• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bịch!”

Một tên alpha trưởng thành dùng sức đẩy omega đang đứng trên cầu thang ngã xuống sô pha, say mèm chỉ vào Bạch Đường mà chửi: “Ở bên ngoài thấy mấy thằng a dua nịnh hót là hết muốn ăn, ai ngờ về tới nhà thì lại thấy cái bản mặt giả dối của mày!”

Bạch Đường quỳ rạp trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, lỗ tai kêu ong ong, khóe môi bị rách chảy máu, cậu run rẩy muốn đứng lên nhưng lại ngã xuống, cắn trúng môi.

Cả người Tưởng Vân Tô đầy mùi rượu, càng nói càng tức, đi xuống nắm lấy tóc của Bạch Đường, giáng xuống một bạt tai.

Bạch Đường hét thảm, bị đánh đến mặt mày tối sầm, một bên mặt của cậu như bị chà đạp, lực lớn đến mức cậu cảm thấy màng tai của mình đã bị xuyên qua, đầu óc choáng váng, chẳng thể kháng cự nổi nữa.

“Mẹ nó con đi*m thúi! Nếu không có tao thì mày có sống tốt được như vậy không hả!” Tưởng Vân Tô vẫn chưa hết giận, kéo lấy tay của omega yếu ớt ném lên mặt đất, đá vào cái bụng mềm mại của Bạch Đường.

Cơn đau mãnh liệt ở bụng khiến Bạch Đường chợt tỉnh táo, cậu nức nở co người lại, đưa tay bảo vệ đầu, yếu ớt khóc: “Tiên sinh…… A! Tiên sinh em sai rồi, đừng đánh……”

Giọng nói yếu ớt xin tha vô dụng trước Tưởng Vân Tô đang hít thở nặng nề, tiếng cơ thể va chạm, còn tiếng rên rỉ xin tha của omega thì bị nuốt lại vào trong bụng, bởi vì cậu biết, không ai có thể giúp cậu, cậu biết hết.

Cả người Bạch Đường chỗ nào cũng đau, vừa lúc mấy hôm trước cánh tay đã bị bầm, trong cơn đấm đá loạn xạ, sự ham sống trong cậu chợt mãnh liệt chưa từng có, không biết lấy sức lực từ đâu, cậu chịu đựng cơn đau mà lảo đảo đứng dậy, chạy vụt lên lầu.

Alpha chẳng thèm đuổi theo, dựa lên sô pha thở ra một hơi đầy mùi rượu, ngang ngược nói: “Chạy à? Chạy thì ly hôn đấy?”

Bạch Đường bỗng nhiên dừng lại.

Tưởng Vân Tô càn rỡ cười to, “Sao? Xem ra mày cũng biết nếu ly hôn với tao thì mày sẽ thảm hơn bây giờ nhiều phải không?”

Bạch Đường quay đầu nhìn hắn, máu và nước mắt trên mặt rơi xuống.

“Lại đây quỳ xuống,” Tưởng Vân Tô vô cùng sung sướng, lên giọng, “Xin tao đánh mày đi.”

Quả nhiên Tưởng Vân Tô không bị mất trí nhớ, mặt Bạch Đường trắng bệch, đáy mắt hiện lên tia tuyệt vọng, thủ đoạn dùng việc ly hôn để uy hiếp cậu một chút cũng không đổi.

Sở dĩ nói dối mình mất trí nhớ chỉ là đã tìm ra một cách chơi mới, muốn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của cậu, ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng có lẽ trong lòng lại nghĩ: “Con đi*m ngu này nhìn mắc cười thật.”

Bạch Đường nếm được mùi máu, thì ra cậu đã cắn rách môi của mình.

Khoảng thời gian alpha giả vờ mất trí nhớ, nhất định cậu không thể thả lỏng được, nếu không sau này Tưởng Vân Tô sẽ lấy lý do này ra để hành hạ cậu.

Cháo hải sản, cải ngồng xào, mấy dĩa thịt viên, xương sườn, sủi cảo tôm, bánh bao súp và cánh gà, một bàn toàn món Quảng Đông, có lẽ ở thế giới này không gọi đây là món Quảng Đông nhưng Tưởng Vân Thư quyết định tạm thời gọi nó như vậy.

Anh ôm Bạch Đường đến bàn cơm, múc một chén cháo đặt xuống trước mặt cậu.

Bạch Đường nhìn độ cao này, cứng đờ chớp chớp mắt, lúc phản ứng lại thì bắt đầu cuống quít nhìn alpha, trúc trắc nói: “Tiên, tiên sinh, để em ngồi ở bàn nhỏ……”

“Không sao hết,” Tưởng Vân Thư đặt cái muỗng ở trước mặt Bạch Đường, “Sau này cậu ăn trên bàn với tôi đi.”

Nếu đã biết nguyên chủ không cho Bạch Đường ngồi trên bàn, vậy thì anh không thể để Bạch Đường ngồi lại bàn xếp nữa, không thể cứ như vậy mãi được.

Nhưng anh nhìn thấy Bạch Đường vô cùng căng thẳng rút tay lại, trên mặt hiện lên vẻ vội vàng và khó xử chưa bao giờ có, tốc độ nói cũng nhanh hơn, “Cảm ơn tiên sinh, nhưng em không thể……”

Tưởng Vân Thư nghe vậy thì nhíu mày, trong lòng tự hỏi Bạch Đường đang nghĩ gì.

Bạch Đường thấy Tưởng Vân Tô cau mày lại nên run rẩy hoảng sợ, cậu nghĩ mình nói sai rồi, cúi đầu cắn chặt môi không nói lời nào, trong sự yên lặng dài vô tận càng khiến cậu lo lắng sợ hãi, ngón tay từng chút từng chút nắm lấy mép vải băng làm miếng vải nhăn lại, sợ giây tiếp theo Tưởng Vân Tô thấy cậu ưỡn ẹo nên sẽ đánh cậu.

Tưởng Vân Thư đang muốn nói chuyện thì nghe thấy giọng nói nức nở của Bạch Đường: “Xin lỗi, xin lỗi tiên sinh, em sai rồi……”

Tưởng Vân Thư hoang mang, anh chợt nhận ra mình không thể thay đổi Bạch Đường ngay được, sự đối xử lạnh nhạt và bạo hành nhiều năm đã khiến Bạch Đường nhạy cảm, chỉ cần một chút việc không bình thường cũng có thể khiến cậu lo lắng bất an. Anh suy nghĩ quá tốt đẹp, quá đơn giản, cho rằng chỉ cần mình đối xử tốt với Bạch Đường thì Bạch Đường sẽ có thể tốt lên.

Trái tim Tưởng Vân Thư chìm xuống, vẫn luôn nhắc nhở bản thân, đừng gấp, cứ từ từ.

“Cậu không có sai, là tôi sai.” Anh hít sâu một hơi, lấy cái bàn xếp từ tủ chén ra đặt xuống đất, nhưng không lấy cái ghế nhỏ đến mà là lót một cái gối mềm xuống, anh nhẹ nhàng ôm Bạch Đường ngồi xuống gối, “Đừng co chân lại, máu không lưu thông sẽ không tốt cho vết thương.”

Giọt nước mắt của Bạch Đường còn đọng trên khóe mi, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã thông qua một thử thách của Tưởng Vân Tô, nhưng hành động tiếp theo của alpha khiến cậu há hốc mồm, cậu vội la lên: “Tiên sinh! Ngài làm gì vậy……?!”

Chỉ thấy Tưởng Vân Thư dọn thức ăn để xuống bàn xếp, đặt kín bàn, mà alpha cao lớn thì lại khom lưng co chân lại, cầm chén ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói: “Không có gì đâu, cậu ăn đi.”

Tưởng Vân Thư biết không thể nào để Bạch Đường thả lỏng ngay được, trong quãng thời gian ngắn cũng rất khó để Bạch Đường bước ra bước đầu tiên, vậy thì bước đầu tiên thay đổi, bắt đầu từ anh vậy.

Với lại, chỉ là ngồi dưới đất ăn cơm thôi mà, khác xa với cảnh ngồi bên ngoài phòng thí nghiệm gặm màn thầu, cái này chẳng tính là gì.

Alpha nói như chém đinh chặt sắt, Bạch Đường đành phải run rẩy ngậm miệng lại.

Nhưng mà sau đó, Tưởng Vân Thư phát hiện Bạch Đường chỉ dám gắp rau, do tay phải bị thương nên đã dùng tay trái gắp, nhưng sau khi gắp rớt một lần thì không hề gắp nữa, chỉ cúi đầu ăn cháo.

Tưởng Vân Thư đứng dậy đi vào bếp lấy một đôi đũa chung(1), vừa quay đầu thì thấy Bạch Đường trợn to mắt, vô cùng căng thẳng nép ra mép bàn, hệt như sợ anh sẽ đi lấy cái gì đó để đánh cậu vậy.

(1)Đũa chung: đũa chuyên dùng để gắp rau hoặc khi đi ăn ở bên ngoài thì dùng đũa này để gắp đồ ăn vào chén của mình để giữ vệ sinh, tránh lây bệnh.

Tưởng Vân Thư thấy mà đau lòng, trong lòng thầm mắng một tiếng, một đứa nhỏ gầy gò như vậy mà ai lại nỡ lòng nào ra tay đánh đập được chứ!

Anh chợt nhớ đến có lần anh và bác sĩ Lâm đến bệnh viện thành phố nhìn thấy một màn vô cùng ấn tượng, bảng điện tử ở trước cửa khoa não có một hàng chữ đỏ chạy ngang: Khoa não bệnh viện thành phố chào mừng ngài.

Bác sĩ Lâm ngẩn ra, sau đó đi đến bên cạnh Tưởng Vân Thư, thấp giọng nói: “Không hổ là trưởng khoa não…….”

Giờ phút này, anh muốn nói những lời này với nguyên chủ, nguyên chủ phải nhanh chóng chữa trị đầu óc đi thôi.

Tưởng Vân Thư cầm đôi đũa quơ quơ trước mặt Bạch Đường, giải thích: “Dùng đũa chung thì vệ sinh hơn.” Nói xong, anh gắp một viên thịt rồi đặt lên muỗng của Bạch Đường.

Bạch Đường ngơ ngác nhìn viên thịt trên muỗng, “Cảm ơn tiên sinh…… Nhưng mà em, em không thể ăn thịt.”

“Vì sao?” Rõ ràng Tưởng Vân Thư nhìn thấy ánh mắt trông mong của Bạch Đường khi nhìn viên thịt, còn nuốt nước bọt, anh không thấy cậu đáng yêu trong dáng vẻ này, trái lại chỉ cảm thấy chua xót và phẫn nộ, anh trấn an: “Không sao hết, cậu ăn đi, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy.”

Bạch Đường không dám ăn cũng không dám từ chối, ngồi đơ ở đó, lúng túng trộm nhìn sắc mặt Tưởng Vân Thư.

Tưởng Vân Thư thầm thở dài, có hậu quả lần trước nên anh không dám ép cậu, đành phải lấy đũa chung gắp viên thịt trên muỗng của Bạch Đường đi, kiên nhẫn nói, “Bạch Đường muốn ăn gì thì tự gắp nhé.”

Bạch Đường lại thở thở phào nhẹ nhõm, dùng tay trái chầm chậm múc cháo, toàn bộ quá trình không đụng qua thịt. Trong lòng vẫn treo tảng đá lớn không dám thả xuống, Bạch Đường nâng cao mười hai phần tinh thần, đề phòng alpha lại ra nan đề khó cho cậu.

Sau khi ăn cơm xong, mặc kệ Bạch Đường năn nỉ thế nào, Tưởng Vân Thư vẫn không chịu thỏa hiệp, kiên trì đi rửa chén, ánh mắt quét đến Bạch Đường vẫn luôn đứng ngồi không yên, uốn éo muốn đi xuống đất.

Tưởng Vân Thư tưởng cậu muốn đi vệ sinh hay uống nước, đưa tay dính đầy nước rửa chén đi qua, “Cậu sao vậy?”

Bạch Đường cứng đờ ngồi trở lại, cúi đầu căng thẳng nói: “Tiên sinh đừng giận, giờ em sẽ đi xả nước tắm cho ngài…….”

“Tôi không tức giận,” Tưởng Vân Thư vừa đi vào nhà bếp vừa nói, “tắm rửa hay dọn dẹp nhà tắm gì đó thì sau này để tôi tự làm là được rồi, nhưng mà Bạch Đường, vết thương không thể bị dính nước, đêm nay cậu đừng tắm nhé?”

“Muốn, muốn đi tắm……” Bạch Đường ấp úng, không sạch sẽ là sẽ bị đánh.

“Được rồi.” Tưởng Vân Thư không biết Bạch Đường đang nghĩ gì, chỉ đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK