghĩ nào, đầu óc phải trống rỗng, tâm phải kiên định không một chút tạp niệm nào, từ đó mới bắt đầu được quá trình này.
Bất quá dù cho có thể đáp ứng được ngững yêu cầu kể trên thì đâu phải ai cũng có thể luôn luôn giữ được trạng thái đó chứ?
Điều này là cực kỳ khó khăn, đối với nhiều người tâm niệm quá nhiều lại càng là bất khả thi, lại thêm dù cho có thể giữ vững được trạng thái như vậy, thế nhưng liệu bản thân phải giữ như vậy đến bao giờ mới có thể cảm nhận được linh khí của đất trời đây?
Vì vậy mới nói, không phải ai cứ tìm ra được cách thức để tu luyện sẽ đồng nghĩa với việc kẻ đó có duyên với con đường tu hành này cả.
Nhưng một khi ngươi đã có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, vậy thì ngươi về sau chỉ cần an tĩnh xếp bằng đả toạ, vận chuyển hấp thu linh khí vào trong cơ thể là được, không phải quá mức gian nan ở giai đoạn đầu khi mới tập tành này...
Bởi lẽ một khi ngươi đã cảm nhận được linh khí trời đất, hấp thu nào vào cơ thể, vậy thì bản thân ngươi đã sinh ra sự cộng hưởng với thiên địa linh khí, tự do điều động và sử dụng nó, vậy nên khi ngươi tu luyện hấp thu linh khí thì đã có sẵn một "vật dẫn", một "chất xúc tác" liên thông giữa ngươi và linh khí, từ đó mà có thể tiếp tục tu hành mà không cần quá khắt khe trong việc giữ tâm phẳng lặng, đầu óc trống rỗng cả.
Tất nhiên, vẫn sẽ khuyến khích tu luyện theo cách như vậy thì sẽ tốt hơn, bởi khi tâm ngươi đã lặng như nước, tạp niệm chẳng có chút gì, suy nghĩ không hề luân chuyển xuất hiện trong đầu, đó chính là khi mà toàn bộ của ngươi thả lỏng nhất, linh khí sẽ theo đó thoải mái mà tràn vào trong người ngươi, tụ tập lại vị trí đan điền, thuận lợi chuyển hoá linh khí thành linh lực của bản thân.
Còn khi bình thường tu luyện, đầu vẫn có suy nghĩ dù chỉ thoáng qua một chút, tâm không tĩnh dù chỉ là một gợn sóng cũng đủ để làm chậm đi tiến độ hấp thu linh khí và tốc độ chuyển hoá linh lực của đan điền ngươi...
Mà những kẻ được gọi là các thiên tài tu luyện chính là những người có thể kiểm soát tâm trí và suy nghĩ của mình một cách tốt nhất, lô hoả thuần thanh, từ đó tu vi cứ ngày một tăng tiến như diều gặp gió, phát triển nhanh chóng không phanh và trở thành thiên tài đỉnh tiêm.
Nhưng trong đó không phải chỉ mỗi việc kiểm soát đầu óc tâm trí mà còn phải dựa vào cả cơ duyên, dựa vào điều kiện tu luyện, cũng dựa cả vào chính bản thân và ngộ tính của mình có thể mạnh mẽ và cao tới đâu thì mới được, chỉ mỗi hấp thu tu luyện nhanh thôi vẫn là chư đủ.
Thiên tài cũng phải mất ít nhất nguyên một cho đến hai ngày thì mới có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, bắt đầu tu luyện, nói gì những phàm nhân, tu sĩ thông thường cơ chứ?
Nếu 100 phàm nhân may mắn có được cách tu luyện, vậy thì trong số đó chỉ có nhiều lắm 3 người là thành công kiêm trì đến cùng, trở thành tu hành giả, số còn lại liền mất kiên nhẫn sau một thời gian ngắn, từ bỏ con đường bao người ao ước, tiếc hận chấp nhận làm phàm nhân sinh hoạt bình thường rồi chết đi trong sự nuối tiếc...
Trần Vô Hạo được cái tâm trí buông thả thoải mái, tính cách tự do tự tại, sở thích cũng chỉ là đi khắp muôn nơi, học hỏi những cái mới, chững kiến những thứ mới lạ, tổng kết là một cái thiếu niên có tâm trí ung dung thư thái, thông thường suy nghĩ cũng là phụ thuộc vào hoàn cảnh mà sẽ thong dong hay nghiêm nghị luân chuyển, lại thêm thông minh trời sinh, ngộ tính không tồi nên rất nhanh đã thực hiện được bước đầu tiên là để tâm trống rỗng vô tạp niệm, đầu óc không lưu chuyển chút suy nghĩ nào, mà đối với hắn điều này lại khá đơn giản và dễ dàng đấy.
Bất quá điều này cũng sẽ không chứng minh rằng hắn sẽ có ngoại lệ được làm một trong các thiên tài...
Trên thực tế, dù cho hắn đã thực hiện được điều quan trọng nhất khi nhập môn để trở thành tu chân giả, nhưng từ khi ngồi xuống đả toạ học cách cảm nhận linh khí của trời đất cho đến nay đã qua hẳn 10 canh giờ rồi, và hắn vẫn giữ được tâm trí như vậy suốt từng ấy thời gian nhưng vẫn không cảm nhận được gì cả, đơn giản lúc này hắn chỉ như đang ngồi thiền mà thôi.
Cơ mà hiển nhiên Trần Vô Hạo sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, nếu không cũng chẳng khác gì những phàm nhân có cơ duyên được tu luyện lại không có duyên với gia nhập hàng ngũ tu chân, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời...
Nói chính ra thì Trần Vô Hạo từ đầu đến giờ chỉ tập trung ngồi khoanh chân ở đó, tâm trí phẳng lặng như mặt hồ thu, quên đi cả khái niệm của thời gian, nếu ngư góc nhìn của hắn, có lẽ tên này sẽ chỉ cảm thấy như bản thân vừa ngồi đó được 1 đến 2 khắc mà thôi.
Điều kiện tại Tàng Thư Lầu khá tuyệt vời, dù có một số người như phàm nhân tu sĩ thỉnh thoảng đi lại gần chỗ Trần Vô Hạo, nhưng đến một tiếng động cũng không phát ra, có lẽ ở đây có cách nào đó để triệt để ngăn cách tiếng động, cứ như một nơi cực kỳ linh thiêng mà bất cứ tiếng động nào cũng là một sự khinh nhờn vô lễ vậy...
Nhưng cũng có lẽ Tàng Thư Lầu đúng là một nơi như vậy thật.
Không phải cứ ngồi thiền tự loại bỏ suy nghĩ cà tạp niệm khỏi đầu rồi cứ duy trì mãi cái trạng thái như vậy thì sẽ thành công cảm nhận được linh khí đấy trời mà còn phải dựa vào lĩnh ngộ của mình với chúng, phải sử dụng toàn bộ ngũ quan thất khiếu đến cực hạn, vận đến cả trực giác bản năng thì mới từng bước vô thức mà tiếp xúc được đến thứ vô hình kia...
Vừa phải giữ vững tâm trí trống rỗng, lại vừa phải vô thức sử dụng tất cả giác quan, mọi thứ bản thân có để cảm nhận, phải nói là tu hành thực sự quá mức khó khăn rồi a!
Thế nhưng dường như sự khó khăn này đối với Trần Vô Hạo lại không phải vấn đề thực sự to lớn, tâm trí hắn có thể trống rỗng nhờ vào bản tính tự do thong dong thư thả, mà việc cảm nhận bằng toàn bộ giác quan hắn còn thường xuyên làm!
Cả quá trình luyện tập, cả quá trình trải nhiệm, cả quãng hành trình ngắn ngủi nửa năm qua hắn luôn dụng hết giác quan của mình, vừa để nâng cao cảnh giác xung quanh, vừa để rèn luyện tâm trí mình, từ đó lại sinh ra thói quen, việc sử dụng giác quan thường xuyên khiến hắn đặc biệt mẫn cảm với mọi thứ xung quanh...
Cả hai điều trên tạo nên một Trần Vô Hạo ung dung tự tại nhưng chưa từng để lộ ra bất kỳ sơ hở nào của bản thân, từ đó cũng rèn luyện cho hắn một khí chất trưởng thành cương trực, ngoại hình thiếu niên nhưng tâm hồn như kinh qua vô vàn sự đời, không khác mấy gì một tu sĩ từng trải trăm năm đâu nha!
...
Thời gian vẫn cứ dần trôi, chẳng mấy chốc Trần Vô Hạo đã ngồi đả toạ tại đó được 1 tuần rồi...
Do quá mức nhập tâm mà hắn đã chẳng còn biết thời gian không gian là cái gì nữa luôn rồi, thiếu niên cẫn cứ ngồi đó không, đến một cái động chân mày cũng chẳng có lấy một lần.
Người bình thường còn biết điểm dừng mà tạm dừng nghỉ ngơi ăn uống rồi ngồi tiếp tục tập cảm nhận linh khí thiên địa, chứ có ai như cái tên này, quá nhập tâm mà ngồi liền tù tì 7 ngày 7 đêm không ăn không uống mà vẫn không có chút động tĩnh nào không?
Khuôn mặt và cơ thể Trần Vô Hạo lúc này đã teo tóp gầy đi trông thấy, còn chủ nhân của cỗ thân thể này thì lại chẳng thèm mảy may để ý đến, vẫn giữ nguyên hiện trường cùng trạng thái như vậy, tiếp tục cảm nhận năng lượng của thế gian...
...
Tưởng chừng cũng lắm một hai ngày là thân xác thiếu niên sẽ không chịu nổi mà kiệt sức làm hắn tỉnh lại, thậm chí là chết đói, thế nhưng có vẻ là không phải vậy rồi.
Từ lúc hắn bắt đầu đả toạ tu luyện đến nay đã 13 ngày rồi, tên này đã ngồi thiền không ăn, không ngủ, không suy nghĩ gần 2 tuần trời, phải mắng tên này quá vật chứ chẳng phải người!
Tu sĩ sau khi đã cảm nhận được linh khí đất trời thì còn có thể ngồi không ăn và không ngủ cùng việc không cần phải giữ tâm lặng mà vẫm tu luyện được, quá trình đó có thể kéo dài nhiều tháng thậm chí nhiều năm...
Nhưng nói chung đó là sau khi ngươi đã có thể tu hành, trở thành tu sĩ!
Mà Trần Vô Hạo Vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường, còn là một thiếu niên trẻ tuổi, ấy vậy mà việc làm của hắn chỉ có thể mắng hắn quái vật a!
Một số người còn đi qua hắn mấy lần, cứ phải giật mình cùng một suy nghĩ: "Tên tiểu tử này sao vẫm ngồi đúng một vị trí và một bộ dạng như lần trước vậy?!"
Dù vậy bọn hắn liền lắc đầu lia lịa, cho là có lẽ tên này có tỉnh ăn uống nguyên tư thế đó rồi tiếp tục ngắm mắt tu luyện tiếp mà thôi, chứ làm gì có ai dám nghĩ tên này đã ngồi nguyên xi như vậy 13 ngày 12 đêm rồi cơ chứ?!
Nhưng công sức bỏ ra thì thành quả cũng sẽ xứng đáng, 13 ngày này của Trần Vô Hạo đã không bị uổng phí...
Lúc này, Trần Vô Hạo rốt cuộc đã có động tĩnh, từ thân thể hắn chợt nhẹ lan toả ra một luồng khí vô hình nào đó, mí mắt hắn đang khẽ động một chút, sau đó liền là chậm rãi hé mở ra, để lộ đôi mắt sáng ngời cùng tròng mắt đen láy sâu thẳm ấy, bất quá có chút yếu ớt bởi thiếu đồ ăn thức uống, không có dinh dưỡng bổ sung trong thời gian dài...
Nhưng chuyện đó hiện tại không còn quan trọng nữa.
Thời khắc Trần Vô Hạo mở ra đôi mắt ấy, thứ hắn chứng kiến là vô số các hạt, các sợi linh khí bay bổng phiêu nhiên trong không gian!
Chúng có một màu sắc tựa như hoàng kim, lại còn có xích sắc, tử sắc, lam sắc, lục sắc, hắc dạ sắc, bạch ngân sắc, kim sắc, hồng sắc,...
Đủ mọi loại sắc màu khác nhau, như để tượng trưng cho thiên hạ thế gian, cho sự muôn màu muôn vẻ của nó vậy!
"Thì ra, linh khí của trời đất trông như thế này sao? Thật đẹp..." Trần Vô Hạo chứng kiến tình cảnh này, không kiềm lòng được phải mở miệng cảm thán một tiếng, bất quá âm giọng lại yếu ớt vô cùng, nói mà tựa như không nói.
"Nên nhanh chóng tận dụng cơ hội này liền tu luyện thôi!" Trong lòng hắn thầm nghĩ. Vừa tỉnh lại hắn mới nhận ra tình trạng cơ thể mình, dù không biết đã qua bao lâu rồi nhưng có thể đoán ra là hắn đã như vậy trong một quãng thời gian không hề ngắn đâu.
Nhân lúc bản thân vừa thành công cảm nhận được thiên địa linh khí, vậy thì phải hảo hảo mà tu luyện ngay và luôn, không nên cứ vậy mà nghĩ ngơi ngay bây giờ...
Chỉ cần thành công đặt chân vào Võ Đạo Cảnh, trở thành một tu chân giả chân chính, vậy thì hắn sẽ được linh lực tôi luyện lại nhục thân, cơn đói sẽ vơi đi không ít, người tu luyện hầu như không cần quá trọng việc ăn uống, chủ yếu hấp thu linh khí là đủ để sống.
Nhưng để thực sự tuyệt thực không cần ăn uống phải là cảnh giới của tu tiên, tu chân vẫn có ham muốn dục vọng về ăn uống đấy.
Đã cảm nhân được linh khí, vậy chuyển sang giai đoạn tiếp theo đó là hấp thu linh khí vào đan điền, chuyển hoá linh khí trở thành linh lực, Trần Vô Hạo đã nắm rõ được lý thuyết rồi, rốt cuộc đến lúc áp dụng thực hành trong thực tế...
Tâm trí hắn, đầu não hắn lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng không chút gợn sóng, theo sau đó, các hạt và các sợi thiên địa linh khí đủ các màu sắc không nhanh không châm bắt đầu ùa vào thân thể hắn, tiến nhập đan điền...
Có lẽ do là lần đầu nên Trần Vô Hạo vẫn chưa làm được một cách thành thạo, nhưng dần dần hắn đã từng chút một thích nghi được, linh khí cành đổ vào thân thể hắn nhanh chóng hơn, lại dựa vào tâm tình lặng như mặt nước giếng sâu, việc dùng đan điền chuyển hoá số linh khí hấp thụ được thành linh lực luân chuyển khắp thân thể cũng trở nên nhanh chóng hơn.
Mất thêm 1 ngày 1 đêm nữa, xem như là vừa đúng 2 tuần, Trần Vô Hạo đã dành ra hai tuần liền không ăn, không uống, không nghĩ, không động để tu luyện, bầu không khí nhàn nhạt toả ra xung quanh người thiếu niên đang ngày một mạnh mẽ hơn...
Và cuối cùng...
"Phá!"
Ùng...
Theo một tiếng thầm hét lên trong lòng, từ cơ thể Trần Vô Hạo như thể bùng nổ, linh lực cà linh khí theo đó đột phá ra khỏi cơ thể, lan toả ra xung quanh, Tàng Thư Lầu vẫn không phát ra một chút tiếng động nào.
"Phù... Haha, ta thành công rồi, Võ Đạo Cảnh, Nhất Phẩm Võ Đồ - Võ Đạo Phổ Thông! Haha..." Trần Vô Hạo vui mừng vô cùng mà thở nặng nhọc vì mệt mỏi nói, bởi từ nay, hắn đã chính thức bước chân vào giới tu hành, trở thành một tu chân giả chân chính!
Dù đã đột phá Võ Đạo Cảnh, trở thành Nhất Phẩm Võ Đồ, nhưng Trần Vô Hạo vẫn còn cảm giác đói cồn cào trong bụng dù đã được suy giảm đi rất nhiều, lại vẫn chưa có tâm tình ăn uống.
Hắn chống người đứng lên, vươn người duỗi chân rồi duỗi tay ra khiến xương cốt kêu lên răng rắc, một cảm giác khá sung sướng nha, lại tiếp tục khởi động một chút để thích ứng, lúc này thứ vài động tác...
Vụt...soạt...bộp...
Trần Vô Hạo quyền tung cước vào không khí vài lần, mỗi chiêu thức đánh ra dù không dùng bao nhiêu lực nhưng vẫn tạo ra các làn sóng xung kích nhỏ, tác động đánh đi xa hơn...
"Dù chỉ là khởi đầu của cảnh giới đầu tiên nhưng cũng thật mạnh!" Trần Vô Hạo tiếp tục mấp máy môi gật gật đầu cảm thán. Từ một thân phàm nhân đột phá đến Võ Đạo Nhất Phẩm chỉ cách nhau một làn ranh giới nhưng sự khác biệt đã được thể hiện thấy rõ...
Trần Vô Hạo cảm thấy bản thân của hiện tại có thể săn giết hàng chục con yêu thú Nhất Phẩm Yêu Đồ trong vòng một ngày luôn, không chỉ lẹt đẹt 2 đến 3 con yêu thú như trước đây nữa.
Lại nữa, trước đây một con yêu thú hắn cũng phải mất ít nhất 1 canh giờ vật lộn mới có thể giành chiến thằng, thì hắn bây giờ, 1 canh giờ ấy có thể chiến 3 con cùng lúc!
Sự khác biệt giữa phàm nhân và người tu hành đúng là một khoảng cách to lớn, như thể một con kiến đứng trước một con voi, khoảng cách giữa thiên và địa vậy....
"Haizzz, nên nghỉ ngơi thôi."
Trần Vô Hạo hơi ngao ngán thở dài ngồi xuống đất. Thử nghiệm sức mạnh đã xong, dù rất muốn mau mau đi tìm một cuốn công pháp tu luyện hay một bộ kiếm pháp, nhưng trước tiên phải nghỉ lại ăn uống lấy sức một chút đã, sau đó mới có sức mà tiếp tục đi tiếp...
Hắn móc ra Túi Trữ Vật chứa đồ ăn thức uống dự trữ ở trong ngực áo, bắt đầu nạp lại năng lượng...