• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã 4 ngày trôi qua kể từ lúc Nguyệt Minh Không tỉnh lại...

Thương thế của nàng đã đỡ hơn đôi chút, liền có thể cử động và ngồi dậy được rồi, chỉ là vẫn còn có chút gắng gượng khó khăn mà thôi.

Trong thời gian này Trần Vô Hạo ngày nào cũng kiểm tra các chỗ băng bó và giúp đỡ nàng dậy uống thuốc, lại rất hay trò chuyện với nhau, Nguyệt Minh Không cũng vì vậy mà thành ra quen thuộc, không còn cảm thấy xấu hổ ngại ngùng như trước nữa, dù sao người ta nhìn cũng để bị nhìn rồi, động chạm cũng để bị động chạm rồi, còn ngại làm gì vô ích nữa?

Nàng dù sao cũng là cường giả Tiên Thiên Cảnh, còn là chủ của một tông môn Ngũ Cấp, mang cả cái danh tuyệt thế mỹ nhân người người ngưỡng vọng theo đuổi, tâm cảnh không phải tầm thường, nàng sẽ không có nhỏ nhen như vậy nha.

Dù sao thì nàng cũng rất có hảo cảm với tên tiểu tử này, chuyện đã lỡ xảy ra thì đành chịu, dù sao tên đó cũng chỉ là thực sự muốn giúp đỡ nàng mà thôi.

Nhưng nếu như nói rằng nàng không có bận tâm thì quả thật là sai, dù sao từ khi sinh ra và có nhận thức đến bây giờ cũng đã ngàn năm, nàng chưa có từng tiếp xúc thân thiệt với đặc biệt một ai cả, phụ thân và mẫu thân cũng trong một lần cạnh tranh cơ duyên mà qua đời vì không thông qua được khảo nghiệm, nàng từ lúc đó đến giờ đã chẳng còn người thân, cũng từ đó xây dựng cho bản thân một cái mặt nạ băng lãnh xa đến không thể với tới...

Giờ đây trong thời điểm nguy nan lại gặp được một thiếu niên, một nam nhân không có bất kỳ dục vọng đang khinh như lũ người nàng gặp, lại chân thành và thật tâm với nàng, điều đó khiến trái tim đã đóng kín từ lâu của nàng được cạy mở...

Ở cạnh hắn, rốt cuộc nàng đã có thể cởi mở bản thân, sống thật với tâm hồn mình, thoải mái chuyện trò cười nói, tâm sự chia sẻ nhiều điều một cách tự nhiên...

Cuộc gặp gỡ tình cờ này tựa như một cơ duyên của cuộc đời nàng vậy, thật kỳ diệu làm sao.

Nguyệt Minh Không cũng có nghe nói đến các lời đồn về Duyên Xuyên của Duyên Xuyên Lâm, lại nhìn sang Trần Vô Hạo đang nhắm mắt đả toạ tịnh tu đối diện gần mình, lại nhú nghĩ đến điều gì, bất giác mặt đỏ hết lên, vội vàng lắc lắc cái đầu như muốn lạp tức phủ nhận suy nghĩ ấy của mình, thế nhưng lại không thể ngừng nghĩ đến a?

Với tâm cảnh ngàn năm bất biến hiếm khi biểu lộ cảm xúc của nàng, vậy mà chẳng có tác dụng gì trong những ngày qua, giờ thì một cường giả mạnh mẽ và sống đã không ít năm tháng như nàng trong lòng bây giờ chỉ như một cái thiếu nữ tâm tư...

Trần Vô Hạo đang ngồi hấp thụ linh khí tu luyện từng chút một, lại cảm thấy như cảm nhận được điều gì mà ngừng lại, đôi mắt đen láy hé mở ra, lại bất ngờ chứng kiến Nguyệt Minh Không đang ngồi chống cằm nhìn mình chằm chằm, trong lòng bất chợt sửng sốt giật mình, không nhịn được mở miệng hỏi:

"Minh Không tỷ sao nhìn ta chằm chằm vậy, trên mặt ta có gì sao?"

Nguyệt Minh Không cũng hoàn hồn từ câu hỏi của hắn, lúc này mới nhận ra này giờ mình lỡ mắt nhìn hắn chằm chằm, hai gò má hơi đỏ hồng, vội vàng đánh trống lảng trả lời: "A, không có gì đâu, mà đệ tu luyện thế nào rồi?"

Trần Vô Hạo lập tức bị nàng thành công bẻ lái sang chuyện khác, nhẹ mỉm cười đáp: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là lượng linh lực trong đan điền nhiều thêm một chút mà thôi, còn cách khá xa để đạt đến Nhị Phẩm Võ Sư, bất quá chậm mà chắc mà."

Nguyệt Minh Không nhẹ gật đầu, lại đảo hai tròng mắt đẹp nghĩ nghĩ một chút, rồi liền nảy ra một ý kiến nói: "Đợi tỷ hoàn toàn hồi phục, liền có thể trợ giúp đệ quán đỉnh tu luyện, đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn nha. Nếu lấy tu vi Tiên Thiên Cảnh của tỷ, trong 4 ngày liền có thể giúp đệ đột phá Võ Đạo Đại Sư, rồi thêm 3 ngày là có thể hoàn toàn cũng cố vững chắc cảnh giới đấy!"

"Thật còn có chuyện tốt như vậy sao? Có cơ hôi được một cường giả Tiên Thiên Cảnh như Minh Không tỷ trợ giúp tu luyện đột phá thì còn gì bằng nữa? Tiểu đệ sẽ không khách khí đâu nha!"

"Tỷ thấy ngươi ngộ tính rất khá, nghị lực thực sự không tồi, nếu là ngươi dựa vào tự thân tu luyện thì theo tỷ đánh giá sẽ mất nhiều nhất khoảng 10 năm là có thể đột phá Nhị Phẩm Võ Sư, cũng coi như là nhanh hơn so với tu sĩ bình thường khoảng 2 đến 3 năm rồi. Nhưng dù sao đệ cũng đã cứu trị cho ta, đây coi như một chút thàng ý của ta để trả một phần nhân tình cho đệ đi." Nguyệt Minh Không thoáng đánh giá qua tình hình cơ thể của Trần Vô Hạo rồi gật nhẹ đầu đưa ra đánh giá, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng tên này càng lúc càng rất không tồi.

"Haha, Minh Không tỷ cứ đề cao đệ quá rồi, ta chỉ là ham học hỏi nên hiểu biết phong phú, vì vậy mà có lĩnh ngộ nhanh hơn bình thường một chút thôi, chẳng đáng là bao nhiêu cả." Trần Vô Hạo thản nhiên cười nói, quả thật đối với hắn thì chỉ là tư duy của bản thân nhanh và lanh lợi bẩm sinh từ nhỏ nên mới được như bây giờ mà thôi, không có gì đáng để được tam thưởng cả, đặc biệt là từ một cường giả Tiên Thiên Cảnh như Nguyệt Minh Không.

Theo như hắn tham khảo về cảnh giới, thông thường tu chân giả để ti từ phàm nhân đến Tiên Thiên Cảnh cũng tối thiểu phải mất đến 1500 năm cho đến 2000 năm, mà theo như lời nói của Nguyệt Minh Không, nàng đã thành công đột phá cảnh giới này khi chỉ mới ở ngàn năm tuổi mà thôi, dù là có nhiều tài nguyên tông môn cung cấp nhưng cũng không thể nhanh đến vậy, thực sự nàng xứng đáng là nằm trong hàng ngũ của thiên tài hàng đầu của Hằng Nguyên Giới này nha!

Trần Vô Hạo không thể không thôi cảm thán Nguyệt Minh Không vừa tài giỏi thông minh, tư chất lại cực kỳ cao, nhan sắc cũng thuộc hàng đỉnh lưu, quả thật là một nữ nhân hoàn mỹ, là cường giả đỉnh thiên lập địa trong tương lai!

Hắn thực sự rất muốn được như nàng, qua mỗi lần chuyện trò cùng nàng, Trần Vô Hạo lại càng cảm thấy ngưỡng mộ nàng hơn...

Coi như hắn thực sự có ngộ tính hơn người đi, rồi sao? Chẳng phải là vẫn bị tư chất tu hành bình thường níu giữ chân à? Hắn ngao du tự tại khắp thiên hạ thì khả năng gặp cơ duyên sẽ cao hơn so với ở trong thế lực, nhưng hắn liệu có duyên với chúng không? Hắn có đủ khả năng giành được chúng về tay không?

Điều này Trần Vô Hạo hắn liền chẳng thể nào mà biết chắc được. Có nghị lực, có quyết tâm mạnh mẽ thì cũng ghê đấy, nhưng chỉ mỗi vậy thì vô dụng!



Ví dụ như Trần Vô Hạo hắn đang là một Nhất Phẩm Võ Đồ, liệu hắn có thể bằng vào nghị lực và quyết tâm của mình mà chiến đấu và giành chiến thắng Nguyệt Minh Không - một cường giả Tiên Thiên Cảnh Trung Kỳ có sức mạnh tương đương Tiên Thiên Hậu Kỳ?

Thật sự là quá viển vông a!

Quả nhiên thiên tài được sinh ra vừa là để danh chấn thiên hạ, cũng là để trở thành một thần tượng cho vô số người súng bái ngước vọng, ghen tị, ước ao...

Bất quá, Trần Vô Hạo ngưỡng mộ Nguyệt Minh Không thiên tài, nhưng không có nghĩa là hắn ước muốn được trở thành thiên tài, ngưỡng mộ và ước muốn là hai khái niệm khác nhau.

Nếu trở thành thiên tài, dù cho ngươi không muốn biểu hiện quá nhiều mà chỉ đơn giản làm một tán tu hành tẩu giang hồ, nhưng liền theo thời gian chẳng phải người trong thiên hạ sẽ dần nhận ra sự phát triển của ngươi nhanh kỳ lạ sao? Mà ngươi tu luyện được nhanh chóng chẳng lẽ ngươi lại ngăn chặn tư chất bản thân, ngăn cho mình tu luyện được nhanh chỉ để che giấu thiên hạ mình là thiên tài?!

Đó cũng mới chỉ là một trong số nhiều lý do Trần Vô Hạo không muốn làm thiên tài, cũng không cần tư chất của bản thân phải tốt. Cứ nhàn nhã trải qua năm tháng, cứ tu luyện theo ý mình thật tự do tự tại không phải là được rồi sao?

Đôi khi sống quá nhanh, chúng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều nhỏ nhặt nhưng rất có thể sẽ mang lại một ý nghĩa nào đó trong cuộc sống của ngươi, tựa như "hiệu ứng cánh bướm" vậy. Sống chậm lại mà hưởng thụ khoảnh khắc của cuộc đời, ẩn chứa trong điều đó thực sự rất thú vị đấy. Nhưng là, đấy là nếu ngươi có đủ kiên nhẫn nha.

Trần Vô Hạo tiếp tục khép lại đôi mắt, trở lại với việc tu luyện của mình, mà Nguyệt Minh Không cũng cứ vậy ngồi chống cằm ngắm nhìn thiếu niêm tu luyện, âm thầm nghĩ cần mau chóng hồi phục để giúp đỡ hắn, đây là một hạt giống tốt...

...

Từ ngày đó đến nay đã 2 tuần, Nguyệt Minh Không đã hoàn toàn hồi phục thể trạng, cử động đi lại thậm chí hoạt động mạnh bình thường được rồi.

Giờ nàng chỉ cần đả toạ điều tức để dò xét toàn bộ thương thế nội và ngoại, thấy đã hoàn toàn khỏi mới liền an tâm vui vẻ thở phào.

Tiếp theo đó là vận chuyển công pháp tu luyện để nạp đầy linh lực còn thiếu hụt vào trong thân thể là sẽ hoàn toàn ở thời kỳ toàn thịnh rồi.

Trước đó do thể trạng suy nhược và thương thể chưa khỏi nên nàng gặp khó khăn khi tu luyện hồi phục, vì vậy mới chỉ khôi phục được 3 phần linh lực, giờ thì có thể thoải mái mà làm rồi, cũng sẽ mất không quá nhiều thời gian đâu.

Trong thời gian qua nàng còn chứng kiến Trần Vô Hạo trổ tài trù nghệ, nấu nướng vô cùng chuyên nghiệp, cũng được nếm thử món ăn mà đến cường giả như nàng ngửi mùi vị cũng đã cảm thấy có chút thèm rồi mặc dù đến cảnh giới như nàng đã không còn nhu cầu ăn uống nữa đấy a!

Nàng ngồi đối diện với Trần Vô Hạo cũng đang an tĩnh khoanh chân tu luyện, mỉm cười một tiếng liền nhắm lại đôi mắt đẹp, vận chuyển công pháp tu luyện...

...

Sau đó khoảng hơn 1 ngày, Nguyệt Minh Không rốt cuộc đã bổ sung hoàn toàn linh lực thiếu hụt, thực sự đã đạt đến trạng thái toàn thịnh của một Tiên Thiên Trung Kỳ cường giả, khí tức lởn vởn quanh người nàng chỉ phảng phất qua cũng đủ để làm cho các tu sĩ cấp thấp hơn cảm thấy ngưng trọng đến toát mồ hôi.

Mà khi nàng vừa chậm rãi mở mắt ra, thế mà chứng kiến tên tiểu tử Trần Vô Hạo ngồi đối diện với nàng lại đang dùng ánh nhìn sâu thẳm mà nhìn chằm chằm nàng, khoé miệng hắn còn hơi câu lên mỉm cười.

Bị bất ngờ trước tình cảnh, Nguyệt Minh Không tự dưng cảm thấy một cảm giác quái lạ nào đó trong người, khuôn mặt mỹ diễm của nàng không tự chủ được mà trở nên ửng đỏ, liền hé mở môi đỏ cắt ngang bầu không khí kỳ lạ này:

"Vô Hạo, sao để lại nhìn tỷ chằm chằm như vậy a? Trên mặt ta có cái gì sao?"

Vừa nói xong câu nói này, không hiểu sao Nguyệt Minh Không cảm thấy tình cảnh này có chút quen quen a?

"Chính là thấy Minh Không tỷ quá mức xinh đẹp, liền bị mê hoặc mà không kiềm chế được ngồi ngắm tỷ mãi không dừng được thôi, tỷ không cần bận tâm đâu." Trần Vô Hạo cười cười thành thật trả lời.

"Sao mà tỷ không để ý cho được a? Đột nhiêm bị nhìn ngắm nhìn chằm chằm trước mắt như vậy làm tỷ có chút mất tự nhiên..." Nguyệt Minh Không nhẹ gắt lên một tiếng.



"Đệ cũng đã vị tỷ nhìn chằm chằm mấy lần đấy thôi, cứ xem như đôi bên hoà nhau đi. Vậy thương thế của tỷ hồi phục thế nào rồi?" Trần Vô Hạo cười cười nhún vai, sau liền ngay lập tức chuyển chủ đề hỏi.

Nguyệt Minh Không biết tên này nói có lý, vì vậy nên cũng không nói đến thêm, lúc này gật đầu đáp lại lời hắn: "Đã hoàn toàn hồi phục rồi."

"Vậy sao? Như vậy thì thật tốt quá, chúc mừng tỷ đã hồi phục nha!" Trần Vô Hạo hớn hở chúc mừng nàng.

"Cũng phải đa tạ Vô Hạo đệ thời gian qua đã chăm sóc cho tỷ, nếu không ta bây giờ liền ra mắt Diêm Vương luôn rồi!" Nguyệt Minh Không hướng Trần Vô Hạo hơi cúi đầu chân thành cảm tạ hắn, nàng thật tâm biết ơn hắn.

Không đơn giản chỉ là đã có mặt ở đó tr mị thương cứu nàng, mà còn giúp nàng có một khoảng thời gian vui vẻ mà nàng đã quá lâu chưa được trải nghiệm kể từ lần cuối khi nàng còn nhỏ.

Nguyệt Minh Không nàng như cảm thấy bản thân đã được Trần Vô Hạo cái thiếu niên này cứu rỗi vậy, cứ như định mệnh sắp đặt cho nàng gặp hắn, vì thế nên nàng mới cảm thấy yên tâm mà thoải mái cùng hắn một chỗ như vậy.

Trần Vô Hạo cũng có suy nghĩ không khác gì nàng. Ngoài mẫu thân ra thiếu niên này chưa từng được trò chuyện thực sự buông thả thoải mái đến như vậy, thật cứ như định mệnh sắp đặt a!

Nghe thì có vẻ quá mức vô lý nhưng đó là lý do duy nhất mà hai người có thể nghĩ ra được lúc này...

"Tỷ đã hoàn toàn khoẻ mạnh, lúc này liền có thể quán đỉnh tu luyện cho đệ rồi, có muốn làm ngay bây giờ không?" Nguyệt Minh Không ôn hoà lên tiếng hỏi.

"Tất nhiên là ngay bây giờ rồi chứ còn cần phải đợi làm gì nữa chứ? Có cơ hội liền phải thực hiện luôn, không nên chậm trễ nha." Trần Vô Hạo hào hứng vô cùng, hai mắt đều ánh lên tinh quang nhìn lấy Nguyệt Minh Không.

"Được, vậy chúng ta bắt đầu luôn. Đệ hãy ngồi quay lưng lại với tỷ, đả toạ cẩn thận vận chuyển công pháp tu luyện, tỷ sẽ ở phía sau phụ trợ truyền linh lực của bản thân sang cho đệ và gia tăng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí, đẩy nhanh quá trình chuyển hoá thành linh lực!" Nguyệt Minh Không sắc mặt thoáng cái trở nên nghiêm túc hướng dẫn Trần Vô Hạo.

"Tỷ truyền và phụ trợ ta liền có gây ra ảnh hưởng gì với tỷ không?" Trần Vô Hạo mở miệng hỏi làm ra cái chắc ăn.

"Không thành vấn đề gì, chỉ là sẽ bị hao tổn linh lực mà thôi, ngồi tu luyện một chút liền sẽ bổ sung đủ hết số linh lực ta bỏ ra thôi." Nguyệt Minh Không thấy hắn quan tâm hỏi han, nàng không sao cả mỉm cười trả lời cho hắn yên tâm.

"Được rồi, vậy đệ liền yên tâm. Tỷ bắt đầu đi, ta đã chuẩn bị xong rồi." Trần Vô Hạo nhận được câu trả lời mình cần, lúc này mới chú tâm vào chuyện trước mắt.

"Được!" Nguyệt Minh Không gật đầu, bàn tay nàng ngay lập tức điều động cuồn cuộn linh lực của bản thân hội tu lại hai bàn tay trắng như phấn của nàng, rồi sau đó đưa về phía trước, đặt nhẹ hai bàn tay lên tấm lưng săn chắc của Trần Vô Hạo...

Trong khoảnh khắc đó, ngập trời thiên địa linh khí liền điên cuồng tụ tập lại, theo sự điều động của nàng liền ngay lập tức nhập vào thân thể thiếu niên, hắn cũng khẽ cau mày, lượng linh khí quá khủng bố khiến hắn không kịp luyện hoá, vì vậy mới cần đến cường giả như Nguyệt Minh Không vận chuyển động lực giúp đỡ gia tăng tốc độ lên gấp nhiều lần!

Mọi chuyện cứ vậy xảy ra như vô tận không có điểm dừng...

...

Việc tựa hồ như sẽ kéo dài mãi mãi ấy rồi cũng kết thúc ở ngày thứ 4 đúng như Nguyệt Minh Không dự kiến.

Ngay thời điểm này, từ thể nội của Trần Vô Hạo bắt đầu phát sinh biến hoá, nơi đan điền của hắn, lượng linh lực chất chứa bên trong đã như ly nước đầy ắp, và chỉ còn một chút nữa để có thêm một giọt nước làm tràn ly...

Hắn đã đạt được căn cơ hoàn toàn vững chắc của Nhất Phẩm Võ Đồ.

ÙNG

Theo một thanh âm vang vọng phát ra từ trong cơ thể thiếu niên, linh khí và linh lực tích tụ trong cơ thể của Trần Vô Hạo đã được giải phóng toàn bộ...

Thành công đột phá Nhị Phẩm Võ Sư!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK