Bạch Đường xuyên qua cửa sổ nhìn hai bóng người đang đứng trong một góc vườn hoa, hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, hai người họ là sao ạ?"
Lúc chiếc xe quen thuộc chạy từ bên ngoài vào, Bạch Đường đang mặc tạp dề chuẩn bị cơm tối với Trịnh Như Vân, "Như Vân ơi, ăn cơm xong mình ăn bánh tart trái cây nha? Tự nhiên thèm quá!"
Trịnh Như Vân luôn sống một mình vốn là cao thủ sắp xếp, cậu ta nói: "Được chứ, cậu... Ê Bạch Đường, có xe chạy vô kìa."
Bạch Đường hơi ngả người, sau khi thấy rõ thì lập tức vui vẻ: "Là xe của bác sĩ Tưởng đó!"
Trịnh Như Vân lại căng cứng cả người, không biết tự nhiên alpha trở về để làm gì.
Bạch Đường mở cửa, chầm chậm chạy ra ngoài, lúc sắp tới gần Tưởng Vân Thư thì cậu thả chậm bước chân lại, có chút do dự, cũng có chút ngượng ngùng, thế nhưng ý cười trong mắt lại chẳng giấu được, ánh hoàng hôn nhảy nhót trên gương mặt cậu càng tôn lên nụ cười, "Bác sĩ Tưởng! Sao anh... A? Bác sĩ Lâm ạ?"
Lâm Bạch Trú bước từ ghế phụ xuống, chào Bạch Đường: "Chào buổi chiều Bạch Đường, Trịnh Như Vân ở trong nhà hả?"
"Ở, ở trong đó ạ."
Sau đó Bạch Đường và Tưởng Vân Thư đứng ngoài cửa nhìn Lâm Bạch Trú vội vội vàng vàng kéo tay Trịnh Như Vân đi ra, lướt ngang qua hai người họ.
Trịnh Như Vân vùng vẫy, "Đệt, sao mới có một ngày mà tôi lại gặp tận hai thằng ngu vậy hả?!"
"Không biết," Đường Đen nhảy lên sô pha, rướn mặt muốn táp quả nho trên tay Tưởng Vân Thư nhưng lại bị anh đẩy ra chỗ khác, "Không được, chó không ăn nho được đâu."
Bạch Đường ngồi ngay ngắn, cậu cảm thấy bây giờ đầu tóc mình có hơi lộn xộn, tạp dề cũng nhăn nhúm, căng thẳng đứng ngồi không yên, muốn liếc qua Tưởng Vân Thư đang ngồi đối diện nhưng lại không dám, cậu nhìn chằm chằm ngón tay mình, cố gắng mở lời: "À thì, Như Vân với bác sĩ Lâm quen biết nhau khi nào vậy ạ?"
Tưởng Vân Thư trả lời: "Chắc là lâu rồi, cậu có nhớ lần trước chúng ta đến bệnh viện nhìn thấy trên mặt bác sĩ Lâm có vết thương không?"
Bạch Đường nhanh chóng sửa sang lại tóc mình, mắt nhìn theo, đáp: "Nhớ ạ."
Tưởng Vân Thư nói: "Lần đó là hai người bọn họ đánh nhau vì một lon nước ngọt vị đào."
Bạch Đường hoảng sợ nuốt lại lời suýt buột miệng thốt ra, pheromone của Như Vân là hương đào, pheromone là một thứ hết sức riêng tư, thế nên chuyện này cậu không thể nói với Tưởng Vân Thư được, nhưng mà sao bác sĩ Lâm lại biết? Hay là? Chẳng lẽ là?
Hai mắt Bạch Đường trợn tròn.
"Em thấy hai người họ còn ở ngoài nói chuyện." Cậu chần chờ nói, "Hay là em, em đem đào mật ra cho bọn họ nhé?"
Tưởng Vân Thư không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, "Ừm."
Bạch Đường lấy hai trái đào mật cắt thành miếng để trên dĩa, còn chu đáo bỏ thêm hai cái nĩa lên.
Lâm Bạch Trú và Trịnh Như Vân đứng bên ngoài nhà, cần phải vòng qua tường.
Còn chưa đến gần nhưng Bạch Đường đã nghe được tiếng của hai người, cậu kêu: "Như..."
"Rầm" một tiếng, hình như là tiếng cơ thể va vào tường, Bạch Đường giật mình đứng yên tại chỗ.
Ngay sau đó, giọng nói phẫn nộ của Trịnh Như Vân truyền đến: "Tôi thì biết gì? Tôi thì biết gì à?! Tôi được sinh ra từ một kẻ hiếp dâm, tôi đủ biết chưa?! Gã đàn ông đó cho t*ng trùng rồi cưỡng hiếp mẹ tôi, chơi chán rồi thì vứt bỏ bà, sau đó thì có người tới bắt mẹ tôi vào Viện tập trung sinh dục, vậy tôi có đủ để biết chưa?!"
Trịnh Như Vân nhớ rõ khi đó cậu ta chỉ mới 11 tuổi, trên mặt còn có vết thương do bị bắt nạt trở về nhà thì thấy cả đống người đứng vây quay nhà mình, hàng xóm chung quanh mồm năm miệng mười xì xào bàn tán.
Cậu ta chen lấn đi lên, nhìn thấy mấy alpha cao lớn mặc đồng phục đang kéo một người phụ nữ ra ngoài, cô khóc lóc giãy giụa, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu, "Đừng! Đừng mà, tôi xin mấy người, con tôi nó mới học tiểu học thôi!"
Trịnh Như Vân xông lên ôm lấy chân mẹ mình, lần đầu tiên cậu ta điên cuồng khóc lóc cầu xin, cầu xin cái người mà mình gọi là ba: "Ba! Ba ơi cứu, cứu mẹ con với!"
Nhưng người đàn ông đó vẫn hút thuốc, dùng chân đá cậu ta xuống đất, "Vậy thì mày vào đó ở chung mẹ mày đi? Dù gì thì mày cũng là omega mà? Omega ngoại trừ bị chịch với sinh con đẻ cái thì còn làm được cái gì nữa hả? Tao làm vậy thì cũng là vì cống hiến cho sự sinh dục của đất nước mà thôi."
Trịnh Như Vân ôm chặt chân mẹ mình, bà bị alpha kéo lê từng tầng này đến tầng khác, trên đầu gối và khuỷu tay toàn là vết thương.
Dưới lầu có một chiếc xe đang chờ, là loại phía sau có không gian chuyên dùng để giam giữ phạm nhân.
Nó khắc sâu vào tâm trí Trịnh Như Vân, có chết cậu ta cũng không quên được, đèn của chiếc xe đó hỏng rồi, cửa xe rộng mở, bên trong lại tối đen như mực, nơi đó là địa ngục ăn thịt người.
Sau đó mẹ cậu ta đâm đầu vào cửa sắt trên xe tự sát, máu chảy lênh láng cả một xe.
Đầu Trịnh Như Vân nóng lên từng cơn, phẫn nộ và bất lực chiếm lấy đầu óc cậu ta, cảm giác buồn nôn quen thuộc dâng lên, cậu ta nắm lấy cổ áo Lâm Bạch Trú, hét to: "Tôi còn bị gã đàn ông đó cưỡng hiếp! Là ba ruột trên danh nghĩa của tôi đó! Tôi đã đủ tư cách để biết chưa?! Alpha trên đời này có bao nhiêu ghê tởm, không lẽ tôi còn không biết bằng anh sao?!"
Lâm Bạch Trú sững người, trên mặt hắn đều là vẻ ngạc nhiên cùng hối hận, vội vàng nói xin lỗi, giọng điệu sốt ruột: "Đệt mịa, tôi, tôi không có ý đó! Tôi xin lỗi, tôi không biết, tôi xin lỗi, xin lỗi cậu."
Máu cả người Bạch Đường đều lạnh buốt, cùng là omega, khi nghe xong những câu này cậu chẳng thể hít thở nổi, ôm ngực nôn khan, cơ thể cứng đờ cuối cùng cũng cử động được, cậu cất bước hoảng loạn chạy về.
Trịnh Như Vân che miệng nhịn xuống cơn buồn nôn, cậu ta thở hổn hển, gằn từng chữ trong cổ họng: "Đám alpha đều đáng chết."
Quen biết được mấy tháng, Lâm Bạch Trú biết lời này của Trịnh Như Vân thật ra không phải là tất cả alpha đều đáng chết mà là cảm thấy nếu alpha chết hết đi thì ít nhiều gì những điều ghê tởm đen tối trên thế giới này sẽ giảm đi rất nhiều.
Lâm Bạch Trú nắm lấy cổ tay Trịnh Như Vân đang níu lấy cổ áo mình, kỳ lạ là hắn cũng muốn hỏi một câu, không biết vì sao nhưng vẫn muốn hỏi.
Hắn hỏi: "Vậy tôi cũng đáng chết sao?"
Bạch Đường hoảng hốt đi vào nhà, còn làm rơi mất một cái nĩa.
Tưởng Vân Thư vừa thấy thì đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Đường, anh cầm lấy dĩa, dùng ngón tay lau đi nước mắt của cậu, "Cậu sao thế? Sao lại khóc rồi?"
Lúc này Bạch Đường mới phát hiện khóe mi mình còn vương nước mắt sinh lý do mới nôn khan, cậu lau lau, nhỏ giọng đáp: "Không có gì ạ... Bọn họ đang nói chuyện nên em chưa đưa đào được."
Sao lại không có, Tưởng Vân Thư có dùng ngón chân cũng biết cậu đang qua loa lấy lệ với mình, thế nhưng anh cũng không hỏi thêm.
Hơn mười phút sau, Trịnh Như Vân và Lâm Bạch Trú mới lần lượt đi vào.
Bốn người ở trong cùng một không gian, tuy có nhiều thắc mắc nhưng lại không nói gì, vô cùng yên tĩnh.
Vẫn là Bạch Đường nhìn sắc mặt mỗi người rồi thử hỏi: "Có muốn, có muốn ở lại ăn tối không ạ?"
Trịnh Như Vân không phản đối nhưng cũng không đồng ý.
Tưởng Vân Thư lại nói: "Thôi, chúng tôi đi trước, hai người ăn đi."
Động tác Bạch Đường chợt khựng lại, cứ như không ngờ Tưởng Vân Thư lại là người từ chối đầu tiên.
Lâm Bạch Trú cũng đứng lên: "Ừ, không làm phiền cậu nữa, lần sau tôi sẽ mời mọi người một bữa."
Cửa đóng lại, hai alpha cao lớn rời đi, Bạch Đường cảm thấy trong nhà trống trải hẳn, cảm giác áp bách cũng giảm bớt.
Cậu lắc lắc đầu như muốn quăng mớ suy nghĩ rối ren qua một bên, lo lắng hỏi: "Như Vân ơi, cậu có sao không?"
Hai mắt Trịnh Như Vân vẫn ửng đỏ, cậu ta thở hắt ra một hơi, nhếch miệng: "Không có gì đâu, mình làm bánh tart trái cây đi."
Tâm trạng của Bạch Đường cũng không tốt lắm, thế nhưng cậu vẫn luôn tỏa ra thoải mái tìm kiếm đề tài như muốn làm Trịnh Như Vân vui vẻ lên một chút.
Hai người ôm tâm sự ăn xong một bữa, Bạch Đường rũ mắt nhìn tám cái bánh tart trên bàn, vốn tưởng bác sĩ Tưởng sẽ ăn nên cậu đặc biệt làm nhiều thêm mấy cái, còn bỏ thêm khế mà anh thích ăn vào.
Sau khi ăn xong, cậu bỏ chén bát vào máy rửa chén, sau đó mới rảnh rỗi cầm điện thoại lên.
Khoảng hơn 5 giờ Tưởng Vân Thư có gửi tin nhắn cho cậu, cũng là lúc mới rời đi không bao lâu.
Thiên sứ Tưởng: Không ở lại ăn cơm là do bầu không khí không ổn, cậu đừng nghĩ nhiều.
Bạch Đường chớp chớp mắt, bản thân cũng không ý thức được khóe miệng đã cong lên từ khi nào, cậu mím môi, hơi bực mình vì đã xem tin nhắn trễ tận 2 tiếng 27 phút.
Nhà Lâm Bạch Trú.
Tưởng Vân Thư nấu mì khoa tây rồi múc ra hai tô bưng lên bàn.
Lâm Bạch Trú mạnh bạo vò đầu mình, "Đệt mịa nó!"
"Đừng chửi nữa." Tưởng Vân Thư nói, "Chửi nãy giờ, tổ tông mười tám đời cũng bị cậu lôi lên chửi luôn rồi."
"Đệt." Lâm Bạch Trú cáu, "Tôi là chửi tổ tông mười tám đời nhà tôi đó! Con mẹ mày Lâm Bạch Trú!"
Tưởng Vân Thư: "..." Anh làm lơ hắn, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, không thấy tin nhắn trả lời lại thì cau mày bỏ lại vào túi quần.
Đang ăn thì Lâm Bạch Trú lại gào lên: "A a a, Lâm Bạch Trú mày đúng là thằng ngu mà!"
Tưởng Vân Thư đợi hắn tự chửi mình xong thì mới hỏi: "Vậy là tại cậu nên cậu ta mới bị đuổi ra ngoài thật à?"
"Hả?" So với thân thế của Trịnh Như Vân thì chuyện này còn chưa đủ làm hắn tức giận, giờ nghe Tưởng Vân Thư nhắc tới thì hắn mới nhớ ra còn có chuyện này, "A đúng rồi, đệt, Lâm Bạch Trú mày là thằng ngu đầu thai mười tám kiếp!"
Vẻ mặt Tưởng Vân Thư bình tĩnh, hiển nhiên là đã quen với việc đối phương hay la làng, "Hai người là?"
"Không phải, không phải lần trước tụi tôi mới đánh nhau một trận sao." Lâm Bạch Trú nói, "Sau lần đó thì tại một số chuyện lặt vặt nên tụi tôi hay chạm mặt nhau, mà không cãi nhau thì cũng đánh nhau ở ngoài đường. Hôm đó tôi uống hơi nhiều, càng nghĩ thì càng thấy mình sai quá sai nên mới tìm tới nhà cậu ấy để xin lỗi."
"Ai ngờ bữa đó tụi tôi cãi nhau ở ngoài cửa thì đúng lúc chủ nhà bắt gặp, mà chủ nhà có con gái là omega, chắc là ông ấy cho rằng khách thuê bị alpha tìm tới dây dưa, sợ ảnh hưởng tới con gái mình với sợ xảy ra chuyện không an toàn nên mới đuổi Trịnh Như Vân đi."
Tưởng Vân Thư"À" một tiếng, "Vậy bây giờ hai người sao?"
Lâm Bạch Trú nói: "Tôi tìm nhà phụ cậu ấy, tôi tìm, cậu ấy cũng tìm, thật ra tôi còn trống một căn mà chắc cậu ấy không chịu dọn vào ở đâu."
Tưởng Vân Thư đáp một tiếng, anh vốn không phải là một người hoạt ngôn, bây giờ Lâm Bạch Trú cũng không nói nữa nên căn nhà chìm vào yên lặng.
Anh lấy điện thoại ra xem, thế nhưng lướt tới lướt lui vẫn không thấy Bạch Đường trả lời mình, anh lại cất điện thoại vào, vừa ngẩng đầu lên thì thấy mặt Lâm Bạch Trú sắp vùi vào trong tô luôn rồi.
Lâm Bạch Trú thật sự rất phẫn nộ, hắn muốn tìm ra cha của Trịnh Như Vân rồi dùng cách nào đó để tống thẳng tên súc sinh đó vào tù ngồi mọt gông, mẹ nó ăn xong hai cọng mì này hắn sẽ cho người đi tìm, mẹ kiếp, sao lại có loại súc sinh như thế này chứ.
Đột nhiên, Tưởng Vân Thư nghe thấy Lâm Bạch Trú thấp giọng mắng một câu, giọng còn có chút nghẹn ngào.
"Đệt mẹ, alpha trên đời này đi chết hết đi."