Thời gian không chờ đợi người, sau khi Trần Vô Hạo dành thêm một tuần để tìm kiếm tuyển chọn kỹ càng những cuốn sách, các loại ngọc giản ghi chép công pháp và vũ kỹ các loại rồi khỏi Tàng Thư Lầu tiếp tục săn giết yêu thú kiếm thêm thu nhập để mượn hàng đã "kiểm duyệt" kỹ lưỡng của mình về, đến nay đã trải qua hơn 1 tháng.
Xuyên suốt hơn 1 tháng thời gian qua, Trần Vô Hạo mỗi ngày đều đã săn giết cũng phải cả chục con, có hôm hăng hái mà số lượng lên đến 20 con yêu thú, và chỗ xác yêu thú đó được hắn đem bán lại cho Đế Tài Các, kiếm được không ít linh thạch.
Chi phí sinh hoạt thường ngày và chi phí thuê khách trọ so với số tài sản mỗi ngày Trần Vô Hạo kiếm được là chẳng đáng bao nhiêu, đến nay tên này đã tích trữ được hơn 500 Thượng Phẩm Linh Thạch rồi, đủ để hắn ra vào Tàng Thư Lầu khoảng gần 30 lần lận!
Hồi đầu tên này đã phải dành dụm tỉ mỉ cả tháng trời mới kiếm được đủ linh thạch ra vào trong Tàng Thư Lầu được duy nhất một lần, vậy mà chỉ sau một lần tiến vào đó, khi đi ra hắn đã có đủ khả năng để vẫn trong từng đó thời gian nhưng kiếm được gấp khi đó vài chục lần, đúng là có thực lực thì cuộc sống cũng theo đó cải thiện hơn rất nhiều a!
Hắn cảm thấy thật khó mà có thể tưởng tượng được những thế lực lớn kia, những cường giả đỉnh cấp ngoài kia sẽ sở hữu khối lượng tài sản khổng lồ tới mức nào.
Mà ngày hôm nay chính ngày Trần Vô Hạo đã dự định sẽ đến Đế Tài Các, tiến nhập vào Tàng Thư Lầu lần thứ hai để mượn những quyển công pháp cùng vũ kỹ hắn đã chọn sẵn kia...
Vẫn là bước lên trên từng bậc trang lớn nguy nga lộng lẫy ấy, hưởng thằng tới tầng lầu thứ 7, chính là Tàng Thư Lầu!
Mà khi leo lên tới nơi, cũng vẫn là khung cảnh không lạ gì nữa, một bộ bàn ghế một người được đặt ngay ngắn ở ngay phía trước nơi ra vào qua lại của Tàng Thư Lầu, nằm ở ngay phía đối diện với cầu thang, ngồi tĩnh lặng an nhàn ở cái ghế duy nhất kia chính là lão già thủ thư râu tóc đen và bạc xen lẫn ấy, lão đang cầm một cuốn sách nào đó và đọc rất chăm chú, tỉ mỉ và kỹ càng, chầm chậm lật từng trang sách, thời gian đọc một trang cũng khá lâu...
"Tiểu tử một lần nữa gặp qua thủ thư tiền bối." Trần Vô Hạo bước về phía trước, cung kính chắp tay hơi khom người, kính cẩn chào hỏi.
Lần trước khi hắn rời đi nơi này cũng có chào tạm biệt qua, mà lão già thủ thư này cũng chẳng thèm đáp lại, như thể chưa từng nghe thấy hay thậm chí không thèm để tâm đến sự hiện diện của Trần Vô Hạo vậy.
Và lần này cũng như lần trước, lão già thủ thư vẫn không thèm ngó ngàng gì tới thiếu niêm mười lăm tuổi này, toàn bộ lực chú ý đều tập trung hết vào cuốn sách, tròng mắt còn không thèm rung động dù chỉ một chút.
"25 Thượng Phẩm Linh Thạch phí vào."
Vẫn là cái câu nói với âm điệu lạnh nhạt khàn khàn quen thuộc ấy, lời nói được phát ra như một dạng nghĩ vụ trức trách công việc của lão thủ thư này vậy, hoàn toàn tự nhiên được bật ra khỏi mồm, cứ như hình thành một thói quen, một loại bản năng luôn rồi vậy.
Mà giá của lần này đi vào thế mà lại tăng thêm 5 Thượng Phẩm Linh Thạch, vừa nghe thì Trần Vô Hạo có chút quái lạ, liền rất nhanh nhận ra, mỗi một chi nhánh lớn nhỏ của các khu vực lớn nhỏ khác nhau và cấp bậc xa hoa và dịch vụ chất lượng sẽ khác nhau, giá thành cũng sẽ khác nhau, vậy thì tu sĩ của các loại tầng lớp hẳn cũng sẽ được tính giá cả khác nhau chứ nhỉ?
Nếu không giá cả vẫn cứ mãi cân bằng trong cảnh giới của một người lại càng tăng thì Đế Tài Các sẽ xem như có chút lỗ lỗ đi?
Lần trước Trần Vô Hạo bước chân vào đây, khi ấy hắn mới chỉ là một tên thiếu niên phàm nhân trẻ tuổi mà thôi và được tính giá 20 Thượng Phẩm Linh Thạch...
Trong khi lần này hắn đặt chân vào nơi này chính là một thiếu niên mười lăm tuổi có thân phận là tu chân giả, là tu sĩ cảnh giới Võ Đạo Phổ Thông, Nhất Phẩm Võ Đồ, vậy nên giả cả cũng đã bị nâng lên.
Lão già này tự nhiên mở miệng nói trống không chẳng rõ đầu đuôi không chút giải thích nào gì cả khiến hắn thật sự bị quái dị một phen nha, còn làm hắn tưởng rằng Đế Tài Các làm bừa tính giả cả linh tinh nữa chứ.
Nhưng nhìn lão già này, Trần Vô Hạo cảm thấy mình chẳng nên nhiều lời, người ta thích thế nào là quyền của người ta, mình không có lý do gì để phải can thiệp cả.
Trần Vô Hạo cũng âm thầm lắc lắc đầu thở dài ngao ngán, hắn cố gắng biểu lộ thân thiện muốn gây chút hảo cảm nhưng người ta thì chẳng thèm để ý tới hắn, hắn cũng bất lực mà nhiều lời thêm, cũng chẳng muốn bị nghĩ là làm chuyện thừa thãi, loay hoay bám dai như đỉa các kiểu, tạo một ấn tượng không tốt...
Liền từ trong ngực áo lấy ra một cái Túi Trữ Vật đã được chuẩn bị sẵn 20 viên Thượng Phẩm Linh Thạch từ trước đặt lên trên mặt bàn ở trước mặt lão già thủ thư, sau đó thì thong thả mà tiến vào.
Mà lần này không phải hoàn toàn giống với lần đầu tiên trước đó Trần Vô Hạo đến đây, lần trước sau khi hắn tiến vào bên trong thì lão già này sẽ thoáng đánh mắt liếc tên này một cái mang theo suy nghĩ nào đó chẳng ai biết.
Nhưng lần này thì lão già ấy lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, mọi chuyện xảy ra vừa rồi tựa hồ như chưa từng có ai từng xuất hiện rồi mở miệng nói, làm ra mấy hành động nhỏ rồi đi vào ngang qua vào bên trong vậy...
Mọi thứ như chưa từng tồn tại...
Còn lão già thủ thư kia thì vẫn chẳng thể biết lão đang suy nghĩ cài gì ở trong đầu...
...
Dù là Trần Vô Hạo đã chọn xong những thứ mình cần phải lấy từ lần trước rồi, bất quá sau khi lựa chọn xong thì vẫn phải cất lại vào chỗ cũ đàng hoàng đúng vị trí, lại thêm mỗi thứ một nơi, cái thì ở gần nhau, cái thì cách xa nhau nên việc đi lấy từng cái trong số hàng ngàn dãy kệ sách đi nửa ngày không hết này là tương đối mất thời gian.
Nếu như không nhớ vị trí của từng cái có khi sẽ mất đến vài ngày để mò tìm và lấy nó, nhưng đấy là trường hợp của những người khác, hay nói riêng là những người có trí nhớ bình thường thậm chí là chỉ để ý đến cái mình chọn lựa mà quên không ghi nhớ vị trí thì mới bị như vậy...
Trần Vô Hạo từ lần đến Tàng Thư Lầu trước đó hắn đã ghi nhớ hầu hết ngững nơi mình đã đi qua, nhớ đến 7 phần số sách nằm ở giá nào, kệ nào, dãy nào, quyển nào, màu gì,... và ở vị trí nào rồi nên việc đi tìm và thu thập lại chúng sẽ mất ít thời gian hơn, hắn đã ước tính sẽ mất khoảng vài canh giờ là cùng.
Trong lúc đi Trần Vô Hạo vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy các tu sĩ khác như hắn, còn có cả các phàm nhân vẫn chưa thể đột phá vào Võ Đạo Cảnh đang ngồi thiền tĩnh tâm cố gắng, có cả Võ Đạo Nhị Phẩm nhìn có vẻ quen mắt, hình như lần trước ở đây hắn đã lướt qua rồi, mấy người này ở trong này công nhận lâu thật.
Không ngoài dự kiến của mình, Trần Vô Hạo chỉ mất khoảng gần 5 canh giờ để tìm lại và lấy được đầy đủ những thứ mình cần rồi, là hai quyển công pháp và bốn cái vũ kỹ, tất cả đều là hàng Huyền Cấp.
"Mong rằng Đế Tài Các sẽ tính giá mượn không quá cao với chỗ đồ Huyền Cấp này a, nếu không chắc ta lại phải cày cuốc thêm một tháng nữa rồi..." Trần Vô Hạo trong lòng thầm nghĩ, hiện tại trong người dù có hơn 500 Thượng Phẩm Linh Thạch cũng không khiến hắn yên tâm được với 6 món đẳng cấp đều Huyền Cấp này...
Chỉ sợ giá mượn thuê một hai thứ trong số đó thôi cũng đủ để hắn cháy sạch túi luôn rồi a!
Trong 6 món Huyền Cấp bao gồm hai công pháp và bốn vũ kỹ này thì vũ kỹ chỉ là chiêu thức quyền cước và phòng thủ để đề phòng thôi, thứ quan trọng ở đây là hai bộ công pháp...
Một bộ công pháp phụ trợ cho tu luyện tăng trưởng và trau dồi sức mạnh của bản thân, một bộ còn lại chính là kiếm pháp khá vừa đủ và phù hợp với Trần Vô Hạo của hiện tại.
Hai môn công pháp Trần Vô Hạo mượn theo thứ tự đã nói trên là Chân Võ Kiếm Linh Quyết mà lần trước đó hắn đã chọn đầu tiên, môn công pháp thứ hai chính là một bộ kiếm pháp có tên là Uyên Phong Kiếm Pháp.
Bốn bộ vũ kỹ còn lại thì có một là vũ kỹ dùng quyền, một dùng cước, một có khả năng phòng thủ và một cái cuối cùng là một kiếm kỹ. Chúng lần lượt có tên là Xung Linh Quyền, Khai Thạch Cước, Canh Linh Hộ Thân và Toái Vân Trảm.
Hắn cũng có tìm ra mấy bộ công pháp khác tốt hơn với phẩm giai cao hơn mà cũng phù hợp với hắn đấy, bất quá phẩm cấp cao không phải lúc nào cũng tốt...
Thứ nhất là tiềm lực của một người dù có bứt phá hay cố gắng đến đâu cũng là có giới hạn, đặc biệt là khi cảnh giới của hắn còn quá thấp, ngộ tính chẳng đáng bao nhiêu, dù có tu thì cũng không biết là đến ngày tháng năm nào mới có thể thành công được.
Chỉ khi trải nghiệm nhiều hơn, sự lĩnh ngộ và thôi diễn cao hơn, cảnh giới đạt đến trình độ phù hợp thì mới nên suy nghĩ đến tu luyện công pháp cấp bậc và độ khó cao hơn so với bản thân mình...
Thứ hai còn đơn giản hơn, chính là dù cho hắn có đủ ngộ tính, cảm thấy bản thân đủ khả năng tu luyện công pháp đó mà không tốn quá nhiều thời gian như thực tế thì hắn cũng chưa chắc có đủ số lượng linh thạch để có thể mượn được mấy thứ đó.
Hiện tại hắn vẫn còn đang lo sẽ không có đủ linh thạch để mượn cả 6 món hắn chọn lựa này đây này chứ đừng nói đến mượn thêm hay thay bằng những thứ đẳng cấp cao hơn...
Mang theo vật phẩm rời khỏi Tàng Thư Lầu, khoảng cách và sự dày đặc như mê cung của nơi này dù cho đã nhớ kỹ đường đi và chỉ đi một mạch mà ra cũng khiến Trần Vô Hạo mất thêm gần 1 canh giờ mới rời khỏi.
Và người đảm nhiệm chức trách cho phép mượn sách bên trong Tàng Thư Lầu cũng chính là lão già thủ thư luôn ngồi chăm chăm đọc sách ở phía lối ra vào.
Vừa mới rời khỏi, Trần Vô Hạo vẫn thấy lão già này ngồi đó đọc sách, tự thế dường ngư còn không thay đổi dù chỉ một chút nào, trong đầu còn thoáng nghĩ:
"Vị tiền bối này liệu sẽ là cao thủ đẳng cấp như thế nào mới có thể ngồi tại đây đọc sách bất kể ngày đêm, chẳng thấy ăn uống, cũng chẳng thấy ngủ nghỉ gì cả cơ chứ?"
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thắc mắc canh cánh trong lòng mà thôi, hắn chẳng muốn suy nghĩ nhiều thêm, dù rất muốn bắt chuyện hỏi han chút nhưng nhìn thái độ là biết người ta là dạng khó gần khó tiếp xúc rồi, chỉ đành gạt bỏ sự tò mò đi, chân bước về phía lão thủ thư...
Cầm 2 quyển công pháp là Chân Võ Kiếm Linh Quyết và Uyên Phong Kiếm Pháp cùng với 4 môn vũ kỹ là Xung Linh Quyền, Khai Thạch Cước, Canh Linh Hộ Thân và Toái Vân Trảm xếp dàn ra, đặt ngay ngắn lên trên mặt bàn trước mặt vị thủ thư tiền bối này, lúc này mở miệng kính cẩn lên tiếng:
"Tiểu tử muốn mượn 6 cuốn sách này, không biết chi phí mượn hết tất cả bao nhiêu? Mong tiền bối tính cho."
"..."
Lão già thủ thư chẳng thấy có động tĩnh gì, đến một cái lay động ngón tay cũng không có, ánh mắt già nua vẫn chỉ dán chặt vào quyển sách trong tay mà chăm chú đọc, dường như thực sự không để ý sự tồn tại của Trần Vô Hạo vật, thật sự kỳ quái...
"Tiến bối?" Trần Vô Hạo nhẹ giọng cất tiếng, âm giọng mang theo sự thắc mắc, chẳng hiểu là người ta cố tình làm ngơ hắn hay là do đọc sách quá chăm chú mà không để ý đến hắn.
"..."
Lão già thủ thư vẫn không có dấu hiệu trả lời, lại chỉ thấy tay lão chậm rãi động để lật một trang sách, tiếp tục đọc sách, tựa như thực sự phớt lờ Trần Vô Hạo, không để ý đến vậy.
"Tiền bối ơi?" Trần Vô Hạo vẫn kiên nhẫn gọi, cảm thấy chuyện này quá quái dị rồi, hắn còn tưởng mình đột nhiên thức tỉnh khả năng thần bí bị động cho phép hắn có thể tàng hình, hoà mình vào hư vô luôn rồi ấy a!
"..."
Tiếp tục là sự tĩnh lặng như vậy, tĩnh lặng đến mất tự nhiên.
"Haizz..." Trần Vô Hạo hơi thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán, chợt nẩy lên một ý định lớn mật, hắn thử cầm lên chỗ đồ bản thân muốn mượn, quay người chầm chậm bước đi, ánh mắt liếc liếc lại cố chú ý biểu hiện của lão thủ thư...
"..."
Không thấy có gì xảy ra, Trần Vô Hạo vẫn tiếp tục bước đi, đã bước xuống cầu thang được vài bậc rồi mà vẫn chẳng thấy lão ấy có bất cứ hành vi bất thường nào.
Tiếp tục bước xuống cầu thang, càng lúc càng xuống sâu hơn, đến lúc đã xuống đến tầng thứ 5, bóng dáng lão già thủ thư đã khuất được một lúc, hắn vẫn không thấy người kia động thủ ra tay vì hành vi tự ý mang đồ từ trong Tàng Thư Lầu đi của mình.
Mang theo tâm tình và suy nghĩ cực độ hoang mang, thắc mắc và kỳ dị trong đầu mà cầm trong tay 6 đồ vật Huyền Cấp, chậm rãi bước xuống đến đại sảnh của Đế Tài Các.
Trần Vô Hạo đi về phía quầy lễ tân, nơi cung cấp và phổ cập các thông tin, quy trình các loại của Đế Tài Các để hỏi chuyện, hắn thực sự cần được giải đáp thắc mắc của mình nếu không thì thưc sự không ổn lắm.
"Vị tỷ tỷ này..." Trần Vô Hạo đứng đối diện với một vị nữ tiếp tân khoảng chừng ba mươi tuổi đứng tại quầy, cất tiếng nói.
"Kính chào quý khách, không biết thiếp thân có thể giúp gì cho quý khách?" Nữ tiếp tân mỉm cười hoà ái nhìn thiếu niên trước mặt lễ phép hỏi, nàng cũng có chút quen với Trần Vô Hạo, mấy tháng nay ngày nào người này cũng vác cả đống xác yêu thú đến bán tạo ra ấn tượng với không ít người ở đây.
Nếu chỉ như vậy thì ở đây cũng có không ít người làm vậy, nhưng từ những ngày đầu hắn lấy một thân phàm nhân săn giết yêu thú đã làm nhiều người chú ý, đến nay đã là một tu chân giả, bọn họ cảm thấy như đang dõi theo bước chân trưởng thành của một thiếu niên có tương lai đáng mong đợi vậy.
"Ta muốn mượn 2 môn công pháp và 4 bộ vũ kỹ này để tu luyện nhưng khi hỏi phí thù vị thủ thư tiền bối trên kia không thấy nói gì làm ta khá thắc mắc, đành phải xuống tận đại sảnh này hỏi tỷ." Trần Vô Hạo không nhanh không chậm nêu ra sự tình.
"A, khanh khách!" Nữ tiếp tân vừa nghe liền như nhận ra ngay vấn đề, nhẹ thốt một tiếng quyến rũ cười khanh khách.
"Tỷ biết lý do sao?" Trần Vô Hạo nhìn biểu giện của nàng liền đoán được, không nhịn được hỏi.
"Khanh khách, lỗi do Đế Tài Các chúng ta thất trách, không thể phổ cập quy tắc và cách hoạt động của chúng ta cho riêng lẻ mỗi người làm quý khách không biết..."
"Về quy tắc mượn đồ thuộc Tàng Thư Lầu, các tu sĩ cứ việc mang về sử dụng và tu luyện. Nhưng tất nhiên sẽ không phải cứ để cho không như vậy, người mượn dù thế nào vẫn sẽ phải trả chứ không có chuyện thả cho họ lấy luôn..."
"Sau khi trả về Tàng Thư Lầu, Đế Tài Các chúng ta sẽ tính thời gian mượn vật phẩm và phẩm vấp vật phẩm mà tính chi phí người mượn phải trả nha!"
"Vậy nên quý khách cứ yên tâm mà mang về đi nha, chỉ là nhớ phải đem trả đấy, cộng với trả đủ phí nha!"
Nữ tiếp tân vừa cười vừa nói ra một tràng dài để giải thích với Trần Vô Hạo.
Trần Vô Hạo vừa nghe liền bừng tỉnh, trong lòng thầm nghĩ cách làm việc của Đế Tài Các cũng thật đặc biệt, lại thả cho người mượn mà không cần lo họ sẽ cuỗm luôn mà bỏ trốn.
Cũng phải thôi, họ là một trong những thế lực cường đại nhất thế giới, đương nhiên chẳng sợ sẽ lòi ra một tên ngu nào đó có ý nghĩ như vậy.
"Đa tạ tỷ đã giải đáp thắc mắc cho ta." Trần Vô Hạo mỉm cười chắp tay cảm ơn nữ tiếp tân.
"Không có gì thưa quý khách!" Nàng cũng vui vẻ đáp lại với hắn.
Sau khi rời khỏi Đế Tài Các cùng với 6 cuốn sách có khả năng cải thiện và giúp mình mạnh mẽ hơn, Trần Vô Hạo không về nhà trọ nghỉ ngơi gì cả mà ngay lập tức rời khỏi Thiên Nhai Thành, đi nhanh vào rừng sâu...
Hắn đã không chờ được để được tu luyện ngay các thủ đoạn mạnh mẽ này...
Xuyên suốt hơn 1 tháng thời gian qua, Trần Vô Hạo mỗi ngày đều đã săn giết cũng phải cả chục con, có hôm hăng hái mà số lượng lên đến 20 con yêu thú, và chỗ xác yêu thú đó được hắn đem bán lại cho Đế Tài Các, kiếm được không ít linh thạch.
Chi phí sinh hoạt thường ngày và chi phí thuê khách trọ so với số tài sản mỗi ngày Trần Vô Hạo kiếm được là chẳng đáng bao nhiêu, đến nay tên này đã tích trữ được hơn 500 Thượng Phẩm Linh Thạch rồi, đủ để hắn ra vào Tàng Thư Lầu khoảng gần 30 lần lận!
Hồi đầu tên này đã phải dành dụm tỉ mỉ cả tháng trời mới kiếm được đủ linh thạch ra vào trong Tàng Thư Lầu được duy nhất một lần, vậy mà chỉ sau một lần tiến vào đó, khi đi ra hắn đã có đủ khả năng để vẫn trong từng đó thời gian nhưng kiếm được gấp khi đó vài chục lần, đúng là có thực lực thì cuộc sống cũng theo đó cải thiện hơn rất nhiều a!
Hắn cảm thấy thật khó mà có thể tưởng tượng được những thế lực lớn kia, những cường giả đỉnh cấp ngoài kia sẽ sở hữu khối lượng tài sản khổng lồ tới mức nào.
Mà ngày hôm nay chính ngày Trần Vô Hạo đã dự định sẽ đến Đế Tài Các, tiến nhập vào Tàng Thư Lầu lần thứ hai để mượn những quyển công pháp cùng vũ kỹ hắn đã chọn sẵn kia...
Vẫn là bước lên trên từng bậc trang lớn nguy nga lộng lẫy ấy, hưởng thằng tới tầng lầu thứ 7, chính là Tàng Thư Lầu!
Mà khi leo lên tới nơi, cũng vẫn là khung cảnh không lạ gì nữa, một bộ bàn ghế một người được đặt ngay ngắn ở ngay phía trước nơi ra vào qua lại của Tàng Thư Lầu, nằm ở ngay phía đối diện với cầu thang, ngồi tĩnh lặng an nhàn ở cái ghế duy nhất kia chính là lão già thủ thư râu tóc đen và bạc xen lẫn ấy, lão đang cầm một cuốn sách nào đó và đọc rất chăm chú, tỉ mỉ và kỹ càng, chầm chậm lật từng trang sách, thời gian đọc một trang cũng khá lâu...
"Tiểu tử một lần nữa gặp qua thủ thư tiền bối." Trần Vô Hạo bước về phía trước, cung kính chắp tay hơi khom người, kính cẩn chào hỏi.
Lần trước khi hắn rời đi nơi này cũng có chào tạm biệt qua, mà lão già thủ thư này cũng chẳng thèm đáp lại, như thể chưa từng nghe thấy hay thậm chí không thèm để tâm đến sự hiện diện của Trần Vô Hạo vậy.
Và lần này cũng như lần trước, lão già thủ thư vẫn không thèm ngó ngàng gì tới thiếu niêm mười lăm tuổi này, toàn bộ lực chú ý đều tập trung hết vào cuốn sách, tròng mắt còn không thèm rung động dù chỉ một chút.
"25 Thượng Phẩm Linh Thạch phí vào."
Vẫn là cái câu nói với âm điệu lạnh nhạt khàn khàn quen thuộc ấy, lời nói được phát ra như một dạng nghĩ vụ trức trách công việc của lão thủ thư này vậy, hoàn toàn tự nhiên được bật ra khỏi mồm, cứ như hình thành một thói quen, một loại bản năng luôn rồi vậy.
Mà giá của lần này đi vào thế mà lại tăng thêm 5 Thượng Phẩm Linh Thạch, vừa nghe thì Trần Vô Hạo có chút quái lạ, liền rất nhanh nhận ra, mỗi một chi nhánh lớn nhỏ của các khu vực lớn nhỏ khác nhau và cấp bậc xa hoa và dịch vụ chất lượng sẽ khác nhau, giá thành cũng sẽ khác nhau, vậy thì tu sĩ của các loại tầng lớp hẳn cũng sẽ được tính giá cả khác nhau chứ nhỉ?
Nếu không giá cả vẫn cứ mãi cân bằng trong cảnh giới của một người lại càng tăng thì Đế Tài Các sẽ xem như có chút lỗ lỗ đi?
Lần trước Trần Vô Hạo bước chân vào đây, khi ấy hắn mới chỉ là một tên thiếu niên phàm nhân trẻ tuổi mà thôi và được tính giá 20 Thượng Phẩm Linh Thạch...
Trong khi lần này hắn đặt chân vào nơi này chính là một thiếu niên mười lăm tuổi có thân phận là tu chân giả, là tu sĩ cảnh giới Võ Đạo Phổ Thông, Nhất Phẩm Võ Đồ, vậy nên giả cả cũng đã bị nâng lên.
Lão già này tự nhiên mở miệng nói trống không chẳng rõ đầu đuôi không chút giải thích nào gì cả khiến hắn thật sự bị quái dị một phen nha, còn làm hắn tưởng rằng Đế Tài Các làm bừa tính giả cả linh tinh nữa chứ.
Nhưng nhìn lão già này, Trần Vô Hạo cảm thấy mình chẳng nên nhiều lời, người ta thích thế nào là quyền của người ta, mình không có lý do gì để phải can thiệp cả.
Trần Vô Hạo cũng âm thầm lắc lắc đầu thở dài ngao ngán, hắn cố gắng biểu lộ thân thiện muốn gây chút hảo cảm nhưng người ta thì chẳng thèm để ý tới hắn, hắn cũng bất lực mà nhiều lời thêm, cũng chẳng muốn bị nghĩ là làm chuyện thừa thãi, loay hoay bám dai như đỉa các kiểu, tạo một ấn tượng không tốt...
Liền từ trong ngực áo lấy ra một cái Túi Trữ Vật đã được chuẩn bị sẵn 20 viên Thượng Phẩm Linh Thạch từ trước đặt lên trên mặt bàn ở trước mặt lão già thủ thư, sau đó thì thong thả mà tiến vào.
Mà lần này không phải hoàn toàn giống với lần đầu tiên trước đó Trần Vô Hạo đến đây, lần trước sau khi hắn tiến vào bên trong thì lão già này sẽ thoáng đánh mắt liếc tên này một cái mang theo suy nghĩ nào đó chẳng ai biết.
Nhưng lần này thì lão già ấy lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, mọi chuyện xảy ra vừa rồi tựa hồ như chưa từng có ai từng xuất hiện rồi mở miệng nói, làm ra mấy hành động nhỏ rồi đi vào ngang qua vào bên trong vậy...
Mọi thứ như chưa từng tồn tại...
Còn lão già thủ thư kia thì vẫn chẳng thể biết lão đang suy nghĩ cài gì ở trong đầu...
...
Dù là Trần Vô Hạo đã chọn xong những thứ mình cần phải lấy từ lần trước rồi, bất quá sau khi lựa chọn xong thì vẫn phải cất lại vào chỗ cũ đàng hoàng đúng vị trí, lại thêm mỗi thứ một nơi, cái thì ở gần nhau, cái thì cách xa nhau nên việc đi lấy từng cái trong số hàng ngàn dãy kệ sách đi nửa ngày không hết này là tương đối mất thời gian.
Nếu như không nhớ vị trí của từng cái có khi sẽ mất đến vài ngày để mò tìm và lấy nó, nhưng đấy là trường hợp của những người khác, hay nói riêng là những người có trí nhớ bình thường thậm chí là chỉ để ý đến cái mình chọn lựa mà quên không ghi nhớ vị trí thì mới bị như vậy...
Trần Vô Hạo từ lần đến Tàng Thư Lầu trước đó hắn đã ghi nhớ hầu hết ngững nơi mình đã đi qua, nhớ đến 7 phần số sách nằm ở giá nào, kệ nào, dãy nào, quyển nào, màu gì,... và ở vị trí nào rồi nên việc đi tìm và thu thập lại chúng sẽ mất ít thời gian hơn, hắn đã ước tính sẽ mất khoảng vài canh giờ là cùng.
Trong lúc đi Trần Vô Hạo vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy các tu sĩ khác như hắn, còn có cả các phàm nhân vẫn chưa thể đột phá vào Võ Đạo Cảnh đang ngồi thiền tĩnh tâm cố gắng, có cả Võ Đạo Nhị Phẩm nhìn có vẻ quen mắt, hình như lần trước ở đây hắn đã lướt qua rồi, mấy người này ở trong này công nhận lâu thật.
Không ngoài dự kiến của mình, Trần Vô Hạo chỉ mất khoảng gần 5 canh giờ để tìm lại và lấy được đầy đủ những thứ mình cần rồi, là hai quyển công pháp và bốn cái vũ kỹ, tất cả đều là hàng Huyền Cấp.
"Mong rằng Đế Tài Các sẽ tính giá mượn không quá cao với chỗ đồ Huyền Cấp này a, nếu không chắc ta lại phải cày cuốc thêm một tháng nữa rồi..." Trần Vô Hạo trong lòng thầm nghĩ, hiện tại trong người dù có hơn 500 Thượng Phẩm Linh Thạch cũng không khiến hắn yên tâm được với 6 món đẳng cấp đều Huyền Cấp này...
Chỉ sợ giá mượn thuê một hai thứ trong số đó thôi cũng đủ để hắn cháy sạch túi luôn rồi a!
Trong 6 món Huyền Cấp bao gồm hai công pháp và bốn vũ kỹ này thì vũ kỹ chỉ là chiêu thức quyền cước và phòng thủ để đề phòng thôi, thứ quan trọng ở đây là hai bộ công pháp...
Một bộ công pháp phụ trợ cho tu luyện tăng trưởng và trau dồi sức mạnh của bản thân, một bộ còn lại chính là kiếm pháp khá vừa đủ và phù hợp với Trần Vô Hạo của hiện tại.
Hai môn công pháp Trần Vô Hạo mượn theo thứ tự đã nói trên là Chân Võ Kiếm Linh Quyết mà lần trước đó hắn đã chọn đầu tiên, môn công pháp thứ hai chính là một bộ kiếm pháp có tên là Uyên Phong Kiếm Pháp.
Bốn bộ vũ kỹ còn lại thì có một là vũ kỹ dùng quyền, một dùng cước, một có khả năng phòng thủ và một cái cuối cùng là một kiếm kỹ. Chúng lần lượt có tên là Xung Linh Quyền, Khai Thạch Cước, Canh Linh Hộ Thân và Toái Vân Trảm.
Hắn cũng có tìm ra mấy bộ công pháp khác tốt hơn với phẩm giai cao hơn mà cũng phù hợp với hắn đấy, bất quá phẩm cấp cao không phải lúc nào cũng tốt...
Thứ nhất là tiềm lực của một người dù có bứt phá hay cố gắng đến đâu cũng là có giới hạn, đặc biệt là khi cảnh giới của hắn còn quá thấp, ngộ tính chẳng đáng bao nhiêu, dù có tu thì cũng không biết là đến ngày tháng năm nào mới có thể thành công được.
Chỉ khi trải nghiệm nhiều hơn, sự lĩnh ngộ và thôi diễn cao hơn, cảnh giới đạt đến trình độ phù hợp thì mới nên suy nghĩ đến tu luyện công pháp cấp bậc và độ khó cao hơn so với bản thân mình...
Thứ hai còn đơn giản hơn, chính là dù cho hắn có đủ ngộ tính, cảm thấy bản thân đủ khả năng tu luyện công pháp đó mà không tốn quá nhiều thời gian như thực tế thì hắn cũng chưa chắc có đủ số lượng linh thạch để có thể mượn được mấy thứ đó.
Hiện tại hắn vẫn còn đang lo sẽ không có đủ linh thạch để mượn cả 6 món hắn chọn lựa này đây này chứ đừng nói đến mượn thêm hay thay bằng những thứ đẳng cấp cao hơn...
Mang theo vật phẩm rời khỏi Tàng Thư Lầu, khoảng cách và sự dày đặc như mê cung của nơi này dù cho đã nhớ kỹ đường đi và chỉ đi một mạch mà ra cũng khiến Trần Vô Hạo mất thêm gần 1 canh giờ mới rời khỏi.
Và người đảm nhiệm chức trách cho phép mượn sách bên trong Tàng Thư Lầu cũng chính là lão già thủ thư luôn ngồi chăm chăm đọc sách ở phía lối ra vào.
Vừa mới rời khỏi, Trần Vô Hạo vẫn thấy lão già này ngồi đó đọc sách, tự thế dường ngư còn không thay đổi dù chỉ một chút nào, trong đầu còn thoáng nghĩ:
"Vị tiền bối này liệu sẽ là cao thủ đẳng cấp như thế nào mới có thể ngồi tại đây đọc sách bất kể ngày đêm, chẳng thấy ăn uống, cũng chẳng thấy ngủ nghỉ gì cả cơ chứ?"
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thắc mắc canh cánh trong lòng mà thôi, hắn chẳng muốn suy nghĩ nhiều thêm, dù rất muốn bắt chuyện hỏi han chút nhưng nhìn thái độ là biết người ta là dạng khó gần khó tiếp xúc rồi, chỉ đành gạt bỏ sự tò mò đi, chân bước về phía lão thủ thư...
Cầm 2 quyển công pháp là Chân Võ Kiếm Linh Quyết và Uyên Phong Kiếm Pháp cùng với 4 môn vũ kỹ là Xung Linh Quyền, Khai Thạch Cước, Canh Linh Hộ Thân và Toái Vân Trảm xếp dàn ra, đặt ngay ngắn lên trên mặt bàn trước mặt vị thủ thư tiền bối này, lúc này mở miệng kính cẩn lên tiếng:
"Tiểu tử muốn mượn 6 cuốn sách này, không biết chi phí mượn hết tất cả bao nhiêu? Mong tiền bối tính cho."
"..."
Lão già thủ thư chẳng thấy có động tĩnh gì, đến một cái lay động ngón tay cũng không có, ánh mắt già nua vẫn chỉ dán chặt vào quyển sách trong tay mà chăm chú đọc, dường như thực sự không để ý sự tồn tại của Trần Vô Hạo vật, thật sự kỳ quái...
"Tiến bối?" Trần Vô Hạo nhẹ giọng cất tiếng, âm giọng mang theo sự thắc mắc, chẳng hiểu là người ta cố tình làm ngơ hắn hay là do đọc sách quá chăm chú mà không để ý đến hắn.
"..."
Lão già thủ thư vẫn không có dấu hiệu trả lời, lại chỉ thấy tay lão chậm rãi động để lật một trang sách, tiếp tục đọc sách, tựa như thực sự phớt lờ Trần Vô Hạo, không để ý đến vậy.
"Tiền bối ơi?" Trần Vô Hạo vẫn kiên nhẫn gọi, cảm thấy chuyện này quá quái dị rồi, hắn còn tưởng mình đột nhiên thức tỉnh khả năng thần bí bị động cho phép hắn có thể tàng hình, hoà mình vào hư vô luôn rồi ấy a!
"..."
Tiếp tục là sự tĩnh lặng như vậy, tĩnh lặng đến mất tự nhiên.
"Haizz..." Trần Vô Hạo hơi thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán, chợt nẩy lên một ý định lớn mật, hắn thử cầm lên chỗ đồ bản thân muốn mượn, quay người chầm chậm bước đi, ánh mắt liếc liếc lại cố chú ý biểu hiện của lão thủ thư...
"..."
Không thấy có gì xảy ra, Trần Vô Hạo vẫn tiếp tục bước đi, đã bước xuống cầu thang được vài bậc rồi mà vẫn chẳng thấy lão ấy có bất cứ hành vi bất thường nào.
Tiếp tục bước xuống cầu thang, càng lúc càng xuống sâu hơn, đến lúc đã xuống đến tầng thứ 5, bóng dáng lão già thủ thư đã khuất được một lúc, hắn vẫn không thấy người kia động thủ ra tay vì hành vi tự ý mang đồ từ trong Tàng Thư Lầu đi của mình.
Mang theo tâm tình và suy nghĩ cực độ hoang mang, thắc mắc và kỳ dị trong đầu mà cầm trong tay 6 đồ vật Huyền Cấp, chậm rãi bước xuống đến đại sảnh của Đế Tài Các.
Trần Vô Hạo đi về phía quầy lễ tân, nơi cung cấp và phổ cập các thông tin, quy trình các loại của Đế Tài Các để hỏi chuyện, hắn thực sự cần được giải đáp thắc mắc của mình nếu không thì thưc sự không ổn lắm.
"Vị tỷ tỷ này..." Trần Vô Hạo đứng đối diện với một vị nữ tiếp tân khoảng chừng ba mươi tuổi đứng tại quầy, cất tiếng nói.
"Kính chào quý khách, không biết thiếp thân có thể giúp gì cho quý khách?" Nữ tiếp tân mỉm cười hoà ái nhìn thiếu niên trước mặt lễ phép hỏi, nàng cũng có chút quen với Trần Vô Hạo, mấy tháng nay ngày nào người này cũng vác cả đống xác yêu thú đến bán tạo ra ấn tượng với không ít người ở đây.
Nếu chỉ như vậy thì ở đây cũng có không ít người làm vậy, nhưng từ những ngày đầu hắn lấy một thân phàm nhân săn giết yêu thú đã làm nhiều người chú ý, đến nay đã là một tu chân giả, bọn họ cảm thấy như đang dõi theo bước chân trưởng thành của một thiếu niên có tương lai đáng mong đợi vậy.
"Ta muốn mượn 2 môn công pháp và 4 bộ vũ kỹ này để tu luyện nhưng khi hỏi phí thù vị thủ thư tiền bối trên kia không thấy nói gì làm ta khá thắc mắc, đành phải xuống tận đại sảnh này hỏi tỷ." Trần Vô Hạo không nhanh không chậm nêu ra sự tình.
"A, khanh khách!" Nữ tiếp tân vừa nghe liền như nhận ra ngay vấn đề, nhẹ thốt một tiếng quyến rũ cười khanh khách.
"Tỷ biết lý do sao?" Trần Vô Hạo nhìn biểu giện của nàng liền đoán được, không nhịn được hỏi.
"Khanh khách, lỗi do Đế Tài Các chúng ta thất trách, không thể phổ cập quy tắc và cách hoạt động của chúng ta cho riêng lẻ mỗi người làm quý khách không biết..."
"Về quy tắc mượn đồ thuộc Tàng Thư Lầu, các tu sĩ cứ việc mang về sử dụng và tu luyện. Nhưng tất nhiên sẽ không phải cứ để cho không như vậy, người mượn dù thế nào vẫn sẽ phải trả chứ không có chuyện thả cho họ lấy luôn..."
"Sau khi trả về Tàng Thư Lầu, Đế Tài Các chúng ta sẽ tính thời gian mượn vật phẩm và phẩm vấp vật phẩm mà tính chi phí người mượn phải trả nha!"
"Vậy nên quý khách cứ yên tâm mà mang về đi nha, chỉ là nhớ phải đem trả đấy, cộng với trả đủ phí nha!"
Nữ tiếp tân vừa cười vừa nói ra một tràng dài để giải thích với Trần Vô Hạo.
Trần Vô Hạo vừa nghe liền bừng tỉnh, trong lòng thầm nghĩ cách làm việc của Đế Tài Các cũng thật đặc biệt, lại thả cho người mượn mà không cần lo họ sẽ cuỗm luôn mà bỏ trốn.
Cũng phải thôi, họ là một trong những thế lực cường đại nhất thế giới, đương nhiên chẳng sợ sẽ lòi ra một tên ngu nào đó có ý nghĩ như vậy.
"Đa tạ tỷ đã giải đáp thắc mắc cho ta." Trần Vô Hạo mỉm cười chắp tay cảm ơn nữ tiếp tân.
"Không có gì thưa quý khách!" Nàng cũng vui vẻ đáp lại với hắn.
Sau khi rời khỏi Đế Tài Các cùng với 6 cuốn sách có khả năng cải thiện và giúp mình mạnh mẽ hơn, Trần Vô Hạo không về nhà trọ nghỉ ngơi gì cả mà ngay lập tức rời khỏi Thiên Nhai Thành, đi nhanh vào rừng sâu...
Hắn đã không chờ được để được tu luyện ngay các thủ đoạn mạnh mẽ này...