Bạch Đường cắn môi rụt rè đứng trước cửa nhà bếp, cái câu “Muốn làm gì cũng được” của Tưởng Vân Thư đã làm khó cậu, vào thời gian này, cậu sẽ nấu bữa sáng, ăn sáng xong thì lao đầu vào đống công việc nhà chồng chất.
Cho dù alpha nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng nhưng cậu vẫn đúng giờ đổi chăn nệm rồi phơi chúng dưới ánh nắng, trên quầy bar không bám một hạt bụi, cầu thang được lau đến sáng bóng, đây chính là công việc suốt ba năm trời của cậu.
Không có một chút biểu cảm nào, động tác dứt khoát mau lẹ, hệt như một con robot giúp việc đã được thiết lập sẵn.
Bạch Đường co chân, khập khiễng đi vào phòng chứa đồ lấy cây chổi ra, thử quét nhà.
Tưởng Vân Thư quay đầu nhìn thấy, lập tức bất lực: “Bạch Đường à, chiều nay dì giúp việc sẽ đến, sau này cậu không cần làm việc nhà nữa đâu.”
Bạch Đường ngẩng đầu, ngón tay nắm lấy cán chổi trắng bệch, không cần mình làm việc nhà nữa, Tưởng Vân Tô sẽ phí công nuôi mình sao…?
Sao có thể chứ? Là không cần cậu nữa, hay là muốn cậu làm cái gì khác? Nhưng cậu chỉ biết làm việc nhà thôi… Hay là muốn xem cậu như món đồ để trao đổi với alpha khác…?
Trong mắt Bạch Đường tràn ngập sợ hãi, bất luận là cái nào thì cậu đều không thể chịu được.
Bạch Đường vô thức căng cứng sống lưng, hoảng sợ nói: “Ngài ơi, em có thể làm việc nhà, xin ngài hãy cho em làm việc nhà đi…”
Trên mặt Bạch Đường chỉ còn thiếu mấy chữ to “Em đang nghĩ lung tung đó”, Tưởng Vân Thư sửng sốt, vội trấn an: “Bạch Đường, tôi không có ý gì hết, đợi chân cậu lành rồi thì mình bàn lại việc nhà được không?”
Hàng mi Bạch Đường rũ xuống, trong lòng khổ sở, cổ họng đắng ngắt, cậu không dám nói nữa, “Cảm ơn ngài ạ…”
“Lại sô pha ngồi đi, cây chổi để ở đây là được rồi, lát nữa tôi sẽ dùng nó.” Tưởng Vân Thư khẽ cười, “Cảm ơn Bạch Đường đã lấy nó ra dùm tôi nhé.”
“Không, không sao…” Bạch Đường suýt nữa đã tự khiến mình nghẹn, cậu nín thở, cố khiến mình không run rẩy, “Đây là việc em nên làm ạ.”
Tưởng Vân Thư lại lắc đầu, “Sai rồi, trên đời này không có ai phải có nghĩa vụ giúp đỡ người khác.”
Trên nồi cơm điện hiện lên còn nửa tiếng nữa cháo sẽ chín, Tưởng Vân Thư tính toán thời gian, xem ra vẫn nên để buổi tối sắp xếp thời gian dự định, anh quay đầu nhìn thấy Bạch Đường đang ngồi trên sô pha, sống lưng thẳng tắp cách một khoảng với lưng tựa của ghế, hai chân đặt ngay ngắn, tay khẽ đặt lên đầu gối, cả người căng cứng, nhìn thôi cũng mệt.
“Bạch Đường,” Tưởng Vân Thư rửa tay sạch sẽ, đi đến sô pha, nhẹ giọng nói với cậu: “Muốn ra sân ngồi không?”
Lúc alpha tiến vào phạm vi tầm nhìn của Bạch Đường, cậu theo phản xạ mà căng thẳng hơn bội phần, trái tim như bị một sợi dây nhỏ treo lên giữa không trung.
Cậu theo lời alpha mà nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ là một mảng xanh biếc, lá cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió phát ra tiếng rào rạt, thỉnh thoảng còn có vài chiếc lá vẽ ra một đường cong xinh đẹp rồi dừng chân trên mặt cỏ.
Gương mặt của omega thoáng thả lỏng, trong con ngươi phản chiếu dáng vẻ của thế giới bên ngoài.
Tưởng Vân Thư nhìn thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng sáng tỏ: “Cậu chờ tôi một chút.”
Anh đi lên lầu lấy ra một tấm khăn caro, sau đó lấy thêm một cái áo khoác dày từ trong tủ đồ ra, đi đến trước mặt Bạch Đường, “Nào, cậu mặc vào đi, bên ngoài gió lớn lắm, đừng để bị cảm.”
Bạch Đường nhận lấy muốn tự mặc vào, Tưởng Vân Thư cũng không kiên trì mà đưa cho cậu.
“Đỡ lấy vai tôi đi.” Tưởng Vân Thư dùng một tay ôm Bạch Đường lên, để omega xinh xắn ốm yếu ngồi trên cánh tay phải của mình.
Bạch Đường không kịp phản ứng lại, suýt chút nữa đã ngã xuống, cậu theo bản năng nắm lấy một góc áo nhỏ trên vai alpha, đồng thời Tưởng Vân Thư cũng dùng tay trái kịp thời đỡ lấy cậu.
Tầm nhìn lập tức cao lên mấy chục centimet, Bạch Đường chỉ cảm thấy trước mắt mình thật trống trải, cậu thấy trước tiên alpha đi vào nhà bếp, tay trái cầm theo một dĩa khoai lang và trứng cút, “Nửa tiếng nữa cháo mới chín, ăn cái này lót bụng trước đi, sợ cậu đói.”
Alpha như thế này quá xa lạ, quá bất thường.
Bạch Đường vắt hết óc suy nghĩ vài giây, thật sự không biết phải trả lời thế nào, nhưng cũng không thể không nói gì, nếu như vậy thì alpha sẽ nổi giận, cậu thử nói: “Em cảm ơn ngài… Nhưng em không thể ăn trứng được ạ.”
Tưởng Vân Thư dừng bước, “Trứng cũng không thể ăn sao?”
Anh đặt omega xuống mặt cỏ, xúc cảm dưới chân khiến Bạch Đường hơi rụt lại, “Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao trước đây tôi không cho cậu ăn món mặn được không?”
Khuôn mặt Bạch Đường hiện lên vẻ chần chừ, trúc trắc nói: “Là, là do…. Ngài bảo ăn thịt thì t*ng trùng sẽ có mùi ạ.”
Tưởng Vân Thư đang trải khăn lên cỏ thì khựng lại, vẻ mặt không thể tin được, “Chỉ do cái này thôi ư?!”
Dường như nhận thấy tâm trạng hiện giờ của alpha không quá tốt, Bạch Đường lập tức sợ hãi ngậm miệng lại.
Sau một lúc yên lặng.
Tưởng Vân Thư hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, giọng nói trầm khàn: “… Xin lỗi Bạch Đường, bây giờ cậu ăn thịt được rồi, sau này cũng có thể ăn.”
Tấm khăn được trải dưới bóng cây, Bạch Đường lại bị Tưởng Vân Thư bế lên, cậu cắn cắn môi dưới rồi lại nhả ra, đôi môi mềm mại ánh lên ánh nước, “Đừng xin lỗi…”
Ánh mắt cậu chợt nhìn vào một chỗ, con ngươi co rụt lại, đột ngột vòng tay ôm chặt lấy cổ của alpha, nửa câu còn lại theo gió mà bay mất, cả người Bạch Đường run rẩy, hơi hé miệng nhỏ giọng hét lên.
Bên tai Tưởng Vân Thư đau lên, anh giật mình, omega trong lòng hệt như một con vật nhỏ hoảng loạn cứ chui vào lòng anh, nước mắt nước mũi cọ hết lên cái cổ lộ ra của anh.
Anh chợt đơ người, trước nay chưa từng có người nào dựa sát vào anh như vậy, chưa từng có.
Anh có thể cảm giác được cánh tay mềm mại của omega, nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo mỏng, còn có hương thơm ngọt thanh tỏa ra từ sau cổ của omega.
Tưởng Vân Thư choáng váng, trước đây, anh không xác định lắm mối quan hệ của hai người, anh chỉ đơn giản xem sự tồn tại của Bạch Đường giống như Chu An (1), nhưng giờ phút này, trong đầu anh bất chợt sinh ra một ý niệm, cũng đã hoàn toàn bén rễ.
(1)Ý ảnh là xem Bạch Đường như bệnh nhân giống Chu An í.
Bạch Đường là omega của anh, mà anh lại là alpha của Bạch Đường.
Trên cổ của hai người bọn họ sớm đã đeo lên gông xiềng vô hình, mà đầu kia của gông xiềng thì chính là đối phương.
Tưởng Vân Thư bình tĩnh lại, bàn tay bên dưới vẫn còn hơi run run, anh hỏi: “Cậu sao vậy?”
Bạch Đường nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Chim….. Hức, con chim chết, chết rồi…..”
Tưởng Vân Thư cau mày, anh ôm lưng Bạch Đường, thấy được thứ trong lời Bạch Đường nói.
Một cái xác chim sẻ lẳng lặng nằm ở một góc không xa, dường như đã chết một thời gian, cơ thể khô xơ hư thối, hốc mắt trống trơn, tròng mắt đã biến mất.
Bác sĩ Tưởng đã quen nhìn thấy mấy thứ này, nhưng đối với người bình thường mà nói thì quả thật có hơi kinh khủng, anh quyết định ôm Bạch Đường vào trong nhà, vỗ về tấm lưng vẫn còn run bần bật của omega, âm thanh trầm ổn vững vàng vang lên bên tai Bạch Đường: “Không sao hết, đừng sợ, không nhìn thấy nữa rồi, lát nữa tôi sẽ mang nó đi.”
Nhưng Tưởng Vân Thư không biết, Bạch Đường đã từng ở trong phòng cho chim ăn qua cành cây, buổi sáng cậu sẽ treo một cái xô nhỏ chứa đầy gạo, tối thì đem vào.
Ba năm qua, quãng thời gian ngắn ngủi vui vẻ nhất chính là lúc cậu dựa vào cửa sổ nhìn những con chim khác nhau đến mổ gạo.
Dần dà, những con chim đó đã biết được quy luật.
“Rầm.” Cửa đóng lại, ô tô phát ra tiếng vang, alpha đã đi.
Bạch Đường nhanh chóng lấy cái xô nhỏ từ trong cùng của ngăn tủ rồi đổ đầy gạo, cậu kéo rèm ra, ánh nắng lập tức xuyên qua cành lá, tô lên người Bạch Đường những vòng sáng vàng kim, mười mấy chú chim sẻ nhỏ ríu rít đã đứng chờ trên cành cây thật lâu, chúng nó nghiêng đầu nhìn cậu.
Trên gương mặt rụt rè lo sợ Bạch Đường lộ ra một nụ cười thật khẽ.
Căn phòng này đối với Tưởng Vân Tô cứ như là phòng của khách sạn, hắn cũng không phải ngày nào cũng về, vậy nên Bạch Đường cho chim ăn hai tháng thì hắn cũng không có phát hiện, bởi vì mỗi khi thức dậy, hắn không có kéo rèm ra, cũng không sắp xếp lại giường ngủ.
Nhưng càng ngày càng nhiều tiếng chim kêu là việc không thể thay đổi, tiếng ồn ào khiến tâm trạng buổi sáng của Tưởng Vân Tô rất xấu, người bị xui xẻo đương nhiên chính là omega yếu ớt.
Mãi cho đến một ngày, Bạch Đường làm cơm xong thì thấy một nhóm người lạ mặt đi vào sân, cậu đứng bên cửa sổ nhìn thấy mớ máy móc trên tay bọn họ, rồi lại thấy bọn họ phun gì đó lên cây.
Bón phân cho cây sao? Hay là diệt côn trùng?
Đều không phải, rất nhanh sau đó, Bạch Đường đã biết đó là cái gì.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Đường đứng ở cửa sổ nhìn Tưởng Vân Tô lái xe rời đi, cậu xoay người đi đến ngăn tủ giấu cái xô nhỏ màu hồng, vết bầm trên mặt, chân trái khập khiễng đều không thể ngăn cản được bước chân vừa nhẹ vừa nhanh của cậu, cậu hừ khẽ rồi đổ đầy gạo.
Kéo rèm ra, trên cành cây chẳng có một con chim nào, bây giờ cậu mới phát hiện, hôm nay rất yên tĩnh, một tiếng chim hót cũng không có.
Một cảm giác không ổn xuất hiện trong lòng, Bạch Đường lẩm bẩm gọi: “… Chim ơi?”
Cậu lảo đảo chạy xuống lầu, suýt nữa đã té lăn xuống cầu thang, mở cửa ra, ánh nắng vội vàng len vào, sắc vàng dừng trên khuôn mặt Bạch Đường, cậu thấy dưới gốc cây xanh um chính là vô số xác chim sẻ nằm hỗn độn, con ngươi đen nhánh mất đi sự sống nhìn thẳng vào người đứng trước cửa.
Bạch Đường đứng khựng lại, sau đó cậu thất thanh hét lên: “Chim ơi!!!”