Hàng ngày đều lau nước muối sinh lý, thoa Calamine, mấy đốm mẩn đỏ trên người Tưởng Vân Thư đã dần biến mất, nhưng đến khi anh buông lỏng lực chú ý như lúc chuẩn bị ngủ thì cảm giác ngứa ngáy lại nổi lên, chất lượng giấc ngủ giảm xuống khá nhiều.
Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Đường chính thức đi học, bọng mắt anh thâm quầng, sau khi đưa Bạch Đường đến trường thì tới thẳng công ty, ai ngờ mới vừa bước vào cổng chính của công ty thì đã bị bắt lại.
“Sếp Tưởng sếp Tưởng! Lẹ lẹ lẹ lẹ đi, giám đốc Hạ đã đợi một lúc rồi!” Thư ký Hứa gấp gáp chạy tới, nhét một xấp tài liệu vào tay Tưởng Vân Thư.
Tưởng Vân Thư đã từng nghi hoặc, dựa theo tính cách bạo ngược không giống người của tên nguyên chủ này thì vì sao thư ký Hứa và những người cấp dưới lại không sợ hắn, trái lại còn có chút “Không biết lớn nhỏ”, sau này anh mới biết được, nguyên chủ luôn giữ thái độ nho nhã lịch sự với bên ngoài, tính cách hiền hòa, hình tượng đẹp đẽ, khí chất hoàn hảo, thanh danh tốt đẹp vang xa, nói chung tất cả đều tốt.
Nhưng theo đó, những tiêu cực tích lũy từ bên ngoài chỉ có thể xả ra với người duy nhất trong nhà, hơn nữa vốn dĩ nguyên chủ là tên mặt người dạ thú, hoàn cảnh của Bạch Đường lại càng tệ thêm.
“Tới đây.” Tưởng Vân Thư thở dài trong lòng, kéo dãn chút khoảng cách với thư ký Hứa.
Danh tiếng của công ty là do sản phẩm của nguyên chủ tạo nên, 60% khách đều là do nghe tiếng mà đến, nhưng anh thật sự thiếu khuyết thiên phú, sau khi tuyên bố với bên ngoài mình sẽ lui giới, vậy mà lượng khách hẹn gặp mặt mỗi ngày lại không hề giảm, mà anh thì lại như linh vật của công ty.
“Giám đốc Tưởng.” Vị khách đến hôm nay là một beta tuổi quá năm mươi, “Ở ẩn thật à?”
Tưởng · người không có tí kiến thức · Vân Thư sửng sốt, có lẽ đã đoán được chút ý tứ nên qua loa đáp: “Đúng vậy.”
Beta vô cùng tiếc nuối, “Được rồi, vậy cậu đề cử cho tôi vài cấp dưới trẻ tuổi của cậu có thể làm được đi.”
Tưởng Vân Thư lập tức cầm tài liệu lên, liệt kê từng cái tên, lưu loát đến mức khiến người ta đau khổ.
Vô cùng vất vả mới tiễn đi một người, anh tranh thủ thời gian lấy quyển《 U học hiện đại 》ra, vừa mới lật tới trang mình đánh dấu thì thư ký Hứa lại gõ cửa: “Sếp Tưởng ơi! Tiếp khách nè!”
Tưởng Vân Thư đã nghỉ việc, “Không phải tôi đã nói là không tiếp khách nữa sao? Bọn họ muốn tìm kiến trúc sư nào thì cứ trực tiếp đi tìm đi.”
“Hết cách rồi.” Thư ký Hứa đau khổ nói, “Người ta chỉ đích danh muốn gặp anh! Bên lễ tân khó xử lắm!”
Vì thế ngày hôm sau Tưởng Vân Thư trực tiếp bế quan trong nhà, vốn dĩ ban đầu anh tới công ty học là do lo lắng cho Bạch Đường. Sợ cậu cả ngày nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ bạn nhỏ đã đi học, nhà chính là thiên đường của anh.
Giữa trưa Tưởng Vân Thư tùy tiện nấu vài món, mãi đến khi anh lấy sợi lông chó thứ ba từ trong miệng ra, anh mới đưa mắt nhìn xuống Đường Đỏ đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, đuôi thì điên cuồng vẫy vẫy.
“… Tao nói này, dạo này có phải mày rụng lông nhiều quá không hả?” Tưởng Vân Thư thuận tay vuốt ve một chút, trong không khí lập tức lơ lửng một nhúm lông mỏng như tơ, mà đỉnh đầu Đường Đen lại theo đó mà trọc một mảng nhỏ!
Tưởng Vân Thư hết hồn, lẹ tay vuốt vuốt đầu cún hòng giấu đi hành vi phạm tội vuốt trọc Đường Đen của mình: “…”
Đôi mắt đen nhánh của Đường Đen mở to, không hiểu gì mà nghiêng đầu chăm chú nhìn chủ nhân: “?”
Sau một khoảng yên lặng, Tưởng Vân Thư phẩy phẩy lông trong không khí, lên mạng tra: Chó rụng lông, bị trọc thì phải làm sao, sau đó được phổ cập khoa học là khoảng 4 5 tháng, chó sẽ tới kỳ thay lông, lông sẽ giống như bồ công anh, cần phải chăm sóc kỹ.
Anh không tin mà chụp xuống một cái, tay lập tức đầy lông, trên lưng Đường Đen lại xẹp xuống một miếng.
“Rồi xong.” Tưởng Vân Thư nhìn Đường Đỏ chỗ này trọc miếng chỗ kia trọc miếng, “Tao phải thanh minh với chủ của mày như thế nào đây.”
“Lộc cộc —— Lộc cộc lộc cộc ——”
Bởi vì chỉ còn một học kỳ nữa thì lớp 12 sẽ thi đại học, vậy nên Bạch Đường được sắp xếp học cùng lớp 11.
2:00 hết thời gian nghỉ trưa, tiếng chuông vang lên, Bạch Đường mặc đồng phục màu trắng xanh mới tinh ngồi ở hàng cuối, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tóc cũng cắt lên lộ ra lỗ tai nho nhỏ, cả người vừa thoải mái vừa tươm tất, xen lẫn trong nhóm vị thành niên vô cùng hòa nhập, ban đầu mấy bạn học trong lớp cũng tưởng đây là bạn cùng tuổi mới từ trường khác chuyển vào.
Bạch Đường lấy sách giáo khoa địa lý từ trong tủ ra, ngồi vô cùng ngay ngắn, cả ngày hôm nay cậu rất phấn khởi, tập trung toàn bộ lực chú ý, mặc dù vẫn chưa theo kịp bài giảng của giáo viên nhưng mỗi một câu cậu đều nghe rất rõ.
Có lẽ là do cơ hội được đi học thêm lần nữa quá khó khăn, vậy nên cậu rất quý trọng.
Đôi mắt Bạch Đường sáng lấp lánh, cậu thật sự rất thích đi học!
Trong tiếng chuông reo, giáo viên Địa lý bước vào, sau khi viết hàng chữ “Phân bổ nguồn lực giữa các vùng” lên bảng đen, người nọ quay người lại đưa mắt nhìn khắp một vòng, sau đó kinh ngạc mà đối diện với Bạch Đường cũng đang vô cùng ngạc nhiên.
Chuông tan học vừa vang lên, Bạch Đường nhanh chóng cầm lấy bình nước thủy tinh, lén lút từ cửa sau lớp chạy tới khu trà nước.
Phía xa xa truyền đến tiếng công trường ầm ĩ, vài học sinh đi ngang qua cậu vừa nói vừa cười, cậu nhìn nước dần đầy lên, tâm trạng rối bời, vừa chột dạ vừa khó xử, còn có chút tự ti.
“Bạch Đường?” Một giọng nói chợt vang lên từ cửa phòng trà nước, “Là cậu phải không?”
Bạch Đường sửng sốt, sau đó hít sâu một hơi rồi xoay người lại, vờ như bình tĩnh mà cong cong khóe môi: “Như Vân… Đã lâu không gặp.”
Tiết tự học kết thúc lúc 8:20 tối, Tưởng Vân Thư chờ ngoài cổng trường nhìn thấy tốp năm tốp ba học sinh đi ra, không có ngoại lệ, tất cả đều có người nhà hoặc bạn bè chờ ở ngoài cổng, không có omega nào đơn độc cả.
Đợi một lúc, từ xa anh đã nhìn thấy Bạch Đường mang ba lô trắng đi từ khu dạy học ra, cậu đứng trước cổng nhìn nhìn xung quanh, hình như đang tìm anh.
“Bạch Đường, ở đây.” Tưởng Vân Thư đi đến trước, vẫy tay ra hiệu mình ở đây.
Vậy mà đến đón mình tan học thật ư… Bạch Đường ngẩn người, chậm chạp đi đến.
Ngay sau đó, Tưởng Vân Thư lập tức nhận ra hình như Bạch Đường không vui lắm, ủ rũ ngồi trên ghế phụ, im lặng không nói lời nào.
Sao lại vậy chứ? Đi học không vui? Đồ ăn trong trường không ngon? Bị bạn học cô lập? Bị khinh thường? Trong đầu người cha già nhọc lòng hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
Anh vắt hết óc bật thốt một câu: “Trong trường đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giống hệt như một bậc phụ huynh đang cố hết sức tìm đề tài chung.
Không nói gì thì còn ổn, vừa mới mở miệng ra thì lập tức khiến Bạch Đường đang ngồi ngốc một bên sợ tới mức run lên, theo bản năng mà rúc người bên cửa xe, sau khi phản ứng lại thì chầm chậm thả lỏng, thế nhưng cậu vẫn có chút căng thẳng, bởi vì sự xuất hiện của Trịnh Như Vân làm cậu suýt nữa đã quên là mình còn chưa thật sự xác định người đàn ông bên cạnh này có phải là Tưởng Vân Tô thật hay không.
Cậu lặng lẽ nhích về phía bên phải, qua loa nói: “… Không có gì.”
Tưởng Vân Thư cũng không hỏi tới nữa, anh đổi chủ đề: “Hình như Đường Đen tới kỳ thay lông rồi đấy.”
“Kỳ thay lông?” Nhắc đến Đường Đen, Bạch Đường đã chịu nói nhiều hơn, “À đúng rồi, em đã lên mạng tìm thử, tầm 4 5 tháng chó sẽ tới mùa thay lông, Đường Đen chắc cũng hơn 4 tháng rồi…”
“Nhưng mà bây giờ Đường Đen, có hơi…” Tưởng Vân Thư muốn nói lại thôi, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, định xây dựng tâm lý cho Bạch Đường trước, “Xấu.”
Bạch Đường trợn tròn mắt đứng trước cửa.
Chấn động.
Xấu, xấu quá đi… Cảm giác như cún ốm bớt một vòng vậy.
“Gâu gâu gâu!” Đường Đen hồn nhiên không biết vì sao hai chủ nhân lại đứng ngoài cửa mà không đi vào, nhưng mà nó có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú mãnh liệt của hai người! Đuôi nó càng vẫy kịch liệt, hết sức thể hiện bản thân, lông càng lúc càng bay lên theo!
“Là vậy đó.” Tưởng Vân Thư tiện tay phủi phủi tủ giày, lấy ra vài sợi lông, “Cho nên tôi muốn mời dì giúp việc tới quét dọn với nấu cơm, vẫn là dì giúp việc cũ, cậu thấy được không?”
Dì giúp việc kia là một beta, là người duy nhất Bạch Đường được gặp trong ba năm bị ngược đãi, cũng là người tốt đối với cậu.
Quả nhiên là người trưởng thành đã gặp qua vô số kiểu người, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ dựa vào ánh mắt thì cũng đã hiểu rõ hoàn cảnh của Bạch Đường, thế nên mỗi lần đến đều sẽ mang cho cậu một ít bánh ngọt, trò chuyện với cậu, an ủi cậu.
Bạch Đường thân thiết gọi bà là “dì Trần”.
Qua những lần ít ỏi gặp mặt, Bạch Đường lại có thể nhìn thấy bóng dáng của bà ngoại trên người bà.
Thậm chí có một lần tự tử, là dì Trần đã khuyên ngăn cậu.
Bạch Đường đặt hết lực chú ý lên Đường Đen, vừa đau lòng vừa buồn cười mà vuốt ve cún nhà mình, trên tóc cũng dính vài sợi lông, “Em thấy cũng được ạ…”