Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Trần Vô Hạo đã ở lại tại Thiên Nhai Thành được 2 tháng...
Suốt 2 tháng qua sinh sống ở đây, hắn đã đi khám phá hết mọi ngõ ngách của toà thành trì này, cũng biết được thêm một số thông tin khá hữu ích.
Vấn đề hàng quán sinh sống của những người phàm sống ở đây thì cũng không có gì đáng nói, cũng tương tự như hắn và những người dân trong Thiện Trúc Thôn của hắn trước đây thôi, được cái là tiện nghi hơn, nhộn nhịp hơn không ít...
Trần Vô Hạo chỉ đặc biệt quan tâm đến những gì liên quan đến giới tu tiên, mọi thứ hắn cần điều tra về thông tin và tìm hiểu nhiều nhất chính là cách để tu luyện được.
Bất quá thông tin thì hắn có thể tìm hiểu được rất nhiều, trong Thiên Nhai Thành có rất nhiều thư quán bình thường ghi chép, nào là về các tông môn lớn nhỏ, các danh gia vọng tộc, các thiên tài cái thế, các vùng đất mới lạ, chủng tộc các loại, chức nghiệp tu hành,...
Nhưng riêng về cách thức và công pháp các loại liên quan đến việc giúp cho một người có thể tu luyện lại không có, không có một chút tin tức gì...
Bởi vì tu tiên giả cũng không phải là rau cải trắng, muốn tu luyện cũng phải dựa vào cơ duyên nào đó mới có thể bước lên con đường chông gai dài đằng đẵng này.
Trần Vô Hạo cũng đã thăm hỏi qua một số tu sĩ ở đây, nhưng không một ai tình nguyện giúp đỡ chỉ bảo hắn, trong khi hầu hết các tu sĩ hắn đối thoại cùng đều có một điểm chung, là biểu cảm trên khuôn mặt họ là có ý muốn giúp đỡ, hắn đoán có lẽ việc truyền dạy tu hành cũng không thể tuỳ tiện nên những tu sĩ mới ngao ngán lắc đầu từ chối hắn, một số ít thì lại tỏ ra khinh thường mà lười không thèm giúp...
Mà qua rất nhiều cuốn sách ghi chép trong thư quán Trần Vô Hạo tìm hiểu thì thực chất các tu luyện giả mà hắn gặp trước giờ đều nằm ở cái gọi là "tu chân" chứ không phải là "tu tiên".
Tu chân chính là giai đoạn tu luyện đầu tiên của tu sĩ, khi mà tu hành giả vẫn chưa thực sự thành thạo điểu khiển linh khí của trời đất một cách lô hoả thuần thanh, nói chính ra thì cũng chỉ thuộc hạng võ phu nhưng nằm ở một tầm cao hơn, cao hơn rất rất nhiều mà thôi, nhưng chung quy vẫn chỉ là tu chân giả tu luyện võ đạo, không phải tu tiên giả pháp lực thông thiên như hắn từng biết đến.
Điều này càng làm con đường của hắn khó khăn hơn, dài càng thêm dài đằng đẵng, dù sao hắn cũng chỉ là một phàm nhân bình thường tập đòi tu luyện mà thôi...
Nhưng như vậy lại khiến Trần Vô Hạo càng cảm thấy chuyến du hành bất kể thời gian này của hắn có thêm chút gia vị, bớt đi sự tẻ nhạt nhàm chán.
Hệ thống tu luyện chỉ có đề cập đến của tầng lớp tu chân từ thấp đến đỉnh điểm chạm tới cảnh giới của tu tiên, mà điều thú vị là từ tu chân cho đến tu tiên chỉ có một cảnh giới mà thôi...
Tên gọi của cảnh giới này chính là Võ Đạo Cảnh!
Võ Đạo Cảnh phần ra 10 phẩm, Nhất Phẩm thấp nhất đến Thập Phẩm đỉnh cao của cảnh giới, bao gồm:
Nhất Phẩm Võ Đồ - Võ Đạo Phổ Thông
Nhị Phẩm Võ Sư - Võ Đạo Đại Sư
Tam Phẩm Võ Vương - Võ Đạo Vương Giai
Tứ Phẩm Võ Hoàng - Võ Đạo Hoàng Giai
Ngũ Phẩm Võ Tông - Võ Đạo Tông Sư
Lục Phẩm Võ Tôn - Võ Đạo Tôn Phẩm
Thất Phẩm Võ Thánh - Võ Đạo Thánh Phẩm
Bát Phẩm Võ Đế - Võ Đạo Xưng Đế
Cửu Phẩm Võ Thần - Võ Đạo Thần Cấp
Thập Phẩm Võ Cực - Võ Đạo Cực Cảnh
Trải qua cả quá trình khó khăn, tu chân giả Võ Đạo Cảnh sau khi đột phá cảnh giới Võ Cực hay đầy đủ là Võ Đạo Cực Cảnh sẽ bước chân vào con đường tu tiên chân chính, bất quá thông tin về cảnh giới tu tiên thì lại không được ghi chép trong sách của thư quán, đáng tiếc...
Các tu sĩ mà hắn thấy ở Thiên Nhai Thành này toàn bộ đều là Nhất Phẩm Võ Đồ, có một số ít thì khí tức mạnh hơn không ít, đoán có lẽ là tu sĩ Nhị Phẩm Võ Sư, duy chỉ có vị Quản Sự của Đế Tài Các cùng Thành Chủ của Thiên Nhai Thành thì Trần Vô Hạo nghe nói là Tam Phẩm Võ Vương!
Dù từ tu chân đến tu tiên chủ cách nhau một cảnh giới này, cách nhau 10 cái phẩm cấp, nhưng lại là cả một quá trình cực kỳ khó khăn và lâu dài.
Trần Vô Hạo có tìm hiểu qua, những người co tư chất bình thường dù cho có đột phá đến Thập Phẩm Võ Cực thì trăm người cũng chỉ có một người thành công đột phá đến cảnh giới của tu tiên, còn lại đều là kẹt ở bình cảnh khó đột phá.
Tu chân giả thông thường sẽ phải mất ít nhất đến 300 năm trở lên để trở thành tu tiên giả châm chính!
Những kẻ thiên tài hiếm có thì cũng phải mất 100 năm, mà những thiên tài trong thiên tài lại cực độ khan hiếm, họ chỉ mất nhiều lắm 30 năm là cùng mà thôi...
Nói thì dễ lắm nhưng cũng là cả một quá trình, Trần Vô Hạo hắn cũng không tự tin mình có khả năng sẽ là thiên tài, cũng không cần mình phải là thiên tài, hắn tu luyện theo lối chậm mà chắc, lại thêm hắn còn vừa tu luyện vừa ngao du tự tại khám phá thế gian, thời gian có lẽ sẽ lại càng lâu đi.
Bất quá biết đâu việc ngao du khắp nơi lại giúp hắn tình cờ có được cơ duyên xảo hợp nào đó thì sao nhỉ, như vậy có thể rút ngắn phần nào thời gian tu luyện...
Nhưng hắn không cưỡng cầu gì, vạn sự tuỳ duyên, cơ duyên có cái nhỏ có cái lớn, tương lai chẳng thể biết ra sao cả, trước mắt phải học được cách tu luyện đã rồi tính.
May mắn là trời không tuyệt đường người, trong khi dò la tin tức thì tất cả đều thống nhất một thông tin, chính là đi vào Tàng Thư Lầu của Đế Tài Các, nới đó tập trung rất nhiều công pháp, vũ kỹ, kỹ năng các loại, cách thức tu luyện chắc chắn Trần Vô Hạo có thể học được ở đó.
Nhưng muốn đi vào Tàng Thư Lầu của Đế Tài Các cũng không phải miễn phí, nếu nó miễn phí thì phàm nhân đã thi nhau lao vào tầng lầu ấy như ong vỡ tổ, kiến lạc đàn rồi.
Chi phí để có thể bước vào Tàng Thư Lầu không rẻ, hắn đã từng vào Đế Tài Các hỏi thăm, được cho biết phải mất 20 Thượng Phẩm Linh Thạch!
Linh thạch gồm có 4 loại, từ thấp đến cao là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Cực Phẩm Linh Thạch...
Một trăm Hạ Phẩm Linh Thạch mới được một Trung Phẩm Linh Thạch...
Một trăm Trung Phẩm Linh Thạch mới được một Thượng Phẩm Linh Thạch...
Một trăm Thượng Phẩm Linh Thạch mới được một Cực Phẩm Linh Thạch...
Hàng quán buôn bán thông thường của phàm nhân cao lắm và phải giá trị cực lớn cũng chỉ đến trăm viên Trung Phẩm Linh Thạch, Trần Vô Hạo thuê trọ ở một nơi tiện nghi đầy đủ là 5 Trung Phẩm Linh Thạch một đêm, cũng coi như có chút cao nhưng ổn định.
Qua đó có thể thấy xác hai con yêu thú Hắc Dã Hùng 2 tháng trước Trần Vô Hạo bán là khá đáng tiền đấy.
Tiện nói thì cấp bậc của yêu thú cũng giống như tu sĩ nhân loại, chỉ thay đổi cách gọi cảnh giới thôi, nhân loại là Võ Đạo Cảnh thì yêu thú là Yêu Đạo Cảnh với 10 phẩm là:
Yêu Đồ, Yêu Sư, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Yêu Tông, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế, Yêu Thần và Yêu Cực...
Hay đầy đủ là Yêu Đạo Phổ Thông, Yêu Đạo Đại Sư, Yêu Đạo Vương Phầm, Yêu Đạo Hoàng Phẩm, Yêu Đạo Tông Sư, Yêu Đạo Tôn Phẩm, Yêu Đạo Thánh Giai, Yêu Đạo Xưng Đế, Yêu Đạo Thần Cấp và Yêu Đạo Cực Cảnh.
Mà hai con Hắc Dã Hùng mà Trần Vô Hạo lấy thân phàm nhân giết chết kia chính là Nhất Phẩm Yêu Đồ!
Suốt hai tháng qua Trần Vô Hạo hằng ngày đều rời khỏi Thiên Nhai Thành để săn giết rất nhiều, cả động vật và cả yêu thú, tất nhiên giới hạn của hắn chỉ ở mức Yêu Đồ là quá đủ rồi, lòi ra Nhị Phẩm thì hắn chết chắc.
Trần Vô Hạo luôn trở về thành với đất cát lấm lem, máu tươi bám lên lớp quần áo rách rưới phải mua mới vài lần, còn cả các thương tích lớn nhỏ máu me tự băng bó, theo đó là những cái xác yêu thú và động vật ở trong bao vải lớn luôn chất chồng một đống ở trên bàn quầy giao dịch, mỗi ngày phải vài bao như vậy.
Điều này còn làm cho thân thể hắn dẻo dai hơn, cứng rắn hơn, linh hoạt hơn, và tất nhiên là cả mạnh hơn...
Ban đầu thì ai cũng trố mắt nhìn nhìn bàn luận đánh giá khi nhìn thấy hắn vác bao vải khủng bố đi vào Đế Tài Các bán, về sau thì vốn đã thành một kiểu quen thuộc, không còn để ý nhiều như trước nữa.
Hắn đang cố gắng kiếm thật nhiều linh thạch để được đi lên Tàng Thư Lầu, hắn cũng đã sắp tích luỹ đủ rồi, và hôm nay chính là ngày hắn sẽ kiếm nốt 210 Trung Phẩm Linh Thạch còn thiếu để đủ 20 Trượng Phẩm Linh Thạch phí vào Tàng Thư Lầu...
...
"Chỗ xác của ba con yêu thú Địa Linh Lang này tổng cộng hết 300 Trung Phẩm Linh Thạch tất cả thưa quý khách."
Tại một quầy giao dịch bên trong Đế Tài Các, ba bộ thi thể của ba con sói to gấp đôi người thường chất chồng lên nhau nằm trên một tấm vải vừa được mở ra, sau khi được nữ chưởng quầy đánh giá đã mỉm cười hướng Trần Vô Hạo đưa ra cái giá...
"Một con sói này tận 100 Trung Phẩm Linh Thạch sao? Ta rất hài lòng với cái giá này." Trần Vô Hạo thoáng nghĩ, gật đầu đáp lại nữ chưởng quầy. Như vậy thì sau khi chi trả cho chuyến lên Tàng Thư Lầu, hắn sẽ vẫn còn thừa ra 90 Trung Phẩm Linh Thạch để sử dụng, nếu không vừa đi ra, trên người không có đồng nào thì cạp đất mà ăn, ngủ ở ngoài đường a!
Hắn vẫn còn đang trả phí thuê trọ theo ngày đấy, ăn uống cũng là ăn ở mấy hàng quán nữa...
"Đây là Túi Trữ Vật với 300 Trung Phẩm Linh Thạch của quý khách, xin mời tiếp nhận." Nữ chưởng quầy đưa ra một cái túi, bên trong chính là số linh thạch trả cho xác của ba con yêu thú kia.
Vì tên này mỗi ngày đều đến đây, lại còn đến mấy lần trong một ngày nên số lượng Túi Trữ Vật của hắn có được không ít, vậy mà Đế Tài Các lại không có vấn đề gì với việc này, khiến Trần Vô Hạo không thôi cảm thán Đế Tài Các đúng là giàu a! Hắn đã dành riêng ra một túi để chứa tất cả những Túi Trữ Vật còn lại vào bên trong.
Cơ mà trữ lượng của mỗi túi cao nhất chủ chứa được 1000 món đồ có kích thước tương đương với viên linh thạch nên có lẽ họ cũng không lỗ gì đâu...
"Đa tạ." Tiếp nhận lấy số linh thạch còn thiếu cuối cùng, tên này đã không thể đợi được để được đi lên Tàng Thư Lầu, chỉ muốn tiến vào bên trong lục tung tất cả đống sách trong đó lên đọc cho bằng hết!
Nói vậy thôi chứ hắn không có gan làm vậy đâu nha. Tàng Thư Lầu không giới hạn thời gian ở tại bên trong thì tất nhiên cũng sẽ có quy củ không cho làm rộn hay các hành vi phá hoại, muốn mượn sách ra ngoài còn mất thêm phí, mà một khi đã đi ra thì lần sau vào vẫn sẽ lại phải trả phí lần nữa nha...
Không giới hạn thời gian ở trong nghe thì rất tuyệt vời nhưng không phải ai cũng có thời gian rảnh rỗi mà ở mãi trong đó, sách ở Tàng Thư Lầu nhiều vô kể, mấy năm cũng chưa chắc đọc hết, chưa nói đến các công pháp muốn tu luyện cũng không phải ngày một ngày hai là được.
Trần Vô Hạo dần dần bước lên từng bậc trang nằm ở chính diện với đại môn ra vào nơi đại sảnh, mỗi một bước đều làm hắn hồi hộp thêm, hắn cuối cùng đã sắp tìm ra phương thức tu luyện, sắp chân chính được bước trên con đường tu hành, trở thành một tu chân giả rồi.
Leo lên đến lầu thứ 7 trong tổng số 9 lầu của Đế Tài Các, nói là 9 lầu nhưng mỗi tầng đều rất to lớn cao rộng, leo được đến lầu 7 cũng mất khoảng một khắc chứ không ít đâu.
Rời khỏi khu vực cầu thang, đập vào mắt Trần Vô Hạo chính là hàng ngàn tủ sách và giá sách, tất cả đều chất kín sách, khó có thể tìm ra được một chỗ trống thừa, nơi đây chính là Tàng Thư Lầu!
Mà ở phía trước mặt có một bộ bàn ghế nhỏ, ở đó có một lão già râu tóc xen lẫn bạc và đen đang ngồi tại cầm một cuốn sách mà đọc, chắc hẳn đây là thủ thư của Tàng Thư Lầu này.
Trần Vô Hạo tiến lên phía trước chắp tay mở miệng cung kính chào hỏi: "Tiểu tử Trần Vô Hạo gặp qua thủ thư tiền bối."
"20 Thượng Phẩm Linh Thạch phí vào." Lão thủ thư vẫn ngồi đó đọc sách, không có nhiều để ý đến Trần Vô Hạo, đến liếc mắt cũng chẳng mảy may liếc lấy một cái, lạnh nhạt khàn khàn nói, ý bảo hắn nộp ra linh thạch rồi đi vào trong.
Trần Vô Hạo cũng không để ý làm gì, người ta nếu như không muốn nhiều lời giao lưu với mình vậy thì mình cũng sẽ tương tự như vậy tránh làm ra chuyện thừa thãi, từ trong ngực áo lấy ra Túi Trữ Vật chứa đựng 20 viên Thượng Phẩm Linh Thạch ở bên trong đặt ở trên mặt bàn trước mặt lão già thủ thư, sau đó thong thả tiền vào trong.
Lão thủ thư lúc này thoáng liếc đôi mắt già nha nhìn theo bóng lưng của người thiếu niên, lại nhanh chóng mặc kệ không nhìn thêm nữa, tiếp tục chăm chua đọc sách, không biết là lão đang suy nghĩ cái gì...
...
Ngang qua từng dãy kệ sách, Trần Vô Hạo đã được mở mang ra rất nhiều kiến thức mới.
Các thư quán ngoài kia ghi chép rất nhiều thứ về thế giới này, nhưng đó là tổng hợp tổng quan mà thôi, còn ở trong Tàng Thư Lầu này, mỗi một sự kiện, mỗi một địa danh, mỗi một nhân vật, mỗi một chủ đề,... đều là một cuốn sách riêng, không những vậy lại còn là cả một bộ sách chứ không chỉ một cuốn, chứng tỏ nó ghi chép cực kỳ đầy đủ.
Thỉnh thoảng Trần Vô Hạo lại đi ngang qua một số ít phàm nhân đang tìm hiểu các thông tin kiến thức và tu luyện giống hắn, mà đa số người ở đây đều là các tu chân giả Võ Đồ vào đây xem xét tin tức và tìm công pháp với vũ kỹ để mượn mang về tu luyện, hình như hắn có thấy bóng dáng của một hai tên Võ Sư nữa...
Trước nhất vẫn là nên tìm sách về cách tu luyện và cách đột phá phẩm cấp cảnh giới cái đã, các kiến thức thông tin khác vẫn chưa vội, dù sao hắn có rất nhiều thời gian ở trong đây.
Đi rồi lại đi, Trần Vô Hạo dù biết nơi đây rất rộng lớn nhưng khi trải nhiệm trực tiếp rồi mới thấy nó còn hơn cả hắn nghĩ, phải mất 1 đến 2 khắc để hắn đi hết một dãy của nơi này, mà trong khi hắn nhìn sơ qua Tàng Thư Lầu cũng phải mấy ngàn dãy như thế này, số sách, số tài liệu, số ngọc giản nhiều đến hoa cả mắt, tựa hồ đi hết một vòng nơi này cũng phải mất cả tuần.
"Không biết đến bao giờ mới tìm ra sách phổ cập kiến thức cơ sở tu luyện đây..." Trần Vô Hạo nghĩ thầm trong lòng, nóng lòng quá khiến hắn hơi bị mất kiên nhẫn mà thầm than thở.
"Đây rồi!" Tìm kiếm không ngừng suốt 5 canh giờ liền, Trần Vô Hạo rốt cuộc tìm thấy thứ mình cần, mà không chỉ là một cuốn sách mà là nguyên hai dãy kệ sách liền kề nhau!
Âm thầm cảm thán may mà có mang theo thức ăn dự trữ trong người, không thì không đợi hắn sảng khoái rời khỏi đây thì thứ người ta tìm ra chắc là thi cốt của hắn nha.
Lựa lựa một chút, lấy xuống một cuốn có tên "Tu luyện cơ bản", phải bắt đầu từ phần cơ bản nhất rồi mới nắm chắc về sau.
Lại thêm 1 canh giờ rưỡi ngồi đọc và nghiên cứu hăng say, các kiến thức cơ bản Trần Vô Hạo đã nhớ kỹ và hiểu rõ rồi...
Trần Vô Hạo bắt đầu ngồi đả toạ xếp bằng, hai mắt khép hờ, biểu cảm nghiêm nghị, vận dụng những gì mình đã tìm hiểu, bắt đầu tu luyện, hắn khẽ nhếch miệng cười nhẹ nói:
"Đến lúc tu luyện rồi."
Suốt 2 tháng qua sinh sống ở đây, hắn đã đi khám phá hết mọi ngõ ngách của toà thành trì này, cũng biết được thêm một số thông tin khá hữu ích.
Vấn đề hàng quán sinh sống của những người phàm sống ở đây thì cũng không có gì đáng nói, cũng tương tự như hắn và những người dân trong Thiện Trúc Thôn của hắn trước đây thôi, được cái là tiện nghi hơn, nhộn nhịp hơn không ít...
Trần Vô Hạo chỉ đặc biệt quan tâm đến những gì liên quan đến giới tu tiên, mọi thứ hắn cần điều tra về thông tin và tìm hiểu nhiều nhất chính là cách để tu luyện được.
Bất quá thông tin thì hắn có thể tìm hiểu được rất nhiều, trong Thiên Nhai Thành có rất nhiều thư quán bình thường ghi chép, nào là về các tông môn lớn nhỏ, các danh gia vọng tộc, các thiên tài cái thế, các vùng đất mới lạ, chủng tộc các loại, chức nghiệp tu hành,...
Nhưng riêng về cách thức và công pháp các loại liên quan đến việc giúp cho một người có thể tu luyện lại không có, không có một chút tin tức gì...
Bởi vì tu tiên giả cũng không phải là rau cải trắng, muốn tu luyện cũng phải dựa vào cơ duyên nào đó mới có thể bước lên con đường chông gai dài đằng đẵng này.
Trần Vô Hạo cũng đã thăm hỏi qua một số tu sĩ ở đây, nhưng không một ai tình nguyện giúp đỡ chỉ bảo hắn, trong khi hầu hết các tu sĩ hắn đối thoại cùng đều có một điểm chung, là biểu cảm trên khuôn mặt họ là có ý muốn giúp đỡ, hắn đoán có lẽ việc truyền dạy tu hành cũng không thể tuỳ tiện nên những tu sĩ mới ngao ngán lắc đầu từ chối hắn, một số ít thì lại tỏ ra khinh thường mà lười không thèm giúp...
Mà qua rất nhiều cuốn sách ghi chép trong thư quán Trần Vô Hạo tìm hiểu thì thực chất các tu luyện giả mà hắn gặp trước giờ đều nằm ở cái gọi là "tu chân" chứ không phải là "tu tiên".
Tu chân chính là giai đoạn tu luyện đầu tiên của tu sĩ, khi mà tu hành giả vẫn chưa thực sự thành thạo điểu khiển linh khí của trời đất một cách lô hoả thuần thanh, nói chính ra thì cũng chỉ thuộc hạng võ phu nhưng nằm ở một tầm cao hơn, cao hơn rất rất nhiều mà thôi, nhưng chung quy vẫn chỉ là tu chân giả tu luyện võ đạo, không phải tu tiên giả pháp lực thông thiên như hắn từng biết đến.
Điều này càng làm con đường của hắn khó khăn hơn, dài càng thêm dài đằng đẵng, dù sao hắn cũng chỉ là một phàm nhân bình thường tập đòi tu luyện mà thôi...
Nhưng như vậy lại khiến Trần Vô Hạo càng cảm thấy chuyến du hành bất kể thời gian này của hắn có thêm chút gia vị, bớt đi sự tẻ nhạt nhàm chán.
Hệ thống tu luyện chỉ có đề cập đến của tầng lớp tu chân từ thấp đến đỉnh điểm chạm tới cảnh giới của tu tiên, mà điều thú vị là từ tu chân cho đến tu tiên chỉ có một cảnh giới mà thôi...
Tên gọi của cảnh giới này chính là Võ Đạo Cảnh!
Võ Đạo Cảnh phần ra 10 phẩm, Nhất Phẩm thấp nhất đến Thập Phẩm đỉnh cao của cảnh giới, bao gồm:
Nhất Phẩm Võ Đồ - Võ Đạo Phổ Thông
Nhị Phẩm Võ Sư - Võ Đạo Đại Sư
Tam Phẩm Võ Vương - Võ Đạo Vương Giai
Tứ Phẩm Võ Hoàng - Võ Đạo Hoàng Giai
Ngũ Phẩm Võ Tông - Võ Đạo Tông Sư
Lục Phẩm Võ Tôn - Võ Đạo Tôn Phẩm
Thất Phẩm Võ Thánh - Võ Đạo Thánh Phẩm
Bát Phẩm Võ Đế - Võ Đạo Xưng Đế
Cửu Phẩm Võ Thần - Võ Đạo Thần Cấp
Thập Phẩm Võ Cực - Võ Đạo Cực Cảnh
Trải qua cả quá trình khó khăn, tu chân giả Võ Đạo Cảnh sau khi đột phá cảnh giới Võ Cực hay đầy đủ là Võ Đạo Cực Cảnh sẽ bước chân vào con đường tu tiên chân chính, bất quá thông tin về cảnh giới tu tiên thì lại không được ghi chép trong sách của thư quán, đáng tiếc...
Các tu sĩ mà hắn thấy ở Thiên Nhai Thành này toàn bộ đều là Nhất Phẩm Võ Đồ, có một số ít thì khí tức mạnh hơn không ít, đoán có lẽ là tu sĩ Nhị Phẩm Võ Sư, duy chỉ có vị Quản Sự của Đế Tài Các cùng Thành Chủ của Thiên Nhai Thành thì Trần Vô Hạo nghe nói là Tam Phẩm Võ Vương!
Dù từ tu chân đến tu tiên chủ cách nhau một cảnh giới này, cách nhau 10 cái phẩm cấp, nhưng lại là cả một quá trình cực kỳ khó khăn và lâu dài.
Trần Vô Hạo có tìm hiểu qua, những người co tư chất bình thường dù cho có đột phá đến Thập Phẩm Võ Cực thì trăm người cũng chỉ có một người thành công đột phá đến cảnh giới của tu tiên, còn lại đều là kẹt ở bình cảnh khó đột phá.
Tu chân giả thông thường sẽ phải mất ít nhất đến 300 năm trở lên để trở thành tu tiên giả châm chính!
Những kẻ thiên tài hiếm có thì cũng phải mất 100 năm, mà những thiên tài trong thiên tài lại cực độ khan hiếm, họ chỉ mất nhiều lắm 30 năm là cùng mà thôi...
Nói thì dễ lắm nhưng cũng là cả một quá trình, Trần Vô Hạo hắn cũng không tự tin mình có khả năng sẽ là thiên tài, cũng không cần mình phải là thiên tài, hắn tu luyện theo lối chậm mà chắc, lại thêm hắn còn vừa tu luyện vừa ngao du tự tại khám phá thế gian, thời gian có lẽ sẽ lại càng lâu đi.
Bất quá biết đâu việc ngao du khắp nơi lại giúp hắn tình cờ có được cơ duyên xảo hợp nào đó thì sao nhỉ, như vậy có thể rút ngắn phần nào thời gian tu luyện...
Nhưng hắn không cưỡng cầu gì, vạn sự tuỳ duyên, cơ duyên có cái nhỏ có cái lớn, tương lai chẳng thể biết ra sao cả, trước mắt phải học được cách tu luyện đã rồi tính.
May mắn là trời không tuyệt đường người, trong khi dò la tin tức thì tất cả đều thống nhất một thông tin, chính là đi vào Tàng Thư Lầu của Đế Tài Các, nới đó tập trung rất nhiều công pháp, vũ kỹ, kỹ năng các loại, cách thức tu luyện chắc chắn Trần Vô Hạo có thể học được ở đó.
Nhưng muốn đi vào Tàng Thư Lầu của Đế Tài Các cũng không phải miễn phí, nếu nó miễn phí thì phàm nhân đã thi nhau lao vào tầng lầu ấy như ong vỡ tổ, kiến lạc đàn rồi.
Chi phí để có thể bước vào Tàng Thư Lầu không rẻ, hắn đã từng vào Đế Tài Các hỏi thăm, được cho biết phải mất 20 Thượng Phẩm Linh Thạch!
Linh thạch gồm có 4 loại, từ thấp đến cao là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Cực Phẩm Linh Thạch...
Một trăm Hạ Phẩm Linh Thạch mới được một Trung Phẩm Linh Thạch...
Một trăm Trung Phẩm Linh Thạch mới được một Thượng Phẩm Linh Thạch...
Một trăm Thượng Phẩm Linh Thạch mới được một Cực Phẩm Linh Thạch...
Hàng quán buôn bán thông thường của phàm nhân cao lắm và phải giá trị cực lớn cũng chỉ đến trăm viên Trung Phẩm Linh Thạch, Trần Vô Hạo thuê trọ ở một nơi tiện nghi đầy đủ là 5 Trung Phẩm Linh Thạch một đêm, cũng coi như có chút cao nhưng ổn định.
Qua đó có thể thấy xác hai con yêu thú Hắc Dã Hùng 2 tháng trước Trần Vô Hạo bán là khá đáng tiền đấy.
Tiện nói thì cấp bậc của yêu thú cũng giống như tu sĩ nhân loại, chỉ thay đổi cách gọi cảnh giới thôi, nhân loại là Võ Đạo Cảnh thì yêu thú là Yêu Đạo Cảnh với 10 phẩm là:
Yêu Đồ, Yêu Sư, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Yêu Tông, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế, Yêu Thần và Yêu Cực...
Hay đầy đủ là Yêu Đạo Phổ Thông, Yêu Đạo Đại Sư, Yêu Đạo Vương Phầm, Yêu Đạo Hoàng Phẩm, Yêu Đạo Tông Sư, Yêu Đạo Tôn Phẩm, Yêu Đạo Thánh Giai, Yêu Đạo Xưng Đế, Yêu Đạo Thần Cấp và Yêu Đạo Cực Cảnh.
Mà hai con Hắc Dã Hùng mà Trần Vô Hạo lấy thân phàm nhân giết chết kia chính là Nhất Phẩm Yêu Đồ!
Suốt hai tháng qua Trần Vô Hạo hằng ngày đều rời khỏi Thiên Nhai Thành để săn giết rất nhiều, cả động vật và cả yêu thú, tất nhiên giới hạn của hắn chỉ ở mức Yêu Đồ là quá đủ rồi, lòi ra Nhị Phẩm thì hắn chết chắc.
Trần Vô Hạo luôn trở về thành với đất cát lấm lem, máu tươi bám lên lớp quần áo rách rưới phải mua mới vài lần, còn cả các thương tích lớn nhỏ máu me tự băng bó, theo đó là những cái xác yêu thú và động vật ở trong bao vải lớn luôn chất chồng một đống ở trên bàn quầy giao dịch, mỗi ngày phải vài bao như vậy.
Điều này còn làm cho thân thể hắn dẻo dai hơn, cứng rắn hơn, linh hoạt hơn, và tất nhiên là cả mạnh hơn...
Ban đầu thì ai cũng trố mắt nhìn nhìn bàn luận đánh giá khi nhìn thấy hắn vác bao vải khủng bố đi vào Đế Tài Các bán, về sau thì vốn đã thành một kiểu quen thuộc, không còn để ý nhiều như trước nữa.
Hắn đang cố gắng kiếm thật nhiều linh thạch để được đi lên Tàng Thư Lầu, hắn cũng đã sắp tích luỹ đủ rồi, và hôm nay chính là ngày hắn sẽ kiếm nốt 210 Trung Phẩm Linh Thạch còn thiếu để đủ 20 Trượng Phẩm Linh Thạch phí vào Tàng Thư Lầu...
...
"Chỗ xác của ba con yêu thú Địa Linh Lang này tổng cộng hết 300 Trung Phẩm Linh Thạch tất cả thưa quý khách."
Tại một quầy giao dịch bên trong Đế Tài Các, ba bộ thi thể của ba con sói to gấp đôi người thường chất chồng lên nhau nằm trên một tấm vải vừa được mở ra, sau khi được nữ chưởng quầy đánh giá đã mỉm cười hướng Trần Vô Hạo đưa ra cái giá...
"Một con sói này tận 100 Trung Phẩm Linh Thạch sao? Ta rất hài lòng với cái giá này." Trần Vô Hạo thoáng nghĩ, gật đầu đáp lại nữ chưởng quầy. Như vậy thì sau khi chi trả cho chuyến lên Tàng Thư Lầu, hắn sẽ vẫn còn thừa ra 90 Trung Phẩm Linh Thạch để sử dụng, nếu không vừa đi ra, trên người không có đồng nào thì cạp đất mà ăn, ngủ ở ngoài đường a!
Hắn vẫn còn đang trả phí thuê trọ theo ngày đấy, ăn uống cũng là ăn ở mấy hàng quán nữa...
"Đây là Túi Trữ Vật với 300 Trung Phẩm Linh Thạch của quý khách, xin mời tiếp nhận." Nữ chưởng quầy đưa ra một cái túi, bên trong chính là số linh thạch trả cho xác của ba con yêu thú kia.
Vì tên này mỗi ngày đều đến đây, lại còn đến mấy lần trong một ngày nên số lượng Túi Trữ Vật của hắn có được không ít, vậy mà Đế Tài Các lại không có vấn đề gì với việc này, khiến Trần Vô Hạo không thôi cảm thán Đế Tài Các đúng là giàu a! Hắn đã dành riêng ra một túi để chứa tất cả những Túi Trữ Vật còn lại vào bên trong.
Cơ mà trữ lượng của mỗi túi cao nhất chủ chứa được 1000 món đồ có kích thước tương đương với viên linh thạch nên có lẽ họ cũng không lỗ gì đâu...
"Đa tạ." Tiếp nhận lấy số linh thạch còn thiếu cuối cùng, tên này đã không thể đợi được để được đi lên Tàng Thư Lầu, chỉ muốn tiến vào bên trong lục tung tất cả đống sách trong đó lên đọc cho bằng hết!
Nói vậy thôi chứ hắn không có gan làm vậy đâu nha. Tàng Thư Lầu không giới hạn thời gian ở tại bên trong thì tất nhiên cũng sẽ có quy củ không cho làm rộn hay các hành vi phá hoại, muốn mượn sách ra ngoài còn mất thêm phí, mà một khi đã đi ra thì lần sau vào vẫn sẽ lại phải trả phí lần nữa nha...
Không giới hạn thời gian ở trong nghe thì rất tuyệt vời nhưng không phải ai cũng có thời gian rảnh rỗi mà ở mãi trong đó, sách ở Tàng Thư Lầu nhiều vô kể, mấy năm cũng chưa chắc đọc hết, chưa nói đến các công pháp muốn tu luyện cũng không phải ngày một ngày hai là được.
Trần Vô Hạo dần dần bước lên từng bậc trang nằm ở chính diện với đại môn ra vào nơi đại sảnh, mỗi một bước đều làm hắn hồi hộp thêm, hắn cuối cùng đã sắp tìm ra phương thức tu luyện, sắp chân chính được bước trên con đường tu hành, trở thành một tu chân giả rồi.
Leo lên đến lầu thứ 7 trong tổng số 9 lầu của Đế Tài Các, nói là 9 lầu nhưng mỗi tầng đều rất to lớn cao rộng, leo được đến lầu 7 cũng mất khoảng một khắc chứ không ít đâu.
Rời khỏi khu vực cầu thang, đập vào mắt Trần Vô Hạo chính là hàng ngàn tủ sách và giá sách, tất cả đều chất kín sách, khó có thể tìm ra được một chỗ trống thừa, nơi đây chính là Tàng Thư Lầu!
Mà ở phía trước mặt có một bộ bàn ghế nhỏ, ở đó có một lão già râu tóc xen lẫn bạc và đen đang ngồi tại cầm một cuốn sách mà đọc, chắc hẳn đây là thủ thư của Tàng Thư Lầu này.
Trần Vô Hạo tiến lên phía trước chắp tay mở miệng cung kính chào hỏi: "Tiểu tử Trần Vô Hạo gặp qua thủ thư tiền bối."
"20 Thượng Phẩm Linh Thạch phí vào." Lão thủ thư vẫn ngồi đó đọc sách, không có nhiều để ý đến Trần Vô Hạo, đến liếc mắt cũng chẳng mảy may liếc lấy một cái, lạnh nhạt khàn khàn nói, ý bảo hắn nộp ra linh thạch rồi đi vào trong.
Trần Vô Hạo cũng không để ý làm gì, người ta nếu như không muốn nhiều lời giao lưu với mình vậy thì mình cũng sẽ tương tự như vậy tránh làm ra chuyện thừa thãi, từ trong ngực áo lấy ra Túi Trữ Vật chứa đựng 20 viên Thượng Phẩm Linh Thạch ở bên trong đặt ở trên mặt bàn trước mặt lão già thủ thư, sau đó thong thả tiền vào trong.
Lão thủ thư lúc này thoáng liếc đôi mắt già nha nhìn theo bóng lưng của người thiếu niên, lại nhanh chóng mặc kệ không nhìn thêm nữa, tiếp tục chăm chua đọc sách, không biết là lão đang suy nghĩ cái gì...
...
Ngang qua từng dãy kệ sách, Trần Vô Hạo đã được mở mang ra rất nhiều kiến thức mới.
Các thư quán ngoài kia ghi chép rất nhiều thứ về thế giới này, nhưng đó là tổng hợp tổng quan mà thôi, còn ở trong Tàng Thư Lầu này, mỗi một sự kiện, mỗi một địa danh, mỗi một nhân vật, mỗi một chủ đề,... đều là một cuốn sách riêng, không những vậy lại còn là cả một bộ sách chứ không chỉ một cuốn, chứng tỏ nó ghi chép cực kỳ đầy đủ.
Thỉnh thoảng Trần Vô Hạo lại đi ngang qua một số ít phàm nhân đang tìm hiểu các thông tin kiến thức và tu luyện giống hắn, mà đa số người ở đây đều là các tu chân giả Võ Đồ vào đây xem xét tin tức và tìm công pháp với vũ kỹ để mượn mang về tu luyện, hình như hắn có thấy bóng dáng của một hai tên Võ Sư nữa...
Trước nhất vẫn là nên tìm sách về cách tu luyện và cách đột phá phẩm cấp cảnh giới cái đã, các kiến thức thông tin khác vẫn chưa vội, dù sao hắn có rất nhiều thời gian ở trong đây.
Đi rồi lại đi, Trần Vô Hạo dù biết nơi đây rất rộng lớn nhưng khi trải nhiệm trực tiếp rồi mới thấy nó còn hơn cả hắn nghĩ, phải mất 1 đến 2 khắc để hắn đi hết một dãy của nơi này, mà trong khi hắn nhìn sơ qua Tàng Thư Lầu cũng phải mấy ngàn dãy như thế này, số sách, số tài liệu, số ngọc giản nhiều đến hoa cả mắt, tựa hồ đi hết một vòng nơi này cũng phải mất cả tuần.
"Không biết đến bao giờ mới tìm ra sách phổ cập kiến thức cơ sở tu luyện đây..." Trần Vô Hạo nghĩ thầm trong lòng, nóng lòng quá khiến hắn hơi bị mất kiên nhẫn mà thầm than thở.
"Đây rồi!" Tìm kiếm không ngừng suốt 5 canh giờ liền, Trần Vô Hạo rốt cuộc tìm thấy thứ mình cần, mà không chỉ là một cuốn sách mà là nguyên hai dãy kệ sách liền kề nhau!
Âm thầm cảm thán may mà có mang theo thức ăn dự trữ trong người, không thì không đợi hắn sảng khoái rời khỏi đây thì thứ người ta tìm ra chắc là thi cốt của hắn nha.
Lựa lựa một chút, lấy xuống một cuốn có tên "Tu luyện cơ bản", phải bắt đầu từ phần cơ bản nhất rồi mới nắm chắc về sau.
Lại thêm 1 canh giờ rưỡi ngồi đọc và nghiên cứu hăng say, các kiến thức cơ bản Trần Vô Hạo đã nhớ kỹ và hiểu rõ rồi...
Trần Vô Hạo bắt đầu ngồi đả toạ xếp bằng, hai mắt khép hờ, biểu cảm nghiêm nghị, vận dụng những gì mình đã tìm hiểu, bắt đầu tu luyện, hắn khẽ nhếch miệng cười nhẹ nói:
"Đến lúc tu luyện rồi."